Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệu Hạnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3131 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 -
ấy ngày nay cuộc sống đối với Duy là cả một cực hình.
Sáng ra chỉ còn mình cô chạy bộ, con đường cũ bỗng như dài ra quá, bước chạy của cô lạc lõng trên đường đều đều như nhịp điệu buồn tẻ trong tim cô. Đâu rồi cái dáng đàn ông trầm lặng bên cạnh cô, đâu rồi còn người chịu đựng kiên nhẫn và bền bỉ những tính khí thất thường mưa nắng của cô?
Vào phòng tập Aerobic, cô hướng dẫn như một cái máy. Về nhà, lại càng vắng lặng nặng nề hơn.
Hôm nay, cô đã lấy một bộ đồ cũ kỹ ra và suốt buổi cặm cụi pha sơn để sơn lên bức tường mà anh đã dự định cùng cô làm vào một ngày chủ nhật nào đó.
Cô chọn màu xanh ngọc để pha. Mím môi mím lợi pha pha chế chế, cô nhúng cây lăn vào bắt đầu sơn tường. Quyết chí làm cho xong, cô bắc cái ghế dài có đế ngày xưa kia của mẹ, đứng lên để sơn. Mỏi cả tay mà sợn được một mảng tường khá lớn. Cô leo xuống để dịch ghế đi thì tuột tay, khay sơn đổ tung toé ra sàn nhà, văng cả lên mình cô.
Tức uất lên vì sự vụng về của mình, Duy quăng cây lăn, đá đổ ghế rồi òa lên khóc, tiếng khóc tủi thân nức nở. Cô cứ tưởng mình có thể kiêu hãnh vươn vai sống còn ở đời, nhưng sự thật thì sao?
Ngồi bó gối với đôi gò má đẫm ướt, Duy nhìn bức tường chỉ mới sơn một mảng, nhìn sơn văng nham nhở trên nền nhà như một bãi chiến trường mà buồn bã.
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Duy giật nảy mình. Cô ngơ ngác mất mấy giây mới lính quýnh đứng dậy được. Vén lại mớ tóc rối tung, sửa lại bộ quần áo xộc xệch, cô chạy ra cửa. Hít một hơi dài cho tươi tỉnh cô mở cửa.
Cô Út Sa đứng trước mặt với nụ cười hiền lành. Không phải là anh.
- Sao đó Duy? Không thèm cho Út vào nhà hả?
Câu hỏi của cô Út Sa làm Duy sực tỉnh, cô mở rộng cửa né người cho cô Út vào, miệng lí nhí:
- Xin lỗi Út. Tại con... bất ngờ quá.
Vào nhà ngồi mở giỏ soạn mấy món quà mang theo, cô Út Sa vừa nói:
- Bộ có chuyện gì hả Duy? Sao Út thấy mặt mày con buồn hiu vậy?
Sà xuống ngồi bên cô Út Duy cười gượng:
- Đâu có gì Út. Tại con... buồn ngủ thôi mà.
Ngẩng lên định nói gì tiếp, chợt cô Út trố mắt nhìn quanh nhà rồi kêu lên:
- Trời đất! Cái gì mà tùm lum vậy Duy? Hồi nãy mới bước vô còn tối mắt Út chưa kịp thấy. Ai làm lem luốc dơ dáy vậy?
Duy cười quê:
- Con chứ ai. Con tính sơn tường, ai dè...
Nhìn tổng quát từng mảng tường mới sơn trên cao tới cái nền nhà lốm đốm sơn, cô Út lắc đầu:
- Sao không gọi thợ về làm? Mấy cái vụ leo trèo sơn phết này đâu phải để cho đàn bà con gái làm đâu.
- Bây giờ con sống tự lập mà Út - Duy khẽ nói - Nên cũng phải tự làm nhiều thứ.
Cô Út nhìn Duy thở dài thương xót:
- Cực cho con lắm hả Duy? Con cứng đầu quá, nội bảo con ở lại với nội mà con cứ nằng nặc về lại Sài Gòn làm chi. Ở đây con chỉ có một mình, biết lấy ai mà nương tựa.
Duy cười nhẹ:
- Con cũng đã ổn định rồi mà Út. Con cũng đã có việc làm, cũng sống được.
- Sống được cái gì - Cô Út ngắt lời - Ý là Út chỉ nói con dạy thể dục thôi không có nói cho nội biết hằng đêm con phải nhảy múa để kiếm tiền mà nội còn nhằn như vậy, chứ nếu biết sự thật, nội còn la tới đâu nữa.
Cô Út lắc đầu:
- Út cũng phải sợ luôn. Cứ hai, ba tháng là nội lại hối Út sắp xếp về coi chừng nhỏ ra sao, bắt nhỏ lên Đà Lạt ở. Rồi lần nào về một mình không có nhỏ Duy lại bị nội cằn nhằn. Nội bảo nhớ Duy lắm đó, đã hơn năm nay rồi. Sao không chịu lên thăm nội?
- Út à, con...
- Con con cái gì. Út thấy Sài Gòn có cái gì đâu mà con cứ ở lại? Nếu vì chuyện của vợ chồng Uyển Thanh thì nội cũng đã nói cho con nghe rồi đó, nội đâu có kể mấy cái chuyện vẩn vơ đó. Mà kể từ ngày đó, nội cũng không đếm xỉa gì đến chị Hai, giận luôn cho đến bây giờ đó.
Duy cười buồn:
- Con không lên Đà Lạt sống được không hẳn vì vụ đó Út à, Út cũng biết đây là nhà mẹ con dành dụm mua được. Con thích ở lại vì có nhiều kỷ niệm của mẹ. Bây giờ con ráng làm việc, sẽ có một ngày con về thăm nội mà, Út nói nội đừng buồn con.
Mân mê mấy cái trái hồng tươi giòn, cô cười nói:
- Lần nào về Út cũng nhớ quà cho con hết.
Cô Út lườm Duy.
- Lệnh của nội ai dám không theo. Chỉ có con nhỏ cứng đầu mi mới cố níu ở lại đây, không chìu ý nội thôi.
Cô Út lại than thở:
- Chuyến này lại trở lên một mình và bị nghe chửi nữa thôi chứ biết sao được.
*****************
Tú Mai tết một bên tóc cho Duy thành bím, miệng cô cứ thuyết phục:
- Để rồi nhỏ xem, tết hai bím tóc này rồi mặc bộ áo váy mới sẽ hợp và "nhon" lắm, tụi mình sẽ sáng hơn tốp nhảy của tụi Lệ Hoàng cho coi.
Duy cười:
- Thời trang búp bê hả? Tự nhiên hôm nay quăng cái váy ngắn ngủn còn bím tóc cho mình nữa. Bộ nhỏ muốn hai đứa thành đôi nhảy nhí nhố sao?
- Thì mình cũng chơi model nào mà không được - Tú Mai cãi - Mà bảo đảm với nhỏ thắt bím rồi mặc hai cái váy carô này vô là số dách. Mình cóp y chang ở cuốn báo ảnh nước ngoài chứ bộ.
Xong một bên tóc, Tú Mai quay qua thắt bím luôn bên kia cho Duy, cô gợi chuyện:
- À, nhỏ nè, nhỏ nói coi anh chàng bạn gì đó của nhỏ hôm nay có đến nữa không nhỉ?
- Mình... làm sao biết được.
Tú Mai cười:
- Nè, bộ cái tình bạn củahai người có trục trặc gì hả? Sao mấy ngày trước mất dạng, bây giờ lại xuất hiện đều đều mỗi đêm, ngồi một chỗ, uống mỗi nước khoáng, rồi nhìn tụi mình nhảy, rồi lặng lẽ ra về, gì kỳ vậy nhỏ?
Duy cụp mắt xuống, chính cô còn không hiểu được chuyện ra sao nữa là Tú Mai.
Kể từ lúc cô quát tháo đuổi anh ra khỏi nhà, bẵng đi đúng năm ngày, cô vẫn bứt rứt vào ra nên nhớ rõ từng ngày. Ngày thứ sáu sau đó, anh xuất hiện trở lại, ở vũ trường Tonight, vẫn ngồi ở cái bàn trước quầy D.J trầm lặng hút thuốc và ngắm nhìn cô nhảy.
Thoạt đầu nhìn thấy anh trở lại, cô thấy thót cả tim, tinh thần cứ bấn loạn lên, mà không hiểu tại sao mình lại có thể dễ dàng mất bình tĩnh đến thế.
Rôi sau đó với bản tính bướng bỉnh ra vẻ gan góc, cô có lần đưa mắt nhìn thẳng xuống anh. Nét mặt bình thản, không lộ chút ưu tư nào, anh như chỉ đơn giản nhìn cô nhảy, vậy thôi. Đôi mắt sáng và dáng ngồi lặng lẽ của anh làm cô càng không yên. Cô không ngờ để từ tình bạn thân thiết, tin cậy trở thành xa lạ khó chịu và buồn lòng như vậy.
Đúng là bây giờ cô đã biết mình sai, đúng là bây giờ cô hiểu mình cần anh như thế nào, cần hơn cả sự mong đợi ở một người bạn. Vậy mà, cô vẫn không biết làm gì để thay đổi tình trạng khó thở này, để có lại được giây phút vui vẻ cũ bên nhau
Duy thở dài.
Tú Mai đã bím xong tóc cho Duy, cô so hai cái bím của Duy với mình rồi cười:
- Của nhỏ ngắn hơn một tí đó.
- Thay mau đi nhỏ, không thôi tụi mình trễ giờ đó. Bỏ cái chuyện anh chàng kỳ cục của nhỏ qua một bên đi. Lo đi làm cái đã, tuần này mình đã trễ hai lần rồi.
Thay cái áo thun ôm dài tay váy carô đỏ sọc, Duy ngắm mình trước gương một lúc rồi càu nhàu:
- Váy gì mà ngắn ngủn vậy nè. Bộ Tú Mai không nhớ là tụi mình đứng trên cao à? Trong đó lại toàn mấy tay nham nhở, rủi có tên nào giả say...
- Giả say sao được, nhỏ không nhớ là anh mình làm bảo vệ trong đó hả? Ai dám đụng tới mình - Tú Mai nói - Vả lại tụi mình đều có đôi chân đẹp, tội gì không khoe cho thiên hạ lé mắt chơi.
Duy khẽ cười lắc đầu:
- Ừ thì lé mắt. Bây giờ bứng gốc được chưa? Mới hối người ta mà cứ dài dòng.
Định khoác áo ngoài vào rồi đi xuống, nhưng Duy lại bi. Tú Mai níu lại:
- Ê, khoan đã nhỏ.
- Gì nữa đây? - Duy ngạc nhiên.
Ghé sát vào mặt cô, Tú Mai nheo mắt nhìn rồi lắc đầu:
- Lại đánh son hồng rồi. Cây son màu mậm mình mới đưa nhỏ hôm trước đâu? Nhỏ đánh màu đó mới hợp và "bốc".
Duy chép miệng đành quay trở vào chùi sạch son môi thoa đúng màu son Tú Mai nói. Xong, cô quay lại nhướng mày:
- Rồi đó. Muốn mận chín thì có ngay mận chín. Còn lôi thôi nữa là hết giờ đó.
Lúc này Tú Mai mới gật gù theo cô xuống dưới nhà, miệng thì lải nhải:
- Nhỏ cũng nên cám ơn Tú Mai này bởi vậy hai đứa mới luôn hợp mốt và bắt mắt. Chứ như cái tật lúc nào cũng mặc áo màu đỏ rồi không biết trang điểm như nhỏ hả, thì mãi cũng không lột tả được cái vẻ đẹp tối ưu của mình.
Duy mỉm cười mở cửa để bạn dắt xe ra. Ngoài cái tật nói nhiều, Tú Mai cũng là một cô bạn dễ tánh. Cô thường chìu ý bạn như một thói quen.
Đến nơi, gởi xe xong. Tú Mai nhìn đồng hồ tay thở phào nói với Duy:
- Vừa kịp giờ đấy, hú hồn.
Ánh đèn bên trong chớp tắt đủ màu khiến Duy nheo mắt lại. Dù đã làm ở đây cả năm trời rồi, nhưng cô vẫn chưa hẳn quen với giàn đèn rực rỡ đến chói cả mắt thế này. Nhưng cũng nhờ sự rực rỡ đến chói mắt đó mà khi trình diễn, cô có thể tự chủ nhìn thoáng vào những vệt sáng nhảy nhúa đó, mà không quan tâm lắm đến những ánh mắt chiêm ngưỡng lẫn háo hức, ganh tị của vô số đàn ông, đàn bà ở đây.
Chợt Tú Mai huých tay cô:
- Ê nhỏ, hắn lại đến đấy.
Duy liếc nhìn, Nguyễn vẫn ngồi chỗ cũ như chờ đợi.
Lấy dáng vẻ thản nhiên, cô đi ngang qua anh. Tú Mai nhoẻn miệng cười ra hiệu với anh chang D.J lập tức nhịp điệu sôi nổi của Rap đã vang lên thay cho ban nhạc vừa chơi xong bài cuối.
Cởi áo khoác, Duy và Tú Mai cùng bước lên sân khấu. Giờ của các cô bắt đầu.
Bộ váy áo mới hôm nay quả thật hơi ngắn nhưng rất đẹp với hai cô, một chút "quậy" nhưng với dáng vẻ trẻ con, dễ thường. Đôi bím tóc cứ tung tẩy theo bước nhảy khiến đôi khi Duy mỉm cười. Cô lại càng xinh hơn với nụ cười đó, càng hớp hồn nhiều người phía dưới.
Không ngờ hiệu quả của bộ váy áo mới và nụ cười tươi xinh đó lại trở thàng phức tạp và rắc rối cho Duy. Giờ giải lao, hai cô bước xuống chưa kịp lau mồ hôi mướt trên mặt, thì đã có một khay rượu chìa ra trước mặt. Người phục vụ chỉ tay vào một bàn phía sau nói:
- Họ bảo mời hai đứa em đó.
Duy và Tú Mai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu:
- Tụi em đâu biết uống rượu. Nhờ anh nói cám ơn họ và cho xin lỗi nhé.
Người phục vụ đem mâm rượu đi. Tưởng đã yên, ai ngờ chỉ chốc lát tốp người đó đã khệnh khạng kéo tới chỗ Duy và Tú Mai.
Một người chỉ vào gã đàn ông bụng phệ có gương mặt đỏ lựng, dáng đi lừ đừ, bảo Duy với giọng xấc xược:
- Ông chủ tụi tôi thích cô nên mời uống chút rượu làm quen. Cô đừng từ chối mà ổng buồn. Nể mặt ổng chút đi.
Tú Mai lên tiếng:
- Tụi tôi đã từ chối rồi mà. Ông chủ mấy anh có buồn thì cũng đành chịu chứ biết sao.
Quay lại nhìn Tú Mai cái nhìn dữ dằn gã vừa nói hất hàm:
- Ai cho cô lên tiếng. Tôi muốn nói chuyện và mời cô kia đến bàn ngồi chơi thôi. Cô đừng có lôi thôi mà có chuyện đấy.
Thấy bọn người vây quanh mình và Tú Mai có vẻ gây hấn, Duy đưa mắt tìm người cầu cứu. Mắt cô gặp mắt Nguyễn. Anh đang quan sát sự việc một cách chăm chú như chờ ở cô một xử lý thích đáng.
Mím môi bỏ mặt Nguyễn với cái kiểu thận trọng trầm lặng của anh, cô lướt qua đến anh chàng D.J sau quầy. Một tia sáng vừa lóe qua đầu cô, cô đưa mắt ra hiệu với anh ta. Miệng thì cười, nâng ly lên cô nói nhỏ nhẹ:
- Dù không biết uống rượu, nhưng nể lời quí vị, tôi xin nhấp môi một chút. Còn lời mời đến bàn thì thành thật cho chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không thể.
- Cái gì mà không thể với không được? Tụi này là bạn bè của ông chủ cô đấy, cô có muốn mất việc không thì nói.
Giọng điệu thô lỗ dữ dằn của bọn họ làm cho Tú Mai và Duy bắt đầu tức giận, nhưng họ đông và có vẻ hung hăn quá.
Cũng may, hiểu ý của Duy, người ở phòng máy đã chuyển qua ngay nhạc Rap sớm hơn mọi ngày để cứu nguy cho hai cô, Tú Mai mừng rỡ nói:
- Tụi tôi tới giờ lên sân khấu lại rồi, xin lỗi nhé.
Vừa nói, cô vừa kéo tay Duy đi. Một bàn tay to bè khác chụp lại vai Duy. Hai cô giật mình quay lại.
"Ông chủ" từ nãy đến giờ vẫn im lặng bây giờ mới lên tiếng. Ông ta nói với Duy:
- Cô em cũng có thể lên đó nhảy tiếp, nhưng bắt buộc phải uống cho hết ly rượu này đây. Nếu không, chắc là khó mà bước lên đó được.
Câu nói lừ đừ hăm dọa một cách nhẹ nhàng của ông ta làm cả Duy lẫn Tú Mai đều cảm thấy sợ.
Bặm môi lấy bình tĩnh, Duy gật đầu quả quyết:
- Được, vậy thì để tôi uống. Mong rằng các ông để chúng tôi làm tiếp công việc của mình.
Nâng ly lên, cô dốc ngược vào cổ họng như những lần uống thuốc trước đây. Nhưng thuốc đâu có nhiều, có đắng thì vẫn còn dễ uống, rượu mạnh đâu phải là thuốc, nên Duy vừa dốc vào miệng là phải gập người ho sặc sụa trong tiếng kêu hốt hoảng của Tú Mai.
Rượu từ miệng cô sặc ra văng cả vào bọn người đang gầm gừ xung quanh. Bọn họ tức giận quát lên dữ dội:
- Láo thật! Rượu ông chủ mời mà cũng dám phun ra. Phải bắt con nhỏ này uống hết cả chai luôn đi.
Tú Mai lính quýnh đỡ lấy Duy. Cô vẫn còn ôm ngực ho đến đỏ mặt. Một trong bọn người đó hung hăng túm lấy Duy thì có một cánh tay ngăn lại.
- Các ông đông người ăn hiếp mấy cô gái coi sao được.
Tú Mai mừng rỡ còn Duy cũng ngẩng nhìn kinh ngạc. Nguyễn lẻ loi trước đám người say sưa hùng hổ đó, làm sao anh có thể cự lại họ? Ánh đèn nhấp nháy liên tục và điệu nhạc càng cuồng loạn hơn khi cuộc xô xát bắt đầu. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng nện vào người nhau thật ghê rợn.
Đột nhiên đèn tắt ngấm, tiếng bàn rơi ly đổ càng nhiều hơn. Người ta vừa la hét vừa chen nhau chạy tràn ra ngoài. Duy không kịp có hành động gì thì có người đã chộp lấy tay cô và lôi đi theo dòng người. Cô vừa giãy giụa thì giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai:
- Tôi đây, Duy.
Xuôi theo sự hướng dẫn của Nguyễn, Duy theo dòng người chạy tràn ra đường. Cô cố gỡ tay anh ra và kêu lên:
- Tú Mai, còn Tú Mai nữa, tôi phải vào để...
- Còn vào gì nữa Duy? Tú Mai không sao đâu, theo tôi.
Nguyễn kêu lên trong khi lôi cô chạy vào một hẻm vắng:
- Buông tay tôi ra anh Nguyễn.
Quay phắt lại gí cô vào sát tường, anh quát lớn:
- Em còn muốn gì nữa Duy? Bây giờ đã thấy rắc rối chưa? Cứ theo nghề này vào ra mấy chỗ phức tạp như vậy, rồi còn chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Em có biết rằng ăn mặc như thế này sẽ là một tai họa hay không? Tại sao càng ngày em càng cố ý rước họa vào thân như vậy?
Tay anh nắm lấy vai cô đau quá, đến nỗi nước mắt cô đã muốn tràn mi, vậy mà anh còn chửi mắng cô ư?
Duy tức tối nghiến răng cố gỡ tay anh ra.
- Mặc tôi, anh mau buông tay tôi ra đi.
- Để cô tiếp tục làm con thiêu thân rồi sớm muộn gì cũng lao vào lửa à?
- Thì đã sao - Cô hét lên - Tôi ăn mặc hở hang, cố ý khiêu khích đàn ông đó, thì sao? Tại sao anh cứ làm phiền tôi mãi vậy? Tại sao anh cứ làm tôi phải chán ghét, phải bực mình? Phải, tôi muốn làm con thiêu thân đó. Tại sao anh cứ cản đường tôi. Sao không để tôi yên? Tại sao anh...
Lời nói giận dữ của cô vụt ngừng bặt khi cô trố mắt nhìn một vệt đen dài trên gương mặt Nguyễn, mà ánh sáng hắt hiu của ngọn đèn vừa vô tình rọi vào.
Sững người, cô đưa tay run run sờ vào vệt đen đó rồi lọng cọng rụt tay về nhìn. Màu máu đỏ tươi, còn tươi hơn cả mấy cái móng tay màu mận chín của cô.
Duy nhũn cả người vì sợ, cô lắp bắp:
- Là... là máu. Anh bị thương rồi. Anh đang bị chảy máu kìa.
- Tôi biết.
Giọng anh nhẹ như gió thoảng. Duy ngước lên nhìn vào mắt anh, nước mắt hoảng sợ và hối hận chảy tràn trên má cô. Cô ấp úng:
- Tại sao... tại sao anh lại làm vậy? Vì một đứa con gái ngu ngốc như em, vì một tình bạn đã trở thành lạt lẽo mà anh can thiệp để bị đổ máu thế này sao?
Anh nhìn cô đăm đăm:
- Em thật tình không hiểu hay cố tình không chịu hiểu?
- Anh...
Cô chưa kịp nói thì hoảng hốt khi thấy gương mặt anh kề sát. Chợt hiểu hành động của anh, cô quýnh quáng đẩy vai anh và nghiêng đầu né tránh.
- Em không thể trốn tôi mãi đâu.
Nguyễn thầm thì và cương quyết tìm môi cô. Đôi môi ấy cũng bướng bỉnh không khác gì cô chủ, nụ hôn kéo dài rất lâu. Thoạt đầu, thì nóng rực cuồng nhiệt, cho đến khi đôi môi cô ngoan ngoãn mềm mại như tơ mướt thì thành trăm ngàn nụ nhỏ mơn trớn nhẹ nhàng.
Khi anh buông thả môi cô ra. Soi mắt mình vào bóng mắt ngây ngô của cô, anh khẽ hỏi:
- Em có cần câu trả lời nào khác không?
Duy đỏ mặt lẩm bẩm điều gì không rõ, Nguyễn thoáng nghe rồi gật gù. Cô háy anh:
- Anh nghe được gì mà gật gật đó?
Nguyễn cười:
- Tai anh còn thính lắm, anh nghe rõ ràng em nói không cần câu trả lời nào khác nữa đâu, có phải thế không?
Cô lại đỏ mặt làm thinh.
Nụ hôn thần diệu dài thật dài đó như nối tâm trí hai người lại vậy. Cô lẩm bẩm nhỏ xíu thế mà anh cũng nghe.
Khẽ chùi vài giọt lệ còn ướt đôi má Duy, anh thầm thì:
- Đừng bướng bỉnh và hay hờn thế nữa nhé Duy. Em làm anh điên lên vì khổ sở, vì buồn...
- Thì em cũng...
Duy kịp ngưng lại lời nói hớ của mình, nhưng vẫn bị anh bắt kịp. Nguyễn cười vang thích thú:
- Tự thú rồi nhé cô nhỏ. Cũng buồn cũng nhớ anh chứ gì? Vậy mà cứ làm tình làm tội anh mãi.
Duy cũng phải phì cười vì vẻ sung sướng của anh. Cô nghiêm mặt:
- Đừng lo cười đùa hoài thế anh, mình mau về nhà đi, để em băng vết thương cho anh, trên đầu phải không?
Sờ tay lên mảng tóc ướt bết dính với nhau, anh cười:
- Đồng ý. Em tình nguyện làm y tá cho anh thì chịu liền chứ.
Thả bộ dọc theo con đường để tìm taxi, Duy bỏ lại áo khoác trong vũ trường nên co ro trước gió đêm, Nguyễn ôm choàng cô và dìu cô đi, yêu chiều như thể anh đã tìm được từ cô hạnh phúc của đời mình.
- Nè, nói thật anh nghe đi. Em nhớ anh có nhiều không? Có... đến nỗi khóc không?
- Sức mấy, nhớ anh thì họa chỉ có hai bức tường trét hồ nham nhở ở nhà em nhớ anh thôi, chứ ai mà thèm.
Nguyễn cười. Cái cười đầy ngụ ý như hiểu những gì cô nói và cả những gì cô e thẹn chẳng nói nên lời.
Đêm đã khuya và gió thì càng thổi lạnh, nhưng Duy thì không còn co ro nữa. Cô đang ấm áp trong vòng tay anh, đang nương tựa vào anh một cách tin yêu.
Ngày mai không còn lẻ loi cô độc nữa, vì cô đã có tình yêu của anh trong đời rồi.
Nguyễn cúi xuống, Duy lại như thấy ngàn ánh sao rụng lấp lánh quanh cô, quanh anh, và phủ ánh bạc ngời sáng lên cả hai người.
Mưa Hạ Mưa Hạ - Diệu Hạnh