Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iều tệ hại là, lần này anh không tin cô bỏ cuộc. Anh sợ một ngày nào đó sẽ không giữ được cả cô. Đó là một ý nghĩ đen tối. Nhưng không thể không nghĩ đến.
Thấy Hoài Khang cứ nhìn ra đường với dáng điệu thờ ơ, Diễm Quỳnh cụt hứng, nhăn mặt:
- Nãy giờ anh không nghe em nói phải không?
- Có chứ, em nói chuyện nghe vui lắm.
- Thế sao anh không vui, em có cảm tưởng anh bất mãn em lắm, và không hiểu tại sao anh luôn…
Hoài Khang chặn lại:
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa.
- Đấy, cái gì anh không thích thì cứ có thái độ như vậy, em ghét mấy người độc tài lắm.
Hoài Khang không trả lời. Anh gọi tính tiền, rồi đứng dậy đi ra cửa. Diễm Quỳnh cũng tung tẩy đi theo. Cô biết Hoài Khang đang bực mình vì tật lải nhải của cô. Nhưng đang vui nên cô sẵn sàng bỏ qua không giận.
Khi Hoài Khang đưa cô về ký túc xá, cô dặn dò cẩn thận:
- Tối nay em chờ anh đó, đừng có qua trễ quá nhé.
- Chuyện áo quần không có quan trọng, chủ yếu là tư tưởng của em kìa.
Diễm Quỳnh nhăn mặt định nói. Nhưng anh đã phóng xe đi. Cô cau có đi lên phòng. Thái độ của anh làm cô mất hứng. Lúc nào cũng lên mặt dạy bảo như ông cụ. Anh đi làm có mấy năm chứ bao nhiêu. Ấy mà lúc nào cũng coi cô là con nít. Mấy chị khóa trước bảo đi làm rồi nhìn lại mấy cô sinh viên là thấy mình già. Lúc đó cô cũng thấy vậy. Nhưng bây giờ cô bắt đầu đi làm rồi, đã tự khẳng định mình rồi. Cô muốn Hoài Khang phải coi cô là bình đẳng.
Buổi chiều, Hoài Khang đến sớm hơn đã hứa. Anh đưa cô vào các shop với một sự kiên nhẫn lạ thường. Và Diễm Quỳnh bị choáng ngộp trước cuộc sống hào nhoáng mới. Cô lôi Hoài Khang đi hết nơi này đến nơi khác để tìm những kiểu đồ mà cô mặc phải khác người. Lần đầu tiên cô mua sắm một cách thoả thuê như thế. Gần như vung tay nên chẳng hề biết như vậy là phung phí.
Hoài Khang không có ý kiến gì ngoài sự im lặng. Không biết là đồng tình hay phản đối. Diễm Quỳnh mãi mê với tâm trạng háo hức nên cũng không để ý thái độ của anh. Cô lôi Hoài Khang về phòng. Quần áo bày đầy cả trên chiếc gường nhỏ của cô. Không có ai ở phòng càng thoải mái. Cô thay hết bộ này đến bộ khác, đi qua đi lại trước mặt Hoài Khang với câu hỏi độc nhất được lập đi lập lại:
- Đẹp không anh? Hợp với em không?
- Đẹp, đẹp, hợp.
Đó là câu trả lời duy nhất của anh trong suốt buổi xem Diễm Quỳnh biểu diễn thời trang. Cuối cùng khi cô nâng niu xếp lại tất cả, anh buông một câu ngắn gọn:
- Mai mốt đi chơi với anh, nhớ đừng mặc mấy thứ này.
Diễm Quỳnh buông chiếc áo trên tay xuống. Quay nhanh lại nhìn anh, cụt hứng:
- Sao vậy?
- Anh không thích.
- Nhưng nó đẹp lắm mà, anh không thấy vậy hả?
Hoài Khang nhún vai:
- Anh thấy, nhưng không thích.
Diễm Quỳnh tiu nghỉu lặp lại:
- Sao vậy?
- Em ăn mặc như vậy anh không quen đâu. Anh dị ứng với cảm giác mình đi bên cạnh một ngôi sao. Khi đó cô ta là của đám đông chứ không phải là riêng của mình anh.
Diễm Quỳnh dằn dỗi:
- Thế thì anh đưa em đi mua làm gì?
- Vì em muốn, anh để cho em làm hết ý em đó, đến bao giờ em biết chán.
- Em không bao giờ chán cả. Chán anh thì có, lúc nào anh cũng làm em mất hứng, anh không bao giờ đồng tình với việc em làm cả.
Bất ngờ cô oà lên khóc. Và quăng quần áo tứ tung trong phòng. Hoài Khang nhìn sững cô. Ngạc nhiên cùng cực. Anh gom mấy chiếc áo lại rồi đến tới trước mặt cô:
- Bây giờ có đồ đẹp rồi vẫn không chịu sao? Còn khóc chuyện gì nữa.
- Chuyện gì mặc em, anh đi về đi.
- Có chuyện gì thì nói, không được đuổi anh như vậy.
Diễm Quỳnh vung tay lên, tức tối, cô giậm chân như thể hiện cho hết cơn giận:
- Anh không thích đồ của em thì em mặc làm gì nữa. Tại sao anh lúc nào cũng chê em hết vậy. Có bao giờ anh làm gì mà em phản đối đâu. Em chịu anh hết nổi rồi.
Càng nói càng thấy tức, và cô khóc dữ hơn. Anh giỗ mấy cũng không chịu nín. Cuối cùng Hoài Khang lắc đầu ngao nhán:
- Thôi được rồi, anh hứa từ đây về sau sẽ ủng hộ em hoàn toàn, bất cứ chuyện gì em làm anh cũng đều gật đầu, như thế được chưa?
Dỗ cách đó chẳng khác nào chọc tức thêm. Diễm Quỳnh giẩy nảy:
- Anh mỉa mai em đó hả? Thế thì anh gom hết mấy thứ đó về đi, em không cần đâu. Em không thể nhờ vả người khác để nghe người ta nặng nhẹ, em không thèm đâu.
- Thôi đủ rồi, cô quá quắt lắm.
Hoài Khang chợt quát lên, và đứng dậy, tiếp:
- Cái gì cũng không chịu, chiều chuộng bao nhiêu cũng không làm cô vừa lòng, cô bỏ thói đỏng đảnh đó đi.
Và trước cặp mắt sửng sốt của cô, anh bỏ đi một mạch ra cửa, không thèm ngoái đầu lại chào. Anh nghe tiếng khóc thật lớn của cô. Nhưng cũng không hề quay lại. Lúc này anh không đủ kiên nhẫn để chịu những tính nết kỳ quặc của cô nữa.
Hoài Khang bỏ về nhà. Anh thay đồ rồi đến ngồi vô bàn làm việc. Nhưng những ý nghĩ bực mình cứ lộn xộn trong đầu, không thể nào tập trung được. Cuối cùng anh bỏ ra sân ngồi. Cơn giận làm anh tự bảo với lòng là sẽ mặc kệ tính đỏng đảng của Diễm Quỳnh, và từ nay về sau không thèm quan tâm đến cô nữa.
Tối hôm sau anh bận công chuyện nên quên khuấy Diễm Quỳnh. Anh và Kim Thu đang kết hợp viết sách về chương trình vi tính. Buổi tối cô hay qua nhà anh làm việc đến tận khuya. Cả hai đều tranh thủ hoàn thành chương cuối vì tuần sau phải gởi bản thảo đến nhà xuất bản. Hoài Khang không còn thời gian để thở, nói gì là giải quyết những chuyện lan man.
Nhưng vào lúc anh tập trung nhất thì Diễm Quỳnh lại xuất hiện. Anh và Kim Thu đang ở phòng khách. Cả hai đang chăm chú vào bàn phím nên không thấy Diễm Quỳnh. Đối với cô thì đó là một sự phớt lờ cố ý và cô thấy tức ghê gớm. Cô đứng ở cửa nhìn vào và nói ngắn ngủn:
- Xin chào.
Hai người quay lại nhìn. Kim Thu gật đầu cười với Diễm Quỳnh, rồi ngồi yên đợi Hoài Khang. Trong một thoáng, anh thật sự ngạc nhiên vì sự có mặt của Diễm Quỳnh:
- Em đi đâu vậy?
Diễm Quỳnh bước tới đặt túi xách đầy đồ lên bàn, lạnh lùng:
- Tôi trả cái này cho anh.
- Cái gì vậy?
Hoài Khang hỏi một cách vô tư. Rồi chợt nhớ ra, anh nhíu mày:
- Cô làm trò gì vậy?
- Không làm trò gì hết, đơn giản là tôi không thích người khác coi thường mình, trả lại anh đấy.
Hoài Khang giận run. Anh lầm lì nhìn cô, không trả lời. Diễm Quỳnh hếch mặt lên:
- Nhớ từ đây về sau đừng đến tìm tôi nữa.
Cô cười với Kim Thu một cái. Rồi quay người bỏ về. Cử chỉ của cô đúng là một sự chọc giận. Hoài Khang hất chiếc giỏ xuống đất, quát theo:
- Mang mấy thứ này về đi, và đi cho khỏi mắt tôi.
Nhưng Diễm Quỳnh vẫn không thèm quay lại, chỉ hơi ngoái đầu ném lại một câu chanh chua:
- Tôi không thèm.
Cô đi ra cửa. Hoài Khang lầm lì nhìn theo. Chợt anh quay lại bàn:
- Tiếp tục đi.
Kim Thu vẫn ngồi yên. Cặp mắt cô nhìn anh đầy quan tâm:
- Cổ giận nữa phải không? Có thể kể với tôi chuyện gì không?
Hoài Khang nhún vai:
- Những trò giận dỗi con nít đó, nếu kể ra sẽ đến sáng. Đừng để ý nữa, rồi cổ sẽ quên thôi.
Kim Thu vẫn nói tiếp:
- Nhưng trả đồ như vậy không phải chuyện nhỏ đâu. Anh nên dàn xếp ngay đi.
Thấy Hoài Khang không trả lời, cô mỉm cười nhận xét:
- Diễm Quỳnh còn trẻ con quá, yêu một cô bé như vậy anh phải chịu đựng thôi. Bảo đảm sau này ra đời, cô ta sẽ trầm lại hơn, lúc đó nhớ lại, cô ta sẽ tội nghiệp anh và không để lục đục nữa.
- Tôi cũng hy vọng như vậy
Anh nói như tư lự:
- Giá mà Diễm Quỳnh được một chút sự dịu dàng vị tha như của Thu, có lẽ tôi đỡ khổ hơn.
Kim Thu nhìn anh một cái rồi ngó chỗ khác với một thoáng bối rối. Hoài Khang không để ý cử chỉ của cô. Anh cười khẽ một mình:
- Thu là người hiểu tôi nhiều nhất, vậy cô có thể nói thật với tôi không? Tôi muốn biết mẫu con gái như Diễm Quỳnh, phải thuần phục cô ta bằng cách nào? Cô ta không dễ hiểu chút nào, phải nói là tôi thường hay nhức đầu với cô ta.
Anh nhún vai một cái, như chịu thua. Cử chỉ của anh làm Kim Thu phì cười:
- Không phải chỉ một mình tôi, mà cả anh Dũng và anh Văn cũng thấy điều đó. Phải nói là Diễm Quỳnh quá sốc nổi, quá nhõng nhẽo. Cách hay nhất là anh nên cứng rắn một chút.
- Dĩ nhiên rồi, có điều tôi muốn biết, phải làm cách nào để cô ta bớt rắc rối, Thu cũng là con gái không lẽ không hiểu tâm lý con gái hơn sao?
Kim Thu lắc đầu:
- Nhưng tôi đâu có nhõng nhẽo, cũng không trẻ con, làm sao tôi biết được Diễm Quỳnh nghĩ gì mà cố vấn cho anh.
Cả hai phì cười. Hoài Khang xoay người lại trước bàn, như không muốn nói chuyện đó nữa, anh quay mặt về phía cô:
- Tiếp tục đi.
Anh cúi xuống bàn, bắt đầu làm việc, không để ý cái nhìn xa xăm của Kim Thu. Cô không thể tập trung trở lại được. Nhất là lúc này, sau khi chứng kiến màn giận dỗi của Diễm Quỳnh. Cô không giận cô ta, nhưng buồn. Một nỗi buồn dai dẳng pha chút tiếc nuối. Và cô lại bắt đầu rơi vào tâm trạng ai oán bằng một chữ “yêu"…
Nếu như Diễm Quỳnh không xuất hiện trong mắt Hoài Khang. Nếu như anh không mang cô vào cuộc đời anh. Thì 4 người vẫn cứ gắn bó với nhau như xưa. Và cô vẫn là đứa con gái độc nhất được nhóm ba người chiều chuộng. Cô sẽ không ỏng ẹo quá quắt như Diễm Quỳnh. Sẽ không làm Hoài Khang điêu đứng khốn đốn. Cô ta ngốc quá. Không biết nâng niu những gì mình có. Trong khi cô…
- Nghĩ gì vậy Thu, tôi gọi đến hai lần rồi đó – Hoài Khang lên tiếng.
Kim Thu vẫn không thay đổi tư thế ngồi. Khuôn mặt cô đăm chiêu:
- Tự nhiên tôi nhớ lúc mình còn học phổ thông, lúc đó vui quá.
Hoài Khang buông viết xuống, quay lại:
- Sao bỗng nhiên Thu đa cảm vậy. Bây giờ mình vẫn như trước, có khác gì đâu.
Kim Thu gượng cười:
- Khác chứ. Gần như là một sự đổ vỡ. Tôi không trách Diễm Quỳnh, nhưng cô ta đã giật anh ra khỏi chúng tôi. Không đúng sao.
Hoài Khang nói vô tư:
- Cô ấy không giật được đâu. Trong lòng tôi, vị trí của ba người vẫn không thay đổi. Tôi luôn ý thức mình có được bạn bè bền vững. Người ta bảo người cũ bao giờ cũng thân hơn, tôi hiểu rõ điều đó lắm.
- Nhưng có một điều anh không hiểu được, như là sự vô tình tàn nhẫn, anh không biết đâu.
Hoài Khang nhướng mắt:
- Đó là cái gì?
Kim Thu lập tức lắc đầu:
- Tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi, không có gì cả.
Cô thu dọn đồ đạc trên bàn,rồi nhìn đồng hồ:
- Tối nay nghỉ sớm đi anh Khang. Tự nhiên tôi lười quá.
- Đi uống cà phê không?
- Thôi, về ngủ, mai dậy sớm làm tiếp.
Hoài Khang không giữ Kim Thu lại. Cô về một lúc thì anh cũng rời bàn, đi ra sân thư giãn. Anh không vô tình đến mức không nhận ra thái độ lạ lạ của cô . Nhưng không hiểu đó là chuyện gì.
Kim Thu là vậy. Buồn giận gì cũng giữ kín trong lòng. Không làm ầm ỉ lên như Diễm Quỳnh. Ước gì mà Diễm Quỳnh nhu mì lại một chút.
Nghĩ đến Diễm Quỳnh, Hoài Khang lập tức lắc đầu cố không nghĩ. Nhưng không nghĩ cũng không được. Dù muốn dù không anh cũng lao vào phân tích tất cả việc làm của cô. Nhất là thái độ lúc nãy. Anh cứ nghĩ chiều chuộng đến mức ấy thì Diễm Quỳnh sẽ vui vẻ lên. Vậy mà cô ta vẫn không vừa lòng. Cô ta còn muốn gì nữa đây.
Tấn Dũng và Hồ Văn ngồi ở hàng ghế thứ ba trong nhà hát. Tối nay là chương trình ca nhạc thời trang, là lần đầu tiên Diễm Quỳnh trình diễn trên sân khấu. Ngoài nhóm bạn của cô ra, cô cứ nhất định đòi hai người phải có mặt. Cả hai vốn không thích xem xiếc mấy thứ này. Nhưng vì quá nhiệt tình với cô nên đã có mặt thật sớm.
Khi Diễm Quỳnh bước ra sân khấu. Hai người gần như nín thở vì ngạc nhiên. Gần như không nhận ra cô được nữa. Không phải vì bộ áo trên người cô, mà là phong cách khác lạ, đầy sức quyến rũ và tự tin. Cô vừa là Diễm Quỳnh bình thường vừa toả sáng như một ngôi sao thực thụ. Dù không hiểu gì về nghề này, Hồ Văn cũng phải công nhận Diễm Quỳnh có tài năng phù hợp với sàn diễn. Chẳng có vẻ gì là non nớt của lần đầu bước ra sân khấu cả.
Anh quay qua Tấn Dũng:
- Cô bé làm tao ngạc nhiên quá.
- Thằng Khang mà thấy chắc nó giận không lâu đâu, họ huấn luyện thế nào mà cô ta có phong cách hay như vậy nhỉ?
Hồ Văn nói như nhận xét:
- Bảo đảm cô ta còn tiến xa nữa, và sẽ nổi tiếng không lâu đâu.
Tấn Dũng im lặng đồng tình. Cả hai không nói chuyện nữa. Và nhìn lên sân khấu chờ sự xuất hiện của Diễm Quỳnh để nhìn. Đến khuya khi kết thúc chương trình. Hai người đi lên hậu trường tìm kiếm. Diễm Quỳnh cũng vừa đi ra. Cô bị bạn bè vây quanh đến nổi không thấy cô đâu nữa. Cả hai đứng gần đó chờ. Một lát Diễm Quỳnh đi về phía họ, vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, giọng cô trong veo:
- Hai anh chờ em có lâu không?
- Không lâu lắm, bây giờ Quỳnh về với bạn hay để tụi anh đưa về?
- Em đi với mấy anh.
- Đi uống nước chút nhé.
- Dạ.
1 lát sau cả ba ngồi trong quán cà phê. Tấn Dũng và Hồ văn mỉm cười, ngồi yên nhìn Diễm Quỳnh. Cô kể huyên thuyên về buổi biểu diễn. Và cũng cười không ngớt. Nhưng chỉ một lát sau cô chợt yên lặng. Rồi vẻ mặt héo đi:
- Anh Khang không đi với mấy anh phải không?
Tấn Dũng và Hồ văn nhìn nhau lúng túng. Biết là phải nói thế nào để an ủi cô, nhưng không ngờ Diễm Quỳnh hỏi đột ngột như vậy. Tấn Dũng nói lúng búng trong miệng:
- Tại… tối nay nó bận… nó cũng muốn đến lắm, nhưng mà không đến được.
Diễm Quỳnh không tin chút nào. Đối với cô, đó là lời bào chữa vụng về nhất. Cô buồn buồn:
- Ảnh biết đây là đêm diễn đầu tiên của em, vậy mà cũng không thèm đến. Ảnh đâu có quan tâm đến em.
- Có, có đấy chứ, nhưng nó bận đột xuất mà. Bận thật mà.
- Không phải, nếu muốn thì bận cách mấy ảnh cũng đến rồi. Em biết đó là cách trừng phạt em, vì em đã cãi cọ với ảnh. Ảnh làm như vậy để chứng tỏ là không cần em, em biết mà.
Cô chớp chớp mắt. Hồ Văn rầu rĩ ngó chỗ khác. Nhưng điều mà anh sợ nhất lại bắt đầu xảy ra. Diễm Quỳnh đã bắt đầu khóc thật rồi. Anh chịu còn không nổi huống gì là Hoài Khang. Anh chợt thấy tức Hoài Khang thật sự. Nó tránh mặt Diễm Quỳnh thì yên thân rồi. Còn anh và Tấn Dũng thì phải chịu đựng mấy giọt nước mắt kia. Thật là không dễ chịu tí nào. Anh nói như hốt hoảng:
- Đừng khóc, Quỳnh, thằng Khang bận thật đấy, thế nào ngày mai nó cũng đến tìm em mà.
Diễm Quỳnh hít mũi:
- Em không đi, tụi em gận nhau mà. Hơn tháng rồi ảnh đâu có tìm em. Lúc trước không đến còn chấp nhận được, nhưng biết tối nay là đêm diễn quan trọng của em mà ảnh cũng không đến, ảnh cố chấp lắm. Em không bao giờ tha thứ đâu. Hức… Hức…. Hức….
Cô lại khóc lớn hơn. Tức đến không kềm chế được, và cũng không nhớ mình đang ở đâu. Rất may trong quán đèn hơi tối, tiếng nhạc lại lớn nên không ai nghe thấy. Tấn Dũng nhìn quanh yên tâm vì không bị ai nhìn. Anh nói như an ủi cô:
- Đâu phải không tới xem em biểu diễn là nó không quan tâm, mai mốt hết giận anh bảo đảm nó sẽ xin lỗi em, đừng buồn nữa nhé.
- Em không thèm buồn đâu. Việc gì em phải để ý một người coi thường em chứ. Em không thèm buồn.
- Ừ… ờ… nếu nghĩ được vậy em sẽ thoải mái hơn.
Hồ Văn đá chân anh một cái. Rồi xen vào:
- Anh Dũng chỉ nói đùa thôi, chứ giận thì làm sao mà thoải mái được. Hay là ngày mai tụi anh đưa Quỳnh đi chơi.
Diễm Quỳnh chống cằm ủ rũ:
- Thôi, em không muốn đi đâu cả. Em chán đời lắm.
Hồ Văn suýt phì cười. Mới bị giận một chút mà đã than chán đời rồi. Mặc dù áy náy cho cô nhưng anh vẫn thừa nhận Hoài Khang phải trị cô như vậy mới được. Chứ tính cô quá quắt như thế, chiều chuộng bao nhiêu cho đủ. Hình như những cô gái đẹp sinh ra là để làm khổ con trai. Diễm Quỳnh là điển hình cụ thể nhất.
Cô ngồi một chút rồi đòi về. Anh và Tấn Dũng đưa cô về ký túc xá. Nhìn dáng điệu rầu rĩ của cô, anh không khỏi động lòng, tội nghiệp. Hoài Khang mà nhìn cô như vầy chắc không đủ dũng khí để trừng phạt tiếp đâu.
Hôm sau vào công ty, Hồ Văn đi qua tìm Hoài Khang:
- Thế nào?
- Thế nào cái gì?
- Diễn thành công không?
- Phải nói là hết ý, cổ có duyên với sân khấu lắm.
- Vậy sao!
Im lặng một chút, anh hỏi bình thản:
- Tối qua vui vẻ chứ?
- Vui gì mà vui, khóc quá trời luôn, làm tụi tao không biết đường đâu mà đỡ.
Hoài Khang nhướng mắt:
- Điễn thành công như vậy mà còn khóc à?
Hồ Văn suy nghĩ một lát, rồi đập vai anh một cái:
- Giận bao nhiêu đó đủ rồi cha. Hôm qua cổ nghĩ mày sẽ đến, tới chừng thấy chỉ có tụi tao, cổ khóc mù trời, tội nghiệp quá. Trưa nay qua bên đó đi ông.
Thấy Hoài Khang im lặng, anh nói tiếp:
- Suy cho cùng cổ có tật ham chơi, hay nhỏng nhẽo một chút, nhưng yêu mày nhiệt tình. Có người yêu đẹp thì phải chịu khó chìu chứ sao.
Hoài Khang cười nhạt không trả lời. Hồ Văn nhìn nhìn anh:
- 1 buổi tối vui vẻ như vậy mà cổ không quan tâm, chứng tỏ cổ coi mày quan trọng hơn, làm vậy coi chừng cố chấp đó. Không lẽ mày đợi cổ xin lỗi. Người ta là con gái phải kiêu hãnh chứ.
- Nhất là con gái ý thức về quyền lực của mình phải không, thôi. Xin đủ, đừng nhắc đến cô ta nữa.
Hồ Văn trợn ngược mắt:
- Nhất định giận luôn à? Định chia tay hả cha.
- Không định gì hết, nhưng không có hứng thú gặp cô ta. Bị hành tội bao nhiêu đó đủ rồi.
- Thằng điên!
Hồ Văn buông một câu phê bình, rồi nhún vai bỏ đi. Hoài Khang thừ người ra ghế, suy nghĩ. Chuyện Diễm Quỳnh khóc làm anh thấy nao nao. Sắp chịu thua đến nơi. Nhưng nhớ lại hành động quá quắt của cô, anh lại cương quyết bắt mình cứng rắn. Lần này anh không chiều Diễm Quỳnh nữa, trừ phi cô tự tìm anh để xin lỗi.
Thật ra anh sẽ không giận lâu như vậy. Nếu lần đó Diễm Quỳnh biết dừng lại. Đằng này cô đùng đùng trả đồ cho anh, rồi lại đi vay tiền của ai đó mua đồ mới. Như vậy chẳng khác nào dằn mặt anh. Một hành động vừa con nít vừa quyết liệt. Cô làm anh tức ghê gớm. Đến giờ nhớ lại cũng không nguôi được tí nào.
Suốt hơn một tháng Hoài Khang không tìm Diễm Quỳnh. Cô cũng không thèm tìm anh, cũng không gọi điện. Nhưng trưa nay cô đột nhiên xuất hiện với vẻ nháo nhác, mà theo kinh nghiệm, Hoài Khang biết chắc chắn là có chuyện lôi thôi.
Khi Hoài Khang xuống, cô lập tức kéo anh ra góc sân. Miệng mếu máo sắp khóc đến nơi. Không đợi anh lên tiếng, cô nói ngay:
- Em bị thi lại rồi, mới có thông báo sáng nay. Em sợ lắm, làm sao bây giờ hả anh. Cả lớp chỉ có mỗi mình em là bị vướng ba môn, thật là kinh khủng, hu… hu...
Và cô bật khóc ngon lành. Hoài Khang im lặng nhìn cô. Không cần hỏi anh cũng biết lý do. Bỏ học liên miên để tập tành, biểu diễn. Học như thế thì không bị đuổi là may. Khóc lóc nổi gì. Khi chuyện chưa xảy ra thì nói không nghe. Bây giờ rắc rối thì tìm anh mà cầu cứu. Cầu cứu để làm gì chứ.
Thấy vẻ mặt lầm lì của anh, Diễm Quỳnh nói như quýnh quáng:
- Làm sao bây giờ hả anh, em sợ lắm.
“Đợi đến giờ mới biết sợ sao? Sao không làm ơn sợ sớm hơn". Hoài Khang nghĩ thầm và hỏi cộc lốc:
- Tại sao phải thi lại, trước đây em có bê bối như vậy đâu.
- Em bận công chuyện mà, lần trước đây em đã bỏ thi rồi, lần này lỡ mà rớt chắc em chết mất.
Hoài Khang nhếch môi:
- Lần trước tại sao không thi?
Diễm Quỳnh nhìn anh một cách e dè, nhưng cũng ráng trả lời:
- Có nhiều lý do lắm. Một môn thì nhỏ My giận em nên không thèm liên lạc, đến lúc nó báo lịch thi thì trễ quá em học không kịp. Còn một môn nữa thì em đi nhầm buổi, họ thông báo buổi chiều, nhưng cuối cùng lại chuyển qua buổi sáng mà em không biết.
Hoài Khang lắc đầu ngán ngẩm:
- Riết rồi em giao phó chuyện thi cử cho bạn em luôn sao Quỳnh. Ngày thường bỏ học anh còn chấp nhận được, nhưng đến mùa thi mà vẫn không chịu theo dõi, vậy thì em bỏ học luôn đi.
- Em đang rối muốn chết mà anh còn trách móc nữa hả?
Thấy mặt cô bắt đầu ướt, Hoài Khang nhìn quanh, rồi gằn giọng:
- Lau mắt đi, để người ta thấy họ cười đó.
Diễm Quỳnh rụt rịt khóc nhỏ hơn. Cô loay hoay tìm chiếc khăn hỉ mũi. Vẻ ngoan ngoãn không chê vào đâu được. Hoài Khang nhìn cô vừa giận vừa tội nghiệp. Hoảng đến nổi quên tự ái để tìm anh, điều đó chứng tỏ cô sợ ghê gớm. Hầu như khi gặp chuyện rắc rối là cô chạy nháo nhác đến báo với anh. Nếu không xảy ra chuyện này chắc còn lâu cô mới chịu hạ mình.
Hoài Khang kéo tay cô ra cổng:
- Qua quán nói chuyện.
Cả hai băng qua đường, vào quán nước đối diện với công ty. Hoài Khang nghiêm mặt nhìn ra ngoài. Bên cạnh anh, Diễm Quỳnh cứ xoay trở trên ghế một cách bồn chồn. Thái độ lơ lửng của anh làm cô hoang mang. Nếu là lúc khác thì cô đã giận đùng đùng rồi. Nhưng bây giờ không còn tâm trí để tự ái nữa. Cô níu tay Hoài Khang:
- Làm sao bây giờ anh?
Hoài Khang không trả lời. Có vẻ suy nghĩ căng thẳng. Diễm Quỳnh không để ý cử chỉ của anh. Cô rối quá nên không để ý đến mình đang như thế nào và cô kéo tay anh, lanh chanh:
- Nếu không đủ điểm thì không cấp bằng, công trình em học mấy năm. Ôi trời, nghĩ đến đó là em rầu muốn chết được, em phải làm sao bây giờ.
Hoài Khang gỡ tay cô ra, không trả lời. Cô nguẩy đầu một cách lau chau. Và bắt đầu lải nhải:
- Em biết anh tức em, vì em không nghe lời anh. Nhưng có phải là em cố ý cải đâu. Đã đi làm thì phải lo tập tành chứ. Với lại mệt quá em học không nổi, em đâu có vui sướng gì đâu, đã vậy gặp anh phê phán, em chán lắm rồi…
- Anh phê phán à? Nãy giờ anh đã trách em chưa?
- Anh không trách nhưng nghĩ, anh tưởng em không biết sao, anh biết em khổ sở lắm không?
- Làm ơn đừng khóc được không. Chuyện này cũng từ từ giải quyết, bây giờ khóc thì ích gì.
- Nhưng giải quyết cách nào đây?
Hoài Khang điềm đạm:
- Không còn cách nào khác đâu, em phải học bài để thi lần hai thôi.
- Nhưng như thế thì lâu lắm, em quê với bạn em lắm. Tụi nó thì thoải mái đi chơi, còn em thì phải lo học, em xấu hổ lắm.
Hoài Khang không nén được giận, giọng anh gằn đi:
- Em đã biết qui chế thi rồi, vậy mà còn lơ đãng. Chuyện này anh không thông cảm được. Anh không phải là thánh để xoay trở cho em. Mà nếu có giúp được, anh cũng sẽ không giúp đâu.
Diễm Quỳnh cụp mắt xuống nhìn ly nước, sụt sịt khóc. Rồi cô nói một cách ảo não:
- Lúc đó em bận tối mặt, giá mà em đi chơi thì còn trách, như thế cho đáng đời, đàng này em đi làm mà. Em hiểu rồi, anh đâu có biết thông cảm. Nói thẳng ra là chưa bao giờ thương em, đến giờ em mới nhận ra.
- Đúng, anh không thương em, nói tiếp đi, rồi sao nữa.
- Không làm sao cả.
Nói xong cô đứng bật dậy, ngoe nguẩy bỏ đi ra cửa. Cô lướt đi như gió, đến nổi Hoài Khang không trở tay kịp. Anh gọi giật lại:
- Quỳnh
- Đừng gọi tôi, tôi không quen với mấy người.
Mấy người ngồi gần đó quay lại nhìn hai người. Hoài Khang thấy quê với họ, anh ngồi im mặc cho Diễm Quỳnh đi một mình qua công ty lấy xe. Bây giờ đến lượt anh giận cô thật sự. Khi nổi nóng lên là cô bất kể như vậy đó. Thật là bực mình.
Hoài Khang định tiếp tục chính sách cấm vận với cô. Nhưng bây giờ anh làm chuyện đó không nổi. Đúng hơn là không yên tâm về tình trạng của cô. Buổi tối anh qua ký túc xá. Người mở cửa là Thái My. Thấy anh, cô hạ giọng:
- Quỳnh nó bị thi lại, anh biết chưa?
Hoài Khang trả lời bằng cái gật đầu, và hỏi với vẻ nôn nóng:
- Có Quỳnh ở phòng không My?
- Có chứ, anh đợi chút nha.
Cô đi vào phòng. Nhưng một lát sau lại trở ra:
- Nó bảo anh về, nhỏ này kỳ quá, em khuyên mà nó không nghe.
- Anh vào phòng được không?
- Được chứ. Có mình em với nó ở nhà, tụi nó đi chơi hết rồi.
Rồi cô quay vào lấy quyển sách, đi qua phòng kế bên náu thân.
Hoài Khang khép cửa phòng lại, nhìn vào trong. Diễm Quỳnh đang nằm quay mặt vào tường. Chiếc gối che kín mặt. Dấu hiệu của một cơn dằn dỗi quyết liệt. Hoài Khang ngồi xuống phía cuối gường:
- Dậy đi Quỳnh.
Không nghe cô trả lời, cũng không hề có phản ứng ở cô, Hoài Khang không lấy đó làm ngạc nhiên hơn, anh lặp lại:
- Anh muốn nói chuyện với em, dậy đi.
Câu nói nhắc lại đến lần thứ 5 mà Diễm Quỳnh vẫn không nhúc nhích. Hoài Khang không kiên nhẫn hơn được nữa. Anh giật mạnh chiếc gối ném xuống gường, và kéo cô ngồi lên:
- Đừng con nít nữa, nói chuyện cho đàng hoàng đi.
Diễm Quỳnh cố đẩy anh ra:
- Không mượn anh đến đây, đi về đi.
Hoài Khang cố nhìn mặt cô. Mắt Diễm Quỳnh đỏ mọng, chứng tỏ cô đã khóc không ít. Anh dịu giọng lại:
- Chuyện có chút xíu mà em khóc dữ vậy sao.
- Người ta thi một lượt mấy môn mà bảo là chuyện nhỏ, anh thử học bài đi rồi biết. Ai mượn anh qua đây, đi về đi.
Hoài Khang nghiêm mặt:
- Em biết anh lo cho em không?
Diễm Quỳnh vẫn sụt sịt:
- Ai cần mấy người lo, lo kiểu gì kỳ vậy
- Sao em cứ thích chọc giận anh vậy, không nói chuyện nghiêm chỉnh được sao? Từ trưa giờ em làm gì?
- Không làm gì cả, còn làm gì nổi nữa chứ, em chán lắm rồi.
- Để thời giờ khóc lóc đó mà lo học bài, không hay hơn sao.
Diễm Quỳnh lắc đầu, dáng điệu như tuyệt vọng:
- Học một lượt ba môn, làm sao em nuốt nổi, rồi còn phải tập dượt nữa.
Cô tìm chiếc khăn hỉ mũi và bắt đầu lau mặt. Khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh hơn dù mắt mũi còn đỏ hoe. Cô níu tay Hoài Khang:
- Anh quen với thầy Quốc, anh xin điểm giùm em nghe.
Hoài Khang nhìn thoáng cô, rồi lắc đầu:
- Không được. Làm vậy kỳ lắm, bạn bè thì càng không nên làm như vậy.
Diễm Quỳnh sững sờ nhìn anh, không tin. Cô la lên:
- Nếu anh nhờ, chắc chắn thầy Quốc sẽ đồng ý mà.
- Anh biết, nhưng không thể làm như vậy, anh muốn em bỏ tư tưởng xin xỏ kiểu đó đi, không hay ho gì cả.
Diễm Quỳnh mếu máo:
- Bạn em nhiều người cũng làm vậy có sao đâu.
Hoài Khang quay mặt chỗ khác:
- Nhưng anh muốn em ngay thẳng một chút, giữ cho mình lòng tự trọng đi Quỳnh.
Cách nói của anh làm cô tự ái đùng đùng. Vừa tự ái vừa tức. Cô nguẩy mạnh đầu, nói hấp tấp:
- Phải rồi, anh bắt em ngay thẳng kiểu quân tử tàu, bởi anh có thi lại đâu mà biết nó khổ ra sao. Nếu em chỉ rảnh rang đi học thì em chẳng cần nhờ anh kiểu đó đâu. Đằng này em…
Hoài Khang cắt ngang:
- Anh có yêu cầu em như vậy không? Em chưa ra trường mà đã háo thắng vậy thì em phải chịu trách nhiệm việc mình làm, lo học bài đi, đừng nói nhiều.
- Tôi học hay không, không mắc mớ gì đến anh, anh không lo cho tôi thì tôi sẽ nhờ người khác. Có khối người sẵn sàng giúp tôi. Chứ không phải như anh. Tối ngày chỉ biết vùi dập người khác.
Mặt Hoài Khang lạnh như tiền vì tự ái:
- Tôi biết cô có nhiều người đeo đuổi lắm,và họ hơn tôi gấp ngàn lần. Nhưng nếu họ giúp cô làm chuyện mờ ám thì hãy xét lại tư cách của họ. Tự suy nghĩ đi.
Nói xong anh đứng dậy, bỏ đi ra cửa. Diễm Quỳnh nhìn theo, tức nghẹn cổ. Cô chợt hét lên một tiếng, rồi ném mạnh chiếc gối xuống gạch. Chưa bao giờ cô giận Hoài Khang như thế, giận ghê gớm vì bị trái ý. Mà tức hơn cả là không làm gì được anh. Anh không phải dễ bị dẫn dắt. Có một người yêu như thế tức chết đi được.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ