Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngọc Châu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 375 / 18
Cập nhật: 2019-12-23 22:15:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Đêm Trong Rừng. Alicia Risingham
hắc chắn Daniel chạy theo con đường dẫn về lâu đài Moat. Nhưng hắn không thể hy vọng đến được đó sớm hơn sáng mai vì tuyết rất dày, ngày đã muộn. Hắn không dám đi theo đường lớn, đội quân sẽ phải len lỏi để vượt qua rừng đêm.
Shelton có hai cách để lựa chọn, anh có thể đi tiếp theo vết của hiệp sĩ rừng Tunstall như cũ, và nếu đuổi kịp thì đêm nay sẽ tấn công vào hắn, hai là chọn con đường khác để chạy tắt đón đầu Daniel. Cả hai kế hoạch đều có những điểm cần phải cân nhắc nghiêm túc. Khi tới cửa rừng, Dick vẫn còn băn khoăn chưa lựa chọn xong vì điều anh lo nhất là Joanna có thể bị nguy hiểm trong cuộc giáp chiến ban đêm.
Đến chỗ này, Daniel đã ngoặt sang trái, sau đó lẩn vào đám rừng rậm rạp nhất. Hắn kéo dài đội quân thành một dải mảnh dẻ để dễ dàng di chuyển. Giữa đám ấy, vệt tuyết để lại hằn xuống rất sâu. Vết này cứ đi thẳng mãi dưới các gốc sồi trụi lá, bên trên là những cành cây sần sùi đang ngóc lên cao. Không nghe thấy một tiếng người, tiếng thú, thậm chí cả tiếng côn trùng cũng lặng bặt đi. Tia nắng mặt trời mùa đông đang thếp ánh vàng lên mặt tuyết, vạch nên những vệt cầu kỳ rắc rối giữa bóng râm quăn queo của cây rừng.
- Cậu nghĩ thế nào, nên đuổi theo vết chúng hay chạy đón đầu? - Dick quay sang hỏi một chiến binh đi cạnh anh.
- Thưa ngài Richard - người chiến sĩ này trả lời - Tôi thì tôi sẽ đuổi theo vết chúng cho đến lúc nào chúng tản ra mới thôi.
- Cậu nói cũng đúng đấy, nhưng chúng ta lên đường quá vội vã, không kịp chuẩn bị chu đáo cho chuyến đi. Khu này không có nhà cửa gì cả, chẳng có chỗ nào ăn uống nghỉ ngơi, đuổi tới tận sáng mai thì chúng ta sẽ vừa đói vừa cóng… Này các bạn trẻ dũng mãnh, các bạn có đồng ý chịu đựng một chút để đạt được thắng lợi không? Nếu các bạn không đồng ý thì chúng ta có thể quay lại Hollywood và ăn tối ở đó, nương nhờ các đức cha thiêng liêng của nhà thờ. Tôi không tin tưởng vào kết quả chuyến đi này lắm nên tôi không ép buộc ai cả. Nhưng nếu các bạn muốn nghe lời khuyên của tôi thì các bạn hãy nên chịu đựng một chút.
Mọi người đều nhất loạt nói rằng sẽ đi theo Richard đến bất cứ đâu anh muốn. Dick lại thúc ngựa tiếp tục lên đường.
Vết để lại trên tuyết đã bị dẫm đạp nhiều trở nên chắc chắn, nên người đuổi theo dễ hơn kẻ chạy trốn. Đội quân của Dick phóng đi vùn vụt, hai trăm móng chân ngựa gõ trên nền tuyết cứng. Tiếng va chạm của vũ khí và tiếng phi của ngựa tạo thành một âm thanh chiến trận ồn ào dưới vòm rừng im lặng.
Cuối cùng vệt trên tuyết rộng đưa họ ra tới con đường lớn dẫn về Hollywood. Dấu vết ở đây mất đi. Xa hơn một chút, dấu vết lại xuất hiện nhưng Dick ngạc nhiên khi nhận thấy vệt tuyết tại đây bị dẫm đạp ít hơn trước nhiều lần. Rõ ràng Daniel đã lợi dụng con đường lớn làm nơi tách quân của hắn ra thành hai toán. Vì hai khả năng đều như nhau nên Dick dẫn quân đuổi theo dấu vết chính. Một giờ sau anh tới chỗ rừng rậm rạp nhất, bỗng thấy rằng ở đây dấu vết toả ra thành hai chục vệt khác nhau theo mọi hướng.
Dick tuyệt vọng dừng lại. Ngày mùa đông ngắn ngủi đã trôi qua. Mặt trời màu đỏ sẫm đang cau có chậm chạp tụt xuống sau các cành cây trơ trụi. Các bóng cây trải trên mặt tuyết kéo dài ra như vô tận và cái lạnh làm cóng buốt ngón tay của đoàn quân săn đuổi. Làn hơi trên bày ngựa hoà với hơi thở của chiến binh tụ thành từng đám mây nhỏ đang bốc lên cao.
- Chúng nó láu cá hơn ta - Dick phải thừa nhận - cuối cùng đành phải quay về Hollywood. Theo mặt trời mà đoán thì về Hollywood gần hơn tới Tunstall.
Đoàn quân rẽ trái, để các tia mặt trời rọi vào lưng, tiến về tu viện Hollywood, nhưng giờ đây họ không còn con đường dễ đi do kẻ thù tạo nên. Bây giờ họ đành phải len qua những đám tuyết dày, chốc chốc lại vấp vào các gò đống, liên tục cần dừng lại để bàn bạc xem đi tiếp như thế nào. Rồi mặt trời lặn hẳn, vệt sáng ở đằng tây tắt lịm, họ đi lang thang giữa rừng sâu tối đen, dưới các vì sao lạnh lẽo.
Lát nữa mặt trăng sẽ ló ra chiếu sáng các đỉnh gò. Lúc ấy sẽ dễ đi hơn nhưng từ giờ tới lúc đó, thì mỗi bước đi không cân nhắc đều có thể làm họ mất phương hướng. Dick đành phải cho quân nghỉ lại, đặt các trạm nghỉ tạm và chờ đợi.
Mọi người sắp xếp các trạm gác, dọn sạch một đám tuyết tương đối rộng và sau vài lần thất bại đã nhóm lên được một đống lửa. Các chiến binh xúm quanh đống lửa hồng, chia sẻ số thức ăn ít ỏi và chuyền tay nhau mấy bầu nước. Dick chọn một ít thức ăn khá nhất trong số đồ ăn đạm bạc và thô thiển, đem đến cho cô cháu gái của bá tước Risingham, đang ngồi dưới gốc cây tách khỏi đám binh lính của anh.
Cô gái ngồi trên tấm khăn phủ ngựa, quấn quanh vai bằng một tấm khác, đang nhìn vào ngọn lửa bập bùng. Khi Dick mời cô ăn một chút, cô rùng mình như người bị đánh thức và im lặng chối từ.
- Thưa tiểu thư - Dick nói - Tôi cầu xin tiểu thư đừng phạt tôi quá khắc nghiệt như thế! Tôi không biết rằng tôi đã xúc phạm đến tiểu thư điều gì. Đúng là tôi đã bắt tiểu thư phải đi theo bằng sức mạnh, nhưng đó là sức mạnh của tình bè bạn. Tôi bắt tiểu thư phải trú đêm giữa rừng như thế này, nhưng tôi đang phải vội vàng để cứu cho một cô gái khác cũng yếu ớt và không có ai bảo vệ như tiểu thư. Và tiểu thư ạ, tiểu thư cũng không nên hành hạ mình mà nên ăn một chút gì đi. Ngay dù cho tiểu thư có không thấy đói, thì tiểu thư cũng cần phải ăn để giữ lấy sức mạnh của mình.
- Tôi không nhận thức ăn từ những bàn tay đã giết giết bác tôi - cô gái trả lời.
- Tiểu thư! - Dick bật kêu lên - Thề có cây thánh giá, tôi không động chạm gì đến bác của cô đâu.
- Anh hãy thề với tôi rằng, bác của tôi vẫn còn sống đi - cô gái nói.
- Tôi không muốn lừa phỉnh tiểu thư. Tính trắc ẩn bắt tôi phải làm tiểu thư đau đớn. Từ trong thâm tâm, tôi cho rằng bác của tiểu thư đã chết.
- Thế mà anh dám mời tôi ăn uống! - Cô gái đau khổ kêu lên - À, người ta gọi anh là Ngài Hiệp sĩ! Ngài đã giết người bác tốt bụng của tôi và vì thế mà người ta phong cho ngài làm hiệp sĩ. Ôi, nếu mà tôi không ngu ngốc và bội phản, nếu mà tôi không cứu ngài trong nhà kẻ thù của ngài thì ngài đã chết rồi. Còn bác tôi, bác tôi đáng giá hàng tá các ngài, hẳn là còn sống.
- Tôi cũng như bác của tiểu thư. Chúng tôi phải làm tất cả cho phe đảng của mình - Dick đáp lại - Nếu bác cô còn sống, thề có Chúa Trời, tôi cầu mong điếu ấy bao nhiêu! Nếu bác cô còn sống thì bác cô cũng đồng ý với tôi như thế chứ không phải là phê phán.-
- Ngài Daniel nói với tôi rằng đã nhìn thấy ngài ở trên chiến luỹ. Nếu không phải là ngài, ông ta nói vậy, thì phe của ngài đã bị đánh tan rồi. Chính do ngài mà phe các ngài đã chiến thắng, có nghĩa là ngài đã giết bá tước tốt bụng Risingham của tôi! Thế mà chưa kịp rửa bàn tay sau tội ác, ngài đã dám mời tôi cùng ăn uống với ngài ư? Hiệp sĩ Daniel thề sẽ giết ngài. Ông ấy sẽ trả thù cho tôi.
Chàng Dick bất hạnh gập người trong những suy nghĩ ảm đạm. Anh nhớ tới người thuyền trưởng già và chợt rên lên rất to.
- Thế tiểu thư cho rằng các tội lỗi đó nằm cả lên vai tôi sao? Tiểu thư là người đã bảo vệ tôi mà? Tiểu thư là bạn của Joanna.
- Thế anh can thiệp vào cuộc chiến đấu làm gì? - Cô gái phản đối - Anh nằm bên ngoài mọi đảng phái cơ mà? Anh chỉ là một cậu bé, anh chỉ có chân tay mình mẩy mà không có trí khôn! Anh đánh nhau để làm gì? Chỉ là vì anh ham thích bạo lực mà thôi.
- Chính tôi cũng chẳng biết mình chiến đấu để làm gì - Dick thừa nhận - Nhưng đã sống ở Vương quốc Anh này thì một người tự do nếu không chiến đấu ở bên này thì rồi anh ta sẽ phải chiến đấu cho bên kia. Anh ta không thể nào không đánh nhau, cái đó là trái tự nhiên.
- Người nào mà không có lòng tin của mình, người đó không cần phải vác thanh gươm - cô công nương nhỏ nhắn nói - Anh đã chiến đấu một cách tình cờ, chẳng hoá ra anh là anh hàng thịt sao? Chiến tranh chỉ được biện hộ bằng mục đích đúng đắn của nó, còn anh, anh chiến đấu không có mục đích, anh sẽ làm ô nhục nó thêm.
- Thưa tiểu thư, tôi đã thấy sai lầm của mình - chàng Dick bất hạnh trả lời - Tôi đã quá vội vàng… Tôi đã tác động trước thời gian. Tôi ăn trộm con tàu khi nghĩ rằng mình đang làm một việc tốt đẹp, và việc đó đã làm chết nhiều người vô tội, gây nên tai hoạ cho một ông già nghèo khổ. Cuộc gặp gỡ với ông ta như một lưỡi dao găm cắm vào tim tôi ngày hôm qua. Tôi đạt được thắng lợi và vinh quang chỉ vì người vợ chưa cưới, mà bây giờ tôi đạt được những gì! Vì tôi mà bác cô đã chết, con người ấy đã xử sự với tôi tốt đẹp biết bao nhiêu! Than ôi! Tôi đã đặt York lên ngai vàng mà cái đó có thể chỉ mang lại tai hoạ cho nước Anh này. Ôi, thưa tiểu thư, tôi đã nhìn thấy tội lỗi của mình! Tôi không thích hợp với cuộc đời này. Khi mọi việc xong xuôi tôi sẽ đi ngay vào tu viện để cầu nguyện và ăn năn cho đến hết cuộc đời. Tôi sẽ từ bỏ Joanna, từ bỏ binh đao! Tôi sẽ làm một tu sĩ và cho đến chết tôi sẽ cầu nguyện cho người bác bất hạnh của tiểu thư…
Chàng Dick tủi cực, chàng Dick đang ngập chìm trong ăn năn bỗng cảm thấy hình như cô công nương trẻ tuổi vừa cất tiếng cười. Dick ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô gái, qua ánh lửa phản chiếu đang nhìn anh lạ lùng như thế nào ấy, nhưng không có chút gì giận dữ.
- Thưa tiểu thư! - Dick thốt lên trong khi cho rằng tiếng cười có lẽ chỉ là anh cảm thấy, mặc dù khuôn mặt thay đổi của cô gái đã thổi vào anh niềm hy vọng rằng anh đã làm động tới trái tim cô - Thưa tiểu thư, như thế vẫn chưa đủ cho tiểu thư hay sao? Tôi sẽ từ bỏ tất cả niềm vui của cuộc đời để chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã gây nên. Bá tước Risingham sẽ mỉm cười trên thiên đường khi nghe lời cầu nguyện của tôi. Tôi đang từ bỏ cái ngày mà người ta đã phong tôi làm hiệp sĩ, mà lúc đó tôi đã tự coi mình là người hiệp sĩ trẻ tuổi, hạnh phúc nhất trên trái đất.
- Ôi chàng trai - cô gái nói - Một chàng trai thật đáng mến.
Và thật ngạc nhiên đối với Dick. Đầu tiên cô ta dịu dàng chùi giọt nước mắt ứa ra trên má anh, sau đó như bị một niềm phấn khích bất ngờ, cô công nương nhỏ nhắn đưa hai tay ôm lấy cổ anh, kéo lại gần và hôn làm chàng Dick chất phác hết sức bối rối.
- Ở đây anh là chỉ huy - cô gái vui vẻ nói - Anh cần phải ăn đi! Tại sao anh không ăn tối?
- Thưa tiểu thư Risingham đáng quý - Dick đáp lại - Tôi muốn tù nhân của tôi hãy ăn trước đã. Đúng ra thì sự ăn năn không cho phép tôi nhìn tới bữa ăn. Tôi cần phải ăn chay và cầu nguyện, thưa tiểu thư quý mến.
- Hãy gọi tôi là Alicia - cô nói - Chúng ta đã chẳng là bạn bè của nhau hay sao? Còn bây giờ thì tôi sẽ ăn cùng với anh. Tôi ăn một miếng thì anh cũng ăn một miếng. Tôi một ngụm anh cũng một ngụm. Nếu anh không ăn gì thì tôi cũng không ăn đâu. Mà nếu anh thật nhiều thì tôi cũng sẽ ăn như một anh thợ cày vậy.
Cô gái nói xong bắt đầu cầm lấy đồ ăn, còn Dick vốn luôn luôn thấy ăn ngon miệng cũng làm theo gương cô ta. Đầu tiên anh ăn còn không thoả mái lắm nhưng càng ngày càng hăng hái và cần mẫn hơn. Cuối cùng thì chàng ta quên luôn cả chuyện nhìn theo mẫu của cô gái mà tự ban thưởng cho mình thích đáng, sau những lao động vất vả và lo lắng suốt ngày.
- Anh chàng dạy sư tử ơi - cô gái nói với Dick - Chẳng lẽ anh không thích các cô gái mặc quần áo đàn ông à?
Mặt trăng đã ló ra. Bây giờ thì họ chỉ còn đợi cho ngựa được nghỉ ngơi lại sức. Ánh trăng làm mọi vật lung linh lay động, nhưng chàng Dick đã ăn no nhận thấy rằng cô gái nhìn anh thật là duyên dáng.
- Thưa tiểu thư… Anh nén lại, ngạc nhiên vì sự thay đổi này.
- Thôi mà - cô gái ngắt lời anh - anh chối cãi cũng vô ích thôi. Joanna đã kể cho tôi nghe rồi. Nhưng mà ngài chinh phục sư tử ạ, ngài hãy nhìn tôi xem nào, chẳng lẽ tôi xấu xí quá như vậy sao? Có đúng không nào?
Mắt cô gái long lanh ngời sáng.
- Tiểu thư hơi nhỏ người…- Dick bắt đầu nói.
Cô công nương nhỏ nhắn cười vang làm anh hoàn toàn bối rối.
- Tôi nhỏ người! - Cô ta thốt lên - Không đâu, anh hãy trung thực như lòng can đảm của anh đi. Tôi là người lùn… Có lẽ cao hơn người lùn một tí thôi. Nhưng anh hãy thừa nhận rằng dù tôi nhỏ bé như vậy, tôi vẫn đủ vẻ đẹp để người ta yêu tôi chứ. Chẳng lẽ không phải thế hay sao?
- Ôi thưa tiểu thư, tiểu thư cực kỳ xinh đẹp - chàng hiệp sĩ quá nhiều đau khổ nói, lấy làm tiếc rằng mình đã tỏ ra lỗ mãng trong nhận xét như vậy.
- Và bất cứ người đàn ông nào cũng rất vui mừng được lấy tôi chứ? - Cô gái tiếp tục câu hỏi của mình.
- Vâng, thưa tiểu thư, tất nhiên là rất vui mừng! - Dick vội vàng tán thành.
- Hãy gọi tôi là Alicia - cô công nương nhỏ nhắn nói.
- Alicia! - Hiệp sĩ nhắc lại.
- Thôi được rồi, anh chàng dạy sư tử ạ- cô nói tiếp - vì anh đã giết chết bác tôi và đẩy tôi vào hoàn cảnh không nơi nương tựa. Vậy thì theo danh dự anh phải hoàn trả cho tôi điều ấy. Có đúng thế không?
- Vâng, tất nhiên là như thế, thưa tiểu thư - Dick nói - Mặc dù tôi xin đặt tay lên trái tim và thề rằng tôi chỉ có lỗi một phần trong cái chết của nhà hiệp sĩ can đảm ấy.
- Anh muốn quay lưng lại tôi phải không? - cô gái bật kêu lên.
- Không, thưa tiểu thư. Tôi đã nói với tiểu thư rằng nếu tiểu thư muốn, tôi sẵn sàng trở thành tu sĩ cũng được cơ mà - Richard nói.
- Có nghĩa là, theo danh dự, anh phải thuộc về tôi phải không nào? - Cô ta kết luận.
- Theo danh dự, thưa tiểu thư, tôi cho rằng… - chàng trẻ tuổi bắt đầu nói.
- Cứ nói tiếp đi - cô gái ngắt lời - anh có nhiều quỷ kế lắm. Theo danh dự chẳng lẽ anh lại không thuộc về tôi, cho đến khi anh chưa trả xong các điều ác mà anh đã gây ra hay sao?
- Theo danh dự, vâng, đúng là như thế.
- Thế thì anh hãy nghe tôi nói nhé. Tôi cảm thấy anh chỉ thành được một thày tu loại xoàng mà thôi. Vì vậy mà tôi thu xếp cho anh theo như ý tôi vừa nghĩ ra là tôi sẽ lấy anh làm chồng tôi. Không được nói lời nào cả! - Cô ta cao giọng - Lời nói chả giúp được gì cho anh đâu. Lẽ công bằng đòi hỏi rằng anh, một người đã làm mất đi của tôi một ngôi nhà phải đổi cho tôi một ngôi nhà khác. Còn có động chạm gì đến Joanna thì anh hãy tin tôi rằng, cô ấy sẽ là người đầu tiên đồng ý sự thay đổi này. Nói cho cùng, nếu như tôi với cô ấy đã là bạn bè thân thiết như thế, thì anh lấy ai trong chúng tôi chẳng được hay sao? Chả có gì khác nhau cả đâu!
- Thưa tiểu thư. Tiểu thư cứ hạ lệnh cho tôi, còn tôi sẽ đi vào tu viện ngay. Nhưng chẳng vì một sự cần thiết nào cả, chẳng vì ý nguyện an ủi cho một người đàn bà nào mà tôi lại chịu lấy một cô gái ngoài Joanna Sedley. Tiểu thư hãy tha lỗi cho tôi vì sự thẳng thắn, nhưng nếu một cô gái đã can đảm, thì người đàn ông bất hạnh bắt buộc cần phải can đảm hơn.
- Dick - cô gái nói - chàng trai đáng quý. Anh cần phải di lại gần đây và hôn tôi vì những lời này đi… Không, anh đừng có sợ, anh hôn tôi là vì Joanna. Khi nào chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ trả lại cô ấy cái hôn và nói là tôi ăn trộm của cô ấy. Còn điều gì đụng chạm đên nghiã vụ của anh, anh ngốc đáng quý ạ, thì tôi nghĩ rằng chẳng phải mình anh tham gia vào cuộc chiến đấu ghê gớm này. Dù cả khi York lên ngai vàng chăng nữa thì cũng chẳng phải là anh đã đặt ông ta lên đâu. Anh có một trái tim tốt lành và chân thực lắm Dick ạ, giá mà tôi có khả năng ghen tỵ dù chỉ là với một chút gì có được của Joanna, thì có lẽ tôi chỉ ghen tỵ với tình yêu của anh đối với cô ấy mà thôi.
Mũi Tên Đen Mũi Tên Đen - Robert Louis Stevenson Mũi Tên Đen