Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Khinh Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 516 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 20: Trời Làm Chứng, Đất Làm Mai
dit: nhamy111
Beta: Tuyết Huệ
“Còn bao lâu nữa mới đến Thiên Lang đảo?” Bạch Tiểu Hoa hỏi Phượng Loan
“Bẩm chủ …. Dạ tỷ tỷ, còn khoảng nửa tháng nữa ạ” Vì ánh mắt cô lộ ra vẻ nghiêm khắc, nên Phượng Loan chỉ dám nhúc nhích môi, vẫn phải đem hai chữ chủ thượng đổi thành hai tiếng tỷ tỷ, cho dù lúc đầu nói vô cùng không tự nhiên, nhưng mà lại không dám phản bác. Trên gương mặt tuyệt luân quá kìm nén nên đã trở thành màu hồng, nhưng mà nhìn rất mê người.
Bạch Tiểu Hoa gật đầu thỏa mãn, xoay người lại nói với những người khác, “Khi đến Thiên Lang đảo, chuyện của Tiểu Xuân phải giải quyết đầu tiên, Luân hồi đan nhất định phải được tìm thấy”
Vừa dứt lời, Sở Vân Hiên cảnh giác, làm động tác yêu cầu đừng lên tiếng, hắn thật cẩn thận quan sát bốn phía, rồi thản nhiên nói, “Tới thật là nhanh mà, những người này cầm tinh con chó hay sao vậy?”
Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ nhàng, trong trẻo như băng tuyết, nhưng lại mang theo sát khí, trong ngươi thoáng ẩn thoáng hiện lên tia băng lãnh, “Nhân lực của những người này vẫn còn nhiều á! Lễ gặp mặt của người ta phong phú như vậy, chúng ta không cho lại bọn họ quà đáp lễ thì có phải là quá vô phép rồi không?”
Phương Loan hơi nhắm mắt, bất quá chỉ qua một ít thời gian, khi hắn mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên sắc bén, như thanh kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ.
“Đối phương có tổng cộng mười hai người, trong đó, có một cao thủ Địa giai trung kỳ đỉnh phong, bốn cao thủ Địa giai sơ kỳ đỉnh phong, bốn tên Huyền giai hậu kỳ, ba tên còn lại là Huyền giai trung kỳ”
“Tiểu Hoa của chúng ta cũng là cao thủ Thiên giai sơ kỳ rồi, bọn hắn phái Địa giai tới thì có tác dụng gì đâu chứ, Vân Hiên ca cùng Phượng Loan thôi cũng đủ tát chết bọn chúng chỉ bằng một cú rồi, bọn hắn có phải là đầu thiếu não rồi không? Tự nhiên phái người đi vào chỗ chết!” Diệp Đan Phượng khí thế ngút ngàn, rút roi da bên hông ra, “Đây cũng đều là những cao thủ trong chiến đấu, tiêu tiền mà không biết cân nhắc, cư nhiên lại có thể cử đến Địa giai cao thủ để chúng ta tập luyện, thật sự là may mắn quá đi nga”
Sở Thiếu Hoa bên cạnh liếc mắt nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lặng lẽ nhích thân thể từng chút từng chút một đến sát bên cạnh cô, như muốn che cô phía sau mình.
Tuy nói là bên mình có thể toàn thắng, nhưng để đề phòng những vấn đề bất ngờ có thể xảy ra, thì vẫn phải nên cẩn thận một chút thì hơn.
Phượng Loan lại như nghĩ tới vấn đề gì đó, sắc mặt hiện lên chút kinh ngạc pha lẫn nghi hoặc, đánh giá Bạc Tiểu Hoa từ đầu đến chân, “Kỳ thật, ngay từ ban đầu ta đã cảm thấy có một chút gì kỳ quái, tính đến việc tỷ được truyền thừa, nhưng nếu lấy thể chất bình thường của tỷ thì cũng không có khả năng có thể đột phá Thiên giai, quá lắm thì cũng chỉ có thể bước đến Huyền giai hậu kỳ thôi, cho dù nghịch thiên thì cũng chỉ ở Địa gia sơ kỳ, nhưng mà tỷ tỷ lại dừng ở Thiên giai sơ kỳ, mà còn lại ở trạng thái dung hòa, nội khí mười phần ổn định… Điều này, đã hoàn toàn vượt quá khả năng hiểu biết của ta còn Tiểu Bảo thiếu gia nữa… Cư nhiên cũng đạt tới Huyền giai trung kỳ, thật sự là quá sức tưởng tượng, hoàn toàn…không thể nào lý giải được” ( Ari: Mẹ con nhà này có ai bình thường đâu >.
Bạch Tiểu Hoa cười tự nhiên, ánh mắt chuyển hướng Ngọc Đường Xuân, hai người cùng nhìn nhau cười.
“Tuy ta chỉ là người bình thường, nhưng thể chất đã sớm thay đổi rồi, ngươi nói nếu như bên cạnh ngươi có Luyện Đan Sư, mà mỗi ngày đều đem đan dược Đương Mộc Đậu cho ngươi ăn đều đặn, thì ngươi tự nhiên sẽ không thấy có gì kỳ quái nữa”
Phượng Loan chấn kinh, lắp ba lắp bắp nói, “Tỷ…tỷ…tỷ nói là Luyện Đan Sư sao? Bên cạnh tỷ lại có Luyện Đan Sư?” Mà lại vẫn lấy đan dược Đương Mộc Đậu cho ăn. Hắn có nghe lầm gì hay không vậy trời!
Tiểu Bảo cảm thấy đây chỉ là chuyện bình thường, không có gì to tát, nên nói “Nè, có gì mà kỳ quái chứ, tiểu Xuân thúc thúc của ta là Luyện Đan Sư, ta từ nhỏ đã ăn đan dược rồi, ăn đến nỗi muốn ói ra hết rồi đây này”
Tiểu Bảo nói xong, liền đưa tới một trận khinh bỉ từ mọi người dành cho bé.
Diệp Đan Phượng thật hận không thể đem tiểu tử này đánh cho vài phát vào mông, đan dược này đều do Luyện Đan sư luyện chế ra, vậy mà dám nói là muốn phun ra hết, tên này sao có nhiều may mắn vậy hả?
Phượng Loan bất khả tư nghị nhìn vẻ mặt cười lạnh nhạt của Ngọc Đường Xuân, lẩm bẩm nói, “Ta nghe bà nội ta có nói, Luyện Đan sư đã không còn lại mấy người, mà cho dù có là Luyện Đan sư đi chăng nữa, cũng chỉ có Thượng Cổ môn phái mới có thể có loại thiên tài hiếm có này, mà lại còn một người như vậy…”
Ngọc Đường Xuân cười nhạt, hoàn toàn không bị lời nói của Phượng Loan ảnh hưởng, ngược lại còn mỉm cười, giọng điệu vô cùng thoải máy, “Ta sao? Là do ta tự học thành tài đấy, có phải ngươi cực kỳ kinh ngạc, mà còn lại cảm thấy khó tin phải không?”
Phượng Loan lắc đầu, “Thế giới rộng lớn như vậy, cũng không có gì là không thể, điều này cũng do bà nội ta nói với ta. Ta thật có lỗi, vừa rồi đã quá lỗ mãng rồi, cũng bởi vì ta quá kinh ngạc thôi”
Ngọc Đường Xuân nói, “Không sao cả, ta hiểu được”
Diệp Đan Phượng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn hắn, “Thời điểm này cũng không phải thời điểm có thể nói chuyện phiếm nha, kẻ thù kế bên, Phượng Loan ngươi là Địa Giai trung kỳ phải không? Thật là sảng khoái mà…”
Phượng Loan giật giật khóe miệng, gật gật đầu,”Ừ…” Cô gái này, thật là quá bưu hãn rồi, rõ ràng có bộ dáng xinh đẹp như vậy, khí chất cũng như tiểu thư khuê các, nhưng mà tính cách này lại….
Muốn nói đến tốc độ, khả năng phản ứng cùng tính cảnh giác cao cộng thêm lạnh lùng thì chỉ là một người nổi bật trong số họ, đó là điều không thể nghi ngờ. Chỉ trong nháy mắt, mà đã nhanh chóng đem tình hình chung quanh đánh giá được toàn bộ.
“Trừ bỏ con đường phía trước ra, thì chúng ta đã bị bao vây rồi”
Bạch Tiểu Hoa hết sức bình tĩnh và tự nhiên, vẫn giữ nét mặt tươi cười như hoa, vẫn cứ tiếp tục bước đi không ngừng lại, chỉ là nhàn nhạt bỏ lại một câu. “Phượng Loan và Vân Hiên, hai người nhớ rõ phải đáp lễ thật là đẹp nhé!!!”
Giờ phút này, Tứ đại Thượng cổ môn phái cùng với nhóm người của các môn phái thế gia khác, đang thảnh thơi thưởng thức trà chiều, kiên nhẫn đợi chờ tin tức, không có một chút kích động nào, mà ngược lại hết sức thoải mái và sung sướng.
Mỗi một người đều mang một bộ dáng vui vẻ hòa thuận, nhưng tâm tư lại ẩn chứa một thứ khác, đó chính là làm như thế nào để chiếm được bảo đồ.
Ngay sau đó, người nghe ngóng tin tức đột nhiên quay trở về.
“Không xong rồi!”
Người vừa tới sắc mặt vô cùng kích động, như vừa gặp quỷ.
Tứ Nương xinh đẹp, cầm mớ tóc đẹp hết sức quyến rũ, nghiêng đầu liếc nhìn Long Nguyên Trù một cái nhưng không nói một lời nào.
Long Nguyên Trù nhìn người đang quỳ phía dưới, đúng là thủ hạ của hắn, mở miệng nói, “Chuyện gì mà ngươi kích động như vậy?” Hỗn đản, nhiều đại nhân vật ở đây như vậy, hắn là muốn ình không chịu nổi kích động hay sao vậy chứ?
Người nọ vừa nghe Long Nguyên Trù lên tiếng, trong lòng càng thêm khẩn trương, nhưng giọng điệu lại có chút vững vàng, liên tục dập đầu, “Môn chủ…” rồi ngẩng đầu lên, rồi cắn răng và cuối cùng đem câu còn lại mà nói ra, “Trước hết là mọi người nên xem cái này đi đã”
Nói xong thì quay đầu ra ngoài hô, “Nâng vào đi”
Vì thế, đang lúc mọi người nhìn nhau khó hiểu, thì từng khối từng khối thì thể được nâng vào, không ít cũng không nhiều, vừa đúng mười hai khối.
Tứ Nương xinh đẹp miệng ngặm đầy nước trà cũng không cách nào có thể nuốt vào mà phun hết toàn bộ ra ngoài.
Long Nguyên Trù lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn hình ảnh tràn đầy kịch tính phía trước, mà trong lòng vạn phần không thể tin nổi.
Ngay cả cốc chủ Dược cốc, Tiêu Chính Nam, thường ngày vẫn bình bình tĩnh tinh, nhưng bây giờ đã hết sức kinh hãi.
Phải biết rằng, trong số đám người này, thì đã có một Địa giai trung kỳ cao thủ cùng bốn Địa giai sơ kỳ cao thủ, đừng nói ở thế tục giới, mà ngay cả ẩn tang thế gia, cũng là một đội ngũ có sức chiến đấu không thể xem thường. Mà chỉ trong ngần ấy thời gian, cư nhiên lại phơi thây trước mặt bọn họ. Loại chuyện như vậy, thật làm cho người khác không thể tiếp thu nổi.
Trên người bọn họ không có vết thương, nhưng mà xương cốt bên trong lại hoàn toàn nát vụn. Hai tay đều bị phế, toàn thân không hề có chút khí lực, có thấy rất rõ ràng là mất mạng bởi chỉ một chiêu, thậm chí đối phương không cần làm ra viết thương gì trên ngươi bọn hắn, chỉ là cùng nhau so chưởng thôi mà đã bị phế toàn bộ
Long Nguyên Trù nhắm mắt thở dài nói, “Người bên cạnh Bạch Tiểu Hoa, trừ Sở Vân Hiên hiện là Địa giai trùng kỳ cao thủ, những người khác đều đạt Huyễn giai, sao có thể như vậy được, làm sao có thể…Chẳng lẽ…tình báo là giả? Sở Vân Hiện đã thăng cấp Thiên giai rồi sao?” Hắn thì thào nói, trên mặt cứ xuýt xoa, lộ rõ kinh hỉ cùng đắc ý.
Mọi sắc mặt của hắn đều không thể nào thoát khỏi mắt đẹp của Tứ nương, bà ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Con trai của ngươi nếu là quái vật nghịch thiên, cũng không thể nào đột phá Thiên giai trước ba mươi tuổi, ngươi ít vênh váo đắc ý chút đi, hỏi kỹ thuộc hạ của ngươi chút kìa, đừng đem tin tức tình báo trọng yếu mà hiểu nhầm. Có phải do người chết không phải là người của ngươi nên mừng chết đi được đúng không?”
“Ngươi…” Long nguyên trù giận dữ trừng mắt với Tứ nương.
“Ngươi không cần ngậm máu phun người, mọi người ở đây đều là cùng một lòng liên kết với nhau, tất nhiên cũng là đồng lòng, mụ đàn bà miệng mồm không sạch sẽ, ngươi không nên ở đây mà châm ngòi ly gián bọn ta đâu”
Ánh mắt thâm trầm của Tiêu Chính Nam nhìn Long Nguyên Trù, Lý gia tộc bất quá chỉ hy sinh hi sinh một Địa giai cao thủ, Dược cốc thì từ trước đến nay không thiếu cao thủ, Địa giải tuy là cao thủ lợi hại, nhưng linh đan diệu dược của Dược cốc có thể tạo ra rất nhiều cao thủ Địa giai
“Thanh Mỹ tông chủ, Long Môn chủ, các người không cần đem ân oán cá nhân của các người vào kế hoạch lần này của chúng ta, nếu không, Dược cốc của ta sẽ rời khỏi ngay lập tức, bất quá chỉ là vài cao thủ Địa giai hi sinh mà thôi, có thể đây là mưu kế của đối thủ, mà đã tạo nên rối loạn cho liên minh rồi.
(Vì ta không có thời gian đọc hết các phần trước, nên chữ tươi đẹp tông chủ này không biết nàng edit thành gì nên ta vẫn để Thanh Mỹ, có gì các nàng sửa lại nhé)
Bất quả chỉ hi sinh vài cao thủ Địa giai mà thôi!!!
Dược cốc quả nhiên là Dược cốc, nói chuyện hết sức nhẹ nhàng, không hề mang theo hơi thở gấp nào
Người Dược cốc, thứ nhiều nhất chính là đan dược, có thể tạo nên vô số cao thủ Địa giai, nhưng chúng ta lại không có nhiều đan dược miễn phí như vậy, phải biết rằng chỗ cao thủ Địa giai đó, phải tốn mất vài thập niên mới có thể bồi dưỡng, đào tạo thành đó.
Tứ nương hừ lạnh, một lần nữa đem nước trà bưng lên, tinh tế nhấm nháp.
Long Nguyên Trù nhìn thoáng qua thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất hỏi, “Có tra được rõ ràng đối phương có bao nhiêu người không? Thực lực như thế nào?”
Người nọ không dám câu giờ, vội vàng đáp, “Thiên Long hội Sở Vân Hiên…” rồi nhìn thoáng qua Long Nguyên Trù không có phản ứng gì, tiếp tục nói, “Một thiếu niên của Phượng tộc!”
Cái gì? Không nghe nhầm chứ? Phượng tộc?
“Không phải Phượng tộc đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi sao? Ở đâu lại chạy ra một tên Phượng tộc? Ngươi chắc chắn là không lầm chứ?”
Không người nào ở đây không kinh ngạc, chuyện năm đó tiêu diệt Phượng tộc, mười người ở đây thì đã có vài người tham dự, năm đó quả thật là giết không lưu lại một tên, hết sức sạch sẽ. Nhưng không nghĩ tới, tới nay vẫn còn hoạt động, mà lại cùng con gái của Nguyệt Linh Tuyết ở cùng một chỗ, điều này không phải là chuyện tốt.
“Thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm, khí tức tản ra từ cơ thể của người thiếu niên đó, đích thật là của Phượng Tộc. Sở Vân Hiên cùng người thiếu niên kia đem toàn bộ cao thủ của bên ta đánh bại hoàn toàn, thời điểm đó, thuộc hạ cũng không thấy Bạch Tiểu Hoa, mà Sở Vân Hiên đã là Địa giai trung kỳ đỉnh phong, cùng cấp với tên Phượng tộc kia.
Hai cao thủ Địa giai trung kỳ đỉnh phong… Như vậy thì cũng khó trách…
Phải biết rằng cấp bậc càng cao, thì chênh lệch về thực lực càng lớn, dù chỉ là một cấp, nhưng cũng có thể bị đối phương dùng một chiêu lấy mạng.
“Hôm nay không thể nào biết được thực lực của con gái Nguyện Linh Tuyết sao?” Tứ nương nhíu mày, bất an nói “Tên Phượng tộc kia đã đạt đến Địa giai trung kỳ đỉnh phong, vậy thì Bạch Tiểu Hoa kia….” Chẳng phải đã là Địa giai hậu kỳ, thậm chí có thể đã lên đến Thiên giai rồi hay sao?
“Không thể nào có khả năng như vậy đâu, cho dù là yêu nghiệt, cũng không có khả năng một lần nhảy lên nhiều cấp như vậy đâu!”
Tin tức tình báo hôm nay, rốt cuộc cũng làm cho bọn họ trở lại tình trạng khẩn trương, và cũng bắt đầu coi trọng đoàn người của Bạch Tiểu Hao.
Nếu Bạch Tiểu Hoa thật sư đã đạt được Thiên giai, sau đó đến được Thiên Lang đảo, thì phiền toái đã đến cửa rồi a.
“Kẻ kế thừa Tuyết cốc, cho dù có liều mạng, cũng không thể để cô ta tiến vào Thiên Lang đảo, nếu không…” Chúng ta, những thứ môn phái cùng giai tộc này, cũng có thể thật sự chấm dứt rồi.
Vì vừa phải đi, vừa phải trốn tránh sự truy đuổi, nên bọn người Bạch Tiểu Hoa cảm thấy hết sức mệt mỏi, chuyến đi hướng tới Thiên Lang đảo này, quá sức là gian nan cực khổ rồi. Vì ẩn dấu hành tung, nên bọn họ hầu như đều đi đường sơn đạo và đi vào đêm khuya, miệt mỏi thì ngồi trên chiếu, hết chịu nổi thì tìm sơn động nghỉ qua đêm, lương khô mang theo bên người gần như đều đã bị ăn sạch rồi, đói bụng thì bắt cá hoặc săn thú ăn, hoàn toàn giống như sinh hoạt của người nguyên thủy, cũng may Phượng Loan là chuyên gia trong vấn đề sống còn nơi hoang dã này, nếu không, những người này thật cũng không biết làm sao mà có thể sinh tồn ở cái nơi này.
Hương vị thỏ nướng vừa bay tới, đám người bởi vì chạy một ngày đường mà suýt nữa hôn mê vì đói, nay lại giàn giụa nước miếng, nhất là Tiểu Bảo cùng Diệp Đan Phượng, lăm lăm nhìn Phượng Loan nướng thịt thỏ.
Cô lỗ lỗ… Điều này còn hơn cả tra tấn nữa nga.
“Tiểu Phượng Loan, tới khi nào thì xong hả? Ta sắp chết vì đói rồi nè, chịu hết nổi rồi, hương vị này quá mê người mà” Diệp Đan Phượng say mê thưởng thức hương vị đang phiêu tán trong không khí.
Tiểu Bảo cũng ghé vào bên cạnh Phượng Loan, bởi vì thời gian ở chung đã dài, nên địch ý của Tiểu Bảo đối với Phượng Loan cũng tiêu tán hết, thay thế vào đó là…tình cảm hết sức sâu đậm, tuy nhiên bé nhi đồng năm tuổi thì vẫn là bé nhi đồng, như thế nào lại nhận Phượng Loan là huynh đệ của hắn, rõ ràng người ta lớn hơn hắn đến mười mấy tuổi, nhưng hắn lại không chịu gọi người ta một tiếng anh.
“A Loan à, Tiểu Bảo đói lắm rồi, ngươi nướng thịt thỏ thật thơm quá đi, a Loan thật tài giỏi a. Ta cảm thấy a Loan thật hết sức đẹp trai, so với bốn vị chú già kia còn đẹp trai hơn, lại trẻ tuổi nữa…” Mặc kệ, vì cái bụng nhỏ, Tiểu Bảo hoàn toàn không để ý đến những ánh mặt hèn mọn của những nam nhân kia ở đây, trực tiếp gạt bọn họ qua một bên.
Tục ngữ đã có nói đúng không, Có thực mới vực được đạo, bọn họ đều đã đói đến nỗi muốn ngất đi hết rồi, trừ thịt thỏ trong tay Phượng Loan ra, cái gì hắn cũng không thèm để ý tới.
Ở chung với Tiểu Bảo lâu như vậy, Phượng Loan cũng có thể hiểu được bảy tám phần tính tình của hắn, tự nhiên biết tiểu quỷ này đang có ý đồ gì, trên mặt lộ ra vẻ khó xử mỉm cười với hắn, “Ta biết, ta biết, khi nào chín, ta sẽ cho ngươi ăn no đầu tiên, có chịu không”
Mắt Tiểu Bảo sáng rực rỡ, nụ cười lấy lòng càng sâu đậm, cả người đều đã vắt lên người Phượng Loan, “Vẫn là A Loan của ta tốt nhất mà!”
Phượng Loan sờ sờ đầu của hắn, cười ôn nhu, rồi tiếp tục công tác chính của mình.
Thấy bọn họ đã đạt thành hiệp nghị, Diệp Đan Phượng nào chịu để yên
“A Loan, ngươi không thể bất công như vậy nha, chị Đan Phượng của ngươi cũng rất đói nè, người không được mặc kệ ta đó, không có ngươi, ta thật không sống nổi nữa rồi” Diệp Dan Phượng một cước đá văng Tiểu Bảo đang dính trên người Phượng Loan ra, ái muội nói nho nhỏ bên tai Phượng Loan.
Phượng Loan hắn lớn đến như vậy, nữ nhân nào mà hắn chưa thấy qua, nhưng mà đâu có nữ nhân nào tiến sát bên với hắn như vậy, mùi hương trên người Diệp Đan Phượng làm cho hắn hoảng hồn, khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt không biết để vào đâu. Tùy ý nhìn ra thì lại chống lại một ánh mắt vô cùng thâm thúy, không thể thấy con ngươi đen đâu hết
Sở Thiếu Hoa cong môi, lạnh lùng liếc bọn họ một cái, lập tức giống như chưa từng phát sinh việc gì, tiếp tục thực hiện công tác thêm củi vào nhóm lửa.
Chỉ là, Phượng Loan vô cùng, rất, rất muốn nói với hắn, lửa đã đủ rồi, thịt heo thì nên nướng từ từ, nhưng hắn thật sự không dám nói, bởi vì mặt của Sở Thiếu Hoa đã tối đen không thể phân biệt rõ đâu là mũi, đâu là miệng rồi.
Toàn thân Phượng Loan như chấn động, lại nhìn xem Diệp Đan Phượng đang ở bên cạnh mình, giống như đã hiểu ra một cái gì đó, lặng lẽ xê dịch hai chân, cùng cô ta giữ khoảng các.
Diệp Đan Phượng lại cho rằng Phượng Loan đang cự tuyệt đề nghị của mình, nên vội vàng nhích theo hắn, có hồ như dán dính với Phượng Loan
Lạch cạch một tiếng, một loại âm thanh vang lên.
Phượng Loan lại xê dịch thân thể của mình, Diệp Đan Phượng lại nhoài theo hắn.
Lạch cạch một tiếng, lại một loại âm thanh vang lên.
Lần này Phượng Loan không nhúc nhích nữa, mà trực tiếp đi nhanh tới bên cạnh Sở Thiếu Hoa, dừng lại và nhỏ giọng nói, “Để ta thêm củi cho, Sở tiên sinh nướng thịt vẫn thích hợp hơn ta.
Im lặng…Sở Thiếu Hoa hoàn toàn không có phản ứng. Ngay lúc Phượng Loan cho rằng hắn đã từ chối mình, Sở Thiếu Hoa lại ngẩng đầu lên, phút trước âm u, nhưng giờ lại cười hết sức sáng lạng, thiếu chút nữa làm lóa cả hai mắt Phượng Loan
“Nhớ phải thêm củi cho tốt đó” Sở Thiếu Hoa đứng dậy, đi ngang qua Phượng Loan, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn mà nói, “Cảm ơn”
Khóe miệng Phượng Loan giật giật, cười gượng một tiếng.
Tại sao nam nhân ở nơi này, một người so với một người càng khó chịu hơn, một kẻ so với một kẻ càng phúc hắc hơn.
Bạch Tiểu Hoa ở cách đó không xa, vừa vặn đem toàn bộ một cảnh này mà xem rõ ràng, tâm tình nhất thời tốt lên, nhìn qua khói mù đang lượn lờ trước mắt, lại có cảm giác khẩn trương và thoải mái hơn nhiều.
Vừa lúc ánh mắt Phượng Loan cũng nhìn với phía cô, ánh mắt hai người đồng thời chạm vào nhau, Bạch Tiểu Hoa mỉm cười, Phượng Loan chỉ cảm thấy lòng mình hết sức chấn động, đôi má hắn hồng hồng như sắp nhỏ ra máu.
Hắn tuy chưa từng gặp qua cố chủ thượng, nhưng hắn cũng đã từng nghe bà nội miêu tả qua Cốc chủ Tuyết cốc Nguyệt Linh Tuyết, phong thái khuynh thành, hắn vẫn từng khao khát, nếu một ngày nào đó, chính hắn thật sự gặp qua vị cốc chủ này thì thật là quá tốt rồi.
Bạch Tiểu Hoa trước mắt này, có thể nói là đã thỏa mãn được ước mơ mộng tưởng thời trẻ của hắn. Từ trên người cô, hắn có thể nhìn thấy Nguyệt Linh Tuyết phong hoa tuyệt đại của nắm đó.
Phượng Loan thậm chí có thể cảm thấy rằng, nữ nhân trước mắt này, một cái nhăn mặt, một nụ cười, nhất cử nhất động của cô, dù chỉ là một nụ cười tùy ý hay là một tư thế thoáng qua trong nháy mắt, với hắn đều là những hình ảnh không thể bỏ qua, hoàn toàn là một tác phẩm nghệ thuật, hết sức quyến rũ.
Cô không cần có dung nhan tuyệt sắc, không cần có dáng dấp mê người, cô chỉ cần sử dụng ánh mắt, cần một cái mỉm cười, cũng có thể lệnh cho nam nhân khắp thế giới bị kìm hãm vào sự mê hoặc của cô.
“Ngươi có tin ta đem tròng mắt của ngươi mà vất đi hay không” Một âm thanh quỷ mỹ của Lãnh Như Phong đột nhiên xuất hiện bên người Phượng Loan.
Phượng Loan hết hồn, Phương Loan tuy chỉ là Huyền giai, còn Lãnh Như Phong hắn lại là Địa giai, ước chừng kém hắn mấy tầng, nhưng hắn lại không phát hiện tới khí tức của hắn kế bên mình, thân pháp của nam nhân này lại quá mức quỷ dị rồi.
Nhưng nghĩ lại ánh mắt của hắn vừa rồi hết sức rõ ràng, chính Phượng Loan lại cảm thấy hết sức xấu hổ, cũng không phản bác lại Lãnh Như Phong, chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, thu hồi ánh mắt của mình trở về.
Ở tron lòng hắn thở dài một hơi, nhân vật giống như tiên nữ này, hắn chung quy không có khả năng đụng chạm tới, huống chi thân phận hắn hiện giờ cũng là tận lận để bảo vệ cốc chủ mà thôi.
Hắn cũng chỉ muốn tận lực mà làm tốt nhiệm vụ của mình thôi
“Phía nam có hương vị dược thảo, để ta đi xem, nếu có thì cũng có thể hái một ít trở về, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.” Ngọc Đường Xuân nói xong, liền như một trận gió, biến mất trước mặt mọi người.
Bạch Tiểu Hoa nhìn bóng lưng hắn rời đi, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Còn lại Sở Vân Hiên thì lại như con mèo lười, chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Hoa, nhắm mắt lại
Lãnh Như Phong cũng không tỏ ra chút nào yếu thế, đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Hoa ngồi xuống, mặc dù dung nhan tuấn tú kia có chút thả lỏng, nhưng đôi mắt kia lại lóe sáng lên tia băng lãnh, nhìn chăm chú về bốn phía.
Toàn bộ đều đã bình tĩnh, trừ âm thanh oán giận bất mãn của Diệp Đan Phượng.
“Thật là, ta sắp điên rồi đây, ngươi đang yên lành nhóm lửa, sao lại chạy tới đây nướng thịt?” Diệp Đan Phượng hờn giận trừng mắt nhìn Sở Thiếu Hoa, ghét bỏ dùng tay chỉ vào món thịt thỏ bị khét, “Nhìn xem, ngươi đã làm ra chuyện tốt gì đây, thịt đã cháy hết rồi, làm sao ăn được đây? Tốt nhất ngươi và a Loan đổi chỗ đi, để cho hắn tới nướng, để thịt cho ngươi nướng, chúng ta chưa bị đối thủ xử lý thì đã bị ngươi độc chết rồi”
Sở Thiếu Hoa trừng mắt, gương mặt tuấn tú trở nên băng lãnh, đôi mắt bình thường đạm mạc cũng đã bị khơi lên một tầng lửa giận.
Diệp Đan Phượng nhất thời cả kinh, toàn thân có chút hốt hoảng. Nhưng mà, chính mình làm gì phải sợ hắn? Rồi trừng ngược lại hắn, “Ngươi trừng cái gì, trừng cái gì? Ngươi cho là mắt của ngươi lớn hơn mắt ta sao?”
Sở Thiếu Hoa mím môi, tuy nhiên lại không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng nói, người là đồ ngốc sao?
Diệp Đan Phượng xù lông, “Ngươi nha, có phải ngươi đang nói ta ngu ngốc phải không?”
Sở Thiếu Hoa nghiên đầu liếc cô một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tập trung nướng thịt thỏ, thản nhiên nói, “Là ai vừa thừa nhận mình ngu ngốc đó”
“Ngươi…ngươi không phải đàn ông con trai, ngươi lòng dạ hẹp hòi” Diệp Đan Phượng thật sự không tìm ra được từ nào có thể mắng hắn, cô thật sự cẩn thận suy nghĩ, kỳ thực trên mọi phương diện, hắn đều cực kỳ ưu tú, cái gì cũng hơn mình, lại vẫn luôn khi dễ mình, càng nghĩ cô càng cảm thấy ủy khuất, muốn phản kích lại không biết phản kích như thế nào, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Sở Thiếu Hoa ở bên tai nàng lại cười nói, “Cô như thế nào lại giống như đứa trẻ rồi, động một tí lại khóc nhè”
Diệp Đan Phượng tức giận xoay người, đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ nói, “Ai cần ngươi lo, ta là trẻ con đó, ta muốn khóc thì khóc, không phải hợp tâm ý của ngươi rồi sao. Ta mất hứng thì ngươi cao hứng, không phải sao.”
Sở Thiếu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, cho tới bây giờ hắn cảm thấy tương lai vô cùng hắc ám
Đem một cành chân thỏ nướng không bị cháy đen xả ra, đưa tới trước mặt Diệp Đan Phượng, “Nè, mau ăn đi, cái này không khét”
Nhìn miếng thịt thỏ trước mặt mình, Diệp Đan Phượng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lại không thể nhún nhường, vì thế nhịn xuống nghiên đầu sang chỗ khác, nói hết sức cốt cách, “Không cần, ta không đói bụng”
Sở Thiếu Hoa trêu chọc nói, “Thực là không đói bụng đúng không? Vậy được rồi, có người thích chơi trò anh hùng thì cứ để cô ta chơi đi, thịt thơm như vậy, vẫn nên để cho ta ăn thôi”
Hắn vừa dứt lời, một cánh tay nhỏ trắng vươn qua đoạt lấy chân thỏ trong tay hắn, “Phi, dựa vào cái gì mà ngươi ăn no còn ta lại đối bụng?” Diệp Đan Phượng nhất nhất đem thịt thỏ nhét vào miệng mình, thị uy, đắc thắng nhìn Sở Thiếu Hoa
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Sở Thiếu Hoa đột nhiên bật cười thành tiếng.
Diệp Đan Phượng nhét thịt tràn miệng, muốn nói nhưng lại không thể nói rõ, chỉ có thể mơ hồ nói, “Ngươi đang cười cái gì? Cười cái rắm á!”
Sở Thiếu Hoa chỉ cười mà không nói, đột nhiên đi đến bên người cô, lấy ngón trỏ lau miếng thiệt đang dính vào miệng cô. Ngay lúc Diệp Đan Phượng đang ngây ngẩn thì cười quỷ dị. Ngón trở lại từ từ trở về bên môi hắn, sau đó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm….
A a a!
Diệp Đan Phượng tựa như đang chịu đả kích, một cước đạp tới, “Cái tên biến thái này!”
Sở Thiếu Hoa tránh thoái một cước của cô, xoay người, đi tới bên người cô, nhẹ nhàng thở vào bên ta cô một hơi, ái muội cười nói, “Thịt thỏ này, mùi vị thật là thơm nga!”
Mặt Diệp Đan Phượng triệt để đỏ như mặt trời mọc.
Đôi má đỏ như ánh chiều tà, Sở Thiếu Hoa dùng ánh mắt say mê mà nhìn cô, bộ dáng si ngốc này của cô giờ phút này đã thấm sâu vào trong tâm trí hắn.
Ánh mắt của hắn quá trực tiếp, quá mãnh liệt, làm cho trái tim Diệp Đan Phượng không khống chế được mà nhảy loạn.
Sao lại như vậy? Chính mình và Sở Vân Hiên trước kia cũng thường ở chung một chỗ, nhưng đâu có nhảy nhanh như vậy? Loại không khí khẩn trương này là gì đây? Loại ái muội này là chuyện gì đây? Tận sâu trong đáy lòng cô là một sự kích động vui vẻ, thật sự là chuyện gì đây trời!
Tựa hồ như biết cô đang trong tình trạng quẫn bách, Sở Thiếu Hoa tốt bụng không trêu chọc cô nữa, tiếp tục tập trung chuyên môn nướng thịt của mình, chỉ là trên khóe miệng thoắt ẩn thoát hiện sự sung sướng.
—————————————————————————————
Chương 20.2:
Edit: tramy111
Beta: Tuyết Huệ
Bóng dáng Ngọc Đường Xuân điên cuồng chạy trong gió, hướng tới phía khí tức quen thuộc mà lao tới, tâm tình cùng sắc mặt bất định, ôn nhu trong mắt đột nhiệt lóe lên tức giận cùng sát ý.
Không biết hắn đã vận dụng nội lực chạy bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cũng đạt tới mục đích.
Đây là một mảnh rừng núi hết sức hẻo lánh, chung quanh đều là cây cối, cơ hồ không thể thấy rõ đường đi, nên cực kỳ dễ lạc trong này.
“Được rồi, xuất hiện đi!” Ngọc Đường Xuân thản nhiên nói, trong giọng nói lộ rõ sự không kiên nhẫn cùng lãnh ý.
Bụi cỏ lác đác động đậy vài cái, một bóng dáng lập tức vọt ra, chỉ thấy một nam nhân có bộ dáng tương tự Ngọc Đường Xuân vài phần đi ra.
“Đại ca!”
Ngọc Đường Xuân nhìn nam nhân trước mặt này, cũng không đáp lại lời hắn, mà quay mặt đi, nhíu mày nói, “Người nào phái ngươi tới đây?”
Ngọc Hành cũng biết rất rõ vị biểu ca không thân không thiết này cũng không hề muốn gặp mình chút nào, cho nên cũng chẳng muốn tạo tình cảm với hắn làm gì, đơn giản nói, “Tất nhiên là gia chủ, cũng là cha của ngươi phái ta tới”
Ngọc Đường Xuân hỏi, “Nói đi, có chuyện gì?”
Ngọc Hành cười lạnh lùng, gương mặt kia có vài phấn giống Ngọc Đường Xuân nhưng lại không có gì gọi là lịch sự nho nhã, mà thay vào đó là âm trầm và ngoan độc
“Đại ca thông minh như vậy, chẳng lẽ còn cần tiểu đệ phải nói cho ngươi biết hay sao?”
Ngọc Đường Xuân trầm mặt quay nghiêng, môi mỏng nhếch lên.
Ngọc Hành vô cùng kiên nhẫn chờ đợi Ngọc Đường Xuân mở miệng, dù sao thời gian của hắn cũng nhiều mà.
Gió thổi qua từng đợt, tiếng lá cây vang lên sào sạt.
Thanh âm trống rỗng mang theo lạnh lẽo của Ngọc Đường Xuân vang lên, “Ngươi trở về nói với Ngọc gia, không nên vọng tưởng có thể động vào một cọng tóc của Bạch Tiểu Hoa, nếu không nghe, cũng đừng trách ta, Ngọc Đường Xuân này không nhận người thân”
Ngọc Hành cười lạnh, gương mặt tuấn tú tràn đầy chế giễu cùng trào phúng, “Đại ca à, lời này của người là sao…? Ngươi cũng có lúc nhận người thân à?”
Thân thể Ngọc Đường Xuân chấn động dữ dội.
Ngọc Hành nói tiếp, “Không hẳn là thương tổn nữ nhân kia, ngươi cứ yên tâm, chẳng qua, gia chủ muốn ngươi đem địa điểm Thiên Lang đảo nói với người mà thôi. Ấy, ngươi đùng nóng, nghe ta nói hết đã, gia chủ cũng không muốn làm khó các ngươi, cũng không có ý ngăn cản các ngươi tiến vào Thiên Lang đảo, chẳng qua… Người muốn Ngọc Gia cũng tiến vào Thiên Lang đảo cùng các ngươi mà thôi, đại ca, ngươi nghĩ sao?”
Ngọc Đường Xuân cười lạnh, con ngươi lại tăng thêm phần lạnh nhạt.
“Ngươi trở về nói với bọn người Ngọc Gia, nói bọn hắn đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”
“Ngươi…” Ngọc Hành đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi đừng quên, máu trên người của người là ai cho, ngươi cũng là ngươi mang họ Ngọc đấy”
Sắc mặt Ngọc Đường Xuân không hề thay đổi, môi mỏng khẽ nhếch, “Ta thật hi vọng có thể đem toàn bộ máu trong cơ thể ta trút hết ra ngoài, nếu ta có thể, ta thật sự muốn trùng sinh một lần, đời này kiếp này, ta vĩnh viễn sẽ không còn dính líu tới Ngọc gia các người nữa!”
Ngọc Hành bởi vì lời nói của Ngọc Đường Xuân mà sắc mặt xanh mét, chỉ nói được vài chữ tốt, thân thể cũng tự nhiên lui về sau hai bước.
“Năm đó, Ngọc gia cũng từng tham dự vào trận vây giết Tuyết cốc, hiện giờ Tuyết cốc hồi sinh, Bạch Tiểu Hoa lại đạt được truyền thừa, cô ta nhất định sẽ vì cái chết của mẹ mình mà báo thù, cho dù cô ta yêu ngươi, cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, càng không thể tha thứ cho Ngọc gia, đến lúc đó, cả ngươi và Ngọc gia đều không còn cơ hội để tồn tại”
Vốn hắn nói ra lời nói này chỉ vì muốn đe dọa Ngọc Đường Xuân, làm cho Ngọc Đường Xuân có cảm giác bất an, nhưng lại không hiểu được vì sao Ngọc Đường Xuân lại nở nụ cười.
Nụ cười tuy lạnh nhạt, nhưng lại rất an nhàn
Sau đó, hắn nhìn Ngọc Hành, nói từng chữ hết sức rõ ràng, “Chuyện sinh tử, ta đã sớm nhìn thấu, nếu không phải vì cô ấy, chỉ sợ ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Nói cách khác, là cô ấy duy trì mạng sống cho ta, nếu có một ngày nào đó, cô ấy muốn lấy đi, thì ta, sẽ dùng hai tay mình mà dâng lên cho cô ấy, ta chỉ sợ, chỉ sợ máu của mình sẽ vấy bẩn sự tốt đẹp của cô ấy…”
Ngọc Hành kinh ngạc đến độ nói không ra lời, sắc mặt có chút tái nhợt, lẩm bẩm nói, “Đồ điên, ngươi thật sự điên rồi! Ngọc Đường Xuân, mọi người tốt xấu gì cũng là người một nhà, bỏ mặc mọi người chết mà không lo, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể nào bỏ mặc chúng ta được! Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, trên đời này lại không thiếu nữ nhân, chỉ cần Ngọc gia chúng ta lên được Thiên Lang đảo, đạt được bí bảo cùng thần dược, cho dù đến lúc đó, Ngọc gia chúng ta muốn xứng bá trong giới Cổ võ thì cũng có khả năng, ngươi không muốn Ngọc gia đạt được cường thịnh, đứng được ở vị trí cao nhất sao!”
“Không muốn”
Cơ hồ như không có chút do dự nào, Ngọc Đường Xuân lạnh lùng ném hai chữ kia ra mà không để ý đến sắc mặt khó coi của Ngọc Hành.
“Ta và Ngọc gia đã sớm không còn mối quan hệ nào rồi, huống chi, cường thịnh thì sao, đứng ở vị trí cao nhất thì như thế nào? Sau khi chết đi cũng chỉ là một đống xương trắng mà thôi. Thế đạo hiện nay đã thay đổi rồi, đã sớm không còn là thời kỳ phong kiến nữa, các ngươi đã bị nhốt trong cái thế giới nhỏ hẹp kia lâu lắm rồi, nên các ngươi không thể nào thấy rõ được con đường phía trước, Cổ võ giới sẽ phải tới ngày diệt vong thôi, hiện tại là thời đại của Tân thế giới, nên ta khuyên các ngươi, vẫn là nên xuất hiện mà bước tới trước đi thôi, đừng u mê mà không thấy rõ con đường phía trước của chính mình nữa!”
Ngọc Hành nghiến răng, “Vậy ý của ngươi là cự tuyệt, đúng không?
Ngọc Đường Xuân thản nhiên nói, “Nếu lỗ tai ngươi có vấn đề, ta có thể chữa trị cho ngươi miễn phí” Nói nhiều như vậy, áp lực trong lòng hắn giờ đã tiêu tan không ít, nhưng mấu chốt là, hắn chưa có thời khắc nào mà suy nghĩ quá rõ ràng như giờ phút này, Ngọc gia vẫn là một khúc mắc trong lòng hắn, trước đây cũng vậy, khi hắn trưởng thành cũng vậy, mà ngay khi hắn cưới vợ lần đầu tiên thì càng hơn thế nữa.
Đối với Ngọc gia mà nói, hận ý của hắn đã sớm không còn, nhưng đồng thời, thứ tình cảm nào cũng đều không tồn tại.
Có lẽ là nhân quả, tai họa do chính hắn gieo mầm, nên hắn cũng hiểu được hậu quả sau này của hắn là như thế nào. Hắn không có mặt mũi nào mà đi khẩn cầu Bạch Tiểu Hoa tha thứ, sinh mạng của cha mẹ hắn là mạng người, còn cha mẹ tiểu Hoa thì không phải sao?
Cô ấy đã mất đi quá nhiều, đã chịu quá nhiều tổn thương và cũng đã bị phải bội quá nhiều, hắn không nào tại thời điểm cô ấy sắp kết thúc, lại tới tặng cô ấy một nhát đao được.
Hắn không thể!
“Ngọc Đường Xuân, ngươi thật nham hiểm” Ngọc Hành hung hăn nói, “Vì một nữ nhân mà ngươi phải làm như vậy sao?”
Ngọc Đường Xuân không kiên nhẫn nhíu mày một cái, tặng ngay cho Ngọc Hành một cái tát, không mang theo một tia tình cảm nào, “Vì một nữ nhân…Những lời này, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta nghe lại một lần nữa, nếu không, ta sẽ bóp chết ngươi!”
Ngọc Hành phun ngụm máu tươi, hoảng hồn nhìn vẻ mặt hung tợn, và sát ý dày đặc tỏa ra từ người Ngọc Đường Xuân, một tay che mặt, không cam tâm mà bò lên, xoay ngươi tính rời đi.
“Người của Ngọc gia, chỉ cần tổn hại đến nàng, mặc kệ là ai đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bỏ qua!” Nhìn bóng lưng tạm dừng của hắn, Ngọc Đường Xuân bình tĩnh, lạnh nhạt nói, giống như đây chỉ là một sự việc rất nhỏ bé không đáng nói.
Thân thể Ngọc Hành run lên, dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi xoay người lại, nhìn Ngọc Đường Xuân thật hay, mắt lóe lên sự oán hận cùng không cam lòng, sau đó lau máu nơi khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rồi nhanh chóng rời đi.
Thời điểm Ngọc Đường Xuân trở về, trời đã tối, mọi người đã đốt lửa.
Hắn tìm kiếm thật lâu để nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng lại cô đơn vì không thấy cô ấy.
Ngọc Đường Xuân trở về thời điểm, sắc trời đã tối, mọi người đã dâng lên hỏa diễm.
“Tiểu Xuân thúc thúc, mẹ vừa mới đi về phía trước…!” Tựa hồ như biết suy nghĩ của hắn, tiểu Bảo cười hì hì nói.
Ngọc Đường Xuân sờ đầu Tiểu Bảo nói, “Cảm ơn!”
Bởi vì nơi đây linh khí tụ tập vô cùng thịnh vượng, nhất là vào buổi tối, lại càng là thời điểm hấp thu linh lực, là thời cơ tốt nhất để tĩnh tọa tu luyện, cho nên trừ tiểu Bảo ra, những người khác đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện
Hắn nhẹ nhàng phóng đi, bắt đầu hướng tới hướng Bạch Tiểu Hoa mà đi đến, khó có cơ hội được ở cùng một chỗ, hiện tại hắn cũng không có một chút suy nghĩ nào sai lệch, nhưng là bây giờ, hắn vô cùng muốn nhìn thấy nàng.
Đẩy từng lớp từng lớp tán cây ra, hắn đi tới mảnh đất rộng lớn sạch sẽ, có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy róc rách, dọc bờ có một bộ y phục màu trắng, đó là bộ y phục của Bạch Tiểu Hoa
Ngọc Đường Xuân đi nhanh về phía trước, nhìn bốn phía tìm bóng dáng Bạch Tiểu Hoa, nhưng bất tri bất giác hắn lại đi tới bộ y phục trước mặt, khóe miệng công lên, chậm rãi ngồi xuống, lấy tay cầm y phục, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mơ hồi, hắn cảm nhận được mùi hương thơm ngát trên người cô, làm cho hắn mê đắm.
Bỗng dưng, từng trận âm thanh rất nhỏ vang lên, dẫn dắt sự chú ý của hắn, làm hắn kích động trốn sau một tảng đá lớn.
Sau đó, một hình ảnh kích thích xuất hiện trước mắt, làm cho những ung dung, những bình tĩnh của hắn bỗng chốc tan rã hoàn toàn.
Bạch Tiểu Hoa từ trong nước đứng lên, thân hình cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng mông lung, toát lên vẻ thần bí dị thường, mơ hồ toát lên vẻ mê người. Mái tóc dài ướt sủng như một loại tảo biển, đen mượt bóng bẩy dán vào đôi bồng đảo kia làm tăng sự mềm mại và quyến rũ, hoàn toàn cân xứng với thân thể mảnh khảnh kia, đem sự ôn nhu nữ tính cùng quyến rũ phát ra tới cực điểm.
Bởi vì đã làm mẹ, nên trên người cô phát ra một loại mẫu tính vô cùng cao quý và thánh khiết, làm cho người ta an tâm.
Thanh thuần cùng khêu gợi kết hợp cùng một chỗ, cả hai loại bất đồng như vậy, đều được cô hợp nhất, mâu thuẫn như vậy, nhưng lại vô cùng phù hợp.
Dáng người đúng chuẩn lồi trước lõm sau làm cho huyết mạch người ta cơ hồ muốn nổ tung, cho dù là người luôn có định lực hơn người như Ngọc Đường Xuân, nhưng ở trước mặt nữ nhân mà mình yêu thích, thì cũng như đoàn quân tan rã hoàn toàn.
Nàng là do hắn nhận định, là nữ nhân tốt nhất trên thế gian!
Vào lúc này, Bạch Tiểu Hoa hơi mở mắt lên, cùng chạm vào ánh mắt của hắn, Ngọc Đường Xuân bị dọa sợ như là tiểu hài tử gây ra lỗi sai, kích động né tránh, mà vì Bạch Tiểu Hoa ở sau lưng hắn, nên hắn không thấy sự nghịch nghợm mị hoặc cùng nụ cười của cô.
Cô xoay người, chậm rãi hướng bờ đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn kia.
Tóc dài che giấu bộ ngực đầy đặn của cô, cũng che luôn nơi riêng tư nữ tính, tuy là lộ ra ngoài, nhưng lại là lộ một cách thỏa đáng, không có một chút gì bỉ ổi, mà còn làm cho người ta cảm thấy được sự mỹ lệ hoàn hảo, toàn thân tỏa ra khí tức không thể xâm phạm.
“Thần y đại nhân không gần nữ sắc, lại có thể nhìn lén nữ nhân tắm rửa, thật sự là khiến người ta kinh ngạc nga!”
Ngọc Đường Xuân nuốt nước miếng, nhận thấy sau lưng được tiếp sát, cùng với loại hương thơm nữ tính, làm trái tim hắn co rúm
“Thật có lỗi, ta thật không biết em đang tắm, ta không có cố ý” Chết tiệt! Hắn vì cái gì mà đi xin lỗi? Lần trước không phải cô đã nhìn thấy thân thể của hắn rồi sao, nếu không phải là do tiểu Bảo, cô đã sớm trở thành nữ nhân của hắn rồi.
Nhưng đúng là thân thể hắn bây giờ đã cứng ngắc giống như đá, không tài nào nhúc nhích được.
Không hổ là hậu nhân Tuyết cốc, áp lực cư nhiên rất mạnh, Thiên gia cùng Huyền giai quả thực có vô pháp vượt qua hồng câu, quả thật là một trời một vực mà, thật là tuyệt vời.
Hắn cười khổ, không trách được tất cả các nam nhân đều không muốn nữ nhân của mình lại mạnh hơn mình, tự hắn nếm được mùi vị này, thật đúng là chịu khổ mà
“Giải thích thì không phải tất cả đều đúng, nhưng mà Tiểu Xuân nè, anh xác định là anh vẫn muốn trốn tránh mãi như vậy sao?” Âm thanh Bạch Tiểu Hoa đã lộ ra sung sướng, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thân thể cứng ngắt của Ngọc Đường Xuân rốt cuộc cũng từ từ chuyển đổi, nhưng hắn vẫn chưa kịp thấy rõ bộ dánh của cô, thì đã bị một hương thơm nữ tính mê hoặc, cả người không hề có dự tính gì, nhưng vì quá mức đột ngột, cho nên thân thể không ổn định mà ngã xuống đất, hơn nữa, lại đem Bạch Tiểu Hoa áp dưới thân thể mình.
Hình ảnh dường như bị đóng băng, mà thời gian cũng như dừng lại ở thời khắc này.
Hắn thâm sâu nhìn cô, mà cô cũng thâm sâu nhìn hắn.
Tiếng hít thở cũng được nghe thấy rất rõ ràng.
Giờ khắc này, Ngọc Đường Xuân thật sự ghi khắc vào lòng một hình ảnh chỉ hoàn toàn thuộc về cô
Hắn vươn tay, xoa gương mặt cô, tinh tế chạm đến da thịt như tuyết của cô. Ít ra trong giờ phút này, hắn thật sự rất an tâm, vì trong mắt cô, cũng chỉ có hình bóng của hắn.
Bạch Tiểu Hoa cũng không thỏa mãn sự do dự của hắn, há mồm cắn ngón tay hắn, nghe được âm thanh hắn hút không khí, mới thỏa mãn nhả miệng ra.
Tuy há miệng ra, nhưng đổi lại, cô lại dùng đầu lưỡi ấm áp quấn lấy ngón tay của hắn, giống như con mèo con đang đùa giỡn, tinh tế liếm láp.
Kích tình trong mắt Ngọc Đường Xuân ngày càng tăng, thân thể hắn dần dần nóng lên.
Một tay hắn mạng mẽ đỡ đầu nàng, thân trên của hai ngươi gắp gao sát vào nhau, trong tiếng kinh hôi của cô, hắn hung hăn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, tựa như người trước khi sắp chết nhiều lần, lại một lần tìm thấy được nước cam lộ.
“Anh mặc kệ, em đã đốt lửa lên, thì đương nhiên em phải…” Môi của hắn đi tới gương mặt cô, mũi của cô, trán của cô, sau cùng là mang tai, hắn nhẹ nhàng cắn, làm thân thể cô run rẩy, “Em phải phụ trách dập lửa dùm anh rồi”
Bạch Tiểu Hoa ban đầu cũng là ôn như thẹn thùng, nhưng khoái cảm đã đạt tới mức mãnh liệt, tất cả lí trí cô đều bỏ sau lưng, bắt đầu nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn.
Đôi môi của cô cũng đi đến bên tai hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn xuống một cái, thấp giọng cùng ái muội thì thầm bên tai hắn, “Anh biết cướp lời nói hay của em là tốt lắm sao? Đó là lời em muốn nói đó!”
Con ngươi Ngọc Đường Xuân càng trở nên âm trầm, tựa như vực sâu không thấy đáy, có thể đem linh hồn con người ta hút vào đó.
Bạch Tiểu Hoa lẩm bẩm nói, “Ánh mắt này thật là xinh đẹp…”
Hai thân hình nồng cháy, hết sức triền miên dưới ánh trăng.
Thời khắc này là thời khắc ấm áp khó có được, nên bọn họ không chút lãng phí nào mà cực lực hưởng thụ.
Trời làm chứng, đất làm mai, hắn nguyện dùng cả đời này, một đời một kiếp mang hạnh phúc đến cho cô, vĩnh viễn không xa rời, vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh cô!
< align="center" style="margin-bottom:10px;">
Một Cục Cưng Và Bốn BaBa Một Cục Cưng Và Bốn BaBa - Dạ Khinh Trần