Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16/25
ôi đổ dầu chóng nắng vào lòng bàn tay rồi thoa lên lưng của Ðại, chàng nằm úp mặt xuống cát, day lưng lên phơi nắng. Khi ấy ở bãi biển thật vắng vẻ, chỉ có vài đứa bé đang nô đùa.
Ðại nhắm mắt lại nói:
- Hạ Lan Ðài à, nhớ đội mũ rơm lên nghe em!
Tôi đấm lưng cho Ðại nói:
- Em đội rồi mà.
Khi đó ngoài mặt biển xa xăm có vài con chim hải âu đang bay lượn, mấy đứa trẻ moi cát mặt mày dính cát tèm lem. Day mặt lại nhìn chiếc lưng bóng loáng của Ðại, tôi cảm thấy (mất hết một hàng đọc ho?ng được)... sự thật có đúng như vậy không tôi không được biết, tôi cũng không biết Ðại có yêu tôi không?
Bỗng Ðại hỏi tôi:
- Em nhìn gì đó Hạ Lan Ðài?
- Nhìn mấy đứa trẻ vọc cát.
Ðại nói:
- Em đấm lưng cho anh thêm một tí nữa anh sẽ ngủ đấy.
- Anh cứ ngủ đi.
Ðại cười:
- Anh ngủ quên thì sóng biển sẽ cuốn anh ngoài khơi.
- Em sẽ bơi thuyền vớt anh vào bờ.
- Khi đó anh đã chết đuối rồi còn đâu?
Tôi đấm lưng cho chàng nói:
- Không, anh chưa chết, anh còn đang say ngủ, em vớt anh vào bờ rồi đánh thức anh dậy.
Ðại hỏi:
- Khi anh ngủ thì em sẽ làm gì?
- Em sẽ đi lược vỏ sò.
- Thôi anh ngủ nhé.
Tôi bóp lưng cho Ðại thêm một lát nữa thì chàng quả thật đã ngủ quên. Vừa ngẩng đầu lên tôi thấy một cặp chân thật cao đứng ở trước mặt, người đó khoanh tay nhìn tôi đấm lưng cho Ðại, kế đó chàng quay mặt bỏ đi. Tôi hết sức sửng sốt vì nhận ra hắn chính là Uy Lực.
Tôi gọi:
- Uy Lực! Uy Lực!
Tôi đuổi theo Uy Lực vào bụi rậm, nhưng chẳng thấy chàng ở đâu cả, có lẽ chàng đã trông thấy tôi đấm lưng cho Ðại nên mới bỏ chạy, bây giờ tôi phải giải thích sao đây? Làm cách nào cho chàng hiểu rõ tôi vẫn yêu chàng? Tôi kêu chàng, tôi réo tên chàng nhưng chẳng thấy chàng lên tiếng. Bây giờ tôi vừa chán nản lại vừa thấm mệt, đứng dựa vào thân cây cúi mặt để cho nước mắt tôi tuôn trào.
Bất thình lình có cái bóng đen xuất hiện trước mặt tôi và hỏi:
- Có nhớ anh không?
Tôi hết hồn ngẩng đầu nhìn lên:
- Uy Lực!
- Em đừng nói nhớ anh vì nói thế là giả dối.
Tôi nói:
- Uy Lực à, em đã tìm được anh rồi, cuối cùng em đã tìm được anh.
Uy Lực nhìn tôi lạnh nhạt hỏi:
- Em cóđi tìm anh sao?
- Uy Lực, anh..
Uy Lực bước tới, ánh mắt đầy phẫn nộ hỏi:
- Em có tìm anh không, em có tưởng nhớ anh không?
Tôi ứa lệ nói:
- Em vẫn nhớ đến anh.
Uy Lực lắc đầu:
- Em nhớ đến anh à? Tại sao em nỡ để anh đợi em ở hotel suốt một tiếng đồng hồ?
- Không phải..
Uy Lực ngắt lời:
- Em chỉ là một du khách, em đâu có để tâm hoài tưởng đến anh, nhưng anh..
Uy Lực ngừng lại rồi ngồi xuống cạnh gốc cây nói với giọng đau khổ:
- Nhưng anh như là một thằng điên, anh cứ lái xe đi tìm em ở khắp phố phường, nhìn xem từng người con gái qua đừơng, để ý từng chiếc xe có màu sắc giống như xe của ba em, ngày nào anh cũng lai vảng dưới gốc dừa, anh hy vọng có thể gặp lại em.
Tôi đứng thẩn người ra đó, tôi không ngờ chàng yêu tôi đến thế, chàng yêu tôi giống như tôi yêu chàng mà chàng nhớ tôi cũng như tôi nhớ chàng vậy.
Tôi nghẹn ngào nói:
- Uy Lực à, em nhớ, thật tình là em nhớ anh.
Uy Lực lắc đầu:
- Anh tưởng em sắp về, ngày nào anh cũng đón em ở bến tàu, ở bến xe, ở sân bay, anh hy vọng ở các nơi đó may ra có thể gặp em, nhưng..
- Uy Lực.
Chàng xúc động nói:
- Em có nhớ đến anh và tìm anh không?
Tôi nói:
- Thật lòng mà nói, em rất nhớ anh, mỗi buổi hoàng hôn khi nghe tiếng nhạc nổi lên, hay mỗi khi đơn côi thì em nhớ đến anh ngay, em nhắm mắt lại tưởng tượng những lúc chúng ta ở bên nhau. Khi em nghe người ta nói đến những lời mà anh từng nói thì em nhớ tới anh, khi người ta đàn bản nhạc mà chúng ta từng khiêu vũ thì em cảm thấy buồn, khi em trông thấy người ta ôm nhau nhảy đầm thì em ngỡ rằng anh có bạn khác...
Uy Lực từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát rồi nói:
- Hôm nay anh gặp lại em, nhưng em đang ở chung với gã thanh niên..
Tôi ngắt lời Uy Lực:
- Hắn tên Ðại, hắn là bạn của em, là người bạn rất tốt.
Uy Lực hỏi:
- Em yêu hắn chớ gì?
Tôi phủ nhận ngay:
- Không, hắn hát ở hộp đêm, người yêu của hắn đã tự tử, bởi thế hắn đau lòng, em không yêu hắn, hắn không phải là người yêu của em.
Tự nhiên tôi cảm thấy mình ích kỷ và đê tiện trước đây ở bên cạnh Ðại tôi nói tôi cần Ðại, tôi mong chàng đừng rời khỏi tôi, nhưng bây giờ ở bên cạnh Uy Lực, tôi lại thốt ra những lời trái với lương tâm.
Uy Lực hỏi tôi:
- Tại sao đêm hôm đó em không đến Hotel gặp anh?
Tôi trả lời:
- Em có đến, tại vì bữa đó ba giục em dọn ngay đến biệt thự của người bạn ở, em có gọi taxi đưa em đến Hotel, nhưng anh tài xế chạy lộn đường, em đến trễ. Em chạy vội ra bãi đậu xe tìm anh, em thấy xe của anh vừa chạy, em ở đằng sau gọi anh, nhưng..
Tôi cúi mặt lấy tay chùi nước mắt.
Uy Lực kéo tay tôi xuống nói:
- Ðừng dùng tay lau nước mắt.
Tôi ngã người vào lòng chàng cười:
- Gặp lại anh em mừng lắm.
- Từ rày trở đi em nhớ đừng trễ hẹn nữa nhé?
Tôi nói:
- Em tưởng rằng không gặp lại anh nữa chớ?
Uy Lực vui vẻ nói:
- anh ngỡ rằng.. mà thôi mặc kệ nó, hiện giờ chúng ta đã ở cạnh nhau rồi.
Uy Lực mừng rỡ ôm nâng eo ếch tôi nhấc lên và quay tròn, tôi nhìn thấy bầu trời quay tít lên. Hai đứa tôi đều cười khanh khách, sau cùng Uy Lực để tôi xuống.
Chàng hỏi:
- Em có yêu anh không?
Tôi gật đầu.
Uy Lực nói:
- Anh biết em yêu anh, thôi đi, anh đưa em đi ăn tôm hùm, xe của anh đậu ở đằng kia kìa.
Tôi nói:
- Vâng.
Nhớ lại Ðại còn nằm ở dưới bãi, tôi nói:
- Anh Ðại còn nằm ngủ ở dưới bãi, em phải cho anh ấy hay, sẽ giới thiệu anh ấy cho anh biết, em phải cho anh ấy biết rằng em đã tìm gặp lại anh.
Tôi kéo tay Uy Lực chạy ngay ra bãi, Ðại còn nằm ngủ, lưng của chàng đã bị nắng phơi đỏ lòm. Nhìn thấy Ðại nằm đó tôi bắt đầu lúng túng, có nên nói rằng tôi không cần chàng nữa, hay là kêu chàng đừng có lại gần tôi nữa? Nghĩ tới những lúc Ðại đã ở bên cạnh tôi trong khi tôi đơn lẻ thì tôi lại cảm thấy áy náy, ngượng ngùng.
Uy Lực nói:
- Hắn còn ngủ mà em.
Tôi quỳ xuống lúc lắc Ðại nói"
- anh Ðại ơi, thức dậy anh ơi!
Ðại vung vai một cái rồi quay mặt trở lại hỏi:
- Phải chăng sóng biển đã cuốn anh ra ngoài khơi rồi?
- Anh Ðại ơi! anh mở mắt ra coi ai nè!
Ðại mở mắt hí hí và kéo tay tôi một cái, mất thăng bằng tôi ngã quỵ xuống cát thiếu điều đè lên mình chàng.
Tôi mừng rỡ nói:
- Em tìm được Uy Lực rồi anh ơi!
Ðại lồm cồm ngồi dậy rồi đứng phắt lên, chàng đưa tay ra bắt tay Uy Lực nói:
- Chào anh.
Ðại hỏi tôi:
- Người yêu của em đó hả?
Tôi quay đầu lại nhìn Ðại, tôi thấy chàng đang nhìn tôi, ánh mắt rất tha thiết nhưng hơi tuyệt vọng, Ðại gượng cười nói với tôi:
- Em hạnh phúc lắm, Hạ Lan Ðài, người yêu của em đã trở lại.
- Anh Ðại..
Ðại nói với Uy Lực:
- Hạ Lan Ðài cứ nhắc đến anh bạn mãi, anh nên yêu cô ấy thật nhiều.
Tôi cúi mặt, trong giây phút đó tôi rất bối rối, tôi biết lòng Ðại cũng xao xuyến.
Ðại nói với Uy Lực:
- Mỗi khi cô ta buồn thì tôi săn sóc cô ta, bây giờ tôi trả cô ấy lại cho anh.
Uy Lực nói:
- Cám ơn anh.
Tôi nói:
- Anh Ðại à, xe của Uy Lực đậu ở đằng kia, chúng ta cùng đi ăn tôm hùm nghe anh!
Ðại lắc đầu:
- Cám ơn, hai người cứ đi, tôi phải tập dượt.
Ðại đứng trước mặt tôi thành thật nói:
- Hạ Lan Ðài à, em nói đúng, em hạnh phúc lắm, em từng nói con người phải đi tìm hạnh phúc và hạnh phúc luôn luôn tồn tại, bây giờ em đã tìm được hạnh phúc rồi.
Tôi gật gù, vì thật ra tôi không biết nên nói gì với chàng bây giờ.
Ðại day mặt lại nói với Uy Lực:
- Tôi mừng cho anh.
Tôi nói với Uy Lực:
- Anh ấy đã từng yêu một cô gái đáng thương hại, anh ấy cũng là người đáng thương hại.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt