People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cesare Pavese
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1153 / 13
Cập nhật: 2015-08-25 11:40:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
Ọ TIẾP TỤC ĐI. Ginia cười nhưng hơi hoảng dưới ánh mắt của Amelia.
- Mày chùi son môi đi - Amelia nói, giọng tỉnh bơ.
Ginia không dừng bước nhưng cô soi mình trong tấm kiếng của các cửa hàng cho đến ngọn đèn đường kế tiếp, cô không dám dừng lại, chỉ nhìn đôi mắt mình và sửa lại mái tóc.
- Mày có biết là tối nay tao đã uống vài ly không?
Amelia nói thế khi hai người đi ngang qua trụ đèn đường. Ginia vẫn nhìn vào cửa kính và đi tiếp nhưng không trả lời. Bước chân của họ vang trên vỉa hè. Khi đến góc nhà, Amelia ra hiệu dừng lại. Ginia nói: "Tới rồi." Họ cùng rẽ qua rồi đi đến cổng chính. Amelia nói:
- Vậy chào nhé!
- Chào! - Ginia đáp rồi tiếp tục về nhà một mình.
Ngày hôm sau, khi cô vừa bước vào thì Guido bật đèn lên, vì bên ngoài trời đầy sương mù, với cửa kính lớn như thế nên dễ tưởng như có sương mù trong nhà.
- Sao anh không bật lò sưởi? - Cô hỏi.
- Đã đốt lò rồi - Guido đáp, lần này anh ta mặc áo vest - Em đừng lo, mùa đông năm nay mình sẽ đốt lò sưởi bằng củi.
Ginia đi quanh căn phòng, cô giở tấm vải che được đóng đinh sát tường, nhìn thấy một lò sưởi bằng củi đựng đủ thứ đồ phế thải với các chồng sách.
- Ồ, đẹp quá. Ai làm mẫu thì ngồi gần đây hả?
- Nếu khỏa thân mà có thể chịu được lạnh - Guido đáp.
Họ kéo chiếc va ly đựng quần áo của Guido đặt dưới gầm giường sau bức màn.
- Anh đã từng có các cô người mẫu chứ? - Ginia hỏi - cho em xem các xấp tranh vẽ đi.
Guido nắm lấy cánh tay cô:
- Em biết nhiều chuyện về các họa sĩ quá há. Nói anh nghe, em đã quen được mấy người rồi?
Ginia đùa, cô đưa một ngón tay vào trong miệng và lắc qua lại để kéo ra.
- Cho em xem xấp tranh vẽ đi mà. Anh đã nói với Amelia là nơi đây nhiều cô đến lắm!
- Dĩ nhiên rồi - Guido đáp - nghề nghiệp của anh mà!
Sau đó để giữ cô ngồi yên, anh hôn cô.
- Mà em đã quen ai vậy?
- Em đâu có quen ai!
Ginia ôm lấy anh và nói:
- Em chỉ muốn quen một mình anh thôi và không còn ai có thể đến đây nữa.
- Rồi mình sẽ chán - Guido nói.
Tối đó Ginia muốn quét dọn nhưng cô không tìm thấy cây chổi ở đâu nên cô đành dọn dẹp chiếc giường đặt phía sau bức màn, trông nó bẩn như một cái hang.
- Anh ngủ ở đây hả? - Cô hỏi.
Guido nói ban đêm anh thích nhìn qua cửa sổ nên anh thường ngủ trên sô pha.
- Vậy thì em khỏi làm giường - Ginia nói.
Ngay hôm sau cô đến cùng một gói quà trong chiếc túi xách tay. Đó là một chiếc cà vạt. Guido cầm xem rồi ướm thử với chiếc áo sơ mi màu xám xanh.
- Khi mặc đồ dân sự thì nó hợp với anh lắm - cô nói.
Sau đó họ đi ra phía sau chiếc màn rồi nằm ôm nhau trên chiếc giường chưa dọn, kéo mền phủ lên vì trời còn lạnh. Guido nói là anh muốn tặng cho cô một cái gì. Ginia nhăn mặt, cô nói chỉ muốn có một cây chổi để quét dọn xưởng vẽ thôi.
Những ngày sau đó họ gặp nhau chớp nhoáng nhưng là những ngày đẹp nhất, chỉ tiếc là họ không bao giờ có đủ thời gian để nói chuyện tự do vì bất cứ lúc nào Rodrigues cũng có thể về và Ginia không muốn cho anh ta nhìn thấy chân mình không mang giày. Một hôm trong những buối tối cuối cùng Guido nói là anh cũng muốn tặng lại cô một cái gì, nên anh hẹn cô đi chơi sau bữa cơm chiều.
- Mình đi xem phim đi - Guido đề nghị.
- Sao vậy? Chúng mình đi dạo đi, đi chung với nhau rất tuyệt mà!
- Nhưng trời còn lạnh! - Guido nói.
- Hay mình đến quán cà phê hoặc vào một phòng nhảy.
- Anh không thích khiêu vũ - Guido đáp.
Họ gặp nhau và Ginia có cảm giác rất lạ khi đi bên cạnh một trung sĩ nhưng cô nghĩ rằng đó là Guido, và chính là anh. Guido nắm lấy cánh tay cô, kẹp vào nách, như thể cô là một đứa bé. Trên đường phố thấy anh phải liên tục chào các sĩ quan nên Ginia bước qua phía bên kia để nắm tay anh. Họ đi với nhau như vậy và con đường hình như là một con đường khác.
"Nếu mình gặp Amelia" Gina nghĩ và cô nói với Guido về bà Bice, cố kiềm giữ để khỏi bật cười. Guido nói đùa:
- Còn ba ngày nữa là anh sẽ khỏi phải chào mấy tên khỉ đột này. Em nhìn xem cái mặt bọn nó giống mấy thằng ngái ngủ không?
- Amelia cũng thế - Ginia nói - Cô ấy thích dừng lại và cười vào mặt ai đi ngang qua.
- Amelia có khi đi quá trớn. Em quen cô ấy lâu chưa?
- Nhà bọn em ở gần nhau - Ginia đáp - Còn anh?
Thế là Guido kể cho cô nghe là năm ấy, lúc anh vừa mua xưởng vẽ nên các học trò của anh có đến thăm, trong số đó có một người mà về sau trở thành cha đạo. Amelia lúc đó chưa phải là người mẫu, nhưng cô ấy thích vui chơi, họ đến cả buổi sáng và buổi tối, cười đùa, uống rượu trong khi anh cố tập trung làm việc. Còn gặp chính xác và quen Amelia lần đầu như thế nào, anh cũng không nhớ. Sau đó thì có người bị gọi nhập ngũ, có người phải học thi, có người lập gia đình nên cuộc vui chơi ấy cũng chấm dứt.
- Anh có tiếc nuối không? - Ginia hỏi.
- Chỉ có anh bạn cha đạo là còn tiếc nuối, thỉnh thoảng anh ta viết thư và hỏi anh có còn gặp ai trong số bạn đó nữa không.
- Các cha mà cũng có thể viết thư được sao?
- Họ đi tu chứ đâu phải ở trong tù, anh bạn đó là người duy nhất rất thích tranh của anh. Nếu gặp anh ta em sẽ thấy, một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, có đôi mắt đẹp như của một cô gái. Chuyện gì anh ấy cũng hiểu. Tiếc thật!
*
- Anh sẽ không làm cha đạo chứ, anh Guido?
- Không bao giờ có chuyện đó đâu!
- Anh Rodrigues không thích tranh của anh. Chính anh ấy mới có cái mặt như cha đạo.
Nhưng Guido bênh vực cho Rodrigues và nói hắn là một họa sĩ có tài nhưng anh ta thuộc loại họa sĩ mà trước khi vẽ cần phải nghĩ ngợi thật nhiều và không bao giờ làm một điều gì lấy lệ, chỉ có điều là tranh của hắn thiếu màu sắc.
- Hắn thường nói: "Ở quê tao có nhiều màu lắm", hắn bị bội thực màu từ nhỏ nên bây giờ chỉ thích vẽ tranh không màu. Theo anh, hắn là một họa sĩ có tài.
- Anh cho em xem khi nào anh vẽ tranh màu nhé - Ginia nói và siết chặt cánh tay anh.
- Nếu khi cởi cái bộ quân phục này ra anh còn có thể vẽ được. Trước đây anh làm việc nhiều lắm. Mỗi tuần anh vẽ một bức tranh. Đời sống như thế làm anh hưng phấn. Mà quãng đời tươi đẹp đó đã qua rồi.
- Anh có quan tâm đến em không? - Ginia hỏi.
Guido siết chặt cánh tay cô.
- Em đâu phải là mùa hè. Em không biết thế nào là vẽ một bức tranh. Anh cần phải yêu em để có thể có cảm hứng. Để trở nên thông minh và vẽ được như xưa. Được thế thì anh sẵn sàng làm mất thời giờ. Em cần phải biết là người đàn ông chỉ làm việc tốt nếu có những người bạn hiểu họ.
- Anh chưa từng yêu ai bao giờ sao? - Ginia hỏi mà không dám nhìn vào mặt anh.
- Yêu các cô hả? Anh không có thì giờ đâu!
Khi họ thấm mệt vì đi bộ quá nhiều, họ vào quán cà phê như những cặp tình nhân. Guido châm một điếu thuốc, nhìn mọi người ra vào trong khi nghe những điều cô nói. Sau đó để làm vui lòng cô, anh vẽ trắc diện cô bằng bút chì trên nền đá. Trong một lúc chỉ có hai người, Ginia nói với anh:
- Anh có biết là em rất vui vì anh chưa từng yêu ai không?
- Thật vậy sao?
Cuối đêm đó cô rất buồn vì biết là Guido phải về quê thăm mẹ sau khi giải ngũ. Ginia cố gắng an ủi mình, cô yêu cầu anh kể về cha mẹ mình, về căn nhà, về nghề nghiệp của cha anh và thời anh còn bé. Cô biết thêm là anh có một người em gái tên Luisa, và cô rất tiếc vì Guido có nguồn gốc nông dân.
- Lúc còn trẻ anh đi chân đất - anh vừa kể vừa cười.
Ginia hiểu vì sao anh có đôi tay mạnh mẽ, giọng nói rổn rảng nhưng cô không thể tin là một nông dân lại có thể làm họa sĩ. Điều kỳ lạ là Guido lại khoe về điều ấy và Ginia nói:
- Nhưng bây giờ anh sống ở thành phố.
- Người ta chỉ có thể thực hiện hội họa đích thực ở miền quê - Anh đáp.
- Nhưng bây giờ anh ở đây - Ginia lặp lại.
- Anh chỉ thoải mái khi được sống trên đỉnh một ngọn đồi. - Anh khẳng định.
Kể từ lúc đó, Ginia suy nghĩ rất nhiều và không hiểu sao cô lại đem lòng ganh tị với Luisa chỉ vì cô này là em gái của Guido. Rồi cô tưởng tượng những chuyện mà Guido nói với em gái lúc anh còn trẻ.
Lúc này cô mới hiểu tại sao Amelia không bao giờ muốn chơi với anh. "Nếu không là họa sĩ thì anh cũng chỉ là một gã nông dân". Rồi cô tưởng tượng anh như một tân binh, một trong những chàng trai mà vào tháng ba quàng cái khăn mu-soa trên cổ cùng hát đồng ca lúc lên đường nhập ngũ. "Nhưng bây giờ anh sống ở thành phố," cô nghĩ, "đã trải qua thời sinh viên và cả em lẫn anh đều có cùng một màu tóc". Không biết mái tóc Luisa có vàng không. Đêm đó, bước vào nhà Ginia liền khóa cửa, cô cởi quần áo trước gương lo âu nhìn bóng mình rồi so sánh với màu tóc trên gáy của Guido. Giờ thì cơn đau đã qua và cô cảm thấy thật tuyệt vì nó không để lại vết bầm nào. Cô hình dung đến lúc ngồi mẫu cho Guido, và thấy mình ngồi trên ghế như ngày hôm nọ Amelia đã ngồi trong xưởng vẽ của lão râu. Ai mà biết là Guido đã nhìn thấy bao nhiêu cô gái. Người duy nhất mà anh ta chưa nhìn kỹ là cô và Amelia. Khi nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy tim mình đập mạnh. Thật là tuyệt nếu đùng một cái cô bỗng trở thành Amelia, tóc nâu, nhanh nhẹn và lãnh đạm. Như thế cô không thể để cho anh thấy mình khỏa thân. Trước hết hai người phải làm lễ cưới.
Nhưng Ginia cũng hiểu là anh sẽ không bao giờ cưới mình, dù cô có thương anh đến thế nào đi nữa. Điều này cô đã hiểu ngay từ cái đêm mà cô đã hiến thân cho anh. Guido đã rất tốt với cô, anh đã bỏ dở công việc để cùng cô bước qua phía bên kia bức màn. Cô có thể tiếp tục gặp anh ta nếu cô trở thành người mẫu cho anh. Nếu không, một ngày nào đó, anh sẽ chọn một cô gái khác.
Ginia cảm thấy lạnh trước gương, cô choàng áo khoác lên hai bên hông trần đang bắt đầu nổi da gà. "Đây rồi, mình sẽ thế này nếu làm người mẫu" cô tự nhủ và bỗng thấy ganh tị với Amelia vì cô ta không còn biết xấu hổ.
Mùa Hè Tươi Đẹp Mùa Hè Tươi Đẹp - Cesare Pavese Mùa Hè Tươi Đẹp