There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22/25
Ðêm hôm ấy trời đổ mưa như thác lũ, bầu trời đen nghìn nghịt, cả khu phố và hải cảng đều chìm đắm trong màn đêm dầy đặc. Tai tôi nghe những tiếng tí tách của những hạt mưa lùa vào cửa kính. Nhưng bây giờ tôi không cảm thấy bồi hồi và lo lắng nữa, tôi cho rằng tất cả đều được sắp xếp theo ý muốn và sẽ tiến một cách rất thụân lợi.
Bất chợt có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa he hé nhìn ra ngoài, thấy ba đang đứng ở đó. Tôi kéo cửa ra ba bước vào.
Ba hỏi ngay:
- Mưa to lắm, con có đóng cửa sổ lại không?
Tôi trả lời:
- Dạ đóng rồi.
Ba bước tới cửa sổ nhìn qua một lượt rồi trở lại cạnh giường hỏi tôi với một giọng ôn hòa.
- Hạ Lan Ðài à, đến phòng ba một lát nghe con!
Tôi ngạc nhiên:
- Chi vậy ba?
- Ba có chút chuyện muốn nói với con.
Tôi ngẫm nghĩ một lát nói:
- Cô Mai có đó không ba?
Ba gật đầu:
- Co.
Tôi hỏi chậm rãi:
- Sao ba không nói tại đây?
Ba nhìn vào mặt tôi nói:
- Con không muốn gặp mặt cô Mai sao?
Tôi gật đầu:
- Thôi được, để con đi, vả lại con cũng cần nói với ba một việc.
Tôi đứng dậy bước ra tới cửa, bất chợt ba nắm tay tôi lại, tôi ngạc nhiên, ba nhìn tôi với ánh mắt lạ thường rồi dùng một giọng ôn hoà nói với tôi:
- Hạ Lan Ðài à, con đối xử với cô Mai đàng hoàng một tí nghe con, con phải nể mặt ba một tí.
Tôi cúi mặt làm thinh.
Ba nói:
- Ba biết cô Mai thương con lắm.
Tôi hết sức ngạc nhiên, vì thuở giờ ba chưa từng dùng một giọng nói ôn hòa như thế để năn nỉ tôi về vấn đề cô Mai, tôi gật đầu rồi đi theo ba ra khỏi phòng.
Vừa bước vào phòng của ba thì tôi thấy ngay cô Mai nghiêm chỉnh ngồi ở chiếc ghế, cử chỉ có vẻ khẩn trương lắm. Tự nhiên tôi day mặt lại nhìn ba và suy nghĩ coi ba gọi tôi đến đây với mục đích gì.
Ðóng cửa phòng lại ba nói:
- Con ngồi đi!
Cô Mai nhìn tôi mỉm cười. Tôi ngồi xuống ghế, ba đi đến cạnh cô Mai, hai người nhìn nhau cườil
Tôi hỏi ba:
- Thưa ba muốn nói với con việc gì?
Ba nói:
- Chúng ta đến đây cũng lâu rồi, chỉ còn vài hôm nữa là phải về.
Tôi tròn mắt hỏi:
- Thế là chúng ta sắp về rồi à?
Ba gật đầu:
- Ðúng, nhưng đêm nay ba gọi con đến đây không những chỉ nói với con điều đớ thôi.
Tôi nhìn ba và cô Mai hỏi:
- Còn việc gì nữa ba?
Ba mỉm cười:
- Sở dĩ ba gọi con đến đây là vì chuyện giữa ba và cô Mai, ba sắp sửa làm đám cưới.
Nghe ba sắp sửa cưới cô Mai tôi điếng cả người lên, vì tất cả kế hoạch của tôi, mọi sự tính toán ở ngày mai đều quá trễ tràng, hy vọng đã tiêu tan ngay giờ phút này, kế hoạch sẽ tan tành theo mây khói.
Ba nói tiếp:
- Ba định làm lễ kết hôn trước khi về nhà, Hạ Lan Ðài à, sau này con phải gọi cô Mai bằng má đấy con.
Cô Mai khẽ gọi tên tôi rồi nắm lấy tay tôi với vẻ mặt mừng rỡ, tôi hất tay cô Mai ra nói:
- Không, không!
Cô Mai thụt lùi một bước, mặt mày xanh như tàu lá, trố mắt nhìn tôi với vẻ kinh hoàng.
Ba sửng sốt hỏi:
- Tại sao hả Lan Ðài?
- Con không muốn gọi cô ta là má, con sẽ không bao giờ muốn như vậy.
Ba xốc tới hỏi:
- Tại sao?
Tôi ứa lệ rú lên:
- Không, con không chịu.
Ba mím chặt môi lắp bắp:
- Con, con...
Cô Mai kêu tên tôi:
- Hạ Lan Ðài...
Tôi day mặt đi nơi khác, cô Mai từ từ bước tới đưa tay ra, nói với một giọng đau khổ:
- Tại sao cháu giận dữ cô thế?
Tôi vung tay ra trả lời:
- Cô chớ có đến gần tôi, cô đừng đụng vào tôi.
Cô Mai hỏi:
- Tại sao thế hả cháu?
Tôi lùi sát vào tường nói:
- Cô đừng có lại gần, cháu không ưa.
Ðột nhiên ba phẫn nộ nói:
- Kệ nó em, có thể cứ việc thi hành theo kế hoạch.
Tôi la lên.
- Ba, không đựơc ba.
Cô Mai năn nỉ tôi:
- Hạ Lan Ðài, cháu đừng làm thế, cháu đừng làm ba buồn, ba và cô đều thương cháu, cháu hãy tin cô, cô sẽ chăm sóc cháu đàng hoàngl
Tôi chỉ vào mặt cô Mai nói:
- Cháu không nghe, cháu không nghe những lời dối trá của cô, cô không thể lấy ba, cháu không đồng ý như vậy.
Tôi quát to lên, cô Mai nhìn tôi, môi run run, nước mắt bỗng nhiên nhỏ xuống, cô buồn bã nói:
- Phải chăng cháu không ưa cô?
Tôi nói thẳng:
- Vâng, cháu không ưa cô đó, cháu ghét cô.
Nghe tôi nói cô Mai thất sắc.
Bất giác ba xốc tới nắm chặt tôi hỏi:
- Tại sao? Tại sao Hạ Lan Ðài?
Tôi sợ hãi la lên:
- Ba, ba!
Cô Mai bước tới nói:
- Buông cháu ra anh Bạch!
Ba giận thở hổn hển và nhìn trừng trừng vào mặt tôi.
Tôi nức nở:
- Cháu ghét cô lắm, cô phải lánh xa ngay, cô phải rời xa ba cháu, cô không yêu ba cháu, cô không yêu ba tí nào cả, cô đừng có đóng kịch.
Ba gọi tôi:
- Hạ Lan Ðài!
Tôi giàn giụa nước mắt nói:
- Ba à, cô ta không yêu ba đâu, cô chỉ yêu tiền của ba, cô cũng như những người đàn bà kia vậy, cô chỉ yêu tiền của ba mà thôi.
Cô Mai đau khổ nói:
- Hạ Lan Ðài à, cô có tiền mà, tại sao cháu nói xấu cô như thế?
Tôi nói toạc móng heo ra:
- Vâng, cô có tiền, nhưng tiền đó là của chồng cô, cô thuốc chồng cô chết để sang đoạt tài sản, bây giờ cô cũng toan tính sang đoạt luôn tài sản của ba cháu.
Cô Mai kinh hoàng nói:
- Cháu, tại sao cháu nói thế?
Ba trố mắt nhìn tôi hỏi:
- Con nói gì thế hả Lan Ðài?
Tôi chỉ vào mặt cô Mai nói:
- Cô ta thuốc chồng đấy, ba cứ việc hỏi bất cứ một người nào ở nơi này là rõ, cô thuốc chồng để sang đoạt gia tài, bây giờ cô ta lại mưu toan sang đoạt tài sản của ba nữa đó.
Cô Mai lắc đầu chối lia:
- Hạ Lan Ðài, cháu đừng nói bậy.
Tôi rưng rưng nước mắt nắm tay ba khẩn cầu:
- Ba, ba đừng tin cô ta, ba hãy tin con, con là con của ba, con xin ba đừng cưới cô ấy, cô ta sẽ thuốc ba.
Ba giận dữ nạt tôi:
- Con im mồm đi.
Tôi khóc lên:
- Ba, ba hãy nghĩ kỹ một tí, tại sao ba tin cô ta, chú Thắng đã nói cho con nghe, cô ta chỉ biết có tiền thôi, cô ta đồng lõa với chú Thắng, hai người hợp kết nhau để sang đoạt gia tài của ba đấy.
Ba thất sắc hỏi:
- Con nói cái gì?
Cô Mai tròn mắt hỏi:
- Hạ Lan Ðài, cháu nói sao?
Tôi dữ tợn nói:
- Cô không nhận à, cô với chú Thắng hợp mưu với nhau, bộ cháu không biết sao? Chính vì lý do đó mà chú Thắng đi giới thiệu cô cho ba cháu.
Ba nạt tôi:
- Hạ Lan Ðài.
Cô Mai rưng rưng nước mắt nói:
- Tại sao cháu đặt điều như thế hả cháu? Cô với ba cháu đều thương yêu cháu, nhưng cháu chỉ vì không muốn ba cháu cưới cô, vì lý do đó mà cháu đặt điều như thế hả? Cô thương cháu, cô muốn săn sóc cháu nhưng cháu lại ghét cô.
Ba kêu cô Mai:
- Em.
Bất chợt cô Mai run giọng nói:
- Hạ Lan Ðài, cháu yên chí đi, cô không cướp giật ba cháu đâu, cháu cứ yên lòng, thôi chào cháu!
Dứt lời cô Mai bước đi lấy ví.
Ba kinh hoảng gọi:
- Em Mai
- Chào anh.
Cô Mai bước vội ra ngoài rồi đóng cửa ầm một tiếng, tôi hết hồn ngước mắt lên. Khi đó ngoài trời đang mưa to, tiếng sấm sét và tiếng mưa gió hòa lẫn với nhau. Một thoáng tôi cảm thấy hối hận, tôi biết tôi sai. (trời đất giờ mới biết!!!)
Chợt tôi gọi:
- Ba.
Ba trầm giọng nói:
- Ðừng gọ ba, từ đây về sau đừng gọi ba nữa, con không phải là con của ba nữa.
Tim tôi như nát ra từng mảnh, lời nói của ba như sấm sét bổ xuống đầu tôi.
Liền sau đó ba mở tủ lấy áo mưa ra, tôi như người điên phóng tới ôm chầm lấy ba.
- Ba, ba!
Ba quay lại lườm tôi, tôi cảm thấy tay chân tôi bủn rủn, tôi quỵ xuống ôm lấy hai chân ba.
Ba tức giận hỏi:
- Bây giờ con định làm gì nữa?
Tôi khóc sướt mướt:
- Con cầu xin ba đừng xa con, con xin ba.
- Cút đi, cút đi mau.
Tôi run run nói:
- Ba, con biết con sai, lẽ ra con không nên đặt điều, xin ba đừng giận con, sở dĩ con làm như thế là vì không muốn mất ba. Ba à, bây giờ ba hãy làm đám cưới với cô Mai đi, con không phản đối nữa đâu.
Tôi ôm chặt chân ba, nước mắt của tôi nhỏ xuống ướt cả mũi giầy của ba. Ba đứng yên một hồi lâu rồi xuôi tay xuống để lên đầu tôi nghẹn ngào nói:
- Con không biết ba thương con, từ khi má con chết, con là hình bóng của má con..
Tôi cảm thấy hối hận khóc nức nở.
Ba nói tiếp:
- Con cũng không biết cô Mai thương con, cô Mai luôn luôn muốn ở bên cạnh con, lúc nào cũng nghĩ đến con, nhưng tại sao con lại ích kỷ?
- Con biết, con ích kỷ.
Giọng nói của ba hơi run run:
- Con giận cô Mai, con tưởng cô Mai cướp đoạt ba, nhưng con quên rằng con là con gái của ba.
- Con biết lỗi rồi ba ạ!
Ba nói:
- Ðã trễ quá rồi, con làm tổn thương lòng của cô Mai, không còn cách nào hàn gắn lại được nữa.
Tôi nói:
- Chúng ta hàn gắn ba à, con sẽ xin lỗi cô Mai, con sẽ đối xử với cô Mai rất tử tế.
Ba ứa lệ nói:
- Ðứng dậy đi con.
Tôi đứng dậy, ba đặt tay lên vai tôi.
Tôi hỏi:
- Ba còn thương con như xưa không?
- Ba vẫn thương con.
Tôi ngã người vào lòng ba, ba vỗ nhẹ vai tôi nói:
- Ba đã già rồi, ba chỉ có một mình con mà thôi, ba cần có người săn sóc con nữa. Cô Mai thương con lắm, cô ấy đáng là người mẹ thứ hai của con đấy.
Tôi cúi đầu và nhắm mắt lại.
Ba hỏi tôi:
- Con biết không?
Tôi gật đầu:
- Thưa ba, con sẽ tìm cô Mai trở lại, con nhất định tìm cô Mai trở lại cho ba.
Ba nói:
- Con đi theo ba, không có con cô Mai không chịu trở lại đâu.
Tôi nói:
- Chúng ta đi ngay, nhưng bây giờ cô Mai ở đâu?
Ba hối thúc tôi:
- Cô ấy lái xe về nhà rồi, con đi lấy áo mưa nhanh lên, chúng ta đến nhà cô Mai.
Tôi nói:
- Vâng, con phải nói cho cô Mai biết con cần cô Mai, ba cần cô Mai, chúng ta đều cần cô Mai.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt