Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tái Bút
ây là cuốn sách tôi canh cánh trong lòng muốn viết ra lúc tôi mười chín tuổi sau khi đến Bắc Kinh.
Lúc đầu viết tay trên tập giấy A4, bị mất, năm 2005 bắt đầu viết trên máy vi tính, lúc đó đã xác định tên nữ nhân vật chính là Lăng Bội, sau đó file bị mất, file mới có thể tìm thấy hiện giờ ghi ngày 3 tháng 6 năm 2006, sau đó một file khác ghi ngày 14/10/2009 chắc chắc bị mất mấy trang, đúng vậy, tôi viết đi viết lại mấy lần, trong đó lần sát thời điểm hoàn thành nhất viết được liền năm chương, đều không thật hài lòng.
Hồi đó, tôi có phần xem thường bản thân, trẻ quá. Chưa nhìn rõ Bắc Kinh, chưa nhìn rõ con người, tình yêu, thù hận, bây giờ cũng chưa dám nói đã nhìn rõ, vì biết rằng mười năm sau nhìn lại, nhất định tôi lại thấy mình bây giờ quá trẻ.
Từng xuất bản khá nhiều sách, nhưng đây là lần đầu tiên tôi viết tái bút cho sách của mình. Phải, lần đầu tiên.
Một khi tôi đã rung động thì dễ vội vàng.
Bởi vì “Mình có thể yêu nhau” rất đặc biệt. Tôi quá yêu nó, cũng quá hận nó, tôi muốn viết về nó nhất, cũng sợ viết về nó nhất, nó giống như cái gai cắm trong lòng, nhổ đi hay không đầu rất đau.
Nó lấy đi của tôi quá nhiều, quá nhiều, tám năm, tất cả sự trưởng thành, những điều mắt thấy tai nghe, những cái được, cái mất, tình yêu và thù hận, nỗi đau và nụ cười, mọi suy ngẫm, mọi điều ngộ ra và những điều tôi đã gặp, trong tám năm này ở Bắc Kinh đều trao cho nó, đó là linh hồn tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng, nó xé đi một mảnh nhỏ tâm hồn tôi, lưu giữ trên người nó.
Ngày 5 tháng 6 năm 2012, một lần nữa tôi lại thử viết cuốn sách này, từ những giằng xé ban đầu đến cuối cùng viết liền một mạch hoàn thành, tôi chúc mừng bản thân đã xốc lại dũng khí nhìn thẳng vào nó, hoàn thành nó. Lại ngoái nhìn, tôi lại không nhận ra những gì mình viết, ngẩng đầu nhìn, tôi mười chín tuổi đứng ở một nơi rất xa, có khuôn mặt non nớt và ấu trĩ như vậy, tôi mới nhận ra. Ồ, ra vậy, nhiều chuyện đã thay đổi, tôi cũng thay đổi rồi.
Bây giờ họ sống ra sao? Thay đổi bao nhiêu? Lăng Bội, Lâm Sâm, Lộc Minh, Mặc Măc, Trịnh Phi rồi Hách Đại Vỹ, Đổng Bân, Phùng Tuấn, Miêu Miêu và Ngô Sa Sa, một trong số họ là tình yêu của tôi, một trong số họ là ánh sáng của tôi, một trong số họ là nỗi hận của tôi, một trong số họ là sự kính trọng, sự khinh bỉ, lòng ngưỡng mộ, sự coi thường, suốt đời bè bạn và người qua đường của tôi, sự tồn tại của họ trong tôi còn lớn hơn, long lanh hơn, đa sắc màu hơn thành Bắc Kinh vừa rộng vừa đầy bụi kia, họ tạo nên một phần rất lớn cuộc đời tôi.
Có lúc họ bóp méo tôi, lại uốn nắn tôi, cuối cùng thành ra hiện nay, thành ra tôi bây giờ.
Rất nhiều năm trôi qua, trong số họ có người ra đi, có người chết, có người sống không vui, có người từ đầu đến cuối đều tích cực, chính nghĩa, quang minh lỗi lạc như đống lửa giữa đồng hoang, cô ấy là nữ chiến binh đa cảm, cô ấy vừa yếu đuối nhất, vừa khát khao yêu nhất, cũng sợ yêu nhất, cô ấy là Lăng Bội.
Trước khi chia tay với thế gian, cô ấy sẽ nhớ tất cả những cái đó, yêu hận và hoang đường, nóng bỏng và vụn vặt xảy ra ở thành Bắc Kinh.
Quá trình viết cuốn sách này là quá trình không ngừng đối diện với chính mình, thì ra là ép mình nhìn rõ bản thân là người thế nào, là một việc đau lòng. Tôi rất ghét tự mổ xẻ chính mình quá nhiều, máu thịt lộ ra, quá bất an. Nhưng tôi lại quá muốn dốc hết khả năng hoàn thành cuốn sách này, đối với tôi điều này không đơn giản chỉ là cuốn tiểu thuyết về một câu chuyện giản đơn như vậy, nó là một cái gì rất nhiều, quá nhiều… đồ sộ vừa đẹp vừa phức tạp mà tôi không thể hình dung.
Tôi dằn lòng, nhắm mắt mổ xẻ chính mình, bởi vì tôi phải xứng đáng với họ, xứng đáng với tất cả những người tôi từng gặp, cũng phải xứng đáng với bản thân mình mỗi một ngày trong tám năm đó.
Cùng với mỗi chữ trào ra là cảm xúc phức tạp, chuyện cũ đeo bám khó lý giải, tôi mở rộng lòng để ôm, tôi muốn vĩnh viễn khóa chặt tuổi thanh xuân xuân của tôi và của nhóm Lăng Bội ở đây, để họ mãi mãi không già, mãi mãi không thay đổi, mãi mãi không cô đơn.
Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ ở đây, cùng với tôi.
Bắc Kinh 5/2/2013
------------------
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau