Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14/25
iường thì có người gõ cửa, ngỡ rằng ba, tôi nói:
- Mời vào.
Cánh cửa từ từ mở ra, một bóng người ở ngoài bước
vào, tôi ngẩng đầu lên thấy người đó là Ðại.
Tôi kinh ngạc đứng đậy nói:
- Anh Ðại!
Ðại khép cửa lại nói:
- Tôi đã hứa với cô hát xong tôi đến thì bây giờ tôi đã
đến, xin cô cho phép tôi cởi áo ngoài ra nhé?
- Anh cứ tự nhiên.
Ðại cởi áo ra mắc vào lưng ghế dựa rồi day mặt lại nhìn
Tháng Bảy, chàng hỏi:
- Cô nuôi mèo à?
Tôi nói:
- Cô Mai cho tôi đấy.
- Cô Mai là ai?
Tôi bĩu môi nói:
- Cô Mai là bạn của ba tôi, người mà hồi nãy ngồi
chung với ba.
- Cô không thích bà ấy sao?
- Không.
Ðại nói:
- Cô không rõ luật lệ trong Hotel này à? Người ta cấm
không cho nuôi gia súc trong phòng đó.
Tôi nói:
- Kệ họ, chẳng bao lâu chúng tôi đi rồi.
Ðại buột miệng nói:
- Chẳng bao lâu tôi cũng đi.
- Anh sẽ đi đâu?
Ðại nói:
- Ði hát, đi một nơi thật xa.
Tôi thẫn thờ hỏi:
- Anh không bao giờ trở về quê sao?
Ðại ngồi xuống ghế nói:
- Tôi sẽ không trở lại nơi tôi đi qua.
- Tại sao thế?
Ðại cúi mặt khẽ nói:
- Không biết tại sao, tôi chỉ không muốn trở lại chỗ tôi
đi qua thế thôi, chỗ này là bữa nay, nhưng sau khi tôi
rời bỏ nó, thì nó sẽ là ngày hôm qua.
Tôi lắc đầu:
- Tôi không hiểu ý anh?
Ðại nói một cách hàm súc:
- Có người thích nhớ lại ngày hôm qua, cũng có người chỉ thích nhìn ngày mai, riêng tôi thì không muốn trở lại ngày hôm quạ
Tôi trầm ngâm một lát rồi khẽ hỏi:
- Anh vẫn còn nghĩ đến Thuỷ Tiên ả
Bất chợt Ðại nhíu mày, tôi ngạc nhiên, vì xưa nay, tôi chưa từng thấy người con trai nào như vây. Ðột nhiên tôi sãn sàng săn sóc chằng, giá như chàng không rời khỏi nơi này, giá như tôi không về nhà thì tôi tình nguyện chăm sóc chàng vui vẻ, và sẽ cố gắng hàn gắn lại vết thương lòng cho chạng Tôi cảm thấy Ðại là một thanh niên đáng thương hại, trên đời này không có sự đau khổ nào bằng một tâm sự buồn mà nó tồn tại mãi ở trong lòng không thể xoá nhoà được.
Tôi bước đến cạnh Ðại, hỏi:
- Câu chuyện đó cách nay đã lâu lắm kia mà?? Tại sao anh không thể quên??
Ðại ngẩng lên với vẻ tuyệt vọng:
- Quên à?? Khi mình giết chết một người thì mình có quên được ko??
Tôi hỏi:
- Anh Ðại, anh đừng nghĩ như thế, đừng bao giờ nghĩ như thế, anh đâu có giêt Thuỷ Tiên?
Ðại gật gù rồi trầm giọng nói:
- Chính tôi đã hại nàng, giá như khi bắt gặp nàng hút cần sa, giá như tôi không tát tai nàng, giá như tôi biết khuyên nhủ nàng thì nàng không đến nỗi bỏ trốn tôi, và nhất là không đến nỗi chệt
Tôi giải thích"
- Vì nàng đã sa đoạ rồi, nàng đã đến bước đường cùng, giả sử anh không làm nhục nàng thì trước sau gì rồi nàng cũng chết.
Tôi đã buột miệng nói như vậy, bất chợt tôi nhìn thấy net mặt của Ðại tái mét và đang nhìn tôi.
Ðại phẫn nộ nói:
- Cô đừng nói thế, Thuỷ Tiên không chết đâu, nếu tôi không tát nàng thì chắc chắn nàng sẽ không chết.
Tôi khẽ nói:
- Nếu anh cứ tiếp tục nghĩ như thế, nếu anh cứ tiếp tục cho rằng anh hại Thuỷ Tiên, thì suốt đời anh sẽ không bao giờ hạnh phúc
Ðại buồn bã nói:
- Hạnh phúc của tôi đã mất từ lâu, từ ngày Thuỷ tiên chết thì hạnh phúc của tôi đã mất hẳn đi.
Tôi an ủi Ðại:
- Anh sai rồi, hạnh phúc phải do mình đi tìm, hạnh phúc sẽ có mãi mãi trên đời này, nếu anh có thể quên đi quá khứ thì anh có thể tìm lại được hạnh phúc.
Tôi không rõ tại sao toi lại nói ra được những lý lẽ như vậy, nhưng lời nói đó tôi chưa từng nói qua mà cũng chưa hề nghĩ qua.
Ðại ngẩng đầu len nhìn tôi thật lâu, sau đó, cũng gật đầu khẽ nói:
-Cám ơn cô, cám ơn lơì an uỉ cuả cô.
Bất chơt. D nắm lấy tay tôi, tôi để yên như vậy, vì tôi cảm thấy chan`g thân thiêt' như người anh ruột cuả
tôi.
Tôi noí:
-Chúng ta có thể làm đôi bạn chân thưc. với nhau.
Bỗng D hoỉ:
-Cô cũng không vui phải không?
Tôi gât. đầu:
-Tôi cảm thấy cô đơn.
D than`h thât. noí:
-Tôi muốn được gân` guỉ cô, cô có nghĩ rằng chúng ta bên nhau sẽ taọ đươc. niềm vui không?
Câu hoỉ cuả D khiến tôi liên tưởng đến UY Lực, môt. thoáng lòng tôi hỗn loạn lên, tôi trả lời bâng quơ.
-Tôi cũng không biêt' nưã.
D chậm raĩ noí;
-Hai ng` không vi ở gần nhau it' ra chúng ta có thể noí chuyện với nhau, để tiêu bao chuổi ngaỳ đơn lẽ.
Câu noí cuả D khiến tôi ngẩng đầu dậy ngay, đúng thế, tôi không nên bị nhôt' trong Hotel, tôi không nên cứ
mãi nhìn Tháng 7 để tươ>ng nhớ đến U Lực, vả laị U Lưc. đã đi rôì, tôi cứ maĩ tưởng nhớ đến chan`g như
vậy có khác naò D tưởng nhớ đê" T tiên môt. cách vô ích'? Taịs ao tôi không trút bỏ caí gánh nặng hoaì niệm kia xuống để maì nghĩ ngơi? Biêt' đâu chừng làm như vậy có lẽ tôi sẽ được hạnh phúc? Tôi ngươc' mặt nhìn D, chan`g cùng đang dòm tôi.
Tôi mỉm cười noí:
-Chúng ta nên ở gần nhau, vì chúng ta đều là kẻ không vui.
Ðại siết chặt tay tôi mỉm cười.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt