Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12/25
a và cô Mai ra fố, trước khi đi ba có hoỉ tôi muốn gì không ba mua cho. Tôi không cần gì hêt', tôi chỉ yêu câù ba mua cho tôi một cái hộp và đựng môt. mớ cát mịn màng về cho tôi. vì tôi có ý định nuôi con meò trong fòng này, cái hộp đựng cát là nhà vệ sinh cuả nó.
Sau khi ba và cô Mai ra đi, tôi lặng lẽ ngôì xuống ghế dưạ hai tay ôm gối, chú meò fóng vội lên cọ mình vaò chân tôi, tôi đưa tay vuốt ve noí nhưng đầu óc tôi phiêu bạt thật sa. Tôi không biêt' tại sao tôi không thể wên Uy Lực? Tôi chỉ găp. chàng có môt. lần, chỉ có thế thôi nhưng tại sao tôi không thể wên chàng?
Trước kia tôi cũng từng được con trai hôn qua, nhưng những chiếc hôn đó bây giờ không còng một tí ấn tượng naò tồn tại trong óc tôi cả.
Tôi còn nhớ ng` hôn tôi đâù tiên là An. Hắn ở cạnh bên nhà tôi, hắn có đôi mắt thật tròn, da thịt trắng như nước da con gái, tánh hay mắc cở, trông thâý con gái là đỏ măt. ngay.
Có một hôm, hắn theo cô đến nhà tôi chơi, hôm ấy hắn mặc chiếc áo lạnh lông ngỗng, trông thật đep.. Trong khi cô hắn noí chuyện với ba ở fòng khách, tôi với hắn ra sau vườn chơ, sau đó chúng tôi đứng dươí gốc ngô đồng. Bât' chợt hắn nắm chăt. hai bàn tay laị và nhìn tôi, tôi hết hôn`, vì tưởng rằng hắn bị trúng gió gì đó, tôi hoỉ:
-Bộ anh mắc bệnh sao?
An mím chặt môi nhìn tôi lắc đâù.Tôi hoỉ:
-Taị sao tự nhiên mặt anh xanh mét như thế naỳ?
Ðột nhiên An ôm chầm lấy tôi và hôn lên mặt tôi lia liạ., tôi sợ sệt la lên và hai tay đấm vaò ngưc. hắn. An như vưà tỉnh mộng đứng thẳn người ra đó, tôi bèn bỏ chạy và bị móc rách cả chiếc váy.
Ngaỳ hôm sau cô cuả An dắt An sang nhà tôi xin lôĩ ba, khi ấy tôi núp ở sau lưng ba, thấy hắn hổ thẹn thiêú điêù muốn khóc. Sau khi nghe hết moị việc ba bỗng ngẩng măt. lên cươì ha hả. Ddó là chuyện ngaỳ xưa, bây giờ An đã có vợ rôì.
Sau này thêm một vụ nưã, khi đó tôi thường ngồi xe nhà đi học, bưã naò tôi cũng thấy một gã con trai có thân hình khoẻ mạnh đứng dưạ lưng vaò tường nhìn tôi không nháy mắt. Tóc cuả hắn chừa daì, sống muĩ cao. Tôi không biết hắn là ai, lẽ dĩ nhiên là tôi không để ý và ngó ngàng đến hắn.
Có một hôm nhà trường tổ chức một giải bóng rổ, tôi và đám bạn gái cùng lớp đi ủng hộ hôị nhà. Trong khi trận đấu chỉ con` ba phút nưã chấm dứt thì có một câù thủ đứng ở khoảng cách xa ném vaò rổ một quả bóng thât. đẹp, khán giả vỗ tay hoan hô, đồng đội công kênh anh cầu thủ lên thật cao, anh ta đưa hai tai ra chaò khán giả.Tôi nhận ra hắn là ngươì đứng chăp' tay sau đít dưạ lưng vaò tường nhìn tôi han`g ngày.
Ngaỳ hôm sau tôi cũng thấy hắn đứng dưạ lưng vaò tường nhìn tôi, tôi kêu tên taì xế ngừng xe lại và mở cưả bươc' xuống, hắn nhìn tôi mỉm cươì.
-Tôi biêt' chắc chắn một ngaỳ naò đó cô sẽ đứng trước măt. tôi.
Tôi noí:
-Anh đánh bóng giỏi lắm, traí bóng hôm qua anh ném rât' đep..
-Chỉ vì thế mà cô đến đây à?
-Không, vì ngaỳ naò cũng thấy anh đứng đây đơị.
Hắn noí:
-Tôi biết có môt. ngaỳ naò đó cô sẽ đến trước măt. tôi.
Hắn cho tôi biết tên hắn là Lý, gia đình rất ngheò, từ nhà tôi đến nhà hắn fải đi qua
môt. đoạn đường đá sỏi rât' daì, ban đêm không có điện đường. Một hôm Lý đưa tôi đến nhà hắn chơi và giữ tôi laị đó ăn cơm chiêù. Ăn cơm xong trơì đã tôí hẳn, Lý đưa tôi đi bộ về nhà. Ddêm hôm đó trơì không có trăng, tối om, mặt đường đen sì sì. Lý nắm tay tôi đi, vưà đi đường Lý vưà kể cho tôi nghe nguyện vọng lớn lao nhất cuả hắn là xuất ngoại du học. Lý là một học sinh vưà thông minh và vưà cầm mẫn, gia đình Lý đêù kỳ vọng vaò Lý.
Rôì chẳng biêt' làm sao Lý laị kể đến chuyện ma. Lý kể rằng có một con ma cái đêm naò cũng ngôì trước gương chải đầu, lúc chải đâù, con ma cái đó có thể thaó caí đâù nó rơì khoỉ cổ và để trên bàn tha hồ mà xoay dọc xoay ngang. Môĩ độ đến tuần trăng tron`, con ma cái luôn xuất hiện ngôì trên tảng đá vái trăng. Khi đến nó nhảy cà thọt đến, nêú có ai cắt cớ xoá mất dấu chân cuả nó thì con ma không trở về mộ đươc. nưã, và ngày hôm sau khi măt. trơì moc., thì con ma sẽ tan hình ra thành máu...Chuyện ma do Lý kể khiến tôi nghe đến rợn người, can`g sợ tôi càng dưạ sát vaò Lý hơn, Lúc đó chúng tôi vưà đi đến một căn nhà gỗ, Lý chỉ vaò căn nhà đó nhát ma tôi, Lý làm bộ sợ haỉ la lên:
-Chết, con ma ở trong nhà kia kià!
Tôi la hoảng lên rôì ngã ngươì vaò lòng Lý, Lý đưa tay ôm tôi rôì cúi măt. xuống hôn lên má tôi và lên môi tôi.
Sau tôi đem chuyện naỳ kể hêt' cho ba nghe, chẳNg hiểu lý do gì mà ba đã cung căp' tiền cho Lý đi du học bên Mỹ. Lúc chia tay tôi còn tiễn đưa Lý xuống tàu, ở tại đó
Lý noí với tôi:
-Anh sẽ viêt' thư cho em hằng ngaỳ, anh sẽ cố gắng dành dụm tiền trả laị cho ba em.
Tuy Lý đã hôn tôi, nhưng trước giờ chia tay tôi không khóc, không buôn` mà trái laị
còn cảm thấy mừng hộ cho Lý. Tôi chúc Lý than`h công, điêù naỳ chứng tỏ tôi không yêu Lý.
Ở Mỹ, ngaỳ naò Lý cũng biên thư cho tôi, Lý đã gữi thư cho tôi suốt sáu tháng trơì như vâỵ, Nhưng tôi trả lời cho Lý chỉ có ba lá thư. Trong lá thư cuối cùng tôi noí:
-Tôi thích anh nhưng không fải là yêu, Lý à, xin anh tha lỗi cho tôi.
Từ đó Lý không gữi thư cho tôi nưã, nhưng tuần naò ba cũng nhận được tiền của Lý gởi trả, Lý là một thanh niên tốt, nhưng dường như tôi wên mât' anh rôì.
Bây giờ đây taị sao tôi không wên đươc. Uy Lực?
Tôì từ từ đứng dậy đi thay áo rôì kéo nhẹ cánh cưả bước ra ngoài, tôi đi thang máy
xuống lâù và đi vaò hộp đêm. Khi ấy các ca sĩ đang tập dượt, tôi băng ngang qua sàn nhảy rôì bước tơí hành lang lộ thiên ngôì xuống chiếc bàn hôm nọ mà tôi ngôì qua. Anh bôì bàn đi laị hoỉ tôi. Tôi noí:
-Cho tôi môt. fần cơm trưa.
Tôi noí thật gọn, không cần suy nghĩ, dường như con số môt., con số đơn côi mãi
mài gắn liền với tôi. Ba tôi đã có cô Mai, họ đã vui vẻ rôì, chỉ có tôi..
Tôi kêu thêm một chai coca như hôm trước, tôi nâng ly lên uống 1 hốp rôì để nó xuống trước mắt, ánh mắt tôi nhìn xuông wa maù coca trong ly, cảnh vật trước mắt tôi tức khắc biến thành maù hồng. lờ mờ, huyền ảo như cảnh trong mộng. Khi đó có môt. cái bóng đen từ từ di chuyển laị gần rồi án ngang tia măt' tôi, đột nhiên tôi nghĩ ngay tới cái đêm hôm đó, cái đêm mà găp. Uy Lực. Tôi vưà để ly xuống bàn thì ng` ấy hoỉ:
-Xin hoỉ cô, tôi có thể ngồi xuống đây đươc. không?
Tôi nhìn kỷ và nhận ra hắn là chàng ca sĩ. hắn nhìn tôi mỉm cươì, tôi hơi ngạc nhiên gât. đâù. Hắn ngôì xuốn chiếc ghế đối diện hoỉ tôi:
-Cô cảm thấy cô đơn fải không?
Môi tôi mấp maý nhưng khong trả lơi `.
Hắn noí:
-Tôi luôn thấy cô lẻ loi một mình.
Tôi gật. Hắn hỏi:
-Bạn trai của cô đâu rồi? Người nhảy đầm với cô hôm nọ?
Tôi khẽ trả lời:
-Tôi không rõ.
Hắn hỏi:
-Giận nhau rồi phải không?
-Không.
Hắn nói:
- Tại sao không đi chung?
Tôi nói:
-Tôi không biết anh ấy hiện giờ ở đâu.
Hắn nói:
-Còn trẻ như cô không nên đơn độc, cũng không nên buồn.
Tôi hỏi:
-Anh uống nước nhé.
Hắn lắc đầu:
-Không.
Hắn có khuôn mặt rất dễ coi, nụ cười cũng có duyên lắm, nhưng dáng người hơi thấp một tí.
Tôi nói:
-Anh có giọng hát hay lắm.
Hắn nói:
-Thế hả? Ðã có người khen tôi rồi!
Tôi hỏi:
-Quê anh ở đâu?
-Ở Việt Nam.
-Anh không phải người Trung Hoa sao?
Hắn nói:
-Một nửa người Trung Hoa một nửa người Việt Nam.
Tôi hỏi:
-Thế nghĩa là sao?
-Ba tôi người Trung Hoa, má tôi người Việt Nam.
-Anh đến đây bao lâu rồi?
-Sáu tháng rồi, thêm hai tháng nữa tôi rời khỏi đây.
-Ði đâu?
-Ði một nơi khác, một hộp đêm khác.
Tôi ngạc nhiên:
-Anh cứ đi mãi từ chỗ này rồi đến chỗ kia thế sao?
Hắn gật đầu:
-Ðúng, từ hộp đêm này rồi đến hộp đêm khác, từ chỗ này rồi đến chỗ khác.
Tôi hỏi:
-Không ở một chỗ nào cố định à?
Hắn lắc đầu:
-Không.
Tôi nhìn vào mặt hắn hỏi:
-Gia đình anh ở đâu?
Hắn thành thật nói:
-Tôi không có gia đình, tôi chỉ có một chiếc va-ly, rày đây mai đó.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn khẽ hỏi:
-Còn người trong gia đình anh đâu?
Hắn trả lời:
-Ðều ở Việt Nam, dường như tôi xa hẳn họ.
-Tại sao?
Ðể trốn tránh câu hỏi của tôi, hắn hỏi ngược lại:
-Cô là du khách phải không?
-Tôi với ba tôi đến đây nghỉ hè.
Hắn hỏi:
-Ba cô giàu có lắm chớ gì?
-Có thể gọi được như thế.
Hắn trầm giọng nói:
-Tôi ghét những người có tiền.
Tôi ngơ ngác, chẳng rõ hắn ám chỉ cái gì, nhưng tôi nhận thấy hắn không có ác ý gì với tôi, nên tôi hỏi:
-Tại sao phải ghét người giàu có?
Hắn ngập ngừng:
-Thật ra... thật ra cũng không nên ghét họ.
Quả thật tôi không hiểu hắn nói gì, bỗng hắn nhìn tôi hỏi:
-Cô cần tôi hát một bản cho cô nghe không?
Tôi nhìn lên sân khấu hỏi:
-Hát ngay bây giờ à?
Hắn đứng dậy nói:
-Lẽ dĩ nhiên là bây giờ, mấy thằng bạn của tôi đang dượt giọng, cô đi với tôi lên sân khấu.
Hắn đi trước, tôi theo sau. Hắn mời tôi ngồi xuống chiếc ghế trước sân khấu, hắn đứng trên đó cúi đầu xuống hỏi tôi:
-Cô muốn nghe bản nào?
Tôi ngẫm nghĩ một lát nói:
-Tôi thic'h nghe bản nhạc đêm hôm ấy.
Hắn lắc đầu:
-Bản naò? Tôi đâu nhớ là bản naò?
Tôi noí:
-Cái bản gì mà..em không biết tình yêu là gì, maĩ đến khi em thao thưc'...
Hắn cươì:
-À, phaỉ rồi. thì vậy đấy, bản nhac. đó tên là Em không Biết Tình Yêu Là Gì.
Tôi gật đầu:
-Ðúng đấy, Em không biêt' tình yêu là gì.
Hắn noí:
-Nghe tôi hát lát nưã cô sẽ biết tình yêu là gì.
Tiếng đan` dạo lên, hắn vặn maý vi âm bắt đầu hat'.
"Em không biết tình yêu là gì,
Bao giờ em thấy cô liêu,
Khi naò em mât' người yêu,
Em không biết tin`h yêu là gì,
Maĩ đến khi em thao thưc'
Ddến khi em nếm muì nước măt'
Khi naò em thấy môi mềm,
Khi naò em nát con tim..."
Giọng ca cuả hắn thật truyền cảm và trầm ấm, nó như than, như khóc, khiến tôi lặng lẽ cúi đầu.
"Em chưa hiểu được lòng ai,
Em chưa nếm muì nước mắt,
Em chưa thao thưc' đêm dài
Em sẼ không biêt' tình yêu là gì..
Em sẽ không biêt' tình yêu là gì,
Em sẽ không biết tình yêu là gì.."
Câu chót cuả baì ca đươc. hắn đã hát đi hát laị nhiều lần, từ lớn tiếng cho đến nhỏ, rôì nhỏ cho đến khi tôi không còn nghe thấy nưã.
Bây giờ hắn bươc' xuống dứng trươc' măt. tôi và hoỉ:
-Cô cảm thâý như thế naò?
Tôi ngẩng đầu lên noí:
-Cám ơn bài hat' cuả anh.
Hắn ngồi xuống bên cạnh rồi đăm đăm nhìn tôi.
-Bây giờ cô đã rõ tình yêu là gì rồi chứ?
Tôi hoỉ hắn:
-Xin anh cho tôi biêt' quý danh?
-Tôi tên Ðại, còn cô?
-Hạ Lan Ddài.
-Tôi thích tên cô lắm.
Tôi noí:
-Anh hát lắm bản tình ca như thế nhưng anh có biêt' yêu là gì không?
Ðại nhún vai:
-Tình yêu chỉ là một danh từ, một danh từ trừu tượng, nhìn không thấy, mó không đụng.
Tôi nhìn hắn.
Ðại chỉ vaò ngực noí:
- Danh từ đó nằm ở trong naỳ nè.
Tôi nhìn vaò ngưc. Ddaị hoỉ:
-Ở trong ngực anh có danh từ đó sao?
- Ddã từng có.
-Anh đã bao giờ mất nó chưa?
Ðại hơi buồn khẽ noí:
-Nếu không faỉ vì tình yêu, tôi không đến nỗi phiêu bạt khắp nơi để làm nghề xướng ca naỳ.
-Taị sao thế?
Ddaị noí:
-Vì tôi không muốn ở taị quê nhà nên lưu lạc khắp nơi.
-Vì nơi đó khiến anh đau lòng chớ gì?
Ddaị lắc đầu gượng cươì noí:
-Câu chuyện cuả tôi không thích hợp cho đàn bà nghe.
-Nếu tôi thích nghe thì sao?
-Nghe xong cô sẽ buồn.
Tôi noí:
-Hiện giờ tôi đã buồn rôì, nên tôi không sợ buồn thêm.
Ddaị nheo mắt môt. cái rồi bắt đầu kể:
-Xưa nay tôi chưa từng kể cho ai nghe chuyện naỳ cả. Thuỷ Tiên là bạn cuả tôi từ nhỏ, tôi được sinh ra trong một xóm chaì taị miền duyên haỉ miền Trung Viêt. Nam, ba và chú tôi đều sống nghề chaì lưới taị Nha Trang, từ hôì nhỏ tôi đã thích ra khơi. Thuỷ Tiên vốn là đưá con gái mồ côi, ba nàng bị cá mâp. ăn thịt, má nàng thì chết sau khi sanh ra nàng, dân làng thương hiạ nàng mới xúm lại năn nỉ một bà laõ giaù có ở điạ phương lĩng về nuôi. Chúng tôi chơi chung với nhau từ nhỏ, cùng rủ nhau đi mò tôm, cheò thuyền nan đi keó lưới.
Từ khi đươc. bà lão giaù có kia mang về nuôi thì nàng ít có dip. đi ra ngoaì. Tôi thường ngôì dưới gốc dưà chờ đợi nàng, vì nơi đó là nơi chúng tôi thường găp. nhau. Có một khoảng thời gian rất lâu chúng tôi không găp. nhau, vì thế tôi bơi thuyền một mình, đi mò tôm cũng một mình. Có một buổi chiêù tôi len lén tìm đến nhà bà lão kia để tìm nàng, khi ấy nàng đan ở trong một căn buồng rất đep., tôi đứng ngoaì cưa/ sổ thật lâu, ghé mắt nhìn vaò thấy nàng đang ăn dưa hấu, bào laõ thì tay cầm quat. ngồi ngủ guc., tôi gõ nhẹ lên cánh cửa hai cái, Thuỷ Tiên nhìn ra thấy tôi, nàng vội bước ra, tôi thấy nàng măc. áo quần thật đep., laị mang cả giaỳ dép, đầu tóc thì chải bóng loáng. Thuỷ Tiên lúc bấy giờ đã khác hẳn Thuỷ T ngaỳ xưa. Khi ấy tôi hoỉ nàng tại sao không ra bãi biểN chơi? Nàng noí: Bà nội không cho. Tôi hoỉ taị sao goị bà laõ đó bằng bà nôị? Nàng noí không biêt' tại sao. Tôi hoỉ bà ấy đối đãi với nàng có tốt không thì nàng gật đầu. Tôi hoỉ nàng có đi mò tôm với tôi không? Nàng noí rằng:Bà lão ấy nuôi nàng, cho nàng ăn măc., nếu không nghe theo bà laõ daỵ thì bà ta đánh đòn. Tôi hoỉ chắc có lẽ em không ra ngoaì chơi với anh nưã fải không? Nàng chỉ lắc đâù. Tôi rất giận quay đâù lại bỏ chạy, từ đó về sau tôi không đi tìm nàng nưã.
Nghe Ddại kể đến đó, tôi cươì hoỉ:
-Rồi sao nưã?
Ddại noí:
-Tuy tưởng nhớ đến T Tiên nhưng tôi không đi tìm nàng, có một hôm tôi ngủ quên dươí gốc dưà thì T T đến đánh thức tôi. Mở mắt ra thấy nàng tôi vô cùng mừng rỡ,. nhưng nàng thì nhìn tôi với vẻ buồn buồn, nàng nói ngaỳ mai khi bưu thuyền căp. bến thì nàng rời khoỉ nơi naỳ.Tôi hoỉ nàng đi đâu? Nàng noí bà nội dắt nàng đi. Tôi hoỉ taị sao bà ta faỉ dắt nàng đi? Nàng noi bà nội noí ở thành thị vui sươ"ng hơn, ở đây ai cũng biết nàng là cháu nuôi cuả bà, về than`h thị ở không ai biết. Tôi hoỉ có fải nàng tự ý muốn đi không? Nàng trả lời rằng không faỉ thế. Nàng noí nàng rơì khỏi đây thì nàng không có bạn bè nưã. Tôi tức giận noí:Em ở đây cũng đâu có fải là bạn cuả anh, em tối ngaỳ cứ trôn' ở trong nhà ăn dưa hấu, em không faỉ là bạn cuả anh. nàng vội noí: Anh Ddại à, em không có cha mẹ, vì hai bưã cơm em faỉ nghe lơì bà ta. Noí tới đây nàng khoc' rôì bỏ chaỵ vôị vaò nhà.
Ðại khẽ lắc đầu có vẻ buồn lắm.
Tôi hoỉ:
-Bắt đầu từ đó thì nàng đi về thành fố ở fải không?
Ð noí:
-Chiều hôm sau, bưu thuyền cặp bến, tôi lén đến đó đưa nàng lên tàu. Tôi đứng trên bờ, nàng đứng dưới tàu nhìn lên và vẫy tay, tôi cũng vẫy tay trở lại.
Tôi hoỉ:
-Thế là nàng đã đi?
D gật đầu:
Tôi hoỉ:
-Còn về sau?
D noí:
-Sau này tôi lớn khôn, ba cho tôi lên thành phố học, vì trường làng không dạy lớp cao. Tôi ở trọ trong một căn fòng nhỏ bé trên từng lầu nhì, căn nhà bên cạnh là một wán bar. Ở trên fòng tôi ngửi được muì rượu ở dươí xông lên, tôi cũng nghe được tiếng ca của nàng ca sĩ. Nàng ca sĩ đó có giọng ca rất hay, nàng hát toàn những bản nhạc buồn, đêm nào tôi cũng nằm trên giường nhắm mắt lại nghe nàng hat' cho đến khi châp. chờn trong giấc ngủ. Dần dần tôi đã mê giọng ca cuả nàng, nhưng tôi chưa từng vaò bar để trông tận mặt nàng. Hằng ngày tôi vẫn đi học và tiếp tục ở tại căn fòng bé đó. Có một năm, vào đêm giao thưà, tôi nghe ở dưới lầu tiếng khán giả hoan hô ồn cả lên, tôi vội đi xuống dưới, xô cưả bước vào bar, ở trong tràn ngập tiếng cười và tiếng ồn aò, nàng ca sĩ đư"ng trên sân khấu đang hat', tiếng ca của nàng bị tiếng ồn ở bên dưới lấn át đi.
Tôi hoỉ D:
-Nàng cã sĩ đó như thế naò?
Dd noí:
-Tôi ngồi xuống một chiếc bàn trong góc gần sân khấu, ngồi cùng bàn có mấy tên gợm nhậu. Tôi chăm chú nhìn nàng ca sĩ, nước da của nàng ngăm ngăm, đôi mắt u buồn, trông rất thương hại. Bọn bợm nhậu ngôì bên cạnh cươì tôi, họ noí với tôi rằng: Chú em đến nghe là fí tiền wá, chú có biết nàng ca sĩ đó không? Nàng ta nghiện rượu, nghiện nha fiến, lại là gái điếm nưã. Tôi không để ý đến lơì nói cuả họ mà chăm chú nghe nàng hát, tiếng hát rất thê thảm, nhưng dường như khôg có ai để ý nghe. Bài hat' chấm dứt thì nàng bước xuống ngồi cạnh tôi rồi hoỉ: Có fải anh đến đây nghe em hat' không? Tôi gật đầu. Nàng hoỉ:"Có tiền mua cho em một ly rượu khôg?" Tuy không có nhiều tiền nhưng tôi cũng cố mua cho nàng một ly rượu. Nàng bưng ly lên noí:"chúc anh năm mới hạnh phúc ". Dứt lời nàng ực 1 cái sạch ly. Tôi sửng sốt nhìn nàng. Nàng noí "Anh là ng` đầu tiên đến nghe em hat' ". Tôi noí:Tôi ở trên lầu, đêm nào tôi cũng nghe cô hat', đêm nay là đêm giao thưà nên tôi xuống đây để nhìn tận mặt cô. Nàng cươì khanh khách rồi nói:"khi khác đừng đến đây nữa nghe bồ ". Tôi thành thật noí:"Cô hat' hay lắm, tôi muốn nhờ cô daỵ tôi ". Nàng nhún vai noí "kiếm cơm thế thôi:. Tôi nhận thấy nàng rất fong trần nhưng trông nàng còn trẻ. Nàng hoỉ tôi:"Bồ tên gì?" Tôi noí:"Tên Ðại " Nàng thẫn thờ một lát như nhớ laị điều gì, sau cùng nàng cươì noí: "Ngaỳ xưa, em có 1 ngươì bạn cũng tên là Ðại, có lẽ bây giờ hắn đã cao lớn lắm rồi." Tôi thấy làm thích thú hoỉ:"thế hả?" Nàng noí: "Ừ ở tại Hòn Chồng. Khi xưa chúng tôi thường đuà dưới gốc dưà, cùng đi câu cá, mò tôm, đó là thơì gian vui nhất trong đơì em..."
Lơì noí cuả nàng khiến tôi buồn buồn, tôi khẽ noí: "ngaỳ xưa tôi cũng có một ng` bạn, chúng tôi cũng thường giỡn dưới gốc dưà, cùng mò tôm và câu cá." Nàng ca sĩ cầm cái ly không lên cuí đâù suy nghĩ. Tôi hoỉ nàng:"cô ở tại Hòn Chồng lâu không?" Nàng noí "Hòn Chồng là nơi chôn nhau cắt rốn cuả em " Tôi hoỉ "Cô tên gì?" Nàng noí:"ngươì ta đều gán cho em cái danh hiệu là Con Ma Say " Tôi hoỉ:"Tên thật cuả cô là gì?" Nàng cươì chua chát " Thủy Tiên, nhưng gần như em đã wên hẳn đi nó rôì ". Tôi thừ ngươì ra như tượng gỗ và nhìn nàng không nháy mắt, bất chợt tôi như trở lại với xa xưa cuả thơì niên thiếu, rôì tôi rú lên:"cô là Thuỷ Tiên à? T Tiên, anh là Ðdại đây em, anh là ng` bạn cuả em ngày xưa ở Hòn Chồng đây, anh là Ddại đây ".Nàng sửng sốt. Tôi ôm chầm lấy nàng, nàng khóc oà lên.
Noí tới đây, Ddại thở phì một cái.
Tôi hoỉ:
-Té ra nàng là Thuỷ Tiên à?
Ddại buồn bã lắc đầu noí:
-Vâng, nàng là ng` tôi tưởng nhớ, tôi không ngờ mới mươì mấy năm mà chúng tôi đều trưởng thành cả rồi, đến nỗi hai bên khôg nhận ra nhau nữa.
Tôi hoỉ:
-Rồi sau này ra sao?
Ðại noí:
-T Tiên khóc oà lên, rồi lại cươì như điên. Tôi nhìn nàng chằm chằm, nàng chỉ vaò mặt tôi noí " Anh là Ddại, anh Ddại à?" Tôi goị thêm 1 ly rượu cho nàng, uống hết ly rượu dường như tâm tư cuả nàng đã lắng xuống. Tôi hoỉ: "Thuỷ tiên ơi, bà em đâu?" Nàng noí:"Ddã chết rồi " Tôi hoỉ: "Chêt' bao giờ?" Nàng noí " Ddã mấy năm rồi, bà chết sau khi em lấy chồng. " Tôi hoỉ:"Em đã có chồng rồi à?" Nàng lắc đâù "Em đã có con, nhưng em không nuôi con, họ bắt con rồi. " Tôi hoỉ " "Ai bắt con em?" Nàng bưng ly lên nốc hết một chút rượu thưà đọng lại ở đáy ly rồi lấy sống bàn tay lau mép noí: "Chồng em, bà em bắt em gả cho hắn, hắn giaù có, nhưng em không hề yêu hắn, em đã sinh cho hắn một đưá con rôì dường như hắn không cần em nưã, do đó em đã ngoại tình..." Tôi rú lên:"Taị sao thế?" Nàng noí:"Em tưởNg ng` ấy yêu em cho nên em mới tư tình với hắn.." Tôi hoỉ:"Rồi sao nưã?" Nàng noí:"Sau đó chồng em bắt được nên ly dị với em, chồng em băt' đưá con đi mà ng` kia cũng bỏ em luôn. Ddến khi đó em mới rõ hắn không yêu em, vì thế mà em trở thành ng` không có nhà. " Tôi gọi tên nàng "Thuỷ Tiên " Nàng hoỉ tôi:" Còn anh thì sao? " Tôi noí "Anh vẫn ở Hòn Chồng, anh mới rời khoỉ nó hồi năm ngoái, bây giờ anh còn đi hoc. " Bỗng dưng nàng dùng cử chỉ cuả bà già vỗ lên vai tôi nói: "Anh may mắn lắm, có ba, có anh em, rán học nhé, rán học đi. " Tôi nắm chăt. tay nàng gọi: "Thuỷ Tiên ". Nàng ngó xuống noí:"anh thương hại em fải không? " Thương hại hoàng cảnh cuả em chứ gì? " Tôi noí "Em không thể uống rượu như vậy T T. Nàng hoỉ:Anh sợ em chết à? " Tôi nghẹn ngaò nhìn nàng không noí nên lời. Nàng thở phào noí: "ng` còn hy vọng không nên chết. Tôi khẽ hoỉ " "Taị sao em noí thế hả TT? Em vẫn tồn tại trong lòng anh kai mà? Hồi nhỏ chúng ta vẫn ở bên nhau, chúng ta từng vui sướng có nhau, đau khổ có nhau, tại sao em nghĩ tới cái chết? Nếu em chết thì anh làm sao? Và hình bóng cuả em trong lòng anh? " Nghe tôi noí nàng bỗng cười to tiếng noí:"Còn thiếu gì câu noí, nhưng tại sao anh dùng lời noí đó đi an ủi em?" Câu hỏi này khiến tôi ngơ ngác, tôi cảm thấy nàng đã thay đổi wá nhiều rồi...
Im lặng môt. fút rồi tôi hoỉ Ðại:
-Khi đó anh vẫn còn yêu nàng sao?
D Chau mày trả lơì:
-Quả thật hình bóng nàng con` tồn tại trong lòng tôi, nhưng tôi fát giác nàng đã quá sa đọa, vì thế tôi yêu và thương hại nàng. Hai thứ tình cảm đó cùng lúc xuất hiện trong lòng tôi.
Tôi hoỉ:
-Nàng đâu có cần anh thương haị?
D Noí:
-Nàng cũng không cần tôi yêu nàng.
Tôi hoỉ:
-Rôì sao nưã?:
Ddại noí:
-Tôi vẫn tiêp' tục đi hoc., nàng vẫn tiêp' tục làm nghề ca sĩ và uống rượu. Ng` ta cho tôi biết, chẳng nàng hút á phiện, mà còn đi ngủ đêm vơí khách nưã, ng` ta cũng kể tôi nghe nhiêù việc xấu khác cuả nàng nưã, nhưng tôi khog màng đến điều đó. Mỗi bưã tan hoc. tôi đều mua chút đỉnh thức ăn cho nàng ăn, chúng tôi ngồi bên nhau noí chuyện đơì. Ban đêm khi rảnh tôi xuống bar ngôì chơi. Tôi nhận thấy khoảng thơì gian này dường như nàng đã đỡ nhiêù.
Tôi hoỉ D:
-Nàng có yêu anh không?
D gât. đầu:
-Tôi biết nàng yêu tôi, từ hồi naò đến giờ nàng khôg noí, nhưng tôi biết nàng yêu tôi, nàng rất lo lắng cho tôi. nàng hoỉ thăm về việc học cuả tôi, nàng hoỉ thăm ba má và anh tôi..
Tôi hoỉ D:
-Như vậy khoảng thời gian đó anh vui vẻ lắm chứ?
D noí:
-Vâng, nhưng con sâu rươụ và sâu á phiện trong ng` nàng không diệt trừ được.
Một hôm ngồi noí chuyện vơí tôi nàng đang hút thuốc lá, trong điếu thuốc đó có trộn chât' cần sa, tôi baỏ nàng đưa điếu thuốc cho tôi coi, nhưng nàng không chiụ. Tôi giật đaị điêú thuốc, tôi xé điếu thuốc ra trong đó có chât' bôt. rơi xuống đất.
Tôi hoỉ:
-Nàng có fản ứng gì không?
-Nang` sửng sôt' nhìn tôi, nàng biết tôi đã khám fá ra điều bí mật cuả nàng, khi ấy lòng tôi pha trộn yêu và ghét, tôi căm thù coĩ đơì này đã đầy đoạ T T cuả tôi, tôi liệng điếu thuốc vaò mặt nàng và tát nàng hai cái..(truì..)
Tôi ngạc nhiên:
-Anh đánh nàng?
D nắm chặt hai bàn tay noí:
-Khi đó tôi khog có ý đánh nàng, nhưng chẳng biêt' tại sao..
-Rốt cuộc làm sao?
-Bị tôi tát, nàng té ngã xuống đất ( truì tát gì như hàng băng chưởng troì ) nàng trố mắt nhìn tôi với vẻ sợ sệt. Tôi hối hận vô cùng, toàn thân tôi run rẩy, tôi ứa lệ gọi tên nàng, nành nhìn tôi trừng trừng, tôi quỳ xuống đỡ nàng đứng dậy, nhưng khi tay tôi vu8à mới đụng vaò ng` nàng thì nàng co rút lại như găp. fải rắn độc và dòm tôi chòng chọc rôị hai hạt nước mắt lăn dài xuống má. Tôi hối hận việc làm cuả mình, tôi muốn xin lỗi nàng, tôi đ.inh quỳ xuống trước mặt xin nàng tha thứ cho tôi. Nàng đứng dậy, hai tai ôm ngực, chân đi thục luì, rôì chạy thẳng ra cưả.
Tới đây giọng noí cuả D bỗng trâm` xuống rôì im lặng thật lâu, một lát sau D noí:
-Kể từ đó nàng không xuất hiện ở fòng trà nưã.
-Vâỵ chớ nàng đi đâu?
D lắc đâù:
-Tôi không biêt'.
Tôi hoỉ:
-Anh khôg gặp lại nàng nưã sao?
-Có..
-Găp. ở đâu?
-Ở..
D keó daì chữ ở ra rồi lắc đâù.
Tôi tròn mắt hoỉ:
-Ở đâu?
Ðại thở mạnh môt. cái rồi noí:
-Tôi đi tìm nàng mãi...ngaỳ naò tôi cũng đến fòng trà tìm nàng, nhưng kông thâý nàng ở trên sân khấu nưã. Rồi tôi đi tìm các fòng trà khác ở kế cận, nhưng cũng chẳng thâý nàng ở đâu cả. Ban đêm nằm trên giường hồi tưởng laị những ngaỳ vàng son cuả thơì niên t hiêú, trươc' măt' tôi bỗng hiện lên thành ánh nắng chan hoà T T đang xách giỏ, đi chân không, miệng mỉm cươì, ánh nắn ban mai diụ hiển chiếu trên maí tóc cuả nàng khiến cho noí trở thành maù bac.h kim. Chún tôi ngồi dưới gốc dưà, dừa tươi thỉnh thoảng rụng xuống đất, tôi lấy dao nhỏ khoet' một cái lỗ ở chốp mao, hai đưá tôi cùng uống nươc' dưà. Hằng đêm nhưng~ giấc mộng như vâỵ thường triền miên trong khi ngủ. Với ánh nắng maù vàng, với nụ cươì và với tất cả cuả dĩ vãng.Cuối cùng tôi đã thức giâc', mở mắt ra thấy mình vẫn nằm trong căn fòng nhỏ bé. Ngày qua ngaỳ, tuần lễ laị tuần lễ, tôi vẫn nằm trong căn fòng này và những giấc mộng đêm đêm laị về với tôi. Có một đêm tôi vưà thưc' giấc thì nghe đươc. tiếng dương cầm và tiếng hát văng vẳng bên tai. Ddó là gịng ca cuả môt. nữ ca sĩ, nàng đang hat' bản:"Ngaỳ Chủ Nhật Buồn.."
'Ngaỳ chủ nhât. buồn,
Cô đơn chiếc bóng,
Ddã quyết trong lòng,
Xin giã từ cuộc sống,
Ảo mộng, tôi ưa aỏ mộng,
Khi tỉnh dậy,
Anh đang say ngủ trong lòng tôi,
Người yêu ơi tôi yêu ngươì,
Ôi ngaỳ chủ nhật buồn,
Ôi ngaỳ chủ nhật buồn...
Từ trên giường tôi lồm cồm ngồi dâỵ, tiếng ca từng đợt một vọng vaò tai tôi. Tôi mò mẵm trong đêm tối tìm quần áo măt. vaò rồi đi xuống lâù,. Xô cưả fòng trà bươc' vaò trong, tiếng dương cầm vưà chấm dứt, muì rươụ và muì hôi hám cuả hơi ngươì xông lên nặc nồng. nhìn lên sân khấu không thấy TT mà chỉ thấy anh nhạc sĩ đang đánh đàn một cách uể oải. Tôi chen vôị lên sân khấu, anh nhạc sư ngôì đó nhìn tôi cười noí:TT mới đến, nhưng đi rôì " Măt' tôi rưng lệ. Nhạc sư nhìn tôi lắc đầu noí " Câụ đừng si tình thế, hạng đàn bà như vậy không sống lâu đâu.
Tôi luì lai.ngồi xuống chiếc bàn trong góc, gục đầu lên đó khóc sươt' mướt.
Noí tơí đây đôi măt' Ðại bỗng rưng lệ, chàng nheo măt' môt. cái, hai hat. nươc' măt' rơi xuống đất..
Tôi khẽ goị tên Ðại như anh uỉ:
-Anh Ðaị..
Ðaị noí:
-Câu chuyện cuả tôi chấm dứt.
-Hả, rồi sao nưã?
Ðại nghẹn lơì noí:
-Sáng hôm sau những ng` nữ lao công tìm thấy TT nằm chết trong nhà câù bên cạnh có để một cái chai không. (híc híc )
Tôi sửng sôt':
-Nàng đã chết?
Ðaị đau khổ noí:
-Tôi găp. laị nàng trong phòng liệm, nàng tự sát bằng thuốc ngủ pha trong rươụ.
Tôi im lặng.
Ðaị noí:
-Tôi xin tiền ba chôn cất nàng taị nghiã trang Ddô Thành.
Tôi lơ đãng hoỉ:
-Nàng hat' xong baì hat' Ngaỳ Chủ Nhât. Buồn rồi mới chết?
Ðaị chau maỳ:
-Tôi nhìn măt. nàng lần cuôí taị fòng liệm, nhìn đôi măt' nhắm nghiền cuả cuả nàng tôi nhớ tơí lơì ca: Khi tỉnh dậy anh đang say ngủ trong lòng tôi. Nhưng khi bây giờ nàng không thể tỉnh dậy nưã, nàng đã chêt' rôì.
Nhìn Ðaị tôi rât' cảm động, tôi định dùng lơì nói an ủi chàng nhưng thôt' không ra lơì.
Ðaị noí:
-Tôi không đi học nưã, hằng ngày tôi xuống ngôì ở dưới fòng trà uống rượu, măt' nhìn đăm đắm máy vi âm.
Tôi hoỉ:
-Taị vì anh kông wên đươc. TT.faỉ không?
Ðaị buồn bã noí:
-Tôi không thể wên nàng, dường như tôi đã giết nàng.
-Anh noí thế nghiã là sao?
-Nếu hôm đó khi fát giác nàng hút cần sa tôi không tát nàng mấy cái thì nàng không trốn tránh tôi và nàng cũng không đến nôĩ chết.
Tôi noí:
-Anh không thể tự trách anh như vậy.
-Tôi không tha thứ cho tôi được, tôi cũng kôg quên những baì ca nàng đã hat', tôi luôn luôn sống trong hối hận và tự trách.
-Vì lý do đó mà anh rời khỏi nơi đó?
-Vâng.
Tôi hoỉ:
-Sẽ không bao giờ trở laị sao?
Ðaị hoỉ ngược laị tôi:
-Taị sao tôi faỉ về? nơi đó không còng gì đáng lưu luyến nưã.
Tôi hoỉ:
-Vì thế anh đi hêt' nơi naỳ rôì nơi khác, mục đích là để tìm quên faỉ không?
Ðaị noí:
-Tôi kôg thể wên đi dĩ vãng mà tôi cũng kôg thể chêt', bởi thế tôi sống trong chuôỉ ngaỳ trốn chui, trốn nhủi, tôi muốn trốn tránh dĩ vãng.
Tôi trầm ngâm.
Ðaị hoỉ tôi:
-Cô cho rằng tôi đã hiểu rõ tình yêu là gì rồi chứ?
Tôi gât. đầu không trả lời, lòng thầm nhủ taị sao ng` naò cũng gặp faỉ hoàn cảnh
không may? Taị sao môĩ ng` đều có môt. câu chuyện tình khác nhau? Cô Mai,
Ðaị, chính bản thân tôi, môĩ ng` đều quanh quẩn bên vấn đề Yêu.
Ðaị noí:
-Câu chuyện cuả tôi kể hêt' rồi, bây giờ tôi hat' cho cô nghe thêm một bản nhạc nưã nhé.
-Hat' bản gì?
Ðaị noí:
-Ngaỳ Chủ Nhât. Buồn..
Tôi thẩn thờ:
Ðại đứng dâỵ nói:
-Tác giả đăt. bản nhạc naỳ tặng cho ng` yêu mà chàng không thể cưới, sau khi hoàn tất bản nhạc thì chàng tự tử (truì..ông nhạc sĩ naỳ si tình..tuyệt chủng rồi híc híc )
Dứt lơì, Ddaị bước lên sân khấu ngồi xuống bên cạnh nhạc sư, môt. lat' sau tiếng đàn nổi lên và Ðaị cất giọng.
"'Ngaỳ chủ nhât. buồn,
Cô đơn chiếc bóng,
Ddã quyết trong lòng,
Xin giã từ cuộc sống,
Ảo mộng, tôi ưa aỏ mộng,
Khi tỉnh dậy,
Anh đang say ngủ trong lòng tôi,
Người yêu ơi tôi yêu ngươì,
Ôi ngaỳ chủ nhật buồn,
Ôi ngaỳ chủ nhật buồn..."
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt