Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21/25
m ngủ quên rồi hả?
Tôi phủi cọng cỏ ra nói:
- Anh đừng phá em.
Uy Lực cười:
- Anh biết em làm bộ ngủ.
- em đang suy nghĩ?
- Em nghĩ gì?
Chúng tôi nằm trên bãi cỏ dưới một gốc cây, nơi này không có người, ở đó chúng tôi có thể nhìn thấy ngoài biển khơi.
Uy Lực hỏi thêm lần nữa:
- Em nghĩ gì thế?
Tôi lăn mình một vòng rồi chống tay ngẩng đầu lên hỏi:
- Anh không vào trường nữa được không?
Uy Lực hỏi tôi:
- Không vào trường học à? Như vậy anh làm gì?
Tôi gác đầu lên mình chàng nói:
- Ý của em muốn anh thôi học.
Uy Lực kinh ngạc hỏi:
- Không đi học anh sẽ làm gì?
Tôi nói:
- Muốn làm gì cũng được miễn là thôi học.
Uy Lực lắc đầu:
- Không được, năm nay là năm học cuối cùng, dù sao anh cũng phải học cho đến nơi đến chốn.
Tôi giật lấy cọng cỏ khô trên tay Uy Lực, rồi vo nó xoay tròn như cái chong chóng. Tôi hỏi:
- Anh có yêu em không?
Uy Lực trả lời ngay:
- Yêu chứ.
Tôi hỏi tiếp:
- Em muốn anh thôi học thì sao?
Uy Lực hỏi:
- Tại sao thế, bộ em không muốn anh làm kỹ sư sao?
Tôi cười:
- Nếu em muốn anh làm việc khác thì sao?
Uy Lực nhìn tôi nói:
- Anh đã theo học kỹ sư mà?
Tôi hôn lên mũi chàng rồi nói:
- Nếu em muốn anh làm chồng thì sao?
Uy Lực sửng sốt:
- Em muốn anh làm đám cưới à?
- Ừ.
Uy Lực mừng rỡ hỏi:
- Thật hả em?
Tôi cầm cọng cỏ dáy trên môi chàng rồi hỏi:
- Anh hứa với em không vào trường nữa nhé?
- Bây giờ? Ngay bây giờ sao?
Uy Lực suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Không, không thể đựơc.
Tôi ngồi dậy sa sầm nét mặt hỏi:
- Tại sao không được?
Uy Lực nghiêm chỉnh nói:
- Anh nhất định phải học hết chương trình, anh phải thực hiện nguyện vọng của anh.
Hy vọng của tôi lúc này cũng như hòn đá đang chìm xuống đáy biển, tôi ngồi dựa lưng vào người Uy Lực không nói một lời.
Uy Lực hỏi:
- Em có biết má anh đặt kỳ vọng nơi anh không?
Nghe nhắc đến cô Mai là tôi phát cáu ngay:
- Em không biết.
Uy Lực nói:
- Anh bắt đầu đi học hồi bé tí teo, ngày học đầu tiên má dắt anh đến trường và nói rằng: "Hôm nay là ngày đầu tiên của con đó, Uy Lực, con phải chăm chỉ học hành, ngõ hầu mai sau trở thành một kỹ sư". Anh nhớ mãi lời nói đó cho đến hiện tại, mà dường như nó còn văng vẳng bên tai anh.
Uy Lực nhìn tôi rồi nói tiếp:
- Anh không có ba, tất cả đều do một tay má anh bảo bọc, má nuôi nấng anh, chăm sóc anh và cho anh ăn học, năm nay là năm chót, bất cứ với giá nào anh cũng cố gắng.
Tôi không vui hỏi:
- Như vậy mọi cố gắng của anh cũng chỉ vì má anh thôi sao?
Uy Lực gật đầu:
- Ðúng.
Câu trả lời của Uy Lực đủ xác nhận rằng chàng chỉ vì mẹ, chỉ vì sự học mà thôi, còn tôi thì chả có một chỗ đứng nào trong lòng chàng cả.
Tôi đứng phắt dậy đi lại bờ vực thẳm, Uy Lực theo sát gọi tôi:
- Hạ Lan Ðài.
Tôi nhìn xuống dưới hải cảng xa xa nói:
- Tình yêu giữa chúng ta hết rồi.
- Tại sao?
Tôi nói:
- Vì anh phải đi học, anh không muốn kết hôn.
Uy Lực giải thích:
- Xin em nghĩ kỹ lại, em hãy nghĩ giùm cho anh một tí.
- Sao anh không nghĩ giùm cho em?
Uy Lực nói:
- Anh yêu em Hạ Lan Ðài à, anh sẽ yêu em mãi mãi, em không thể đợi anh một kỳ học sao?
Tôi lắc đầu:
- Không, không đựơc.
Uy Lực bỏ đi, tôi quay đầu lại gọi:
- Uy Lực!
Chàng quay đầu lại.
Tôi nói:
- Nếu anh không làm đám cưới ngay bây giờ thì e rằng sau này đã quá muộn rồi anh à!
Uy Lực đến nắm tay tôi hỏi:
- Em nói thế nghĩa là sao?
Tôi ôn hoà nói:
- Muộn thật đấy anh à!
- Tại sao muộn? Em phải nói cho anh biết.
- Em không thể..
Uy Lực quýnh lên hỏi:
- Ba em bắt em gả cho người khác phải không?
- Không phải thế.
Uy Lực nắm chặt tay tôi hỏi:
- Nhưng tại sao?
Tôi nói bâng quơ:
- Vâng, ba em muốn em lấy chồng, ba già rồi, ba muốn nhìn thấy đứa cháu ngoại.
Tôi đặt điều như vậy, thuở giờ tôi chưa từng biết nói dối, nhưng đây là lần đầu tiên, vì không muốn mất Uy Lực nên tôi làm liều như vậy.
Uy Lực hỏi:
- Ba có nói rõ gả em cho ai không?
Tôi vội gật đầu:
- Có, nếu chúng ta không làm đám cưới ngay thì sau khi về quê..
Uy Lực vội nói:
- Nhưng anh yêu em, Hạ Lan Ðài!
- Bởi thế chúng ta phải làm đám cưới ngay.
- Nhưng anh hãy còn đi học.
- Bởi thế tình yêu của chúng ta sẽ chấm dứt.
Bây giờ hai đứa tôi đều trầm lặng, không ai nói thêm một lời. Tôi thầm nghĩ, nếu chậm trễ để ba cưới cô Mai rồi thì chắc chắn ba không chấp nhận cho tôi làm đám cưới với đứa con trai của người vợ chắp nối của mình. Bởi thế tôi có cố gắng nghĩ kế để phỗng tay trên ba.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt