Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuyết Chi Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Chương 79
ditor: Diệp Thu Khinh
Beta: Anh Thơ
Thư tình! Nó từ đâu tới đây vậy?
Lòng của Lạc Tử Hân chìm xuống, thầm nghĩ rằng, Hoàng hậu, các người giả bộ thật thái quá mà, còn kiên quyết nói tờ giấy nằm dưới đất là từ trên người nàng rơi xuống nữa, dám vu oan trắng trợn như vậy, có phải là khi dễ nàng không thể tự giải cứu bản thân đúng không?
“Hoàng hậu nương nương, tờ giấy này không phải của thần thiếp.” Lạc Tử Hân nói chuyện hợp lí hợp tình.
Bỗng nhiên vẻ mặt của Hoàng hậu lạnh lẽo, nói: “Sao không phải là của ngươi chứ, chính Bổn cung tận mắt nhìn thấy đồ vật đó rơi xuống từ trên người của ngươi. Chẳng phải Quý Phi cũng thấy đó sao? Có phải hay không, Quý Phi?”
Quý Phi lập tức bước lên một bước, nói: “Thật sự thần thiếp đã thấy được.”
Hoàng hậu cau mày, cầm tờ giấy đưa cho Quý Phi, nói: “Ngươi xem trên đó viết cái gì.”
Quý Phi nhận lấy tờ giấy, lòng đầy nghi ngờ mở ra, nhẹ nhàng đọc lên:
“Hỏi thế gian tình ái là chi,
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết.
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt,
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san.
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.”
Tần Phi kí gửi
“Hoàng hậu, đây là một bài thơ tình viết bằng tay, chắc do nam tử tên Tần Phi viết cho... Hoàng quý phi nương nương thì phải.” Quý Phi cúi đầu nhẹ nhàng nói, sắc mặt hơi ửng đỏ, giống như có chút thẹn thùng.
Hoàng hậu lại đưa tờ giấy cho Lạc Tử Hân, dường như muốn chứng minh nội dung của tờ giấy này không phải là do nàng ta bị đặt. Trông thấy Lạc Tử Hân không nói gì, lập tức sắc mặt Hoàng hậu liền lạnh đi, nói: “Việc này có vẻ nghiêm trọng, đương nhiên Bổn cung muốn bẩm báo với Hoàng thượng.”
Vừa nói xong, Hoàng hậu tiếp tục dùng vẻ mặt lạnh lùng đó mà nhìn Lạc Tử Hân, rồi cầm lấy tờ giấy xoay người rời đi cùng với Quý Phi.
Lạc Tử Hân chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhớ tới vừa rồi thấy được chữ viết ở mặt sau của tờ giấy, bỗng nhiên nở nụ cười tươi tắn, chợt trong lòng có ý nghĩ.
“Nương nương, thế nào mà người vẫn còn cười được, nếu Hoàng thượng tin việc này là thật, có thể...” Trái lại Tích Như hơi nóng vội bắt đầu hỏi.
“Theo Bổn cung hồi cung, cho gọi Hoa tần và Ôn tần đến đây.” Đột nhiên ánh mắt của Lạc Tử Hân trở nên sắc bén, quay trở về Thanh Dương cung.
Vào ngày hôm sau, sau khi lâm triều, mới sáng sớm Lạc Tử Hân đã bị Hoàng thượng gọi tới Thái Kiền cung. Trong lòng Lạc Tử Hân biết rõ nhất định là vì chuyện của ngày hôm qua, chỉ là trong đầu nàng đã có biện pháp đối phó, cho nên chưa hoảng hốt lắm, bình tĩnh đi vào Thái Kiền cung.
“Trẫm nghĩ hẳn là nàng có chuyện muốn nói cùng Trẫm?” Trên bàn của Hoàng đế là tờ giấy mà Hoàng hậu “phát hiện” vào ngày hôm qua đang mở ra.
“Hoàng thượng, chữ viết trên tờ giấy này không phải hiếm lạ, nếu chỉ vì cái đó mà vội phán thần thiếp bất trung với Hoàng thượng, vậy quá oan uổng rồi.” Vẻ mặt của Lạc Tử Hân dửng dưng.
Mục Nguyên Trinh yên lặng nhìn nàng thật lâu, chỉ thấy sự bình tĩnh trong con ngươi trong suốt của nàng, nói tiếp: “Vậy nàng làm thế nào để chứng minh đượcnàng không bất trung với Trẫm?”
Lạc Tử Hân mỉm cười, nói: “Hoàng thượng, chẳng qua trên tờ giấy này chỉ là một bài thơ, còn là thứ mà rất nhiều nương nương trong cung đều có, nếu Ngài không tin, có thể phái người đi thăm dò.”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng rất lâu, ra lệnh cho Phó Hổ đi xác minh lời nói của Hoàng quý phi. Thế nhưng khiến cho Hoàng đế bất ngờ, thật sự giống như lời nàng nói, chẳng những kiểm tra ra giấy có viết thơ ở trong cung của các nương nương, mà trên người các cung nữ cũng đều có. Tuy rằng nội dung viết trên mỗi tờ giấy lại không giống nhau, nhưng nói chung đều viếtvề vấn đề tình cảm. Rõ ràng không phải chỉ có trên người Hoàng quý phi mới có tờ giấy viết đầy thơ tình như thế này.
“Tại sao trong cung lại có thứ thơ ca bẩn thỉu này?” Hoàng đế trong lòng khó hiểu.
Lạc Tử Hân nói: “Hoàng thượng, Ngài có nhớ trước đó vài ngày Thái hậu cho mời gánh hát vào hát hí khúc hay không. Chỗ đó có một người là Tần Phi, có tài văn chương không tệ, vì thế các nương nương trong cung kể cả một vài cung nữ cũng yêu cầu hắn viết thơ cho mọi người, đây cũng là nguyên nhân tất cả mọi người đều có tờ giấy này. Có thể Hoàng hậu và Quý Phi không có hứng thú với cái này, cho nên mới không biết nguyên do trong đó.”
Mục Nguyên Trinhồ... một tiếng, khóe miệng nhếch lên, uy nghiêm nói: “Các ngươi coi trong cung này là cái quái gì hả? Lại dám làm càn như thế, tìm một con hát viết loại thơ ca dơ bẩn này, thật vô lý. Chuyện này là chủ ý của ai? Không
Mơ Ước Hậu Vị Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm