Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 222 / 14
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Ngôi Sao Có Thích Nghe Mình Thổi Sáo Không Nhỉ?
GÀY HÔM SAU, chúng tôi lại lên ngựa đi thăm Nonno. Mới đầu chúng tôi chẳng tìm thấy nó đâu cả, nhưng chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng sáo của nó vẳng đến từ sau lưng một ngọn đồi nhỏ. Nó ngồi trên bãi cỏ thổi sáo một mình trong lúc đàn cừu ngoan ngoãn gặm cỏ xung quanh. Nhìn thấy chúng tôi, nó rời môi khỏi cây sáo mà cười reo lên, "Các cậu lại đến đây rồi!"
Nó có vẻ vui mừng vì chúng tôi đến. Chúng tôi lấy sáo của mình ra và cùng thổi một khúc tam tấu. Khúc nhạc tuyệt diệu vô cùng, tôi không hiểu sao chúng tôi có thể chơi những giai điệu đẹp đến nhường ấy.
"Tiếc quá, chẳng có ai nghe được mình thổi sáo hay thế nào," tôi thở dài nói.
"Cỏ đang nghe chúng ta đấy," Nonno nói. "Cả những bông hoa và những cơn gió nữa. Cậu nhìn xem, những cây liễu nghiêng mình bên suối cũng lặng cả đi đấy thôi."
"Thật á?" tôi hỏi. "Chúng nó có thích bản nhạc của chúng mình không nhỉ?"
"Có chứ, chúng nó thích lắm," Nonno trả lời.
Chúng tôi lại thổi sáo cho cỏ cây hoa lá và gió trời nghe một hồi thật lâu. Nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn tiếc vì chẳng có người nào nghe thầy tiếng sáo của chúng tôi.
Sau đó Nonno ngỏ ý, "Nêu các cậu thích, chúng mình có thể về nhà tớ và thổi sáo cho bà tớ nghe được đấy. Tớ sống cùng với bà mà."
"Bà cậu ở có xa đây không?" tôi hỏi.
"Xa đấy, nhưng đưòng đi sẽ ngắn lại nếu chúng mình cứ vừa đi vừa thổi sáo," Nonno nói.
"Đúng thế, đúng thế, đưòng đi sẽ không còn xa nữa, nêu chúng mình cứ vừa đi vừa thổi sáo," Pompoo phụ họa. Nó cũng rất muốn đi bộ về nhà Nonno để gặp bà của Nonno y như tôi vậy.
Trong truyện cổ tích bao giờ cũng có những người bà hết sức tốt bụng. Nhưng tôi chưa bao giờ được gặp một người bà thật, mặc dù tôi nghĩ ở trên đời có vô số các bà nội bà ngoại. Nên tôi nghĩ bụng đi gặp bà của Nonno hẳn là thích lắm.
Chúng tôi phải dắt theo toàn bộ đàn cừu lớn bé của Nonno. cả con Miramis nữa. Chúng tôi thành cả một đoàn rồng rắn. Pompoo đi đầu tiên, rồi đến Nonno và tôi, sau đó là lũ cừu lớn cừu bé, con Miramis rảo bước khóa đằng đuôi. Chậm rãi hệt như con Charlie. Chúng tôi cứ thế đi hết lên đồi lại xuống thung lũng, vừa đi vừa thổi sáo réo rắt. Bọn cừu non chắc đang tự hỏi không hiểu chúng tôi dắt chúng đi đâu. Nhưng tôi cho là chúng rất hứng thú, vì chúng cứ kêu be be và nhảy nhắng lên quanh chúng tôi suốt đoạn đường.
Sau khi đã đi hàng giờ qua không biết mấy ngọn đồi, chúng tôi đến nhà của Nonno. Ngôi nhà cũng bé tí tẹo như một túp lều xinh xinh trong truyện cổ tích, mái lợp rơm vàng óng, và chìm ngập trong những khóm hoa nhài và tử đinh hương nở rộ.
"Suỵt... suỵt... Im lặng cho bà tớ ngạc nhiên nhé!" Nonno thì thầmệ
Có một cánh cửa sổ mở toang, bên trong vang lên tiếng người cười nói rộn ràng. Mấy đứa chúng tôi sắp thành hàng bên cạnh cửa sổ, Nonno và Pompoo và tôi.
"Mở màn nào," Nonno nói. "Một... hai.. ba!"
Thế là chúng tôi mở màn luôn. Chúng tôi thổi một khúc nhạc rộn rã đến nỗi lũ cừu non cũng nhảy múa. Trong ô cửa sổ liền hiện ra một bà cụ già lão vô cùng, nom cực kỳ phúc hậu. Đó là bà của Nonno. Bà vỗ tay và reo lên, "ồ, khúc nhạc mới tuyệt làm sao!"
Chúng tôi thổi sáo cho bà nghe một lúc lâu, bà đứng yên bên cửa sổ lắng nghe đến khi chúng tôi thổi xong. Bà rất già, trông cứ như một người từ trong truyện cổ tích bưóc ra, mặc dù bà là bà thật, bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
Sau đó chúng tôi đi vào nhà. Bà của Nonno hỏi chúng tôi có đói không. Chúng tôi đồng thanh đáp có, vì suốt từ lúc đi đường chúng tôi đã đói meo. Thế là bà bê ra một ổ bánh và cắt từng khoanh dày đãi chúng tôi. Bánh vàng rộm và giòn tan, đúng là ổ bánh ngon nhất tôi từng được ăn trong đời.
"Ôi, ngon quá," tôi nói với Nonno. "Bánh gì thế này?"
"Tớ nghĩ nó chẳng phải là loại bánh đặc biệt gì đâu," Nonno nói. "Chúng tớ vẫn gọi là Bánh Hết Đói thôi mà."
Con Miramis cũng thèm được ăn cùng với chúng tôi. Nó chạy đến thò đầu qua khung cửa sổ mở rộng và cất tiếng hí khe khẽ. Chúng tôi cười rộ lên vì trông nó đến là ngộ. Nhưng bà của Nonno thì vỗ nhè nhẹ vào mũi nó rồi cho nó một mẩu bánh ngon lành.
Ăn xong tôi khát nước khô cổ nên mới hỏi Nonno, nó bèn bảo, "Đi theo tớ.
Nó dẫn chúng tôi ra vườn, ở đó có một giếng nước trong vắt. Nonno thả cái thùng gỗ xuống giếng để kéo nước lên, và chúng tôi uống thẳng từ chiếc thùng gỗ đó. Chưa bao giờ trong đời tôi được uống thứ nước mát và ngon ngọt đến thế.
"Ôi, ngon quá," tôi nói với Nonno. "Giếng gì thế này?"
"Chẳng phải cái giếng gì đặc biệt đâu," Nonno nói. "Chúng tớ vẫn gọi là cái Giếng Hết Khát thôi mà."
Con Miramis cũng khát, cả đàn cừu lớn cừu bé cũng khát, nên chúng tôi đem nước ra cho tất cả chúng cùng uống.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc Nonno phải quay lại đồng cỏ nằm giữa những ngọn đồi cùng với đàn cừu của nó. Nó bảo bà nó đưa cho chiếc áo chăn cừu để ủ ấm ban đêm khi ngủ trông đàn cừu ở ngoài đồng. Bà nó liền mang một tấm áo choàng màu nâu ra đưa cho nó. Tôi nghĩ Nonno rất may mắn vì được ngủ đêm một mình trên đồng cỏ. Tôi thi chưa từng có cơ may như thế bao giờ. Thỉnh thoảng Ben và cha mẹ nó vẫn đạp xe đạp đến khu cắm trại ở ngoại ô, y như những vị khách du lịch thực thụ. Họ dụng lều trên một sườn đòi rợp bóng cây xinh đẹp, và đêm đến thì ngủ trong những chiếc túi ngủ. Ben luôn bảo rằng đó là những lúc thích nhất, và tôi tin nó hoàn toàn.
"Cậu may ghê! Được ngủ ngoài trời suốt cả đêm," tôi nói với Nonno.
"Thế ai cấm cậu?" Nonno hỏi vặn lại. "Theo tớ!
"Không," tôi từ chối. "Đức Vua cha tớ se lo lắng nếu chiều tối mà tớ không về nhà."
"Ta có thể nhắn tin tới Đức Vua là cháu sẽ ngủ ở ngoài đồng cỏ tối nay," bà của Nonno nói.
"Bà nhắn cho cả cho cha cháu nữa nhé," Pompoo nói.
"Ta sẽ nhắn cho cả ông Giữ vườn Hoa Hồng nữa," bà của Nonno gật đầu đồng ý.
Pompoo và tôi phấn khởi đến nỗi chúng tôi bắt đầu nhảy nhót còn nhắng nhít hơn lũ cừu non.
Bà của Nonno đưa mắt nhìn bộ áo quần ngắn chúng tôi đang mặc, lắc đầu, "Khi sương xuống, các cháu sẽ rét cóng mất." Rồi khuôn mặt bà đột nhiên u ám hẳn đi, và bà thốt lên, "Ta còn hai cái áo choàng nữa," giọng chùng xuống.
Bà đến bên chiếc rương cũ đặt ở góc nhà lấy ra hai chiếc áo choàng, một màu đỏ và một màu xanh.
"Áo của các em trai tớ," Nonno nói, giọng cũng đượm buồn.
"Thế các em cậu đâu?" tôi hỏi.
"Nam tước Kato," Nonno thì thào. "Nam tước Kato hung ác đã bắt các em tớ mang đi rồi."
Nonno nói đến đây, bên ngoài cửa sổ con Miramis hí ầm lên như bị ai đánh. Đàn cừu non nháo nhac chạy lại rúc vào cừu mẹ, và tất cả bầy cừu kêu rống lên be be như thể giờ tận thế đã điểm vậy.
Bà của Nonno đưa tôi chiếc áo choàng đỏ và Pompoo chiếc áo choàng xanh, rồi bà trao cho Nonno một ổ Bánh Hết Đói và một bình nước Giếng Hết Khát. Thế là chúng tôi lại quay trở lại con đường vắt qua những triền đồi và thung lũng vừa đi lúc trước
Ý nghĩ về các em trai của Nonno khiến tôi rất buồn, nhưng dù vậy tôi cũng không sao kìm được niềm vui sướng vì được phép ngủ qua đêm trên cánh đồng dưới bầu trời rộng mở.
Đến chân ngọn đồi có cây liễu rủ soi mình xuống dòng suối trong vắt, chúng tôi dừng lại. Nonno bảo chúng tôi nên cắm trại qua đêm ở đó.
Thế là chúng tôi hạ trại. Chúng tôi đốt lửa - một đống lửa lớn, ấm áp, rực rỡ. Chúng tôi ngồi quanh lửa, ăn Bánh Hết Đói và uống nước Giếng Hết Khát. Chẳng mấy chốc sương đêm đã buông và bóng tối mỗi lúc một thêm dày đặc, nhưng chẳng hề gì, vì ở cạnh đống lửa rất sáng và ấm.
Chúng tôi quấn áo choàng quanh người rồi nằm nép sát vào nhau bên đống lửa, bầy cừu lớn bé ngủ xúm xít xung quanh chúng tôi, còn con Miramis đủng đỉnh gặm cỏ kề bên. Chúng lắng nghe tiếng gió rì rào thổi qua mặt cỏ, và nhìn ánh lửa lấp lánh rọi đến từ những khoảng xa tĩnh lặng. Có vô số, vô số những đống lửa lập lòe cháy trong bóng tối, bởi vì những người chăn cừu sống trên Đảo Đồng Xanh đêm nào cũng nhóm chúng lên. chúng tôi nghe thấy họ đang chơi trong đêm điệu nhạc cổ xưa mà Nonno nói những người chăn cừu đã thổi hàng nghìn, hàng nghìn năm. Đúng vậy, chúng tôi nằm nhìn những ánh lửa và lắng tai nghe khúc nhạc xa xưa do một người chăn cừu mà chúng tôi không hề quen biết thổi, nhưng ông vẫn thổi cho chúng tôi nghe suốt đêm.
Và dường như khúc nhạc muốn ngỏ với tôi một điều gì đó.
Bầu trời lấp lánh sao, những ngôi sao to nhất và sáng nhất mà tôi từng được thấy. Tôi nằm đó và nhìn về phía chúng. Sau đó tôi nằm ngửa ra, cuộn mình ấm áp hơn trong chiếc áo choàng đỏ, và ngẫm nghĩ về những vì sao. Tôi nhớ lại chúng tôi đã thổi sáo cho cỏ cây hoa lá và những cơn gió như thế nào, và Nonno đã bảo là chúng thích điệu nhạc của chúng tôi lắm. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ thổi sáo cho những ngôi sao. Vì thế tôi đâm ra băn khoăn, "Các ngôi sao có thích nghe mình thổi sáo không nhỉ?" Tôi bèn hỏi Nonno và nó nói nó tin là chúng thích. Thế là chúng tôi lại ngồi dậy quây quần quanh đống lửa, lấy sáo ra và thổi một khúc nhạc nho nhỏ cho các vì sao.
Mio, Con Trai Ta Mio, Con Trai Ta - Astrid Lindgren Mio, Con Trai Ta