If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngọc Châu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 375 / 18
Cập nhật: 2019-12-23 22:15:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Trong Nhà Của Kẻ Thù
Shoreby, hiệp sĩ Daniel có một toà nhà cao, rộng. Sân nhà là một khu vườn đầy cây ăn quả, có rất nhiều lối đi trồng cây hai bên và các chòi đàm toạ phủ dây leo xanh. Khu vườn kéo dài tới tận tháp chuông của nhà thờ Tu viện.
Trong trường hợp cần thiết ngôi nhà có thể trú ngụ một đoàn tuỳ tùng và một nhân vật quan trọng hơn Daniel. Ngay cả lúc này nó cũng đang ồn ào náo nhiệt. Ngoài sân rộn vang tiếng vũ khí và tiếng lũ ngựa gõ móng, nhà bêp lèo xèo như một tổ ong lớn, còn ở gian lớn thì tấp nập các anh hề, các đám nghệ sĩ nhảy nhót và nhạc công dập đàn gõ trống. Hiệp sĩ Daniel đang bằng sự vui vẻ, sự mời chào nhã nhặn và ăn tiêu xa xỉ, đua tranh với huân tước Shoreby và làm lu mờ bá tước Risingham.
Người ta nồng nhiệt mời chào khách khứa. Còn đám nhảy múa, các vai hề, các đấu thủ cờ, mấy người bán thánh tích, các vị lang băm bán thuốc, nước hoa và bùa phép cùng với tất cả các linh mục, tu sĩ, người hành hương, thì người nhà vui vẻ mời ngồi vào dãy bàn giành cho gia nhân và xếp cho họ ngủ trên tầng gác, hoặc trên các tấm gỗ trần kê ở một phòng dài rộng.
Ngày hôm sau của vụ đắm tàu "Hy vọng tốt lành" tất cả các dãy nhà kho, nhà bếp, chuồng ngựa và cả kho cỏ khô bao quanh hai phía của sân, đều đầy đám dân chúng hội hè.
Ở đó gia nhân của hiệp sĩ Daniel trong đồng phục xanh đỏ, và đủ mọi loại dân qua đường khác nhau bị món lợi lôi cuốn của thành phố mà tìm đến. Những người này Daniel không xua đuổi, phần nào vì lí do chính trị và một phần vì thời đó không thể có khả năng chọn lựa, xem trong đám khách loại này ai là kẻ đáng mời.
Số khách không mời này sợ hãi vì tuyết không ngừng rơi xuống, họ túm tụm cả vào đây tránh sương lạnh và đêm tối sắp đến. Nhờ Chúa, rượu vang, bia và tiền đủ chi dùng do sự hiếu khách của nhà hiệp sĩ. Một số đang chơi bài, ngả nghiêng trên đám rơm ở kho thóc, số khác còn đang say sau bữa ăn trưa.
Hai tu sĩ, một trẻ một già, đến nơi đã muộn và bây giờ đang ngồi sưởi ở một góc kho. Đám đông sắc màu sặc sỡ vây xung quanh họ, đủ cả bọn diễn trò quỷ thuật, người kể tiếu lâm và lính tráng. Chỉ một lát là tu sĩ già trong nhóm hai người đã tham gia vào cuộc trò chuyện nhộn nhịp, đầy những câu hóm hỉnh cười đùa râm ran, làm cho đám đông xung quanh tăng lên nhanh chóng.
Bạn đồng hành trẻ tuổi của anh ta, mà chúng ta đã nhận ra là Richard Shelton, ngồi đằng sau tất cả và ngày càng tách ra xa hơn. Anh ta chăm chú nghe nhưng không hé mệng, theo nét mặt cau có của viên tu sĩ trẻ có thể thấy vị này rất ít để ý đến các câu đùa của bạn mình.
Ánh mắt của anh ta từ nãy đến giờ không ngừng ngó đi các nơi, dõi theo mọi cửa ra vào, cuối cùng bất ngờ chạm phải một đoàn diễu hành nhỏ, đang vào theo cổng chính và đi chéo qua sân.
Hai người đàn bà quấn trong áo lông rực rỡ đi cùng với hai gia nhân cùng bốn chiến binh hộ tống lực lưỡng. Vài giây sau họ đã vào nhà và khuất mắt. Dick vội vàng lách qua đám đông đang chơi bời, bổ theo sau vết chân còn nóng của đoàn này.
"Cái ngườì thấp hơn một tí là công nương Brackley - Dick nghĩ - mà ở đâu có công nương Brackley thì Joanna ở đó"
Bốn chiến binh dừng lại ở cửa. Mấy người đàn bà đi lên theo bậc thang bằng gỗ sồi đánh bóng, chỉ có hai người hầu gái đi theo. Dick bám theo gót họ. Hoàng hôn đang xuống, trong nhà hầu như đã tối hẳn, ở các chỗ ngoặt của cầu thang bập bùng các bó đuốc cắm trong những vòng sắt ở hốc tường. Cửa của những hành lang dài trải thảm đều có một ngọn đèn thắp sáng, và nếu cửa mở ra có thể nhìn thấy các bức tường bọc vải. Sàn nhà rắc các thân cây sậy đang ánh lên dưới ánh sáng của những đoạn củi cháy trong lò sưởi.
Họ đi như vậy qua hai tầng gác và ở mỗi chỗ ngoặt của cầu thang, người phụ nữ tầm vóc nhỏ nhắn đều quay đàu nhìn lại nhà tu hành trẻ tuổi. Anh ta đi, đôi mắt nhìn xuống, khiêm tốn đúng với chức danh. Chỉ có một lần anh liếc nhìn lại cô gái và không hiểu cái gì đã làm cho cô chú ý đến anh. Cuối cùng khi lên tầng ba, mấy người phụ nữ tản ra, cô gái trẻ đi lên tầng trên một mình, còn người phụ nữ lớn tuổi hơn có một tiểu nữ hộ tống rẽ theo hành lang bên tay phải.
Dick nấp sau một góc nhà theo dõi mấy người đàn bà. Họ không quay lại, cũng không liếc nhìn mà đi dọc theo hành lang "Hay lắm - Dick nghĩ - chỉ cần biết được đâu là căn buồng của công nương Brackley, thì lúc đó mình sẽ tìm được bà Hatch không khó khăn gì"
Chợt một bàn tay của ai đó nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Dick rùng mình, bật kêu khẽ và quay ngoắt lại để chộp lấy hai tay kẻ tấn công. Anh hơi bối rối khi phát hiện ra rằng mình đã thô bạo chộp lấy cô công nương trẻ trong tấm áo da mềm. Cô ta cũng đang hỏang sợ và ngạc nhiên, run rẩy trong đôi tay của anh.
-Thưa tiểu thư! - Dick nói và vội buông cô gái - Tôi cầu xin tiểu thư tha lỗi cho tôi. Tôi không có mắt ở đằng sau và thề có đất trời, tôi không biết rằng đằng sau tôi là một cô gái.
Cô gái tiếp tục nhìn anh nhưng nét kinh hãi trên khuôn mặt đã chuyển dần sang sự ngạc nhiên, rồi từ sự ngạc nhiên thành nỗi nghi ngờ. Đọc được tất cả các cảm giác đó trên khuôn mặt tiểu thư trẻ, Dick bắt đầu thấy lo lắng cho sự an toàn của mình giữa nơi đây, trong ngôi nhà của kẻ thù.
- Thưa tiểu thư xinh đẹp tuyệt vời, tiểu thư hãy cho phép tôi hôn bàn tay của tiểu thư, với dấu hiệu rằng tiểu thư sẽ quên đi sự thô bạo của tôi, và tôi sẽ xin đi khỏi đây ngay - Dick cố nói với vẻ tự nhiên.
- Anh là một tu sĩ thật lạ lùng, quý ngài trẻ tuổi ạ - cô gái trả lời bạo dạn và sáng suốt nhìn thẳng vào mặt anh - Bây giờ khi mà nỗi ngạc nhiên đầu tiên đã qua đi, qua từng lời nói của anh, tôi thấy rõ rằng anh không phải là tu sĩ. Anh ở đây để làm gì? Tại sao anh lại hoá trang một cách thoá mạ như vậy? Anh đến đây mang lại bình yên hay chinh chiến? Và tại sao anh lại như một kẻ trộm dõi theo công nương Brackley như vậy?
- Tiểu thư ơi - Dick nói - Tôi xin tiểu thư một điều là hãy tin rằng tôi không phải là kẻ trộm. Mà thậm chí nếu tôi có đến đây không phải với sự bình yên chăng nữa, điều này ở một mức độ nào đó có thể là đúng, thì tôi cũng không đánh nhau với các cô gái tuyệt diệu như tiểu thư, vì vậy tôi xin tiểu thư hãy tha thứ cho tôi. Bởi vì, thưa cô chủ tuyệt vời, nếu như cô chỉ nghĩ đến việc kêu lên một tiếng thôi thì con người đáng thương đứng trước cô sẽ chết. Tôi không muốn nghĩ tiểu thư sẽ tàn nhẫn đến như thế - Dick tiếp tục nói và nhẹ nhàng nâng bàn tay cô gái bằng cả hai tay, ngứơc nhìn lên cô đầy vẻ dịu dàng trang trọng.
- Thế thì anh là do thám của phe York, có phải không? - Cô gái hỏi anh.
- Thuă tiểu thư - anh trả lời - Tôi đúng là ở bên phe York và ở một khía cạnh nào đó thì là do thám. Nhưng cái nguyên nhân dẫn dắt tôi vào ngôi nhà này và gợi lên lòng trắc ẩn, cũng như sự tò mò trong trái tim tốt lành của tiểu thư thì không có liên quan gì đến York hay Lancaster. Tôi trao hoàn toàn cuộc sống của mình vào ý nguyện của tiểu thư. Tôi là một người đang yêu và tên tôi…
Nhưng lúc đó công nương trẻ bất ngờ lấy tay bịt miệng Dick lại, vội vàng nhìn lên trên, nhìn dưới, nhìn quanh khắp nơi và sau khi tin rằng gần đấy không có một người nào, cô ta lôi chàng trẻ tuổi theo thang gác lên tầng trên.
- Suỵt, ta đi đã - cô ta thì thầm - chuyện trò sẽ nói sau.
Phần nào bối rối, Dick để cho cô gái lôi mình theo cầu thang. Hai người nhanh nhẹn chạy theo hành lang rồi bất ngờ anh bị đẩy vào một căn phòng, được chiếu sáng bằng chiếc lò sưởi đang rực cháy, như các phòng khác trên tầng gác này.
- Bây giờ anh hãy ngồi đây và chờ đợi ý nguyện cao cả của tôi. Cuộc sống và cái chết của anh ở trong tay tôi và tôi không ngần ngại sử dụng quyền lực của tôi đâu, anh hãy liệu đấy! Anh đã chộp lấy tay tôi mạnh đến nỗi bây giờ nó bầm tím cả lên. anh nói anh không biết tôi là con gái! Nếu mà biết được điều đó chắc chắn là anh đã chộp lấy cái thắt lưng da rồi! - Cô ta vừa nói vừa đi ra khỏi căn phòng, để Dick ở lại với cái mồm ngạc nhiên há hốc.
" Đã cầm lấy dây lưng!! - Anh lắp lại - Cầm lấy dây lưng"!
Kỷ niệm về cái buổi chiều ở trong rừng thức dậy trong anh và Dick như đang nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Matcham, đôi mắt khẩn cầu của cậu ta. Anh lại nghĩ tới mối hiểm nguy đang đe doạ anh bây giờ. Dick Shelton cảm thấy ở phòng bên có người đang chuyển động, sau đó gần đâu đây có tiếng thở dài, tiếng sột soạt của quần áo, tiếng bước chân đi. Anh đứng lên, thận trọng liếc nhìn các tấm thảm tường lay động. Tiếng cửa kêu ken két. Chiếc rèm cửa vén lên rồi Joanna bước vào, cây đèn nhỏ trên tay.
Cô ta trong bộ áo dài hoa lệ, màu xanh lam dịu dàng, thích hợp với các phu nhân quý phái trong thời kỳ đông tuyết, mái tóc cuộn trên đầu như vương miện. Cô gái tỏ ra nhỏ bé và vụng về trong bộ quần áo của Matcham, bây giờ cao như một cây liễu, cô không đi mà như lướt trên sàn nhà.
Không rùng mình, không hồi hộp, Joanna nâng cao cây đèn và nhìn vào chàng tu sĩ trẻ.
- Anh làm gì ở đây, anh bạn tốt lành! - Cô ta hỏi - Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã vào không đúng chỗ rồi. Anh cần gặp ai? - Cô ta đặt cái đèn lên bệ.
- Joanna…- Dick nói và giọng anh lạc đi - Joanna - anh lại bắt đầu nói. - Cô nói rằng cô yêu tôi. Mà tôi, thật là điên rồ, đã tin vào điều đó.
- Dick - Cô gái bật kêu lên - Dick! - Và thật là ngạc nhiên với Dick, cô công nương xinh đẹp tuyệt vời bước vội về phía trước, ôm lấy hai tay, lấy cổ anh và hôn như mưa lên mặt anh.
- Ôi chàng điên! - cô lại kêu lên - Ôi Dick thân yêu! Nếu mà anh nhìn thấy được mặt anh nhỉ! À, mà em đã làm gì thế này - cô nghiêng đầu - Em lau hết màu của anh đi rồi. Nhưng cái đó còn sửa lại được Dick ạ, còn đây mới là điều không thể nào sửa chữa, không thể nào thoát được: em phải lấy lão huân tước Shoreby.
- Điều đó đã quyết định rồi à? - Chàng trẻ tuổi hỏi.
- Ngày mai, trước buổi trưa, ở nhà thờ Tu viện, Dick ạ - Cô trả lời - Sẽ kết thúc với Jhon Matcham cũng như với Joanna Sedley. Nếu mà nước mắt giúp được cho em thì có lẽ em đã khóc cạn hết cả rồi. Em cầu nguyện không ngừng nhưng bầu trời như điếc trước lời cầu nghuyện. Dick yêu mến ơi, anh Dick thân yêu ơi, vì rằng anh không thể đưa em ra khỏi ngôi nhà này trước sáng mai, chúng ta sẽ đành hôn nhau và nói với nhau lời vĩnh biệt.
- Không, không đời nào thế - Dick nói - Anh không nói thế đâu. anh không bao giờ nói lời đó. Tình thế của chúng ta đang tỏ ra là vô vọng. Nhưng anh muốn hy vọng. Ôi anh thề với Chúa Trời và Thần Chiến thắng! Khi mà em chỉ để lại cho anh mỗi một cái tên, chẳng phải anh đã không đi theo em, chẳng phải anh đã không kêu gọi bao người tốt bụng, anh đã không đặt hết cuộc đời anh lên ván bài. Mà bây giờ, khi anh được gặp em như thế này, như em đang ở đây, một cô gái tuyệt trần cao quý của nước Anh, mà em nghĩ rằng anh sẽ quay lui hay sao? Nếu ở đây là biển sâu, anh sẽ đi qua sóng biển. Nếu mà đường đi lúc nhúc sư tử, anh sẽ đuổi bạt chúng đi như bày chuột nhắt.
- Ôi! - cô gái lãnh đạm nói - Anh đã làm quá ồn ào chỉ vì cái áo dài màu xanh lam thế ư?
- Không, Joanna! - Dick phản đối - Không phải chỉ vì một cái áo dài. Vì rằng anh đã gặp em trong bộ quần áo đàn ông, và bây giờ thì chính anh đang cải trang, em hãy nói thật xem nào, trông anh có buồn cười không? Có đúng là bộ quần áo ngốc nghếch không em?
- Ừ, Dick ạ, nó hoàn toàn thích hợp với anh đấy - Cô gái cười, trả lời.
- Đấy, em thấy không. Cũng như thế với em ở trong rừng đấy, Matcham ạ. Đúng ra lúc đó em buồn cười lắm! Nhưng bây giờ em tuyệt đẹp!
Họ chuyện trò mãi, nắm lấy tay nhau, trao cho nhau những nụ cười và cặp mắt nhìn yêu dấu. Một giờ đối với họ chỉ bằng một phút. Họ có thể kéo dài suốt đêm như vậy nhưng chợt có tiếng sột soạt rồi hai người nhìn thấy cô công nương trẻ. Cô ta để tay lên môi.
- Chúa ơi! - cô gái thốt lên - Sao các người làm ồn thế! Các người không thể kìm giữ hơn được à? Mà bây giờ, Joanna, cô gái rừng xanh tuyệt vời của tôi, cô sẽ cho con bé lắm lời này cái gì để trả công nó đã dẫn người yêu của cô đến đây?
Thay cho câu trả lời, Joanna chạy đến ôm lấy cô nồng nhiệt.
- Còn ngài, hiệp sĩ - cô gái trẻ tiếp tục - Ngài trả cho tôi cái gì?
- Tiểu thư, tôi rất vui lòng trả cho tiểu thư đồng xu này - Dick nói
- Thôi đi lại gần đây hôn tôi đi - tiểu thư nhỏ nhắn nói - đã quyết định cho anh rồi.
Nhưng Dick mặt đỏ như hoa mẫu đơn, chỉ hôn tay cô gái.
- Anh không vừa ý cái mặt tôi ở điểm nào cơ, hở ngài hiệp sĩ? - Cô ta nói và ngồi xuống nền nhà.
Sau đó, khi cuối cùng Dick đành phải gượng gạo ôm hôn cô, cô gái nói thêm:
- Joanna ạ, người yêu cậu thật là vụng về khi mà cậu nhìn anh ấy, tớ đảm bảo với cậu rằng, anh chàng hoạt bát hơn nhiều lúc gặp tớ lần đầu. Tớ bầm tím hết cả hai tay đây này, cô bạn yêu quý ạ! Cậu có thể không bao giờ tin tớ, nếu không đúng là như vậy! Còn bây giờ - cô gái nhỏ nhắn nói tiếp - Các người chuyện trò đã đủ chưa? Tôi sắp phải tách các bạn ra rồi.
Cả đôi người yêu đều giãi bày rằng họ còn chưa kịp nói gì với nhau, rằng đêm mới chỉ bắt đầu và họ không muốn chia tay nhau quá sớm.
- Thế còn ăn tối? - Công nương trẻ tuổi hỏi - chúng ta cần phải xuống nhà ăn tối cơ mà.
- Ờ, đúng rồi! Joanna sực nhớ - Tôi quên mất!
- Thế thì các cô hãy giấu tôi đi - Dick nói - Sau rèm tường, vào rương, nhét vào đâu tuỳ ý, miễn là tôi ở đây được cho đến lúc các cô quay về! Cô hãy nhớ cho, tiểu thư trẻ trung ạ, chúng tôi đang ở vào hoàn cảnh tuyệt vọng và có thể từ đêm hôm nay đến tận lúc chết, chúng tôi chẳng còn bao gìơ được gặp mặt nhau.
Những lời này làm cô công nương trẻ tuổi mềm lòng. Một lát sau nữa, khi tiếng chuông mời tới bữa ăn gia đình của Daniel, hai cô gái giấu Dick Shelton vào sau các bức thảm treo tường. Anh thở qua cái khe giữa hai tấm thảm và có thể quan sát được gian phòng.
Dick không phải ở lâu trong tình trạng đó.
Sự yên tĩnh của tầng trên ngôi nhà chỉ bị xâm phạm bởi tiếng lách tách của ngọn lửa lẫn tiếng lèo xèo của củi còn tươi trong bếp lò. Nhưng ngay đó… có tiếng bước chân hết sức thận trọng của một kẻ nào đấy, vang đến thính giác đang căng thẳng của Dick.
Sau đó cửa khẽ mở ra rồi một thằng lùn ngăm đen, mặc quần áo theo màu của huân tước Shoreby, đầu tiên thò cái đầu vào, tiếp theo là phần thân thể cong vênh. Nó há mồm ra như để nghe cho được rõ hơn. Hai mắt thằng lùn sáng lấp lánh, nhanh nhẹn và lo lắng đảo đi khắp nơi. Nó đi vòng quanh căn buồng, gõ vào một tấm thảm phủ tường, tuy vậy bằng một sự kì diệu nào đó Dick vẫn thoát được sự chú ý của nó.
Sau đó thằng lùn ngó vào các đồ đạc bằng gỗ và nhìn ngọn đèn. Cuối cùng rõ ràng đã hết sức vỡ mộng, thằng lùn đã chuẩn bị đi ra cũng khẽ khàng như lúc đi vào nhưng bỗng nó khụy gối, nhấc vật gì đó từ sàn nhà lên nhìn ngắm và thích chí giấu vào cái túi ở thắt lưng.
Tim Dick như rụng rơi vì đó chính là cái túi găng từ thắt lưng của anh. Anh biết rõ thằng lùn do thám này, để thoả mãn chức trách ác độc, nó sẽ không bỏ phí thời gian mà lập tức mang tới cho nhà quý tộc, chủ nhân của nó. Anh bị cám dỗ bởi ý nghĩ cần vén tung tấm thảm để tấn công vào thằng khốn kiếp, liều mạng giật lại cái trái găng phản bội chủ từ tay nó.
Trong lúc anh còn đang ngần ngừ thì một lo lắng mới lại nẩy sinh. Từ cầu thang vang lên một giọng lè nhè thô bạo của kẻ say sưa, rồi theo hành lang vang rền tiếng chân bước nặng nề, chập choạng.
- Tại sao các anh sống trong bóng tối cây rừng? - Giọng ai đó hét váng lên - Tại sao các anh… Ê bọn ngốc, tại sao chúng mày sống ở đây! - người này nói thêm bằng một giọng cười khơ khớ say mềm.
Rồi hắn lại hát:
Cậu yêu rươụ bia, tớ nhận thấy rồi.
Tu viện trưởng Jhon - anh phệ của tôi
Cậu yêu bia, tớ yêu rượu thịt.
Thế thì ai hát trong tu viện?
Lawless, than ôi, say sưa đến gần chết, lang thang trong ngôi nhà, đang tìm một góc có thể lăn quay ra ngủ sau cơn tuý luý. Dick phát khùng lên.
Tên do thám hoảng sợ, nhưng lập tức yên tâm sau khi hiểu rằng chả có chuyện gì với người say cả. Nó nhanh như một con mèo trườn ra ngoài căn phòng và Richard không thấy nó đâu nữa.
Làm thế nào bây giờ? Không có Lawless thì Dick không thể giải phóng được cho Joanna. Nhưng mặt khác, thằng do thám có thể đang nấp ở gần đâu đây, khi đó mà anh bàn bạc với Lawless thì hậu quả sẽ hết sức bất hạnh.
Tuy thế Dick vẫn quyết định phải nói chuyện với Lawless. Anh lách ra khỏi tám thảm, dừng lại ở cửa và đưa tay đe dọa anh chàng say rượu. Lawless mặt đỏ như gấc, đôi mắt vằn tia máu, loạng choạng đi lại càng lúc càng gần hơn, cuối cùng anh ta nhìn mu mơ lên người chỉ huy của mình mà chẳng để ý gì đến hiệu lệnh của Dick, chào hỏi to tướng theo đúng tên của anh.
Dick nhảy xổ lại tên say sỉn và điên khùng giật lắc anh ta.
- Đồ súc vật! - anh rít lên - Súc vật chứ không phải là người! Thằng ngu còn nguy hại hơn thằng phản bội! Cơn say của mày đã giết chết cả hai!
Lawless chỉ cười, loạng choạng, cố gắng vỗ vào vai chàng Shelton trẻ tuổi. Bỗng thính giác tinh tế của Dick bắt được tiếng sột soạt nhanh ở trong các bức thảm tường. Anh nhảy xổ đến chỗ có tiếng động. Qua một thoáng, tấm thảm bị giật khỏi tường. Dick và thằng lùn do thám vùng vẫy trong các nếp gấp. Cả hai lăn lộn, quấn vướng vào tấm thảm, tóm lấy họng nhau, lặng thinh trong cơn dữ tợn sống chết, nhưng Dick khoẻ hơn nhiều lần, nên lát sau tên lùn do thám đã bị nằm đè dưới gối anh.
Con dao găm vung lên và Dick giết chết nó.
Mũi Tên Đen Mũi Tên Đen - Robert Louis Stevenson Mũi Tên Đen