If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
yên Vy vừa đến cổng, nàng định nhấn chuông để gọi My My, nhưng chưa kịp thực hiện điều vừa nghĩ, Uyên Vy đã thấy My My chạy ra mở ngõ đón mừng nàng.
Với nụ cười trên môi thật vui nàng hớn hở:
- Chà! Tôi nhảy mũi thật linh đó Uyên Vy. Mới đây đã có Vy đến thăm liền hà. Chiều nay không có đi học sao đến đây?
Uyên Vy xoá nét buồn trong lòng:
- Chiều nay giáo sư nghỉ, em nhớ chị nên đến thăm nè.
My My xuýt xoa:
- Năm cuối mà giáo sư nghỉ hoài coi chừng nghe, cuối năm chạy không kịp thì nguy đa.
Uyên Vy nắm tay My My đi vào sân, vừa đi, Uyên Vy vừa hỏi:
- Ủa! Mà sao chị cũng nghỉ chiều nay nữa?
Đôi môi chu lên rất dễ thương, My My đáp:
- Ừ...chiều nay trong mình không được khoẻ, nghỉ một buổi xả hơi. Chị có xin phép đàng hoàng mà, đâu có "lặn bất hợp pháp đâu".
Uyên Vy cười:
- Em ngạc nhiên chút thôi. Tại vì chị rất siêng năng. Từ lúc đi làm đến giờ, em có thấy chị nghỉ đâu. Có những khi trời mưa to, chị cảm nặng, lúc ấy chị vẫn bảo anh Huy chở đi như thường. Hôm nay tự nhiên nghỉ trong khi thần sắc vẫn còn tươi mát, không có gì để người ta nhận ra "long thể bất an" cả.
My My cười tươi tắn:
- Trường hợp này đặc biệt lắm, chưa thể thông báo ngay được. Chờ một thời gian nữa mới bật mí cho Uyên Vy hay biết. Thông cảm nha.
Uyên Vy thăm dò:
- Có thông tin cho anh Huy phải không? Hay giấu luôn với chàng ta nữa?
My My cười nghiêng mặt nói với Uyên Vy. Vy nhìn đôi mắt tươi vui trong sáng ấy, mà thấy thương cho My My. Nàng thầm nghĩ: Mình không nên nói gì hết. Mình đành lòng nào xoá đi nét hớn hở trên gương mặt dễ thương kia được.
My My cười hí hửng:
- Chưa đúng lúc báo tin. Đợi gặp mặt và xem thái độ anh ấy mới tuỳ cơ ứng biến. Mà này, Uyên Vy! Sao anh Huy không đến thăm khi chị báo với anh ấy chị bệnh vậy? Anh ấy làm gì ở nhà vậy?
Uyên Vy ngập ngừng:
- Anh ấy... hình như bị nhức đầu. Lúc trưa, ảnh cũng không ăn cơm. Chiều nay ảnh nghỉ làm như chị vậy.
My My ngạc nhiên:
- Lạ vậy! Mới hồi trưa ảnh đưa chị về nè. Hai đứa giỡn với nhau lâu lắm ảnh mới về bên ấy, sao chị không nghe anh ấy than đau kìa? Rồi Uyên Vy có thấy anh ấy uống thuốc gì không?
Uyên Vy đáp:
- Em thấy ảnh nằm vùi trên phòng có vẻ buồn bực chuyện gì dữ lắm. Anh buồn thiu hà.
My My cười gật đầu:
- Tại chị đấy! Lúc trưa ảnh có gọi điện thoại sang chị, chị chọc ảnh đó. Không sao đâu, chiều ảnh qua thăm chị liền hà. Có ngày nào ảnh không ở đây đâu.
Uyên Vy thăm dò hỏi khi cả hai vào đến phòng nàng:
- My My à! Em hỏi chị điều này, chị cũng phải thật tâm trả lời nha.
My cười nắm tay Uyên Vy lắc qua lắc lại:
- Hừ! Tự nhiên nghiêm trang vậy? Hai đứa mình có giao ước với nhau rồi, My buồn thì Vy cũng buồn, My hạnh phúc thì Vy vui. Hai mình có gì giấu nhau đâu mà phải căn dặn thật tâm hay giả dối. My thương Vy như Vy thương anh Huy vậy. Hai chúng mình có bao giờ thay đổi đâu mà sợ. Hỏi đi đừng e dè gì hết, My sẽ thành thật khai báo, để lỡ có gì còn được mở lượng hải hà bao dung, được chưa?
Uyên Vy cười hỏi:
- Chị với anh Huy đã... thương nhau như vợ chồng chưa?
My ngần ngại gật đầu đáp nhỏ:
- Có...Mình trao thân cho anh ấy lúc còn bên nhà, trong những ngày cuối cùng lưu lại chốn ấy. Chi vậy Uyên Vy? Bộ bên nhà có gì lộn xộn hả?
- Không có, không ai phát hiện được điều này hết. Bên nhà chưa có gì...cả. Em muốn hỏi cho biết vậy thôi. Mà sao My My lại tin tưởng anh Huy quá vậy?
My My cúi đầu, tay mân mê tà áo. Nàng khẽ nói:
- Uyên Vy biết đó, từ nhỏ đến giờ mình phiêu bạt đủ nơi, đâu có anh em chi đâu. Lớn lên, mình đi học và cùng thi đậu vào y khoa một lượt với ảnh. Từ đó, hai đứa lúc nào cũng có nhau. Ảnh thương mình lắm chứ không phải lợi dụng tình cảm yếu đuối của mình để... chiếm đoạt. Mình không ngại, nếu bên nhà không cho mình làm vợ ảnh, mình cũng một lòng yêu ảnh, không có gì làm mình quên anh ấy, chỉ trừ một điều là chính ảnh hắt hủi, khinh dể thì mình mới ráng quên thôi. Nhưng mình tin anh Huy không phải là người xảo trá?
Uyên Vy thở dài:
- Chị đừng quá tin, rủi có nguyên nhân nào đó...ảnh không cưới chị rồi làm sao? Chị lấy chồng khác, người ta không thương khi chị không còn trong trắng nữa, chừng ấy đời chị sẽ khổ biết bao.
- Lấy chồng khác điều đó dĩ nhiên là khó khăn và khổ sở rồi. Thà mình khổ vì yêu anh ấy phải quý hơn không? Ai lấy chồng làm gì.
- Chả lẽ, chị không lấy được anh Huy, chị ở vậy luôn à? Bộ chị định chung thuỷ mãi sao?
My cười buồn:
- Chừng ấy, nếu ba má mình trở về quê hương tìm mình, đó là nguồn an ủi lớn lao. Mình sẽ sống bên ba má, mình sẽ quên và lấy người nào hiểu mình thật sự.
Uyên Vy tấn công:
- Vậy vú không phải là mẹ ruột của chị sao?
My My cười buồn:
- Vú là người nuôi mình từ khi mới lọt lòng. Vú ở với mẹ mình, mẹ xem vú như là chị của bà. Năm bảy mươi lăm, ba mẹ mình đi Sài Gòn. Tình hình lộn xộn, ba và mẹ đi nước ngoài, gửi mình lại cho vú nuôi. Sợ mình không chịu học khi biết mình có một gia tài kếch xù nên vú giấu đến bây giờ.
- Hiện nay chị có bắt được liên lạc gì không?
- Mình không biết làm sao để liên lạc. Nhưng vú có bảo nếu mình đồng ý, vú đi về Huế vài hôm sẽ có tin tức ngay. Vì quê ngoại mình ngoài ấy còn bà con đông lắm. Lúc vú đưa mình vào Sài Gòn có đem theo nữ trang nhiều, sợ thân nhân mình biết sẽ đòi lấy rồi không nuôi mình, nên vú không chịu liên lạc. Giờ mình lớn, vú giao hết cho mình rồi, vú không còn ngại gì hết. Mình có lo cho ngoại hay ai đó là tuỳ mình. Vú nuôi mình thành tài là vú hết bổn phận đối với sự trao gởi của mẹ mình rồi. Vú chỉ mong mình đừng bỏ vú lúc tuổi già cô đơn là tốt lắm rồi.
- My định chừng nào cho vú về Huế để tìm lại ngoại và các dì cậu ở ngoài ấy?
My cười:
- Vú muốn đi bao giờ thì đi. Mình có cha mẹ, ngoại, dì, cậu, mình cũng thương vú trên hết. Vú đã hy sinh cả đời cho mình, mình không thể nào xa vú được cả. Nếu cha mẹ tìm được mình, bảo mình đi theo mình cũng không đi, sống với vú thế này cũng thích quá rồi. À! Mà sao Uyên Vy hỏi mình với Huy làm chi vậy? Chắc có chuyện gì quan trọng chứ chẳng chơi, phải không?
Uyên Vy cười giả lả:
- Chả có chuyện gì! Tại em thấy chị yêu Huy quá nên hỏi thử vậy thôi. My My! Sao vú có tài sản lớn như vậy, vú còn đi làm chi cho cực thân và cực luôn cả chị nữa?
My than:
- Vú muốn mình sống trong khổ cực để cố gắng học, sau này có tương lai. Vì vú nghĩ: cho mình hưởng thụ nhiều sẽ hư hỏng. Vả lại, mình còn một số anh chị em một cha khác mẹ, dù ba đã ly dị hẳn hòi, nhưng vú sợ họ tìm biết vú nuôi My, thế nào cũng sinh ra nhiều chuyện không hay. Nên vú mới đi làm thuê, để tránh mắt dòm ngó của người ta vậy đó mà.
Uyên Vy xuýt xoa:
- Vú thật thông minh trong việc bảo vệ chị. Vú nhẫn nại để chịu đựng mọi khó khăn, để nuôi chị trong ý chí can trường như thế, ít có người tốt như vậy My My ạ.
My gật đầu chấp nhận:
- Đúng vậy! Trên đời khó kiếm một người thứ hai như thế. Chưa chắc dòng họ mình nhận được gia tài to lớn ấy mà chịu khó nuôi mình như bây giờ. Vì thế, mình yêu vú lắm. Mình chưa gặp mẹ, dù biết bà qua hình ảnh thôi, mình cũng không thương bà bằng vú. Vú cũng thương mình hơn mẹ của mình nữa, phải không Uyên Vy?
- Dĩ nhiên!
My My cười khe khẽ:
- Uyên Vy à! Trên đời, mọi sự cũng như số phận của mình đều có bàn tay vô hình sắp xếp đặt, có lo buồn cũng vậy thôi, có oán trách cũng phải chấp nhận. Chuyện gì qua mình xí xoá nó đi nha.
Uyên Vy nắm tay My My bảo:
- My My à! Nếu chị và anh Huy có sự việc gì không tốt xảy ra, hai đứa mình vẫn thương như nào giờ nghe, và em xin ở chung với chị một thời gian dài hạn. Khoảng tháng nữa em đến chị chấp nhận không? Nếu chị đồng ý, em xin vú sau.
My My cười thật vui:
- Ôi, được được! Mình giơ hai tay tán thành trước. Hai đứa mình thương hoài như chị em ruột vậy, còn bên nhà đối với ra sao không cần biết hà. Để mình xin vú cho. Vú tốt lắm, vú thương Uyên Vy lắm mà, không sao đâu. Ở càng vui thêm. Mai, mình dọn cho Vy một phòng, nhà rộng thênh thang tha hồ mà phá.
Uyên Vy hài lòng lắm. Nàng cười vui vẻ và đứng lên từ giã:
- Cám ơn nha. Em về, cuối tháng em dọn qua ngay. Phòng để hôm nào chủ nhật nghỉ, hai chị em mình dọn phải vui hơn không?
- Đồng ý! Nè, về nhớ lên phòng anh Huy, em coi thử xem ảnh bớt không nha, không chừng bệnh thiệt thì sao, nhớ hôn?
- Nhớ rồi bà chị ạ! Bà chị yêu dấu!
My tiễn Uyên Vy khỏi cổng. Trở vào gặp vú, nàng ôm bà vú, cười:
- Vú ơi, Uyên Vy xin ở trọ nhà mình dài hạn đó vú, vú bằng lòng không? Cuối tháng mới dọn lại, vú à!
- Ờ, thì vui thêm chứ có gì ngại đâu. Lúc xưa, còn ở đằng ấy Uyên Vy giúp đỡ vú con mình biết bao nhiêu. Giờ có dịp trả lại, mình càng mừng có sao đâu. Rồi con trả lời với cổ làm sao?
- Con bảo vú thương Uyên Vy như con vậy. Đến ở đi, vú mừng vì nhà có thêm một người nữa càng vui chứ có sao đâu mà ngại. Được hôn vú?
Bà vú cười vuốt tóc loà xoà trên trán My My:
- Sao không thấy thằng Huy nó qua đây vậy con? Con có hỏi Uyên Vy không?
My ngả đầu một bên cười:
- Con nghe Uyên Vy nói ảnh nhức đầu. Chứ con biết ảnh giận con nên không qua đó vú.
- Con chọc nó đủ thứ. Con làm quá coi chừng nó giận luôn đa. - Bà cằn nhằn.
- Tại ảnh chọc con kìa, con không trả lời, ảnh tưởng con cúp điện thoại rồi ảnh cúp luôn, vậy là huề. Chút ảnh qua, con phải hỏi tội mới được. Vú xem nha!
Nàng buông ra ngoe nguẩy bỏ đi. Vú lẩm bẩm:
- Yêu rồi giận hờn, rồi năn nỉ, cười cười nói nói...Ôi! Tuổi trẻ thật phức tạp, hiểu không nổi tụi này. Cầu trời cho chúng hạnh phúc. Tội nghiệp My My, cuộc đời nó trầm luân làm sao ấy! Không biết tình yêu này rồi sẽ ra sao nữa?
Vú quay ra định vào bếp làm cơm chiều thì thoáng thấy bóng Huy từ cổng dẫn xe vào. Bà vừa cười vừa bảo:
- Nhắc tiền nhắc bạc được ngay thì sướng biết bao. Vú mới nhắc đến con đó Huy. Sao trưa nay con không qua? Uyên Vy bảo con bệnh. Bớt chưa vậy Huy?
Huy đem xe dựng ngay hành lang. Giọng chàng buồn bã:
- Con bớt rồi vú, vú nhắc gì về con vậy? Bộ My My la con về việc gì hả?
Bà để tay lên trán Huy thăm dò:
- Đầu hâm hẩm nóng rồi nè! Sao đi xe lại không đội non? Gió máy nắng nôi, cảm chết đa. Con ỷ y quá không tốt nghe Huy. Vú mới rầy My My nè. Nó hay giận con, chọc cho con buồn đủ thứ, vú không muốn vậy. Anh em phải hoà thuận đừng có gây gổ, chừng cưới nhau rồi không có hạnh phúc đó nha. Con vô thăm nó đi, không biết nó bệnh gì mà xin nghỉ chiều nay. Vú hỏi, nó chỉ cười thôi không nói. Đâu con hỏi thử nó xem!
Huy cười nhẹ:
- Dạ, con không sao đâu vú. Con là lực sĩ chứ bộ bỏ sau vú. Con vào thăm My My nha. Vú đừng nấu cơm phần con nha, con ăn bên nhà rồi.
- Vú có cho con ăn đâu mà dặn. Không có đóng tiền cơm mà ngày nào cũng ăn ké, không biết mắc cỡ mà còn dặn dò nữa.
Huy cười:
- Mai mốt vú cho ăn con cũng không dám ăn. Chừng đó vú đừng nài ép rồi buồn à.
Huy vừa đáp lời vú, vừa thoát nhanh vào khung cửa. Anh vào phòng My gõ cửa:
- My My à, mở cửa anh vào! Anh mới qua thăm em nè.
My My vội chạy ra đón chàng. Khi cánh cửa vừa he hé mở, nàng ôm lấy chàng kéo vào phòng, dừng lại nhìn chàng hồi lâu rồi cười:
- Đâu bệnh gì đâu? Sao không thấy dấu hiệu gì cả vậy? Bệnh thiệt hay bệnh làm biếng đây bác sĩ?
Huy hôn lên má nàng cười bảo:
- Bệnh nhớ vợ đấy. Cô có thuốc gì trị cho tôi không nhớ vợ một chút nào, được không cô bác sĩ?
My My nhìn anh cười thật vui:
- À! Mới cùng vợ tâm tình bên ấy đấy, bây giờ lại bảo nhớ vợ nữa thì thì....ông nên về bên ấy ngay, bệnh sẽ chấm dứt tức thời, thưa ông bệnh nhân kỳ quặc!
Huy kéo nàng lại sát mình anh cười bảo:
- Về bên ấy, bệnh càng gây biến chứng. Bác sĩ vui lòng cho tôi ngủ lại đây, bệnh tôi chắc chắn sẽ hết ngay. Chẳng biết cô có vui lòng giúp tôi không vậy, cô bé?
My My la lên:
- Người ta không còn là cô bé nữa nha! Người ta làm người lớn được bảy tháng rồi đó, không biết sao? Kêu em cô bé này cô bé nọ, em nghỉ chơi à.
- Bộ em thích nghỉ chơi lắm hả, sao hăm anh hoài vậy? Mai mốt anh nghỉ chơi em luôn, em có buồn không? - Huy dò hỏi.
My My bước chầm chậm lại ngồi cạnh chiếc giường rộng xinh xắn khiêu gợi cho sự thân thiết. Huy ngồi cạnh nàng chờ đợi. My My cúi đầu, tay xe mép gối, lặng yên.
Huy giả lả, chàng hôn nàng như cầu hoà:
- Anh nói chơi thôi, đừng buồn My My. Anh ví dụ vậy mà. My My, bộ em giận anh sao?
My lắc đầu. Huy nắm tay nàng siết chặt. My nói:
- Không, em đâu có buồn anh bao giờ, mà anh lại hỏi em như thế? À! Sao hôm nay anh không đi làm? Nói em nghe, nhưng phải nói thật nha, dù sự thật ấy làm em buồn, em vẫn thích hơn. Rồi em sẽ báo cho anh một tin vui, vui vô cùng nếu anh thích nghe.
Huy nhìn nàng cười:
- Cho anh nghe tin vui trước khi biết được tin buồn. Em nói anh nghe, anh cưng em nhiều.
My My cười mặt nghiêng về anh:
- Em đâu có ngu mà dụ khị! Em nói rồi mà, khi nào anh kể chuyện anh rồi em mới cho hay tin vui, một tin từ trước đến giờ chưa từng có.
Huy kéo nàng lại:
- Hứa phải giữ lời nha! Bây giờ em nằm xuống đây nghe anh kể, chuyện dài lắm ngồi mõi lưng à.
My My ngoan ngoãn nằm trên tay anh, nàng gác đầu cạnh ngực, vùng ngực trải rộng thơm mùi quen thuộc. Nàng lim dim như muốn ngủ. Huy khẽ hỏi:
- Trước khi vào chuyện, anh muốn em trả lời vài câu, được không My My?
Ngước nhìn anh, nàng đáp:
- À...hỏi em hả...Câu nào trả lời được thì đáp, câu nào không thích thì thôi nha, chịu không?
Huy vuốt vài sợi tóc phủ trên vầng trán nàng, anh dịu dàng đáp:
- Tuỳ em, nếu thích thì đáp không thì im lặng. Anh hỏi nha: em có thấy anh yêu em chân thật không? Kể từ lúc mình học chung luôn nha.
My nhìn anh đăm đăm một chút rồi đáp:
- Em đồng ý là anh thương em chân thật, thương hơn tất cả những người đeo đuổi em. Rồi, hỏi tiếp đi.
- Nếu ngày mai có chuyện gì bất trắc xảy ra, anh không cưới được em, em có nghĩ rằng anh cố tình phá hoại đời em, rồi chối bỏ không?
My My nhìn lên trần nhà, trả lời sau một phút suy nghĩ:
- Em tự nguyện dâng hiến cuộc đời trong trắng của em cho anh không một chút đắn đo. Sự bất đồng ý kiến của mẹ anh đã rõ ràng, thì chuyện anh không cưới em, đó không phải là điều để em thắc mắc. Em yêu thương anh, đến với anh bằng lòng tự nguyện, chứ không phải anh lợi dụng sự ngây thơ mà quyến rũ em. Em không đòi hỏi anh cưới em, vì điều đó không bao giờ thực hiện được. Yêu anh là vì anh, chứ tình yêu trong em không phải là sự đổi chác. Anh sợ em oán trách khi anh cưới Liên Hương ư? Em biết điều đó phải đến và sắp đến rồi, phải không anh?
Huy buồn giọng thấp xuống:
- Nay mai anh cưới Liên Hương, em có ghét anh không? My My! Em giận anh nhiều không?
My My cười buồn:
- Em thương anh hơn. Em biết trước điều này và em cũng chuẩn bị tư thế chịu đựng và đối phó tình huống xảy ra. Bao giờ anh được làm "chú rễ" vậy?
Huy uể oải đáp:
- Cuối tháng này! Anh chỉ biết trong dự đoán thôi. Còn ngày chính thức anh chưa được thông báo, My My ạ. Em đừng giận anh nghe. Anh xa em là điều bất đắc dĩ, My My à.
- Em mừng cho anh chứ sao lại giận. Em thương anh, em đâu có buồn anh bao giờ. Điều mình biết trước, thế mà mình vẫn can đảm giẫm bước, thì bây giờ mình cũng đủ sức chịu đựng chứ. Buồn ai, trách ai ích lợi gì? Em thắc mắc một điều là: ba mẹ anh biết hai mình làm chung bệnh viện, đi về có nhau, có khi anh ở lại đây, sao không có thái độ gì chống báng như lúc trước. Tại sao bây giờ có phương án gấp rút như thế? Anh cho em biết nguyên nhân ấy được không?
Huy muốn nói vấn đề tiền nợ ấy, nhưng sợ My My khinh dễ gia đình chàng. Nhất là mẹ chàng, My My sẽ đánh giá không cao, chàng muốn bảo vệ danh dự nhà mình.
Thà Huy khổ một mình, chứ không tiết lộ điều oan trái ấy.
Huy ngần ngừ không đáp, My My hối thúc:
- Sao anh không nói? Điều gì làm anh e ngại? Em không hề buồn gì về anh mà, em muốn biết nguyên nhân chính thôi.
Huy ôm đầu My My vào ngực mình anh bảo:
- My My à...Anh với Liên Hương phải đám cưới gấp...vì Liên Hương đã có...
My cướp lời:
- Liên Hương đã có thai ư? Thế à!
My lặng người. Nàng nằm im, mắt nhìn lên trần nhà trân trối... Huy không ngờ chàng có thể thốt ra những lời ngoài dự kiến, tuy nó giúp Huy bảo vệ nỗi chua xót của gia đình. Nhưng nó cũng là tiếng sét đánh tan không khí ấm êm của chàng và My My. Chính chàng còn ngỡ ngàng chết lịm, khi âm thanh đó vừa thốt ra từ đôi môi của My...Huy tự hỏi: sao nàng biết được những gì mà chính chàng chưa hề nghĩ đến.
Sự lạnh lùng im lắng kéo dài đến nghẹt thở. Nỗi sững sờ chưa hết, cơn bối rối chưa tan, Huy nhìn lại đã thấy My rời vai chàng tự bao giờ. Nàng nằm nghiêng ôm chiếc gối vào lòng, mái tóc dài rối bời còn nằm hững hờ quay lưng về Huy. Huy ngại ngùng không dám ôm nàng như mọi khi, chàng sượng sùng như đứa bé vừa ăn vụng bị người ta bắt gặp.
Huy chờ đợi phản ứng nàng. Huy sẵn sàng chịu đựng mọi hành động khi nàng giận dỗi như thường lệ... Nhưng thời gian lẵng lặng trôi qua, bóng tối theo khung cửa len lỏi vào phòng...cho màu đen phủ mờ mọi vật, hình ảnh của My My bé nhỏ ôm chiếc gối vào lòng như thời trẻ dại thật dễ thương và thật tội nghiệp làm sao? Huy không kềm được sự yêu thương réo gọi trong chàng. Huy khe khẽ bên tai nàng:
- My My...sao em không nói gì anh hết vậy? Em nghĩ gì? Sao em không nói My My?
Huy nhích lại gần hơn, chàng choàng tay qua mình nàng để vỗ về và lau đôi dòng lệ cho nàng, để an ủi người con gái vì chàng đau khổ.
Nhưng Huy ngỡ ngàng vì gương mặt kia bình thản không chút xao động và đôi mắt ấy không giọt lệ ướt mi. Huy tự hỏi: My My làm sao thế, nàng không buồn khi xa anh ư? Hay nàng không còn yêu anh nữa? Huy thắc mắc, Huy xốn xang.
- My My! Em nhìn anh đây. Em làm sao vậy?
-...
- My My à! Em giận anh gì cứ nói, anh nghe em đây mà. Đừng làm anh lo, My My. Anh thương em.
My cười nhẹ:
- Em không có gì để buồn anh. Em không có lời nào nói với anh ngoài câu: "Mừng anh sắp làm cha và mong anh cùng Liên Hương hạnh phúc", thế thôi.
Huy ngạc nhiên bởi thái độ bình thản của My, chàng không ngờ nàng tỉnh táo như thế kia.
- Em không giận anh à? Em nói thực chứ, My My?
My ngồi dậy, ôm gối vào lòng bảo:
- Em chưa bao giờ nói dối với một ai. Em đến với ai, tiếp xúc với mọi người bằng lòng chân thật của em, dù mọi người đối với em thế nào cũng mặc.
Huy ngồi kề bên nàng âu yếm:
- My My à! Anh không bao giờ lừa dối em một điều gì. Anh định tự do kết hôn em, anh bất cần sự chấp thuận của bà mẹ, nên anh đến với em trong tình thân ái sâu đậm vợ chồng...
- Nhưng vì anh muốn yêu một lượt hai người đàn bà, nên anh lâm vào tình trạng bối rối hiện nay phải không? Anh yên tâm đi, em không hề trách anh, cũng như em chẳng bao giờ buộc anh phải có trách nhiệm về cuộc đời em, bây giờ và sau này. Anh đến với em khi đời anh chưa có gì ràng buộc. Còn bây giờ, ngay phút này anh đã có trách nhiệm, bổn phận đối với Liên Hương và con của hai người. Vậy anh đừng đến đây nữa, em yêu một Huy độc thân, em đóng vai người tình khi Huy của em chưa có nơi nương tựa hẳn hòi. Giờ đây, mọi việc thay đổi, anh không có đủ tự do để nhập cuộc ở đây. Nơi này mai đã có người khác... thế thôi.
Huy nghe tim mình nhói đau:
- Mai này đã có người khác ư? Ai vậy, em có thể cho anh biết không, My My? Em không biết là anh thương em lắm sao? Đừng thay đổi My My! Làm sao họ yêu em như anh, khi họ biết em đã thuộc về anh?
My cười buồn:
- Em cho họ tấm thân mục nát, thì họ trao cho em lại một tình yêu cặn thừa. Đó là luật bù trừ, thế thôi. Phải chi em cho họ cả một tâm hồn trinh nguyên và một thể xác còn nguyên vẹn. Bù lại, họ xem em như một sân ga nhỏ, khi nào buồn thì tàu ghé qua, dừng chân trong chốc lát để khuây khoả cơn buồn. Rồi tàu lại ra đi tìm bến đỗ khác, tốt đẹp hơn, lịch sự sang trọng hơn. Thì một phút nào đó trong đời, ta thương thân phận một sân ga lẻ loi, mộc mạc của mình, không đủ sức lưu lại con tày lý tưởng ấy, dù chỉ một thời gian ngắn ngủi. Nếu chịu suy tưởng về cuộc đời, thì đó cũng là một chuyện thường tình. Anh đừng tội nghiệp cho em làm chi, mỗi người một số kiếp mà.
Huy nghẹn ngào:
- My My! Em có biết đâu con tàu ấy muốn ở lại sân ga nhỏ bé kia muôn đời, nhưng định mệnh khắc nghiệt khiến xui tàu phải ra đi trong khi hồn tàu ở mãi, nhớ mãi sân ga nhỏ mộc mạc nhưng đậm tình thương nhớ thì sao?
- Nếu tàu thương cho cái sân ga thô sơ ấy, thì tàu không bao giờ neo một lần hai bến đỗ, để lại bến đỗ một mầm sống còn nằm trong vòng tay của sân ga sang trọng quý phái có đủ sức lôi cuốn con tàu kia suốt đời người.
- My My...Anh lúc nào cũng thương em. Em là tất cả tâm hồn của anh My My à.
My hững hờ:
- Em biết từ lâu giai điệu đó. Em cám ơn anh đã cho em tháng ngày vui thóang qua. Em chúc anh mãi mãi vui bên Liên Hương. Bây giờ anh nên đi về với bổn phận của anh một mầm sống trong nàng. Người đàn bà mang thai không nên để họ buồn, họ đau khổ không tốt, anh Huy ạ. Anh là bác sĩ qua trường lớp, anh thừa hiểu người đàn bà mang thai như thế nào rồi?
Huy nghe môi mình khô đắng, lưỡi chàng cay và mắt chàng rưng rưng đỏ. Chàng nhìn My My với nét lạnh lùng trên khuôn mặt khô ráo đó mà sững sờ, bởi My My không khóc như những lần hai đứa giận nhau. Nếu My My khóc, Huy có đủ cách nàng thôi nức nở buồn phiền. Còn bây giờ, mắt nàng nhìn ngoài khung cửa xa xăm, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Huy bối rối thật sự, không biết mình phải làm gì trước một My My lặng lẽ im lặng và bình thản đến thế.
Huy gợi chuyện:
- Lúc nãy em bảo sẽ cho anh biết một tin vui chưa bao giờ có được từ trước đến giờ. Tin gì vậy, My My? Em cho anh biết được không? Em hứa rồi mà.
My cười nụ cười vừa héo hắt, vừa chua xót đắng cay:
- Bây giờ mình đâu có liên hệ gì nhau nữa, thì nỗi mừng của em đâu còn là niềm vui của anh mà chia sẻ. Biết đâu sự vui sướng ấy của em là sự bực bội của anh thì sao?
Huy chịu đựng:
- Nếu đó là sự bực bội do chính em cho, anh sẵn sàng chấp nhận My My. Nếu em có đem đến cho anh nỗi cay đắng, đau khổ hay sự xỉ vã nặng nề anh vẫn chịu đựng. Bởi anh không biết làm gì để bù đắp sự thiệt thòi của em vì anh mà vương lấy. Anh khổ sở lắm, My My à.
My cười buồn, giọng nàng thấp xuống:
- Em đâu dám xỉ vã hay đem đau khổ đến cho anh, vì em thương anh hơn sinh mạng của em. Dù bây giờ em không có quyền gì để thương anh nữa. Còn vấn đề bù đắp, em không màng, có người khác vì nếu cần bù đắp em đã... Nhưng em không cần thứ bù đắp đó, anh hạnh phúc là em mừng, em vui rồi. Thôi... gặp nhau nữa cũng không ích gì... càng rắc rối cho em... Vợ con anh sẽ có nguyên nhân... để đến đây... Em không chịu đựng sự sỉ nhục đó....thêm một lần nữa. Anh hiểu ý em không?
Huy cắn môi, đau khổ theo giọng nói thật buồn, thật nhẫn nhịn của My My cho chàng. Chàng bảo:
- My My! Cho anh xin ở lại đêm nay thôi. Ngày mai, anh hứa anh không bao giờ quấy rầy em nữa, được không My My? Đừng đuổi anh MyMy, anh khổ không thua gì em đâu.
My cười, nụ cười tự nhiên như không có gì buồn nếu như người ta không nhìn thấy đôi mắt kia xa vắng, mênh mông.
- Đêm cuối ư? Có đêm cuối à? Thôi Huy ạ! Đêm cuối có ích gì đối với một cuộc tình không ngôi thứ như em. Anh về bên ấy, Liên Hương và mẹ đang mong anh. Anh về cho mẹ vui, Liên Hương mừng, chỗ này không phải nơi anh trú ngụ. Huy! Anh hãy nghe em một lần này thôi. Em tự hứa với lòng không bao giờ xen vào tình cảm của chồng Liên Hương nữa, hãy tin em điều này. Em chúc sau này Liên Hương sinh cho anh cậu con trai thật xinh. Đừng sinh con gái khổ thân. Bởi làm thân con gái yêu chồng người ta đau khổ lắm, Huy ơi!
Huy nghẹn ngào nắm tay My My. Nàng gỡ tay chàng ra và tiến dần bên khung cửa sổ nhìn ra khoảng không gian mịt mùng đen thẩm. Huy bước theo nàng, anh vịn đôi vai bé nhỏ mà đau xót, mà tủi lòng cho tình yêu say đắm của hai người đi vào tan vỡ.
- My My! Em đừng buồn anh, giận anh nha My My! Nếu anh chết để em được sung sướng, thảnh thơi, anh cũng không từ nữa. My My hãy hiểu anh, anh thương em lắm.
My để nhẹ hai tay anh xuống. Nàng đáp nhưng mắt vẫn để yên ngoài khung cửa sổ:
- Anh không cần phải chết. Em vẫn vui khi đám cưới Liên Hương anh làm chú rễ. Làm chú rễ thật đẹp với dáng vóc của anh, một chú rễ mà người con gái nào cũng ước mơ, mong đợi. Thế là vui, là hạnh phúc cho em rồi còn gì. Em xin san sẻ niềm kiều hãnh đó.
- My My! Thà em mắng anh, em xỉ vã anh, còn hơn lời ngọt ngào ấy, đau anh lắm My My à.
- Xin lỗi anh nha, em bậy quá, ngôn ngữ em lộn xộn bởi em không sắp xếp thứ tự. Em hứa, em không bao giờ nói gì cho anh buồn nữa.
Huy ôm MyMy trong tay rắn chắc của mình. My vùng vẫy, My cố đẩy Huy ra, nhưng yêu thương kia càng khép chặt thêm như sợ chia xa nếu vòng tay ấy buông lõng ra. Huy van lơn:
- My My! Cho anh xin lỗi. My My đừng giận anh! Anh không bao giờ cố ý lừa dối em. Anh thương em cho đến khi nào anh nhắm mắt. Hãy tin anh điều đó, My My à!
Huy hôn lên má nàng, My quay mặt lẫn tránh. Huy kềm đôi môi nàng để áp vào hơi ấm của hương tình yêu Huy trọn vẹn cho nàng. Cổng vào tìm được nàng khoá kín, Huy tìm đủ cách để đi vào, nhưng My quyết lòng không mở ngỏ. Huy thở dài thất vọng:
- My My! Em ghét anh đến thế sao My?
- Em không có quyền ghét người mà Liên Hương thực tâm yêu. Em không có quyền thương khi người ấy không phải là chồng của mình. Xin lỗi anh, nếu điều đó làm cho anh khó chịu.
Huy than thở:
- My My! Anh muốn chết tại đây để em hiểu tình anh cho em như thế nào?
My My cười buồn:
- Anh cần phải sống để hoàn thành trách nhiệm làm chồng, làm cha chứ và nếu còn nghĩ đến em, tội nghiệp em thì đừng bao giờ chết. Anh sống dù sống bên người khác, em mừng vì em còn được nhìn anh khi em nhớ, em thấy được anh khi em chưa quên nổi tình yêu của chúng mình.
Huy gục đầu vào mái tóc của nàng, anh nghe từng giọt ấm rơi đều trên má anh. Anh thương từng câu, anh nuốt từng lời thương nhẫn nhục ấy vào lòng, một người con gái cho anh cả cuộc đời, không trách cứ anh nặng lời khi anh giã từ nàng để cưới người con gái không yêu làm vợ. Nàng không đòi hỏi ở anh một ân huệ nào khi nàng yêu say đắm anh bao năm qua. Nàng hiến dâng cho anh tất cả những gì nàng có không cần biết tương lai về đâu, hậu quả như thế nào trong cuộc đời làm vợ, làm mẹ ở khoảng đời còn lại bên người chồng mới.
Huy biết làm sao đây. Tình - hiếu, chàng phải đi con đường chàng đã quyết định để giữ danh dự cho gia đình mình. Nhưng lời nói dịu dàng chịu đựng này, gương mặt buồn thảm kia, làm sao chàng tách rời khỏi cuộc đời mình được. Lương tâm của một người đàn ông có tha thứ cho chàng không, khi chàng phá huỷ đời trong trắng của người con gái hết dạ yêu chàng? Hay là nỗi hối hận ray rứt xé hồn chàng.
- My My! My My...hãy quên anh! Anh là thằng con trai đốn mạt không xứng đáng để em thương tưởng. Em càng thương anh, anh càng thấy mình hèn hạ. Quên anh đi, My My! Anh xấu xa không đáng được em nuôi dưỡng tình yêu ấy, My My à.
My đáp lại Huy với thái độ bình thản:
- Anh xứng đáng được em yêu, em lưu giữ trong trái tim này. Em chỉ đón nhận tình yêu anh duy nhất, bởi trái tim em nhỏ bé, chỉ đủ chứa một tình yêu. Em không bao dung, rộng rãi như trái tim anh để dang tay ra ôm lấy hai bóng hình một lượt. Em yếu đuối mỏng manh, em chỉ chịu đựng một lần thất vọng, để rồi an phận trong bóng tối. Đêm đêm nhớ chồng người... và tìm quên trong giấc ngủ. Anh về đi, cuộc chia tay nào mà không lưu luyến, nhưng rồi cũng phải chấm dứt thôi. Anh đừng ngại ngùng, khi anh ngỡ mình là kẻ phạm tội vì đã phá hoại đời em. Sự thật, kẻ gây ra nỗi thua thiệt này, thủ phạm chính là em, nên em không hề oán trách ai.
Huy ôm lấy nàng hôn lên mắt, ánh mắt nhìn anh dường như xa lạ, gương mặt thản nhiên lạnh lùng. Ôi! Lòng Huy tê tái khi dưới mắt chàng, My My dễ thương nũng nịu không còn nữa. Ánh mắt reo vui, đôi môi gọi mời, thơm nồng yêu dấu biến mất trong đôi mắt lạnh, trên gương mặt bình thản kia tự bao giờ.
Huy ngỡ ngàng buông nàng ra, chàng chết lặng bên khung cửa sổ. Nàng quay lại giường, nằm im lặng, không nhìn chàng cũng chẳng cần biết chàng có mặt nơi đây không.
- Anh khổ lắm My My. Ngày nào đó hiểu ra em sẽ hiểu anh thương em đến bậc nào. Còn bây giờ anh có phân trần như thế nào em cũng không bao giờ hiểu. Trái lại, em có thể nghĩ đó là những lời xảo trá để che đậy một tâm địa đen tối.
- Không đâu, em không dám và cũng không bao giờ nghĩ. Em chấp nhận yêu là em bằng lòng với hậu quả của nó. Em đạp lên dư luận, luân lý để giữ những gì em muốn giữ. Anh an tâm đi về, chắc giờ này Liên Hương mong anh lắm. Người ta ở với anh có thai, sự vắng mặt của anh trong bất cứ lúc nào làm người ta thương nhớ, lo âu bởi khoảng trống vắng ấy khiến người ta sợ mất anh. Đối với đàn bà không có gì đau khổ bằng mất chồng, anh Huy ạ. Đừng bao giờ anh để Liên Hương buồn, vì đó là vợ của anh, người sẽ theo anh suốt tháng ngày. Nếu có làm buồn người con gái nào khác, điều đó có thể được, vì người ta không phải sát cánh với đời anh, thì dẫu có buồn cũng không có gì để anh bận tâm suy nghĩ. Thôi, anh đi về đi, em cũng phải đi tìm một chút để ăn cho đỡ đói chứ?
Huy nhìn My My thầm nghĩ: "Lúc xưa, mỗi lần hai đứa có chuyện giận nhau, anh tìm đủ mọi cách để My My ăn gì một chút cho đỡ dạ, bởi từ sáng đến chiều nàng chẳng hề ăn thứ gì. Huy năn nỉ gì cũng không hề lay chuyển, vú rầy la My cũng không nhúc nhích".
Đến khi nào nàng thôi giận mới ăn với Huy, nhìn Huy cười nói. Còn bây giờ My cười cuời nói nói, làm Huy không hiểu trong tâm tư nàng nghĩ gì? - Muốn gì?
Huy dò hỏi:
- Anh cùng ăn với em nha My My. Anh cũng đang đói đây.
- Tuỳ anh, ăn xong rồi về cũng được, có gì đâu mà anh phải hỏi ý kiến em.
Huy lủi thủi sau nàng đến bàn ăn. Vú rất lo cho hai đứa trẻ. Bà thương Huy không khác gì My My. Bà vui vẻ khi thấy mặt hai đứa ngồi vào bàn.
- Nè, món này con thường thích đó Huy. Hôm nay My My vui lắm, chẳng biết chuyện gì nó ca hát suốt buổi chiều. Huy biết chưa, thông báo cho vú nghe được không?
Huy bỡ ngỡ ngước mắt nhìn My My như thầm nói với My: "Anh cũng như vú thôi".
My như hiểu ý nàng cười vui vẻ đáp lời vú:
- Vú ơi! Anh Huy cũng chưa được báo tin nữa đó. Con bảo vệ "bí mật" đến khi nào tiện mới tuyên bố, vú à. Ồ, vú làm món này ngon quá!
Vú cười nhìn Huy:
- Nè Huy! Con xem, với vú nó còn muốn làm cô giáo của vú nữa đó, con sợ chưa?
My My cười tự nhiên như mọi khi:
- Vú! Vú mà nói xấu con hoài, anh Huy không thèm cưới con cho vú nuôi suốt đời ráng chịu nha. Chừng đó đừng có cằn nhằn: "sao người ta đám cưới ì xèo, mà My My nhà vú không ai thèm rước, không ai thèm thương". Chừng ấy con không chịu trách nhiệm nha. Cho vú khai xấu con cho người ta, ai cũng sợ, con ế luôn đó.
Huy cười đáp:
- Con làm sao dám chê My My, phải không vú. Cưới được một người như My My là phước lớn nhất trong thiên hạ rồi. Tại My My mặc cảm...
- Hừ! Mặc cảm làm gì? Tại không dễ thương thì không được cưới, có gì lạ mà anh phải thắc mắc. Thôi, mình ăn, kẻo thức ăn nguội không ngon. Anh còn về nữa, để mẹ trông.
Huy nhìn My My ăn thật ngon, cử chỉ lời nói cho anh thật dịu dàng, như hai đứa không có gì xảy ra. Anh ngồi thừ ra đó để nhìn My My cúi đầu ăn. Anh muốn thu hết hình ảnh này vào trong tiềm thức, để không còn dịp nào để nhìn My My một lần nữa.
My My như cảm nhận ý nghĩ đó trong ánh mắt đắm đuối của chàng, nàng cười thật to:
- Ơ, cái anh này kỳ cục chưa! Người ta ăn mà nhìn chăm chú quá, làm sao người ta ăn tự nhiên được chứ? Anh ăn đi. Về khuya, mẹ bên ấy không đợi được đâu, đói đấy nhé.
Huy cười buồn:
- Em cứ ăn đi mà. Nhìn em ăn, anh cũng thấy lòng no rồi.
- A! Câu này nói không đúng bây giờ đâu nhé! Phải nói lúc mình vừa mới quen kia mà. Câu này là một trong những câu nịnh đầm, tán gái đấy bác sĩ ạ. Bác sĩ nói câu này hơi muộn một chút đó nha.
Huy cười:
- Nhưng thật sự lòng anh như thế. My My! Dù mới quen nhau hay mười năm sau, em trong anh vẫn thế. Em có tin không? Vú có tin con không vú?
Vú cười gật đầu:
- Vú tin con yêu My thành thật, My cũng thế. Nhưng My hay giận và làm khổ con hơn phải không Huy?
Huy nhìn My buồn đáp:
- Không có đâu vú. Con mới là người đem khổ đến cho My. Con cũng không bao giờ muốn như thế, vú ạ. Đó là chuyện bất đắc dĩ thôi.
My tắc lưỡi:
- Thôi, vú và anh Huy đừng đem những chuyện đó bàn ở đây nữa. Mình ăn đi. Anh cũng nên ăn cho no, để về bển khuya đói bụng đó, mình có làm khổ nhau hay không thì thời gian sẽ trả lời. Con đã no, con đi nghỉ trước nghe vú. Anh Huy thông cảm cho My nghe.
Huy buồn nhìn theo bóng nàng rồi lẳng lặng đứng lên:
- Con về luôn nghe vú. Vú chăm sóc My My giùm con nha. Khi nào rảnh, con qua ngay.
- Ủa! Sao không đứa nào ăn hết vậy kìa? Đồ ăn còn ê hề đây nè. Bây giờ một đứa lên phòng nghỉ, một đứa thì ra về, vú không hiểu nổi tụi con, Huy à.
- Một ngày nào đó vú sẽ hiểu. Con về vú nhé!
Huy dẫn chiếc xe nặng nề ra về. Cánh cổng khéo kín sau lưng như điểm cuối cùng của một tình yêu nhiều mật ngọt mà suốt quảng đời đi qua Huy gắn bó chắt chiu.
Định mệnh quái ác hay bàn tay con người sắp đặt quá khéo léo? Huy không biết trách ai. Mẹ mình quá sơ xuất hay mình quá nhu nhược... để những gì mình tạo dựng trong một phút tiêu tan. Huy biết My My đau khổ. Nàng trấn an chàng, nàng dửng dưng để thái độ đó lấp che đi nỗi tuyệt vọng trong lòng. Huy biết My My đủ cách che dấu nội tâm mình, nàng thà ngã gục nơi nào không ai thấy, ai hay, chứ nàng không hề quỵ luỵ trước mặt đối phương để người ta cảm động mà ban bố một tình cảm thừa thãi.
Vú bảo hôm nay nàng vui lắm, chuyện gì khiến nàng ca hát như lúc còn thơ. Huy còn nhớ lúc có kết quả của kỳ thi ra trường nàng đậu cao, Huy không thấy nàng vui như lúc này.
Sao Huy không dằn lòng để chuyện chia ly đừng đến, đừng xảy ra lúc này có phải tốt hơn không. Bởi vậy, người xưa bảo: "Trí đàn ông thông minh hơn đàn bà, nhưng sự chịu đựng tế nhị thua người phụ nữ gấp bội".
My chịu đựng búa rìu dư luận để yêu chàng. Với gia đình chàng, nàng chịu nhiều đau thương, nhưng tình nàng vẫn đầy, môi nàng vẫn tươi khi đón anh từ cổng.
Sống bên Liên Hương liệu chàng có quên được My My không? Nếu Liên Hương thật tình yêu chàng, nàng tỏ ra hiểu biết, chiều chuộng chàng thì đời yên phận. Ngược lại, chàng sẽ ra sao khi lương tâm cắn rứt, bởi chàng quá bạc bẽo với My My, và chàng chịu đựng một đời bên Liên Hương với trăm ngàn điều nghịch ý. Âu cũng là luật trả vay của tạo hoá sẵn dành cho người từng gieo gió bão.
My My đưa mắt nhìn theo bóng người yêu, lặng lẽ rời ngôi nhà mang đầy kỷ niệm tình yêu đầu đời của nàng. My nghe lệ ấm tràn đầy trên má nàng. Bây giờ nước mắt tha hồ rơi... trôi cuốn đi những muộn phiền chất chứa trong tim... My My trở về phòng, nhìn từng màu sắc thương yêu quen thuộc. Đây chiếc giường dễ thương cho chúng mình chung chăn gối, đây là bộ đồ anh thường mặc lúc bên em, kia những gói thuốc để mỗi lần hai đứa giận nhau, anh thường dùng đến nó để giải khuây, hầu lấp đi khoảng trống vắng ngột ngạt.
Giờ thật sự chia tay, đâu còn bên nhau để giận, để hờn hay vui đùa, thân ái. Anh về vui bên vai trò chú rễ, em lặng lẽ sầu bên khung cửa lúc vào khuya.
My My ngã mình trên chiếc giường êm ái, nhưng lòng nàng hoang lạnh như đi dưới sương đêm của xứ mộng mơ Đà Lạt...Nàng thật sự mất Huy. Ôi! Niềm tin yêu cuộc đời chợt tắt, người thương yêu xa tầm tay rồi...còn lại đây một mầm sống đang âm thầm phát triển trong nàng. Dấu ái, cung thương kết hợp, cho chồi non lớn dần trong tình yêu thương của mẹ. My My đưa bàn tay xoa nhẹ bụng thon nhỏ của mình như dỗ dành, như an ủi riêng mình. Rồi ngày mai con bắt đầu vươn lên cho mẹ một niềm vui, hay chính con đem đến cho mẹ một chuỗi ngày sầu muộn tiếp nối?
Dù xã hội, luân thường đạo lý có lên án mẹ, mẹ vẫn nuôi con. Mẹ không vứt bỏ kết quả mối tình mà mẹ tự nguyện dâng hiến lòng yêu thương của riêng mình. Mẹ làm, mẹ chấp nhận sự thiệt thòi trong kết quả đắng cay mà cha con đã ân cần trao gởi.
Mẹ sẽ xin chuyển công tác, để ngày ngày không còn dịp nhìn chồng của người ta đối diện cùng mẹ. Thời gian giúp mẹ khuây khoả nỗi đau buốt trong tim và ngày mai con sẽ là niềm an ủi vô bờ của mẹ. Mẹ phải sống, can đảm sống và đủ nghị lực chống phá những thành kiến khắt khe của xã hội đối với người con gái có con vô thừa nhận.
Mẹ sẽ thương con với tất cả lòng yêu nồng nhiệt có trong mẹ, để bù lại tình cha thiếu thốn nơi con. Mẹ âm thầm nuôi dưỡng con, không cần ai biết đến sự hiện diện của con trong mẹ. Con là của riêng mẹ, mẹ không cần một ai lo lắng dưỡng nuôi. Mẹ tự nhận con, thì mẹ cũng phải tự lo cho con đủ mọi mặt. Ngoại trừ trên khai sinh con, mẹ không đủ điều kiện để tặng con tên người cùng mẹ tạo ra con. Mẹ đành ngậm ngùi thương cho đời mẹ và tủi cho số phận của con khi nơi đề tên cha bỏ trống hoặc hai chữ "vô danh" khép kín chỗ điền tên...
Mẹ xin lỗi con, nếu sau này lớn lên con cho khuyết điểm ấy đáng trách, bởi mẹ không đủ tiêu chuẩn được làm dâu một gia đình giàu có ấy, dù mẹ yêu người ta hơn danh dự của một đời người, hơn bản thể mà tạo hoá đã kết tụ cho mẹ. Nhưng gia đình họ không cần những tình cảm trìu tượng đó. Họ cần ngọai diện thật sang trọng với bồ độ model đắt giá. Họ cần giá trị của nơi xuất thân, họ muốn nàng dâu của họ phải được lớn lên nơi cao sang quyền quý, phải có một gia tài thật to, của hồi môn thật nhiều, để cung ứng lòng ước muốn, để tiếng tăm của họ một ngày một lan rộng bởi họ đã được nàng dâu trong giới thượng lưu trí thức.
Con ơi! Trong xã hội hiện đại, một tấm lòng chân thật, nhiệt tình và một tâm hồn rộng rãi đạo đức, hiền hậu, giá trị của những thứ ấy không bằng một túi tiền đầy ắp, con ạ.
Tiền là một khí giới có sức mạnh vạn năng, thắng cả pháp lý, thắng cả lòng người. Nhưng tiền không thể mua tất cả được, con ạ. Tình yêu chân chính giữa người với người không thể bán, không thể mua bằng tiền mà chỉ cảm nhận, trao đổi bằng trái tim, khối óc nhiệt tình. Mẹ chấp nhận sự thiệt thòi dù gia tài của mẹ không thua gì họ. Nhưng tại sao mẹ phải đem tài sản mình ra khoe khoang với họ, để đổi mình tình yêu gượng ép ấy. Mẹ muốn cha con vì tình yêu thương mẹ đậm đà mà đến, chứ mẹ không bắt buộc cha con đến vì đồng tiền sẵn có vô tri giác ấy.
Nhưng cuộc đời của mỗi người đều đặt trong bàn tay vô hình của tạo hoá. Mẹ có vùng vẫy, có kháng cự thế nào cũng thoát khỏi kiếp long đong trong cuộc sống, đoạn trường trong tình yêu. Mẹ cúi mặt chấp nhận mọi thứ mà số kiếp sẵn dành. Mẹ cố gắng vươn lên để sống và bảo đảm sự an toàn cho con.
- My My! Con làm sao vậy? Có chuyện gì làm con khóc như thế? Nói vú nghe, đừng giấu vú, My My!
Nàng nhìn lên, vú đã đứng cạnh giường nàng tự bao giờ. Nàng xúc động, nước mắt tiếp tục lăn dài trên má. Vú ngồi xuống vuốt từng sợi tóc đẫm ướt lệ nàng, an ủi:
- Đừng buồn con! Chuyện gì khiến con khổ như thế? My My! Hãy nói ra sẽ vơi con ạ.
- Vú ơi! Con nói, vú đừng buồn con nghe, vú đừng giận con nghen vú!
- Con cứ nói! Vú lúc nào cũng thương con, lo cho con! Vú thương con hơn cả bản thân vú nữa. Con nói đi, vú sẽ lo cho con.
- Anh Huy sắp cưới Liên Hương rồi vú.
- Vậy à! Bao giờ? Nó mới cho con hay lúc nãy phải không?
My gật đầu:
- Dạ, ảnh mới báo tin ấy với con.
Vú tiếp:
- Vú biết trước thế nào chuyện này cũng xảy ra. Thôi, đừng buồn, mình đã dự đoán rồi mà. Con ráng vui vẻ, chuyện gì qua để cho nó qua.
My My uể oải:
- Nhưng nó không thể qua khi hậu quả nó vẫn còn trong con, vú à...
Bà ngạc nhiên:
- My My! Con nói gì? Ý con muốn nói là...My My con có... rồi à?
My ôm lấy vú khóc nức nở:
- Con có thai rồi vú à... Con không muốn phá huỷ nó... Vú tha lỗi cho con, vú ơi.
Bà vú không buồn như nàng nghĩ, vú không trách như nàng lo, vú cười như mừng một chuyện gì vui lắm:
- Vậy à! Không sao My My. Vú rất thích, rất mong có nó. Con đừng lo, vú sẽ phụ con. Đừng buồn, đừng tìm cách phá huỷ. Nó là niềm vui kia mà.
My trố mắt nhìn vú, vừa ngạc nhiên vừa sững sờ, bởi thái độ vú làm nàng ngỡ ngàng quá.
- Vú! Vú thật sự muốn con có con ư? - My lắp bắp hỏi.
Bà vú nhìn thái độ lúng túng của nàng, bà cười bao dung. Bà ôm My vào lòng:
- Đúng vậy. My My! Vú thương bé con. Vú muốn chính tay vú nuôi dưỡng nó. Nó sẽ đẹp như con ngày xưa. Nhà mình buồn quá. Con đi làm bỏ vú hiu quạnh một mình, vú cảm thấy cô đơn trống vắng. Vú muốn con cho vú một niềm vui. My My ạ! Con đừng bỏ nó đi nhá!
My hôn lên má vú. My siết chặt bà như cám ơn tình cảm bao dung độ lượng của vú cho mẹ con nàng. Công ơn vú sánh với biển rộng bao la vẫn không vừa. Nàng hôn lên đôi má ấy tạ ơn.
- Vú ơi! Con không biết gì... để vú hiểu lòng con. Con thương vú, con kính phục vú. Vú ạ! Con có thai, điều này con không muốn cho ai biết. Khi thai con lớn thì đám cưới đã cữ hành rồi... Vú ơi! Vú giấu giùm con nhé! Con không muốn ai biết nó là con Huy, nhất là đối Huy, vú nhé!
- Vú cũng có ý đó, vú không muốn họ biết gì về đứa cháu ấy. Vú cũng muốn con có con với Huy, nhưng vú không muốn kết nghĩa với họ. Khi nào họ nghèo, chúng ta hãy đến, để họ xoá đi ý nghĩ tại họ giàu nên mình yêu thương họ vì muốn cầu cạnh hoặc vì gia tài, địa vị của họ.
My cười nhẹ:
- Con cũng nghĩ như vú vậy.
- Đồng ý và chờ đợi ngày "bé con" chào đời phải không My My?
Nàng cười khi nhìn nét vui trên gương mặt già nua của vú, người đàn bà trung hậu, nhân ái đã yêu thương săn sóc và hướng dẫn nàng suốt quãng đời qua. Nàng quý trọng vú, tôn thờ hình ảnh thân thương ấy vô cùng.
Từ đây, vú là nguồn an ủi, là tấm phao duy nhất cho nàng tựa suốt đoạn đường sắp tới. Ôi, nàng sung sướng và an tâm biết bao, khi vú tỏ thái độ yêu "bé con" dù nó chưa thành hình trong nàng.
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa