This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuyết Chi Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Chương 76
dit: NguyetNhi
Beta-er: Niệm Vũ
Chỉ một lát sau, Vệ Dịch Hiên đã đưa hai người tới ven bờ một con sông nhỏ, tuy nhỏ nhưng phong cảnh nơi đây vô cùng tươi đẹp.
"Tiểu Vệ Tử, huynh mang chúng ta tới đây làm gì, đâu có đồ ăn?" Tích Như nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có một bóng người, đừng nói gì đến việc có cửa hàng, không khỏi bĩu môi nói.
Khóe miệng Vệ Dịch Hiên nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, buồn cười nói: "Tích Như, cô đừng chỉ nhìn bên ngoài như vậy, sao không nhìn thử vào trong sông xem sao."
"Trong sông? Trong sông làm sao có thể có cái gì ăn?" Tích Như dẩu môi trả lời.
"Trong sông có cá." Lạc Tử Hân cười cười tiếp lời, nói: "Ta nghĩ Tiểu Vệ Tử muốn cho ngươi đi vét cá đấy."
"Chỉ có nương nương là hiểu nô tài nhất." Vệ Dịch Hiên sảng khoái cười một tiếng, ý vị sâu xa nhìn Lạc Tử Hân nói một câu, không biết tại sao, trái tim nàng lại đập thình thịch.
"Thật tốt quá, ta và huynh có thể cùng đi câu cá rồi." Tích Như vừa nghe vậy thì vui mừng hớn hở, kéo tay Vệ Dịch Hiên đi tới ven sông.
"Thứ này có thể bắt được cá sao?"
"Dĩ nhiên là có thể!"
"Nhưng những con cá này trơn như vậy, làm sao mà bắt đây?"
"Dĩ nhiên là dùng tay bắt rồi."
Tiếng nói chuyện của hai người càng ngày càng xa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn tiếng cười vui vẻ, chắc là hai người đó vội vàng đi câu cá rồi. Lạc Tử Hân nở nụ cười nhạt, thật ra thì nàng cũng rất muốn đi cùng với họ, nhưng nàng muốn ngồi ở chỗ này yên lặng một mình trong chốc lát hơn, hiếm khi mới có thể hưởng thụ bầu không khí mát mẻ này.
Nghĩ tới đây, nàng bèn ngồi xuống bờ đê, cuối cùng trong lúc cao hứng, cởi bỏ vớ giày, ngâm đôi chân trần vào trong nước, lập tức một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người. Nàng thích ý đong đưa đôi chân trần trắng nõn trong nước, không biết từ đâu đưa tới những con cá nhỏ, bơi vòng quanh chân nàng, làm cho tính ham chơi của nàng nổi lên, dùng đôi tay nhẹ nhàng vẩy nước, nụ cười thoải mái lộ rõ trên mặt.
Vệ Dịch Hiên vừa quay đầu lại thì thấy hình ảnh xinh đẹp này, bàn chân nhỏ của giai nhân không ngừng đong đưa trong nước, nét mặt chứa đầy ý cười. Hắn không dám quấy rầy nàng, chỉ dám đứng từ xa quan sát nụ cười của nàng đến ngây người, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn, khi Lạc Tử Hân đang hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh bên dòng suối, đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng gió bị xé, nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy tia sáng lạnh lóe trước mắt, giống như có một lưỡi dao sắc bén phóng từ đằng trước. Lạc Tử Hân cúi thấp người xuống theo bản năng, sau đó ngửa cổ ra sau, lưỡi kiếm bén nhọn xẹt qua mặt của nàng, khiến trái tim nàng đập dồn dập.
Tức khắc, một người mặc áo đen xuất hiện, định đâm về phía nàng một lần nữa, hướng ánh mắt muốn đâm trên người nàng, kiếm của người áo đen nọ bị một người che mặt khác đỡ được, dồn người mặc áo đen lui ra sau vài bước.
Mặc dù người kia che mặt, nhưng vừa liếc thấy vạt áo ướt nhẹp thì biết ngay đó chính là Vệ Dịch Hiên. Lúc này hắn vẫn còn nhớ phải che mặt lại, suy nghĩ rất nhạy bén. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, đã thấy đao quang kiếm ảnh của hai người đã lóe lên. Chỉ có điều, “kiếm” trên tay Vệ Dịch Hiên là một cành cây khô mà thôi.
Nhưng mà tình hình như vậy, công phu của Vệ Dịch Hiên không hề kém cỏi, ép người nọ liên tục lùi lại phía sau. Chỉ là ban đầu còn nghĩ Vệ Dịch Hiên chiếm thế thượng phong, người áo đen kia cũng không còn sức lực chống đỡ nữa thì bất ngờ lại xuất hiện thêm một người tới, trực tiếp chĩa mũi kiếm về phía Lạc Tử Hân. Phía Vệ Dịch Hiên bị người mặc áo đen gắt gao cuốn lấy, bên này thì có người đánh tới chỗ Lạc Tử Hân đang đứng, không có biện pháp, hắn không thể quay người lại cứu nàng kịp lúc.
Lạc Tử Hân bị người nọ ép lui thẳng về phía sau, nàng thấy được lệnh bài thấp thoáng bên hông người nọ, lập tức hiểu được tất cả, rõ ràng hai người này là do hoàng hậu cố ý phái tới. Thật không ngờ hoàng hậu vẫn còn ý muốn nàng phải phơi thây ngoài cung, gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, lúc ấy chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng không thể truy cứu. Đúng là một nữ nhân ác độc!
Lạc Tử Hân hít vào một hơi lạnh, vừa lui về sau, tiếng kêu hoảng sợ của Tích Như đã truyền tới tai, nàng ấy cầm một hòn đá liều mạng đập vào người áo đen đang chĩa kiếm về phía Lạc Tử Hân. Tích Như nóng lòng bảo vệ chủ ngân, ngay cả khi bản thân không có một chút xíu võ công cơ bản nào, phương pháp hạ tiện này lập tức khiến nàng ấy bị đối thủ đá văng ra xa, rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy người nọ sắp đánh tới Lạc Tử Hân, Vệ Dịch Hiên kịp lúc thoát khỏi sự tấn công của người kia, hắn phi thân tới chắn trước mặt nàng, cũng bởi vì bảo vệ nàng, vô ý bị đối phương đả thương cánh tay.
"Đi." Vệ Dịch Hiên kéo cổ tay
Mơ Ước Hậu Vị Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm