People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
rịnh Phi đã đưa tình mới đến Bắc Kinh, nói là muốn tôi nhận xét anh ta, thực ra cô nàng chỉ vì muốn khoe tý tỉnh, lại không quản gian khổ đáp máy bay từ đảo X về, tiếc là không đúng lúc, Lộc Minh đang đợi tôi đưa gã đi thăm quan Bắc Kinh.
“Trịnh Phi chính là ‘Thủy mật đào’, từng có người yêu tên là ‘Miếng thịt luộc’ phải không?” Lộc Minh mắt chớp chớp hỏi tôi. Lúc này tôi mới nhớ ra, khi chat tôi đã tiết lộ với gã mọi chuyện trong cuộc sống của mình, bởi vì tôi nghĩ mình chẳng bao giờ gặp mặt gã, mãi mãi chỉ là bạn chat, một người lạ khá quen. “Đi gặp họ, cho anh đi cùng.” Gã tỏ ra đặc biệt hào hứng.
Ồ, nếu để cậu xâm nhập vào cuộc sống của tôi… thì chúng ta không còn là bạn mạng nữa. Tuy nghĩ vậy nhưng nói ra e là gã sẽ không hiểu ẩn ý trong đó, gã sẽ không hiểu.
Kỳ lạ, tôi cứ luôn tự nhắc mình: gã vẫn còn là đứa trẻ.
Cũng chẳng có lý do nào từ chối, tôi liền đưa Lộc Minh đi cùng.
Trên đường đi, Lộc Minh liên tục giơ chiếc máy ảnh kỹ thuật số GF5 của gã chụp chỗ nọ chỗ kia, vì gã đang quyết chí trở thành nhiếp ảnh gia, cho nên lúc này, lúc khác tôi cũng nghe được ít nhiều kiến thức liên quan. Gã nói bây giờ gã muốn nhất là có một chiếc máy ảnh Canon 60D ống Lens để chụp ảnh nhưng nó quá đắt, không mua nổi, chiếc hiện có cũng phải tích cóp mãi mới mua được.
Tôi nhìn chiếc áo dệt kim màu cafe trên người gã, cổ đã rão, ngoác rộng, xương quai xanh thoải mái lộ ra, thỉnh thoảng còn trễ xuống hở cả vai, chốc chốc gã lại hất một cái, cho nó về chỗ cũ, và chiếc quần bò hơi rộng, mắc lủng lẳng trên thắt lưng, nhưng vẫn không giấu được cặp chân thẳng tắp.
Tôi hỏi gã: “Sao không bảo người tình mua cho một chiếc?”
Lúc đó, gã nhìn thấy một con mèo hoang đang nằm ngủ trên bức tường trước mặt, liền rón rén tiến đến, không ngoái lại hỏi tôi: “Cái gì?”
“Cái người đã bao anh ấy, như anh nói.”
“Xấu hổ quá.” Gã vừa bấm máy ảnh vừa kể bằng giọng phổ thông mang âm sắc rất nặng của người miền Nam, nhưng cũng rất dễ nghe, giống như tiếng cốc nước nóng đã nguội bớt, rất vừa phải.
“Cô ta làm gì?” Tôi vốn định hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, có cao không, xinh không? Song sợ mình lắm chuyện nên đành hỏi vòng vo, hy vọng qua đó moi được thông tin.
Gần đó có một công viên, cho nên người đi lại trên đường phần lớn là những ông bà già mặc quần áo thể thao đi tập dưỡng sinh, thỉnh thoảng mới thấy vài cô gái trẻ cắm cúi bước vội, lúc bất chợp ngẩng đầu ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, ánh mắt đó như nói “đúng là bị sét đánh”, sau đó phát hiện máy ảnh trong tay gã, lại lập tức cúi đầu, giơ tay vuốt vội tóc mai, rảo bước đi tiếp, hình như vẫn hoài nghi, vừa rồi có phải mình hoa mắt, sao có thể gặp người tình trong mộng bằng xương bằng thịt ở giữa đường phố bụi bặm này.
“Cất máy ảnh đi, cứ chụp lung tung, làm người ta sợ, rất bất nhã.” Tôi nhắc Lộc Minh. Không biết người khác thế nào, riêng tôi rất ghét sau khi bị lọt vào máy ảnh của một người xa hoắc nào đó, mãi mãi nằm trong đó, cả tám đời cũng chẳng nói lời nào, làm cái hình nền ngớ ngẩn của người ta.
“Xin lỗi.” Bị nhắc nhở, Lộc Minh hơi xấu hổ, buông tay, đóng nắp máy ảnh, sau đó chỉ về bến xe phía trước: “Mình ra đó đợi xe phải không?”
“Trên đường cũng không nên giơ tay chỉ lung tung, kẻo người đi đ lại tưởng chỉ vào họ, như vậy cũng là bất nhã.” Tôi vừa nói vừa ấn cánh tay gã xuống, “Còn nữa, tay giang rộng quá không khéo đập phải người khác.”
Thấy gã ngây ngây nhìn tôi, tôi kinh ngạc phát hiện sao mình lại bận tâm những điều vụn vặt của gã như một bà giáo khó tính vây? Mặt bất giác nóng đỏ, giải thích: “Tôi không có ý gì.”
“Không, em nói đúng, em rất nề nếp…” Lộc Minh ngượng nghịu nhìn vào mắt tôi, nói: “Những cái đó, trước đây chưa ai nói với tôi, từ nay tôi sẽ chú ý.” Sau đó cánh tay phải buông thõng trước mặt tôi giơ lên rồi hạ xuống, “Lưng em rất thẳng, em đúng như trong tưởng tượng của tôi, lúc đi ngẩng cao đầu, sải bước, rất chính trực, giống như hiện thân của chính nghĩ.” Nói xong gã nhếch miệng, nở nụ cười tựa quả cầu nhung mơn trớn trên má, làm tôi nhồn nhột râm ran.
Không biết trả lời thế nào, tôi quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác: “Mình không cần đi xe buýt, mấy bước nữa là đến chỗ hẹn rồi.”
“Người tình của tôi làm ở một cơ quan nhà nước, hơn tôi rất nhiều tuổi…” Không biết do tư duy nhảy cóc hay do phản ứng quá chậm mà đến lúc này Lộc Minh cuối cùng đã trả lời câu hỏi lúc trước của tôi. Gã hất cằm, mắt nheo nheo, nói dứt khoát như đã quyết tâm từ bỏ sau nỗ lực tính toán: “Chắc cũng ngang tuổi mẹ tôi.”
Tôi có cảm giác bị một luồng gió mạnh từ bên phải, rồi từ bên trái quất tới tấp vào mặt.
“Cô ấy không phải người tình duy nhất của tôi, nhưng là người duy nhất cho tôi tiền, mỗi lần gặp đều cho tôi năm trăm.”
Lộc Minh rất ít khi nói với tôi về quan hệ tình ái bừa bãi của gã, tôi cũng không vặn hỏi, nhưng tôi biết một số chuyện gia đình của gã vì nó khá giống hoàn cảnh nhà tôi.
Bố mẹ gã không yêu nhau, hôn nhân do gia đình sắp đặt. Trước khi gã ra đời, họ đã chiến tranh lạnh triền miên, nhưng cũng không cãi nhau. Sau khi gã học xong sơ trung, họ lặng lẽ ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, có nhà riêng. Căn nhà cũ để lại cho Lộc Minh, gã sống một mình. Gã không oán trách bố mẹ, trái lại còn thấy rất thoải mái, để lũ bạn tạp nham của gã có thể tự do đến ở bất cứ lúc nào.
“Anh và cô ta gặp nhau trong căn nhà đó à?” Tôi hỏi.
“Không, tôi không muốn cô ta biết tôi sống ở đâu.” Khi nói với tôi, ánh mắt gã không một chút xao động, mặc dù câu sau của gã là: “Lần nào gặp nhau cũng là cô ta đặt phòng, chúng tôi lên giường, xong việc là tôi cầm tiền đi.” Giống như đó là chuyện cực kỳ bình thường.
Tôi cảm giác trong cơ thể mình có vật gì đó đang rung chuyển, mạnh đến nỗi tôi phải đưa mắt nhìn xung quanh xác nhận có phải đang xảy ra động đất, khi đưa mắt nhìn gã, thấy Lộc Minh đã thành một cái bóng to đùng, cứ như một cuộn phim có vô số bóng người lờ mờ lắc lư, chồng lên người gã thành một khối đen xì. Bởi vì da gã rất trắng, nổi bật trong đám đen ấy, cho nên tôi vẫn bướng bỉnh cho rằng gã rất trong sạch, như một sinh linh mới chào đời trong một thế giới tinh khôi, sạch sẽ.
Có lẽ tôi bị trúng độc.
Không ngờ Lộc Minh vừa gặp Trịnh Phi đã thân thiết như bạn cũ, ngồi trong nhà hàng McDonald gã còn đắc ý khoe với cô nàng, vừa rồi tôi bị tụt đường huyết, hoa mắt chóng mặt suýt ngất, chính chiếc kẹo trong túi gã đã cứu mạng tôi.
“Bội Bội, cậu bận lắm à, sao không chịu ăn đúng bữa?”
Sau câu hỏi quan tâm của Trịnh Phi, người yêu cô nàng lập tức vui vẻ tiếp lời, hỏi tôi: “Hay là muốn giảm béo? Tôi thấy dáng bạn cực chuẩn rồi, không cần đâu.”
“Không, tại tôi quên ăn sáng thôi.” Tôi uống một ngụm coca, nhanh chóng nhìn lướt khuôn mặt gã, không khác mấy trên webcam, một người đàn ông bình thường rất thanh tú.
Điều tôi quan tâm là thái độ của gã đối với Trịnh Phi, hiện tại xem ra gã rất tốt với cô nàng, hai người ngồi trước mặt tôi, âu yếm ép vào nhau, như chỉ muốn hòa làm một.
Nhớ lại pha tôi vừa nhìn thấy, đôi tình nhân mới này… quả thật có phần say sưa quá độ.
Sau khi ăn chiếc kẹo Lộc Minh đưa cho tôi, tôi ngồi nghỉ một lát, vẫn chưa thấy bóng dáng Trịnh Phi, tôi rút điện thoại vừa gọi vừa tiếp tục đi, vượt qua một đôi tình nhân có chiều cao trung bình, đang ôm cứng nhau, tôi bỗng chửi thầm: vãi thật! Một cặp chó má!
Tôi đã nhiều lần bị Lâm Sâm trêu: “Nhìn tưởng phóng đãng, thật ra bảo thủ như nữ tu” nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, hai con người độc lập đàng hoàng, giữa đường giữa chợ mà cứ thản nhiên quấn chặt nhau như chỗ không người, muốn thân mật, nắm tay nhau chẳng tốt hơn sao.
Yêu càng cuồng, càng nhanh chia tay, điều này quả thực có cơ sở, bởi vì cảm thấy thiếu niềm tin vào tình yêu của mình, không hề yên tâm về sự chân tình của người kia, mới làm như vậy cho cả nhân loại nhìn xem: xem này, chúng tôi yêu nhau chưa! Say đắm chưa! Đúng là, quá yêu… Ít nhất, trong mấy đôi tôi quen, càng nóng như lửa, chia tay càng nhanh. Còn những người trầm lặng lại như suối nhỏ chảy thành sông, có kết quả tốt đẹp.
Cho nên, nếu người yêu tôi có một trăm phần yêu, thì tôi sẽ yêu cầu anh ấy gửi vào ngân hàng, chỉ rút phần lãi ra dùng, mỗi ngày chỉ cho tôi một phần, nửa phần là đủ, những ngày lễ tết có thể cho tôi nhiều hơn, nhưng đừng quá nhiều, đừng quá vội, đừng quá nhanh, hãy cho tôi từ từ, cứ thế tôi đủ dùng cả đời, không thừa ra để trao cho người khác.
Tiếng điện thoại reo, cô gái tuột khỏi chàng trai, nói bằng giọng nữ cao mà tôi quá quen thuộc: “Để em nghe điện thoại, chắc là Bội Bội gọi.”
Chuyện tôi đã rủa cô bạn tốt nhất của mình và người yêu cô ta là “một cặp chó má”… chắc suốt đời tôi không tiết lộ với cô nàng. Nhưng…
Tôi nhìn bộ mặt sung sướng tươi như hoa của nàng, thầm nghĩ, đến ngày cưới của họ, nhất định tôi sẽ lôi chuyện này ra trêu. Lúc đó, cô dâu nhăn nhở kia nhất định vừa cười khanh khách vừa lao đến bóp cổ tôi, tôi sẽ rút quà mừng là một phong bì đỏ dày cộp đập vào mặt cô ta.
“Đợi đến lúc anh ấy đủ tuổi.” Sau khi ra khỏi nhà hàng McDonald, chúng tôi đi dạo trong công viên gần đó, Lộc Minh và Bánh chay, người yêu Trịnh Phi, đi trước một quãng xa, hai chúng tôi tụt lại phía sau tâm sự. Câu đầu tiên của Trịnh Phi khiến tôi giật mình: “Bọn mình đăng ký kết hôn rồi.”
“Nhanh thế đã xác định anh ta là số mệnh của cậu à?” Trịnh Phi không cao nên tôi dễ dàng gõ lên đầu cô nàng, “Cậu đừng đói khát quá như thế.”
“Chính anh ấy đề nghị.” Trịnh Phi ôm cánh tay tôi, ngả đầu vào vai tôi, hai má đỏ hồng, rất giống một trái thủy mật đào khổng lồ, “Lần này nhất định tìm đúng rồi.”
Đi thêm vài bước, Trịnh Phi ngập ngừng nói tiếp: “Vừa rồi cảm ơn cậu chiêu đãi, lần sau tớ mời!”
“Thôi, vớ vẩn, có đáng bao nhiêu…” Hỏi thích đi đâu ăn cơm, cô nàng Trịnh Phi vốn rất thích món lẩu cay lại bảo đến McDonald ngồi một lát cũng được, tôi liền đoán: “Dạo này cậu kẹt tiền lắm à?”
“Cũng không hẳn thế, nhưng muốn tiết kiệm một chút, bởi vì tớ đã xin thôi việc.”
Tôi bị sặc.
Trước khi định hỏi thì đã bị cô nàng bịt mồm: “Tớ trở về chính là để nói với cậu, tớ muốn chung sống với Bánh chay, cho nên định tìm công việc khác ở đảo. Từ giờ đến lúc ấy, bọn tớ sẽ phải sống bằng khoản tiền dành dụm của tớ.”
“Bọn tớ? Nghĩa là sao? À, thế cậu ta làm gì?” Ít tuổi vậy, không phải vẫn là học sinh chứ? Tôi cố nhớ lại những gì Trịnh Phi đã kể trước đây, mới phát hiện, ngoài tuyên bố mình và một gã choai vừa rơi vào lưới tình trên mạng, còn gia cảnh người ta thế nào, lại lịch con người ra sao, cô nàng hoàn toàn mù tịt.
“Anh ấy không phải là học sinh, nhưng cũng chưa có việc làm.”
“…!”
“Hả?”
Trong ánh mắt Trịnh Phi nhìn tôi có một sức mạnh nóng hừng hực, tựa một kiểu tín ngưỡng không gì lay chuyển nổi, được truyền đến từ một vị thần không biết tên, khiến tôi phải nuốt vào trong những lời định nói. Thôi vậy, bởi vì nàng là Trịnh Phi, một cô bé lớn tuổi có thể khóc sướt mướt khi đọc những tiểu thuyết diễm tình rẻ tiền mua ở đống sách đại hạ giá, bây giờ nàng đang có nước tình để uống no nê, có nói với nàng những vấn đề thực tế không liên quan đến tình yêu, nàng sẽ không muốn nghe, cũng không muốn hiểu.
Tôi nhìn Bánh chay đi đằng trước, cảm giác của tôi về gã lập tức trở nên phức tạp, gã có thích Trịnh Phi thật không? Hay chỉ muốn tìm một nàng ngờ nghệch bao gã? Tôi tự nguyền rủa ý nghĩ hẹp hòi của mình nhưng vẫn không thôi nghĩ cho cô bạn ngố mọi tình huống xấu nhất.
“Cậu ta chưa có ý định tìm việc à?” Tôi vẫn hỏi, nhưng cố giữ giọng bình thường nhất.
“Đương nhiên là phải tìm, anh ấy bảo thế.”
Vậy thì tốt. Tôi thở phào.
“Chàng đẹp mã kia chính là tình ngoài của cậu hả?” Trịnh Phi giơ tay chỉ Lộc Minh, ghé tai tôi thì thầm.
“Chính cái gì! Chưa hỏi tôi, sao cậu dám chắc như vậy?” Tôi túm tóc Trịnh Phi.
Trịnh Phi bị cận nặng, nhưng lại không chịu đeo kính, lý do là kính kẹp vào mũi đau. Hôm nay phản ứng của cô nàng khi nhìn thấy Lộc Minh cũng giống như lần đầu gặp Lâm Sâm năm xưa. Sau khi tôi đưa Lâm Sâm đến, cô nàng chỉ chào hỏi bình thường, cho đến lúc ngồi trong nhà hàng, cô nàng nheo mắt ngắm kỹ người đối diện, mới xuýt xoa khen hết lời.
Chỉ khác là, trước những lời khen trắng trợn ấy, Lộc Minh ngượng ngùng người ngọ nguậy, cuối cùng bịt nửa khuôn mặt đỏ bừng, xua tay ra hiệu đừng nói nữa. Còn gã quỷ sứ Lâm Sâm lại tỉnh bơ, tay liên tục hất món tóc xòa trên trán, miệng “chậc chậc”: “Biết rồi, biết rồi, phiền cô thay đổi lối khen cho mới mẻ một chút đi, được không tiểu thư? Tất cả những mỹ từ ca ngợi cái đẹp trên đời tôi đã nghe nhão ra rồi.”
Sau đó tôi kể với Trịnh Phi chuyện Đổng Bân cầu hôn tôi, đương nhiên không hy vọng cô nàng cho tôi lời khuyên nào, chỉ thấy nên nói với nàng một tiếng nếu không ngộ nhỡ một ngày đẹp trời nào đó đột nhiên gửi thiếp mời cho nàng, nàng lại trách không nói trước.
“Tốt quá, tốt quá, chúng mình đều hạnh phúc.” Cô nàng thành thực chúc mừng, sau đó một lần nữa “cảnh cáo” tôi, không nên vụng trộm với Lộc Minh, “Dù là cậu ta đẹp trai bao nhiêu cũng không được! Bởi vì Đổng Bân tốt như vậy.”
“Tớ biết.” Tôi lườm Trịnh Phi. Lại tự nhắc mình, tôi biết.
Khi Mặc Mặc xuất hiện với mái tóc vàng và chiếc Jacket da màu bơ bó sát, quần bò trắng muốt, tôi bảo, trông anh vừa gầy vừa vàng chóe như một tia chớp, khiến tôi chỉ muốn tóm chân anh nhấc bổng lên vừa nhảy vừa hát, vừa “phập phập phập” chém chết tất cả những gì nghịch mắt, tôi muốn nói “cặp đôi chó má” bởi vì vừa liếc thấy Trịnh Phi và Bánh chay lại đang dán chặt nhau, liền đổi thành chém chết tất cả người qua đường.
Mặc Mặc hất mái tóc dài lúc sang phải, lúc sang trái, lại giơ tay vuốt lọn tóc xõa xuống trán nhìn tôi: “Bạn có nhận xét gì về trang phục của tôi?”
Từ khi nhuộm tóc vàng, Mặc Mặc dường như muốn đóng khung trong ý niệm “không làm thiên hạ lóa mắt, quyết không rời trái đất”, phong cách ăn mặc ngày càng kinh khủng, tỷ lệ người qua đường ngoái nhìn lên tới 120%, ngay cả chó cũng phải nhìn mấy lần. Lâm Sâm nói Mặc Mặc là con công vén rèm gọi bạn tình, đương nhiên anh ta cần một con công đực.
Hôm nay Lâm Sâm không có đây, mình tôi không đấu nổi Mặc Mặc, cho nên tôi không khẩu chiến với anh ta, đành cụp mắt nịnh bợ: “Tôi đang khen anh đẹp, đẹp như tia sét giữa trời quang.”
Lộc Minh tiến lại, giơ máy ảnh hỏi: “Anh là Mặc Mặc? Đúng như hình dung của tôi, anh có phong cách rất đặc biệt, tôi có thể chụp ảnh không?”
Hôm Lộc Minh vừa đến Bắc Kinh, tôi đã gửi một tin nhắn cho Mặc Mặc, nói vắn tắt về Lộc Minh. Bởi vì cả tôi và Lâm Sâm đều phải đi làm, chỉ có Mặc Mặc thời gian làm việc tương đối thoải mái, cho nên lúc cần có thể nhờ anh ta đưa Lộc Minh đi chơi.
Sau khi trắng trợn ngắm Lộc Minh từ đầu đến chân, thậm chí hơi khiêu khích, Mặc Mặc nói rất nghiêm túc: “Cậu nhóc, nếu cậu là khách qua đường, chỉ bằng những lời vừa rồi của cậu, tôi sẽ lập tức đưa cậu đi thuê phòng.”
Tôi tưởng Lộc Minh sẽ sợ chết khiếp, nhưng thật ra tôi đánh giá gã hơi thấp, sau một thoáng ngẩn người, Lộc Minh vừa ngại ngần gãi đầu, vừa nói rất nghiêm chỉnh: “Tôi chưa bao giờ thuê phòng với đàn ông, nhưng tôi nghĩ chắc không phải chuyện gì quá đặc biệt? Nếu là trước đây thì tôi nghĩ tôi sẽ ok, nhưng bây giờ…”
Tôi rất sợ lúc này Lộc Minh quay lại nhìn tôi, nên vội vàng nhìn lảng đi chỗ khác, nhưng không, mắt đánh qua, thấy gã chỉ cười gật đầu: “Bây giờ tôi hoàn lương rồi.” Tôi lại thấy có một chút thất vọng.
Cuối cùng chẳng còn chỗ nào để đi, chúng tôi mua một túi to thịt nướng, một túi bia mang về nhà định nhâm nhi cả đêm.
Trên đường về, tôi hỏi Mặc Mặc nghĩ như thế nào về gã người tình của Trịnh Phi, anh ta cau mày: “Tôi không thích hắn.” Không đợi tôi hỏi vì sao, anh ta lại tiếp, “Tôi cũng không thích hắn.” Ai? “Hắn sẽ mang bạn đi, mang bạn đi khỏi chúng tôi.” Mặc Mặc mắt rực lên như ngọn đuốc, nhìn về phía trước, phía đó là Lộc Minh đang cười nói rôm rả với Trịnh Phi, đến cái lưng của gã cũng nổi bật giữa những người xung quanh.
“Còn nhớ lần đầu bọn mình gặp nhau, tôi bảo bạn thế nào không?”
Tôi nhớ anh ta bảo là, tôi chẳng muốn gì hết.
Mặc Mặc quay lại nhìn tôi, ánh mắt như con dao thép có thể phá vỡ tuyến phòng thủ của chiến trường, hung dữ khoét một lỗ trong tim tôi, lộ ra bao nhiêu sợi sắt thép cong queo còn dính máu, bọc bên trong là trái tim thật của tôi.
“Nhưng bây giờ bạn lại muốn hắn.” Anh ta gằn giọng.
Căn nhà tôi ồn ào đến nửa đêm, điện thoại của Mặc Mặc rung mấy lần đều bị anh ta tắt bỏ, lần cuối cùng, không chịu được, đành đứng lên, ném lại một câu, “Tôi về trước” rồi bấm nút, cầm máy đi ra cửa, nghe tiếng “Alô” êm ái khác thường của anh ta, tôi biết ngay người gọi là ai, cũng mặc kệ, vừa rồi tôi cũng mấy lần cố tình phớt lờ Mặc Mặc, vì tôi vẫn đang tức anh ta.
Tôi cầm lon bia uống, mắt liếc đảo quanh phòng, dừng lại quá nửa giây trên người Lộc Minh, đến khi gã ngẩng lên nói với tôi, tôi mới có thể thẳng thắn nhìn vào mắt gã, mặt gã, đôi môi từ từ khép mở của gã, có thể tôi cũng hơi thích gã, nhưng cũng chỉ là cảm thấy cậu nhóc đó có gì rất đáng yêu, thế thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là yêu, Mặc Mặc đã nói quá, cứ như khẳng định tôi đã yêu gã. Tôi hoàn toàn không phải là người dễ rung động, nên biết rằng, tôi đã ngần này tuổi, chưa bao giờ…
“Không sao chứ?” Lộc Minh nhấp nhổm trên sofa, hình như định nhoài về phía tôi nhưng lại ngồi xuống hỏi: “Mặt em đỏ quá.”
“Có lẽ tôi say.” Lúc đứng lên tôi thấy chóng mặt, loạng choạng đá phải đống vỏ lon bia loảng xoảng dưới sàn, “Tôi đi ngủ trước đây, vậy ai…” Tôi giơ tay chỉ đại: “Bánh chay, cậu ngủ tạm trên sofa, còn Trịnh Phi lúc nào mệt thì lên giường ngủ với tôi, chúc ngủ ngon.”
Nhưng tôi không thể đặt mình xuống là ngủ được, mắt mở chong chong đến khi nhìn thấy tia sáng mong manh lặng lẽ tiến vào cửa sổ, đầu đau kinh khủng. Trịnh Phi và Bánh chay vẫn chưa ngủ, tiếng nói chuyện rì rầm của họ như tiếng xé giấy thỉnh thoảng sượt qua tai tôi.
Sau chuỗi cười rúc rích, đầy ham muốn ngấm ngầm, tôi nghe thấy cửa phòng ngủ bị ai đẩy, Lộc Minh lặng lẽ đứng cạnh đầu giường khẽ hỏi: “Bối Bối, ngủ rồi à?”
“Làm gì vậy?” Tôi từ trong chăn ngồi dậy, lúc trước vì quá mệt, tôi cứ để nguyên quần áo đi ngủ.
“Tôi có thể ở đây một lát không?” Lộc Minh khép cửa, mặt hơi đỏ, nghiêng nghiêng đầu hất hàm về phía ngoài, ý bảo, ở đó làm gã bối rối, “Họ… họ say rồi.”
Con bé điên khùng kia định làm gì? Định làm gì ngay trên ghế sofa nhà bà cô này? Hay tay đỡ cái đầu mệt mỏi, tôi thở dài, nói với Lộc Minh: “Thôi được rồi, anh vào đây mà ngủ, tôi không ngủ nữa, ngồi đây đọc sách.” Nói xong tôi cầm đại một cuốn trong đống sách lộn xộn trên tủ đầu giường, định đứng lên.
“Tại sao?” Lộc Minh bước đến, nằm phủ phục xuống cạnh tôi hỏi, “Tôi chỉ nằm nửa bên này thôi mà.”
Tôi nhìn khuôn mặt băn khoăn vô tội của gã, bỗng nhiên thậm chí cảm thấy nếu nói với gã “nam nữ thụ thụ bất thân” sẽ giống như bôi đen vào thế giới trong trắng của một đứa trẻ! Nhưng chính gã, rõ ràng đã ngủ với không biết bao nhiêu phụ nữ.
“Bốn người.” Gã quay người lại, một tay chống đầu, ngẩng mặt nói với tôi, “Mười bảy tuổi tôi đã có bạn tình, lúc đó cô ta đã không còn trinh, cô ta luôn vụng trộm với người khác, tôi cũng chẳng bực tức gì, vì không thích cô ta lắm. Cô ta bảo, cô ta theo đuổi tôi vì đi với tôi, cô ta cảm thấy rất hãnh diện, về sau chẳng ai tuyên bố, nhưng cứ tự nhiên chia tay.”
Tôi buông quyển sách trong tay lại ngồi thẳng lưng trong chăn.
“Người thứ hai là bạn gái của một người bạn, họ cãi nhau rồi chia tay, cô ta khóc thảm thiết, tìm đến tôi để được an ủi, cô ta nói thực ra, người cô ta thích chính là tôi, nghĩ đi nghĩ lại chẳng có lý do gì từ chối, nhưng được ít hôm cô ta lại quay về với người cũ.” Lộc Minh dừng lại một lát, hàng mi cụp xuống rồi lại ngước lên chăm chú nhìn tôi, “Người thứ ba là trong quán bar, cả bọn uống say khướt, tôi nửa say nửa tỉnh lên giường với một người lạ… chính cô ta chủ động, đến giờ tôi cũng không nhớ ra tên cô ta.”
Sau một hồi im lặng, Lộc Minh lại tiếp, “Người cuối cùng chính là người cho tôi tiền, vợ chồng chị ta trục trặc, vì con cái nên không muốn ly hôn… Cả bốn người đó đều đã qua đêm với tôi, ngoài ra còn vài người lẻ tẻ khác, đều do họ chủ động, sau đó lại bảo chia tay, đôi lúc lại quay về tìm tôi, cứ như vậy, họ đến lại đi, đi lại đến. Ai cũng có lúc khóc vì tôi, trong đó có hai ngươi xăm tên tôi lên người, một người còn lấy dao cứa cổ tay ngay trước mặt tôi, đa số đều dọa tự sát.”
Cử động của lông mày, mắt, sống mũi và cánh mũi, nếp nhăn ở khóe miệng Lộc Minh khi nói chuyện, dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn ở đầu giường trông như một bức họa sống động nhưng giọng gã lạnh băng, cứng nhắc như cái máy.
“Tôi không cảm thấy mình có gì sai, họ cần thì tôi cho. Họ cần gì tôi đều cho, họ đánh tôi, tôi cũng không đánh lại, họ thích ra đi, tôi cũng không ngăn cản, tất cả đều theo ý họ, tại sao còn tức? Còn khóc? Còn muốn tự tử?”
Vì sao tôi và Lộc Minh nhanh chóng thân thiết như vậy, vì sao tôi có thể mở lòng nói với gã nhiều chuyện như vậy. Bởi vì chúng tôi rất giống nhau, không phải hoàn cảnh gia đình, bố mẹ đều ly hôn, mà về bản chất, chúng tôi rất giống nhau, chúng tôi không từ chối những người yêu mình là bởi vì chúng tôi cô đơn. Chúng tôi bình thản, lý trí trong tình yêu là bởi vì chúng tôi lạnh giá.
Không dám yêu, nói nghe thì rất hay, sợ bị tổn thương, kỳ thực chỉ vì ích kỷ, người khác có thể thương tích đầy mình, nhưng chúng tôi dứt khoát giữ mình thật chặt. Những người như chúng tôi, mang trong người một trái tim trống rỗng, luôn phải cân đong tình yêu người ta dành cho mình bao nhiêu, có đủ hay không, cần bao nhiêu thì mới lấp đầy trái tim cô đơn của mình, lại còn phải thừa ra bằng nào, chúng tôi mới có thể múc ra một thìa trả lại người ta.
Tôi buột miệng nói: “Bởi vì cái họ thực sự muốn thì anh lại không cho.”
“Đúng, bây giờ tôi biết rồi. Không phải tôi không cho mà khi ấy tôi không có, nhưng bây giờ…” Gã nhìn tôi cười, nụ cười đó khiến gã không còn là bức họa nữa, gã từ trong bức tranh bước ra, giọng sôi nổi hẳn, “Bây giờ tôi đã có.”
Trịnh Phi và Bánh chay ở chỗ tôi hai đêm, nguyên nhân là cô nàng không thể đưa Bánh chay về nhà mình, “Nếu bây giờ đưa về, bố mẹ tớ chắc chắn không chấp nhận anh ấy.” Trịnh Phi nói vậy. Cũng phải, điều kiện gia đình Trịnh Phi rất tốt, bố mẹ đều là giáo viên, nếu họ biết con gái mình lựa chọn một gã trai ngoại tỉnh không bằng cấp, không việc làm, kém ba tuổi, và một mực muốn lấy gã, nhất định họ sẽ nổi giận lôi đình.
Lâm Sâm biết tin Trịnh Phi và Bánh chay đã đi, ban đêm chỉ có mình tôi và Lộc Minh, một trai một gái ở chung phòng, gã lo lắng như một ông bố, hết giờ làm việc, đến nhà tôi ngồi lì, ngủ lại hai đêm trên sofa. Thực ra chẳng ngủ được bao nhiêu, nhà tôi có con Wii đầy bụi, gã và Lộc Minh say sưa chơi game đua xe Mario như hai đứa trẻ to đầu, trình độ ngang ngửa.
Lộc Minh rất thích Lâm Sâm, luôn miệng gọi “anh Tiểu Sâm”, càng gọi càng dẻo miệng, Lâm Sâm nghe sướng tai liền ra dáng đàn anh lên lớp cho Lộc Minh kinh nghiệm sống ở đời, đều là những đạo lý méo mó kiểu như, “Lấy được vợ tốt, đỡ mười năm phấn đấu.” Sau đó, gã lại biến mất.
Đến ngày Lộc Minh phải đi, tôi và Lâm Sâm đưa gã đi lượn Vương Phủ Tỉnh, đây là con phố đi bộ rộng rãi, nói thật là quá giản dị chẳng có gì đặc sắc, các cửa hiệu cũ hai bên đường bán toàn đặc sản vừa đắt vừa không ngon, giày vải, mũ chất lượng đều rất kém, người Bắc Kinh chỉ ngắm chứ không mua, phần lớn là du khách ngoại tỉnh, cũng chẳng hiểu họ hứng thú xem cái gi, có thể là muốn đi cho biết, như đến Bắc Kinh nhất định phải leo Trường Thành.
Đến giờ ăn, Lâm Sâm và Lộc Minh mỗi người đi một bên như hai ông hộ pháp kẹp tôi ở giữa,sôi nổi bàn luận nên ăn món gì vừa đẩy cửa đi vào Thế giới mua sắm Phương Đông, đi được mấy bước thì chạm trán với Phùng Tuấn và Ngô Sa Sa.
Phùng Tuấn tay xách mấy túi đồ, còn Ngô Sa Sa vừa khoác tay vừa buôn chuyện với hai cô gái rất trẻ ăn mặc như học sinh, có lẽ là cháu họ gì đó.
Họ nhìn thấy tôi, đôi vợ chồng kia đầu tiên sững người, sau đó trên mặt thể hiện các sắc thái nội tâm, Phùng Tuấn cười gượng, Ngô Sa Sa vênh cằm trong tư thế của người chiến thắng, chỉ tiếc là hôm nay bản cô nương đi giày tám phân, nên cô ta dù đã cố vươn cổ dài như cổ hươu thì vẫn phải ngước nhìn tôi.
“Chào Lăng Bội, lâu lắm không gặp…” Phùng Tuấn biết Lâm Sâm nhưng không biết từ lúc nào bên cạnh tôi lại mọc thêm một gã trai lạ, cho nên chàng rất băn khoăn nhìn gã, “Đi phố với bạn trai hả?” Ẩn ý trong giọng điệu này của Phùng Tuấn là, sao không phải người gặp lần trước?
Lâm Sâm không đợi tôi trả lời, tự ý xen vào “Bạn trai của Bối Bối là chuyên gia thiết kế thời trang, hiện đang dự họp báo ở bên Italy, nhân lúc anh ta đi vắng, chẳng phải chúng tôi nên tranh thủ cơ hội ngàn vàng sao? Tôi xin giới thiệu.” Đôi mắt đẹp của Lâm Sâm đảo quanh trên mặt Ngô Sa Sa và hai cô bé đi bên chị ta, quàng tay ôm eo tôi, chỉ vào mình nói: “Dự bị số 1!” chỉ tiếp vào Lộc Minh, “Còn đây là dự bị số 2.”
Tuy chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng cậu bé Lộc Minh vốn linh hoạt, nghe Lâm Sâm nói thế cũng lập tức phụ họa đặt tay lên vai tôi.
Hai cô bé đứng cạnh Ngô Sa Sa lập tức thì thầm với nhau, hai cặp mắt bẽn lẽn long lanh nước, di chuyển từ mặt Lâm Sâm sang mặt Lộc Minh, màu hồng trên má tức thì loang thành đóa hoa. Cảm thấy mình rơi vào thế yêu, quyết không để tôi chiếm ưu thế, Ngô Sa Sa nép vào người Phùng Tuấn như con chim nhỏ, làm bộ buột miệng nói: “Oa, xem kìa, nháy mắt đã có bạn trai mới, thế mà tôi cứ sợ sau khi bị Phùng Tuấn bỏ rơi, cô sẽ nghĩ quẩn, thấy cô vẫn ổn thế này thì tốt quá rồi, chẳng có gì là không thể, phải không? Nếu đã nghĩ thoáng như vậy sao không đến dự đám cưới của chúng tôi? Tôi đã nhắc Phùng Tuấn gửi thiếp mời cho cô rồi mà.”
Nhưng Lâm Sâm đã giơ tay ấn tay tôi xuống, cười rất tươi, “Đừng, mọi người đã thân quen như vậy, rút tiền ra sẽ tổn thương tình cảm, hiếm khi gặp nhau, ta cùng ăn bữa cơm đi.”
Sau khi ngồi vào một phòng riêng ở nhà hàng Tiểu nam quốc, Lộc Minh hào hứng nói với tôi, “Em thích món ăn Thượng Hải không, mẹ anh nấu ăn rất ngon, nhất là món sườn xào chua ngọt và bánh cua chiên… nếu em lấy chồng Thượng Hải…”
“Này, dự bị số 2, khi nào Bối Bối bỏ tôi thì mới đến lượt cậu, hiểu chưa?” Lâm Sâm ngồi bên trái tôi cắt ngang.
“Biết rồi! Anh Tiểu Lâm.” Lộc Minh ngồi thẳng người nhìn Lâm Sâm gật đầu. Ngô Sa Sa chắc nhớ lại hồi trước chỉ vì mê cái body và khuôn mặt của Phùng Tuấn, cố tìm cách phá chúng tôi, giờ lại thấy hai chàng mỹ nam đang tranh giành, ghen nhau vì tôi, bao nhiêu lửa giận bừng bừng trong mắt, phun phì phì vào tôi, rồi lại trút vào Phùng Tuấn, lúc này chàng đang lặng lẽ uống nước, tay cô ta soàn soạt giở cuốn thực đơn, chủ tâm chọn những món đắt tiền.
“Ố, chị khách sáo rồi, sao lại chọn món xoàng như thế!” Lâm Sâm gọi người phục vụ đến, “Cho cua bể loại to, mỗi người hai con, một con đực, một con cái.” Loại cua bể này, một con đã hai trăm tệ, sau đó gã lại chỉ vào thực đơn, gọi các loại tôm hùm, bào ngư, hải sâm, với thực đơn này không xì ra bốn ngàn tệ, đừng hòng ra khỏi cửa. Cô bé phục vụ cười tươi như hoa, còn Ngô Sa Sa mặt kinh hoàng.
“Chắc nhiều tiền lắm?” Nhân viên phục vụ vừa đi ra, một cô cháu bên cạnh Ngô Sa Sa không kìm được kêu lên.
“Bạn trai của Bội Bội giàu bự, thu nhập hàng tháng bốn, năm vạn tệ, mở cho Bội Bội một tài khoản riêng muốn tiêu gì tùy thích, nhưng mà…” Lâm Sâm âu yếm nhìn tôi, giơ tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên mặt tôi, giọng dịu dàng: “Bữa nay, để tôi mời, tôi muốn cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội.” Gã nhìn Phùng Tuấn và Ngô Sa Sa, nói giọng chân tình: “Tuy chưa được là chính thức nhưng ít nhất cũng được dự bị, cảm ơn mọi người đã mang hy vọng cho tôi.” Nói xong, gã lại quay sang vuốt nhẹ mặt tôi, “Bối Bối của tôi, tôi sẽ mãi đợi em, đợi đến khi nào em yêu tôi.”
Cả bàn ăn im phăng phắc.
Tôi biết mấy người đối diện đang sững sờ, riêng tôi toàn thân nổi da gà, thậm chí hơi hốt hoảng, vẫn biết gã thường thích giở trò nhăng cuội nhưng lần này hơi quá đà, ngay đến phim thần tượng cũng không có kiểu tỏ tình thẳng thắn lại cổ điển như vậy.
Người phá vỡ sự im lặng là Lộc Minh, gã nói rất thành thật, “Tôi cũng vậy!” rồi dịch sát vào tôi định hôn lên má.
“Dịch ra!” Bàn tay Lâm Sâm vòng qua lưng tôi, đẩy Lộc Minh ra, “Đợi anh đây chết mới đến lượt chú.”
Hai cô bé đích thị là họ hàng của Ngô Sa Sa, từ nơi khác đến được bà chị họ đưa đi mua sắm, chắc qua bầu không khí như vậy cũng đoán được phần nào quan hệ tế nhị giữa tôi và bà chị họ, cho nên từ đầu đến giờ hai cô vốn không hề nhìn tôi, nhưng lúc này không kìm được kêu lên: “Oa! Chị Bối Bối sướng thật! Anh Tiểu Lâm vừa đẹp trai, vừa tình cảm, chúng em ngưỡng mộ quá, ghen tỵ quá đi!”
Sau đó, trong suốt bữa ăn, hai cô bé luôn tìm cách bắt chuyện với tôi để thu hút chú ý của Lâm Sâm và Lộc Minh. Khi nhân viên phục vụ bưng lên nước hoa cúc đựng trong một cái bình rất đẹp, Lâm Sâm cố tình nói với Ngô Sa Sa: “Này chị, đây là nước rửa tay, không phải nước uống, đừng có thấy đẹp mà uống nha.”
Hai cô bé hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt mỗi lúc càng xám của bà chị họ, lại còn reo hò: “A, thì ra là nước rửa tay, em chưa ăn cua bao giờ nên không biết, anh Tiểu Sâm chu đáo thật!”
Trong bữa ăn, Lâm Sâm liên tục gắp thức ăn, gỡ cua cho tôi, miệng nói: “Em không cần bẩn tay, để anh đút cho, nào há miệng…”
Lộc Minh thấy vậy cũng bắt chước, vụng về xúc một thìa nước sốt cua đưa lên miệng tôi.
Ngô Sa Sa vẫn trừng trừng nhìn tôi, Phùng Tuấn mấy lần định mở miệng nói chuyện với tôi đều bị cô ta lừ mắt, đánh bật ra. Lâm Sâm và Lộc Minh diễn quá mùi mẫn, khiến hai cô gái ghen tỵ nhìn muốn nổ con ngươi. Bữa ăn làm tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, song cũng có cái hay, tôi chẳng còn thời gian để buồn, đối mặt với Phùng Tuấn, tôi nhìn anh ta, phát hiện mình đã không còn bất kỳ tình cảm nào nữa. Không luống cuống, không buồn, không xúc động, không phiền, không ghê tởm, không muốn khóc, tôi nhìn người đàn ông đã cùng tôi chung chăn gối, chỉ như nhìn một người qua đường từng quen.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Sau khi rời nhà hàng, Lâm Sâm nắm tay tôi lặng lẽ bước nhanh, mãi đến khi đi đến phố Tràng An, gã mới đột nhiên nhìn tôi cười hỏi: “Khoái không?”
Tôi cấu eo gã: “Đồ quỷ.” Rất khoái, dường như nỗi phiền muộn cả năm đã được giải tỏa, cả người tôi bỗng nhẹ bẫng, nhẹ đến mức như có thể bay lên được.
Sao cảm giác lại thật đến thế! Thì ra là Lâm Sâm bế bổng tôi lên, vai nam chính vẫn đang hưng phấn, vẫn diễn chưa đã, lúc này vẫn muốn làm trò khiến thiên hạ chú ý. Lộc Minh thấy thế cũng lao tới, ôm tôi từ phía sau. Lâm Sâm đang sung sướng nên cũng mặc kệ gã, khiến tôi như cái nhân bánh bị kẹp cứng hai phía, chỉ có điều khi nửa bánh phía sau áp lại, tôi cảm giác mình sắp tan chảy.
Thật không thể trách Phùng Tuấn.
Bỗng chốc, trong lòng tôi muốn biện bạch cho anh ta, từ trước đến giờ tôi chư bao giờ tìm nguyên nhân từ bản thân mình. Nhiều lần Lâm Sâm phê phán tôi, “Biết sai mà không chịu sửa, tưởng mình là chân lý.” Giờ đây lại nhận ra mình sai, sai ở chỗ tôi không yêu, tôi không yêu Phùng Tuấn, tuy tôi không nói nhưng Phùng Tuấn không ngốc, anh ta nhận ra.
Còn tôi chỉ là, anh cho thì tôi nhận.
Tôi chưa bao giờ, vì bất cứ ai cảm thấy tim mình tăng nhiệt đến sắp tan chảy như thế, tôi nhích về phía Lâm Sâm, dù chỉ nhích xa Lộc Minh nửa mi li, một xen ti, không thể để cho gã phát giác điều này.
Sắp xấu hổ đến mức không thể chấp nhận, tôi bây giờ quả thực như một thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Sau khi một mình đưa Lộc Minh ra bến tàu, tôi lên taxi. Tài xế nhấn ga, nghe thấy tiếng động ở ghế sau, liền nhìn vào gương chiếu hậu hỏi tôi: “Cô gái, vừa cãi nhau với người yêu à?”
Tôi không thể giải thích với ông ta, tại sao vừa lên xe tôi đã khóc, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lại lắc.
“Cánh trẻ các cô thật lạ, có chuyện gì sao không nói với nhau đàng hoàng? Chỉ thích cãi nhau, cứ cãi nhau là đòi chia tay, mệt quá. Không như thời chúng tôi, không được tự do yêu đương, bố mẹ quản rất chặt, thời bây giờ quá sướng, các cô các cậu muốn yêu là yêu…”
Bác tài cứ thao thao an ủi tôi, nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào nghe, sau đó cũng chẳng có tâm trí làm bất cứ việc gì, bởi vì vừa rồi…
Lộc Minh hỏi tôi: “Có thể đến gặp em nữa không?”
“Không.” Tôi trả lời: “Anh không nên đến nữa. Tạm biệt!”
Tôi nói lời tạm biệt với người mà tôi lần đầu tiên cũng có thể là lần duy nhất trong đời rung động.
Đứng ở tiền sảnh nhà ga Bắc Kinh tấp nập người qua lại, Lộc Minh khoác chiếc ba lô cũ kỹ của gã, chậm rãi nói với tôi: “Trước khi quyết định đến gặp em, tôi đã chia tay với tất cả người tình, không phải tôi đang mong đợi điều gì, chỉ cảm thấy cần phải làm như thế.” Gã xòe hai bàn tay, “Tôi cũng không còn gì khác, những thứ tôi có, những thứ có thể cho, không còn gì nữa, nhưng tôi có tham vọng.” Nói đến đây, đôi mắt đẹp trong sáng của gã long lanh vẻ tinh quái rất trẻ con, “Cái tôi muốn tôi sẽ đi tìm, tôi biết cái gì thuộc về tôi, sớm muộn nhất định sẽ là của tôi.”
Tôi im lặng nhìn gã, đợi gã nói tiếp, lòng vừa mong chờ vừa sợ hãi nếu gã nói ra thì…
“Tôi trẻ trung, về Thượng Hải tôi sẽ tìm việc làm…” Gã nói chậm rãi như đang hứa hẹn.
Nếu gã nói ra, tôi nghĩ, thì có thể tôi sẽ xúc động mà đi theo gã, ngay bây giờ sẽ cùng gã đi bất cứ nơi nào.
Nhưng gã không nói.
Hai chúng tôi như hai cao thủ võ lâm sắp giao đấu, chỉ múa kiếm tại chỗ, cùng thăm dò sự lợi hại của nhau, không nhìn thấy nhưng có thể sờ thấy, không ai chịu ra tay trước. Tôi biết, tôi và gã giống nhau như vậy, trong tình yêu luôn đứng ở thế bị động, trước khi đối phương tiến đến đã hiểu rõ tâm địa và vũ khí của đối phương, tất tật từ trong ra ngoài.
Cũng giống như gã đối với những người đàn bà, tôi đối với Đổng Bân, luôn có kế hoạch sẵn trong đầu, nắm vững tất cả, luôn ở trên cao nhìn xuống…
Bởi vì anh mê đắm tôi, cho nên anh yếu thế hơn, tự anh chuốc họa, đáng đời anh.
Nếu tôi lựa chọn chung sống với Lộc Minh, tôi sẽ mê đắm đến mất kiểm soát đó là điều chắc chắn. Tôi ngắm Lộc Minh đang ở trước mặt, rất muốn vuốt mái tóc bồng bềnh của gã, hôn lên cổ, lên tai gã, sau đó sẽ ôm gã thật lâu, thật lâu, tiếp theo tôi sẽ trở thành nô lệ của tình yêu, sống bằng tình yêu, thậm chí tin rằng trên đời có kẻ điên rồ mãi mãi.
Tôi sợ mình sẽ thành ra như vậy.
Một cảm giác cháy bỏng chưa từng có, trào dâng trong cơ thể tôi, để nhanh chóng thoát ra, tôi quay lưng bước vội. Sau khi cảm thấy khoảng cách giữa tôi với gã đã dần dần nới rộng, “Lăng Bội” mà tôi quen mới dần dần chập vào lý trí của tôi.
Tôi là Lăng Bội, từ nhỏ đến lớn, đối với người nhà, bạn bè hoặc bất cứ ai từng đến rồi đi trong đời tôi, tôi luôn sở hữu chính mình. Dù quá khứ hay tương lai, tôi có thể thực sự, mãi mãi sở hữu chỉ có chính tôi cho dù mọi người đều bỏ tôi mà đi cũng không ngăn được tôi tồn tại một cách tỉnh táo và độc lập trong ngày tận thế.
“Bối Bối!”
Nghe thấy tiếng gã gọi, tôi vội ngoái đầu, ngay lập tức có tiếng “xoạch xoạch”, gã giơ máy ảnh về phía tôi ấn nút, theo phản xạ tôi giơ tay che mặt. Trong tấm ảnh bất ngờ của khoảnh khắc đó, tình cảm thực sự trào dâng tôi dành cho gã sẽ bộc lộ hết trên mặt tôi.
“Tôi sẽ đến tìm em! Em ghét tôi cũng được, cho là tôi điên cũng được, có thể tôi chính là kẻ điên. Dù em nói gì, dù bị ai ngăn cản, tôi cũng nhất định đến tìm em.” Lộc Minh nghiêng người về phía trước, nhưng cuối cùng lại đứng yên, trước ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, bị ngăn cách bởi khách qua lại, gã nói với tôi, “Cho dù em đã kết hôn, có con, thì tôi cũng sẽ đến tìm em, dù chỉ có thể vụng trộm với em, dù cho em không để mắt đến tôi. Những kẻ như tôi cả đời có thể chỉ có lần này, tôi đã xác nhận em rồi, tôi không muốn bỏ lỡ.”
Lộc Minh đã gạt bỏ đối đầu với tôi, xuất chiêu trước.
Nhưng tôi không tiếp chiêu của gã, tôi bỏ chạy. Với đôi giày cao gót, tôi hoảng loạn, cuống quýt trốn chạy như con nai bị thợ săn truy đuổi, phía sau vang lên chuỗi âm thanh của máy ảnh bấm tạch tạch, giống như tiếng súng của thợ săn bắn sượt qua tai tôi, chân tay tôi, lại giống như tiếng gió đang cười tôi.
Tôi yếu đuối hơn tôi tưởng, nghĩ đến Trịnh Phi và Mặc Mặc, tôi đứng ở ngoài rìa chiến trường nhìn họ lao vào cuộc chiến bất chấp chênh lệch lực lượng, khí phách không sợ chết của họ có vẻ thật khôi hài, nực cười trong mắt thiên hạ, nhưng không ai có thể phủ nhận họ, mình đẫm máu là dũng sỹ thật sự. Bây giờ đột nhiên tôi rất muốn hỏi họ, đánh mất chính mình để yêu một người, không sợ ư? Có đáng không? Hóa ra kẻ nhát gan nhất chính là tôi.
“Được rồi, cô gái, mau gọi điện giảng hòa với người yêu đi, cô cậu cãi nhau nhất định phải có người xuống thang trước, hãy cho người ta một cơ hội.” Bác lái xe sau khi thấy tôi phần nào đã bình tĩnh lại, liền khuyên.
Tôi rút khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, rồi vuốt mũi một cái, sau đó rút chiếc gương nhỏ trang điểm lại, ngồi thẳng lên, lấy điện thoại ra, nói với giọng hết sức bình thản: “Alô, Đổng Bân à, em nhận lời anh, chúng mình làm đám cưới đi.”
Kết thúc tất cả trước khi nó bắt đầu, rốt cuộc đó mới là kết cục tốt nhất, đối với tôi.
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau