Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2978 / 5
Cập nhật: 2016-04-30 18:01:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ộc cộc...
Nhật gõ nhẹ lên cửa, anh hồi hộp chờ cánh cửa mở ra. Đã mấy ngày rồi, anh không gặp được Vân Anh nỗi nhớ cứ cháy bỏng cả người.
- Ai đó?
Giọng khàn đục và cánh cửa mở hé ra. Nhật mừng rỡ:
- Bác! Cháu là bạn của Vân Anh. Vân Anh có nhà không bác?
Bà Vân Phi nhìn Nhật đăm đăm. Bà nhận ra nét giống nhau giữa gã thanh niên này và ông Hoàng, cả Vân Anh, không cần hỏi bà cũng biết là ai nên lạnh lùng:
- Nó không có ở nhà. Sau này cậu đừng có tìm nó nữa.
Cánh cửa toan đóng lại, Nhật vội vàng đẩy lại:
- Bác! Vân Anh đi đâu, xin bác làm ơn cho cháu biết Vân Anh đi đâu. Cháu cần gặp Vân Anh. Cháu cũng xin lỗi, nếu như hôm đó mẹ cháu đến đây nói gì đó xúc phạm đến bác và Vân Anh.
- Cậu là Nhật, con của bà Tuyết Sương và ông Long?
- Vâng. Vậy là bác có biết ba mẹ của cháu?
Không ngờ câu xác nhận của Nhật càng làm bà Vân Phi giận dữ hơn. Bà xô mạnh Nhật ra xẵng giọng:
- Nếu như vậy tôi cấm cậu gặp con tôi rõ chưa. Cút đi!
- Bác! Thật ra mẹ cháu đã nói những gì để cho bác và Vân Anh phải giận dữ đến như vậy? Bác hãy nó cho cháu biết.
- Hãy về mà hỏi mẹ cậu!
Cánh cửa đóng sầm lại, nếu không kịp rút tay lại, Nhật đã bị kẹt tay, anh đa khổ đứng nhìn cánh cửa đóng kín. Mẹ đã nói gì khiến Vân Anh tránh mặt anh và mẹ của Vân Anh lại giận dữ đến như vậy? Phải chi anh được gặp Vân Anh, đàng này anh không có cách nào gặp được cô. Tại sao lại xảy ra nông nỗi này.
Nhật lếch thếch đến nhà Đỗ Quyên, hy vọng tìm thấy Vân Anh ở đó. Vừa trông thấy Nhật, Đỗ Quyên lao ra vui mừng:
- Trời đất! Hôm nay rồng chịu đên nhà tôm, chiều nay trời mưa nghen.
Cô thân mật ôm cánh tay Nhật:
- Anh Nhật ngồi ghế, Quyên vào nhà lấy nước uống nghen.
Nhật lắc đầu, bộ mặt thiểu não:
- Tôi không uống đâu. Quyên cho tôi hỏi mấy ngày nay Quyên có gặp Vân Anh không, cô ấy đi đâu rồi?
Đỗ Quyên sầm mặt:
- Vậy ra, anh đi tìm Vân Anh chứ không phải thăm em, hay nhớ em mà đến.
Em không biết.
- Không có lý nào hai người thân nhau mà Quyên không biết Vân Anh đi đâu.
- Không biết thật mà.
Đỗ Quyên vờ ỡm ờ:
- Nghe nói hình như mẹ Vân Anh muốn gả chồng nước ngoài cho Vân Anh.
- Không có lẽ nào!
Đỗ Quyên xẵng giọng, cô thấy ghét Nhật quá nên nói luôn:
- Em cũng không biết luôn, song nghe nói Vân Anh đã tìm chỗ làm ở công ty Hàn Quốc nào đó, và sẽ lấy chồng Hàn Quốc luôn.
- Vậy nếu Vân Anh có gặp Quyên, nói tôi tìm nghen. Ngày mai tôi phải về Qui Nhơn rồi. Tôi không tin Vân Anh dễ bị đặt để đâu.
Nhật toan nổ máy xe, Đỗ Quyên tắt công tắc, cô rút chì khóa xe ra khỏi ổ khóa:
- Nhờ người ta như vậy rồi đi về?
- Đừng đùa mà Quyên, trả chìa khóa lại cho tôi.
- Sao anh không nghĩ là mẹ của anh nói cái gì đó với Vân Anh, đại để như gia đình nó là cái gia đình tạp nhạp, mẹ Vân Anh tối ngày đi đánh bài, đi uống rượu, còn ba Vân Anh chỉ là một bảo vệ giữ xe.
Nhật toát mồ hôi:
- Chẳng lẽ mẹ tôi còn muốn chọn vợ môn đăng hộ đối?
- Chẳng lẽ chẳng không gì, chắc chắn như vậy. Vân Anh nói với em... nó sẽ lấy chồng Hàn Quốc, nó sẽ có tiền, xem còn ai dám xem thường gia đình nó.
- Đỗ Quyên! Vân Anh nói như vậy à?
- Ừ!
Nhật chết sửng. Mẹ nói với anh bà không quan tọng chuyện giàu nghèo, quan trọng là anh hạnh phúc hay không kia mà. Đó có thể là nguyên nhân Vân Anh không muốn gặp anh nữa. Tại sao có thể như vậy được. Quên cả chào Đỗ Quyên, Nhật giật phăng chìa khóa trên tay Đỗ Quyên, anh mở máy chạy, làm cho Đỗ Quyên hoảng sợ phải nhảy tránh sang một bên. Cô tức giận quát theo:
- Sao có thể cư xử với em như vậy hả?
Nhật có nghe gì đâu, anh phóng xe đi như người điên.
Đến tối Nhật mới về đến Qui Nhơn, anh lao vào phòng mẹ mình:
- Mẹ!
Tóc Nhật rối bù, mặt tái xanh vì mệt và vì đường xa gió thổi mạnh nữa. Bà Tuyết Sương vội ngồi dậy:
- Sao con về khuya quá vậy?
Nhật tức giận:
- Không phải là mẹ bảo con về gấp hay sao?
Ông Long nghiêm mặt:
- Con có thái độ hằn học với mẹ con là sao vậy?
Nhật biết lỗi cúi đầu nghẹn ngào:
- Con xin lỗi. Có điều con muốn hỏi mẹ, mẹ đã nói gì để Vân Anh tránh mặt con? Con đi tìm không gặp, đến nhà của Vân Anh đuổi con đi. Mẹ từng hứa với con, hôn nhân của con tùy con quyết định, mẹ không quan trọng chuyện giàu nghèo, nhưng sau đó mẹ....
Bà Tuyết Sương ngắt lời:
- Năm nay con mới hai mươi ba, vừa ra trường đã muốn cưới vợ rồi sao. Nếu Vân Anh muốn kết hôn, nó sẽ chờ con. Tuy nhiên mẹ khuyên con hãy xa Vân Anh đi, đừng bao giờ dây vào một gia đình lộn xộn như vậy. Mẹ không thích họ đâu.
Nhật uất ức ngẩng đầu lên:
- Vậy là mẹ nói rõ ý của mẹ rồi phải không? Mẹ cũng nói những lời này với Vân Anh rồi chứ gì, cho nên Vân Anh tránh mặt con. Tại sao mẹ nỡ hủy hoại hạnh phúc của đời con vậy?
Ông Long đứng lên cặp vai Nhật kéo ra ngoài, hai cha con cùng ngồi xuống ghế ở phòng khách.
- Ba muốn con bình tĩnh. Trước tiên hãy lo cho sự nghiệp đi đã.
- Nhưng mà con yêu Vân Anh, Vân Anh đối với con rất quan trọng.
- Người ta nói mua heo chọn giống, cưới vợ phải xem xét gia đình họ.
- Ba ơi! Đâu phải Vân Anh xấu, cô ấy không xấu như mẹ mình đâu.
- Ba biết...
Bà Tuyết Sương ra đến, bà không muốn ông Long nói ra sự thật một Vân Anh đau khổ đã làm cho bà quá đau lòng. Bây giờ lại đến Nhật. Bao nhiêu năm ông Long xem Nhật như ruột thịt của mình, sao bà có thể để cho ông phải buồn.
Ông Hoàng không xứng đáng cho Nhật nhận, có bao giờ ông ta biết rằng, cuộc đời ông ta còn có một đứa con, nó bị ruồng bỏ từ khi hãy còn là một giọt máu.
Không bao giờ bà để cho Nhật nhận nhìn người cha đó.
Bà nghiêm khắc:
- Mẹ và cả ba nữa muốn con hãy có sự nghiệp trước đã. Cha mẹ nuôi con khôn lớn, để con xem trọng tình yêu của con hơn cả công ơn cha mẹ nữa hay sao?
Biết lỗi, Nhật cúi đầu, nhưng lòng anh bất phục. Mẹ từng yêu, mẹ phải hiểu thế nào là tình yêu mà.
Mới sáng sởm, Nhật định đi về thành phố, nhưng cửa cổng đóng kín gài cả khóa. Nhật đi tìm chìa khóa. Chị giúp việc rụt rè:
- Cậu đừng tìm mắc công, ông bả chủ biết cậu sẽ đi thành phố nên khóa cửa cổng lại. Cậu đừng có lùng sục lên như vậy.
Nhật tức giận lên phòng mình đóng cửa lại. Mẹ cứ ngăn cấm đi, nhưng mẹ không thể nào buộc con quên Vân Anh cả...
Ông Long trầm ngâm nơi bàn ăn:
- Anh nghĩ là em nên nói sự thật cho con biết. Nó là đứa con có hiếu, anh tin rằng nó sẽ hiểu. Anh không quan trọng chuyện nó yêu Hoàng và nhận nhìn Hoàng là cha.
Bà Tuyết Sương vẫn khăng khăng giữ ý của mình:
- Ông ta không có tư cách là cha, Nhật sẽ xấu hổ nếu nó biết có một người cha như vậy. Nếu cần, em đưa nó sang Úc học. Là đàn ông, phải biết nghĩ đến sự nghiệp của mình trưởc đã, nếu nó vẫn xem tình cảm hơn sự nghiệp em sẽ nói rõ với nó.
Thấy Như Tuyết thấp thoáng trước cửa phòng ăn, bà Tuyết Sương ra hiệu cho ông đừng nói nữa. Bà lớn tiếng bảo Như Tuyết:
- Con lên phòng gọi anh Hai xuống ăn sáng.
- Dạ.
Như Tuyết đi lên lầu, cô vội chạy ngay xuống hớt hải.
- Ba mẹ ơi! Anh Hai không có trong phòng, con thấy túi quần áo cũng đâu mất tiêu.
- Mẹ đã khóa cửa cổng rồi mà.
Ông Long thở dài:
- Em khóa cửa cổng chứ đâu có khóa chân hay trái tim của nó được. Chắc chắn là lại về thành phố rồi.
Bà Sương đau lòng muốn khóc. Ông Long nói đúng, có lẽ bà nên nói sự thật.
Nhật đã đi thật xa, còn vài chực cây số nữa thôi anh sẽ về đến Sài Gòn. Anh nhất định tìm Vân Anh với bất cứ giá nào cô không thể lẳng lặng trốn tránh anh được. Mới bước đầu tiên gặp khó khăn, chưa gì hết, cô muốn đầu hàng số phận rồi sao? Anh không quan trọng chuyện gia đình cô như thế nào, quan trọng là cô yêu anh và anh yêu cô.
Đến ngõ hẻm nhà Vân Anh, Nhật rẽ vào lúc Vân Anh vừa đi ra. Cô giật nảy người không biết trốn tránh vào đâu đành đứng lại.
- Em lên xe đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.
Vân Anh lắng lặng ngồi lên phía sau cho Nhật chở cô đi. Nhật ghé vào một quán cà phê, anh kéo ghế ngồi xong gọi hai ly cà phê. Nhìn vào gương mặt Vân Anh, cô có vẻ ốm đi nhiều, mới có một tuần lễ không gặp mà trông cô xanh xao xuống sắc mau lẹ. Nhật chồm tới nắm tay Vân Anh, song cô rụt tay lại.
- Mấy ngày qua, em tránh mặt anh, là anh biết tại sao rồi, sau này đừng có tìm em nữa.
- Có phải là mẹ anh đã nói những lời xúc phạm em. Nếu như vậy, cho anh xin lỗi.
- Mẹ anh không nói gì cả, có điều là... em cần tiền, nên em nhận lời kết hôn với một người Hàn Quốc rồi. Họ đã chọn em, anh xem nè, em đã đeo nhẫn.
Vân Anh xòe bàn tay ra, cô cố nở nụ cưới mà trong lòng chỉ muốn khóc.
Nhật mở to mắt ra trừng trừng nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Vân Anh. Anh cười:
- Em giận mẹ anh nên muốn làm cho anh phải đau lòng, có đúng không? Mẹ anh nói gì mặc mẹ anh, điều quan trọng là anh yêu em, anh sẽ lấy em làm vợ, em sợ anh nuôi em không nổi hay sao?
- Không phải!
- Cởi chiếc nhẫn ra bỏ đi, anh sẽ dắt em đi mua chiếc nhẫn giá trị hơn nữa.
Nếu cần đi ngay bây giờ.
Vân Anh lắc đầu:
- Anh đừng có nóng nảy và trẻ con như vậy. Chúng ta... không thể nào yêu nhau hay lấy nhau được đâu.
- Tại sao vậy?
- Vì em không còn yêu anh nữa. Mơ ước của em là xuất ngoại mà. Ba mẹ em nghèo, em làm gì đi nước ngoài được, người chồng Hàn Quốc hứa sẽ cho mẹ em tiền sửa nhà. Em nhận lời người ta rồi, không sai lời được đâu anh.
Hai mắt Nhật vằn lên những tia lửa giận dữ:
- Em nói với anh được những lời này sao Vân Anh?
- Em xin lỗi. Hồi nào đến giờ... anh giúp em nhiều rồi, cũng không biết bao nhiêu, em xin gởi lại anh một ít. Hãy quên em đi anh Nhật. Đỗ Quyên nó thích anh lắm đó.
- Im đi!
Nhật bật dậy, anh cầm nắm tiền Vân Anh vừa đưa cho mình vò lại, rồi bất thình lình ném mạnh vào mặt Vân Anh:
- Tôi đã lầm, thì ra cô cũng thực dụng như những cô gái khác. Những gì tôi giúp đỡ cô, tôi không bao giờ lấy lại. Nhưng còn tình yêu cô, tôi sẽ lấy lại đó.
Đồ vô liêm sỉ?
Nhật quay lưng đi ra ngoài, Vân Anh ngồi chết lặng, dòng nước mắt đau thương từ từ tuôn chảy. Anh cứ giận đi rồi sẽ quên, em trai của tôi.
Nhật giận dữ chạy xe đi, trái tim anh tan nát. Tại sao Vân Anh nỡ cư xử với anh như vậy? Anh không muốn tin chút nào, cô kênh cái mặt lên ném vào anh những lời tàn nhẫn. Những tờ bạc màu xanh của cô trả cho cô làm tôi phát tởm, cô rõ chưa? Ngày nào yêu nhau, một Vân Anh hồn nhiên trong sáng đâu rồi, còn bây giờ là một bộ mặt thực dụng hám tiền. Tại sao vậy Vân Anh? Lần đầu tiên trong đời Nhật khóc, khóc cho sự thất bại của mình, khi Vân Anh tặng cho anh vết thương đau điếng.
Đừng uống nữa anh Nhật, anh say rồi.
Nhật ngước lên, nhận ra Đỗ Quyên, anh giận dữ:
- Làm ơn tránh xa tôi ra đi, tôi say hay gì gì, mặc kệ tôi.
- Nhưng mà anh say rồi, về đi thôi, em đưa anh về.
- Tôi không muốn về. Vân Anh bỏ tôi rồi, cô ấy bỏ tôi rồi, tôi biết là mẹ tôi đã xúc phạm Vân Anh. Tôi đã xin lỗi sao còn cố chấp nhất. Định bỏ tôi, còn nói là đi lấy chồng Hàn Quốc. Hãy dang ra!
Nhật gạt mạnh Đỗ Quyên ra, làm cô suýt ngã chúi. Cô tức giận:
- Được, anh muốn chết tôi cho anh chết luôn đi. Anh uống rượu say vì một người bỏ mình, như vậy có đáng không?
Nhật gục xuống, anh không muốn nghe gì hết bởi nỗi đau trong anh bời bời, rượu uống vào mềm môi cũng không quên được những lời tàn nhẫn:
"Vì em không còn yêu anh nữa. Mơ ước của em là được xuất ngoại, ba mẹ em nghèo, em làm gì được đi nước ngoài, người chồng Hàn Quốc hứa cho em...".
Những lời đó vang lên tai Nhật, anh muốn nổi điên lên bật dậy chạy nhanh ra ngoài. Nhật hét lên như một người điên.
- Tại sao vậy, tại sao em bỏ anh hả Vân Anh?
Đỗ Quyên khổ sở chạy theo Nhật. Cô không nỡ bỏ anh. Hơn nữa, đây là cơ hội duy nhất cho cô gần gũi Nhật, cô sẽ xoa dịu vết thương lòng Vân Anh gây cho anh và anh sẽ là của cô.
- Anh Nhật, đừng có chạy!
Đỗ Quyên bắt kịp Nhật, cô ôm anh lại:
- Anh đừng có đau khổ nữa. Bên anh còn có em nè, em không hơn được Vân Anh sao?
Nhật nằm luôn xuống đường, anh khóc như đứa trẻ.
- Cô hãy dang ra đi! Trong lúc này cô nói lời yêu đuơng cũng như đàn khảy tai trâu mà thôi.
Tiếng nói vang lên, Đỗ Quyên gíật mình quay lại. Cô khó chịu quát Thông:
- Anh còn không mau phụ em đưa anh Nhật về nhà, bạn bè gì vậy?
Thông ngồi xuống bên cạnh Nhật, anh kéo Nhật ngồi dậy:
- Tao đưa mày về nhà.
- Tao không muốn về.
- Vậy về nhà tao nghen?
- Uống rượu nữa, phải không?
- Ừ!
Nhật chịu đứng lên, Đỗ Quyên xẵng giọng:
- Anh Nhật đã say, anh còn đưa về nhà anh, rủ uống rượu nữa là sao?
- Hai thằng đàn ông say rượu xong sẽ lăn ra ngủ, có chuyện gì đâu. Sao cô không biết ngượng, khi nhân cơ hội Nhật và Vân Anh lủng củng muốn xen vào.
Là bạn bè, không nên có kiểu cư xử này.
Bị Thông mắng, Đỗ Quyên đốp lại:
- Kiểu cư xử này là sao? Tôi không còn thích anh nửa, tôi cũng chẳng là gì của anh cả cho nên tôi có quyền đến với người tôi thích. Những gì đã có giữa tôi và anh, hãy quên đi!
Thông đau đớn cúi đầu, không ngờ Đỗ Quyên như vậy. Nhưng thôi, cô nói thẳng với anh như vậy cũng tốt. Thông ôm quàng qua vai Nhật:
- Tụi mình đi uống rượu!
Đỗ Quyên giận dữ nhìn theo, cô mắng thầm Thông.
- Đồ chết tiệt khó ưa, dù tôi không có được Nhật, tôi cũng nhất định không với anh.
Vất vả lắm Thông mới đưa Nhật về đến nhà mình. Anh thả cho Nhật rơi nằm lên giường của mình:
- Thằng ông nội! Không có tao mày sẽ ngủ ngoài đường, hay bị Đỗ Quyên cột mày vào chân giường. Tao cũng khổ như mày vậy, phải biết đè nén chứ.
Nhật nằm nhắm mắt, cơn say ngấc ngứ dìm anh vào cơn mê vô thức, còn lại là một nỗi đắng nghét. Em đã bỏ tôi, em đã quay lưng.
"Em nhớ không, chúng mình đã hỏi nhau Tại sao phải làm lễ tơ hồng Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân Khi tay em vòng ra đằng sau lưng anh Khi tay anh vòng ra đằng sau lưng em Không ai có thể chia cắt được chúng mình.".
Mưa Bong Bóng Mưa Bong Bóng - Hồng Châu Mưa Bong Bóng