I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cecelia Ahern
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2066 / 30
Cập nhật: 2015-09-17 10:02:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Đêm Giáng Sinh
ường Grafton, con đường dành cho người đi bộ đông đúc của thành phố Dublin, như bị cuốn đi với những dòng người đổ ra mua sắm giờ phút cuối cùng. Những bàn tay tranh nhau để chộp lấy được những món hàng còn sót lại cuối cùng trên kệ. Ngân sách và tất cả những ý nghĩ khác bay vèo qua cửa sổ khi những quyết định hấp tấp được đưa ra, chỉ còn dựa trên chuyện có thể mua được những gì và thời gian còn lại để mua sắm được bao nhiêu mà thôi, chứ cần thiết hay không thì điều đó không tồn tại trong đầu họ nữa. Cứ mua quà trước đã. Còn cho ai thì… để tính sau!
Trong khung cảnh ấy, Lou và Ruth nắm tay nhau, bước từng bước chậm rãi trên đường phố Dublin, cho phép cả người khác chen và đẩy mình. Lou có tất cả thời gian trên thế giới này. Ruth không hỏi gì cả. Cô đón nhận sự thay đổi mới mẻ của anh với một sự sung sướng. Tuy nhiên, với tất cả sự hoài nghi của mình, cô từ chối nói ra điều đó thành lời. Lou Suffern phải chứng minh nhiều hơn nữa cho cô kìa.
Họ đi dọc xuống đường Herry, con đường lúc này đầy ắp những quầy bán hàng trưng ra các món cuối cùng để dọn sạch kho: Nào đôc chơi và giấy gói quà, nào những dây kim tuyến lấp lánh. Những chiếc xe hơi chạy xuôi chạy ngược. Tất cả đều thể hiện rõ nét những giờ phút mua sắm cuối cùng của mùa Giáng sinh.
Trên con đường Moore, dọc theo những gian hàng bán hàng truyền thống, có cả những cửa hàng châu Á, châu Phi trộn lẫn vào.
Lou mua vài thứ. Sau đó họ dự tính ăn trưa ở khách sạn Westin, một tòa nhà lịch sử được xây dựng từ thế kỷ mười chín, trước kia là ngân hàng, còn bây giờ được biến thành khách sạn năm sao. Họ cùng nhau ăn trưa ở Đại Sảnh Ngân Hàng cũ, trong khi Pud đanh hết cả thời gian của mình để ngước đầu nhìn lên trần, ngắm nghía những trang trí kỳ lạ, rồi hét lên hết lần này đến lần khác để nghe tiếng của mình vang vọng trên trần nhà cao vút.
Lou Suffern nhìn cả thế giới này một cách khác hẳn trong ngày hôm nay. Thay vì nhìn nó tít từ tầng mười ba, anh đã chọn cách hòa nhập vào nó, thưởng thức nó.
Gabe đã đúng về con chuột. Anh ta đã đúng về chuyện Cliff sẽ dạy cho anh một thứ gì đó – sự thật thì nó đã xảy ra sáu tháng trước, nhanh như khi con chuột nhựa đập mạnh vào khuôn mặt anh. Chính những chuyện này là nguyên nhân của nỗi sợ hãi trong Lou và khiến lương tâm tội lỗi của anh được khơi gợi lên sau một thời gian dài bị chôn kín.
Thật ra là Gabe đã đúng về rất nhiều thứ. Giọng nói của anh ta cứ vang vọng trong lỗ tai anh, nói những từ ngữ mà anh không muốn nghe. Anh nợ Gabe rất nhiều. Lou hôn Ruth và tạm biệt những đứa trẻ, nhìn chúng an toàn trong chiếc xe của cô. Sau đó, anh hướng thẳng về văn phòng. Anh hãy còn một việc phải làm.
Ở tiền sảnh công ty, trong lúc chờ thang máy, khi thấy cánh cửa vừa mở, Lou bước vào thì cũng cùng lúc đó, ông Patterson bước ra.
“Trời! Lou!”. Ông ta kêu lên đầy vẻ ngạc nhiên. “Tôi không thể tin được là anh còn làm việc trong ngày hôm nay. Anh đúng là bị dính chặt với công việc rồi”.
Đôi mắt ông ta nhìn vào hộp quà mà Lou cầm trên tay.
“Ồ, không. Tôi đâu có làm việc. Không làm việc trong kỳ nghỉ lễ được”. Lou mỉm cười. “Tôi chỉ phải… Ừm…”. Anh không muốn kéo Gabe vào rắc rối này. “À, chỉ là tôi để quên một thứ trong phòng làm việc…”.
“Ừ, ừ… Tốt lắm, Lou!”. Ông Patterson đưa tay chà nhẹ trên mắt một cách mệt mỏi. “Tôi e rằng phải nói với anh một việc. Tôi đã căn nhắc nhiều lần xem nên hay không, nhưng tôi nghĩ rằng tốt nhất là mình nên làm. Tôi không phải đến đây trong buổi tối này để làm việc đâu…”, ông nói, “Alfred gọi tôi đến. Nói là nó rất gấp. Sau những gì xảy ra với Cliff, tất cả chúng ta đều lo sốt vó. Tôi e rằng chính vì thế nên tôi đã có những quyết định vội vã…”.
“Tôi nghe ông nói đây”, Lou nói, nỗi sợ hãi lớn dần trong anh. Cánh cửa thang máy đóng lại, không còn đường nào để thoát.
“Anh ta muốn có vài nhận xét về… vâng, về anh”.
“Vâng”, Lou nói chậm rãi.
“Anh ta đưa tôi những thứ này”. Ông Patterson thò tay vào túi, lấy ra cái lọ thuốc mà Gabe đã đưa cho Lou. Chỉ còn duy nhất một viên ở bên trong.
Alfred, con chuột cống, rõ ràng là đã chạy vội đến cái thùng rác để nhặt những bằng chứng chống lại anh.
Lou nhìn cái lọ đầy kinh ngạc, cố gắng quyết định xem mình nên từ chối dính líu đến những viên thuốc hay không. Mồ hôi ướt đãm lưng áo anh khi anh nhanh chóng nghĩ ra câu chuyện. Chúng là của bố anh. Không. Chúng là của mẹ anh. Cho cái hông đau của bà. Không. Anh có chứng đau lưng.
Anh nhận ra ông Patterson điều chỉnh giọng trở lại và bắt đầu nói.
“Anh ta nói điều gì đó về chuyện tìm thấy chúng dưới cái thùng. Tôi cũng không biết nữa”, ông Patterson nhíu mày. “Nhưng anh ta biết chúng là của anh…”.
Ông lại kín đáo dò xét Lou, cố tìm ra một sự thừa nhận nào đó.
Tim Lou đập thình thịch
“Tôi biết anh và Alfred là bạn bè”, ông Patterson nói, có một chút hoang mang. Gương mặt ông thể hiện rõ độ tuổi sáu mươi lắm của mình. “Nhưng sự quan tâm của anh ta dành cho anh hình như có một chút gì nhầm đường lạc lối. Nó khiến tôi nghĩ rằng mục đích của sự quan tâm ấy là để kéo anh dính vào những rắc rối”.
“Ừm…”, Lou nuốt nước bọt, mắt dán vào chiếc hộp nâu. “Đó không phải, ừm… đó không phải là… ừm…”. Anh ấp anh ấp úng trong khi cố gắng sắp xếp để nói ra một câu rành mạch.
“Tôi không phải là loại người thích xoi mói vào đời sống riêng tư của người khác, Lou. Những gì mà các nhân viên các đồng nghiệp của tôi làm trong thời gian rảnh rỗi với tôi hoàn toàn là chuyện riêng của họ, nếu như chuyện đó không ảnh hưởng đến công ty theo bất cứ cách nào. Vì thế, tôi không lấy gì làm vui vẻ với chuyện Alfred đưa cho tôi những thứ này”, ông nhíu mày.
Lou không trả lời, nhưng mồ hôi tiếp tục tứa ra, ướt đẫm. Ông Patterson thêm vào. “Nhưng có lẽ đó là thứ mà anh muốn anh ta làm?”. Ông hỏi, cố gắng phán đoán mọi chuyện.
“Hả?”. Lou lau trán. “Tại sao tôi lại muốn Alfred mang những thứ này đưa cho ông?”.
Ông Patterson nhìn anh chằm chằm, môi ông mím nhẹ. “Tôi không biết, Lou, anh là một người rất thông minh”.
“Sao cơ?”. Lou phản ứng lại, hoang mang cực độ với những lời rối rắm này. “Tôi không hiểu”.
“Anh cứ chỉnh nếu tôi sai nhé, nhưng tôi cho rằng…”. Ông nhếch nhẹ môi, làm thành một nụ cười, “Rằng anh đã suy nghĩ, cân nhắc để cố gắng hướng Alfred đi sai đường với những viên thuốc này. Bằng cách này hay cách khác, anh khiến anh ta tin rằng chúng là một thứ gì đó hơn mức một viên thuốc bình thường. Tôi nói đúng không?”.
Miệng Lou há hốc. Anh nhìn sếp của mình đầy kinh ngạc.
“Tôi biết điều đó”. ÔngPatterson lắc đầu. “Anh giỏi. Nhưng không giỏi trong chuyện này đâu. Tôi có thể nói cho anh biết về những dấu xanh trên mấy viên thuốc đó”. Ông giải thích.
“Ông nói vậy có ý gì? Cái dấu xanh nào?”.
“Anh đã không cào hết toàn bộ những dấu hiệu trên viên thuốc”. Ông giải thích, mở chiếc lọ và dốc ngược nó để có thể trút hết những gì bên trong ra lòng bàn tay.
“Thấy những cái dấu xanh không? Nếu anh nhìn gần hơn, anh có thể nhìn thấy dấu vết của chữ D trước kia đấy. Tôi biết mà, tin tôi đi…”.
Lou nuốt nước bọt. “Chỉ có một viên này với cái dấu màu xanh thôi?”.
“Không, có hai viên thuốc. Cả hai đều có dấu xanh cả. Tôi đã uống hết một viên rồi. Tô hi vọng anh không phiền vì điều đó. Tìm dưới cái thùng hay không phải trong thùng cũng kệ, cái đầu của tôi nặng quá mức nên tôi phải uống một viên. Cái mùa Giáng sinh khỉ gió này chắc đủ sức đưa tôi đi sớm đến nấm mồ rồi đấy”.
“Ông đã uống một viên?”, Lou thở hổn hển.
“Tôi sẽ bỏ vào viên khác”. Ông phẩy mạnh tay. “Anh có thể mua chúng ở bất kỳ hiệu thuốc nào mà. Ngay cả tiệm tạp hóa hay sạp báo cũng có. Chúng là loại thuốc thông dụng”.
“Chuyện gì xảy ra khi ông uống viên thuốc đó?”.
“À, nó làm bay biến cơn đau đầu của tôi, chẳng phải thế sao?”. Ông nhíu mày. “Mặc dù nói thật với anh là nếu tôi không về tới nhà trong vòng một tiếng đồng hồ tới thì tôi chắc mình sẽ lại có một cơn đau khác đấy!”. Ông nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Lou lặng thinh.
“Tuy nhiên, tôi chỉ muốn cho anh biêt rằng tôi không thích những điều mà Alfred đang cố gắng làm, và rằng tôi không nghĩ anh… à… vâng… Bất kể những gì Alfred đã cố gắng làm để khiến tôi phải tin, cũng không có chỗ nào trong công ty cho những người như anh ta. Tôi phải để anh ta đi thôi. Giáng sinh vui vẻ! Chúa ơi, cái công việc này nhiều lúc giống như con quái vật với chúng ta vậy”. Ông nói, đầy vẻ mệt mỏi, có vẻ già hơn cả cái tuổi sáu mươi lăm của mình.
Lou vẫn lặng thinh. Tâm trí anh đang gào thét bao nhiêu câu hỏi. Alfred không thay thế chúng, hay Lou cũng đã uống những viên thuốc đau đầu trong hai trường hợp mà anh được nhân đôi. Lou lấy cái khăn tay trong túi, mở ra để kiểm tra viên thuốc còn lại trong đó. Tim anh như muốn đóng băng trong ngực. Dấu vết mờ mờ trên viên thuốc chứng tỏ nó cũng là viên thuốc đau đầu. Sao anh lại không chú ý đến điều đó trước kia nhỉ?”.
“À, tôi thấy anh còn một viên thuốc khác nữa cơ đấy”. ÔngPatterson cười khẽ. “Bắt quả tang nhé, Lou. Thôi được rồi, đây này, đưa lại cho anh luôn viên còn lại. Thêm nó vào cho trọn bộ sự tập của anh”. Ông chìa cái lọ ra.
Lou nhìn ông ta và mở ra khép lại miẹng mình cứ như một con cá vàng, mặc dù chẳng thốt được lời nào cả trong lúc cầm lấy cái lọ có viên thuốc còn lại từ ông Patterson.
“Tốt hơn hết là tôi nên đi thôi”. Ông Patterson chầm chậm quay đi. “Giáng sinh vui vẻ, Lou!”.
Ông chìa tay ra.
Lou đứng trơ như phỗng. Tâm trí anh đầy ắp những câu hỏi xoay như chong chóng về những viên thuốc đau đầu.
Hay là anh bị dị ứng với chúng? Hay là chuyện nhân đôi chỉ là một tác dụng phụ của thuốc? Hay là anh nằm mơ? Không. Không. Rõ rằng là nó đã xảy ra. Gia đình anh có thể làm chứng cho sự hiện diện của anh trong cả hai trường hợp.
Thếnghĩa là nếu nó không phải do những viên thuốc, thì nó là…
“Lou”, ông Patterson ói, bàn tay vẫn còn đưa ra trong không khí.
“Tạm biệt”, Lou nói khô khốc, sau đó phải tằng hắng giọng. “Ý tôi muốn nói là Giáng sinh an lành”, anh chìa tay ra, bắt tay sếp mình.
Ngay khi ông Patterson vừa quay lưng, Lou chạy vội vào lối thoát hiểm, đâm bổ xuống những bậc thang để xuống tầng hầm. Nó vẫn lạnh lẽo như thường lệ. Ánh đèn ở cuối phòng đã được sửa, không còn chập chờn sáng tắt. Nhạc Giáng sinh vang ra khe khẽ từ dưới cánh cửa.
Bản nhạc “Lái xe về nhà đón Giáng sinh” của Chris Rea vang vọng nghe lành mạnh thế nào. Lou không gõ cửa trước khi vào. Anh đẩy cánh cửa bằng chân, vẫn cầm món quà bằng hai tay.
Căn phòng tạo nên một cảm giác trống rỗng hơn bất kỳ lúc nào trước đó. Gabe cuộn người trong chiếc túi ngủ và chiếc chăn.
“Chào anh, Lou”, anh ta nói, không quay người lại.
“Anh là ai?”, Lou hỏi. Giọng anh run rẩy khi anh đặt gói quà xuống, lên trên một cái kệ.
Gabe đứng dậy. “Được rồi”, anh ta nói thật chậm, nhìn Lou từ trên xuống dưới. “Đây là một cách thú vị để bắt đầu một cuộc đối thoại đấy chứ”.
“Ánh mắt anh ta dừng lại nơi chiếc hộp trên kệ. Anh mỉm cười: “Một món quà tặng tôi à?”.
Anh bước thẳng tới nhận lấy nó trong khi Lou vội vã bước lùi một bước, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Hừm”, Gabe khẽ nhíu mày, sau đó quay sang chiếc hộp được gói trong giấy gói quà trên kệ. “Tôi có thể mở ra không?”.
Lou không trả lời. Những giọt mồ hôi nhỏ tong tong trên mặt anh. Ánh mắt anh chuyển động theo từng cử chỉ của Gabe. Theo sát và đầy sắc sảo. Như có cả thời gian trong tay, Gabe cẩn thận mở gói quà được bọc giấy tuyệt đẹp một cách chậm rãi. Khi chạm đến phần cuối của gói quà, anh càng thong thả kéo từng miếng keo, cố giữ cho không rách tờ giấy gói.
“Tôi rất thích tặng quà người khác”, anh giải thích, vẫn giữ một giọng đều đều tự nhiên. “Nhưng thỉnh thoảng lắm người khác mới tặng quà cho tôi. Anh thì khác hẳn, Lou. Tôi luôn luôn nghĩ thế”. Anh ta mỉm cười với anh. Anh ta mở chiếc hộp, và cuối cùng mở món quà ở bên trong. Một chiếc máy sưởi bằng điện cho căn phòng lạnh lẽo của anh ta. “Ôi trời, đây quả là một món quà đầy tinh tế. Cảm ơn anh. Tối ẽ luôn luôn được ấm áp ở không gian kế đến của tôi, chứ không phải ở đây. Thật không may, tôi sắp chuyển đi rồi”.
Lou giật nảy mình. Anh bước lùi lại, tựa vào tường, đủ xa Gabe trước khi cất giọng run rẩy: “Những viên thuốc anh đưa cho tôi là thuốc đau đầu”.
Gabe vẫn dồn hết sự chú ý vào chiếc máy sưởi, loay hoay với nó. “ÔngPatterson nói với anh như thế đúng không?”.
Lou bình tĩnh lại, mong đợi ở Gabe một câu chối bỏ. “Vâng, Alfred đã lấy chúng từ cái thùng và đưa chúng cho ông ta”.
“Đúng là con chuột cống nhỏ”. Gabe lắc đầu, mỉm cười. “Có thể đoán trước được Alfred. Tôi đã nghĩ rằng có thể anh ta sẽ làm thế. Nào, chúng ta có thể cho anh ta một động cơ khiến anh ta dai dẳng đến thế. Bởi vì anh ta thật sự không muốn anh có được vị trí đó, phải vậy không?”.
Lou không trả lời. Và Gabe tiếp tục. “Tôi đánh cuộc là anh ta đã chạy bổ đến chỗ ông Patterson, nhưng điều đó không đem lại cho anh ta lợi ích gì…”.
“ÔngPatterson đã sa thải anh ta”. Lou nói khẽ, vẫn cố gắng để hiểu rõ được tình hình.
Gabe mỉm cười, dường như hoàn toàn không ngạc nhiên. Chỉ hài lòng thôi,,một cảm giác rất hài lòng với anh ta.
“Nói cho tôi biết về những viên thuốc đi!”, Lou thấy giọng mình run rẩy.
“Vâng, nhưgnx viên thuốc đó nằm trong một lọ thuốc đau đầu của tôi được mua ở một sạp báo. Tôi phải mất cả thế kỷ để cạo hết những chữ nhỏ đi. Anh biết đấy, đâu có nhiều viên thuốc không có nhãn hiệu trên đó ngày nay đâu”.
“ANH LÀ AI?”, Lou hét toáng lên, giọng anh đầy vẻ sợ hãi.
Gabe nhảy dựng lên một cái, sau đó nhìn anh với vẻ như bị làm phiền đôi chút. “Anh sợ tôi à? Bởi vì anh phát hiện ra nó không phải là những viên thuốc có thể sinh sản vô tính? Nó là cái gì với khoa học ngày nay? Mọi người đều tin nó cực kỳ nhanh. Trong tất cả những khám phá mới về khoa học, luôn có những viên thuốc mới trị cái này, những viên thuốc mới hỗ trợ cái kia. Để ốm hơn, để mọc tóc… vân vân và vân vân. Nhưng nó sinh ra một chút tác dụng phụ nào đó, tất cả mọi người đều trở nên hoảng sợ”. Anh lắc đầu.
“Nếu phép màu được tạo thành từ những hóa chất và giống hệt nhau, mọi người đều sẽ tin. Thật đáng thật vọng. Tôi đã phải giả vờ đó là những viên thuốc, Lou ạ. Bởi vì anh không tin tôi. Và tôi đã đúng. Phải vậy không?”.
“Anh ám chỉ gì khi nói là tin anh? Anh là kẻ quái quỷ nào thế? Tất cả những chuyện này là thế nào?”.
“Nào…”, anh nói, nhìn Lou đầy buồn bã. “Tôi nghĩ rằng cần phải có một chút gì đí rõ ràng rồi”.
"Rò ràng à? anh nói đi, đừng để mọi thứ lẫn lộn tùm lum với nhau".
"Những viên thuốc. Chúng chỉ là một trò lừa bịp của khoa học. Tất cả đều là thuốc đau đầu, chỉ có vài viên khi anh cầm lấy và uống vào, tôi thổi riêng vào đấy một thứ__". Anh ta mỉm cười.
Lou chà tay lên mặt đầy mệt mỏi, đầy hoang mang, đầy e ngại. "Tất cả những gì tôi cho anh là cơ hội, Lou. Mọi người đều xứng đáng có cơ hội. Ngay cả anh, bất chấp anh nghĩ gì".
"Cơ hội cho CÁI GÌ?". Lou gào lên.
Những từ sau đó Gabe thốt ra khiến xương sống Lou lạnh từ trên xuống dưới. Và anh chỉ muốn nhanh chóng chạy về với gia đình mình.
"Thôi nào, Lou, anh biết mà...".
Đó là những từ Ruth vẫn nói. Đó là những từ thuộc về Ruth.
"Một cơ hội để dành một chút thời gian bên gia đình, để thật sự hiểu về mọi người, trước khi... vâng... chỉ là để dành thời gian cho họ thôi".
"Anh nói để thật sự hiểu về mọi người trước khi cái gì?". Lou hỏi, khẽ hơn.
Gabe không trả lời, quay nhìn đi chỗ khác, biết rằng anh đã nói quá nhiều.
"TRƯỚC KHI CÁI GÌ?". Lou lại gào lên lần nữa, tiến sát đến gương mặt Gabe.
Gabe im lặng. Nhưng đôi mắt xanh như pha lê của anh như xoi vào tận sâu thẳm tâm trí Lou.
Món Quà Bí Ẩn Món Quà Bí Ẩn - Cecelia Ahern Món Quà Bí Ẩn