With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44/51
inh đã thấy thầy chủ nhiệm của anh trong đám đông. Thầy ấy đang băng qua đường cùng với những khách bộ hành khác. Anh bước đến kéo vai thầy. Thầy Sơn quay lại và ngạc nhiên:
- Minh đấy ư? Tại sao em lại đeo mặt nạ làm gì?
Minh không đáp, anh hất hàm hỏi:
- Có phải ông là thầy Sơn?
- Em hỏi gì lạ vậy?
- Ông lấy quyền gì mà xen vào tình cảm riêng tư của tôi?
- Tôi không hiểu em muốn nói gì?
- Ðừng có làm bộ. Ông đã gọi cô ấy lên văn phòng phải không?
- Em thực sự cần biết ư?
- Tôi yêu cầu ông nói. - Minh nhếch mép trả lời.
- Ðược, nếu em muốn. Tôi đã hỏi em ấy có chuyện gì buồn khiến cho em không học được...
- Ðừng có dài dòng, ông đã cướp đoạt Quỳnh của tôi!
- Tôi không muốn làm việc đó, tôi không thể làm việc đó và tôi đã không làm việc đó. Bởi vì điều kiện của tình yêu là tự do. Tôi không thể bắt Quỳnh thôi yêu em. Tôi càng không thể buộc Quỳnh yêu tôi.
- Tại sao ông cấm tôi yêu Quỳnh?
- Tôi không cấm em yêu, người ta không thể cấm được việc đó... Không ai cấm được tình yêu cả. Nghe đây Minh. Trên đời này, có gì đẹp đẽ và bất diệt bằng tình yêu. Chính nhờ tình yêu mà chim hót, hoa nở. Nhờ tình yêu mà con người lớn lên. Nhờ tình yêu con người đã làm nên các kỳ tích. Tình yêu là nguồn gốc của nghệ thuật và cuộc sống, Minh ạ. Cơm và hy vọng giúp ta sống, nhưng chính sự hiểu biết và tình yêu đã nuôi ta khôn lớn...
Minh cười gằn:
- Ông nói hay đấy. Nhưng chính ông đã giết chết tình yêu của Quỳnh!
- Không có gì có thể giết chết được tình yêu cả, tình yêu êm ái đến nổi nó nghe được tiếng nói của sự im lặng và mạnh mẻ đến nổi tuyệt nhiên không có gì có thể ngăn cản nó được, ngay cả cái chết...
- Nghe được đấy, nhưng chính ông đã hủy hoại tương lai của chúng tôi, tuổi trẻ của chúng tôi, ông đã dạy cho chúng tôi rồi cũng chính ông đã ngăn cản chúng tôi học...
- Em đã học và học giỏi phải không? Quỳnh cũng thế, các em là niềm an ủi trong cuộc sống thiếu thốn vất vả của chúng tôi, là niềm tự hào của chúng tôi... Nhưng rồi các em đã không học được nữa... Em hoảng hốt và đổ lỗi cho tôi. Lẽ nào tôi có thể làm điều đó tất cả những gì tôi đã nói với Quỳnh, đã nói với em là để giúp em học lại, lấy lại những gì đã mất, vượt qua được khủng hoảng, vượt qua được khó khăn phức tạp ở lứa tuổi đầy thi vị, đẹp đẽ nhất của 1 đời người... Chính tôi, cũng như em, tôi cũng trải qua giai đoạn đó, tôi cũng như em, chỉ có 1 tuổi trẻ để sống, và 1 thời để yêu... Tiếc thay, đó là 1 thời đầy bất trắc và ngộ nhận... Phải, tôi chỉ muốn biết có phải em đã ngộ nhận. Thường khi ta hay lầm lẫn nhiều thứ với tình yêu như lòng ích kỷ, tự ái, khát vọng... với tình yêu. Người ta yêu và người ta có thể khổ đau, ghen tuông, người ta có thể tự tử, giết nhau... Tất cả những bi thảm và đau buồn đó không phải do tình yêu mang lại mà do chính chúng ta, do ngộ nhận, sai lầm, ích kỷ, do cái xấu ẩn nấp trong con người không hoàn thiện của chúng ta được thả ra...
Vấn đề của chúng ta là làm sao biết được đâu là tình yêu và đâu không phải là tình yêu... Bởi vì nó quá nhiều thứ mang mặt nạ của tình yêu. Tình yêu làm cho con người ta trở nên cao thượng, chấp cánh cho chúng ta bay lên... Ngược lại những gì làm cho chúng ta trở nên ti tiện, mang chúng ta đi xuống không phải là tình yêu. Ðó là những đam mê xấu xa...
- Ông đã can thiệp vào tình yêu của chúng tôi bằng sự xuất hiện của ông.
- Tôi đã làm gì?
- Ông không cần phải làm gì! Sự xuất hiện của chính ông là sự can thiệp vào tình yêu của chúng tôi.
- Không đúng thế đâu em. Tình yêu không phải là sự lựa chọn.
Minh nghiến răng, đưa bộ mặt đầy căm thù của mình đến sát mặt Sơn, gằn từng tiếng:
- Hừ, đừng nhiều lời. Ông tưởng tất cả những gì ông nói vào được lỗ tai tôi chăng. Ông lầm, bởi tôi không muốn nghe, tôi không cần phải nghe. Dù ông có đúng hay sai tôi cũng không cần biết. Ðiều tôi biết duy nhất, đó là việc tôi phải làm là chấm dứt sự hiện diện của ông. Chỉ cần ông xác nhận ông là ông, là xong. Bởi vì thật ra, tôi không phải là Minh, tôi là 1 cái máy, tôi hành động theo những gì người ta sai khiến tôi... Ông ngạc nhiên ư? Có không ít những người như tôi đâu.
- Không, em là Minh. Dù em có mang cái mặt nạ nhưng em không che giấu được. Em chính là Minh, tất cả mọi người đều nhận ra em!
- Mọi người ư, đấy! Ông xem, người ta đi qua đi lại, thản nhiên!
Minh rút con dao ra, và hỏi 1 cách tự nhiên như họ mới vừa tình cờ gặp nhau:
- Ông là Sơn phải không?
Thầy Sơn trả lời, cũng tự nhiên, vô tình như 1 định mệnh đã sắp sẵn.
- Vâng, tôi là Sơn.
Minh liền đâm thẳng con dao vào ngực Sơn. Máu từ ngực Sơn vọt ra, bắn lên mặt 1 người đi đường. Người này như không biết, không thấy, vẫn thản nhiên đi qua. Sơn ngã sấp xuống đường. Nhiều bước chân dẫm cả lên người anh để đi qua, đi lại. Riêng Minh, thấy thầy ngã xuống, anh như sực tỉnh, tháo mặt nạ ra và kêu lên:
- Trời ơi! Tôi đã làm gì? Tôi... tôi không muốn làm thế! Tôi không định làm thế!
Anh gào lên, cúi xuống vác thầy... Chợt thấy cái mặt nạ còn trên tay mình, Minh đấm vào nó, anh xé rách cái mặt nạ, anh gào lên:
- Ðồ ti tiện! Quân sát nhân! Bẩn thỉu! Ðồ thú vật mất hết tính người!
Minh lật xác thầy lên. Hai mắt thầy vẫn mở, vẫn nhìn anh như còn ngạc nhiên, như tự hỏi tại sao?...
Như 1 con thú điên loạn, Minh lại vung tay tự đập vào mặt mình, vào ngực mình và lại gào lên:
- Không! Không phải nó! Chính mày đấy! Chính mày chớ không ai khác. Mày là thủ phạm! Mày là đứa ti tiện! Là quân sát nhân! Là đồ bẩn thỉu! Thú vật! Trời ơi!... Tôi làm gì... Tôi đã làm gì?
Trong lúc Minh gục xuống, gào lên thì giửa dòng người qua lại thản nhiên, có 1 đứa bé dừng lại, trố mắt nhìn rồi nó gở lấy con dao trong tay Minh, cầm lấy con dao và chạy đi...
Minh lăn lộn, vật vả, mồ hôi ướt cả áo. Minh mở mắt và chợt thấy mình đang nằm trên giường. Anh vui mừng, tung chăn nhảy ra khỏi giường, vừa chạy chung quanh nhà vừa kêu lên:
- Tôi mơ! Tôi mơ!
Nhưng rồi anh bỗng ngồi phịch xuống giường khi nhớ lại là mình đã gạt chân cho thầy chủ nhiệm té...
Thím tư đã đi bán. Anh nhìn đồng hồ: đã 7 giờ 20.
Anh đứng lên, chạy vội đi rửa mặt, thay quần áo, lấy tay chải đầu, quơ lấy cặp. Nhưng khi đến bên chiếc xe đạp, Minh sực nhớ lại chuyện hôm qua. Anh thẫn thờ như người mất hồn, bước lê đến bên giường, ngồi xuống. Anh không thể đi học được nữa.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp