Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuyết Chi Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 78
ất lâu sau đó, cuối cùng giọng nói của Vệ Dịch Hiên cũng vang lên: "Tên thật của ta là Mục Nguyên Hiên, Nhị hoàng tử của Tiên hoàng."
"Nhị hoàng tử, Hiên Vương gia?" Lạc Tử Hân đột nhiên bật dậy khỏi lồng ngực của hắn: "Chính là Mục Nguyên Hiên năm đó ở biên quan, văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông, là vị Vương gia được người người kính trọng sao? Chính là Hiên Vương gia tuổi nhỏ đã rong ruổi sa trường, lập vô số chiến công sao?"
"Đó là do bách tính ca tụng mà thôi." Sắc mặt của Vệ Dịch Hiên hơi ảm đạm, "Ta từ nhỏ vẫn luôn ở biên quan, từ sau năm mười tuổi cũng chưa từng trở về Kinh thành, vì thế nên Mục Nguyên Trinh và Thái hậu đều không nhớ được diện mạo của ta, vậy nên ta mới có cơ hội trà trộn vào cung là một tiểu thái giám mà không bị phát hiện. Nếu không, có lẽ kết cục của ta còn bi thảm hơn cả Nguyên Kỳ."
"Nhưng mà nghe nói Hiên Vương gia đã chết vào ngày Hoàng thượng đăng cơ." Lạc Tử Hân kinh ngạc mở to hai mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chàng giả chết!"
Vệ Dịch Hiên vuốt tóc của nàng, nói nhỏ: "Đúng, ta giả chết. Mục Nguyên Trinh trăm phương ngàn kế muốn giết ta vì tuy Nguyên Kỳ là Thái tử nhưng cuối cùng vẫn là một văn nhân, còn ta thì có danh tiếng rất tốt trong lòng dân chúng, lại còn là một võ tướng. Hắn sợ ta sẽ lật đổ triều cương nên vội vã triệu ta vào cung, trên đường cho người hạ độc ta. Cũng may là mạng của ta lớn."
Trong lòng Lạc Tử Hân đột nhiên xuất hiện một chút phẫn nộ, chỉ là, thắng là vua thua làm giặc, nàng hiểu đạo lý này. Nhưng mà người này lại là Vệ Dịch Hiên, bắt đầu từ thời khắc nàng phát hiện mình yêu hắn thì trái tim của nàng đã đặt trên người hắn. Khi nghe thấy Mục Nguyên Trinh đã từng thương tổn hắn như vậy, trong lòng càng thấy hoảng hốt, mặc dù nàng biết rõ việc này đã qua rất lâu rồi.
Nàng cũng từng động lòng với Mục Nguyên Trinh, có điều chỉ là một thoáng năm mười tuổi mà thôi. Hiện tại, Mục Nguyên Trinh đối xử với nàng bạc bẽo như vậy đã làm mất đi một tia cảm tình từng có với hắn, thậm chí còn hóa thành thù hận. Bây giờ nàng chỉ muốn ở bên cạnh Vệ Dịch Hiên, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn.
Nàng ôm chặt lấy hắn, hắn hiểu được tâm ý của nàng, cũng ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng mà trong lúc hai người bàn bạc rằng thu xếp đồ đạc trong chùa xong thì lập tức rời đi trong đêm thì lại gặp được một người bất ngờ ở trong chùa.
Khi đó, bọn họ nắm chặt tay nhau sóng bước trở về chùa, trong mắt còn tràn đầy tình ý nồng nàn thì lại đón nhận được một đôi mắt đầy chất vấn.
"Nguyệt.... Nguyệt Nặc...." Lạc Tử Hân ấp úng gọi.
"Tỷ tỷ, hai người..." Ánh mắt Hoa tần rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Trong lòng Lạc Tử Hân căng thẳng, theo bản năng muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vệ Dịch Hiên, chỉ là động tác này càng khiến cho Hoa tần chú ý, hơi hơi nhíu mày.
"Nguyệt Nặc, sao muội lại ở đây?" Lạc Tử Hân phá vỡ không khí lúng túng, hỏi.
"À." Trong nháy mắt Lục Nguyệt Nặc đã trở về vẻ mặt vui vẻ nói: "Muội xin Hoàng thượng tới thăm tỷ, Hoàng thượng đã đồng ý rồi."
"Cũng đã hơn hai tháng không gặp muội rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi." Lạc Tử Hân lôi kéo Lục Nguyệt Nặc vào phòng, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vệ Dịch Hiên đang vờ cúi đầu ở ngoài cửa.
Động tác nhỏ của Lạc Tử Hân cũng vẫn rơi vào mắt Lục Nguyệt Nặc, vì thế vừa vào cửa nàng ấy đã hỏi: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ người thực sự cùng tên Tiểu Vệ Tử này.... Nhưng hắn là thái giám...."
Lạc Tử Hân chỉnh lại nét mặt, giả vời giận dỗi nói: "Muội muội nghĩ đi đâu vậy, muội cũng nói đó là thái giám, có thể có chuyện gì chứ, đừng nói lung tung."
Lục Nguyệt Nặc đỏ mặt, hơi cụp mi nói: "Tỷ tỷ nói đúng lắm, muội muội lại nói bậy rồi."
Sau đó hai người lại hàn huyên những chuyện khác, tạm thời bỏ qua chuyện vừa nãy, chỉ là trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới Vệ Dịch Hiên ngoài cửa, cũng không cảm thấy hứng thú với những chuyện trong cung mà Lục Nguyệt Nặc nói. Có điều còn phải cười theo cho nên miễn cưỡng nghe, trong lòng không khỏi hơi bất ổn.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo,
Mơ Ước Hậu Vị Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm