Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28/51
uỳnh đi ngược hướng gió lên cầu, lẫn vào dòng người tan sở từ các khu công thương nghiệp, trong thành phố về nhà. Họ cư ngụ ở Tân Quy Ðồng, hoặc có thể xa hơn ở tận Phú Xuân, Nhà Bè. Họ đạp xe đi làm từ sáng sớm, ở lại thành phố ăn cơm trưa để rồi buổi chiều tan sở vội vã đạp xe về nhà. Có tuyến đường xe buýt Phú Xuân - Thành Phố, nhưng rất đông khách và lâu lâu mới chạy 1 chuyến. Vì thế, đa số đều đi xe đạp, xe gắn máy. Do cầu khá dài và cao, nên nhiều người đi xe đạp qua cầu phải dẫn bộ. Quỳnh biết rằng thầy chủ niệm của cô ở Phú Xuân, và chiều nay, tự dưng cô bỗng có ý muốn đi lên cầu để gặp thầy ấy. Giờ này, các tiết học buổi chiều cũng đã tan. Nếu thầy ấy ra về thì thế nào cũng phải có mặt trong dòng người đã, đang hoặc sẽ lên cầu. Và không biết tại sao cô lại có ý nghĩ là chốc nữa đây khi lên đến giữa cầu thì cô sẽ được nhìn thấy thầy chủ nhiệm của mình.
Lên đến giữa cầu, Quỳnh dừng lại. Gió thổi lồng lộng qua những thanh cầu bằng bê tông khổng lồ. Vạt áo và hai ống quần phằn phặt trong gió. Mái tóc dài buông xỏa bay quấn vào cổ, vào mặt Quỳnh làm cô gỡ ra không kịp.
Ðứng bên thành cầu, một tay giữ lấy tóc, một tay vịn vào lan can, Quỳnh quay mặt nhìn về phía những người đang đạp xe, hoặc dẫn bộ lên cầu. Cô chú ý đến tất cả những người mặc áo trắng ngắn tay. Buổi chiều xuống nhanh. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ 1 góc trời. Quỳnh đưa mắt nhìn về hướng các chân trời, một bên là đồng ruộng với những ngôi nhà nhỏ xíu, một bên là mặt sông ngoằn ngoèo uốn lượn. Một chiếc tàu lớn từ từ vào cảng. Những đám mây đang dần dần đổi màu.
Cách chỗ Quỳnh đứng chừng 2 bước, có hai ông bà cụ cũng đứng lại bên thành cầu. Dường như họ đang nghỉ chân hơn là đứng hóng mát. Quỳnh không hề nghĩ đến việc nếu gặp thầy sẽ như thế nào. Hoặc nếu ba cô hoặc người quen nhìn thấy cô đứng trên cầu họ sẽ nghĩ gì (đứng ở đây có thể nhìn thấy nhà cô). Bây giờ, cô chỉ có một ước muốn: được nhìn thấy thầy ấy.
Bỗng tim Quỳnh đập mạnh, hơi thở cô trở nên dồn dập khi cô nhìn thấy từ xa, dưới dốc cầu, một thanh niên đang đạp xe lên. Anh ta có dáng dấp và cách ăn mặc y hệt Sơn. Lúc anh ta tới gần, Quỳnh đã suýt quay đi chỗ khác vì nghĩ đó là Sơn. Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra là không phải. Cô nhìn trừng trừng vào người thanh niên đến nỗi anh ta cũng trố mắt nhìn lại cho đến khi qua khỏi chỗ cô.
Quỳnh vẫn tiếp tục đứng trên cầu cho đến khi nhận ra hai ông bà lão đã đi mất từ bao giờ. Từ phía cảng, muôn vàn ánh đèn đã thắp sáng trên các con tàu.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp