The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Cecelia Ahern
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2066 / 30
Cập nhật: 2015-09-17 10:02:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Giờ Cuối
ó phải sẽ có chuyện gì đó xảy ra với họ không?”. Giọng anh run lên và anh chuyển sang hoảng loạn. “Tôi biết điều đó. Tôi đã từng luôn cảm thấy mình lo sợ điều đó. Cái gì sẽ xảy ra với họ?”. Anh nghiến răng lại. “Nếu anh làm bất cứ điều gì với họ, thì tôi sẽ…”.
“Không có gì xảy ra cho gia đình anh đâu, Lou”. Gabe nói.
“Tôi không tin anh”. Anh nói với vẻ hoảng loạn, thò tay vào túi và lôi ra chiếc điện thoại di động của mình. Anh nhìn màn hình: Không có cuộc gọi nhỡ. Bấm số gọi về nhà thật gấp, anh quay lưng lại với căn phòng nơi nhà kho, ném cho Gabe một cái nhìn hằn học, rồi chạy… chạy… và chạy…”.
“Nhớ thắt dây an toàn, Lou!”. Gabe hét lên đằng sau anh. Giọng anh ta vọng theo tai Lou cho tới tận khi Lou chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Với chiếc điện thoại bấm chế độ tự động về số ở nhà vẫn đang reng chuông, Lou lái chiếc xe ra khỏi bãi đậu dưới tầng hầm với một tốc độ khủng khiếp. Một cơn mưa nặng hạt gõ thình thình lên cửa kính xe. Bấm chiếc cần gạt nước trên kính xe cho nó chạy ở tốc độ nhanh nhất, anh lái ra khỏi bãi đậu xe trống rỗng.
Tiếng kêu bíp bíp tự động cảnh báo thắt dây an toàn vang lên càng lúc càng to, nhưng anh không nghe thấy. Tâm trí anh đang lo lắng… Những chiếc bánh xe thể thao Porsche trượt nhẹ trên con đường ướt mưa. Anh băng thẳng về nhà. Băng qua biển… Chiếc kim báo tốc độ rung rung như ngón tay cảnh cáo.
Mưa như xối xả khiến tầm nhìn bị giảm hẳn, nhưng anh không lo vì anh nằm lòng con đường này. Anh đã lái đi lái về những con đường này suốt cả đời mình. Và tất cả những gì anh quan tâm bây giờ là vượt qua những dải đất nhỏ ngăn cách anh với gia đình càng nhanh càng tốt.
Đã sáu giờ ba mươi. Hầu hết mọi người đều đã về nhà, sẵn sàng gửi đến nhau những món quà, sẵn sàng để cốc sữa và miếng bánh Giáng sinh bên ngoài cho ông già Noel. Sẵn sàng một ít cà rốt cho những con tuần lộc của ông ấy.
Gia đình Lou đều đã tụ tập ở nhà, ăn bữa tối – bưa tối mà anh hứa sẽ tham gia cùng với họ. Nhưng chẳng ai trong nhà trả lời điện thoại. Anh nhìn xuống chiếc điện thoại BlackBerry của mình để chắc rằng nó vẫn đang tự động gọi, mắt rời khỏi con đường.
Anh bị chệch một chút khỏi lằn đường ở giữa. Chiếc xe hơi chạy sau anh bấm còi loạn xạ và anh nhanh chóng dịch chuyển, điều khiển để trở về làn đường của mình trở lại. Anh phóng như bay băng qua khách sạn Marine nơi góc đường, lúc này đang tất bật với những bữa tiệc Giáng sinh của khách.
Nhìn thấy con đường phía trước trống trơn không có chiếc xe nào, anh tăng tốc nhanh hơn. Giờ thì phóng như bay qua nhà thờ, phóng như bay qua ngôi trường ven bờ biển, phóng như bay ngang qua những người láng giềng thân thiện đang ngồi bên ánh nến nơi cửa sổ.
Cây thông Noel vẫn lấp lánh những ánh đền chớp tắt. Phóng ngang qua vịnh, anh chào tạm biệt khe khẽ trong miệng trước khi vòng lên con đường dốc dẫn lên ngôi nhà anh trên đỉnh đồi. Mưa vẫn trút xuống xối xả, che khuất tầm mắt anh.
Hơi nước bắt đầu xuất hiện trên khung kính tước mặt. Anh dựa người tới trước, nhìn chăm chăm, chà chà với cổ tay chiếc áo khoác của mình lên mặt kiếng. Anh bấm nút mở chiếc thắt lưng an toàn, chồm về trước với hi vọng nhìn rõ hơn.
“Bíp, bíp, bíp”. Tiếng động báo hiệu yêu cầu thắt dây an toàn lại vang lên. Vừa lúc ấy, điện thoại cũng tiếp tục gọi tự động về nhà. Anh khát khao về với gia đình lúc này, để nói với họ những cảm xúc của anh dành cho họ. Chỉ khoảng 20 phút nữa thôi, anh sẽ về đến nhà.
Cuối cùng, chiếc điện thoại của anh cũng kêu “bíp” một cái, có tín hiệu cuộc gọi đã được kết nối. Anh nhìn xuống, thấy gương mặt của Ruth – bức ảnh nhận diện đi liền với số điện thoại được anh lưu sẵn hiện lên. Gương mặt cô, với một nụ cười lớn, với đôi mắt nâu, đầy vẻ dịu dàng và chào đón.
Chiếc Porsche Carrena 4S có một chế độ lái 4 bánh độc nhất vô nhị, có khả năng bám mặt đường tốt hơn bất cứ chiếc xe thể thao nào khác. Chiếc xe ấy có khả năng chạy trên con đường bị đóng băng, có khả năng giữ cho anh an toàn cả trong những góc quanh khó.
Thật không may, Lou không có được chiếc Porsche ấy. Anh đã đặt rồi. Nó sẽ được đưa tới vào tháng Giêng, chỉ một tuần nữa thôi. Và thế là, khi Lou nhìn xuống chiếc điện thoại di động BlackBerry của mình, tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc khi được nhìn thấy gương mặt của vợ, trong một tích tắc, anh không còn để mắt đến con đường trước mặt và lái vào khúc quanh kế đó quá nhanh.
Một tích tắc. Chỉ một tích tắc.
Anh ngẩng lên và hoảng loạn đạp thắng. Chiếc xe bổ nhào, xoay tròn trước khi rơi xuống một vách đá. Dựng đứng.
Khoảnh khắc đó, trong anh chỉ có duy nhất cảm giác sợ hãi và hoảng loạn. Cảm giác sốc lấn át cả cảm giác đau. Chiếc xe lộn vòng. Lần thứ nhất. Lần thứ hai. Và lần thứ ba. Mỗi lần, Lou đều kêu lên đau đớn khi đầu anh, cơ thể anh, hai chân và hai tay anh đều bị đập mạnh, va tán loạn vào xe như một con búp bê trong một cái máy giặt đang xoay hết tốc lực. Túi khí khẩn cấp bung ra, đập mạnh vào mặt anh, làm chảy máu mũi. Cơ thể anh nhừ tử ngay cả khi chiếc xe đã thôi lộn vòng và anh được nằm im.
Vài khoảnh khắc trôi qua, Lou mở mắt, cố gắng tìm hiểu tình trạng hiện giờ. Nhưng anh không thể. Anh bị bao bọc tron bóng đêm đen kịt và chỉ có thể khám phá được duy nhất một điều là mình không thể cự động được.
Một chất gì đó rin rít, nhiều lắm, che mất một con mắt anh, khiến anh không thể nhìn được. Vưosi một bàn tay còn có thể cử động, anh rờ rẫm khắp người, và phát hiện ra mỗi phần cơ thể anh chạm được tay vào đều dính đầy cái chất tương tự thế.
Anh cử động lưỡi, thè lưỡi chung quanh miệng của mình và nhận ra vị của máu. Anh thử cử động hai chân, nhưng không thể. Anh thử cử động hai cánh tay, nhưng chỉ có một cánh có thể nhúc nhích.
Anh cố giữ bình tĩnh, thật im lặng, để xác định xem mình phải làm gì. Sau đó, lần đầu tiên trong đời, anh không thể đưa ra một ý nghĩ rõ ràng. Khi cơn sốc qua đi và nhận thức bắt đầu hiện rõ rệt hơn, cơn đau như muốn quật ngã anh. Anh không thể đẩy hình ảnh của Ruth ra khỏi đầu. Hình ảnh của Lucy, của Pud, của cha mẹ anh. Họ không xa lắm phía bên kia, nơi nào đó trên đỉnh đồi, nơi anh đã tạo dựng. Trong bóng đem, trong chiếc xe bẹp dúm, giữa những bụi cây kim tước, ở nơi nào đó trên ngọn đồi ở Howth, Lou Suffern bắt đầu rên rỉ.
Raphie và Jessica đang thực hiện công việc tuần tra như thường lệ. Trên chiếc xe cảnh sắt, cả hai tranh cãi không ngừng quanh chuyện những băng nhạc đồng quê của Raphie, thứ vốn được xem là “nỗi khổ sở” của Jessica. Chiếc xe vừa băng qua nơi chiếc xe của Lou rơi xuống vách đá.
“Khoan đã, chú Raphie”, cô cắt ngang những câu liến thoẳng của ông.
Ông vờ không nghe, càng hát lớn hơn.
“CHÚ RAPHIE!”. Cô hét lên, với tay tắt mạnh chiếc máy nghe đĩa.
Ông nhìn cô kinh ngạc.
“Được rồi, được rồi. Thế thì đặt chiếc đĩa nhạc cái nhóm nhạc cháu thích vào đi. Cái nhóm gì mà như những con khỉ ướp lạnh… hay như bất cứ cách gì cháu hay gọi đấy…!”.
“Chú Raphie, ngừng xe lại…!”, Jessica nói, giọng lạc đi khiến ông lập tức phải đạp thắng. Cô nhảy ra khỏi xe, và chạy bộ ngược lại phía sau để trông cho rõ cái cảnh vừa đập vào mắt cô, nơi những cái cây bị gãy nát. Cô lấy đèn pin ra, chiếu xuống dưới vách núi.
“Ôi trời ơi, chú Raphie, chúng ta phải gọi dịch vụ khẩn cấp ngay thôi”, cô hét lên với ông. “Xe cứu thương và một đội cứu hỏa”.
Ông lập tức quay ngược lại chỗ xe cảnh sát, nơi có hệ thống liên lạc trong ấy.
“Cháu leo xuống đây!”, cô thét lên, lập tức băng mình qua những cành cây gãy, leo xuống vách đá dựng đứng.
“Không được, Jessica!”. Cô nghe tiếng Raphie gào lên phía sau, nhưng cô không chịu làm theo.
“Quay lại đây, nguy hiểm lắm!”.
Cô có thể nghe thấy, nhưng rất nhanh, những âm thanh từ tiếng kêu thét lên của chú Raphie bị thổi bạt đi, và cô chỉ còn có thể nghe được thứ duy nhất là hơi thở của chính mình, gấp gáp, đầy sợ hãi.
Jessica, một cảnh sát mới, còn quá trẻ, hẳn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tương tự như chiếc xe bẹp dí, nham nhở này. Nó lợn ngược đầu. Hoàn toàn không thể nhận ra.
Nhưng không, cô từng nhìn thấy điều tương tự thế.
Với Jessica, tất cả những điều này quá quen thuộc. Nó ám ảnh những giấc mơ của cô, ám ảnh mọi khoảnh khắc khi cô đi bộ. Đối mặt trực diện với những ác mộng, và cho trí nhớ được phép hình dung lại, một cơn chóng mặt ập đến khiến cô khụy xuống, phải cúi gập đầu mình giữa hai đầu gối. Jessica có những điều bí mật, và một trong số chúng luôn quay lại ám ảnh cô. Cô ước gì không có ai trong chiếc xe đó. Chiếc xe bị tai nạn, đâm xuống, không thể nhận dạng, không có bảng số, và trong bóng tối cô không thể nói nó là màu xanh hay màu đen.
Cô bò chung quanh chiếc xe. Cơn mưa tuyết trút xuống làm cô ướt sũng chỉ trong chốc lát. Mặt đất ướt sũng bên dưới, khiến cô trượt chân hết lần này đến lần khác. Tim cô đập loạn xạ trong ngực khi cô cảm nhận như mình đang quay ngược lại một ký ức đau lòng xảy ra ngày xưa.
Nhớ lại điều ấy, cô không còn thấy cảm giác đau dưới mắt cá chân nữa. Cô không còn cảm thấy những vết cào của cá nhánh cây xước trên mặt. Không cảm thấy cả những viên đá lởm chởm làm hai chân cô đau điếng.
Ở khoảng cách tương đối gần chiếc xe, cô nhìn thấy một người. Hay chí ít là một cái xác. Tim cô đập loạn xạ. Cô chiếu cái đèn đến gần anh. Cả người anh bê bết máu. Máu ướt sũng cả cơ thể, bao phủ hết mọi thứ. Cánh cửa đã bị vỡ ra từng mảnh vẫn đóng chặt, cô không thể kéo nó mở ra được. Nhưng tấm kính cửa sổ bên chỗ ngồi lái thì đã vỡ hoàn toàn, nghĩa là ít nhất cô có thể tiếp cận được với nửa người trên của anh ấy.
Cô cố giữ bình tĩnh khi chiếc đèn pin soi tới.
“Tony”, cô sững sờ khi nhìn rõ được hình dáng bên trong. “Tony”. Nước mắt tràn ra khỏi mắt cô.
“Tony”. Cô bấu chặt lấy người đàn ông. Đôi bàn tay hoảng loạn sờ soạng khắp khuôn mặt anh, vội lay cho anh tỉnh dậy.
“Tony, em đây!”, cô nói. “Em ở đây!”.
Người đàn ông lại rên khẽ, nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền.
“Em sẽ đưa anh ra khỏi đây”, cô thì thầm vào tai anh, hôn lên trán anh. “Em sẽ đưa anh về nhà”.
Đôi mắt anh ta từ từ mở ra và cô choáng váng. Màu xanh. Không phải màu nâu. Tony có đôi mắt màu nâu.
Anh nhìn cô chằm chằm. Cô cũng nhìn anh chằm chằm. Cô đang cố kéo mình ra khỏi cơn ác mộng này.
“Thưa ông”, cô nói, giọng run rẩy hơn mức mà cô muốn. Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu lại. “Thưa ông, ông có nghe thấy tôi nói gì không? Tên tôi là Jessica. Ông nghe tôi nói không? Những người giúp đỡ đang trên đường tới. Được chứ? Chúng tôi đang giúp ông”.
Anh rên khẽ và nhắm mắt lại.
“Họ đang trên đường tới”, Raphie nói hổn hển phía trên cô, rồi bắt đầu tìm đường đi xuống.
“Chú Raphie, dưới này nguy hiểm lắm. Nó rất trơn trợt. Chú ở trên đó đi, để lát nữa mọi người chạy đến có thể thấy được chú”.
“Có ai còn sống không?”. Ông hỏi, phớt lờ lời đề nghị của cô và vẫn tiếp tục bước từng bước chậm, di chuyển xuống phía dưới.
“Có ạ!”, cô nói với lên. “Đưa bàn tay ông cho tôi, thưa ông!”. Cô rọi đèn pin để có thể nhìn thấy bàn tay anh ta. Và ngay lúc ấy, dạ dày của cô thót lên một cái.
Cô phải mất một hồi lâu để điều chỉnh lại nhịp thở bình thường và lại nâng ánh đèn pin cao lên. “ Cầm lấy tay tôi, thưa ông. Tay tôi đây, ông có cảm thấy được nó không?”.
Cô nắm chặt hơn.
Anh rên khẽ.
“Ông cứ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ đưa ông ra khỏi đây”.
Anh rên nhiều hơn.
“Gì thế? Tôi không thể… ừm… đừng lo lắng, thưa ông. Xe cứu thương đang trên đường tới”.
“Ai thế?”, Raphie gọi to, “Cháu có biết không?”.
“Không”. Cô trả lời vọng lại một cách thật đơn giản, không muốn rời sự chú ý của mình khỏi người đàn ông này, không muốn để mất anh ta.
“Vợ tôi”, cô nghe anh thì thào, khẽ đến mức có thể nhầm với việc anh đang trút hơi thở cuối cùng. Cô kề lỗ tai mình vào sát miệng anh.
“Anh có vợ phải không?”, cô hỏi thật dịu dàng, “Anh sẽ được nhìn thấy cô ấy. Tôi hứa như thế. Nhất định anh sẽ được gặp cô ấy. Tên anh là gì?”.
“Lou”, anh nói. Sau đó, anh bắt đầu khóc khe khẽ.
“Ráng lên nhé Lou, làm ơn đi…”. Cô nuốt ngược nước mắt vào trong lại kề tai sát miệng anh để cố nghe cho được vài từ anh thì thào trong hơi thở.
“Viên thuốc? Lou, tôi không có bất kỳ…”.
Đột nhiên, anh cầm lấy bàn tay cô và bắt đầu kéo cái áo khoác của mình, cố gắng chỉ vào ngực bằng bàn tay yếu ớt không còn sự sống. Cái động tác ấy khiến anh phải gắng sức tương đương với nhấc một chiếc xe lên.
Anh rên khẽ trong cơn đau.
Chạm được tới chiếc túi sát trong ngực, nơi giờ đây đã ướt sũng máu, Jessica lấy ra được một chiếc lọ. Trong lọ có một viên thuốc màu trắng.
“Thuốc của anh phải không Lou?”, cô hỏi mà không chắc lắm. “Hay tôi…?”.
Cô nhìn lên chỗ Raphie, người vẫn đang cố gắng để định hình làm thế nào có thể đi xuống được cái dốc có địa thế hiểm trở này.
“Tôi nghĩ là nên đưa cho anh…”.
Lou nắm lấy tay cô và bóp chặt nó với tất cả sức lực còn lại của mình. Cô lập tức mở cái lọ, với bàn tay run rẩy, và run run giữ viên thuốc duy nhất còn trong đó trong lòng bàn tay của mình. Bằng những ngón tay run rẩy, cô mở miệng anh ra, đặt viên thuốc vào trên lưỡi anh và khép miệng anh lại. Cô nhìn quanh để xem liệu Raphie có nhìn thấy mình không. Ông chỉ mới xuống được phân nửa dốc. Khi cô nhìn xuống Lou, anh cũng chăm chăm nhìn cô, mắt mở to. Anh gửi đến cô một cái nhìn đầy yêu thương, tuyệt đối biết ơn trước một hành động vô cùng đơn giản. Điều đó khiến trái tim cô lại tràn đầy niềm hi vọng.
Sau đó, anh thở hổn hển từng hơi gấp trong không khí và cơ thể của anh giật mạnh lên, trước khi anh nhắm mắt và rời bỏ thế giới này.
28.
Giờ cuối
Chính xác là trong cùng một khoảnh khắc, Khi Lou Suffern rời thế giới này và bước vào một thế giới khác – anh thấy mình đang đứng ở khu vườn phía trước căn nhà ở Howth của mình, thuốc ngấm vào tận ngóc ngách trong cùng. Anh run rẩy với những gì mà mình vừa mới trải qua. Anh không còn nhiều thời gian, nhưng không có nơi nào trong thế giới này anh nghĩ mình nên đến đúng trong khoảnh khắc này.
Anh bước qua cửa trước, đôi giày chạm trên từng viên gạch. Ngọn lửa trong lò sưởi của phòng khách phát ra những tiếng nổ lép bép. Một góc sàn nhà ngay dưới cây thông được xếp đầy những gói quà, với dây ruy-băng tuyệt đẹp, óng a, óng ánh.
Chỉ có Lucy và Pud là hai đứa trẻ trong gia đình. Và theo truyền thống gia đình thì bố mẹ anh, vợ chồng anh Quentin – chị Alexandra, cùng với người chị vừa mới ly hôn Marcia sẽ ở lại nhà anh qua đêm. Niềm vui của mọi người là nhìn thấy những phản ứng đầy phấn khích và ngạc nhiên của Lucy về buổi sáng Giáng sinh khi mở quà. Vì thế không gì có thể ngăn họ ở lại qua đêm được.
Tối nay, anh không thể tưởng tượng được là mình không ở đây với họ. Anh không thể nghĩ được cái gì khác có thể lấp đầy trái tim với niềm vui hơn thế. Anh bước vào phòng ăn, hi vọng mọi người nhìn thấy mình, hi vọng rằng món quà kì diệu cuối cùng của Gabe sẽ không làm anh thất vọng lần này.
“Lou”, Ruth ngẩng lên trước tiên khỏi bàn ăn và nhìn anh sững sờ. Cô đẩy cái ghế, chạy lại với anh. “Lou, anh yêu, anh ổn không? Chuyện gì đã xảy ra thế?”.
Mẹ anh chạy lại, đưa cho cái khăn tắm cho anh.
“Anh ổn”. Anh hắt xì, che mặt trong hai bàn tay và không rời mắt khỏi bà. “Anh ổn mà. Anh đã gọi điện thoại…”, anh thì thầm, “Nhưng không thấy em trả lời”.
“Pud nó lại giấu cái điện thoại lần nữa”, cô nói, nhìn anh đầy chăm chú. “Anh có say rượu không vậy?”.
“Không”, anh cười lớn. “Anh không say, chỉ say… em thôi”. Ban đầu anh thì thầm, nhưng sau đó thì nói lớn dần lên để cả phòng có thể nghe thấy. “Anh say cô vợ xinh đẹp của anh”, anh lặp lại. Anh hôn cô, thật ngọt ngào và đôi môi, rồi sau đó là vào mái tóc, vào cổ, vào mọi nơi trên khuôn mặt, chẳng để tâm cả đến chuyện ai khác đang nhìn.
“Anh xin lỗi”, anh thì thầm với cô, những từ ngữ vuột ra khỏi miệng, và những giọt nước mắt lăn tràn.
“Xin lỗi chuyện gì? Có gì xảy ra thế?”.
“Anh xin lỗi vì tất cả những chuyện không phải anh đã làm với em. Xin lỗi vì cái cách anh đã sống, đã xử sự với em. Anh yêu em. Anh hoàn toàn không bao giờ có ý định làm tổn thương em”.
Mắt Ruth rưng rưng. “Em biết vậy mà, anh yêu… Anh từng nói với em như thế, em biết mà”.
“Anh chỉ kịp nhận ra điều đó khi anh không có em, không ở bên em, không-có-Ruth”. Anh mỉm cười.
Mẹ anh đầy nước mắt. Bà mới quay ra với chiếc khăn tắm, vừa khóc vừa cười, vỗ vỗ hai bàn tay, trước khi nắm chặt bàn tay của bố anh.
“Với tất cả mọi người…”, anh nhẹ nhàng buông người Ruth ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô. “Con xin lỗi bố mẹ, em xin lỗi các anh chị… Tất cả mọi người”.
“Mọi người đều biết điều đó mà Lou”, anh Quentin mỉm cười, giọng tràn trề cảm xúc. “Tất cả mọi thứ giống như nước trôi qua cầu, qua hết rồi, được chứ? Nào, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nữa, hãy ngồi hết xuống đây ăn bữa tối với nhau. Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi”.
Lou nhìn bố mẹ mình. Mẹ mỉm cười và khẽ gật đầu. Bố anh cũng long lanh nước mắt, gật gật đầu ra vẻ mọi thứ ổn hết rồi. Chị Marcia của anh nháy mắt để ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, sắp những món đồ ăn bằng bạc vòng quanh bàn.
Họ giúp anh lau khô. Họ yêu thương anh. Họ hôn anh. Họ gắp thức ăn cho anh mặc dù anh không thể ăn nhiều được. Anh nói với mọi người lần nữa là anh yêu họ, lần nữa và lần nữa, cho đến khi mọi người đều bật cười và bảo anh thôi ngưng đi nào.
Anh đi lên lầu thay quần áo. Bất chợt, anh nghe tiếng Pud khóc và ngay lập tức, anh rời phòng ngủ, sau đó là chạy thật nhanh đến phòng con trai mình.
Căn phòng khá tối, chỉ có một cái đèn ngủ đang mở. Anh có thể nhìn thấy Pud vừa thức dậy, đứng lên và nắm chặt lấy mấy thanh chắn cảu chiếc giường cũi. Lou bật đèn sáng lên và bước nhanh vào trong. Ban đầu, Pud vẫn làm ra vẻ rất giận dữ và bực mình.
“Được rồi, được rồi… chàng trai bé bỏng của bố”, Lou nói dịu dàng. “Sao con thức giấc thế”.
Pud ậm ừ, rên khe khẽ trong miệng.
“Lại đây nào…”, Lou tựa người vào những thanh chắn giường, đưa tay nhấc bổng bé lên, ôm bé thật chặt trong cánh tay mình. Lần đầu tiên từ trước tới giờ, Pud không hét váng lên khi bố lại gần. Thay vào đó, thằng bé mỉm cười, chỉ chỉ những ngón tay vào trong mắt Lou, mũi Lou, miệng Lou. Sau đó, thằng bé tiếp tục cố kéo những chiếc răng trong miệng bố ra.
Lou bật cười. “Này … này… Con không lấy mấy cái răng đó được đâu. Mai mốt con sẽ chóng có những cái răng của chính mình thôi”. Anh hôn lên má Pud. “Khi nào con lớn, con thành một chàng trai, tất cả mọi chuyện sẽ xảy đến với con…”. Anh nhìn con trai, cảm thấy thật buồn rằng mình sẽ mất tất cả những thứ này.
“Để tâm chăm sóc mẹ thay bố nhé, được không con?”. Anh thì thầm thật khẽ, giọng run lên.
Thằng bé bật cười nắc nẻ, rồi bất ngờ, nó thổi những cái bong bóng nước bọt ra.
Những giọt nước măt của Lou tan biến khi nghe tiếng con cười. Anh nhấc bổng thằng bé lên, lấy đầu mình cù cù vào bụng thằng bé khiến nó nhột và cười nắc nẻ.
“Bây giờ, Pud”, anh nói lớn, “làm thế nào bố con mình có thể vào phòng chị Lucy, nhảy lên giường của chị con và đánh thức chị con dậy nhỉ? Con nghĩ sao?”.
“Không, cố”. Lucy cười phá lên, chạy bổ vào phòng. “Con thức rồi mà”.
“Ồ, hóa ra con cũng thức luôn rồi. Hai đứa con là hai người tí hon đang giúp đỡ ông già Noel đi phát quà đấy à?”.
“Không phải”, Lucy cười nắc nẻ. Pud cũng cười theo chị.
“Nếu không phải thì bây giờ, tốt hơn hết là con phải nhanh chóng leo lên giường ngủ thôi. Nếu không ông già Noel sẽ không chịu vào nhà ta phát quà đâu, nếu ông ấy nhìn thấy con đang thức”.
“Nếu ông ấy nhìn con ngủ thì sao?”, cô bé hỏi.
“Thì ông ấy sẽ để lại một món quà thật lớn”. Lou mỉm cười.
Cô bé bỗng chà chà tay lên mũi. “Em ơi, em Pud lại làm xấu có mùi rồi kìa. Con phải nói mẹ thay tã cho em thôi”.
“Không, bố có thể làm việc đó”. Anh nhìn Pud, bắt gặp đôi mắt trong voe của con cũng đang nhìn mình, và lại mỉm cười.
Lucy tròn mắt nhìn anh như thể anh là một “sinh vật lạ”.
“Đừng nhìn bố như thế con gái”, anh cười. “Chẳng lẽ thay tã lại khó thế sao? Thôi nào, con trai cưng, giúp bố kéo cái này ra chứ”. Anh mỉm cười với Pud, hơi có vẻ căng thẳng. Pud xòe bàn tay bé xíu, vỗ vỗ vào mặt bố thích thú. Lucy lại cười phá lên.
Lou đặt Pud nằm xuống dưới sàn, nhưng Lucy hét toáng lên ngay. “Mẹ đặt em nằm trên này để thay tã cơ mà”.
“Ừm, nhưng mà bố thì không làm thế”, anh nói, trong khi cố gắng tìm cách cởi chiếc quần và tã cũ ra.
“Mấy cái nút dưới đáy ấy bố”. Lucy ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ồ, cảm ơn con gái”. Anh mở những chiếc nút, chầm chậm kéo cái quần, sau đó là tã lót ra.
“Ôi, ghê quá!”, Lucy chạy dạt ra xa, mấy ngón tay bịt chặt trên mũi.
Hết kiên nhẫn với động tác chậm chạp của bố, Pud bắt đầu đá lung tung hai chân của mình, đẩy Lou ra xa mình. Lou phải bò lăn bò toài bên cạnh, lau mông cho thằng bé thằng miếng lau dành riêng cho em bé. Nhưng cái lou quá nhẹ bên bên ngoài không đủ sức “giải quyết tình hình”. Anh phải kỹ hơn kìa. Anh hít một hơi, giữ chặt thằng bé, lau sạch sẽ.
“Bố phải xức kem chống hăm cho em nữa…”.
“Ừ, cảm ơn con gái. Mai mốt, con sẽ luôn chăm sóc cho em, phải không Lucy?”.
Cô bé gật đầu nghiêm trang.
“Và con sẽ chăm sóc cho mẹ nữa chứ?”.
“Vâng ạ…!”. Cô bé hét toáng lên thật lớn.
“Pud và mẹ cũng sẽ chăm sóc cho con”, anh nói, cuối cùng cũng túm lấy được hai cái chân thằng bé, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi gần chiếc giường cũi, trên sàn nhà lót thảm trong lúc Pud ré lên như một chú ỉn con.
“Mẹ và tụi con cũng sẽ chăm sóc cho bố nữa!”. Cô bé nhảy múa vòng quanh anh.
“Đừng lo cho bố”. Anh đáp khẽ, cố gắng mặc tã vào cho con. Cuối cùng là bộ đồ mới sạch sẽ. “Tối nay, em sẽ ngủ ngon”, anh cố ra vẻ chắc chắn với chính mình.
“Mẹ tắt mấy cái đèn này, nhờ thế em có thể ngủ được”, Lucy thì thầm.
“Ừm, thế thì bố con mình cũng sẽ làm thế”, Lou cũng thì thầm trở lại, tắt đèn. Cùng lúc ấy, cái đèn ngru hình những nhân vật hoạt hình trên trần nhà cũng sáng lên.
Lou ngồi xuống trong bóng tối, kéo Lucy lại sát bên mình. Anh ngồi trên tấm thảm, ôm đứa con gái bé bỏng và nhìn những con gấu Pooh trong cái đèn ngủ chuyển động trên trần nhà.
Đây là khoảnh khắc anh phải nói cho con gái biết.
“Con biết không, bất kể là bố ở đâu, bất kể nếu có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời con, bất kể con buồn hay hạnh phúc, cô đơn hay cảm thấy mất mát, hãy biết rằng bố luôn luôn ở bên cạnh con. Ngay cả nếu con không nhìn thấy bố, cũng hãy biết rằng bố đang ở đây, bên con”. Anh chạm nhẹ vào trái tim của con… Bố luôn luôn nhìn theo con, luôn luôn tự hào về con và tự hào về mọi việc con làm. Nếu một lúc nào đó trong đời, con tự hỏi không biết bố nghĩ thế nào về con, thì con hãy nhớ, ngay lúc này… Câu trả lời của bố luôn là bố rất rất yêu con, con gái. Bố yêu con nhiều lắm, con hiểu không?”.
“Vâng ạ”. Cô bé nói với giọng buồn bã. “Thế nếu con hư thì sao. Bố có còn yêu thương con lúc con hư không?”.
“Mỗi lúc con không ngoan…”, anh suy nghĩ về chuyện đó, “Hãy nhớ rằng bố luôn ở đâu đó, hi vọng rằng con sẽ làm điều tốt nhất mà con có thể”.
“Nhưng bố định sẽ đi đâu?”.
“Nếu bố không ở đây, bố sẽ ở một nơi nào đó khác”.
“Nơi đó là đâu?”.
“Bí mật”, anh thì thầm, cố gắng đẩy những giọt nước mắt ngược vào trong.
“Một nơi bí mật nào đó khác”, cô bé thì thầm trở lại, những hơi thở ấm áp, ngọt ngào của cô bé lướt trên mặt anh.
“Ừ”, anh ôm ghì lấy con gái thật chặt, cố gắng giữ không cho những âm thanh nức nở tràn qua khỏi đôi môi mím chặt của mình trong khi những giọt nước mắt đã lăn ra, nóng hổi.
Dưới cầu thang, trong phòng ăn, không hề có đôi mắt nào trong nhà giữ được khô ráo khi mọi người nghe được cuộc chuyện trò trong phòng Pud, thông qua hệ thống giám sát, báo hiệu tiếng khóc trẻ em. Với gia đình Suffern, những giọt nước mắt của họ là những giọt nước mắt tràn ngập niềm vui vì một đứa con trai, một cậu em, một người chồng của gia đình cuối cùng cũng đã trở về với họ.
Tối hôm ấy, Lou Suffern gâng gũi chăn gối với vợ, và sau đó giữ cô thật sát bên anh, lướt nhẹ bàn tay anh trên mái tóc mềm mại của cô, rồi lướt nhẹ ngón tay lên từng phần trên gương mặt cô; cái mũi nho nhỏ, hai gò má cao, cái cằm… như thể anh là một người mù mới lần đầu được “nhìn thấy” gương mặt cô qua những ngón tay.
“Anh sẽ mãi mãi yêu em”, anh thì thầm với cô, và cô mỉm cười, cứ tưởng mình đang ở trong một giấc mơ.
Đến nửa đêm, thế giới trong mơ đó vỡ tan khi Ruth thức giấc bởi tiếng chuông cửa. Nửa tỉnh nửa mơ, cô ngồi dậy trong phòng, thay quần áo, sau đó xuống đón Raphie và Jessica vào nhà. Anh Quentin và ông bố của Lou đi cùng với cô, để phòng ngừa nhỡ có ai đó định tấn công ngôi nhà vào giờ khuya khoắt. Nhưng họ đã không thể bảo vệ cô khỏi điều sắp xảy ra.
“Xin chào”, Raphie nói với một vẻ buồn rười rượi khi tất cả mọi người tụ tập lại hết trong phòng khách. “Tôi rất lấy làm tiếc khi làm phiền mọi người vào một giờ trễ như thế này”.
Ruth nhìn cô cảnh sát trẻ bên cạnh ông từ trên xuống dưới. Đôi mắt đen sẫm của cô cảnh sát dường như thật lạnh và buồn. Những ngọn cỏ và sình bùn vẫn còn dính nguyên trên đôi giày bót bám chặt dưới ống quần màu xanh biển. Vài vết cào xước nhỏ trên gương mặt. Và cả một vết cắn mà cô cảnh sát đang cố giấu dưới mái tóc.
“Chuyện gì thế này?”. Ruth thì thầm. “Làm ơn nói cho tôi biết đi”.
“Bà Suffern, tôi nghĩ là bà nên ngồi xuống”, Raphie nói với một giọng thật dịu dàng.
“Chúng ta phải gọi Lou thôi”, cô thì thầm, nhìn sang anh Quentin. “Anh ấy không có ở trên giường khi em thức dậy. Hẳn là anh ấy ở trong phòng làm việc”.
“Chị Ruth”, cô cảnh sát trẻ nói, với một giọng mềm mỏng Ruth chưa từng bao giờ nghe thấy. Và cả cơ thể cô ấy cứ mềm rũ ra đến mức Quentin phải nắm lấy cô, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế Sofa, bên cạnh anh và ông bố của Lou.
Mọi người nắm chặt tay nhau. Người này nắm tay người kia, thật chặt. Như thể họ liên kết lại thành một sợi xích. Họ lắng nghe Raphie và Jessica nói với họ rằng cuộc đời họ sẽ thay đổi thế nào, khi họ hiểu được một đứa con trai, một cậu em, một người chồng của họ đã vĩnh viễn rời họ, bât ngờ cũng hệt như khi anh đến với cuộc đời họ.
Trong khi ông già Noel đặt những món quà vào trong mọi ngôi nhà trên khắp xứ sở này, trong khi những ngọn đèn nơi cửa sổ bắt đầu sáng lên chào buổi tối, trong khi những vòng hoa trên các cánh cửa vẫn như những ngón tay đặt lên môi, và những cánh cửa lá sách gập xuống như đôi mắt khép hờ của ngôi nhà ngái ngủ, những giờ khắc trước khi con gà tây ném qua cửa sổ một ngôi nhà khác ở một khu vực khác, Ruth Suffern đã thấm thía chuyện dù mất đi người chồng nhưng cô còn đứa con của anh, và gia đình này – vào cái đêm kỳ diệu nhất trong năm – món quà thật sự mà Lou đã gửi đến cho mọi người vào những giờ đầu tiên buổi sớm Giáng sinh.
Món Quà Bí Ẩn Món Quà Bí Ẩn - Cecelia Ahern Món Quà Bí Ẩn