You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8/25
ắt đầu từ hôm ấy, tôi đã có sự nhận thức sâu xa hơn về cô Mai, tôi phuc. cô, kính cô, thương cô và cần cô,
cô là ng` goá phụ đáng thương haị, sau khi tôi biết điều đó thì mối hiềm tỵ trong lòng tôi đã biến mất tiêu tan. Bây giờ tôi không còn bực mình khi thấy cô gân` guĩ ba, noí chuyện vơí ba ở sau vườn, ngôì chung với ba trong phòng khách hay đánh cờ vơí ba dươí bóng cây nữa. Tôi cho rằng đó là điều rất fải. Ba là ng` tôi thương nhất, cô Mai là ng` tôi mến nhất, họ nên gần gũi nhau.
Bây giờ chú Thắng đã trở thành bạn cuả tôi, băt' đâù từ hôm đi câu cá dươí bãi biển thì tôi đã đồng tình với chú, vì thế tôi đã thay đỏi hẳn thái độ khi tiếp xúc với chú, tôi không còn ghet' chú nưã. Tôi nhận thấy chú không fải là ng` xấu, đấy chẳng qua vì buồn tẻ hay vì muốn được yêu mà thôi. Vì cô đơn nên chú muốn dùng tình yêu để giải trừ nỗi buồn, nhưng chú là ng` không may và đáng thương hại, chú đã tìm mãi không được ng` yêu chú.
Giữa chú Thắng, ba, cô Mai và tôi mỗi ng` đều cảm thấy vui vẻ trong lúc này, nhưng có điều khiến tôi thắc mắc sao Thúy và Hồng cứ rình chúng tôi mãi, họ dùng tia mắt quái gở dòm chúng tôi. Khi chúng tôi đang ở taị phòng khách, ở ngoaì vườn, hay ở trong fòng ngủ, tôi đều có cảm nghĩ như họ dồm lén hay nghe trộm chúng tôi. Sở dĩ tôi nghi ngờ như vậy là hôm ấy tôi bắt gặp Thuý núp ở cưả sổ trong phòng tôi nhìn trộm ba và cô Mai noí chuyện sau vườn.
Có một buổi tôí trời nóng bức, ba lái xe đưa cô Mai đi phố mua thức ăn, tôi ngôì một mình ở phòng khách đọc tạp chí để chờ chú Thắng đến ăn cơm với chúng tôi. Ddọc xong vaì trang truyện ngắn, tôi để tạp chí xuống nhìn đồng hồ thì luc' đó ấy đã tám giờ rôì. Tôi còn nhớ khi ba đi có dặn tôi như thế naỳ.
-Nếu quá tám giờ mà ba chưa về thì đừng chờ ba ăn cơm, có lẽ ba và cô Mai khám fá ra tiệm ăn mơí rôì..
Nhớ laị lơì ba tôi vội đứng dậy đi vaò nhà định cho chị Hồng biết khỏi fải để đồ ăn cho ba và cô Mai, ngay khi đó chợt tôi nghe chị Thuý noí:
-Ông Bạch..
Tôi chưng hửNg dừng bươc' rôì rón rén đi đến cưả nghiêng đâù liếc vaò trong và lắng tay nghe, chị Thuý ngôì
trên chiếc ghế cao tướci đậu Hoà Lan. Chị Hồng thì đứng day mặt lại lau chén đĩa.
Hồng noí:
-Mà ông Bạch cũng kỳ thật..
Nghe họ đang noí lén ba, tôi liên` thụt đầu lại đứng khép mình vào sát tường lắng tai nghe.
Hồng noí tiếp:
-Không rõ vợ ông ta chết đã bao lâu rôì?
-Nghe nói gần mươì năm rôì.
Hồng noí mỉa mai.
-Bà Mai khôn thật, tao đóan gia taì cuả ông Bạch ít nhất cũng có mấy triệu bạc Hồng Không. Chí thấy tướng
ông là rõ rôì.
-Gia taì cuả bà Mai cũng xứng đáng mấy triệu bạc chớ bộ.
Hồng đắc ý noí:
-Cạo thêm vaì triệu nữa càng tôt' chớ, tao hoỉ mày có tiền ai không lấy?
Thúy đưa ngón trỏ lên trươc' miệng chu mỏ noí;
- Ðừng nói lớn, để cô bé kia nghe đươc. thì nguy đấy. Hôm trước tao rình ở cưả sổ coi ổng bả tâm tình ngoài vươn` bị cô bé bắt được, cô đã cảnh cáo tao 1 lần rôì.
-Thế hả?
-Cô bé đó ghet' ai nhiều chuyện lắm.
Hồng noí:
-Nếu sợ ng` ta nói lén thì đi về nhà mà ở, cô ta ở chung vơí bà Mai thì làm sao tránh khỏi để ng` ta nói xấu.
-Có lẽ ông Bạch không rõ về chuyện bà Mai đâu hả mày?
Hồng nói:
- Dĩ nhiên là không rõ rôì, nếu rõ thì ổng sức mấy mà dám gần gũi bả vâỵ?
-Có lẽ bả định lấy chồng triệu phú nưã đó maỳ.
Nghe họ noí lòng tôi đau nhói, họ noí lén ba, họ nói xấu cô Mai, chẳng biêt' cô Mai có điều gì bí mật không?
Hồng noí tiếp:
-Mày coi tám giờ rồi mà họ còn chưa về, chắc họ khog ăn cơm ở nhà đâu.
Thúy noí '
-Maỳ noí đúng đấy, nếu ổng không có tỏ tí gì với bả thì tại sao ổng nở bỏ đứa con gáí trơ trọi như một mình ở
nhà?
-Maỳ rán chờ xem, sớm muộn gì bả cũng làm dì ghẻ cuả cô bé ấy.
-Nực cươì thât., con trai cuả bả còn lớn hơn cô bé ấy nữa mà.
Hồng noí:
-Nếu ổng lấy bả thì trươc' sau gì cũng thuôc' chết như chồng bả vậy.
Nghe hai đưá ở noí chuyện với nhau tôi hoảng hốt tròn xoe đôi măt', hai tay bụm miệng laị, lúc đó máu trong cơ thể tôi dường như thôi tuần hoàn, tôi cảm thấy toàn thân tôi đang run râỷ. Té ra chồng cô Mai bị cô ta thuốc chết, cô ta gần gũi với chúng tôi là muốn đoạt tài sản cuả ba, cô ta muốn làm vợ cuả ba. Không, tôi khôg tin, cô Mai không thể làm như vậy.
Trong khi tôi định xông cưả vaò trong nắm cổ chị Hồng để hoỉ cho rõ đầu đuôi góc ngọn thì tiếng chuông chợt reo lên. Tôi như vưà tỉnh cơn mộgn chaỵ vội ra cưả, vưà kéo cưả ra thấy chú Thắng bước vaò. Tôi thở
hổn hển goị:
-Chú Thắng.
Chú Thắng hoỉ:
-Ba chưa về sao? Cô Mai đâu?
Mặt tôi tái mét noí:
-Thưa chú..
Chú Thắng sửNg sốt nhìn tôi.
-Sao thế hả Lan Ðaì? Cháu ăn cơm chưa?
Tôi keó tay chú nói:
-Sao bây giờ mà ba cháu chưa về hả chú?
Chú Thắng dừng lại nhìn tôi hoỉ?
-Ba chaú không fải đi chơi vơí cô Mai hay sao? sao hả cháu? bộ cháu không khoẻ chứ gì?
Bỗng tôi nhớ tới lời cuả 2 chị ở, nhưng lơì noí đó còn văng vẵng bên tai tôi, nó khó nghe như lơì nguyền rủa.
Bât' chợt tôi rú lên.
-Chú ơi xe chú đâu?
-Chú đậu ở bên ngoài.
Tôi noí:
-Mau đưa cháu đi chú, chaú không muốn ở đây.
Chú vưà kinh ngạc vưà mừng rỡ nói:
-Ăn cơm rôì haỹ đi cháu.
Tôi lắc đầu lia liạ nói:
-Kôg, cháu không ăn cơm ở đây, cháu muốn đi ngay.
-Cháu định đi đâu?
Tôi noí:
- Ðưa cháu đi ăn cơm bât' cứ nơi naò.
Chú suy nghì một lát noí:
-Thôi được, đến biệt thự chú nhé? Thuở giờ cháu chưa đến nhà chú, đến một lần cho biêt' nhé.
Tôi keó tay chú đi:
-Vâng, cũng đươc..
Ngôì trên chiêc' Fiat cuả chú Thắng lòng tôi thấy yên ổn nhiêù. Xe bắt đầu rơì khoỉ biêt. thự chú thắng hoỉ tôi:
-Vưà xảy ra chuyện gì thế hả cháu?
Tôi ấp úng.
- Dạ..không có chuyên. chi hêt'. À, chú à..
Chú hoỉ:
-Chi hả cháu?
Ban đầu tôi muốn nói cho chú nghe và hỏi hư thực của câu chuyện naỳ ra sao, nhưng sau cùng lại thôi, tôi nghĩ rằng không nên cho chú biêt', có lẽ chú không biết gì về chuyện cô Mai, và chồng cô, mà chính tôi cũng chưa có bằng chứng cụ thể gì cả hai nên tôi không dám hoỉ:
-Chú nhìn tôi trong kính chiếu hậu hoỉ;
-Cháu muốn hoỉ chú điêù gì?
Tôi lai sang chổ khác nói:
-Không có chi hết, sắp tơí chưa chú?
Chú cho xe quanh môt. khuc' quanh rồi tăt' máy xe nói:
-Tơí rôì.
Bươc' xuống xe, nhìn những bưc' tường thấp le te sơn trắng, trên đầu tường bò đầu các loại dây leo, nóc nhà cũng như cưả sổ đều kiến trúc kiểu Tây Ban Nha. Chú Thắng đưa tôi đi qua môt. dãy lan can hình bán nguyệt, rồi laị đi qua hoa viên vaò hồ cá lia thia Tày, sau cùng đặt chân lên thềm nhà. Nhìn lươt' qua môt. lượt trong phòng khách, tôi liên tưởng đến những căn biêt. thự cổ xưa Tây ban Nha mà tôi từng thâý trong fim ảnh.
Chú Thắng đưa tay chỉ vật dụng trong fòng:
-Chú thích đồ dùng cổ điển Tây Ban Nha, caí ban` này cũng môt. trăm năm rồi đâý!
Nhìn vaò goc' phòng thấy môt. cầu thang hình cung đen, trông có vẻ nặng nề. Cầu thang này dẫn lên tới lầu nhì. Trong fòng có những cái bóng đèn thuỷ tinh đủ maù treo bằng những sơị xích sắt, trên tường có treo các loại vũ khí xưa như đao, thương, mâu và thuẩn v.v..Trong fon`g thât. vắng vẻ, khiến cho ngưo8`i ta có cảm giác rât' rùng rợn. Ddèn trong fòng tuy chaý nhưng chú Thắng thôỉ tăt' diêm quet. rồi quay laị nhìn tôi.
Tôi hoỉ:
-Chú ở đây môt. mình sao?
-Có môt. vaì đưá ở nữa.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dưạ có chạm bông hoa. Ddưa măt' nhìn đồ trang trí trong phòng. Chú Thắng bươc' tơí nắm sơị dây da giật môt. caí, môt. lat' sau có người đầu bếp già bươc' vaò phòng khách. Chú Thắng hoỉ ông ta:
-Ở dưới nhà bêp' còn thưc' ăn không?
Ông bêp' lễ độ trả lời:
- Dạ có sườn bò, sườn heo và gà.
Chú Thắng day laị hoỉ tôi:
-Hạ Lan Ddaì thic'h ăn chi?
Tôi noí:
-Thứ chi cũng được.
Chú Thắng noí:
-Cho hai điã cơm sườn heo, canh, món đông lạnh và cả rươụ nưã.
Ông bếp vâng lênh. bước đi, chú Thắng liền mở tủ rươụ và cử chỉ cuả chú như ngươì đứng giơí thiêụ trước quan khách trong một phòng triễn lãm hội hoạ.
Chú noí:
-Chú thic'h sưu tâp. rươụ, chaú coi kià, trong đó có đủ thứ rượu trên toàn thế giới.
Nhìn những chay rươụ đủ cả màu sắc đựng trong tủ rươụ rồi tôi bươc' laị gần xem, chú T lâý ra môt. chai và hai cái ly.
Tôi noí:
-Chaú không biêt' uống rươụ chú ơi.
-Bât' cứ ng` naò đến đây đều phaỉ nếm thử muì rươụ của chú, đó là luật lệ riêng của căn nhà naỳ.
Chú nghiêng chai rót rươụ vào ly, đó là rươụ có maù vàng nhat., kế đó chú đưa cho tôi một ly noí:
-Chaú ngưĩ thử xem.
Tôi nâng ly lên mũi ngưĩ thấy rươụ hơi thơm muì nước hoa.
Tôi hoỉ:
-Rươụ gì thế hả chú?
Chú T noí:
-Uống vào một hớp thì cháu trở thành bợm nhâụ ngay.
Tôi cầm lên noí:
-Thế hả, nếu say thì chú đưa chaú về nhà nhé!
Chú nhìn rươụ trong ly tôi, noí:
-Không say đâu, uống nó như uống nước trái cây thế thôi.
Tôi dùng lưỡi nếm thử một tí cảm thâý mat' rượi, tôi chep' miệng thấy muì thơm hơi ngọt. Tôi khẽ cười rồi uống vaò môt. hơp' thât. nhiêù. Uống xong tôi rú lên:
-Ồ..Sao nóng như lưả vậy chú?
Chú Thắng đưa ly lên noí:
-Naò, chúng ta cùng nâng ly.
Tôí với chú Thắng cụng ly một cái keng rồi tôi uống môt. hớp nhưng chú T thì ưc. môt. cái cạn ly.
Tôi rú lên:
-Ôi cha, chú uống rươụ như thế đó à?
Chú T tiêp' tuc. sống môt. ly nưã rồi để ly xuống đứng dậy im lặng môt. lat'. Tôi thâý mí mắt chú sụp xuống để lộ sự già nua và uể oải. Kế đó chú laị uống thêm ly nưã và ngẩng đâù lên noí:
-Chú quen rồi.
Tôi goị.
-Chú Thắng!
Chú cươì lắc đầu noí:
-Cháu đừng có lo, uống rươụ mà sợ cái gì? trên đời naỳ có thiếu gì ng` say vì rươụ?
-Nhưng chú uống như thế..
Chú T nâng ly lên noí:
-Ba chaú cũng say kia mà? Naò chúng ta cạn ly nưã..
Tôi noí:
-Ly của chú đã cạn rồi.
Chú T rot' thêm cho đâỳ ly rồi đưa lên cao nói:
-Naò, cạn ly naò!
Tôi để ly xuống bạ`n lặng lẽ nhìn chú T. Thâý chú có vẻ thẩn thờ, kế đó môi chú mâp' maý và râu mép rung rinh, chú nói:
-Chaú là đưá con gái hiền lành, ba cháu có phươc' lắm, nhưng chú thì xui xẻo vô cùng.
Tôi hoỉ:
-Taị sao?
-Giá như hiện giờ chú còn trẻ một tí...
Tôi nhìn chú, chú cươì và nhún vai.
Tôi noí:
-chú nên tìm môt. ng` để kết hôn.
-Kết hôn?
Tôi noí:
-Vâng, tìm ng` đàn bà đàng hoàng, giỏi giang, cháu tin rằng thím sẽ làm cho cuộc sống cuả chú trở nên bình thường.
Chú T hoỉ:
-Giống như cô Mai faỉ không? Giống như ba cháu tìm người đàn bà giống như cô Mai vâỵ fải không?
Giọng cuả chú khiến tôi suy ngẫm, faỉ chăng chú cũng không ưa cô Mai? Chẳng lẽ chú cũng có ấn tượng không tốt với cô Mia như hai đứa ở vâỵ hay sao? Có lẽ chú đã biêt' rõ hết rồi chứ gì?
Chú T vưà uống rươụ vưà noí:
-Chaú có biêt' ba cháu yêu cô Mai không?
Tôi lặng lẽ nhìn chú mà không trả lơì.
Chú noí;
-Lẽ dĩ nhiên cô Mai cũng thương ba cháu.
Tôi thầm nghĩ, taị sao chú dùng mấy chữ lẽ dĩ nhiên? Ba chữ đó có ý nghiã gì? Tôi trố mắt nhìn chú.
Chú T Cươì:
-Hả hả hả..cô Mai.
Tôi ngạc nhiên:
-Sao, cô Mai không faỉ là ng` tôt' sao?
Chú im lặng môt. lat' rồi day laị nhìn tôi lăc' đầu:
-Noí chuyện kẻ khác làm chi? Ðêm nay cháu đến nhà chú ăn cơm, chúng ta nên vui vẻ noí, noí chuyện ng` khác làm gì?
Tôi thấy mắt chú hơi đỏ, có lẽ chú ngà ngà say rồi.
Chú nói:
-Nào, cháu dắt chú vào phòng naò!
Chú để ly xuống bàn rồi nắm tay tôi bươc' lên thang lầu, vưà đi tôi vưà nghĩ đến chuyện cô Mai, đầu óc tôi đều quay cuồng trong vấn đề cô Mai.
Lên tơí lâù chú T chơt. dừng lại trươc' căng phòng. Chú day măt. laị noí vơí tôi:
-Căn fòng naỳ có thể nhìn thâý biển.
Chú T mở cưả fòng, ở trong là fòng ngủ trang trí tuyêt. đẹp.
Chú T noí:
-Vaò đây chaú:
Tôi bươc' vaò trong thì chú T đóng cưả laị. Tôi đi lại cưả sổ nhìn ra ngoài biển thấy măt. biển tối đen như mực nhưng thỉnh thoảng măt. nươc' có lấp lánh ánh dạ quang. tôi lấy làm thích thú hoỉ:
-Ở đây có thể nhìn thấy cả biển khơi...
Trong khi tôi chưa hoỉ hêt' lơì thi ` tai tôi nghe rắc một tiếng, tôi hoảng hồn quay laị thấy chú T đã khoá cửa laị rồi, lúc này tối biết rằng mình đã lot. vaò bẫy cuả chú ta.
Tôi sững sốt:
-Chú làm gì thế?
Ðèn fòng ngay khi đó đã tắt đi, chú T từ từ laị gần tôi, trong ánh sáng mờ tôi vẫn còn nhìn thấy miệng chú cươì:
Tôi lùi bước lại hoỉ:
-Chú khoá cưả chi vâỵ?
Chú sap' lại nói:
-Không cho ng` ngoài vaò chớ gì?
Tôi la lên:
-Chú Thắng mở cưả ra mau, mở cưả cho cháu ra chú ơi!
Tôi tiếp tục thụt lùi, bất chợt lưng tôi đụng vaò tường.
Chú T noí với giọng lè nhè:
- Ðừng goị anh chú, em rất giống Thy Thy, giống hệt Thy Thy..
Tôi la hoảng lên:
-Không, không, đừng chú..
Chú T keó nhưạ giọng noí:
- Ðúng, em giống lắm.
Tôi trố mắt la to:
-Tôi là Hạ Lan Ddài chớ không fải là Thy Thy.
Chú T tiến sát laị, hai tay chống vào tường kep. người tôi ở giưã hai cánh tay. Mùi rươụ nặc nồng từ trong miệng chú bay ra khiến tôi buồn nôn. Chú băt' đầu cuí mặt xuống hôn lia lịa trên má tôi. Tôi co rút người laị rú lên:
-Chú, chú say rồi.
Râu mép cuả chú đâm vào măt. tôi, tôi cảm thấy sợ hãi la lên:
-Chú không buông tôi ra tôi sẽ mách ba cho mà xem.
Chú T phà hơi rươụ vaò măt. tôi noí:
-Em có làm như thế nào đi nưã thì chả có ai vaò đươc. đây, thôi haỹ ngoan ngoãn để anh hôn đi.
Bỗng chú trở nên cuồng tính, tôi la hoảng môt. tiếng rồi đưa tay càu vào măt. chú.
Chú T la lên, thưà cơ hội tôi lách ngươì ra, chạy vôị đi mở cưả fòng.
Chú T xông tới chửi tôi:
-Ðồ chó má.
Chú kéo mạnh ng` tôi môt. cái, tôi cấm đầu ngã lên giường, chú vội xông tới. Tôi la lên:
-Chú, chú điên rôì hả?
Bộ mặt của chú bỗng trở nên dữ tợn đến khiếp người, đôi măt' cuả chú nhìn tôi chòng chọc như con mãnh thú.
Chú noí:
-Chaú định chaỵ đi chỗ naò hả?
Tôi cố làm ra vẻ can đảm nói:
-Tôi sẽ mách ba và mách cô Mai.
Chú T cươì ngaọ nghễ:
-Ba của chaú còn nhớ đến cháu nưã sao? Họ đã wên cháu rôì.
Chú dùng sức đè tôi xuống giường, tôi cố gắng giãy giuạ.
Chú T noí to:
Ba cháu ghet' chú, cô Mai ghet' chú, chaú cũng ghet' chú nưã.
Tay tôi câu, chân tôi đap., miệng tôi la, tôi cố gắng vẫy vùng nhưng hai cánh tay cuả chú rắn như vòng xích sắt. Luc' đó tôi cảm thấy đuối sức và gần như muốn gất xỉu đi...
Bỗng có tiếng người quát to:
- Ðồ súc vật, hãy buông Hạ Lan Ddaì ra.
Ngay khi đó đèn bật sáng lên, chú T kinh hoảng buông lỏng tay, tôi vội vàng vùng ngồi dậy. Cô Mai xuất hiện ở cửa buồng, net' mặt xanh rờn, giận dữ chỉ vào măt.
chú T hét to:
-Thả Lan Ðaì ra, đồ cầm thú.
Chú T đứng dậy, sự phẩn nộ và óan ghet' lộ rõ lên trên nét mặt.
Cô Mai hoỉ tôi:
-Chaú không sao chứ, Lan Ddaì?
Giọng noí của cô Mai thât. thiêt' tha, tôi tưởng chừng đó là tiếng noí ng` thân thiết trong gia đình. Tôi vội chaỵ tới núp ở sau lưng cô Mai, cô xây ng` lại vỗ về tôi, bỗng tôi khóc òa lên.
Cô Mai day mặt laị trầm giọng noí với chú T:
-Chú không ngờ tôi có chià khoá fòng naỳ, và chú cũng không nghi tôi có thể đến đây fải không?
Chú T trố mắt nhìn cô Mai noí:
-Ở đây không có chuyện gì liên can đến chị taị sao chị đến đây làm gì?
Cô Mai noí:
-Không có chuyện gì à? Taị sao hằng tháng chú faỉ tìm đến luật sư cuả tôi để lãng tiền?
Tôi ngơ ngác nhìn cô Mai và nắm chặt tai cô.
Cô chỉ vaò mặt chú T fẩn nộ noí:
-Tôi đã noí với chú bao nhiêu lần? Tôi đã cảnh cáo chú bao nhiêu lần? Tôi khuyên
chú đừng đụng đến Lan Ðaì, chú đã vuì dập Thy Thy rồi còn chưa đủ hay sao?
Tôi thầm nghĩ:
-Taị sao có Thy Thy?
Cô Mai chưỉ vaò măt. chú T:
-Chú đã hiếp dâm Thy Thy rồi bỏ rơi nàng, nàng có thai faỉ tự tử, nhờ thế mà chú trốn thoát trac'h nhiệm, bây giờ chú muốn tái diễn cái trò đó môt. lần nữa hay sao? Chú là kẻ măt. người lòng thú.
Qua những lơì noí của cô Mai bây giờ tôi mơí hiểu rõ những gì chú T nói vơí tôi điều là giả dối.
Cô Mai noí với tôi:
-Cháu tin đươc. hạng người như vậy sao? Hạng người ấy độc địa còn hơn loaì cầm thú, lưà người gat. của thế mà dám noí chuyện buôn bán với ba cháu chứ?
Chú T bỗng cât. giọng cười nghe thât. ngạo mạn. Tôi chưng hửng, chú nheo nheo măt' rồi nhìn trừng trừng cô Mai noí:
-Lưà ng` gạt cuả à? Vậy chị là hạng ng` gì? Chị có khác gì hơn tôi không?
Cô Mai tròn mắt lặng người.
Chú T noí với tôi:
-Hạ Lan Ddaì, cháu đừng có nghe lời chị ấy, coi chừng bị mắc mưu đấy.
Tôi ngơ ngác chẳng biêt' ăn noí làm sao.
Chú T quát to:
-Nêú chú là ngươì bịp thì chị ấy cũng là kẻ gian.
Cô Mai run giọng noí:
-Chú noí gì?
Chú T noí:
-Taì sản của chị ở đâu mà ra? Hạ Lan Ddaì à, tiền của cô Mai đều là tiền của chú hêt' thảy, cô ấy cướp anh chú.
Tôi sửng sốt:
-Hả??..
Chú T hằn hoc. noí:
-Tât' cả moị thứ ở đây ai mà không biết chị ấy tham tiền nên mới lấy anh chú, thử hoỉ có ai chiụ lấy môt. người tàn phế, mắc bịnh bán thân bât' toại không? Chỉ có cô ấy chiụ thôi, chị ấy tham tiền.
Cô Mai nghẹn ngaò thôt' không nên lơì, tôi thấy toàn thân cô ta đều run rẩy.
Chú T bỗng phát cười lên như điên noí:
-Chị ấy biêt' anh chú có tiền, chị ấy dùng thuốc độc giêt' chêt' anh chú để rồi cướp đoạt gia taì, chẳNg những đã nuốt trọn gia tài cuả anh chú mà cả gia taì của chú nưã. Bây giờ chị ấy đang mưu toan nuốt gia tài cuả ba cháu. Hả Hả hả, chị ấy muốn nuôt' tiền của ba cháu.
Tôi đứng thừ người ra đó chẳng biêt' nên tin ai.
Bỗng cô Mai noí:
- Ðừng tin hắn Lan Ðài, hắn không thể tin được, hắn gạt cháu, hắn phỉ báng cô.
Nhìn vaò bộ măt. điên cuồng cuả chú T rồi nhìn net' mặt kinh hoàng cuả cô Mai, tôi la to:
-Ba, ba ơi..
Tôi kêu lên, khóc lên rồi bỏ chaỵ xuốgn lầu, chaỵ ra khoỉ hoa viên và cắm đầu chạy trên lộ...
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt