If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16/51
- Ê, xích lô, chạy đến ngã ba kia, có người đón, bồ. - Một anh tài xế xích lô chạy ngang và nói với Sơn.
Mừng rỡ, Sơn đạp xe đến ngã ba. Từ chiều tới giờ anh chưa chở được một người khách nào. Ðến nơi, Sơn thấy một ông khách ăn mặc sang trọng, tay cầm nón nỉ đang đứng đón xe. Anh dừng lại:
- Thưa, bác về đâu ạ?
Ông khách bước lên xe và nói:
- Anh cho tôi về Xô Viết Nghệ Tĩnh.
- Dạ, Xô Viết Nghệ Tĩnh lối nào?
- Qua khỏi câu lạc bộ Lao Ðộng, đến ngã tư Nguyễn Thị Minh Khai.
Sơn nhảy xuống xe nói:
- Dạ, bác cảm phiền, cháu không đi hướng đó.
- Tại sao vậy?
- Dạ bác hiểu cho, đó là vì một lý do riêng…
Ông khách vừa bước xuống vừa lầm bầm:
- Ðạp xích lô mà cũng kén đường, chê khách! Chưa từng thấy!
Sơn im lặng. Hành khách làm sao biết được lý do khiến anh không đi vào đường đó: vì nó ở gần trường. Sơn sợ học trò bắt gặp.
- Anh đành đạp xe không đi lang thang. Ðược một quãng nữa thì xe bị nổ lốp.
Thật là một ngày xui xẻo – Sơn nghĩ! Nhìn quanh, gần ngã ba Sơn thấy có một người sửa xe đạp trông quen quen. Anh đẩy xe vào lề.
Người sửa xe vừa cạy vỏ vừa nói:
- Trông thấy anh ở đâu rồi thì phải!
- Tôi cũng trông anh quen quen… Hình như đã gặp anh ở thư viện tổng hợp?
- Tôi chưa tới đó bao giờ. Có lẽ ta gặp nhau ở câu lạc bộ Phan Ðình Phùng?
- Không, tôi chưa đến đó.
Rồi cả hai đều im lặng. Người sửa xe cặm cụi làm công việc của mình sau khi đưa cái ghế con của mình cho Sơn ngồi đợi. Một lúc, anh ta bỗng nhìn lên:
- Phải rồi, anh có đến dự tổng kết ở công ty thương nghiệp hợp tác xã thành phố, phải không? Và anh đã hát bài “Một đời người một rừng cây”. Năm rồi tôi có đi dự cùng với một người bạn ở đó.
Sơn mỉm cười:
- Tôi chưa từng lên sân khấu!
- Vậy thì ta gặp nhau ở đâu nhỉ?
- Nhất định là đã gặp nhau ở đâu đó.
Rồi họ lại im lặng. Người thợ lại tiếp tục làm việc. Sơn gợi chuyện:
- Sửa xe có khá không?
- Tàm tạm, còn anh? Một cuốc xích lô lúc này tối thiểu cũng phải hai, ba trăm?
- Khoảng đó.
- Chà, xì nhanh quá, lỗ lớn lắm đấy… trung bình một ngày anh kiếm được bao nhiêu?
- Tôi chỉ chạy một buổi thôi. Nếu đông khách thì cũng được khoảng một ngàn. Ế thì … không có đồng nào như hôm nay.
- Ủa, anh chạy gì dở vậy?... nhưng ế gì thì ế chắc cũng hơn lương giáo viên!
- Hơn!
Bỗng người thợ reo lên:
- À, tôi nhớ ra rồi, anh có đến sở giáo dục, phải không?
- Có, tôi thường đến đó.
- Anh là giáo viên chứ gì?
Sơn gật đầu, hỏi lại:
- Còn bạn? Cũng là giáo viên chứ?
- Hà hà … phe ta cả. Tôi là Giàu, dạy ở Lê Hồng Phong. Còn bạn?
- Tôi là Sơn, ở Bùi Thị Xuân.
Họ bắt tay nhau, Giàu hỏi:
- Môn gì?
- Văn!
- Cũng là văn đây.
Họ bắt tay nhau lần nữa. Nhìn quanh thấy có nhiều người, Sơn nói:
- Bạn nói nho nhỏ thôi, kẻo thiên hạ nghe.
- Ối chà! Bạn tưởng thiên hạ không biết sao? Bây giờ có khối thầy cô đi đạp xích lô, sửa xe và bán vé số!
Rồi anh ta đổi giọng thân mật:
- Theo mình, không cần che giấu làm gì! Trái lại, phải mời ông bộ trưởng giáo dục đến thăm chúng ta.
Sơn đùa theo:
- Ông không đến sửa xe chỗ anh đâu!
- Và ổng cũng không đi xích lô của bạn… Xong rồi đấy.
- Bao nhiêu, ông chủ?
- Không tính tiền đâu. Ai lại đi tính tiền giáo viên?
Sơn móc túi lấy tiền:
- Ai lại không trả tiền cho giáo viên!
- Hà hà… huề nhé… thôi, lấy phân nửa là công bằng, đúng không?
- Ðúng.
- Vậy thì cho một trăm.
Sơn đứng lên bắt tay người bạn mới quen:
- Thôi, mình đi đây, cám ơn bạn.
Người thợ cũng đứng lên:
- Mình cũng dọn, khi nào rảnh ghé chơi.
- Nhà bạn gần đây không?
- Mình ở trọ.
- Hay đấy, ta lại phải bắt tay nhau cái nữa!
- Nghĩa là cũng ở trọ?
Sơn gật đầu. Và họ đã hẹn đến thăm nhau.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp