Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6/25
hư cô it' khi ở nhà. Mấy hôm nay hình như hằng ngaỳ cô ở chung vơí chúng tôi nhiều hơn. Sáng nào cô cũng đến, có khi tôi lên giường ngủ rồi mà con nghe văng vẳng tiếng của cô ở dươí nhà nói chuyện với ba tôi.
Sáng sớm cô thường xách đầy môt. tuí xách thức ăn nào là dưa hấu, rau cải và thịt thà lật đật đến biệt thự chúng tôi, bữa nào tôi xuống bếp nhà sau cũng thấy cô đang loay hoay tiếp tay các chị giúp việc làm điểm tâm.
Cô Mai làm đồ ăn rất sành, sáng nào cô cũng đích thân làm điểm tâm. Ngoaì món ăn Trung Hoa, cô còn biết làm cả món ăn tây phương nữa.
Ba rất thích ăn những món đồ cô Mai chính tay làm lấy. Sau bữa cơm có khi ba đánh cờ với cô Mai ở sau vường, có khi hai ngươì ngôì đọc sách trong phòng khách, có khi cô Mai đi tưới cây, ba thì lo cắt cỏ, có khi chú Thắng lái xe lại chơi rồi ăn cơm ở nhà chúng tôi, vì thế ba phải bận tiếp khách, họ bàn vơí nhau chuyện thương mại, chuyện đánh bài, cũng bà tơí chuyện đàn bà nữa. Khi đó cô Mai bèn kéo tay tôi đến ngồi trước máy hát nghe những bài ca hay. Có khi ba đi bơi với chú Thắng, thì cô Mai giữ tôi ở nhà lo làm sinh tố hay chuẩn bị quần aó để ba tắm về thay.
Cử chỉ của cô Mai rất tế nhị, rất ôn hoà, nên rất dễ mến. Tôi cảm thấy ưa thích cô Mai, nếu không có cô chăc' tôi sẽ cô đơn lắm, tôi cảm thấy hình bóng của cô Mai đã chiếm một địa vị rât' quan trọng trong cỏi lòng tôi và lẫn cả tình cảm của tôi nữa.
Dần dần tôi cảm thấy tôi thích ở chung vơí cô Mai, sáng sớm thì mong đợi cô đến nhà chơi, buổi tối thì ước mong sao cô Ở đây ngủ mà đừng về nhà. Tôi còn nhớ hôm ấy ba nói với tôi ba cần có bạn gái, vì thế tôi cố gắng để cho ba có dịp gần gũi cô Mai.
Từ muà hè năm nay ba đã thay đổi nhiêù, ba không dắt to6i đi tham dự dạ hội nữa, ba cũng không đi đánh bài vơí những nhà trọc phú, thêm một điều lạ nữa là ba không làm bạn vơí các cô gaí buôn son bán phấn, gần như ngaỳ naò ba cũng ở nhà, sống vơí cuộc sống rât' đàng hoàng. Có khi ba cũng đưa tôi và cô Mai đi phố, hay là do cô Mai hướng dẫn đi dạo cảnh.
Tôi luôn luôn suy nghĩ. Taị sao ba thay đổi như vâỵ? Phải chăng ba đã chán ngấy cuộc sống xa hoa? Phải chăng ba đã già rôì?
Nhưng thât. ra ba chưa già, tánh tình cuả ba còn trẻ trung lắm, da thịt của ba vẫn hồng hào, trên net' măt. cuả ba không lộ ra một chút tư lự, ba vẫn còn yêu đời lắm cơ.
Nhưng trong khoảng thời gian này tôi không găp. lại người mà tôi muốn gặp gỡ nưã. Uy Lực gần như đã mất hẵn rồi.
Có một buổi chiều tôi vừa ở trong buồng tắm bươc' ra thì nhìn thấy chị Thúy đang núp ở trươc' cưả sổ phòng ghé mắt nhìn trộm caí gì ở bên ngoài, tôi nhẹ chân đến gần, chị ta kinh hoàng quay đầu laị.
Tôi hỏi:
-Chị rình rập cái gì vâỵ?
Thúy luống cuống trả lời:
-Dạ không có chi hết.
Tôi không tin bước tơí cửa sổ nhìn ra ngoaì thấy ba cùng với cô Mai ngồi ở chiêc' băng ngoaì vườn, không rõ ba đang noi điều gì, nhưng thấy cô Mai gật đầu rồi kế đó ba nắm tay cô Mai. Tôi thơ thẩn môt. hồi rồi quay đâù laị nghĩ ngợi, tai sao ba nắm lấy tay cô Mai? Taị sao cô đến đây hằng ngaỳ? Cô là người đã có chồng con mà?
Rồi tôi nhớ laị ánh măt' của ba môĩ lần nhìn cô Mai, trong ánh măt' đó chứa đựng thứ tình cảm nồng nàn. Tôi đứng thẫn ngươì một hồi lâu, khi ngẩng đầu dậy thấy Thúy đang nhìn trộm cử chỉ của tôi. Tôi đứng yên không noí năng chi. Bỗng dưng Thúy nói với tôi:
-Ba cô tốt phươc' lắm.
Tôi không rõ lời nói của Thuý vô tình hay cố ý nên tôi hoỉ ngay.
-Chị nói thế nghĩa là sao?
Thúy noí:
-Chị Hồng nói cậu thắng bảo tôi săn sóc cô, còn chị ấy thì săn sóc ông, nhưng chị ấy khỏi phải làm việc gì hết.
-Taị sao?
Thúy noí:
-Chẳng hạn như hôm qua, chị Hồng giặt aó cho ông thấy có một chiếc nút áo sứt chỉ, hôm nay chị ấy định đơm laị, nào ngờ ba Mai đã đơm rồi.
Tôi chưng hửng:
-Thế à?
Thúy nói tiếp:
-Bà Mai giỏi lắm và chu đáo lắm, chẳng hạn như hôm trước tôi giặt chiếc aó nylon của cô, giặt xong tôi lấy giá aó phơi dưới ánh nắng thì bà Mai baỏ tôi đem vào phơi ở chổ mát để cho gió thôỈ khô chớ đừng phơi nắng, bà ta nói nylon phơi nắng chống phai maù.
Thúy kể tràng giang đại hải, tôi nhìn cô ta và phát giác trong lời nói cuả cô ta có vẻ ganh tỵ.
Tôi nói:
-Cô Mai bảo chị làm như vâỵ đúng đấy chớ.
Thúy nói:'
-Vâng, vì thế tôi bảo bà ấy giỏi và chu đaó, ba cô cũng có phươc'.
Tôi sa sầm nét măt. nói:
-Chị Thúy à, đó là chuyện người khác, xin chị đừng có xen vào làm gì.
Thúy không vui trả lơì:
-Dạ..
Dứt lời cô ta bỏ đi, tôi goị lại ngay:
-Ðơị một tí.
Thúy day mặt laị:
Tôi trầm giọng hoỉ:
-Hôì naỹ chị rình coi thấy gì đó?
Thúy không tự nhiên trả lơì:
-KHông thấy gì hết, chỉ thấy ông vơí bà Mai ngôì ngoài vườn thôi.
Tôi hỏi dồn:
-Còn thấy gì nưã không?
Thúy đáp:
-Thấy hai ngươì nói chuyện.
-Còn gì nữa?
Thúy lắc đầu:
-Dạ hết rôì.
Tôi chậm rãi nói:
-Ừ, chị thấy có thế thì đừng kể cho kẻ khác nghe, biết chưa?
-Dạ..
Tôi suy nghĩ một lát nói:
-Tôi hỏi chị tí chuyện nhé?
Thúy bước tới trươc' mặt tôi, sắc măt. cô ta có vẻ sợ sệt.
Tôi hỏi:
-Chị giúp việc cho chú Thắng được bao lâu rôì?
-Gần hai năm rôì ạ.
Tôi nắm tay Thúy hỏi:
-Taị sao chị biêt' cô Mai?
Thúy trả lơì:
-Tôi biêt' bà ấy tại nhà cậu thắn, vì thỉnh thoảng bà ta ăn cơm ở nhà cậu ấy.
Tôi hỏi:
-Như vậy thì cô Mai đã quen biêt' chú Thắng hai năm về trươc' rồi à?
Thúy dường như biêt' tôi đang điều tra cô ta nên cô ấy lắc đầu:
-Tôi không đươc. biêt'.
Tôi hoỉ:
-Chị có quen thân với cô Mai không?
-Tôi nghe họ nói...a...nhưng tôi không biết.
Họ noí gì?
Thúy lắc đầu:
-Tôi không rõ, tôi không biết chút gì về bà Mai cả.
Quan sát cử chỉ và cách nói ấm a ấm ớ của Thúy tôi biết cô ta có việc gì giấu giếm tôi.
Thúy khẽ hỏi tôi:
-Thưa cô tôi đi đươc. chưa à?
-Chị cứ đi.
Sau khi Thúy ra khỏi phòng, tôi bươc' lại cưả sổ tò mò nhìn ra ngoài. Ba vẫn nói
chuyện, một tay thì chỉ lên trời, một tay nắm tay cô mai. Cô Mai thì ngước mặt nhìn
trời miệng mấp máy.
Tôi không rõ họ noí gì, ngước măt. lên nhìn trơì, thấy bầu trơì đen kit., và có muôn ngàn vì sao đang lấp lánh, có lẽ họ đang nói chuyện về các vì sao giống như hôm trước tôi với Uy Lực ngồi dươí gốc cổ thụ nói chuyện vậy. Tôi đứng tựa ngươì vào tường, mắt khẽ nhắm laị, bỗng tôi cảm thấy cô đơn, nhất là trong khi ba ngôì chung với cô Mai thì tôi còn cảm thấy cô đơn hơn. Tôi trông thấy ba với cô Mai đều mấp maý môi nhưng tôi chỉ nghe đươc. tiếng kêu thiêt' tha cuả loài côn trùng, nhât' là loài dế.
Tôi thích nghe tiếng dế kêu, nếu bây giờ có Uy Lực ở đây thì tôi cùng chàng sẽ đứng tưạ cưả sổ naỳ nhìn ba và cô Mai nói chuyện và nghe tiếgn dế gáy, có lẽ Uy Lực cũng thich' nghe tiếng dế gáy như tôi vậy, nhưng hiện giờ chàng ở đâu?
Bây giờ ba và cô Mai đều đứng dậy, ba diù tay cô đi vào nhà. Tôi vội rời khỏi cưả sổ, mở đèn đầu giường rồi lật đật leo lên giường nằn giở đại một quyển sách ra xem.
Một lát sau tôi nghie tiếng chân đi lại, kế đó là cô Mai bước vào, trước tiên cô nhẹ tay keó cưả ra rồi thò đầu nhìn, thấy tôi nằm trên giường, chưa ngủ, bèn bươc' vào, ba đi ở sau lưng cô. Tôi để sáhc xuống nhìn hai ngươì, cô Mai đi laị giường tôi rồi ngồi cạnh giường hỏi:
-Cháu chưa ngủ sao? Lan Ddài ơi, ngaỳ mai có chương trình vui lắm, ba cháu đã nhận lời đưa cô với cháu đi câu cá đó.
Tôi hỏi:
-Thế hả?
Tôi nhìn ba, và hỏi thầm trong bụng.
"Ba đã yêu cô Mai à? Ba đã yêu ngươì đan` bà có chồng con rồi sao?"
Kế đó tôi cũng dòm cô Mai và thầm hỏi như vậy.
"cô đã yêu ba tôi rồi à? Cô đã quên chồng con rồi sao?"
Cô Mai thấy sự phản ứng của tôi hơi thờ ơ nên hỏi:
-Cháu thich' đi câu cá lắm mà?
Tôi gượng cươì trả lơì:
-Vâng.
Cô Mai nói với tôi:
-Cô đã năn nỉ cả buổi ba mới chiụ cho cháu đi theo.
Tôi nghĩ thầm:
"cô làm tình với ba cả đêm, cô đã bỏ chồng cô rồi sao?"
Cô Mai nói tiếp:
-Bãi biển đằng kia có người từng câu được cá to lắm, sáng mai chúng mình đến đó, tối nay cô chuẩn bị sẵn một mớ bánh mì, và cô cháu mình mỗi ngươì một chiếc nón rơm thật to để che nắng.
Cô Mai nói thêm thât. nhiều, tôi gật đầu lia liạ nhưng thật ra tôi không nghe vào tai
một lời nào cả, cuối cùng tôi mới như chợt tỉnh hỏi:
Hả?
Cô Mai nói:
-Cô hoỉ cháu có nên mời chú Thắng cùng đi không?
Tôi rú lên:
-Ðừng mơì chú ấy.
Ba hoỉ:
-Taị sao?
Tôi chưa kip. trả lời thì cô Mai đã trả lơì thế:
-Lan Ðaì chỉ thích ba người đi câu thôi chớ không thic'h nhiều ngươì.
Ba nói:
-Ba đã hẹn chú Thắng ngày mai bàn chút chuyện buôn bán.
Cô Mai khoát tay nói:
-Ðừng có bàn chuyện làm ăn vơí chú ấy, chú ta xui lắm, làm ăn cứ lỗ lã thôi, hơn nưã chú ấy đâu có biết tính toán.
Cô Mai day laị nói riêng vơí tôi:
-Ngày mai chúng mình đi trước khi chú Thắng đến nghe, Hạ Lan Ðài?
Dứt lời cô nháy mắt một cái rồi bước ra ngoaì. Tôi thầm nghĩ, cô là ngươì đàn bà vẹn toàn lắm, cô có lòng tốt như má vậy, cô hiểu tôi nhiều lắm. Nhưng cô ấy làm sao ở mãi trong nhà tôi được? Cô ấy đâu có thể chen vào ở chỗ giữa tôi và ba tôi được? Và cô ấy là người đàn bà đã có chồng...
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt