Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25/51
ọ cùng đi bên nhau trên đường đồi. Hai bên là những ngôi biệt thự ẩn mình vào những khóm hoa, lờ mờ hiện ra những mái ngói, những khung cửa kính qua làn sương mù dầy đặc như mây khói.
Quỳnh dừng lại, nhìn những bông hoa bên vệ đường rồi quay lại nhìn Sơn:
- À, hoa gì... đây mà. Sao nó to quá hở anh?
Sơn sửa lại áo khoác của Quỳnh rồi trả lời:
- Ở đây, tất cả các hoa đều to em ạ. Ngay cả hoa dại như em thấy đấy.
Quỳnh ngây thơ hỏi:
- Em hái được không?
- Bị phạt đó! Sơn đùa.
Rồi anh bước vào trong lề và hái cả một bó, trao cho Quỳnh. Quỳnh cầm lấy và ôm đóa hoa vào ngực, nghiêng đầu hỏi:
- Anh hái thì họ không phạt à?
Sơn cười:
- Nếu anh hái cho em, họ sẽ không nỡ phạt.
- Anh nói xạo! Em ghét anh lắm!
Rồi Quỳnh ôm đóa hoa chạy đi. Sơn đuổi theo. Một lát, họ đến một đồi thông. Quỳnh vẫn ôm đóa hoa chạy vòng vèo qua những gốc thông. Sơn vẫn đuổi theo. Chung quanh họ, sương mù tỏa ra, bắt đầu tan. Trên đầu, cao vút những ngọn thông là những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh cao nguyên chiếu xuyên qua cành lá. Dưới chân họ là đảm cỏ xanh mượt mà đẵm hơi sương. Một lát thì Quỳnh thấm mệt, cô ngã nhanh xuống thảm cỏ. Sơn giật bó hoa trên tay Quỳnh, tung nó lên trời rồi ngã xuống cạnh cô.
Sơn nằm ngửa, gối đầu trên hai tay. Quỳnh nằm cạnh anh, hai tay mân mê một cánh hoa vừa rơi xuống ngực cô. Sơn nhắm mắt lại, anh rút một tay và khẻ đưa bàn tay sang bên Quỳnh, đến khi chạm phải cánh tay cô, Sơn nói:
- Tay em lạnh quá.
Quỳnh nói:
- Tay anh cũng thế...
Rồi hai bàn tay họ tìm đến nhau, nắm chặt lấy nhau.
- Bàn tay đặt trên trán Quỳnh, rồi lên tay Quỳnh, Quỳnh từ từ mở mắt. Cô nhìn thấy khuôn mặt một người đang cúi xuống. Khuôn mặt ban đầu lờ mờ, sau rõ dần. Ðó là khuôn mặt của cô Hạnh, cô nói:
- Quỳnh vẫn còn nóng lắm, uống hai viên thuốc này đi Quỳnh.
Quỳnh đưa tay lấy hai viên thuốc, cô hỏi:
- Ba đâu cô?
- Ba đang tiếp khách... Quỳnh thấy thế nào?
Quỳnh trả lời mê sảng:
- Em sung sướng lắm...
-...?
Quỳnh nói tiếp:
- Có những đợt sóng dâng lên, tràn qua người em...
- Cô biết... Quỳnh ăn chén cháo đi, rồi uống viên thuốc vào sẽ thấy bớt nóng.
Hạnh đưa cho Quỳnh chén cháo. Quỳnh ngồi dậy, kéo cái chăn mỏng ra khỏi ngực, cầm lấy chén cháo, nhìn ra cửa sổ:
- Trời vẫn mưa hở cô?
- Ờ, mưa bụi.
- Bão hở cô?
- Cô không biết, có lẽ thế.
- Ai đến thế cô?
- Anh Cường, con trai ông giám đốc xí nghiệp của ba cháu.
- Có ai nữa không?
- À, có... trong lúc Quỳnh ngủ có một người bạn của Quỳnh, tên là Minh đến. Anh ấy biếu một chục cam, to lắm ở đằng kia.
Quỳnh nhìn xa xôi như nghĩ đến một điều gì rồi cô tiếp tục múc cháo ăn.
- Chừng nào Quỳnh có thể đi học lại hở cô?
- Chừng hai bữa nữa thôi.
- Sao lâu quá... Quỳnh đau bao lâu rồi cô?
- Quỳnh đau hai hôm.
- Sao anh ấy không đến...
"Sao anh ấy không đến"... Trong lúc câu nói ấy phát ra trên bờ môi tái nhợt của Quỳnh, "Sao anh ấy không đến"... Trong lúc ước mơ thầm kín đó ngân nga hoài trong lòng cô bé vừa mới lớn thì...
Có một người thanh niên, khoác một chiếc áo mưa cũ, đạp xe ngang qua nhà Quỳnh. Anh dừng lại sau khi vượt qua khỏi ngả quẹo một quãng. Tóc và áo anh bám đầy những hạt bụi li ti. Anh đứng nói chuyện với hai đứa bé - một trai, một gái.
- Các em biết nhà chị... - Ðột nhiên anh dừng lại.
Ðứa bé gái lớn hơn, lanh lẹ hỏi:
- Nhà ai, anh?
Người thanh niên trên tay ôm một bịch cam, có vẻ suy nghĩ. Hai đứa bé ngước nhìn anh, chờ đợi. Một lát, anh lấy hai trái cam từ trong bịch đưa cho hai đứa, nói:
- Thôi... anh cho 2 em...
Hai đứa bé nhìn người thanh niên một cách dè dặt, anh giải thích:
- Những trái cam này anh định nhờ các em đưa giùm cho một người. Anh biết các em sẵn sàng giúp anh. Nhưng thôi, không đưa nữa... Anh chỉ muốn cám ơn các em... Chào các em.
Khi người thanh niên đi rồi, đứa bé gái đưa cho đứa bé trai một trái và nói:
- Mình mang hai trái cam này cho chị Quỳnh đi.
Ðứa bé trai nhanh tay giật lấy trái cam rồi chạy ù đi. Ðứa bé gái chạy theo, nắm lấy tay nó bắt đứng lại rồi dặn:
- Chị Quỳnh có hỏi, đừng nói của người ta cho mà nói của mình để dành tiền mình mua nghe.
- Ừ.
"Sao anh ấy không đến" - Ðó là điệp khúc ngân nga hoài trong lòng Quỳnh, nãy giờ mới phát ra từ bờ môi tái nhợt của cô.
- Sao anh ấy không đến...
- Ai hở Quỳnh?
- Không... Quỳnh muốn nói mấy nhỏ bạn...
- Hồng, Tuyết, Lan có đến. Quỳnh quên rồi sao?
Quỳnh chợt im lặng. Ăn xong, vừa uống hai viên thuốc thì ông Nghĩa vào.
- Con đã thức đấy à. Con thấy đỡ chưa?
- Dạ, con thấy đỡ nhiều lắm ba.
Ông Nghĩa đặt cái giỏ xuống, rồi nói:
- Có hai người ở cơ quan ba đến thăm con. Họ gửi cho con một chục trứng và hai hộp sữa, ba tưởng con còn ngủ...
Chợt có nhiều tiếng kêu ngoài cổng:
- Chị Quỳnh ơi, chị Quỳnh ơi!
Quỳnh nói:
- Ðiệp và Báu đấy ba, cho các em vào đi ba.
- Báu à...
Ông Nghĩa nhíu mày, rõ ràng ông không hài lòng lắm khi nghe nhắc đến cậu bé này. Nhưng rồi ông cũng đứng lên, ra mở cửa.
Ðiệp và Báu vào, mỗi đứa cầm một trái cam. Báu nói trước, nó đưa trái cam ra trước mặt Quỳnh trong lúc ông Nghĩa ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào nó.
- Em cho chị.
Quỳnh ngồi hẳn dậy, cô ngắm Báu. Hôm nay nó không ở trần, mặc quần đùi, mà mặc bộ đồ Quỳnh đã may cho nó, chân mang dép rất đàng hoàng. Ðiệp nhìn Báu nói:
- Báu nó mặc đẹp hở chị? Vậy mà nó không chịu mặc.
Báu có vẻ thích chí, nó khoe:
- Em đi học rồi.
- Giỏi quá vậy, em học lớp phổ cập phải không?
- Em học ban đêm.
- Thì ban đêm là phổ cặp đó, đồ ngu - Ðiệp nói.
Hạnh xoa đầu Ðiệp nói:
- Ðừng nói vậy chứ cháu, Báu đâu có ngu.
Ông nghĩa nói:
- Ngu thì sẽ không biết đi học đâu.
Cô Hạnh đi lấy mấy trái cam do Minh gửi xẻ ra làm tư, lột vỏ rồi đưa cho Quỳnh.
- Quỳnh ăn cam đi.
Quỳnh nhìn những miếng cam sành của Minh, cô lắc đầu:
- Quỳnh không ăn cam này đâu.
Ðiệp và Báu cùng nói một lượt:
- Chị ăn cam của em nhé, cam của em còn to hơn cơ!
- Ừ, chị thích ăn cam của các em.
Quỳnh đưa dĩa cam sành cho hai đứa bé. Báu định giơ tay lấy, nhưng nó nhìn thấy Ðiệp lắc đầu, nó cũng lắc đầu. Ðiệp nói:
- Thôi, chị Quỳnh ăn đi.
Quỳnh ăn các miếng cam của Ðiệp và Báu, và cầm lấy hai miếng cam của Minh đưa cho hai đứa, mỗi đứa một miếng.
- Chị mời đây, ăn đi không chị buồn.
Ðiệp tỏ vẻ lanh lẹ:
- Chị mời thì tụi em ăn, ăn đi Báu.
Ông Nghĩa và Hạnh đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào. Báu lại khoe:
- Em biết hát nè.
- Cô giáo dạy em phải không?
- Ừ!
Ðiệp đánh vào vai Báu:
- Ðừng có ừ.
- Em biết bài hát gì?
- Bài "Em sẽ là mùa xuân".
Ðiệp nhanh nhẩu nói:
- Em cũng biết bài đó.
Quỳnh nói:
- Báu hát cho chị nghe đi, chị sẽ đàn cho Báu hát nhé.
- Ừ!
Ðiệp lại đánh vào vai Báu:
- Nữa, lại ừ nữa!
Quỳnh nói:
- Báu chưa quen, em đừng đánh Báu, rồi Báu sẽ quen thôi.
Rồi Báu hát và Quỳnh đàn theo. Có hai đứa bé, Quỳnh quên mất nỗi buồn phải nghỉ học, và quên nỗi chờ đợi Sơn đến thăm - người mà cô vừa nằm mơ thấy trong một giấc mơ đẹp.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp