Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7/25
áng hôm sau cô Mai xách laị một giỏ thức ăn và hai chiếc nón rơm, đồng thơì cũng mang theo hai cây cần câu. Cô Mai vưà đến là chúng tôi lên đường ngay.
Trong khi ba tôi cho xe chaỵ ra ngoài thì khi ấy có 1 chiêc' xe khác chạy vào, tôi nhận ra xe đó là cuả chú Thắng. Tôi nhìn cô Mai, cô nhún vai một cái rồi noí.
-Xui ghê không, muốn trốn mà trốn không khoỉ.
Chú Thắng reo lên:
-Sáng sớm mà đi đâu vậy? Bộ muốn đi lén tôi phải không?
Ba noí:
-Ði câu cá chú ơi.
Chú Thắng nhảy xuống xe nhìn tôi nói:
-Bưã nay sóng to lắm.
Chú Thắng chống hai tay vào cưả xe nhêch' râu mép hỏi tôi:
-Chaú đi nữa chứ?
-Vâng.
Tôi vỗ vai ba nói:
-Thôi đi ba.
Chú Thắng cuống lên noí:
-Ê! Ðơị tôi một tí, tôi đi nưã.
Chú Thắng mở cưả lên ngồi bên cạnh tôi. Ba cho xe chaỵ ngay xuống dốc, chẳng rõ taị chổ ngồi hep. hay
sao mà sức nặng của chú Thắng đều đổ dồn vaò mình tôi. Tôi xít qua cô Mai một tí, một lat' sau chú Thắng laị xề qua, tôi xít đi một tí nữa thì chú laị xề qua thêm môt. tí, ngươì gì đâu mà thấy ghét ghê. Quá bực mình tôi lườm chú một cái nhưng chú laị cười đáp lễ rồi nhìn ba nói:
-Anh Bạch à, con của anh càng ngaỳ càng đẹp đấy!
Tôi kê ngay:
-Sao chú biêt' chaú càng ngày càng đẹp? Chúng ta mơí quen nhau có mấy ngaỳ?chăc' chú cho chaú trươc'
kia là mặt rỗ chứ gì?
Chú Thắng cươì trả lời tỉnh bơ.
-Ý cuả chú nói từ ngày cháu đến đây càng ngày càng đẹp.
Tôi cảm thấy chú âý thô ghê, tôi ghet' nhất những ngươì đàn ông con trai dùng luận điệu đó đi tán gái.
Chú Thắng hỏi:
-Chúng mình đi đâu câu?
Ba chỉ đằng trươc' noí:
-Câu ở bãi biển trước mặt.
Chú Thắng ngạo mạn noí:
-Ở đó mà câu cái gì, đá nhiều sóng laị to, đó là ý kiến của ai vâỵ?
Cô Mai nói:
-Ý kiến của tôi.
Cô Mai nhìn thẳng trươc' mặt noí như vâỵ, chú T liếc cô Mai một cái rồi im lặng, tôi thấy giữa cô Mai và chú có vẻ gay cấn lắm, chỉ nhìn bề ngoaì tôi đóan biết hai ngươì có vẻ xích mích gì đó.
Xe đã queọ gần mươì khúc quanh mới tới đến điểm, vưà xuống xe tôi nắm tay cô Mai chaỵ ngay lại hòn đá ở gần mé nươc', chú Thắng và ba đi theo sau. Cô Mai đưa tôi đến một tảng đá to và bằng phẳng, chúng tôi lấy vải cao su ra trải lên mặt đá, rồi đem thưc' ăn bày la liệt ra đó. Tôi ngồi trên một hòn đá tròn, nươc' biển vỗ dước chân đá, nươc' văng tung toé, chú Thắng và ba cũng leo lên tảng đá ngôì.
Ba đứng chống nạnh hoỉ:
-Có ai dạy con gái tôi câu cá không?
Chú Thắng trả lơì ngay:
-Tôi daỵ, để tôi daỵ.
Cô Mai nói lớn lên:
-Lan Ðài đã hứa để cho tôi daỵ cô ta rồi.
Chú Thắng cười:
-Chị giành dạy à? Tôi nói cho chị biết là đàn bà câu không đươc. cá đâu, vì cá không cần câu.
Cô Mai cầm cân` câu lên nói:
-Thôi sao cũng được, mâý ng` đàn ông ngôì đây câu cá, để tôi và Lan Ddài đi laị đằng kia câu coi ai câu
đươc. nhiêù cá hơn.
Ba phụ hoạ:
-Tôt' lắm, chúng ta thi đua câu cá naò!
Cô Mai ngoắc tôi đi, chúng tôi nhảy xuống hòn đá, tôi mang cần câu và mồi đi theo cô Mai, vưà đi tôi vưà nói:
-Cháu không biêt' câu cá, chắc câu không đươc. cá đâu.
Cô Mai nhìn quanh quẩn noí:
-Không sao, để cô daỵ cháu, công việc trước tiên là tìm thế tốt, mau lên, cháu đi theo cô.
Chúng tôi đi đến một hòn đá to, leo lên đó, kiểm điểm laị dụng cụ, cô Mai vưà keó nhợ câu ra vưà nói:
-Thuở giờ cháu từng đi câu cá chớ gì?
Tôi noí:
-Thưa, chưa ạ!
Cô Mai nói:
-Câu cá chả có gì là khó cả, điều cần nhất là fải có nhẫn nại, nếu không nhẫn nại thì không bao giờ câu cá được.
Tôi chăm chú nhìn cô móc mồi vaò lưỡi câu, cô đứng dậy, một tay cầm nhợ, tay kia cầm cần câu hất mạnh, tôi nghe tiếng gió huych. một cái, lưỡi câu văng ra ngoài xa rồi chìm xuống nước.
Tôi hoỉ:
-Chỉ có thế thôi sao?
Cô Mai đưa cần câu cho tôi nói:
-Bây giờ bắt đầu đơị, chừng nào cháu thấy cần câu giật giật thì cháu nắm lâý cần câu giật mạnh một cái rồi quay cái bánh xe naỳ.
Tôi để ý coi cô chỉ daỵ.
Nhìn ra ngoaì khơi bỗng cô Mai hỏi tôi:
-Cháu từ nghe qua chuyện thần thoại chưa? Chuyện một anh chàng đánh cá nghèo và nàng con gái của Hải Long Vương?
Tôi hoỉ:
-Con gái của Haỉ Long Vương?
Cô Mai chống hai tay xuống mặt đá, ngả mình ra sau thở phào rồi noí:
-Chẳng biết tại sao khi không cô Mai khác hẳn thường ngaỳ, dươí ánh nắng ban mai trông cô vẫn còn tràn đầy tuôỉ xuân, do đó tôi chăm chú nhìn nét măt. của cô. Cô ngẩng mặt lên trời hít mạnh không khí rồi hai tay vuốt maí tóc ra sau lưng.
Tôi hoỉ cô:
-Taị sao cô nhớ đến chuyện đó vâỵ?
Cô Mai cươì:
-Cô đã quên nó ba mươi năm nay rồi, cô được nghe câu chuyện naỳ hồi cô còn bé.
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
Cô chỉ những nét nhăn ở mé mắt nói:
-Cháu cứ đếm thử mấy nếp nhăn ở đuôi măt' cô là rõ, nếu có bao nhiêu nếp nhăn là biêt' bấy nhiêu tuổi.
Tôi lấy làm thích thú hoỉ:
-Thế hả, thât. thế hả?
Cô Mai kề mặt lại gần tôi nói:
-Naò, cháu đếm thử đi.
Tôi lắc đầu:
-Mặt cô có nếp nhăn naò đâu?
-Bộ cháu nói đuà sao?
Tôi mở to măt' ra nhìn rồi noí:
-Ồ, thấy rôì! Những đường nhăn mờ mờ thôi. À...1,2,3,4..Bốn đường.
Cô Mai khẽ noí:
-Người ta nói mỗi một nếp nhăn là mười tuổi.
Tôi chau mày:
-Thế là cô đã 40 tuổi rồi sao?
-Cô đã 45 tuôỉ rồi.
Tôi nói:
-Ba cháu đã 50 tuổi, để một lat' cháu đếm thử coi ba cháu có phải có 5 nếp nhăn không.
Cô Mai cươì rôì nụ cươì tắt hẳn laị, nét mặt cô hơi buồn noí:
-Thời gian qua nhanh thât., nhanh đến nỗi ngươì ta không thể tin được. Hôì cô 10 tuổi, cô bảo cô 10 tuổi,
năm cô 20, cô baỏ cô 20, năm cô 30 tuổi ngoảnh măt. laị thấy tuôỉ hai mươi đã ở tuốt đằng sau lưng, năm cô 40, thì cô cảm thấy dường như hôm qua là 30 tuôỉ.
Tôi day laị nhìn cô Mai, cô xúc động noí:
-Bây giờ cô đã 45 tuổi rồi.
Tôi an ủi:
-Cháu thấy cô còn trẻ lắm, trồng cô không giống ngươì 45 tuổi, cô chưa già mà!
Cô Mai noí:
-Cháu không biết, 50 tuổi sẽ đến bây giờ, và chẳng mấy chôc' sẽ là saú mươi. Sáu chuc. tuổi là bà già rồi còn gì nữa?
Nụ cươì trên nét mặt cô Mai bỗng tăt' hẳn đi, cô đăm đăm nhìn măt. biển thât. lâu rồi mới noí:
-Tuổi trẻ là hạnh phúc, nhưng thường người ta không biêt' quý trọng nó, vì họ đang còn thanh xuân. Ðến khi già thì họ mới tiếc rẻ, nhưng lúc đó tuổi xuân đã đi qua rôì và không bao giờ trở laị nữa.
Lơì nói của cô Mai Làm tôi rung động lòng tôi, tay nắm chặt cần câu mà tôi không nó năng gì hết.
Bỗng cô Mai hoỉ:
-Cháu có vui không, Lan Ðài?
Tôi cười và hỏi ngươc. laị:
-Còn cô?
Cô Mai suy tư một lát rồi gât. đầu:
-Ở chung với cháu cô cảm thấy rât' vui, xưa nay cô chưa bao giờ thấy vui như thế. Ở chung vơí cháu và ba cháu cô tưởng chừng như ở chung vơí ngươì trong gia đình của cô vậy, vì thế mà cô ở nhà cháu cả ngaỳ.
Tôi nói:'
-Cháu cũng thích ở chung với cô.
Ngay khi đó tôi định hoỉ chồng con cô đâu? Gia đình cô đâu? nhưng tôi chưa dám hỏi. Chính cô cũng không hề đề cập đến nó trươc' măt. tôi bao giờ. Chẳng biêt' tôi có nên hoỉ cô như thế hay không?
Luc' ấy sóng biển từng cơn môt. đập vaò đá, cô Mai chăm chú quan sát tôi, hoỉ:
-Cháu còn nhớ đến cậu ấy chứ, Hạ Lan Ðài?
Tôi lăc' đầu thở daì:
-Có lẽ chúng cháu không thể găp. nhau nữa.
Cô Mai nói:
-Cô biêt' lòng cháu.
Tôi ngồi thẳng lưng laị vung vai môt. cái rồi noí:
-Cô kể chuyện hôì naỹ cho cháu nghe đi.
Cô Mai khẽ nhún vai noí:
-Ồ, chuyện con gái của Haỉ Long Vương à?
-Vâng.
Cô nhìn phương trơì xa xăm nói:
-Sở dĩ cô nhớ đến chuyện đó là taị vì chúng ta đang câu cá, bây giờ cô băt' đầu nhé. Có một chàng ngư phủ găp. phải thời vận không may, bữa naò cũng đi đánh cá nhưng cả ngày mà không băt' đươc. con naò hêt', có khi băt' đươc. cá rồi cá laị chui lot. lưới. Chàng ngư phủ ấy rât' chán nản, một đêm chàng ta ngôì ở bờ
biển ca hát nghêu ngao. Chàng tuy nghèo thật nhưng có giọng hat' rât' hay, con gaí cuả Haỉ Long Vương ở dươí đáy biển nghe đươc. giọng ca truyền cảm cuả chàng mơí từ đaý biển nôỉ lên, thấy chàng ngư phủ quá đep. trai thì nàng con gái âý bèn yêu luôn chàng ngư phủ.
Cô Mai day lại nhìn tôi, thâý tôi chăm chú nghe, cô bèn kể tiếp:
-Chàng ngư phủ không biêt' nàng là ai, nàng hỏi chàng tại sao buồ? Chàng noí taị vì không đáng được cá.
Con gái Hải Long Vương mơí nói rằng: Xin chàng ngư phủ trai trẻ kia chớ buồn, ngày mai khi tia nắng măt. trời đầu tiên chiếu xuống trần gian thì cháng cứ việc lái thuyền ra hướng Ddông, khi đó chàng sẽ bắt đươc. cá. Dứt lời cô con gaí cuả Haỉ Long Vương lặn xuống biển mât' dạng.
Tôi lấy làm thích thú hoỉ:
-Rồi sao nữa?
Cô Mai cươì:
-Sáng hôm sau, măt. trời vưà ló dạng thì chàng ngư phủ chèo thuyền về hướng đông thả lưới xuống nước. Con gái Haỉ Long Vương ở dươí đáy luà cá vào lươí cuả chàng, dó đó chàng ngư phủ đã được một thuyền cá.
Nói tơí đây cô Mai dừng laị.
Tôi hoỉ:
-Rồi sao nữa.
-Hết rồi..
Tôi hỏi:
-Sao kỳ vậy cô? thế thì chàng ngư phủ và con gaí Long Vương không lấy nhau sao?
-Vì đó là chuyện thần thoại, con gái cuả Long Vương không phải là ngươì phàm nên không thể lấy con trai ở
trần gian này làm chồng.
Tôi noí:
-Thế à..theo chaú thì nên sửa laị phần kêt' cuả câu chuyện naỳ môt. tí.
-Sửa như thế naò?
-Nên thêm vaò môt. phần như thế naỳ. Khi chàng ngư phủ chở đâỳ thuyền cá về nhà, thuyên` vưà cặp bền thì thâý con gaí Long Vương đang ngồi trên một hòn nham thạch gỡ maí toc' daì buông xõa ngang vai. Chàng ngư phủ nói lơì cám ơn nàng rôì nàng yêu chàng, thế là hai ngươì lấy nhau là vợ chồng.
Cô Mai noí:
-Ở trên đơì naỳ không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ, mà cũng không có sự kết thuc' naò goị là ven.
toàn cả.
Tôi cuí đầu nhìn cần câu coi có cá cắn câu không, nhưng cần câu chả động đậy gì hêt'.
Tôi noí:
-Cháu mong mỏi ngay lúc naỳ có con gái cuả Long Vương đến đây giup' cháu, nàng sẽ luà cá đến đây cắn
câu cuả cháu.
-Cháu đừng nóng, chờ đợi một tí sẽ có cá cắn câu.
-Cô đóan coi ba và chú Thắng đã câu được con cá naò chưa?
Cô Mai đứng dậy noí:
-Ðể cô laị đó coi họ có câu đươc. con cá naò không, luôn tiện cô sẽ mang thưc' ăn đến đây cho chaú.
Tôi noí:
-Cô trở laị ngay nhé!
Cô Mai từ trên tảng đá nhảy xuống đât' rồi đi lạo xạo trên đá vụn. Tôi co hai chân lại để cằm lên đầu gối
đưa măt' nhìn ra khơi, khi ấy có vaì con hải âu bay lượn trên măt. biển. Bât' chơt. tôi nhớ laị đêm hôm ấy, đêm đầu tiên tôi đến đâu, cái đêm mà tôi ở lại hotel. Dươí ánh đèn màu xanh, với chiếc aó tơ Ấn Ddộ của
Uy Lực cọ sát vào măt. tôi, vơí giọng ca của chàng ca sĩ.
"Em không biêt' tinh` yêu là gì?
Mãi đến khi em thao thưc'
Ðến khi em nếm muì nước măt',
Em không biêt' tình yêu là gì?..."
Tôi thầm nghĩ, Uy Lực bây giờ ở đâu? Xe đua của chàng ở nơi naò? Taị sao tôi không quên đươc. chàng? Nếu hôm ấy ba không giục tôi dọn phòng thì chăc' không đến nôĩ như thế, nếu taì xế không chạy lộn xộn đường thì tôi có thể gặp chàng, nếu bữa đó chàng chiụ chờ tôi thêm một lát nữa thì tôi sẽ găp. chàng ngay. Nói đi nói laị cũng tại vì chú Thắng cả, nếu chú không khuyến dụ ba thì ba đâu có don. nhà. Bây giờ tôi còn cách nào có thể tìm laị được chàng? Chẳng lẽ tôi còng may mắn tìm laị đươc. chàng sao?
Khi ấy bất chợt có ngươì sau lưng tôi, ngỡ rằng đó là cô Mai, tôi hoỉ:
-Họ có câu được cá chưa cô?
Tôi quay đâù laị thấ ngươì âý không phải là cô Mai mà là chú Thắng, tôi giật mình môt. cái. Hai tay chú
Thắng bưng hai caí ly giấy, chú đưa cho tôi môt. ly rôì nói:
-Sữa tươi đây!
Cầm lâý ly sữa tôi hỏi:
-Cô Mai đâu chú?
Chú Thắng ngôì xít laị tôi noí:
-Ba cháu giữ cô Mai lại nói chuyện. Cô ấy bảo chú mang sữa đến cho cháu, bây giờ chỉ có chú ở đây noí chuyện vơí chaú cho đỡ buồn.
Tôi uống môt. hớp sữa rồi noí:
-Cháu thích ngôì một mình hơn.
Chú Thắng noí:
-Ngôì câu cá một mình buồn lắm, vả laị chú vơí chaú it' có dip. nói chuyện với nhau.
Chú Thắng nhìn tôi đăm đăm, tôi dòm ra măt. biển hoỉ:
-Chú muốn noí chuyện chi?
Chú Thắng nói:
-Chú nhận thấy chaú hơi ghét chu, dường như ghet' ngay cái buổI ban đầu vưà gặp gỡ.
Tôi hoỉ:
-Taị sao cháu phải ghet' chu?
Chú Thắng noí:
-Cháu không nhận thấy khi nói chuyện cơí cô Mai và khi noí chuyện vơí chú có khá sao?
-Cô Mai là đàn bà nên cháu thích cô ấy.!
-Cháu không thích chú phải khôNg?
Tôi không ngờ chú hoỉ tôi như vậy nên rất lấy làm ngạc nhiên.
Chú Thắng lăc' đầu như tiếc rẻ điều gì nói:
-Ðáng tiếc thật, cháu giống Thy Thy ghê vâỵ đó.
Tôi hỏi ngay:
-Thy Thy naò?
Chú noí:
-Thy Thy là một ngươì con gái, nàng quen vơí chú năm năm về trước, măt' cuả nàng đẹp như măt' cuả cháu,
nụ cươì cũng thế, mà ánh măt' cũng long lanh như vậy.
Tôi hoỉ:
-Cô ấy cùng lưá tuổi vơí chaú sao?
Chú lăc' đâù tiếc nuôí noí:
-Nàng quá trẻ, cháu có biêt' môt. ngươì đan` ông lứa tuổi trung niên yêu phải một nàng thiếu nữ thì đau
khổ như thế nào không?
Giọng noí của chú trầm trầm, bỗng dưng tôi thay đổi cách tiếp xử đôí vơí chú.
Chú Thắng lấp bấp:
-Chú yêu nàng, nhưng chú biết tuổi tác chú, chú cũng biêt' nàong thuở giờ chưa từng yêu chú.
-Nhưng taị sao chú đi yêu cô ta?
Chú Thắng hỏi:
-Lan Ðài à! Cháu có thể ngăn cản lòng mình đừng yêu một ngươì nào đó hay không?
Nghĩ tơí Uy Lưc., tôi làm thinh.
Chú Thắng hoỉ:
-Chú biêt' Thy Thy không hề yêu chú nhưng chú vẫn mù quáng đeo đuổi nàng, kết cuộc thì...
-Kết cuộc thì sao?
Chú noí:
-Kêt' cuôc. là vô ích, chú mặc quần aó trẻ, nhổ hêt' toc' bạc trên đầu, nhưng đó là môt. hành động non nớt
và ngu xuẩn, vì tuổi đã lớn có cách naò làm trẻ laị được?
Lơì noí cuả chú Thắng làm xao xuyến lòng tôi, lơì noí đó khiến tôi tưởng đến nếp nhăn trên mặt cuả cô Mai.
Ðó là nôĩ buồn cuả ngươì lớn tuổi.
Bỗng Chú noí vơí giọng buồn buồn:
-Ngươì đã lớn tuổi thì không bao giờ có ngươì yêu nữa, mặc dù chú đã hết lòng yêu ngươì ta nhưng đó là
một hành động vô ich'.
Tôi lắng tai nghe tiếng sóng và ngẫm nghĩ lơì noí cuả chú Thắng.
Chú noí vơí một giọng xót xa:
-Ngươì đàn ông tuổi trung niên yêu một nàng thiếu nữ chẳng những không được yêu trở laị mà con` bị
ngươì ta chê cươì nữa.
Tôi nhìn chú vơí vẻ thương haị noí:
-Taị sao chú không tìm môt. ngươì đàn bà đồng lưá tuổi với chú mà yêu?
Chú hoỉ tôi vơí vẻ bàng hoàng:
-Chẳng lẽ chú yêu một nàng thiếu nữ là đắc tội hay sao?
Tôi thầm nghĩ, chú noí đúng, bất cứ yêu ai đều không có tội, vì ngươì ta có quyền yêu. Im lặng môt. lat' tôi hoỉ chú:
-Thy Thy bây giờ ra sao hả chú?
Chú nhớ laị noí:
-Nàng vẫn lui tới với chú, chú chiều nàng như nâng nui trứng mỏng. Nhưng buồn cươì thật khi chú ngỡ rằng làm như vậy sẽ được nàng yêu trở laị. Nang` muốn đồng hồ thì chú mua đồng hồ, muốn aó da thì mua aó da, rồi sau cùng nàng laị muốn mua cà rá hột xoàn chú cũng mua cho nàng luôn, chú thấy gia đình nàng ngheò nên nàng muốn gì chú mua nấy.
Tôi hoỉ chú bằng luận điệu suy đóan:
-Sở dĩ nàng gần guĩ chú là vì tiền fải không?
Chú gật đâù vơí vẻ đau khổ:
-Vì muốn đươc. nàng yêu, biêt' rõ nàng ham tiền mà chú cũng cam chịu. Sau này nàng noí nàng muốn
xuât' ngoaị du học nhưng gia đình không có tiền, vì quá yêu nàng chú đã đưa luôn tiền cho nàng đi Gia Nã
Ðại, chú con` đồng ý gưỉ tiền cho nàng chi tiêu, nhưng...
Tôi hoỉ:
-Nhưng sao hả chú?
-Sáu tháng sau nàng đã lấy chồng, khi ấy nàng chỉ gởi cho chú một lá thư noí rằng không cần chú gởi tiền cho nàng nữa, vì nàng đã lấy chông` rôì.
-Thế à?
-Thế đấy.
Trầm mặc hôì lâu, tôi cảm thâý người đàn ông này đáng thương haị thât..
Chú noí tiếp:
-Sau này chú cũng có nhiêù bạn gái lắm, nhưng họ đều là hạng đàn ba ham tiền, họ yêu chú vì tiền mà
thôi.
Noí tơí đâu chú nhún vai một cái. Bây giờ tôi cảm thấy hơi hôí hận vì trươc' kia đã có thái độ khinh khi, ghét bỏ chú, sở dĩ tôi có thái độ đó là taị vì chú khuyến dụ ba dọn phòng khiến tôi không găp. măt. Uy Lực, bây giờ tôi nhận thấy thái độ đó quá âú trĩ.
Tự bấy lâu nay tôi không có ý định tìm hiểu chú, bây giờ tôi mới rõ chú muốn gần guĩ tôi là taị vì tôi giống Thy Thy, điêù đó cũng nên lắm. Bây giờ tôi đã thực sự cảm thấy hối hận.
Tôi day laị noí với chú:
-Thưa chú, cháu xin lỗi chú nhé.
Chú hơi ngạc nhiên nhìn tôi:
-Chú chỉ mong chaú hiểu cho chú.
Tôi gật đầu:
-Cháu hiểu, chú là ngươì tôt', chú đã tiếp đãi ba cháu, chú thuê biệt thự cho bố con cháu ở, lẽ ra cháu không nên có thái độ đối xử với chú như vậy.
Chú nhìn tôi chòng chọc rồi đưa tay ra nắm tay tôi noí:
-Cháu tôt' lắm.
Tôi noí:
-Cháu sẽ không tiếp xử vơí chú như vậy nữa.
Chú nói:
-Cám ơn chaú.
Tôi nhìn chú cươì, khi đó ba tôi ở đằng xa từ từ đi lại, trên tay có cầm chiếc nón rơm.
Tôi noí vơí chú Thắng:
-Ba đến kià, có lẽ cô Mai kêu ba mang nón đến cho cháu.
Ba chậm rãi trèo lên tảng đá noí:
-Cô Mai kêu ba mang chiêc' mũ này cho con.
Tôi cươì, ba đội mũ lên cho tôi rồi hoỉ:
-Có câu đươc. cá chưa con?
Tôi hoỉ ngươc. laị:
-Còn ba thì sao?
Ba cươì:
-Ba vơí cô Mai câu đươc. con cá mập thât. to.
Tôi cười:
-Ba noí doc'.
Ba ngồi xuống cạnh tôi hoỉ chú Thắng:
-Các ngươì noí chuyện gì đó?
Tôi trả lơì:
-Noí trơì noí đât'.
Ba noí vơí chú Thắng:
-Chú đi lại đằng kia với cô Mai đi, cô đang làm điểm tâm đấy.
Chú Thắng nhaỷ xuống đất vưà đi, vưà nói:
-Môt. chút chiú tôi trở laị.
Ba noí vơí tôi:
-Ba chó chut' chuyện muốn nói vơí con Lan Ddaì à.
Tôi noí:
-Con cũng có chút chuyện muốn noí vơí ba, nhưng ba noí trươc' đi.
Ba noí:
-Ba thấy con không ưa chú Thắng..
Tôi phủ nhận ngay:
-Dạ không faỉ thế ba.
Ba noí:
-Nghe ba noí hết đã, dù sao chú ấy cũng là bạn của ba, con đừng có thái độ thù ghét chú như thế.
Tôi noí vơí một giọng thât. cương quyêt'.
-Con sẽ không đối xử vơí chú như thế nữa đâu ba.
Ngừng laị một lát, rôì ba noí tiếp.
-Mặc dù ba và chú Thắng quen nhau nhiều năm rôì, nhưng đối vơí con ng` cuả chú ấy, ba hiểu 1 cách lờ mờ thôi, cách sống cuả chú lãng mạn lắm...
Tôi trố mắt nhìn ba vì tôi không hiêủ ba muốn nói gì?
Ba cảnh cáo tôi.
-Ðừng wá thân với chú ấy nghe con?
Tôi ngơ ngác.
-Taị sao thế ba?
Ba thành thật noí:
-Ba đã để ý lâu lắm rôì, ba wan sát thấy ánh mắt cuả chú nhìn con..
Tôi noí:
-Tại ba không hiêủ chú chớ, chú noí tại vì con giống bạn gái cuả chú khi xưa đó mà.
Ba noí:
-Chú ấy có nhiêù bạn gái lắm, làm gì chú nhớ rõ như vậy?
Bây giờ tôi mớt fát hiện ra chẵng những cô Mai khog thích chú, mà cả ba cũng không Ưa chú nữa, tôi thấy thương hại chú ghê.
Ba hoỉ tôi.
-Con muốn noí với ba điều gì hả, Lan Ddaì?
Tôi trầm tư một lát rôì noí:
-Con muốn hỏi ba về chuyện cô Mai.
Nghe noí đến cô Mai, ba liền tập trung tinh thần nghe, điêù naỳ chứng tỏ ba wan tâm cô Mai nhiều lắm.
Ba hỏi:
-Chuyện cô Mai làm sao?
-Taị sao ngaỳ naò cô Mai cũng đến nhà chúng ta thế hả ba?
Câu hoỉ xuất kỳ bất ý khiến ba chưng hửng, tôi cảm thấy hôí hận cho rằng không nên hoỉ ba môt. cách đường đột như thế.
Một lát sau, ba noí:
-Vì cô ấy thích nhà mình.
Câu trả lơì cuả ba có vẻ coi tôi là trẻ con.
Tôi nói:
-Nhưng cô ấy có nhà riêng mà?
Ba bỗng sa sằm nét mặt, điêù naỳ chứng tỏ rằng ba đã đứng theo fiá cô Mai.
Ba câp' bách hoỉ:
-Tại sao con hoỉ thế? Fải chăng con không ưa cô Mai.
-Dạ..Không fải thế...nhưng..
Tôi buột miệng noí:
-Cô Mai có gia đình riêng, cô ta đã có chồng và có con, nếu chồng con cô ta biêt' thì...
Nghe tôi noí ba cươì rầm lên.
Tôi hoỉ:
-Tại sao ba cươì?
Ba vỗ vai tôi ôn hoà noí:
-Té ra con chỉ lo lắng điêù naỳ, con đâu có biết năm nay đưá con trai của cô Mai năm nay lớn tuổi hơn con
nữa là khác, chồng cô ta chết cách đây 20 năm rôì.
-Thế hả?
Tôi kinh hoảng rồi sau thở nhẹ nhõm noí:
-Té ra là như thế!
Tôi nhìn ba, ba cươì và đưa tay vuốt toc' tôi noí:
-Con đừng lo cho ba, tuy ba đã già, nhưng ba chưa lẫn, ba còn biết ba làm gì.
Tôi rú lên.
-Thế mà cô Mai naò có noí cho con biêt' điều đó, cô chỉ cho con biêt' là cô có chồng thế thôi, con đâu biêt' cô
âý góa chồng.
Ba vuốt tóc tôi noí một cách ôn hoà hơn.
-Hạ Lan Ðài, ba và con điều là kẻ không may, ba mất vợ, con mất mẹ. Ấy taị vì má con chết quá sớm, nếu không phải tai nạn xe hơi thì ba con ta đâu đến nôĩ cô đơn như thế naỳ.
Trong lơì noí cuả ba có vẻ ngậm nguì, từ hồi naò đến giờ ba chưa tưng` noí vơí tôi bằng giọng noí đó.
Tôi cũng thấy lòng bồi hồi, ngả đầu lên vai ba tôi noí;
-Thưa ba, ở bên cạnh ba con chưa hề cảm thấy cô đơn ba à.
Ba noí với một giọng trầm trầm.
-Lan Ðài, chỉ có ba ở bên cạnh con thôi chưa đủ, con mồ côi mẹ đã mươì mấy năm rồi không có ai săn sóc con, rât' tiếc là ba là đàn ông..
-Con có thể tự săn sóc lấy ba à.
Ba im lặng môt. chút rồi noí:
-Con còn nhỏ lắm, con rất cần có cô Mai săn sóc, sở dĩ ba thường gần guĩ cô ấy là tại vì ba cũng cần cô ấy.
Tôi thầm nghĩ, đúng, tôi cần cô Mai, vaò những khi vắng vẻ không ngươì, cô thường ở bên cạnh an uĩ tôi, vỗ về tôi, trong khi ba dường như lãng quên tôi thì cô Mai hoỉ han tôi chẳng hạn như, Lan Ddài ơi, cháu uống sữa không? bữa nay cháu ăn mấy chén cơm? đừng phơi nắng quá nhiêù nhè'. Chính vì thế mà kỳ hè này tôi thấy đỡ buồn.
Ba tôi cũng rất cần cô Mai, có cô ở bên cạnh nên ba không đi cở bạc rươụ chè hay môĩ đêm đều đi phòng trà nữa.
Ba cần cô Mai mà tôi cũng cần cô, hình như bóng của cô ấy đã đóng một điạ vị quan trọng trong lòng cuả chúng tôi.
Sau cùng tôi nói.
-VÂng, cha con ta đều cân` cô Mai.
Ba gật đầu tươi cươì noí:
-Con đối xử với người khác như thế naò ba không cân` biêt', nhưng con fải đàng hoàng vơí cô Mai, con fải coi cô ấy như ngươì nhà coi như ngươì dì hay mẹ vâỵ.
- Dạ con sẽ làm theo lơì ba dặn.
Ba gật đầu noí:
-Ba vui lắm, mãi cho đến ngày hôm nay ba mới cảm thấy hạnh phuc'.
Tôi nhăc' nhở ba.
-Nhưng chúng ta chỉ tới đây nghĩ hè, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây kia mà?
Ba nhìn sóng biển nói.
-Ba biêt' thế, nhưng it' ra chúng ta được hạnh phúc ngay luc' naỳ.
Ngay khi ấy cần câu cuả tôi bị động đậy, tôi lật đật cầm nó giât. mạnh một cái rôì reo lên:
-Con câu đươc. cá rồi..
Ba tiếp tay tôi kéo nhợ, khi lưỡi câu lên tơí ma*.t nươc' tôi thấy con cá thât. nhỏ nó đang cọ quâỵ trên mặt nước. Tôi hơi thất vọng vì cá nhỏ quá.
Ba gỡ lưỡi câu ra bỏ vaò giỏ. Tôi nhìn con cá hoỉ.
-Cá chi vậy ba?
Ba noí:
-Ba không biết, con hỏi cô Mai đi.
Tôi xách giỏ chạy đi, ba cầm cần câu theo sau. Tới nơi tôi thấy cô Mai đang ngôì nió chuyện với chú Thắng,
tôi reo lên:
-Cháu câu đươc. rôì cô ơi.
-Thât. hả?
Tôi leo lên tảng đá đưa giỏ cho cô Mai xem, noí:
-Nhưng cá nhỏ quá.
Cô Mai nhìn con cá rồi noí;
-Ô, cá đẹp quá nhỉ? Cô chưa từng trông thấy con cá naò đẹp như con cá naỳ.
Tôi khoe khoang.
-Chaú câu được đấy, chính tay cháu câu đươc. đâý.
Cô Mai day mặt lại nhìn ba, bốn mắt nhìn nhau cươì.
Tôi hoỉ cô;
-Cá gì thế cô?
Cô Mai ngắm kỹ một lát rồi lắc đâù.
-Cô không biết, xưa nay chưa hề thấy qua.
Chú Thắng ngôì yên ở đó lo câu không noí năng chi cả, tôi laị gần hoỉ chú.
-Có câu đươc. con cá naò không chú?
Chú Thă"ng tỏ vẻ chán nản noí.
-Không được con nào hết.
Tôi vỗ tay reo mừng.
-A ha! chúng tôi thắng rôì..
Cô Mai noí:
-Mau lên, tất cả ngôì vaò ăn điểm tâm.
Chúng tôi ngồi quay măt. vaò nhau trên tảng đá bằng, cô Mai bắt đâù xắt bánh mì, đổ sữa bò, phêt' bơ, lăng xăng cả lên. Bây giờ tôí mơí cảm thấy cô Mai là cần thiết, giả như trong chúng tôi mà thiếu cô thì chẳng khác naò ngươì thiếu không khí, vạn vật thiếu ánh nắng mặt trời vậy.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt