Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuyết Chi Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Chương 74
ditor: Cà rốt hồng
Beta-er: nguyethoadatuyet
"Đưa Ninh phi hồi cung trước đi." Vẻ mặt hoàng thượng lạnh nhạt, từ trên mặt hắn không nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn có suy nghĩ gì. Lạc Tử Hân vừa rời khỏi phòng, hắn liền ngồi xuống, thản nhiên lấy sổ con ra xem.
Vài ngày sau, nghe nói quả thực Trữ tướng quân mang quân hồi triều, hoàng thượng vì bọn họ mà cử hành lễ chúc mừng long trọng. Sự kiện nổi trội nhất trong đó chính là hoàng thượng thế mà lại phong cho Lạc Kiến Phú làm Đốc Ngự Sử Nhất Phẩm. Bởi vì trong trận chiến này, Lạc Kiến Phú đã hoạch định kế hoạch quan trọng giúp hoàng thượng, nhưng chỉ phong cho hắn làm quan văn, xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có chút phòng bị hắn.
Đối với chuyện đột nhiên hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Lạc Kiến Phú, từ trong triều ra đến ngoài triều đều có khen chê, nhưng bởi vì hắn ta lập được chiến công, lại có Trữ tướng quân dốc hết sức tiến cử, cho nên chỉ trôi qua vài ngày, những đồn đãi phản đối kia đều dần dần biến mất.
Còn một sự kiện khác cũng làm cho hoàng thượng cảm thấy không ngờ tới, đó chính là chuyện về khoáng thạch (quặng sắt). Triều đình hết sức tôn sùng Ninh phi, không ít quan viên đều rất tán thưởng chuyện này, thậm chí vì vậy mà cầu hoàng thượng khen thưởng cho Ninh phi.
"Thật sự nàng rất được lòng người đó." Mục Nguyên Trinh nắm lấy cằm Lạc Tử Hân, cười như không cười, nói.
"Đây là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, trời cao phù hộ cho giang sơn Đại Vũ ta, thần thiếp mới tìm được một nơi sung túc như thế." Lạc Tử Hân khẽ nói.
"Mặc dù thật sự nàng có công với Đại Vũ, khiến cho các quan viên đều trầm trồ khen ngợi nàng, nhưng việc nàng khi quân cũng là sự thật." Ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng trở nên sâu thẳm hơn một chút.
Lạc Tử Hân vội quỳ gối, rũ mắt xuống, cung kính nói, "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng tha tội."
Mục Nguyên Trinh nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi thở phào một cái, nói: "Có điều, coi như nàng có công với trẫm, mà nay Lạc Kiến Phú cũng trung thành tận tâm, trẫm cũng không phải là một hoàng thượng không phân rõ phải trái."
Dừng một chút, hắn chắp hai tay ra sau lưng, đi thong thả vài bước rồi nói tiếp, "Trẫm cảm thấy nàng nên tự cảnh tỉnh bản thân cho tốt, yên tĩnh mà suy ngẫm lại lỗi lầm của mình. Vốn dĩ Thái hậu muốn đến chùa bái Phật tạ lễ, trẫm thấy không bằng như vầy đi, nàng đi đến Phạm Quang Tự, thay mặt Thái hậu niệm Phật ba tháng. Ba tháng sau, trẫm sẽ phái người đón nàng hồi cung, xem như chuyện này kết thúc ở đây."
"Tạ hoàng thượng ân điển." Lạc Tử Hân dập đầu bái tạ.
Rốt cuộc thì lo lắng trong lòng của Lạc Tử Hân cũng nhẹ đi, cuối cùng chuyện này cũng nhờ cách thức ôn hòa như vậy mà có được kết quả tốt đẹp, lại không cần ở trong cung vì chuyện thân phận mà thấp thỏm lo âu. Nhưng nàng cũng suy nghĩ lại một vấn đề, nếu như lúc ấy nàng không nghĩ biện pháp lập công lao cho mình, lấy được sự tán thưởng của quần thần, hoàng thượng có xử trí nàng giống như hiện tại hay không?
"Hoàng thượng, sứ thần Đồ Nhã Quốc tới." Đúng lúc đó, Phó Hổ đi vào bẩm báo.
Vẻ mặt của Mục Nguyên Trinh lập tức trở nên rất nghiêm túc. Hắn nhàn nhạt nói với Lạc Tử Hân, "Nàng hồi cung trước đi, về chuyện đi Phạm Quang Tự, qua vài ngày nữa trẫm sẽ sắp xếp."
Nói xong, hắn liền rời khỏi Thái Kiền Cung, có lẽ là đi ứng phó với người của Đồ Nhã Quốc.
Đồ Nhã Quốc luôn đối lập với Đại Vũ Quốc, những năm qua đã nhiều lần khơi lên chiến loạn. Lần này mới bình ổn chiến loạn với Bạch Thiêu Quốc, Đồ Nhã Quốc lại rục rịch ngóc đầu dậy. Tuy rằng bây giờ Mục Nguyên Trinh cảm thấy thực lực của đất nước cũng tạm được, nếu thật sự ganh đua cao thấp với Đồ Nhã Quốc cũng không phải là không có phần thắng, chỉ là vừa mới trải qua một trận chiến, nếu lại huy động nhân lực, chỉ sợ hao tài tốn của, huống chi bây giờ là lúc cần nghĩ ngơi dưỡng sức, thời điểm cần tích trữ binh lực.
Vì vậy, nếu Đồ Nhã Quốc không khơi mào chiến tranh, Đại Vũ Quốc cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, cho nên đối với chuyện Đồ Nhã Quốc đề xuất trao đổi một chút tài vật, Mục Nguyên Trinh đều đồng ý một cách sảng khoái.
"Cảm tạ Hoàng đế Đại Vũ về những thứ tơ lụa và lương thực này." Sứ thần Đồ Nhã Quốc - Ba Đạt Nhĩ khẽ cúi người, đáp tạ.
Ba Đạt Nhĩ là Vương Gia của Đồ Nhã Quốc, lần này lấy thân phận sứ thần đi sứ Đại Vũ Quốc, coi như đủ nể mặt, cho nên Mục Nguyên Trinh cũng không dám tùy tiện thất lễ, mà nền tảng lập quốc của Đồ Nhã là dân tộc du mục, thiếu lương thực và các loại tài nguyên là một trong những nguyên nhân bọn họ muốn mở rộng lãnh
Mơ Ước Hậu Vị Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm