A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Want To Stay Alive?
Dịch giả: Phạm Mạnh Hùng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 185 / 15
Cập nhật: 2020-06-07 21:39:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
gọn lửa trùm lên cả chiếc xe thứ ba bị tai nạn. Lepski và Jacoby chen qua đám đông những kẻ vô công rồi nghề không biết ở đâu ra, khói đen tản ra trên xác của Chuck – đúng lúc ấy bàn tay màu nâu không rõ của ai túm lấy cổ tay Meg và lôi cô ta ra khỏi ngọn lửa.
Meg bị choáng.
Nhờ phép lạ nào không rõ, cô thoát được mảnh kính vỡ tan tành, nhưng cú đâm xe thật khủng khiếp. Bây giờ cô cảm thấy cô được dẫn đi đâu đó, nhưng chân cô chỉ di chuyển một cách bất lực. Meg không thấy gì xung quanh, cô chỉ run lên, cảm thấy sự đụng chạm vào những tấm thân ai đó – một người da đỏ nào đó kéo cô qua đám đông. Người ta ngạc nhiên quay lại nhìn cô, nhưng rồi lập tức cắm mắt vào những chiếc xe cháy rực.
Khi thùng xăng của chiếc xe thứ ba nổ và đám đông tản đi, Meg cảm thấy cô chết ngất. Nhưng lúc ấy, người da đỏ luồn tay dưới đầu gối cô, vác cô lên vai và bắt đầu mở đường qua đám đông.
Ngọn lửa bùng bùng và khói đen kịt là cảnh tượng lôi cuốn hơn nhiều so với cảnh một người da đỏ mang một con híp pi bẩn thỉu đi đâu đó. Đám đông để cho người đó đi qua, rồi xô về phía trước xem xác Chuck cháy.
Dave Farrell ở trong xe cảnh sát khởi hành từ cổng phía bắc sân bay quan sát tất cả những việc đó, gọi điện cho Beigler.
— Ở đây xảy ra một tai nạn rùng rợn. – Anh ta báo cáo. – Đường nhựa hoàn toàn bị nghẽn. Cần có sự giúp đỡ. Cả Buick 55789 cũng bị tai nạn. Xe chữa cháy đang phóng tới đây. Nghẽn tắc ghê gớm. Tôi nhắc lại… cần có sự giúp đỡ.
Lúc đó, Lepski, và tiếp theo anh ta, cả Jacoby xuyên qua đám đông và khói, tới gần chiếc Buick cháy. Hai thám tử thấy xác Chuck bên chiếc Jaguar lật ngược bị trùm lấp trong ngọn lửa dữ dội, không thể tới gần được.
Lính chữa cháy từ sân bay phóng tới trong tiếng còi rú và phun chất bọt thử dập tắt lửa.
Mãi mười phút sau Lepski mới có được một lúc rảnh và anh liên lạc với Beigler. Nghe xong, Beigler ra lệnh cho anh trở về sở, còn các thám tử khác ở lại giúp khôi phục trật tự trên đường.
Người da đỏ đã lôi Meg ra khỏi chiếc Buick vênh vẹo ngồi trong ca bin cao của chiếc xe tải mười lăm tấn. Đặt tay lên tay lái, y kiên nhẫn chờ cảnh sát lôi những chiếc xe cháy đen đi và giải phóng đường.
Meg nằm như chết trên sàn ca bin. Cô vẫn chưa tỉnh, và gã da đỏ tên là Manatee thỉnh thoảng lại nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Gã da đỏ gầy gò mắt hẹp này hai mươi bảy tuổi, tóc đen cắt ngắn, nom giống cái chổi bằng ni lông, gã có bốn con. Gã lái một trong những ô tô tải của Ocida, chuyên chở những hòm cam từ chợ ra sân bay và kiếm khá tiền về việc đó. Manatee đã sống ba năm ở trại của nhà tù, ở đấy chẳng lấy gì làm dễ chịu. Gã bị tù vì cướp của có dùng bạo lực. Không có Ocida giúp đỡ – Ocida vốn biết ai là người cần dùng, – gã sẽ không đời nào có được bằng lái xe và phần nhiều chắc là sẽ chết đói cùng với gia đình. Manatee luôn luôn ghi nhớ bổn phận của mình và không bỏ lỡ dịp tỏ lòng biết ơn Ocida. Với những người da đỏ làm nghề ở khu dân cư ven biển thì không có gì bí mật đối với nhau, hầu hết bọn họ đều biết Poke Toholo đã nghĩ ra cách moi tiền của bọn nhà giàu da trắng, chính gã đã làm cho bọn kia khiếp sợ ghê gớm. Bởi vì Poke ở nhà Ocida và là bạn của Jupiter Lucie mà Manatee vẫn lấy cam ở ông ta, nên Manatee cho rằng mình có bổn phận giúp đỡ Poke.
Manatee nhận ra chiếc Buick của Poke, tuy ngồi sau tay lái là Chuck. Manatee nghe nói Poke có hai người da trắng giúp sức và hiểu: người lái xe và cô gái ngồi bên cạnh hắn chính là hai người đó.
Khi xảy ra vụ đâm xe, xe tải của Manatee ở bến đỗ. Hai trăm hòm cam y đã dỡ hết rồi và trước khi lên đường trở lại, y quyết định nghỉ ngơi chút ít.
Y khiếp sợ khi thấy xe của Poke bốc cháy. Thấy cô gái ngã ra khỏi xe, Manatee phản ứng tức thời.
Bây giờ cô ta nằm dưới chân y, tái mét như chết, mắt nhắm nghiền.
Y đặt tay lên vai cô và khẽ lắc. Meg mở mắt. Ngạc nhiên, cô nhìn y chằm chằm. Trong giây lát cô có cảm giác người cúi xuống gần cô là Poke… không, đây là một người lạ. Nói chung, tại sao cô nằm trên sàn ca bin? Meg thử ngồi dậy. Cô chợt nhớ lại: chiếc ô tô ở phía bên, cú đâm ghê gớm, và một cảnh tượng khủng khiếp trong chớp mắt: Chuck bay văng ra khỏi xe, mặt đầy mảnh kính vỡ.
— Thưa bà, bà làm sao vậy? – Manatee hỏi. – bà bị thương chăng? Bị thương ư?
Cô hơi động đậy, hình như không đau.
— Hình như không. Còn anh ấy… thế nào rồi?
— Tôi sợ rằng ông ấy đã chết cháy.
Meg giật nảy mình. Rồi lòng nhẹ nhõm, cô ngả người lên lưng chiếc ghế ngồi bẩn thỉu. Thế là cô được tự do, có thể bắt đầu lại tất cả từ đầu ư? Thế là… nhưng đến đây cô run khắp toàn thân, đưa hai tay lên bưng mặt – cô hiểu hoàn toàn ý nghĩa điều vừa nói.
Manatee thấy các xe đã bắt đầu tiến về phía trước. Sự chậm trễ này có thể khiến y phải trả giá đắt. Y bật động cơ.
— Có lẽ đưa bà vào bệnh viện chăng? – Y hỏi với vẻ lo lắng khi thấy cô run như thế nào.
— Không.
— Tôi đã nhặt được cái xắc của bà. Bà đánh rơi nó khi ngất đi. Nó kia, bên cạnh bà đó.
Meg cố kìm cơn run.
— Bà yên tâm tôi sẽ cho bà xuống ở chỗ nào gần bến cảng. Được chứ ạ?
— Vâng… cám ơn.
Và chiếc xe tải chuyển bánh theo điệu bộ hướng dẫn cương quyết của một nhân viên kiểm tra mặt đỏ bừng và đẫm mồ hôi.
o O o
— Chúng tôi đã kẹp chúng trong gọng kìm thì chiếc Jaguar quái quỷ lao vọt ra như cái nút bật khỏi chai và làm hỏng toàn bộ chiến dịch của chúng ta. – Lepski giải thích.
Terrell nghe. Cả Beigler ngồi trên bậu cửa sổ cũng nghe.
— Được. Gã trai đã chết, nhưng cô gái đâu? – Terrell hỏi.
— Ả đã ở trong xe. Tôi thấy ả đã lên xe. – Lepski cam đoan. – Tiếp đó là vụ tai nạn. Tất cả chìm ngập trong khói đen, tắc nghẽn chưa từng thấy. Có đến năm trăm người túm tụm ở đây, không ít hơn. Nói chung, ả đã làm cách nào tẩu được. – Lepski cố hết sức biện bạch.
— Vậy là chúng ta trở lại điểm xuất phát. – Beigler tổng kết một cách mệt mỏi và hờ hững.
Terrell đăm chiêu nhìn cái ống tẩu của mình và thốt lên:
— Ừ. Sẽ đành phải dùng đến những biện pháp cực đoan. Ta sẽ xin tiền Hedley để treo giải thưởng. Chúng ta buộc phải tuyên bố rằng chúng ta muốn nói chuyện với Poke Toholo. Ta chặn hết các ngả đường và làm xáo động khu người da đỏ cho đến khi nào tìm được gã.
Có tiếng gõ cửa và Jack Hatchet ở phòng lưu trữ vào. Đấy là một người da đỏ cao lớn vạm vỡ, tóc điểm bạc, mắt đen thấu suốt. Các thám tử tôn trọng ông ta. Họ cung cấp cho ông ta một cái tên nào đó, miêu tả phương pháp hành động của kẻ phạm tội, ông ta gật đầu đồng tình, và ít lâu sau ông ta mang tới câu trả lời xây dựng.
Terrell quên bẵng ông ta, nhưng lúc này thấy ông ta, ông yên tâm như người ốm yên tâm khi thấy người bác sĩ am hiểu xuất hiện ở ngưỡng cửa.
— Ông có gì cho biết không, Jack?
— Tôi đã đọc tất cả các tin báo về, thưa thủ trưởng. – Hatchet báo cáo. – Xin lỗi vì kiểm tra mất nhiều thời giờ, nhưng có quá nhiều tài liệu. Ở một thông tin có sự trả giá. Jupiter Lucie không có người em họ nào cả.
— Jupiter Lucie là ai?
— Một người da đỏ. Một tay kinh doanh loại giỏi, ông ta bán cam xuất khẩu. Ngoài ra, ông ta có một quầy hàng bên bờ biển. – Hatchet giải thích. – Ở khu dân cư trên bờ biển, ông ta là một nhân vật nổi bật… Một con người ranh mãnh, thận trọng. Ông ta xoay xở làm những việc bất hợp pháp, nhưng hành động thận trọng, không để bị chôn vùi. Khi Lawson và Dodge kiểm tra tất cả những người da đỏ và đến quầy hàng của ông ta thì ở đấy còn một người nữa. Lucie nói rằng đó là em họ ông ta, Joe Lucie. Thế nhưng Lucie có anh chị em ruột, còn em họ thì không.
Lepski bất ngờ nhớ lại điều vợ đã nói với anh ta, đúng hơn là điều mà cái bếp dầu thấm đẫm mùi rượu Mehitabel Bessinger đã tiên tri: “Hãy tìm kẻ đó giữa những quả cam”.
Mụ thầy bói già cả đó đã một lần nói đúng… kẻ mà anh đang tìm là người da đỏ. Chẳng phải thế sao?…
Anh ta nhoai về phía trước, mắt như nuốt lấy Hatchet.
— Kẻ đó buôn cam ư?
Beigler và Terrell nhìn anh: giọng nói của anh có một âm thanh gì khiến họ cảnh giác.
— Phải, việc buôn bán của ông ta rất rộng.
Lepski phì một tiếng, hít hơi vào.
— Chính là gã. Tôi… – Đến đây anh im bặt. Không thể nói với Beigler và Terrell rằng vợ anh đi bói để tìm chân lý.
— Anh nảy ra ý nghĩ gì chăng, Tom? – Beigler hỏi.
— Linh cảm thôi. – Lepski ngọ nguậy trên ghế, vẻ bối rối. Terrell và Beigler lại quay về phía Hatchet. Họ không quan tâm đến linh cảm, họ cần sự kiện kia.
— Tốt, vậy là Lucie không có em họ… chúng tôi sẽ kiểm tra lại điều đó. Anh hãy đánh xe đến đấy. – Terrell nói với Lepski, – tìm quầy hành của Lucie và nói chuyện với gã trai mà Lucie nhận là em họ.
Lepski đã tin chắc người mà người ta cử anh đến gặp chính là Poke Toholo. Có lẽ cái bếp dầu tẩm rượu ấy sẽ súc miệng bằng uýt ki của anh ta, nhưng lần đầu mụ nói trúng… chắc lời tiên tri thứ hai này mụ không bậy bạ đâu.
— Thưa thủ trưởng… thế nếu gã trai đó là Toholo thì sao? – Anh ta nghiêng tới gần Terrell, hỏi. – Vâng được, tôi đi và kiểm tra xem đấy là nhân vật nào. Nhưng bằng cách nào kia chứ? Tôi không biết Toholo. Tôi chưa hề giáp mặt gã. Và chẳng ai trong chúng ta đã từng nhìn thấy gã. Như vậy thì rất dễ ăn đạn. Có thể đó là một thằng nhãi đã hết hạn tù và Lucie cho hắn việc làm kiếm sống, nhưng nếu đấy là Toholo thì tôi có thể vấp phải chuyện rầy rà lớn và làm hỏng hết cả chiến dịch.
— Anh ấy nói đúng. – Hatchet khẽ lên tiếng đồng ý. – Nếu là Toholo thì đụng độ lớn đấy.
Terrell gật đầu. Nhìn khuôn mặt ông chợt trở nên cau có, các thám tử hiểu: ông bực mình vì chính ông đã không chú ý đến điều đó.
— Đúng.
Terrell nghĩ ngợi, rồi với lấy điện thoại.
— Charlie, thử cho tôi nói chuyện với Rodney Branzenstein. Phải. Branzenstein. Trước hết hãy gọi về câu lạc bộ Năm Mươi.
Chờ một lúc không lâu, trong ông điện thoại vang lên tiếng nói của Branzenstein.
— Rod, tôi có thể nhờ vả ông một việc được không? Làm việc một chút cho cảnh sát nhé. – Terrell hỏi.
— Đề nghị mới lạ đời chứ – Branzenstein bật cười. – Làm việc cho cảnh sát. Cụ thể thế nào?
Terrell giải thích.
— Ờ, tất nhiên. – Tiếng nói của Branzenstein trở nên nghiêm chỉnh. – Phải, tôi nhận ra Poke Toholo bất cứ ở đâu. Đích xác là cần gì ở tôi mới được chứ?
— Bây giờ tôi sẽ phái người của tôi tới, – Terrell nói, – Người đó sẽ chỉ cho ông quầy hàng của Lucie. Ông cần đi qua đó và nhìn xem có phải Toholo đứng đấy không. Phải cẩn thận. Đừng tỏ ra ông nhận ra gã.
— Tôi hiểu. Cuộc dạo chơi sẽ khá thú vị đấy! Được rồi, Frank, cho người của ông đến đi. Tôi đợi đây.
— Ông ấy đã đồng ý. – Terrell treo máy, tuyên bố. – Jack, cho xe đến câu lạc bộ Năm Mươi, đón Branzenstein ở đấy và đưa ông ấy ra bờ biển. Trỏ cho ông ấy quầy hàng của Lucie, nhưng làm từ xa, bản thân anh đừng để mình lọt vào mắt chúng. Tôi cho rằng mọi việc đều rõ cả rồi đấy. – Ông quay về phía Lepski. – Tom, đến với họ, bảo vệ Branzenstein. Trong lúc anh đến đấy, tôi sẽ chặn mọi lối ra khỏi vùng bờ biển. Tiến lên!
Khi Lepski và Hatchet đã đi khỏi, Terrell nhìn Beigler.
— Có quỷ biết được mọi việc có thể xoay trở thế nào. Ở chợ bao giờ cũng đầy người. Nếu đó là Toholo thì sẽ bắt đầu bắn nhau… – Terrell rút ngăn kéo bàn, lục lọi trong đó và lấy ra một tấm bản đồ mới vùng bờ biển. Ông chăm chú nghiên cứu nó một vài phút; rồi dùng bút chì đánh dấu những chỗ mà tôi đã đánh dấu đây, chặn cả lại. Nếu đó là Toholo thì chúng ta sẽ bắt gã, dù là còn sống hay đã chết.
o O o
Rodney Branzenstein ra khỏi xe cảnh sát, theo sau ông ta là Lepski và Jack Hatchet.
— Vậy là, thưa các bạn, – Branzenstein lên tiếng, cảm thấy mình làm chủ tình thế, – các bạn chỉ cần trỏ cho tôi biết gã da đỏ ấy có thể ở đâu, phần còn lại thì mặc tôi. Tôi biết sếp của các bạn cần gì. Nếu đó là Toholo, tôi sẽ rút khăn mùi soa và lau trán.
Trong đời này có nhiều cái Lepski căm ghét, đặc biệt những luật sư giàu có ngồi xe Rolls-Royces và sống trong những ngôi nhà mười buồng. Branzenstein có tác động với Lepski như chiếc khăn đỏ với con bò đực.
— Ông lau… cái gì? – Lepski hỏi lại.
Branzenstein nhìn viên thám tử gày nhom và đọc thấy trong cặp mắt xanh nghiệt ngã của anh ta sự thù địch.
— Tr… trán… phần trên cùng của mặt. – Branzenstein trả lời không phải không có phần mỉa mai. – Thế này này. – Ông ta rút trong túi ra chiếc mùi soa trắng muốt và quệt trên trán. – Nắm được rồi chứ?
Lepski càng căm ghét ông ta hơn.
— Rồi. – Anh ta quay về phía Hatchet đang quan sát cảnh tượng này với vẻ hứng thú rõ ràng, tuy trên mặt ông ta không một bắp cơ rung động. – Jack, tôi sẽ đi trước tiên. Quầy thứ mười chín bên phải chứ gì?
— Đúng.
Lepski đi, trà trộn vào đám đông. Anh bắt đầu đếm các quầy. Ở quầy thứ mười chín, một người da trắng đứng nói chuyện với một người da đỏ to béo, gần đấy là một người da đỏ trẻ tuổi. Lúc đi ngang qua. Lepski chăm chú nhìn gã trẻ tuổi từ đầu đến chân, trí nhớ bền chắc của cảnh sát ghi lại cả những đặc điểm và quần áo của gã da đỏ. Ừ, có thể đấy chính là Poke Toholo, ta sẽ xem xem Branzenstein có nhận ra gã không.
Khi Lepski khuất khỏi tầm mắt, Hatchet dẫn Branzenstein đi dọc bờ biển. Họ thong thả len lỏi qua đám đông, còn cách khoảng một trăm mét thì Hatchet dừng lại.
— Chúng ta đã gần đến nơi rồi, thưa ngài. – Ông ta nói. – Ông thấy cái trụ đá kia chứ? Quầy hàng cần tìm đối diện ngay với nó.
Branzenstein nhìn cái trụ, gật đầu. Bất đồ ông ta đâm ra nghi ngờ. Liệu ông có hóa rồ không? Lại đi làm một việc bẩn thỉu cho cảnh sát? Quỷ tha ma bắt! Thế mà ông là một trong những người thành đạt nhất… sao lại là một trong… phải nói là một luật sư thành đạt nhất thành phố, vậy mà lại nhận lấy việc đi nhận dạng một gã da đỏ dở điên dở dại! Nếu là ông đi đón lấy cái chết của mình thì sao?
Thấy Branzenstein đột nhiên thay đổi nét mặt và ngần ngừ, Hatchet giàu kinh nghiệm hiểu: Branzenstein sợ. Cố lấy giọng thật bình tĩnh, Hatchet nói:
— Cái trụ đá kia kìa, thưa ngài, ở phía trước.
Trên trán Branzenstein toát mồ hôi lạnh.
— Phải… phải… tôi không mù!
— Tốt lắm, thưa ngài. Lepski bảo vệ ông. Anh ấy là tay súng giỏi nhất trong cảnh sát đấy, thưa ngài.
Hatchet hy vọng rằng câu nói đó làm cho người da trắng này thanh thản hơn – dù sao cũng yên tâm hơn khi biết rằng mình được bảo vệ. Nhưng phản ứng té ra ngược lại. Branzenstein càng sợ hơn.
Ông ta được bảo vệ ư? Như vậy là người ta e ngại có thể có chuyện bắn ư? Chúa phí công! Suýt nữa thì Branzenstein hủy bỏ toàn bộ chiến dịch, nhưng luồng mắt ông ta gặp Hatchet, cặp mắt đen của người da đỏ đứng tuổi này nhìn chăm chú, dò xét.
Branzenstein bình tĩnh lại. Không nên để cho tên da đỏ này thấy ông ta nhát sợ.
— Được. – Branzenstein ấp úng bằng giọng khàn khàn. – Tôi đi đây. – Và ông ta đi về phía trụ đá, đến đó chỉ còn khoảng vài chục mét.
Đối diện với cái trụ là những quầy bán hoa quả. Tim đập thình thịch. Branzenstein đứng đờ ra tại chỗ. Quay về phía các quầy bán hoa quả đột nhiên trở thành việc quá sức ông ta. Thay vào đó, ông ta bắt đầu chăm chú nhìn làn nước sánh đặc như dầu ở bến.
Quan sát ông ta, Lepski rên lên. Chẳng lẽ con sên béo ú này vãi đái ra quần rồi sao?
Lepski đứng dưới lối đi cuốn vòm dẫn tới các tiệm ăn khá lịch sự bán các món cá ở đây, ngay trên bờ biển. Mùi cá rán làm anh chảy nước miếng. Anh nhớ ra rằng trong năm mươi giờ gần đây, anh chưa ăn món gì ra hồn, vớ được gì ăn nấy cho xong chuyện.
Xua đuổi ý nghĩ ấy, Lepski lại nhìn xoáy vào Branzenstein. Thằng cha kỳ quặc! Những kẻ bộ tịch… lần đầu tiên lên ti vi: nom y đại loại như vậy.
Rốt cuộc Branzenstein quay lại và nhìn về phía các quầy bán hoa quả. Ông ta nhìn và sững người. Rồi ông ta rút mùi soa lau trán.
Trong đời Lepski chưa từng thấy điệu bộ diễn viên nào rẻ tiền hơn. Như theo lệnh, những người du lịch tức khắc nhìn cả vào Branzenstein. Đây là chuyện bình thường: chỉ cần một người ngẩng đầu lên là lập tức thêm một trăm người nữa lập tức nhìn lên trời.
Lepski buột miệng văng câu chửi.
Poke Toholo đứng tì tay lên hòm cam. Jupiter Lucie đang ăn giá với một người mua buôn tại một khách sạn Tây Ban Nha. Lúc này điều đó chưa đụng chạm gì đến gã. Gã nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rẻ tiền của mình. Chuck hẳn là đã nhặt xong các phong bì… năm phong bì… hai ngàn rưỡi đô la!
Poke lấy một quả cam và bắt đầu chơi đùa với nó, bóp nhẹ.
Gã nhớ gã đã chờ Chuck mang tiền về như thế nào. Chuck vào buồng và dừng lại ở lối đi như trời trồng, rõ ràng không ngờ nhìn thấy gã. Và Chuck sợ hãi nữa. Hoàn toàn có thể là Chuck định phản bội gã.
Bây giờ Chuck rất dễ bỏ đi mang theo số tiền mới.
Nước cam chảy trên cổ tay Poke: những ý nghĩ đau khổ ấy khiến gã mải quên đi và bóp bẹp quả cam. Gã vứt phần quả còn lại đi, chùi tay vào quần.
Qua đường bến lát đá đầy chật người, Poke nhìn làn nước sánh như dầu ở bến. Liền đó gã nhìn thấy Branzenstein.
Poke nhận ra nay cái gã đẹp trai mập mạp ấy. Khi Poke phục vụ ở quán rượu của câu lạc bộ Năm Mươi, gã phải cam chịu thói tự mãn thái quá của thằng cha này, thái độ bao dung của y – không sao, người da đỏ cũng là người. Với gã, Branzenstein tỏ ra lịch sự, nhưng với Poke cái lịch sự ấy còn khó chịu đựng hơn thái độ thô lỗ ra mặt của các hội viên khác của câu lạc bộ. Người da đỏ cũng là người!
Poke nhớ Branzenstein thuyết Jefferson Lacey là kẻ công khai khinh miệt người da màu:
“Anh không thể không thừa nhận họ là những người cố gắng, cần cù. Mà câu lạc bộ chúng ta tồn tại được chỉ là nhờ vào họ. Tôi thích họ. Những người dễ mến, dễ có thiện cảm. Sao kia? Này, Jeff, xin lỗi anh, như vậy là anh đi quá rồi đấy. Để họ là hội viên câu lạc bộ ư? Có lẽ mời cả những người da đen nữa chăng?”
Poke cảm thấy lòng sôi sục căm thù. Branzenstein… y lởn vởn quanh cái trụ đá làm gì vậy?
Gia đình Toholo theo đạo Thiên chúa. Hồi ở nhà, Poke bao giờ cũng theo bố đi lễ mi xa ngày chủ nhật.
Quì gối trong cái nhà thờ chiếu sáng lờ mờ và vờ làm ra vẻ cầu nguyện, Poke quan sát bố quỳ bên cạnh. Bố nhìn lên bàn thờ với vẻ thanh thản mà Poke cảm thấy tuyệt vọng. Gã không thể nào biết được sự thanh thản như vậy.
Gã nhớ đến lời vị linh mục nói với giáo dân:
“Tiếp đó là cái hôn của Judas: trong ký ức của mọi người, cái hôn đó là dấu hiệu phản bội”.
Branzenstein hiện giờ nhìn thẳng vào gã và Poke hiểu: y đã nhận ra gã. Branzenstein rút mùi soa lau mặt, Poke hiểu rõ: y tố giác gã.
Bị săn đuổi, như con thú cảm thấy nguy cơ, Poke nhìn bên phải, rồi bên trái. Bản năng nhắc bảo gã: cảnh sát nấp gần đây chờ tín hiệu đó.
Jupiter Lucie viết cái gì trong sổ đặt hàng. Người mua ở khách sạn, hài lòng về việc mua bán, bỏ đi.
Lepski thấy Branzenstein giơ khăn một cách đẹp mắt. Như vậy gã da đỏ là Toholo: anh mở máy bộ đàm.
Giây lát đó, Toholo luồn tay xuống dưới giá bầy hàng, những ngón tay gã sờ nắn chuôi khẩu súng lục tự động cỡ 038. Cặp môi mỏng nhệch ra như con thú nhe răng.
Lucie ngẩng đầu lên, thấy vẻ điên cuồng trong mắt Poke. Y lập tức quẳng quyển sổ của mình đi và kín đáo chuồn thẳng, không để ai nhận thấy.
Trong lúc đó, Lepski nói vào mích cờ rô phôn:
— Branzenstein đã nhận ra Toholo. Tôi chuyển sang tác chiến.
Branzenstein làm đúng như Terrell dặn. Ông ta bắt đầu bỏ đi. Dáng đi của ông ta loạng choạng, nỗi sợ vẫn chưa qua. Thôi được, phần còn lại là việc của cảnh sát. Còn về phần ông ta thì trong đời sống sẽ không bao giờ nhận làm những việc tương tự nữa. Ông ta ra xa, và trong đầu ông ta chợt nảy ra ý nghĩ: đối với ông ta, chuyện này quả là một kho báu! Bạn bè sẽ tranh nhau mời ông ta đến ăn cơm và như bị bỏ bùa, sẽ nghe kể về việc ông giúp cảnh sát bắt Đao phủ như thế nào.
Ông ta đã bắt đầu trở nên thư thái và nếm trước những phút thú vị giữa bạn bè: liền đó viên đạn từ khẩu súng cỡ 038 bắn ra xuyên vào gáy ông.
Trong lúc nghe chỉ thị của Terrell, Lepski trong giây lát không để mắt đến Branzenstein. Anh ta nghe thấy tiếng súng nổ, thấy Branzenstein ngã xuống và lập tức đưa mắt nhìn Toholo… nhưng gã da đỏ không còn ở bên quầy hàng nữa.
Lepski suy nghĩ ráo riết xem nên làm thế nào: báo cáo tình hình đã xảy ra hay lập tức lao theo Toholo?
Trong giây lát ngờ vực ngắn ngủi ấy, tất cả những người da đỏ làm việc ở các dãy bán hoa quả và đã nhìn thấy sự việc xảy ra gây nên sự hỗn độn kinh khủng và Poke đã kịp lỉnh đi.
Trên bờ xảy ra tình trạng hoang mang thực sự. Lepski hiểu: truy đuổi Toholo là vô nghĩa, cho dù anh có biết gã chạy hướng nào. Giữa anh và quầy hàng của Lucie đã tạo nên một xoáy lốc người.
Anh nối liên lạc và báo cáo về tình hình đã diễn ra.
Ở sở, Terrell và Beigler nghe anh.
Khi liên lạc chấm dứt, hai người trao đổi với nhau một cái nhìn dài.
Beigler chưa bao giờ thấy sếp chán nản đến thế, và lúc này ông ta hiểu rằng có thể làm cho con người to lớn, vững chắc này bật khỏi yên ngựa, mặt Terrell đột nhiên trắng bệch và trong mắt ông lộ rõ sự bàng hoàng quá đỗi.
— Các lối ra khỏi khu vực ven biển đã chặn lại cả rồi chứ, Joe? – Terrell hỏi, đứng lên.
— Chặn rồi. – Beigler trả lời và cũng đứng lên.
— Thôi được, như vậy thì chúng ta sẽ tống cổ được gã đi thôi. – Terrell kết luận. Ông rút ngăn kéo bàn và lấy khẩu súng lục.
— Sếp. – Lòng nặng chịch, Beigler nói. – Để tôi cùng đi với anh. Phải có người nào ở lại đây. Sẽ có chuông điện thoại… và nói chung…
Terrell nhìn Beigler bằng cái nhìn nặng nề.
— Tôi sẽ điều khiển cuộc tác chiến. – Ông nói khẽ. – Anh sẽ ở lại đây. Tôi đã đưa một người bạn của tôi đến chỗ chết. Đây là việc cá nhân của tôi. – Ông ra khỏi phòng làm việc.
Ngần ngừ một chút, Beigler liên lạc với Lepski.
— Tom, sếp đang tới chỗ các anh. – Ông cho biết. – Ông ấy đinh ninh rằng cái chết của Branzenstein đè nặng lên lương tâm ông ấy. Trong trạng thái như thế, ông ấy có thể lao thẳng vào hứng lấy đạn. Anh hiểu tôi chứ?
— Hiểu. – Lepski trả lời và cắt liên lạc.
Làn sóng hí hửng man rợ tràn ngập lòng Poke khi gã thấy Branzenstein ngã. Còn bây giờ phải chạy ngay tức khắc. Poke xô Jupiter Lucie khỏi đường và như mũi tên lao vào một cửa hàng nhỏ cách quầy hoa quả khoảng bốn mét.
Cửa hàng này của một người da đỏ tám mươi tuổi. Lão là người mách tin cho Ocida. Hàng đến với lão thì Ocida trả tiền. Lão da đỏ già tên là Micco. Khi tiếng súng vang kên, lão ngồi ở cửa căn hàng nhỏ xíu của mình và xâu những hạt thủy tinh vào sợi chỉ.
Poke lao qua bên lão vào chỗ tăm tối của gian hàng, còn lão vẫn tiếp tục công việc của mình như không có gì xảy ra. Lão biết mấy phút nữa cả bờ biển sẽ tràn ngập cảnh sát. Lão đã nhìn thấy Poke bắn. Một hành động ngu xuẩn, xấu xa, nhưng do một người da đỏ của lão làm. Micco biết Poke và những chiến công của gã. Khi lần đầu tiên nghe nói về những hành động đó, lão tán thành, nhưng bây giờ Poke xử sự như thằng điên, và điều đó thì Micco không thích nữa.
Khu phố ven biển đích thực là một mê lộ, có không ít đường chạy. Toàn là mái nhà, hầm nhà, những căn phòng nhỏ xíu, những bậc thang dốc, những ngõ hẹp. Những bức tường gạch dẫn vào những ngõ khác, các thang chữa cháy dẫn lên mái nhà. Những cửa mái trông ra những lối đi mà hai bên có cửa vào các phòng bé như cái tủ – những người da đỏ ở đây khi không bận việc kinh doanh trên bờ biển.
Poke biết tất cả những điều đó. Mấy tháng trước, gã đã xem xét cẩn thận toàn bộ khu phố ven biển. Qua cửa mái Poke leo lên mái nhà.
Dù sao vẫn nên đến Ocida. Chuck hẳn đã đem tiền đến đó. Rồi sau đó lập tức ra khỏi thành phố. Gã sẽ có hai ngàn rưỡi! Một ngàn là đủ để mua tay chủ nhiệm quán rượu của khách sạn Panama ở Miami, và tay này sẽ lấy gã vào làm người bán rượu thứ hai. Có được việc như thế, chỉ riêng tiền khách cho thêm mỗi tuần gã cũng sẽ kiếm được vài trăm đô la! Gã chủ nhiệm hứa cho gã cái chân ấy với giá một ngàn đô la.
Poke không hề có ý nghĩ rằng tất cả cảnh sát ở Florida sẽ săn gã. Gã có cảm giác rằng chỉ cần thoát khỏi Paradise City là nguy hiểm sẽ ở đằng sau.
Gã thận trọng lần ra rìa mái và nhìn xuống vùng ven biển lúc nhúc người. Nó nom giống một tổ kiến bị chọc. Phụ nữ la ré, đàn ông xô đẩy nhau. Xe cấp cứu chạy tới, còi rú rền rĩ. Những cảnh sát mình đầm mồ hôi, vừa chửi rủa và dồn đám đông. Hàng trăm quả cam vương vãi xung quanh xác Branzenstein làm thành tấm thảm vàng.
Giữa cảnh ồn ào hỗn độn đó, Poke chợt nhìn thấy Jack Hatchet… mối nguy hiểm chết người đây rồi. Đây là một cảnh sát người da đỏ. Y biết vùng ven biển không kém gì Poke.
Poke ngần ngừ một giậy, rồi giơ khẩu súng ngắm và bắn vào đầu Hatchet.
— Cậu lập lại trật tự ở đây, Jack. – Lepski nói. – Còn tôi… – Anh ta không kịp nói hết câu.
Anh ta nhìn thấy Hatchet lảo đảo và trên mái tóc điểm bạc của ông ta xuất hiện một vệt máu ở phía bên. Chỉ khi con người khỏe mạnh ấy ngã xuống, Lepski mới nghe thấy tiếng súng.
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, nhận thấy có cái gì động đậy trên mái một cửa hàng nhỏ. Anh ta rút súng bắn luôn – chỉ một động tác khó nhận thấy.
Andy Shields từ đám đông nhảy ra, chạy tới gần anh ta.
— Nó ở trên kia! – Lepski nói gọn lỏn. – Đuổi theo!
Cả Dave Farrren cũng chen tới chỗ họ. Lepski vung tay về phía Hatchet – ông ta bị thương và động đậy.
— Cứu ông ta, Dave. – Lepski ra lệnh và cùng với Shields chạy tới cửa hàng của người buôn đồ cũ Micco, xô dạt những người gặp trên đường. Nhưng chạy được mươi bước, anh ta giẫm phải một quả cam và ngã oạch xuống, ngã mạnh đến mức nghẹt thở. Shields muốn đỡ bạn đồng nghiệp lên, nhưng chính anh ta cũng trượt chân và ngã đè lên Lepski vừa chửi té tát vừa đứng lên.
Phát bắn của Lepski suýt trúng đích. Viên đạn rít lên sát cạnh tai Poke và làm văng ra một miếng ốp tường bằng xi măng. Gã cúi xuống, nhưng những miếng xi măng như mảnh đạn văng vào gã. Một miếng trúng mặt, làm chảy máu.
Cúi thật thấp, Poke chạy trên mái nhà, dùng mùi xoa lau máu. Gã theo cái thang chữa cháy bằng sắt tụt xuống, đứng đờ ra giây lát tìm hiểu xem mình đang ở đâu, và chạy về bên phải. Động tác như con mèo, gã leo qua bức tường gạch, xuống một ngõ hẻm, lại định hướng và chạy về bên trái. Ở cuối ngõ, gã thấy một cánh cửa mở toang. Vẫn cầm chiếc khăn tay đẫm máu áp vào mặt, gã băng qua cửa và xộc vào theo bậc thang hẹp và dốc. Trên khoang cầu thang, một cô bé da đỏ đang chơi búp bê. Poke hơi chậm bước, nhìn cô bé, rồi đi tiếp. Thấy tay gã cầm khẩu súng lục và chiếc khăn tay đẫm máu, cô bé ngây ra như hóa đá.
Chạy xuống bậc thang, gã nhảy ra một ngõ khác. Lại bức tường. Gã vượt qua tường và ở trong một cái sân. Ở đấy có một phụ nữ da đỏ hết sức đồ sộ ngồi trên một cái hòm và vặt lông con gà mái. Poke lao vào túp lều mà chị ta gọi là nhà của mình.
Thêm một ngõ nữa, một bức tường nữa và trước mặt gã là những căn buồng có cả đồ đạc cho thuê của Ocida.
Vết thương trên mặt ngừng chảy máu và gã nhét chiếc khăn tay vào túi. Ở hành lang gã dừng lại, lắng nghe, rồi khẽ mở cửa vào buồng Ocida.
Ocida có ở đây, y ngồi trên chiếc ghế bành gãy, hai tay xếp lại để trên đùi sưng phồng, và đang nói chuyện với Manatee đến trước Poke một phút.
Dù ở đây tranh tối tranh sáng, Poke nhận ra Manatee ngay. Bằng một động tác nhanh và khó nhận thấy Poke nhét khẩu súng vào túi sau quần bò. Gã vào buồng và khép cửa lại.
Ocida ngả người trên ghế bành. Lần này trên mặt y không có nụ cười thường lệ, mắt nhớn nhác.
— Poke, việc nguy rồi đó. – Y nói. – Manatee sẽ kể cho anh nghe.
Bằng mấy lời, Manatee kể cho Poke việc xảy ra ở sân bay. Poke nghe, mắt long lên.
— Gã da trắng chết rồi à?
— Chết cháy.
— Còn cô gái?
— Tôi đưa cô ta lên xe chở đến bờ biển. Rồi cô ta đi bộ.
Óc Poke hoạt động nhanh, ráo riết. Thế còn tiền? Cháy cùng với xe rồi ư? Hay cô gái cầm? Cơn tức giận điên cuông ào tới như sóng trong lòng gã. Gã đưa ngón tay cái trỏ ra cửa.
— Ra ngoài đi.
Manatee nhìn Ocida, y gật đầu. Người lái xe nhanh chóng ra khỏi buồng. Sau một lúc ngừng lâu, Ocida bình tĩnh nói:
— Anh phải đi thôi, Poke ạ. Đáng tiếc rằng mọi việc kết thúc như thế. Kế hoạch của anh thật là hay. Biết làm sao được, không may thôi: trường hợp rủi ro.
Không rời mắt khỏi tên béo, Poke tuyên bố:
— Tôi cần tiền. Một ngàn đô la.
Ocida giật mình. Thấy mắt Poke long lên một cách hung dữ, y hiểu: mối nguy hiểm thực tế đang đe dọa y.
Ở ngăn kéo bàn trên cùng của y bao giờ cũng có khẩu súng lục. Từ chỗ y ngồi đến bàn khoảng ngót bốn mét. Khẩu côn tự động cỡ nòng 045 y mua của một trung sĩ quân đội, tuy y không thể tưởng tượng rằng sẽ có lúc y cần đến nó. Ocida tự hào về khẩu súng đó. Đôi lúc y lôi súng ra lau và bôi dầu mỡ. Còn lúc này, nhìn Poke y hiểu: khẩu súng… nếu với tới được nó thì có thể cứu được mạng y… Nhưng trong khi y vươn tay lấy khẩu súng thì Poke sẽ giết y. Vậy là phải bịp bợm một chút.
— Nếu tôi có tiền thì tôi đưa ngay. – Y bắt đầu. – Tôi với bố cậu là chỗ bạn bè tốt với nhau. Tôi lấy làm vui sướng nếu giúp được cậu.
— Đừng có lôi bố tôi vào đây. Đưa tiền đi. – Poke ra lệnh, đưa tay ra sau lưng và rút khẩu súng ngắn khỏi túi quần bò.
Ocida gật đầu. Y thong thả đứng lên, tới gần bàn. Y toan rút ngăn kéo trên cùng nơi có khẩu súng, nhưng súng của Poke đã chĩa vào lưng y… thôi, y thua rồi. Tay y vươn tới ngăn kéo thứ hai, rút ra. Ở đấy có tiền mặt.
— Đây là tất cả những gì tôi có. – Y thốt lên. – Cầm lấy.
Poke gạt y ra và giật phăng ra khỏi ngăn kéo một tập dày đô la. Nhét tệp tiền vào dưới áo sơ mi, gã đi nhanh ra cửa.
Ocida hiểu: nguy hiểm vẫn chưa qua, vì thế y đứng không nhúc nhích.
— Này Poke, hãy nhớ rằng tôi với bố cậu là chỗ bạn tốt với nhau. – Y lên tiếng và tiếng nói của y run lên.
— Mở ngăn kéo trên cùng. – Poke ra lệnh. – Nào, mở đi.
Hai người nhìn nhau cả một phút. Ocida thấy mắt Poke rực lên ngọn lửa điên dại. Chậm chạp nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội, Ocida mở ngăn kéo.
Khẩu súng nằm trên tờ giấy bọc tẩm dầu.
— Bạn tốt với nhau, hả? – Poke rít lên và bóp cò súng.
Tiếng súng vang khắp tòa nhà, cả ở bờ biển cũng nghe thấy.
Khi Ocida ngã xuống, Poke nhảy tới gần bàn, chộp lấy khẩu côn, vứt khẩu súng của mình xuống sàn – đằng nào thì súng cũng hết đạn rồi – và chạy ra khỏi buồng.
Thám tử Alec Horn đứng chẹn ở phần này của khu phố. Nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta chạy tới cuối ngõ, nơi cửa sau của nhà Ocida trông ra đường, vừa lúc ấy Poke nhảy ra.
Horn ngần ngừ một giây: ngộ nhỡ gã da đỏ này không phải là Poke Toholo thì sao? Trong tay Poke lấp lánh khẩu súng lục, Alec giơ súng của mình lên.
Nhưng muộn mất rồi, chỉ một phần giây thôi. Viên đạn của Poke cắm vào vai Alec và hất anh ngã xuống.
Dù sao Alec vẫn kịp bắn và bắn trúng; viên đạn cày một rãnh ở tay trái của Poke.
Đưa mắt nhìn quanh một cách man rợ, Poke như con thú bị thương lao trên ngõ. Đến bây giờ gã mới nhận biết là gã bị săn đuổi, và gã hoang mang. Gã chạy tới ngôi nhà hai tầng đổ nát ở cuối ngõ, dùng chân đạp tung cửa và lao vào bóng tối. Gã chỉ có một ý nghĩ: ẩn nấp. Gã thấy trước mặt mình những bậc cầu thang. Nhảy qua hai bậc một, hắn chạy lên khoang cầu thang, dừng lại. Phía bên phải là một cái cửa ra vào đơn độc, không có cửa mái. Gã hiểu rằng gã chui vào bẫy.
Liền đó cửa mở ra và gã giương súng lên.
Một phụ nữ da đỏ bước ra khoang cầu thang, chị ta cao lớn, cân đối, mặt rỗ hoa, tóc tết thành bím quấn hình số tám trên đầu.
Thấy Poke chị sững người ra.
Poke hướng nòng súng vào chị ta.
Họ nhìn nhau chằm chằm. Máu rỏ xuống từ các ngón tay Poke. Trên sàn tạo thành một vũng đỏ.
— Băng lại đi. – Gã vỗ vào cánh tay bị thương và lại đe dọa bằng súng.
Mắt chị ta gần như trồi ra khỏi hốc mắt, nhưng chị ta gật đầu ưng thuận. Chị ta bước trở lại buồng và vẫy Poke đi theo.
o O o
Khi Poke đuổi Manatee ra, anh ta nấp trong buồng kho của Ocida, sợ cho chủ của mình. Nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta hiểu: nỗi sợ của anh ta biến thành sự thực. Poke chạy theo hành lang, và Manatee lao ra phòng khách: ở đấy một tấm thân to lớn nằm sóng soài trên sàn. Bàng hoàng, anh ta quay người lại và vội đi tới cửa sau. Liền đó anh ta nghe thấy hai tiếng súng – đấy là Poke và Horn bắn vào nhau.
Anh ta thận trọng thò đầu ra. Ở cuối ngõ anh ta thấy Poke đang chạy và biến vào trong cửa của ngôi nhà cuối cùng.
Manatee nhìn sang phía bên kia: viên thám tử bị thương đang cố đứng lên.
Nếu Poke không giết Ocida thì Manatee không bao giờ có ý nghĩ tố giác gã… nhưng bây giờ Poke đã cắt đứt cái nhau nối gã với tình anh em của người da đỏ và sự bảo chứng cho nhau.
Manatee tới gần viên thám tử bị ngã và ngay lúc đó, Lepski và Andy Shields nhảy tường sang.
Tay Lepski đặt vào súng của Shields và đẩy anh ta xuống.
— Không phải gã. – Anh ta đẩy Manatee sang một bên, quỳ xuống cạnh Horn, Horn đã ngồi lên, quằn quại vì đau đớn. – Sao, trúng đạn đau lắm phải không?
Horn lắc đầu.
— Nó chạy về đằng kia.
Lepski ngẩng đầu lên, cái ngõ bẩn thỉu là ngõ cụt.
— Hãy chăm sóc cậu ấy, Andy. Gọi cấp cứu. Chắc là nó nhảy qua tường.
— Thưa ngài! – Manatee đứng tựa lưng vào tường. – Gã ở trong căn nhà cuối cùng, ở cuối ngõ. Từ đó chỉ có một lối ra – cái cửa mà gã đã qua đó vào nhà. Tôi biết căn nhà này. Sống ở đấy là Manee cháu gái của Ocida.
Lepski chăm chú nhìn người da đỏ; có thể tin hắn được không? Tất cả bọn họ, những kẻ sống ở khu phố ven biển, là một gia đình, không bao giờ phản nhau. Ngộ nhỡ đó là một mánh lới đánh lạc hướng để Poke có thời gian chạy trốn thì sao?
— Gã đã giết chủ của tôi, thưa ngài. – Manatee nói, như đọc được ý nghĩ của Lepski. – Gã đã mất trí, cần phải bắt gã. Gã ở đấy.
Cả hai cảnh sát leo qua tường.
— Hãy chăm nom Alec. – Lepski giao nhiệm vụ cho họ. – Andy, chúng ta sẽ bắt nó.
Súng lục chĩa về phía trước, hai thám tử chạy đến cuối ngõ, dừng lại bên cái cửa nhà bỏ ngỏ, rồi Lepski, có Shields yểm hộ, bước vào trong.
Trên sàn có những vết máu. Lepski nhìn lên trên, những bậc thang hẹp dẫn lên đó.
Lùi lại sau một chút, anh bật máy liên lạc.
Lepski báo cáo tình thế, cho biết mình hiện ở đâu.
— Gã đang ở trong bẫy, thưa sếp. – Lepski kết luận. – Tôi với Andy lên bắt gã.
— Gã không có lối nào chạy à? – Terrell hỏi.
— Không, chúng tôi đã dồn gã vào một góc.
Thế thì Tom ạ, không hành động gì cả cho đến khi tôi tới. Chính tôi sẽ tóm gã.
Lepski nhăn mặt. Anh ta nhớ lời Beigler: hãy để mắt đến sếp, đừng để ông hứng lấy viên đạn.
— Dạ vâng, thưa thủ trưởng. – Anh ta nói và cắt ngang liên lạc. Anh ta lưỡng lự một lát rồi nhìn Shields. – Ta đã bắt tên khốn kiếp ấy. – Anh ta ra lệnh và bắt đầu bước lên thang không có tiếng động.
Trong lúc đó người phụ nữ da đỏ tên là Manee đã băng bó xong vết thương cho Poke. Gã ngồi trên giường và nhìn khắp căn buồng nhỏ bé ngột ngạt. Cửa vẫn mở. Trên đầu giường có treo cây thánh giá lớn. Gã nhìn cây thánh giá và lập tức đưa mắt nhìn đi nơi khác: gã bỗng cảm thấy lương tâm cắn rứt. Cây thánh giá khiến gã nớ đến bố, hai bố con cùng quỳ gối trong nhà thờ, mùi trầm hương, nến nhấp nháy, trên mặt bố hiện lên vẻ hạnh phúc êm đềm.
— Anh là Poke Toholo, con trai người bạn tốt của ông tôi. – Manee vừa nói vừa dịch ra xa gã. – Bây giờ anh hãy đến ông tôi, ông sẽ giúp anh thoát thân. Ông không bao giờ từ chối giúp đỡ ai.
— Ông của cô? – Poke vươn thẳng người trên giường, mắt tròn xoe. – Ocida là ông của cô?
Người phụ nữ gật đầu.
— Phải. Hãy đến với ông tôi. Ông sẽ giúp anh.
Vì tuyệt vọng, tất cả bồng bềnh trước mắt Poke. Đã từ lâu gã ngờ rằng đầu óc gã có sự trục trặc. Gã ngờ, nhưng không muốn tin: gã cho rằng gã có thể chữa khỏi bằng sức mạnh ý chí. Nhưng lúc này gã hiểu rằng gã ốm, ốm thật sự. Gã giết Ocida để làm gì? Chỉ cần xin Ocida che giấu gã là ông ta làm ngay không chậm trễ.
Gã ngồi không nhúc nhích, lắng nghe cái đau theo nhịp mạch đập trong tay, khẩu súng vẫn nằm trên đùi. Đột nhiên gã thấy rõ cuộc sống sắp kết thúc. Sẽ chẳng ai giúp gã nữa, chẳng ai cứu vớt gã nữa.
Bậc thang thứ mười ở trên mục ruỗng. Poke nhảy cách bậc nên không bước vào bậc thứ mười. Manee bao giờ cũng bước qua bậc đó, Lepski không thể biết điều ấy nên bước phải bậc thang mục. Do sức nặng cơ thể của anh ta, bậc thang gãy đánh rắc một tiếng rất to. Một tay anh ta vịn thành cầu thang, anh ta bíu chặt lấy nó, nếu không thì chân đã ở trong cái bẫy. Sau khi sụt xuống, anh ta rút chân lên, nhưng tất nhiên tiếng động làm anh ta bị lộ, vì thế anh ta lao như tên lửa trên các bậc thang còn lại… khoang cầu thang chẳng có ai, bên phải là cửa ra vào để mở. Anh ta vẫy tay cho Shields – lên đi! – còn anh ta thì áp mình vào tường, tay cầm khẩu súng lục.
Qua khung cửa, anh ta nhìn thấy mặt sàn bụi bặm, những tia nắng xuyên qua cửa sổ in lên mặt sàn những hình xiên xiên.
Poke giật mình khi nghe thấy tiếng bậc thang gãy rắc. Gã thoáng ném một cái nhìn về phía khoang cầu thang sau khung cửa mở. Gã giơ súng lên.
Trên mặt gã, Manee đọc thấy vẻ tuyệt vọng, chị ta sợ hãi, lùi sang một bên.
Bằng tay trái, Poke lấy dưới áo sơ mi ra số tiền lấy của Ocida và ném lên giường.
— Xin lỗi. – Gã nói, nhìn cô gái. – Đầu óc tôi có cái gì trục trặc. – Gã trỏ số tiền: – Bây giờ nó là của cô. – Ngần ngừ một lát, gã nói thêm: – Tôi đã giết ông của cô. Đây là tiền của ông ấy. Tôi đã đoạt số tiền này. Bây giờ nó là của cô.
Lepski lén tới dọc bờ tường, lặng người đi và lắng nghe.
Manee nhìn số tiền trên tấm khăn trắng trải giường bẩn thỉu.
Trong đời chưa bao giờ cô ta thấy nhiều tiền đến thế. Mắt cô ta mở rộng.
— Của tôi ư?
Đầu cô ta quay cuồng. Nếu tiền quả thực là của cô ta thì đấy là cánh cửa mở vào cuộc đời mới! Căn buồng nhỏ bé này, mùi mẽ và tiếng ồn ào của khu phố ven biển, những ngón tay dai dẳng vội thọc vào dưới váy cô ở phía trên một chút khi cô làm việc ở tiệm ăn, những thủy thủ da trắng mà cô phải dẫn về đây khi muốn đổi mới tủ quần áo… với món tiền này cô sẽ quét sạch tất cả những cái đó trong đời mình.
— Cầm lấy đi. – Poke nói, quan sát cô ta.
— Anh nói thực chứ? Đây là của tôi ư?
Cô ta giương mắt nhìn tiền, không tin ở tai và mắt mình.
— Tôi đã giết ông của cô. – Poke nhắc lại, nhưng liền đó gã hiểu rằng cô ta không nghe gã. Tiền, cô ta không thể nghĩ đến việc gì khác. Gã bỗng căm thù cô ta. – Vơ lấy và xéo đi.
Cô ta vơ lấy tiền và chạy ra khoang cầu thang.
Lepski nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô ta và đẩy cô ta vào tay Shields. Shields bịt ngay lấy miệng cô ta.
Poke ngồi trên giường và nhìn ra cánh cửa mở. Trong óc gã lần lượt bồng bềnh lướt qua tất cả những gì gã căm thù dữ dội trong đời này: câu lạc bộ, thái độ nô lệ và nịnh nọt của bố, những kẻ giàu có, những phần tử cặn bã của câu lạc bộ, tự mãn, tàn bạo và khoan dung tử tế.
Gã vẫn thường xuyên nghĩ tới cái chết. Gã cho rằng tốt hơn hết là chết như ngọn đèn tắt khi ta vặn bấc thấp dần. Lửa nhỏ đi và tắt. Nhưng bấc của gã không vặn thấp một cách chậm chạp được. Những tia nắng chênh chếch đã hắt bóng Lepski xuống. Poke nhìn cây thập giá treo trên tường. Như có phép lạ, cây thánh giá gieo vào lòng gã niềm hy vọng, gã thọc nòng súng vào miệng và bóp cò.
o O o
— Chỉ có một mình mà không buồn tẻ à?
Meg giật mình ngẩng đầu lên.
Đã hai tiếng đồng hồ cô ngồi trên ghế đá ở bến, ngồi có mỗi một mình, nếu không kể con diều hâu bay lượn ở trên cao.
Cô đã hoàn toàn định thần sau vụ tai nạn. Và cô bắt đầu suy nghĩ: sau đây làm gì kia chứ? Tiền không có. Tất cả những đồ vật tồi tệ của cô ở trong những căn buồng cho thuê có cả đồ đạc, nếu cô trở lại lấy, chắc chắn lão da đỏ to béo sẽ đòi cô tiền thuê phòng. Vả lại có thể Poke sẽ rình cô ở đấy. Không, không thể trở lại được, thành thử quần áo cô đang mặc là toàn bộ tài sản của cô.
Chiếc vé xổ số viền vàng đã đi rồi! Cô nhếch mép cười cay đắng. Chiếc vé xổ số thật hên, khỏi phải nói! Thất vọng, cô hất mái tóc dài khỏi vai. Thôi được, sẽ phải tìm một chàng hiệp sĩ khác cho cô ăn cô mặc. Một kẻ như thế bao giờ cũng tìm được thôi, chừng nào cô chưa chán nằm dưới người hắn.
Sống một mình không buồn tẻ ư?
Chính Chuck đã nói những lời như thế khi hắn ngoặc được cô, rồi sau đó bắt đầu một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhìn gã trai đứng bên cạnh. Đúng là nhãi ranh! Người dài ngoằng, gầy một cách bệnh tật, chòm râu nhỏ hình chiếc nêm kính. Mắt kính dày đến nỗi mắt như hai trái nho nâu.
Chiếc sơ mi xám cổ hở cho vào trong chiếc quần đen thắt chiếc thắt lưng da rộng bản với cái khóa đồng mờ đục, eo lưng thì nhổ bãi nước bọt cũng gãy. Nhưng dù sao hắn sạch sẽ, không nồng nặc mùi mồ hôi. Có thể hắn có tiền chăng? Nếu hắn cũng lem luốc như cô thì đừng hòng gì có tiền.
Meg cố rặn ra một nụ cười.
— Chào anh. Cô đáp lại. – Anh ở đâu rơi xuống thế?
— Chẳng qua là tôi nhìn thấy cô. Tôi nghĩ chắc là cô gái đang buồn chán. – Hắn vuốt chòm râu lưa thưa, như hy vọng lôi cuốn sự chú ý của cô. – Quả thật cô buồn chán chứ?
Tiếng nói của hắn nghe ốm yếu.
Cô nhìn kỹ hắn, và tim đập thình thịch: không ổn, không ổn rồi. Cô cần một người mà cô có thể nương tựa… Nhưng ở địa vị cô hiện giờ, không thể kén chọn lắm được, và cô trả lời:
— Cũng có hơi buồn.
— Thế thì tôi ngồi với cô một chút nhé?
— Cứ việc.
Hắn đi vòng quanh cái ghế và ngồi xuống bên cạnh.
— Tôi là Mark Lees. Còn cô tên gì?
— Meg.
— Chỉ là… Meg thôi ư?
Cô gật đầu.
Một lúc ngừng lâu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn con diều hâu bay lượn trên trời. Giá như vung chiếc đũa thần và bay tới chỗ nó trên trời cao thì hay biết mấy! Có thể ghen với nó đấy! Ung dung bay lượn trên đại dương, bắt cá dưới nước, mà điều quan trọng nhất là hoàn toàn tự do! Đẹp nữa!
— Cô nghỉ phép à?
Cô cau mày, rồi nhìn xuống mảnh đất tội lỗi.
— Sao?
— Cô nghỉ phép à?
— Thế còn anh?
— Tôi thì không. Hôm qua tôi không còn việc làm. Bây giờ tôi đang tính xem nên làm gì và đi đâu.
Cô bỗng nhìn thấy ở hắn một tâm hồn thân thuộc.
— Tôi cũng đang tính xem nên làm gì.
Hắn nhìn cô và lập tức đưa mắt đi nơi khác. Gã nhìn như liếc ngang, thoáng qua, nhưng cô hiểu: nửa thân trên núng nính và đôi chân dài của cô không phải không được ghi nhận. Trời ơi, mọi chuyện đơn giản biết bao. Tất cả bọn đàn ông đều là những con chó dái, những con chó dái tồi tệ.
— Thành phố này làm tôi phát ngán rồi. Chẳng bao giờ đủ tiền cả. Bọn giàu ở đây thì tha hồ, còn cứ như thế này thì… Tôi có xe hơi. – Hắn lại nhìn cô. – Nói chung tôi định đi Jacksonville. Ở đấy tôi có một người bạn. Anh ta hứa giúp tìm việc. – Lại lần nữa thoáng nhìn bộ ngực cô – Cô có muốn đi không? Đi hai người vui hơn.
Cô không lưỡng lự.
— Có thể.
Hắn rõ ràng đã vượt được chướng ngại và lại đưa mấy ngón tay vào chòm râu.
— Thế thì ổn cả. Đồ dùng của cô để đâu? Tôi sẽ đánh xe tới chở đi.
Bây giờ đến lượt cô nhìn hắn chăm chú hơn. Khuôn mặt gầy, có phần uể oải, mắt không có chút sức sống nào. Hắn nhìn đôi tay gầy guộc xương xẩu của mình để trên đùi. Cô bỗng ngờ vực. Nếu hắn là một kẻ cuồng tình dục thì sao? Suy nghĩ một vài giây, cô nhún vai. Kẻ cuồng tình dục là kẻ nguy hiểm, nếu như cưỡng lại hắn… còn nếu không… nhưng cần ra khỏi Paradise City. Dẫu là đi Jacksonville cũng được, có khác gì nhau đâu?
— Tôi chẳng có gì hết. – Cô thú nhận. – Không tiền, không quần áo… tất cả chỉ có thế này thôi.
— Ồ, cô cũng có cái gì đó… như mọi cô gái khác. – Hắn đứng lên. – Thế thì ta đi thôi.
Họ lẳng lặng đi dọc bức tường bến cảng và ra chỗ đỗ ô tô. Hắn đưa cô đến chiếc ô tô T.R.4 cũ kỹ, đôi chỗ đã han rỉ.
Khi hai người đã ngồi vào xe, hắn nói, không quay đầu lại.
— Tôi muốn ngủ với cô… cô thế nào, không phản đối chứ?
Cô biết rằng câu hỏi đó không sao tránh khỏi. Cô tưởng tượng mình trong vòng tay của thằng nhãi ranh tẻ ngắt này và thầm rùng mình.
— Thế anh có tiền không?
Hắn gườm gườm nhìn cô, rồi quay đi.
— Tiền dính líu gì đến đây? – Hắn hỏi một cách đần độn.
— Có chứ?.
Liền đó cô bắt gặp ảnh mình trong tấm gương phía trước và nhăn mặt.
Trời ơi! Bộ dạng cô… còn tóc nữa chứ!
Cô mở xắc để lấy lược và bỗng ngây ra, tim đập nảy lên. Trong xắc có chiếc phong bì màu nâu bằng giấy dày… chiếc phong bì cô lấy ở sân bay và thậm chí không kịp cho nó vào chiếc găng đấm bốc. Rồi sau cô quên bẵng đi.
Cô đóng nhanh cái xắc lại.
Năm trăm đô la!
Meg mở cửa xe và ra.
— Này! – Hắn nhìn chằm chằm vào cô. – Cô đi đâu đấy?
— Đi bất cứ đâu, miễn là không đi với anh. – Meg ngắt lời và bỏ đi.
Lát sau cô lại ngồi xuống chiếc ghế đá ở cuối bến. Con diều hâu lại lượn vòng trên đầu cô. Những ngón tay run run nôn nóng của cô mở chiếc phong bì.
Bên trong không có tiền. Ít ra một trong những kẻ giàu có cũng không phải là kẻ nhát gan.
Trên tờ giấy đắt tiền, in chữ nổi của câu lạc bộ Năm Mươi có viết bằng nét chữ cứng rắn, kiên quyết:
“Mày cút xéo đi”.
Muốn Sống Thì Hãy… Muốn Sống Thì Hãy… - James Hadley Chase Muốn Sống Thì Hãy…