People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôi muốn sống yên ổn với Đổng Bân, giống như những người bên phải bên trái, đằng trước đằng sau đang cắm cúi bước đi mà tôi nhìn thấy trên đường lúc này, rất dễ đoán ra, trong số họ ai còn đang yêu, ai đã kết hôn, ai đã có con. Ví dụ, cặp vợ chồng vừa bước ra từ siêu thị trước mặt, mỗi người tay xách một túi ni lông to, trong đựng đầy những hộp rau, thịt và những vỉ sữa chua giảm giá, họ không khoác tay nhau, giữa họ luôn có khoảng cách âm thầm, mà lúc sang đường nếu thấy xe, là có thể giơ tay kéo nhau lại, miệng không ngừng phàn nàn những chuyện vụn vặt ở công ty, hay chuyện học thêm của con cái, rất tốt, những ngày tháng bình thường lặp đi lặp lại xít xao, đâu còn thời gian rỗi để buồn gió thương mây.
Ý tôi là, tôi muốn cùng Đổng Bân sống cuộc sống như họ, để đầu óc trống rỗng làm một bà nội trợ chỉ lo chuyện bếp núc.
Nghe ý định của tôi, Lâm Sâm thở dài nói: “Em mới hơn hai mươi, sao đã sống như gái già bốn mươi lo ế chồng vậy?”
Thực ra tôi chưa từng nghĩ cần vạch định kế hoạch cho cuộc đời mình, giống như người ta viết kịch bản, ví dụ, kết hôn trước năm bao nhiêu tuổi, lúc nào sinh con, sống ở trong hay ngoài khu vực gần trung tâm, mua nhà bao nhiêu mét vuông… Bởi vì kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi, đấy là còn chưa nói ngộ nhỡ một ngày nào đó qua đường bị xe tông, tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, mà tự nhiên ở đây là tự nhiên cặp với Đổng Bân, làm lễ cưới, mua nhà nắm tay nhau đến bạc đầu theo đúng quỹ đạo.
Không định ra kế hoạch không có nghĩa tôi nhất định phải điên rồ. Nếu bây giờ tôi hành động theo trái tim, từ bỏ Đổng Bân, tôi đương nhiên có cả đống lý do thuyết phục để từ bỏ chàng, đã biết chính chàng “dàn dựng” vở kịch “cứu mạng” kia, vậy thì ngay từ đầu điều kiện để tôi với chàng đã không còn tồn tại, để sống với Lộc Minh chính là điên rồ.
Lộc Minh vẫn còn là một gã choai choai, từng quan hệ bừa bãi, bây giờ lại thất nghiệp, muốn bước vào xã hội cũng không có bằng cấp gì, đang mơ trở thành nhiếp ảnh gia tự do. Trong mắt tôi mọi nghề có kèm hai chữ tự do đều đồng nghĩa với “nông nổi”, “bừa bãi”, “giả dối”, đương nhiên cũng có những nhà văn, họa sĩ tự do nổi tiếng nhưng số đó rất hiếm, hàng trăm năm mới xuất hiện một người, chứ không đơn giản là dựa vào mối quan hệ chỉ cần thêm chữ V vào tên mình trên weibo[1] kiểu như “tự do” là được.
[1] Một trang mạng xã hội ở TQ.
Điểm mạnh duy nhất của gã là có khuôn mặt chiêu ong dụ bướm, khoan chưa nói liệu khuôn mặt đó có thể làm thẻ tín dụng để mang ra chi tiêu hay không, cứ cho là gã có thể đẹp mãi đến già, tôi phù phiếm bằng lòng ngắm nghía, cũng tình nguyện nuôi gã đến già, nhiệm vụ của gã hằng ngày cười với tôi, thích tôi, đối tốt với tôi là được. Nhưng dựa vào quá khứ của gã, ai có thể đảm bảo gã có thể thích tôi, đối tốt với tôi suốt đời.
Khách quan đánh giá, có đến hơn chín mươi phần trăm, gã không thể là ông chồng tốt. Còn Đổng Bân, chàng rõ ràng là ứng viên hoàn hảo cho một ông chồng lý tưởng.
Quyết định kết hôn với Đổng Bân, người đầu tiên tôi thông báo là mẹ tôi, chưa vội nói với Lăng Hổ Kiếm. Mặc dù sau khi kết thúc bữa cơm tệ hại lần trước, ông ta cũng nhiều lần gọi điện cho tôi nhưng tôi vẫn không định tha thứ cho ông ta nhanh như vậy, đợi đến khi sắp tổ chức lễ cưới, tôi sẽ đưa thiếp mời làm ông bố ruột đó giật nảy mình cái chơi.
Vừa ra khỏi nhà ông bà nội, ông bà rất phấn khởi, cái sự phấn khởi đó cứ như ngày mai trời vừa sáng, mở mắt ra là đã có thể được bế chắt vậy, sau đó ông nội hỏi tôi, có thiếu tiền không? Nếu thiếu cứ nói một câu. Tôi vội xua tay ý nói không thiếu, bụng nghĩ, thôi đi, khoan nói Đổng Bân không thiếu tiền, cho dù tôi và anh ta có phải đi ăn xin cũng tuyệt đối không hy vọng kiếm được một xu của hai ông bà, thật sự tôi không muốn lại bị bà cô ngấm ngầm toan tính giở trò gì, ám ảnh bà ta gây cho tôi mặc dù tôi cố tình không nghĩ tới, nhưng nó giống như con ma trong bóng tối thỉnh thoảng nhân lúc tôi quay đi, lại hiện ra một bộ mặt cười nhăm nhở u ám sau lưng tôi.
Vốn dĩ, lúc này tôi đang học đại học ở Nhật, tiếp tục cuộc sống ngủ gật trên xe điện, làm thuê ở hiệu tạp hóa, sau này sẽ tìm việc làm, thậm chí sẽ định cư luôn bên đó, như vậy tuyệt đối không có chuyện yêu đương với Đổng Bân, tuyệt đối không gặp Lộc Minh. Nhờ phúc của bà cô, cuộc đời tôi thay đổi, thay đổi long trời lở đất.
Tôi đứng bên đường vừa đợi taxi vừa gọi điện cho mẹ, nhân tiện nhắc chuyện ông nội định cho tôi tiền làm đám cưới, mẹ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông ấy chỉ nói lấy lòng con vậy thôi, tiền sắp bị cô con moi hết rồi.”
“Sao lại thế?”
“Cái nhà ở Phổ Hoàng Du mua cho em họ con chuẩn bị lấy chồng, là tiền của ông ấy đấy.”
“Lấy chồng ư? Nó đã có thằng người yêu nào đâu.”
“Thì bà ta nhân lúc ông già còn sống moi được bao nhiêu cứ moi. Ngày nào cũng khóc lóc than thở, con gái đi du học tốn bao nhiêu tiền, thế chẳng phải muốn vòi tiền ông già ư? Bây giờ đang lo ông cụ về trời, bà ta phải chia tài sản với bố và chú con, cho nên tranh thủ moi, ăn nhiều thế, không sợ nghẹn mà chết.” Mẹ càng nói, giọng càng to, càng bực, cái giọng the thé của bà đều lọt qua tai nghe bên này của tôi, “Còn nhớ đôi hoa tai bằng ngọc phỉ thúy ngày xưa bố con cho xem không? Ông ấy bảo để làm quà cưới cho con, chẳng phải con sắp cưới sao? Hôm qua gọi điện cho ông ấy, nhân tiện mẹ hỏi chuyện đó, con có tưởng tượng được không? Bố con nói đã cho cô con rồi! Ông ấy bảo, cô ấy đến nhà chơi, nhìn thấy thích quá, muốn xin làm quà cưới cho con gái. Bố con đã cho thật rồi! Mẹ tức quá chửi ông ấy một trận, ông đã bảo để dành cho Bội Bội, vậy mà sao? Con gái của em ông mới là con, còn Bội Bội không phải con ông chứ gì!”
Sau đó, mẹ tôi tuôn một tràng kể tội nhà họ Lăng, tôi mới chậm chạp lên tiếng: “Chuyện đó, con không biết…”
“Ông ấy còn mặt mũi nào nói với con. Mẹ không thèm đoán con mụ đó mượn cớ gì vay bao nhiêu tiền của ông ấy. Tiền mua nhà cho con bé kia, chưa biết chừng có cả mồ hôi nước mắt của bố con. Chuyện này con không biết đâu!”
Những chuyện liên quan đến nhà họ Lăng mà tôi không biết thì nhiều lắm. Hôm nay ở nhà ông bà nội, lúc tôi nhắc đến chuyện tôi và Đổng Bân định mua nhà, bà nội đột nhiên lảng sang chuyện khác, tôi thấy rất ngạc nhiên, bây giờ mới hiểu thì ra họ không muốn cho tôi biết họ đã bỏ tiền mua nhà cho em họ tôi, sợ tôi ghen tỵ làm ầm ĩ. Giọng tôi chợt hạ thấp nhất, lạnh như băng: “Hừ, nói đến cùng họ vẫn coi con là người ngoài.”
Mẹ tưởng tôi giận, lại nhỏ nhẹ dỗ dành tôi, thực ra tôi bị giày vò, tê liệt cảm xúc từ lâu rồi, cho dù một ngày nào đó nghe tin Lăng Hổ Kiếm viết di chúc trao toàn bộ tài sản cho cô em họ tôi, tôi cũng không có nhiều cảm giác, gia đìn người ta thương yêu nhau, liên quan gì đến người ngoài như tôi?
Tôi có Đổng Bân.
Lần sinh nhật tôi tròn mười lăm tuổi, ông bà nội dẫn tôi và cô em họ đi ăn nhà hàng. Ông lấy ra một sợi dây chuyền rất đẹp nhưng không đáng tiền, chỉ là một đồ trang sức đáng yêu mà các bé gái rất thích, là món quà nhỏ của một người đi du lịch nước ngoài mang về tặng ông, ông đem tặng tôi làm quà sinh nhật.
Tôi còn chưa kịp vui mừng cảm ơn, cô em họ tôi đã gào khóc, lăn ra sàn nhà như bị bệnh tim, giãy giụa cào cấu kêu khóc rằng, không ai yêu mình, thương mình, nó muốn sợi dây chuyền kia, cuối cùng bà nội ngượng với mọi người xung quanh liền khuyên tôi cho cô em sợi dây chuyền, lý do là “Bội Bội, cháu khác nó, cháu rất kiên cường.”
Vì tôi kiên cường cho nên đáng bị người khác lấy đi những thứ vốn thuộc về mình.
Thôi, không sao, anh cho thì tôi nhận, không cho tôi cũng không cần, anh muốn lấy đi, cứ việc lấy đi.
Tôi bây giờ đã có Đổng Bân.
Sở dĩ tôi chọn Đổng Bân chính bởi vì nhiều năm nay chàng luôn lựa chọn tôi, biết rằng bất kể thế nào chàng cũng là của tôi, điều đó khiến tôi yên tâm, điều đó cũng khiến tôi có thể không cần kiên cường nữa.
Có lúc thật sự hoài nghi, có phải người ta đã khuếch đại về thể tích của trái đất, phải chăng nó không lớn như người ta nói? Trên đường phố Bắc Kinh rộng rãi, trong dòng xe vun vút như ngựa phi trên thảo nguyên, tôi lại lên đúng chuyến taxi của Đại Long.
Khi nhìn thấy tôi qua gương chiếu hậu, ông ta quay mặt lại cực kỳ xúc động gọi tôi, nhìn thấy bộ mặt như cái bánh rán bóng nhẫy dầu của ông ta, tôi không thể nhớ ngay ra vào lúc nào mình đã quen ông bạn khiến người ta tụt cảm xúc kia, may ông ta không phải bạn tôi, tôi chỉ gặp một lần trong lễ cưới của Hách Đại Vĩ và Miêu Miêu mà thôi.
“Tôi đi Thiên Tân ăn cưới, nhưng không chứng tỏ tôi sống ở đó, ha ha ha.” Ông ta ngồi trước vô lăng cười sằng sặc, sau đó cũng như những tài xế điệu nghệ của kinh thành, vừa xoay vô lăng một cách thành thục, mồm vẫn liến thoắng: “Tôi ở phía cầu Tam Nguyên, còn cô?”
Tôi nghĩ bụng: đại ca, cho ông biết địa chỉ thì tôi là kẻ bại não à, hôm nay ra ngoài quên uống thuốc.
“Ồ, Bội Bội, sao không trả lời tôi? Hay cô có gì hiểu nhầm ông anh này?”
Đừng có giả bộ thân thiết với tôi! Chuyện ông dám mượn rượu giả điên định làm nhục bà cô này quên rồi sao? Tôi lườm Đại Long, quay mặt nhìn ra ngoài, nếu không đang ngồi trong xe ông ta, sợ ông ta chơi đểu lôi tôi ra chôn sống ở cánh đồng hoang nào đó thì lúc này tôi rất muốn nhổ vào mặt ông ta.
“Chắc chắn cô hiểu lầm tôi, đáng tiếc, dù sao tôi cũng xin lỗi, tôi không làm chuyện đó, đến giờ cơm rồi, ta cùng đi ăn nhá? Đi đâu tùy cô.”
“Sư phụ, mau đưa tôi đến Sanlitun, tôi hẹn gặp người yêu rồi.” Tôi thẳng thừng ngắt lời ông ta: “Anh ấy đợi lâu sẽ sốt ruột.”
Đại Long cụt hứng hỏi, “Là cái tay đẹp mã lần trước hả?” Ông ta tưởng tôi nói Lâm Sâm.
Tôi chau mày, lấy điện thoại ra, bấm bừa vào các phím, giả vờ nhắn tin, cảnh báo ông ta đừng có nghĩ bậy làm bừa, tôi sẽ báo với bạn tôi.
“Cái cậu đó xem ra không đáng tin, lăng nhăng lắm. Lăng Bội à, tôi thấy cô rất thông minh, nhưng nhất định phải cẩn thận đừng để đến lúc cậu ta làm cho khốn khổ mới ân hận, tìm người yêu nhất thiết không nên nhìn bề ngoài, người thật thà vẫn hơn.”
Trên đời này người có thể chê bai Lâm Sâm chỉ có bà cô này! Còn ông dựa vào cái gì? Tôi tức điên, quênéng cả an nguy của bản thân choảng lại: “Thật thà như chú, nửa đêm mò vào phòng cô gái mới quen mượn nhà vệ sinh.”
Ông ta không nói gì, trong xe chỉ còn tiếng cười ồn ào của cặp đôi dẫn chương trình trên radio giao thông.
Sợ giữa đường ông ta giở trò quái đản gì, tôi phấp phỏng lo lắng, cuối cùng cũng thấy sắp đến nơi, liền mở ví lấy sẵn tiền ra trả, Đại Long nói: “Ấy, người quen, khỏi trả tiền, đừng làm mất mặt tôi như thế. Lăng Bội, tôi thật lòng muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, không vì cái gì khác cũng nên vì người bạn đó của cô.” Sau khi dừng xe ở trên đường, Đại Long quay người lại, làm như đang cố nhớ chuyện gì, dùng bàn tay như tay gấu phác một cử chỉ, nói: “Chính cái cậu tóc dài ấy, cái cậu trông giống con gái ấy.”
Khi gặp Đổng Bân và bạn anh ta tại nhà hàng Village, tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chốc chốc lại nhớ đến lời hẹn với Đại Long. Mặc Mặc làm sao? Dù tôi gặng hỏi thế nào, Đại Long cũng nhất định bắt tôi phải nhận lời tối nay đi ăn tối với ông ta mới chịu nói. Bây giờ nghĩ lại, có thể ông ta chỉ buột miệng nói bừa, tìm cớ hẹn với tôi.
Cuối cùng sau khi xuống xe, tôi gọi điện cho Mặc Mặc, dạo này anh ta không có chuyện gì, giọng cũng rất phấn chấn.
“Hello? Xin hỏi…”
Chàng trai ngồi đối diện ngập ngừng vẫy tay với tôi, mới khiến tôi ngẩng đầu, tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”
“Không sao, trông bạn hình như rất mệt.” Cậu ta cười.
Cậu ta tên Tiểu Tinh, là bạn của Đổng Bân, là một chàng Gay. Đổng Bân nói, trong nghề của chàng, mười đàn ông thì chín người Gay. Tôi nghe vậy không kìm được khen chàng quá giỏi giữ mình sạch tinh, rồi lệnh cho chàng đi sâu vào hang ổ, thu thập tình hình, tìm ra người ưu tú nhất giới thiệu cho Mặc Mặc.
Sau đó chàng giới thiệu Tiểu Tinh với tôi, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đeo kính armane không gọng, lúc cười lộ một lúm đồng tiền và hai chiếc răng khểnh, ăn mặc khá đẳng cấp, cử chỉ tao nhã, là loại hàng cao cấp chỉ cần post ảnh lên mạng thì lập tức bị ăn trộm rồi chú thêm mấy chữ: “Trên cũng được dưới cũng được, cần một anh trai hoặc em trai” chắc chắn dụ được cả bầy sói đói xin địa chỉ liên lạc.
Sau một hồi trò chuyện, tôi còn phát hiện cậu ta không thích quan hệ với nhiều người, Mặc Mặc cũng không thích, nếu không anh ta đã đá bay Hách Đại Vĩ từ lâu. Tiểu Tinh bảo, người trong giới của cậu ta đều như cái xe buýt công cộng, lên xuống tùy ý, rất bừa bãi. Thuần như Tiểu Tinh quả thực là hạt vàng trong cát, loại hàng cao cấp thượng hạng. Nếu Mặc Mặc không nhận ra, mà vẫn u mê đắm đuối với gã đàn ông cặn bã kia thì tôi chỉ có thể chúc anh ta tự lo mọi sự.
“Mặc Mặc tất cả đều tốt, ngoại tình, sở thích, đẳng cấp đều rất hợp với tôi, chỉ có một điều không hay, đó là tôi phát hiện, khi chúng tôi ăn cơm với nhau, cậu ấy chỉ uống sữa chua, không động đến một miếng thức ăn.” Tiểu Tinh và Mặc Mặc đã hẹn hò mấy lần, Tiểu Tinh kể với tôi cảm tưởng về Mặc Mặc, “Tôi muốn tìm một người vợ để sống vui vẻ, tình trạng sức khỏe của cậu ấy khiến tôi lo lắng.”
Đổng Bân ngồi bên, xen vào: “Nếu cậu ta thích cậu, sẽ nghe lời cậu, lúc đó cậu động viên cậu ta ăn nhiều một chút, dần dần sẽ ổn.”
Đổng Bân rất mong Tiểu Tinh và Mặc Mặc thành đôi, bời vì tôi nói với chàng, nếu vấn đề của Mặc Mặc chưa giải quyết thì tôi sẽ không lấy chàng. Đương nhiên tôi chỉ nói đùa nhưng Đổng Bân là người thật thà, rất có khí phách của cổ nhân, đại trượng phu một lời nói ra như đinh đóng cột.
Chàng có khuynh hướng của đàn ông truyền thống, từ chuyện chàng đề nghị tôi nghỉ việc sau khi kết hôn, yên tâm ở nhà để chàng nuôi. Có thể nhận ra chàng truyền thống thậm chí đến mức máy móc, nhưng đó cũng chính là điều tôi thích chàng, so với những gã đàn ông bắt vợ góp tiền mua nhà, lại còn phải đi làm kiếm tiền, về nhà lại nấu ăn, hầu hạ bố mẹ chồng, thì Đổng Bân càng giống một hảo hán từ thế hệ trước xuyên không đến đây.
“Chỉ sợ cậu ấy không thích tôi.” Tiểu Tinh cười nghi ngại, rồi gật đầu khẳng định, “Ừ, đúng là cậu ấy không thích tôi, lần đầu tiên gặp, đã nói thẳng với tôi, cậu ấy có một người suốt đời này có lẽ không thể có được, nhưng cậu ấy luôn để người đó trong tim.”
Nghe đến đây, cái lưng vốn dĩ rất thẳng của tôi lập tức cong xuống, hoang mang uống ngụm nước, cảm thấy thật có lỗi với Tiểu Tinh, chưa tìm hiểu cảm nhận của người ta, đã muốn người ta từ trên trời rơi xuống cứu vớt chàng ngốc Mặc Mặc.
“Tôi cảm thấy tôi không có cách nào đến được trái tim cậu ấy.” Tiểu Tinh xòe hai tay nói: “Điều kiện của cậu ấy rất tốt, nhưng tôi thấy điều kiện của tôi cũng không tồi, tôi cũng không muốn hạ mình cầu xin cậu ta cho tôi làm người dự bị.”
“Đúng vậy, ầy, anh tốt như vậy, chẳng qua Mặc Mặc không có phúc.” Tôi thực lòng thở dài, không kìm chế được bắt đầu chỉ trích Mặc Mặc. Càng nghe Tiểu Tinh kể lúc ở bên nhau, Mặc Mặc thờ ơ với cậu ta thế nào, tôi càng thấy mình có lỗi. Tôi chỉ muốn ký ngay với Tiểu Tinh một thỏa thuận, bảo đảm trong vòng ba tháng sẽ tìm cho cậu ta một bạn trai tuyệt vời nhất, thậm chí còn định gọi điện cho Lâm Sâm bảo gã mang thân đến giúp tôi cho xong.
Lúc tôi và Tiểu Tinh nói chuyện thì di động của Đổng Bân reo liên tục, chàng mấy lần tắt, cuối cùng vẫn phải chau mày buông một câu: “Tôi nghe.” Rồi đứng dậy ra ngoài.
Bởi gần đây có buổi giới thiệu mẫu thời trang mới cho mùa sau nên chàng rất nhiều việc, trong một tiếng đồng hồ ở bên chàng đã có bốn, năm cuộc gọi, để dành thời gian cho tôi, chàng thường không nghe máy. Mấy hôm nay chàng rất mệt, sau khi tôi đồng ý làm đám cưới, Đổng Bân bắt đầu lo mua nhà, chuẩn bị cho đám cưới.
Ngày nào chàng cũng gửi vào di động của tôi các mẫu nhà chung cư, hầu hết đều là kiểu căn hộ đang bán chạy, kiểu căn hộ nhỏ có cầu thang, ở khu vực vành đai ba, khiến tôi quả thực toát mồ hôi thay chàng, chàng còn không cho tôi góp tiền, mà thực tế tôi cũng chẳng có bao nhiêu. Sau đó là tìm nơi hưởng tuần trăng mật, từ Maldives[2] đến Italy chàng hỏi tôi thích đi nơi nào hay là đi một vòng luôn thể? Khách sạn đặt tiệc cưới có vừa ý không? Muốn tiệc truyền thống hay buffet?
[2] Một quốc đảo ở Ấn Độ dương.
Tôi nói không cần mua nhà, cứ ở căn hộ sáu mươi mét vuông hiện nay của anh là được rồi, tiệc cưới cũng không cần quá phô trương, chỉ cần vừa phải để đối phó với bậc phụ huynh thôi. Nếu đó không phải là tục lệ từ bao đời của dân Trung Quốc thì tôi thực sự chỉ muốn bỏ ra chín mươi đồng lấy cái đăng ký kết hôn cho xong. Chàng bảo, như thế sao được: “Trong mơ anh cũng mơ cưới em!” Lúc nói những lời này trông chàng rất mực chân thành và sung sướng, khiến tôi muốn nhận lời cầu hôn của chàng một trăm lần nữa.
Quả nhiên không nhầm, lần này tôi không lựa chọn nhầm, từ đáy lòng, tôi cảm thấy ông trời quả thực không bạc đãi tôi, tôi có đức có tài gì mà có thể vô duyên vô cớ có được ông chồng tốt như thế? Phải trân trọng - nghĩ như vậy, tôi bắt đầu thử đón nhận những nụ hôn của chàng, đôi khi còn chủ động vòng hai tay qua vai chàng, ôm cái cổ chắc nịch của chàng, kéo xuống, hôn vào mặt chàng như một tên lưu manh cáo già.
Đổng Bân nghe xong điện thoại quay vào bảo tôi: “Chiều nay Tiểu Tinh muốn đến IKEA[3] mua cái bàn, mình cùng đến đó xem, nhân tiện tham khảo cách bài trí của họ cho căn hộ mới của mình.”
[3] Trung tâm bán đồ gia dụng của Thụy Điển
“Ấy… không được, chiều nay em có việc.” Tôi lưỡng lự một hồi rồi mới từ chối. Sau khi nói chuyện với Tiểu Tinh, tôi vẫn quyết định đến chỗ hẹn với Đại Long, bởi tôi phần nào đoán được anh ta muốn nói gì, những chuyện Mặc Mặc dứt khoát không chịu nói với tôi, chắc chắn là chuyện liên quan đến Hách Đại Vĩ.
Tôi đoán không sai, quả nhiên là gã trời đánh Hách Đại Vĩ đã lợi dụng lòng si của Mặc Mặc để kiếm lời, có điều món lời đó quá lớn, lớn đến mức không lời một chút nào.
Ngôi nhà cũ của gia đình Mặc Mặc trong diện di dời, nhà đầu tư đã đền bù cho họ ba mươi vạn tệ, khoản tiền này, giờ một xu không còn, anh ta đã cho Hách Đại Vĩ “vay” hết sạch.
Nơi Đại Long hẹn gặp là một quán lẩu, ông ta đã đến ngồi đợi từ sớm, không ngờ tôi đến đúng giờ, nhìn thấy tôi ông ta mừng rỡ vẫy tay, nhiệt tình mở quyển thực đơn bảo tôi chọn món. Tôi làm gì còn bụng dạ nào ăn uống với ông ta, liền chỉ đại hai món rẻ tiền nhất, bảo ông ta có chuyện gì nói nhanh đi.
Kết quả là Đại Long luyên thuyên chuyện trên trời dưới biển, từ giá xăng dầu leo thang đến thời sự quốc tế, “Nhất định sắp có đánh nhau! Tôi rất mong đánh nhau, thế lại tốt, để rửa nhục lần nữa, loạn thế tạo anh hùng, những kẻ ở dưới đáy xã hội như bọn tôi đây mới có ngày mọc mũi sủi tăm lên được.”
Thôi đi, cái cây ngọn cỏ, ông chỉ là cái cây ngọn cỏ, nếu chiến tranh xảy ra thật thì mạng của ông cũng bay theo khói súng, cho dù được đầu thai chuyển kiếp ba trăm lần, cũng vẫn hình hài như con gấu mà thôi. Tôi hoàn toàn không nể mặt ông ta, gõ tay xuống mặt bàn, sốt ruột giục: “Nếu chú không có gì khác để nói thì tôi đi đây, mấy ngày nữa tôi cưới rồi, đang bận lắm.”
Thấy tôi có vẻ định đi, Đại Long mới chịu vào vấn đề chính, đầu tiên ông ta xin lỗi về chuyện ở Thiên Tân: “Hôm đó tôi uống hơi nhiều, lại thêm Đại Vĩ xúi giục nên mới liều mạng thử vận may, không phải tôi muốn lợi dụng cô đâu, Lăng Bội, cô nhìn tôi đây này, có còn trẻ trung gì đâu.” Hai tay ông ta chắp lại, lúng túng vặn vẹo, ngây ngô cười hà hà, “Trong bữa tiệc đó, vừa nhìn thấy cô, tôi đã thích rồi, mặc dù biết, chắc chắn tôi không với được…”
Nghe giọng nói thành khẩn của ông ta, tôi mới nhẫn nhịn, ngồi thẳng người nghiêm túc ngắm nghía ông ta, với diện mạo, trí tuệ, tính cách ở mức xoàng xĩnh như ông ta, tối hôm đó xông vào cửa phòng tôi chắc là đầu óc có vấn đề, dễ bị người khác xúi bẩy, thực ra ông ta là người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng không có gì đặc biệt, cũng không phải loại xấu xa, độc ác gì.
Quả thực tôi không cần thiết phải àm quá căng, chứng tỏ tôi quá bận tâm chuyện đó.
“Thôi, mọi chuyện đã qua, hôm đó đúng là chú uống hơi nhiều.” Giọng tôi dịu đi không ít.
Thấy tôi cuối cùng cũng tỏ thái độ hòa nhã, Đại Long mới nói đến chuyện của Mặc Mặc, giọng thân mật như muốn kéo tôi vào mối quan hệ với ông ta: “Tôi thấy cô rất quan tâm đến anh bạn tên Mặc Mặc kia, tuy Đại Vĩ là người anh em của tôi, nhưng lần này chuyện hắn làm không đàng hoàng lắm…” Cuối cùng muốn “bán” người họ hàng của mình, ông ta lưỡng lự một lát, nói tiếp, “Nhưng anh bạn kia của cô cũng có vấn đề, sao lại quan hệ với Đại Vĩ.”
Đại Long nói với tôi, Hách Đại Vĩ dùng tiền của Mặc Mặc để mua xe.
Khi Lâm Sâm lái con Porsche màu bạc biển 911 đón tôi bên ngoài nhà hàng, khiến mấy cô cậu thanh niên trên đường đều nghển cổ như bầy vịt nhìn theo, chỉ có tôi lúc đó đang tức run người vì sự ngu dại của Mặc Mặc nên không để ý là Lâm Sâm đã đổi xe. Về sau nhớ lại bộ mặt thất sắc của Đại Long, tôi nghĩ sau này chắc ông ta sẽ không còn dám thử liên hệ với tôi, bởi ông ta tưởng nhầm Lâm Sâm là chồng sắp cưới của tôi. Nếu lúc đó Lâm Sâm vẫn như mọi lần, đi con BMW mini xinh xắn đáng yêu đến đón tôi thì Đại Long có thể còn cảm thấy có can đảm thử theo đuổi tôi, biết đâu lại có hy vọng.
Sau khi lên xe, tôi đem những sự ngu xuẩn của Mặc Mặc dùng những lời thô lỗ, liên tục trút ào ào lên Lâm Sâm, song anh chàng do mới đổi xe, tâm trạng còn lơ lửng trên mây, để mặc tôi bên này lửa cháy hừng hực, bên kia vẫn gió nhẹ mây bay, đợi hỏa khí của tôi đã xả hết thành tro bụi, mới thong dong hỏi tôi một câu: “Đẹp không?”
“Ai? Cậu á?” Tôi trừng mắt với gã, bụng nghĩ lúc này không cùng với bản cô nương tìm cách tính sổ với cựu thù lại còn giở trò gì, tôi bực mình nói sẵng: “Chẳng phải ngày nào cậu cũng đẹp khiến thiên hạ lác mắt sao?”
“Chuyện đó ai chẳng biết, có cần hỏi không? Ca muốn hỏi con xe mới này của ca thế nào?” Gã nhắc, tôi mới để ý, cái ghế ngồi rộng rãi thoải mái hơn trước nhiều, nhìn vào logo tinh xảo trên vô lăng Lâm Sâm đang điều khiển, sau khi lục soát vốn kiến thức ít ỏi trong đầu về những dòng xe nổi tiếng, cuối cùng mới chậm chạp kinh ngạc kêu lên: “Oa!”
Tuy không biết nhiều về giá xe đua, nhưng cái của này cho dù có thể kỳ kèo mặc cả như mua điện thoại, thì giá của nó cũng lên tới cả triệu tệ chứ? Tôi nhìn bản mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc của gã, biết gã đang đợi tôi truy hỏi, trúng số độc đắc hay đi cướp ngân hàng? Hay “Cuối cùng cậu đã vớ được ái nữ của vua dầu mỏ!…” Tôi chúc mừng gã.
“Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô nương.” Lâm Sâm mãn nguyện nhướn một bên lông mày, nhe răng cười, “Đến lúc đó, ca sẽ nghĩ cách ăn chia lợi nhuận.”
“Người biết đủ mới sướng, lần này cậu gặp được tình yêu đích thực rồi.” Nghĩ Lâm Sâm vẫn ở nhà thuê, tôi sốt ruột thay gã, hỏi: “Nhưng sao cậu không đòi một ngôi nhà?”
“Sao có thể mở miệng là đã đòi nhà, tham bát bỏ mâm, tầm nhìn của chuột.” Gã chép miệng, lắc lắc đầu, có vẻ vô cùng đáng tiếc cho tôi, “Trông cái kiểu thật thà của cô em, một ly một lai tư chất làm tình nhân cũng không có.”
“Tôi cần tư chất đó làm gì? Bà cô này đã có Đổng Bân. Bà cô đây đời này nếu làm vợ thì phải làm bà lớn chính thê đường hoàng, bà bé vô danh vô phận đến lúc già tom biết trông vào ai.”
“Cô em định lấy chồng thật à? Đừng ấm đầu được không? Một cô gái đang mơn mớn tuổi hoa, sao phải cuống lên làm bà vợ xó bếp, cứ học ca đây này, lợi dụng hết mức tiềm lực tự có, tạo ra giá trị vô hạn, đến lúc không kiếm được nữa thì hoàn lương cũng chưa muộn. Tôi thấy Đổng Bân chết mê chết mệt cô em, cứ bảo hắn chờ ba mươi năm, năm mươi năm nữa, cũng không sao.” Vừa nói Lâm Sâm vừa giơ tay sờ cằm tôi, cười gian như mụ phù thủy: “Ca sẽ giới thiệu cho em một đại gia.”
Suốt dọc đường sau đó tôi nghe Lâm Sâm khoe “bà xã” gã mới tăm được giàu thế nào, chỉ cần gã cố gắng vỗ về người đẹp vài ba tháng thì cả quãng đời còn lại của gã khỏi cần lo lắng, cho đến khi gã phàn nàn sao ngày tận thế vẫn chưa đến.
Chúng tôi ngồi trên con xe đua hào nhoáng đó cũng không thấy nhích lên được mấy cây số, chưa nói dòng xe Ferrari, cho đù con xe tiền khủng mà đường phố thường xuyên ách tắc như vậy cũng chạy chậm như lừa, không có đất dụng võ, chính mấy ông bà già cưỡi xe đạp lại như cá gặp nước luồn lách thoải mái trên dòng xe như mắc cửi, khiến chúng tôi nhìn mà ngưỡng mộ, cuối cùng cũng lần mò đến được khu nhà tạm của Mặc Mặc.
Nhà cũ của gia đình Mặc Mặc đã được dỡ, hiện tại tất cả các hộ trong diện di dời đều được nhà nước sắp xếp ở khu nhà cho thuê, đợi nhà đầu tư xây xong nhà mới sẽ trả lại nhà, ngoài mấy căn hộ, còn được thêm tiền đền bù. Mặc Mặc với người nhà bàn bạc phân chia thế nào là chuyện gia đình người ta, anh ta không nói, tôi đương nhiên không biết.
Anh ta có bao nhiêu tiền và tiêu pha ra sao, kỳ thực tôi không thể biết, anh ta có đem hết tiền rắc xuống sông cũng được nếu anh ta thích, nhưng tôi không chịu nổi thấy anh ta bị Hách Đại Vĩ lừa tiền lừa tình, không biết đã lừa tình chưa, đằng nào thì tấm chân tình cả đời này của anh ta chắc chắn đã bị hắn lừa sạch rồi.
Hôm nay tôi nhất định phải chửi một trận cho anh ta tỉnh ngộ, lôi sềnh sệch anh ta đi tìm Hách Đại Vĩ đòi lại tiền, chuyện này không thể để người nhà Mặc Mặc biết, cho nên tôi và Lâm Sâm đứng bên dưới gọi điện bảo anh ta xuống.
Tôi mới nói được vài câu, Mặc Mặc đã chắp tay vào cái eo mỏng tang của anh ta, quay người, thản nhiên nói: “Anh ấy cần gấp, tôi cho anh ấy vay.” Ý anh ta là: thế thì sao nào?
Chàng đơ này không hề nhận ra, quan hệ nhập nhằng với đàn ông có vợ sẽ thế nào. Đúng là đồ da bò! Cơn tức của tôi lại bùng lên, tôi tay chắp eo gầm lên: “Việc gấp gì? Tốt nhất hắn nên bị bệnh hiểm nghèo, nợ bệnh viện cả đống tiền, gào khóc xin ủng hộ, bà cô này nhỏ nước mắt thương hại xỉa cho một tờ bác Mao! Hắn cần gấp mua xe định đi đâu? Đi dắt gái hay đi buôn lậu? Chắc mụ vợ muốn đi chơi, hắn bất tài, ngay một cái QQ cũng không mua nổi, cuống quýt nhảy chồm chồm, nên mới đến hạng nhũn não như anh, không phải bạn bè, còn người thân thì quẳng tám cái sào cũng không tới, để vay tiền.”
“Anh ấy cần xe để nhập hàng.”
“Thôi đi, ba vạn tệ một chiếc xe tải loại nhỏ, mà hắn vay anh ba mươi vạn? Hắn lấy tiền của anh để mua xe xịn, vung tiền làm đại gia, anh được cái gì? Hắn hứa gì với anh? Tiêu tiền của anh, ba tháng sau hắn bỏ vợ sống với anh à? Hay là hứa hẹn, qua mặt Miêu Miêu mỗi tuần gặp nhau hai lần? Anh không bằng tình nhân, người ta là tình nhân dù không danh không phận, ít nhất cũng được tình, được tiền? Anh giỏi lắm, dốc hết tất cả, còn hắn không chịu xì ra cho anh chút gì, hắn chỉ vờn anh! Hắn chưa bao giờ cho, bây giờ không, sau này cũng không.”
Mặc Mặc ngoảnh mặt đi không dám nhìn tôi, đáy mắt hình như ươn ướt, cái bộ dạng tội nghiệp trong lòng biết rõ là thế nhưng vẫn ra mặt giận dỗi của anh ta, khiến tôi quá đau lòng.
“Tôi không thể đứng nhìn, Mặc Mặc, anh như thế này tôi không thể tiếp tục đứng nhìn. Đã đến lúc anh tỉnh lại đi, anh không thể cả đời như thế này được. Cái nhà trống hoác trong tim đợi chờ kẻ không bao giờ bước vào, nhưng đóng chặt trước người muốn bước vào. Hoàn cảnh riêng như thế anh đã thiếu đảm bảo hôn nhân, càng không thể có con nương tựa tuổi già… tình và tiền, nhất định anh phải có một.” Nếu không quãng đời còn lại sẽ rất thê thảm. Câu cuối cùng này, tôi quả thật không nói ra nổi, vì sắc mặt Mặc Mặc mỗi lúc càng xám ngoét, đó là sự suy sụp hoàn toàn khi chút tự tôn yếu ớt bấy lâu bấu víu, thận trọng giấu giếm cuối cùng bị người khác vạch trần không thương tiếc.
“Anh ấy không hề bận tâm đến tôi.”
Câu Mặc Mặc buột miệng nói ra khiến tôi sững người, đây là lần đầu tiên anh ta dám thẳng thắn đối diện với thái độ của Hách Đại Vĩ đối với mình, mà còn tự nói ra.
Chúng tôi tưởng rằng, sở dĩ Mặc Mặc mãi mê muội không dứt ra được, có thể là vì Hách Đại Vĩ đã vẽ cho anh ta vô số lâu đài mộng tưởng, còn anh ta cho rằng dù trải qua gian khổ thế nào, cuối cùng anh ta cũng chờ được cái kết thúc viên mãn như nàng công chúa, nhận được vườn hoa giả tưởng mà hắn hứa cho anh ta, thực ra chúng tôi nhầm, Mặc Mặc hiểu rõ mình không phải là công chúa, anh ta là một người đàn ông yêu một người đàn ông, anh ta hiểu hơn ai hết, hắn không thèm để mắt đến anh ta, không một chút nào.
Anh ta hiểu tất cả, biết rõ không có kết quả gì, những vẫn cố đợi như một cách tự trừng phạt, tự hành hạ bản thân, điều này càng khiến tôi lòng đau như thắt.
“Nhưng, như thế thì sao? Có thể như thế nào? Bội Bội, trên đời này có rất nhiều việc chúng ta không kiểm soát được, ý chí là thứ yếu ớt nhất.” Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi, giọng thâm trầm: “Rồi có ngày bạn sẽ hiểu.”
Cái nhìn của anh ta khiến tôi hoang mang vô cớ, lại hơi bực mình, “Được, anh cứ yêu như hành xác đi, tôi không quản nổi, nhưng anh u mê bị tên khốn đó lừa sạch tiền dưỡng già rồi, tôi không chịu nổi nữa, hãy cùng tôi đi tìm hắn!” Không thấy Mặc Mặc trả lời, tôi rút điện thoại quay sang gọi Lâm Sâm: “Cho tôi số máy của Ngư Lôi, tôi cần mấy người đi Thiên Tân ngay bây giờ.”
“Bội Bội, đừng làm tôi khó xử!” Mặc Mặc đưa tay định giật điện thoại của tôi, hét lên như đàn bà: “Anh ấy sẽ ghét tôi.”
“Chưa bao giờ hắn thích anh, anh có biết hắn nói xấu sau lưng anh thế nào không? Hắn không để mắt đến anh đâu, hắn từng tán tỉnh đuổi tôi, hắn nói với tôi, anh là kẻ bệnh hoạn, hắn giao du với anh chỉ để chơi bời!”
Sau khi tôi hét ra câu đó, Mặc Mặc như cỗ máy bị ngắt điện, toàn thân cứng đờ như pho tượng, cả người chỉ còn đôi đồng tử run run đang giãn rộng. Không kịp để tôi hối hận, môi anh ta mấp máy: “Tôi… biết.”
Tôi cảm thấy mình bị xé nát từng mảnh.
“Anh ấy đã chán ngấy vì bị tôi đeo bám, đã chỉ vào mặt tôi, chỉ vào mũi tôi đuổi tôi cút, anh ấy gọi tôi là ‘đồ bệnh hoạn đáng chết’, ‘cút’, ‘cút thật xa’, từ lâu tôi đã biết anh ấy ghét tôi, nhưng tôi cứ nhớ mãi lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã cười với tôi, dù anh ấy đối với tôi thế nào, chửi rủa tôi thế nào, tôi cũng chỉ nhớ đến nụ cười đầu tiên đó.” Hai mắt Mặc Mặc mở trừng trừng, nước mắt tuôn ròng ròng, đờ đẫn hướng vào tôi, nhưng không nhìn tôi mà như nhìn về nơi xa thẳm, mông lung, “Tôi thật đê tiện.”
Tôi vừa đau lòng vừa lo lắng cho vai chính của tấm bi kịch đó, máu hăng lên như cậu học trò vừa bước vào xã hội, ném ra những lời thô bạo: “Hắn là cái thá gì, hắn có quyền gì chê bai anh, lại còn lừa tiền của anh, hắn khinh Gay phải không, tôi muốn dạy cho hắn một bài học, tôi sẽ tìm bọn đầu gấu, quẳng cho mỗi đứa năm trăm, để chúng dằn mặt hắn, nếu hắn dám chống trả, sẽ cho hắn nhừ đòn, nếu hắn không chịu nôn tiền ra, tôi sẽ bảo Ngư Lôi đập nát cửa hàng của hắn!”
Tuy lời nói có vẻ bốc đồng do tức tối, nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc, quay sang kéo Lâm Sâm định đi. Mặc Mặc biết tôi không nói chơi, những việc như thế đã làm không ít, mấy lần suýt bị đưa vào trường giáo dưỡng, anh ta vội vàng kéo tôi lại, hai đầu gối “uỵch” một cái quỳ xuống đất, khiến tôi và Lâm Sâm hết hồn.
Hai bàn tay gầy chỉ còn da bọc xương của anh ta xiết chặt cổ tay tôi như bộ vuốt của mãnh thú, nước mắt như hai dòng thác chảy xuống mặt, đôi tròng đen được ngâm nước mắt, lóng lánh trong đêm. Mặc Mặc khàn khàn cất giọng cầu xin: “Tôi đã quỳ xuống xin anh ấy, đừng biến mất, đừng để tôi không được nhìn thấy anh ấy, tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là đủ, bây giờ tôi quỳ xuống xin bạn, đừng làm tổn thương anh ấy, tất cả đều do tôi tự nguyện, nếu phải chết, tôi cũng muốn chết dưới chân anh ấy, dù bị anh ấy nhổ vào mặt, tôi cũng muốn chết ở nơi mà ánh mắt cuối cùng của tôi có thể nhìn thấy anh ấy. Tôi xin bạn, Bội Bội.”
“Mặc Mặc, anh có biết anh quan trọng với tôi thế nào không? Chắc chắn anh biết.” Lực tay của Mặc Mặc mạnh đến mức muốn lột da tôi, tôi run giọng nói: “Tôi hỏi anh, giữa tôi và Hách Đại Vĩ, anh chọn ai?” Tôi đang ép anh ta. Tôi đang làm một việc đặc biệt xấu hổ, đặc biệt bỉ ổi, giống như cô gái ngốc vặn hỏi người yêu, “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống sông thì anh cứu ai?” Nhưng lúc này, người thấy sợ hãi gấp bội lại là tôi.
Sau khi trố mắt nhìn tôi hồi lâu, Mặc Mặc buông tay, đầu cúi gằm.
Đó chính là câu trả lời của anh ta, một câu trả lời mà tôi rất sợ.
Tôi đã mất Mặc Mặc.
Tôi không nhớ mình đã lên xe với Lâm sâm như thế nào, tôi ngồi trên ghế phụ hoang mang nhìn cảnh đêm loang loáng, lướt qua ngoài cửa, đờ đẫn hồi lâu mới nghi hoặc hỏi Lâm Sâm: “Tôi đã mất Mặc Mặc rồi sao?”
Gã mím môi, cuối cùng chẳng nói được gì, chỉ nhoài người giơ tay ôm tôi.
Cơ thể mỏng manh của Lâm Sâm làm tôi nhớ đến Mặc Mặc, anh ta cũng thường ôm tôi thân thiết như thế, Mặc Mặc hơn tôi hai tuổi, không giống anh trai mà giống chị gái.
Hồi còn đi học, chuyện tôi giao du với bọn Ngư Lôi bên ngoài, nhà trường cũng láng máng biết, cho nên tôi trở thành đối tượng lưu ý đặc biệt của các thầy cô, nhưng vì thành tích học tập của tôi vẫn tốt, nên họ cũng chẳng làm gì được tôi.
Sợ bị bắt quả tang, nên tôi cố tránh không gây chuyện trong trường, nhưng có một con bé luyện Judo tưởng tôi sợ nó, luôn khiêu khích tôi, một hôm trắng trợn gây sự với tôi, hồi đó, tôi còn nhỏ đang tuổi bốc đồng không thể giữ được bình tĩnh, vớ lấy cái ghế ném thẳng vào nó, con bé gào khóc, nhưng xung quanh không ai dám vào can, cho nên nói, võ công siêu đến mấy, cũng sợ con dao bầu. Con nhãi đó ti toe học được vài miếng võ là cái đinh gỉ gì, gặp một tên đầu gấu tay cầm hòn gạch là sợ mất mật, tóm lại tôi ra tay quá đà, làm con bé kia phải nhập viện.
Tuy tôi thấy nó đâu có bị thương nặng đến thế, nhưng người nhà nó bắt tôi bồi thường, mở miệng là đòi ngay bốn vạn tệ.
Cuối cùng chuyện này được mẹ tôi đứng ra giải quyết, mẹ cũng chẳng làm gì tôi, có lẽ bà cảm thấy có lỗi vì đã không ở bên tôi. Trước đó vì tôi được gửi nuôi ở nhà ông bà nội, bố mẹ mỗi người một ngả. Trước khi nhà trường liên hệ được với người nhà tôi, tôi đã kể chuyện này với Mặc Mặc, anh ta lập tức tuyên bố để anh ta nghĩ cách.
Tuy là chuyên gia tư vấn tâ lý, nhưng quan hệ của Mặc Mặc với sếp không được tốt lắm, công ty không phân cho nhiều bệnh nhân, mà lương thì phân phối theo lao động, có lúc cả tháng Mặc Mặc không hề có thu nhập.
Nhưng Mặc Mặc nói: “Bội Bội, nếu bạn gặp khó khăn, đã có tôi, đừng sợ, dù trời sập thì đã có tôi đỡ, bốn vạn tệ kia, dù phải bán mình tôi cũng nhất định kiếm về cho bạn.”
Khi anh ta đặc biệt nghiêm túc đưa ra lời hứa, ánh mắt dữ dội sẽ nhìn thẳng vào bạn như nhìn kẻ thù giết cha mình, Mặc Mặc là thế, đối với người anh ta quan tâm, mỗi lời nói, mỗi biểu hiện, động tác đều như dốc toàn bộ sức lực.
Mặc Mặc là chị tôi, chị ruột, nếu ở xã hội cũ, anh ta chính là kiểu chị ruột sẵn sàng vào lầu xanh tiếp khách để nuôi em ăn học.
Tôi đã mất anh ta, một người tốt như vậy.
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau