I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4816 / 77
Cập nhật: 2016-04-22 16:50:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 -
ường như là một phần tinh thần và thể xác Trọng đã ra đi cùng với cái chết của Nam. Vẫn biết tình yêu của anh với Loan vô cùng mong manh, nhưng tin Loan sắp đi lấy chồng vẫn gây bất ngờ và đau đớn cho anh. Anh vừa mất đi một cái gì hệ trọng quá. Suốt đêm, Trọng đi lang thang trong thành phố, ngất ngư trong một cơn bão ngầm.
Gần sáng, nghe đài báo trời sắp mưa bão, Trọng như sực tỉnh. Anh bám ô tô buýt lên Uỷ ban khoa học kỹ thuật tỉnh tìm người đeo kính trắng, bạn của Nam. Hai người đã gặp nhau lúc đi đưa đám Nam. Bàn bạc công việc, anh ấy hứa sẽ hết sức giúp đỡ Trọng tiếp tục công việc tìm, diệt tổ mối trong thân đê.
Buổi sáng, trời u ám. Thành phố xám nhờ dưới những tầng mây đen nặng. Trọng về tới cơ quan thì trời nổi gió và bắt đầu mưa.
Ông Chánh kính chễ mũi, liếc nhìn Trọng đang lúi húi thu dọn tài liệu trên bàn, đứng dậy, đi ra cửa kính, mặt hớn hở vì một niền vui mênh mông nào đó, chúm môi thổi sáo và gõ cạch cạch vào ô kính:
- Hà, hết mùa nắng lửa mưa dầu rồi mà vẫn lại có bão! Cơn bão số mấy thế không biết?
Hưng ngồi chễm trệ ở cái bàn của Nam, bàn trưởng phòng, ngẩng lên:
- Cơn bão số 13, cơn bão Om-ga.
- Om-ga! Tên như tên con gái ấy nhỉ!
- Thì đúng là như vậy – Hưng cười – Thế giới đặt tên cơn bão toàn bằng tên con gái: An-na, Béc-ky, Đô-ly, Nen-ly, Phi-phi, On-ga. Hừ, gái đẹp gắn liền với giông bão, do chính họ gây ra. Có phải thể không, cô Vân?
Vân xinh nhất trong ba cô đánh máy từ lâu là mục tiêu theo đuổi của Hưng. Nhưng gần đây, Hưng cảm thấy rất rõ cô bé ngày càng xa lánh anh. Hôm nay thì cô lạnh nhạt hẳn, cô không trả lời anh. Mặt buồn rười rượi, cô đang lắp giấy vào ru-lô. Tình và Ngà cũng đang sửa soạn máy. Cái chết của trưởng phòng Nam để lại một nỗi buồn vô hạn cho các cô.
- Bác Chánh, cháu vẫn tiếp tục đánh tài liệu chứ ạ? – Cô Vân quay lại. Ông Chánh bước vội tới, ấn mục kỉnh vào tinh mũi, nhìn xuống bàn máy:
- Mấy cái bản báo cáo... của anh Nam ấy à?
- Vâng.
- Có nhẽ... thôi, cô ạ. Giấy má đang khan, ruy-băng cũng hiếm. Vả lại, anh ấy còn đâu nữa mà nghiên với cứu. Để tôi xin ý kiến anh Hưng, nhưng cứ màn màn đã.
- Bác Chánh ạ - Ngẩng lên, Vân gài vạt tóc ra sau tai, uể oải – Cháu mệt quá. Cháu muốn xin nghỉ phép hôm nay.
- Hôm qua anh đưa anh Nam xuống tận nghĩa địa cơ à?
- Vâng, cả Tình, Ngà, cháu. Chúng cháu thương anh ấy quá.
Mưa Mùa Hạ Mưa Mùa Hạ - Ma Văn Kháng Mưa Mùa Hạ