Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3/25
hiếc xe Ferarri đậu dưới gốc cổ thụ gần bãi biển, ở đó thỉnh thoảng chúng tôi trông thấy những lằn sáng màu thủy ngân do mặt biển phản chiếu dưới ánh trăng. Cảnh vật thật thanh vắng, không có tiếng ồn, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng côn trùng hay chim chóc ở xa đưa lại. Ánh trăng từ trên cao soi xuống xuyên qua lá tạo thành những vết sáng trên mặt đất.
Uy Lực hỏi tôi:
- Em thích chỗ này không?
- Nơi này là nơi nào vậy?
Uy Lực đưa tay chỉ đằng trước nói:
- Hồi nhỏ anh thường đến đó bơi lội, sau này phải đi học nên không có dịp đến đó nữa.
- Anh về đây bao lâu rồi?
Uy Lực nói:
- Vừa mới được một tuần, anh hy vọng được sống tự lực cánh sinh tại nơi này, cho đến bây giờ anh vẫn chưa làm ra tiền.
Tôi nói:
- Anh ở chung với má anh phải không?
Uy Lực gật đầu:
- Ở đây ai cũng biết má anh, vì má rất giàu có tại khu vực này.
Tôi hỏi:
- Chính vì thế mà anh muốn tự lực cánh sinh đó à?
Uy Lực suy nghĩ một giây rồi lắc đầu:
- Má anh thương anh và cung cấp cho anh đủ mọi nhu cầu. Anh đang học kỹ thuật, anh hy vọng có ngày thành tài để cho má vui.
- Anh nghĩ đứng đắn lắm, như vậy em cũng phải tự lực cánh sinh.
- Ba em giàu có lắm mà?
Tôi cười:
- Nếu ba rút hết tiền ở ngân hàng ra thì có thể đốt chết người ta. Anh thấy em nên làm việc gì? Ði dạy học được không?
Uy Lực nhìn tôi chòng chọc nói:
- Em cứ làm theo ý thích, đến khi đó có thiếu gì con trai yêu em, lúc đó em sẽ chọn lấy một người làm chồng, rồi sinh con, rồi làm mẹ, rồi làm bà nội...
Tôi nhìn chàng, giọng nói của chàng trầm trầm nhưng có đầy ma lực lôi cuốn khiến tôi cảm giác yêu chàng. Từ hồi nào đến giờ tôi chưa hề nghĩ qua phải làm gì như chàng vừa nói, vì xưa nay tôi vẫn sống trong khung cảnh nâng niu chiều chuộng của ba, tôi chưa hề nghĩ tới phải làm gì trong tương lai, điều tôi mơ ước là một Hoàng Tử, một người yêu...
Uy Lực nói:
- Con gái nhà giàu hạnh phúc lắm.
Tôi không trả lời.
Uy Lực day mặt lại hỏi:
- Em có nghe anh nói gì không?
Tôi gật đầu:
- Em nghe.
Uy Lực mở cửa xe bước xuống, tôi xuống theo, chàng kéo tay tôi nói:
- Anh đưa em lại đằng kia.
Chúng tôi đang đi dưới bóng dừa, ánh trăng từ trên đầu chiếu xuống bị lá dừa che khuất nên dưới lối đi khi tỏ khi mờ.
Uy Lực chỉ đằng trước nói:
- Ở đằng kia có cây dừa ngã nghiêng giống như chiếc giường.
Tôi không tin hỏi:
- Thế hả?
Uy Lực chạy nhanh đến đằng trước, một lát sau chàng nằm trên thân cây dừa giống như nằm trên chiếc võng.Tôi chạy vội lại gần đưa tay xô mạnh cây dừa, thân cây hơi đung đưa, tôi hỏi:
- Sao anh tìm thấy cây dừa này thú quá vậy?
Uy Lực nói:
- Hồi nhỏ anh thường đến đây nằm ngủ, em lên đây nằm thử coi có giống nằm võng không?
Uy Lực nhảy xuống đất, tôi lấy sức leo, chàng đỡ tôi lên, nằm xuống thân cây tôi thở phào.
Uy Lực hỏi:
- Nằm đó có êm không?
Tôi trả lời:
- Giống hồi nhỏ em nằm trên nôi.
Uy Lực đung đưa thân cây, tôi nhắm mắt lại chàng hỏi:
- Anh ru em ngủ nhé?
Tôi không trả lời, nhưng tôi đang nhớ lại cái cảnh ngày xưa má ngồi bên cạnh đưa võng tôi. Khi đó tôi còn nhỏ tí tẹo, bây giờ tôi chỉ nhớ mang máng mà thôi.
Uy Lực hỏi:
- Em mở mắt coi có thấy gì không?
Tôi từ từ mở mắt ra, trông thấy vì sao bên kẽ lá.
Tôi nói:
- Thấy vì sao.
Bỗng dưng thân cây động đậy. Kế đó Uy Lực hỏi tôi:
- Bây giờ em thấy gì nữa?
- Thấy anh.
Tôi nhìn chàng, mặt chàng thật gần mặt tôi, Uy Lực nhìn tôi một hồi lâu, tôi thấy sống mũi của chàng gần như muốn đụng mặt tôi. Tôi mỉm cười, chàng dường như đang suy nghĩ cái gì rồi khẽ lắc đầu nói:
- Anh thấy em nên gặp má anh, vì em cũng đẹp như má anh.
Tôi không trả lời, Uy Lực liền hôn lên môi tôi. Kế đó chàng hỏi:
- Em, không sợ sao?
Tôi lắc đầu:
- Không?
- Em từng bị con trai hôn qua rồi phải không?
- Vâng.
Một lát sau chàng hỏi:
- Anh chưa từng được con gái hôn, em thấy anh hơi run phải không?
Tôi cười thật giòn, Uy Lực hỏi:
- Tại sao em cười?
Tôi thu gọn nụ cười lại ngay rồi trầm ngâm. Tôi tự nhủ. Ðúng, chàng nói đúng, có gì đáng cười đâu? Chàng vừa mới hôn qua tôi, bây giờ chúng tôi không còn là kẻ xa lạ nữa, có lẽ tôi đã bắt đầu yêu chàng.
Bây giờ bốn bề vắng vẻ như bãi tha ma, tai tôi nghe thấy tiếng thủy triều ở ngoài khơi. Uy Lực lấy tay điểm lên môi tôi rồi mỉm cười. Chàng khẽ hỏi:
- Em yêu anh phải không?
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt