Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rong khi đợi tôi, Lâm Sâm và Lộc Minh chỉ gọi cốc nước lọc. tôi vừa ngồi xuống, một cô nhân viên đã nhanh nhẹn mang đến ba cuốn thực đơn, sau đó đứng chờ bên cạnh, tay cầm cuốn ghi chép, mắt cô nàng lúc liếc Lâm Sâm, lúc lưu luyến Lộc Minh, bận rộn cứ như đang xem một trận đấu bóng rổ quyết liệt ngang tài ngang sức.
“Món bít tết bò ở đây rất được, còn các món khác bình thường, tôi đề nghị món bít tết bò của Úc…” Khi nói với Lâm Sâm, tôi đồng thời cũng nói với Lộc Minh bên cạnh, sau đó chỉ vào thực đơn bảo với cô phục vụ: “Cho tôi món này, tái bảy phần, và cocktail xoài.”
“Ờ, vậy tôi cũng chọn món đó, tái một nửa.” Lâm Sâm gấp quyển thực đơn, lúc duyên dáng chìa tay trả lại cô phục vụ còn nhoẻn miệng cười, “… và một cafe, cảm ơn.”
Tôi nhìn sang Lộc Minh ngồi bên trái, gã đang chăm chú xem thực đơn, cho nên tôi có dịp quan sát kỹ khuôn mặt nhìn nghiêng của gã. Người ta thường nói “Người xấu mỗi người một kiểu, còn người đẹp cơ bản giống nhau.” Cho nên mới liếc qua tôi còn tưởng nhìn thấy Lâm Sâm hồi mới lớn, nhưng thực ra hai người đó không giống nhau, điểm chung duy nhất của họ là đều đẹp đến phi lý.
Nếu nhất định phải phân biệt ai hơn ai kém thì tôi chỉ có thể so sánh về độ dài, rậm của lông mày hai người đó. Kết quả sau một hồi ngắm nghía như kẻ si tình, kết quả là không có kết quả gì. Tôi lặng lẽ thở dài, lại quay sang nhìn Lâm Sâm, nhưng vẫn cảm thấy đang nhìn Lộc Minh, mãi đến khi Lâm Sâm nhướn mày, nhìn tôi cười gian, hồn vía tôi mới có thể coi là đã quay trở về, hàng ngày nhìn quen khuôn mặt gã, không thấy có nhiều nét tuyệt vời. Bây giờ nhìn bức họa hai đại mỹ nam nhân bằng xương bằng thịt đẹp lồng lộng trước mặt, tôi mới đích thân trải nghiệm vẻ đẹp hoàn mỹ nhân đôi có sức tác động thế nào, thật sự là nên bỏ hai gã trong bình kín, cất giữ trong viện bảo tàng.
“Ờ, tôi thích…” Lộc Minh do dự ngẩng đầu nhìn tôi, mắt gã thật trong trẻo, sạch như một tấm gương vừa được nước mưa xối rửa, “… món mì Ý xào hải sản, cà chua này.”
Có thể do tôi nói hôm nay tôi mời nên Lộc Minh chọn món rẻ tiền nhất. Cử chỉ dễ thương đó của cậu bé ngoan khiến trái tim và hai má tôi đều nóng dậy râm ran một hồi.
“Món mì đó khô lắm, anh cũng ăn bít tết bò như chúng tôi đi, có thể gọi thêm ít rau ăn kèm…” Tôi giơ tay lật tiếp cuốn thực đơn trên tay gã, ngón tay lần từ cột các món trộn đến cột đồ uống, bảo gã: “Gọi thêm cốc đồ uống, đủ chưa, chưa đủ thì gọi thêm mì.”
“Ờ, rau tôi chỉ ăn măng, còn uống thì…” Gã nhìn Lâm Sâm rồi lại nhìn tôi “cũng một cafe.”
“Được!” Tôi nghĩ, lúc này chắc chắn nụ cười của tôi nở quá xòe, quá tươi. Nếu không có Lâm Sâm ở đây, tôi rất muốn bất chấp tất cả giơ tay xoa đầu Lộc Minh.
Vẻ đẹp của Lâm Sâm tỏa ra cái phóng đãng, phù phiếm của kẻ lăn lộn trong cuộc sống đô thị ban đêm, còn vẻ đẹp của Lộc Minh là chất hữu cơ tự nhiên, chưa hề cho thêm thuốc bảo quản, gã có mái tóc đen nhánh màu cơ bản nhất chưa hề nhuộm, chưa hề cắt tỉa, mặc chiếc áo liền mũ rộng thùng thình và cái quần bò màu lam thẫm mà tôi không thể nhận ra nhãn mác gì, trên người phảng phất mùi thơm nhẹ của xà phòng, móng tay cắt ngắn, đầy đặn, sạch sẽ. Trông gã giống một cậu học sinh hàng tháng vẫn phải chìa tay xin tiền bố mẹ, hoàn toàn lạc lõng với cái nhà hàng cao cấp một nửa là thực khách nước ngoài, thật sự rất giống Lâm Sâm thời đi học.
Tôi thầm nghĩ hầu hết các thiếu nữ đều muốn có một người yêu như Lộc Minh và một người tình như Lâm Sâm, để lén lút vụng trộm.
©STE.NT
Trước đây, hồi Lâm Sâm mười tám tuổi, tôi cũng từng nghĩ, sau này gã sẽ trở thành một bạn trai tốt nhất.
Hôm sinh nhật Lâm Sâm mười tám tuổi, gã đưa tôi đi nhà hàng châu Âu cao cấp mà bây giờ hình như đã biến mất, hai chúng tôi đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất của mình, cố trang điểm thật đẹp, vậy mà khi bước vào, vẫn thấy thấp thỏm như ngồi trên bàn chông, cảm giác chân tay thừa thãi không biết để vào đâu.
Lâm Sâm gọi món bít tết bò đắt nhất, gọi cả rượu vang. Trên bàn đặt một cây nến, trong ánh nến lung linh ấm áp, khuôn mặt gã như được phết một lớp bơ bóng mượt ngọt lịm.
Đây là lần đầu tiên gã sử dụng dao, dĩa, gã đổi liên tục từ tay phải sang tay trái, nhưng lúc cắt thịt, lưỡi dao vẫn “cạch” một tiếng đập vào đĩa sứ, tuột khỏi tay, khiến thực khách các bàn xung quanh chốc chốc lại ngoảnh nhìn.
Còn tôi, do mấy lần ra nước ngoài nên cũng ít nhiều biết lễ nghi và cung cách ăn đồ Tây, cho nên tay phải cầm dao, tay trái cầm dĩa cố định món bít tết trong đĩa, tôi làm mẫu cho gã xem, “Như thế này này, dao phải nghiêng một chút, không được cắt thẳng, giữ chặt, cứa đi cứa lại, vừa cắt vừa kéo, giống như… cưa ấy.”
“Cứ dùng luôn đũa cho xong.” Lâm Sâm vừa làu bàu cắt một miếng thịt vuông vức cho vào miệng nhai, sau đó nheo mắt cười hỏi tôi: “Tuyệt không? Người giàu thì sài món này. À, còn những món của Ý, của Pháp nữa, toàn món ngon, sau này ca sẽ đưa em đi thưởng thức, em đi theo ca, sẽ có thịt ăn.”
Những món gã nhắc đến tôi đều ăn rồi, dù gì cũng mang tiếng từng vượt trùng dương, ra nước ngoài mở mang tầm mắt. Nếu bình thường, lúc này tôi sẽ giả làm một đại tiểu thư quý tộc, dọa cho chàng tiểu tử non nớt chưa từng trải một trận nhưng lúc đó nhìn khuôn mặt ngô ngố đắc ý của gã, tôi chẳng nói gì, chỉ “ừm” một tiếng, gật gật đầu.
Trước mười hai giờ đêm, vẫn là gã Lâm Sâm mười bảy tuổi, trong một nhà hàng châu Âu toàn các doanh nhân Âu phục giày da bóng loáng, khách nói chuyện bằng đủ loại ngôn ngữ, gã mặc chiếc áo khoác liền mũ màu xanh nhạt, nhãn hiệu hiệu Jack&Jones mà sau khi qua tuổi hai mươi bị gã chê “Làm giẻ lau cũng không đáng vì không phải hoàn toàn cotton”. Sau khi bước vào nhà hàng, nhìn thấy đàn ông đều vận Âu phục cao cấp, gã lập tức kéo khóa áo khoác che đi chiếc sơ mi G2000 chỉ mặc những lúc có việc và chiếc cà vạt rẻ tiền vốn của bộ đồng phục học sinh. Sau khi ngồi xuống, lại cố giấu đôi chân dưới gầm chiếc bàn có khăn trải bằng nhung màu huyết dụ, không còn hãnh diện vì đôi giày thể thao hiệu Nike được gã giữ gìn rất cẩn thận nữa.
Lần đầu tiên đến một nơi sang trọng như vậy, gã không còn dáng vẻ tự tin, kiêu hãnh của một hoàng tử luôn được tung hô ở trường, gã bối rối đến độ chỉ muốn chui vào đâu đó. Tôi ngồi trước mặt gã, nhìn khuôn mặt trẻ măng của gã, mái tóc đen nhánh, rủ xuống che một phần mắt, lông mày như hai nét vẽ gọn gàng, hàng mi dài phủ rợp và cái chóp môi xứng đáng được gọi là cây cung Cupid[1] trong mắt tôi, những người đàn ông đã thành niên đàng hoàng chững chạc hoặc làm nên nghiệp lớn, dù họ cao to hay chắc nịch, tóc đen hay tóc vàng, ta hay tây, trước gã Lâm Sâm mười tám tuổi đều chỉ đáng làm nền cho gã. Tôi không biết trên đời này còn gì đáng quí hơn gã không, ngay cả viên kim cương lớn nhất thế giới cũng không sánh được với gã.
[1] Con trai của nữ thần sắc đẹp và thần tình yêu, một cậu bé xinh đẹp, có đôi cánh, tay cầm cây cung, nếu bắn trúng ai, người đó sẽ rơi vào lưới tình.
Con người cậu, nếu yêu, nhất định sẽ là người yêu tốt nhất.
Tôi muốn nói với gã câu đó, lời khen cao nhất mà tôi chưa bao giờ nói với gã, hôm nay là sinh nhật gã, hãy để gã thoải mái hãnh diện về mình một phen. Một người quen làm tổn thương bạn bè như tôi, biết mình sẽ đỏ mặt vì câu sắp nói ra, đang há miệng định nói, thì Lâm Sâm đột nhiên nói một câu làm tôi sững người…
“Tôi muốn làm một kẻ lừa tình vô lương tâm, vừa được yêu, vừa có tiền, vừa chẳng mất gì, lại không cô đơn.”
Bây giờ nghĩ lại, câu gã nói giống như một tuyên ngôn định hướng cho đời mình, cuối cùng dường như trở thành lời nguyền, gã cứ quanh quẩn trong đó, không thể thoát ra.
Hóa ra tiền Lâm Sâm chiêu đãi tôi hôm đó là của bạn gái cho gã.
Trong khi tôi còn chưa biết gì, gã đã kết bạn với một nữ sinh viên qua chatroom. Sau khi gặp nhau, cô ta hào phóng mời gã ăn uống, còn mua quần áo tặng gã, rồi lập tức đề nghị thắt chặt mối quan hệ, lúc Lâm Sâm còn chưa biết nên thế nào, cô ta đã nói, trông gã rất gầy, đang ở tuổi cần phải ăn nhiều, thế là cô ta mở cặp rút ra một tập tiền nhét vào cặp sách gã.
Thấy cô bạn quan tâm đến mình như vậy, gã liền gật đầu tỏ ý sẽ suy nghĩ về lời đề nghị kia. Về đến nhà định thần lại, cảm thấy mình không hề thích cô ta nhưng sờ đến xấp tiền trong cặp, bằng hơn nửa tháng lương của bố, hóa ra số tiền có người làm sống làm chết làm cật lực cả tháng mới kiếm được, thì có người chẳng phải làm gì cũng dễ dàng sở hữu.
“Đằng nào mình cũng chẳng mất gì, thế là tôi đồng ý.” Lâm Sâm nói.
Nhưng cặp với nhau chưa được bao lâu đã chia tay. Nguyên nhân bên ngoài thì do Lâm Sâm phát hiện ra cô ta là bồ nhí của một đại gia, còn nguyên nhân thực tế là Lâm Sâm cảm thấy mình quá thiệt khi sống với cô ta.
“Hoàn toàn không phải cô ta có tiền, đi moi tiền của người khác, sớm muộn cũng hết đường. Nhưng chuyện này lại gợi cho tôi một điều khác, nghĩ kỹ lại, với điều kiện của tôi có thể tìm một chủ tài khoản hào phóng hơn.” Sắc mặt Lâm Sâm hoàn toàn thản nhiên khi nói những lời này, sau đó không đầy nửa tháng, gã tìm được một nàng hơn gã năm tuổi, tiếp đó lại kiếm được một người có thể làm mẹ gã. Hình như trời cho gã biệt tài về khoản này, cùng lúc giẫm lên nhiều con thuyền như thế, gã vẫn chèo lái suôn sẻ, lâu dần thành quen.
“Chẳng hại gì đến đạo đức luân lý, coi như ả muốn thì anh chiều.” Gã sống thế nào là quyền tự do của gã, song tôi cảm thấy nên nói gì đó, ít nhất cũng nên kéo gã lại khi biết gã đang đi chệch đường “Nhưng tôi cảm thấy cậu làm vậy rất thiếu đạo đức.”
Gã hỏi lại: “Tại sao?” Sau đó nói rất thành thật. “Họ được một chàng đẹp mã và tình yêu họ mong muốn, còn tôi thì được cái tôi cần, một vụ trao đổi công bằng.”
“Toàn là kiểu biện hộ méo mó…” Về logic có vẻ đúng, về đạo lý hình như không đúng lắm. Câu nói của Lâm Sâm khiến tôi rối trí, ngay lúc đó không biết đối lại thế nào. Tuy tôi tự nhận quan điểm của tôi về ba vấn đề lớn: tình yêu, cuộc sống và thế giới vô cùng đúng đắn, nghĩa là không lệch lạc, bất thường nhưng cũng không thể là “quan tòa” đứng trên đỉnh cao đạo đức để phê phán quan điểm của người khác. Can thiệp vào thế giới tình cảm của người khác là công việc của các bà, các cô trong tổ hòa giải khu phố.
“Bối Bối, nếu ca và em yêu nhau…” Khi Lâm Sâm đứng sát bên tôi, cơ thể gã không còn cái mùi của cậu thiếu niên tôi từng biết, mà là mùi nước hoa nổi tiếng tượng trưng cho sự sa đọa, trụy lạc, cái điệu nheo mắt cười của gã trông còn ma mị hơn trước, đường môi nhếch càng hoàn mỹ, giọng nói cũng luyến láy khá thuần thục, nhẹ, mảnh mà rõ ràng, giống như tiếng dao từ từ cắt quả táo, một thứ mùi giòn, ngọt quyến rũ từ trong tỏa ra, càng lúc càng nồng nàn: “Rồi em sẽ biết, tôi là bạn trai tuyệt nhất.”
Trên trường tình ái, Lâm Sâm như cá gặp nước, với nghệ thuật điêu luyện, gã ngày càng tỏa sáng. Gã đang lao về phía trước, không hề ngoái lại, nhưng tôi lại không thể quên được cậu thiếu niên bị gã bỏ lại đằng kia, tôi nghĩ, mình cũng không bao giờ còn thấy cậu thiếu niên đó nữa.
Cạch… cạch… cạch…
Bên cạnh tôi, Lộc Minh đang cố dùng dao dĩa xẻ miếng bít tết, liên tục gây ra tiếng cạch, cạch trên đĩa sứ, tuy không làm cho các thực khách xung quanh nhìn, nhưng gã vẫn luống cuống đỏ mặt.
Tôi quay sang, cầm dao dĩa còn mang hơi ấm của gã, làm mẫu cho gã, “Không phải như thế, phải như thế này, hơi nghiêng lưỡi dao, không được cắt thẳng.”
“Xin lỗi! Đây… đây là lần đầu tôi ăn.” Lộc Minh thật thà khẽ thú nhận với tôi, giọng nói thanh thanh của gã vang bên tai tôi, giống như đeo tai nghe trong đêm vắng, nghe một giọng thiếu niên trong trẻo hát những bài đồng quê kiểu Mỹ.
“Cắt nhỏ như thế này dễ ăn hơn.” Vừa nói tôi vừa nhanh tay cắt bít tết trong đĩa của gã thành những miếng nhỏ như viên đường.
“Cảm ơn! dùng đầu ngón tay gãi mặt.
Lúc này Lâm Sâm đang uống cafe, gã trầm tư, hai mắt lim dim như con cáo nhìn tôi, khóe miệng bị ly cafe che lấp nhất định đang nhếch lên một cách ranh mãnh.
Sau khi trả dao dĩa cho Lộc Minh, tôi nguýt Lâm Sâm một cái ý bảo gã đừng nghĩ lung tung, mà dù có nghĩ thế cũng không được mang ra giễu cợt trước mặt người ta, cũng may gã nhố nhăng đó mọi khi luôn ngứa mồm, nhưng trước mặt người ngoài vẫn còn biết giữ thể diện cho tôi. Gã chỉ “hừ hừ” cười buồn hai tiếng, tiếp tục uống cafe.
“Anh đã có kế hoạch gì chưa?” Tôi vừa gạt gọn bít tết trong đĩa vừa hỏi Lộc Minh.
“À, chủ yếu là đến thăm em, chưa đến Bắc Kinh bao giờ, nhân tiện ở chơi mấy ngày.”
“Đã tìm được chỗ ở chưa?”
“Chưa, tôi không có nhiều tiền, tìm cái nhà nghỉ vừa vừa trên phố là được.”
Không có tiền ư? Tôi nhớ gã từng nói gã là trai bao, nhưng xem cách ăn mặc và động tác lóng ngóng khi ăn đồ Tây của gã thì chuyện này cần phải xem xét lại. Hoặc là gã nói dối, hoặc là gã chưa tìm đúng “mỏ vàng” thực sự.
“Nhà nghỉ không an toàn đâu, đây là thủ đô, ban đêm có nhiều kẻ lang thang quấy nhiễu…” Tôi định lát nữa sẽ đưa gã đi tìm những khách sạn vừa phải, cũng tương đối tiện nghi như khách sạn Bảy Ngày hoặc Hán Đình, “Ở đó sạch sẽ mà cũng an toàn.” Không ngờ gã buông một câu khiến Lâm Sâm giật mình đến mức khi đặt ly cafe xuống bàn, tay khẽ run.
“Bối… Bối.” Khi gọi tên tôi, giọng gã ngập ngừng, lúng búng, mặt rõ ràng ngần ngại, “Tôi có thể ở nhà em được không? Ngủ trên ghế sofa cũng được.”
Ngay lúc ấy “cạch” một tiếng, chiếc ly phíp trong tay Lâm Sâm rơi xuống cái đĩa đặt ly lúc trước.
Không biết trả lời Lộc Minh thế nào, không khiến tôi cuống bằng không biết giải thích ra sao với Lâm Sâm, một kẻ đầu óc bã đậu đen tối, để gã hiểu tôi và Lộc Minh chỉ là bạn chat trên mạng! Bởi vậy ánh mắt đang từ Lộc Minh vội chuyển sang Lâm Sâm, không ngờ thấy gã cũng đang ngơ ngẩn nhìn tôi, chứ không cười dâm dê như tôi nghĩ.
“Bối Bối?” Lâm Sâm nhướn một bên lông mày.
“Gì?” Thoạt đầu tôi tưởng gã gọi tôi, sau mới hiểu ra, đó là một câu hỏi của gã, “Ồ, tên của tôi trên QQ là Bối Bối.” Tôi giải thích với Lâm Sâm. Bởi vì gã từng tuyên bố, muốn đẳng cấp, muốn quốc tế hóa phải bắt đầu từ cự tuyệt QQ, cho nên gã chỉ sài MSN.
“Ồ!” Lâm Sâm cúi đầu, tay sau khi ngập ngừng một lát, mới ung dung thành thạo cắt từng miếng bít tết nhỏ cho vào miệng.
Lâm Sâm không trêu tôi về chuyện Lộc Minh muốn ở nhà tôi như bản tính bông phèng của gã, quả là ngoài sức tưởng tượng, uổng công tôi nãy giờ vắt óc suy nghĩ, tập luyện từng câu để phản đòn.
“Có được không?” Lộc Minh gặng hỏi.
Tôi lại quay mặt nhìn Lộc Minh, bụng nghĩ, nhóc này thật thà hay giả bộ ngây thơ, có phải gã cho rằng đường đường là đàn ông phát triển bình thường có thể tùy ý đến nhà một bạn gái đã thành niên, quen chưa lâu, đề nghị ở nhờ và được OK? Nhưng tôi bị mê hoặc bởi đôi mắt không vẩn đục của gã, thế là tôi gật đầu, thế là tôi trả lời: “Cũng chẳng có gì là không thể.” Não tôi bị nghẽn mạch, có lẽ tôi bị điên.
Tôi đã hiểu rồi, sở dĩ nhìn gã tôi tưởng nhầm là Lâm Sâm hồi mới lớn bởi vì Lộc Minh giống như hình ảnh cụ thể của chàng thiếu niên cô đơn ấy trong ký ức tôi, tôi bướng bỉnh cho rằng mình đã nhìn thấy vị cô đơn trong đôi mắt như con thú non của gã.
Gã vốn dĩ nên mãi mãi dừng lại trên con đường mang tên “quá khứ” mà tôi ô thức không ngừng ngoái nhìn, song gã lại đột nhiên đuổi kịp, đứng trước mặt tôi, gọi tôi là “Bối Bối”, điều đó khiến con người vốn lạnh lùng là tôi không thể kìm lòng, đáp lại với nhiệt tình hơi quá thái. Tôi rất muốn gã dừng ở bên tôi lâu một chút, tuy bản thân tôi cũng không biết mình đang tìm cái gì, muốn tìm được cái gì.
Nụ cười bất ngờ nở trên môi Lộc Minh, trong mắt gã nhất định có rất nhiều vì sao nhảy nhót. Gã đang định cảm ơn thì bị Lâm Sâm cắt ngang.
“Vậy tôi cũng đi.”
“Cái gì?” Tôi nhìn sang Lâm Sâm, nghiêng đầu đợi gã nói rõ “cũng đi” nghĩa là gì?
Nụ cười của Lâm Sâm nở rất chậm, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét trên mặt gã từ từ giãn ra, như sóng nước loang dần: “Ca cũng đến nhà em, cậu ta ngủ trên sofa.” Gã chỉ vào Lộc Minh, sau đó chỉ vào mình, “Còn ca ngủ trên giường với em.”
Nhìn Lâm Sâm và Lộc Minh đứng trong phòng khách, tuy họ đều hơi gầy nhưng họ cao hơn hẳn chiều cao bình quân của đàn ông trên toàn quốc, cho nên khiến tôi hoàn toàn ý thức rõ rằng căn phòng của mình quả thực quá chật, có vẻ như phân chia không khí để thở cũng khó khăn.
Cho đến trước khi Lâm Sâm gọi tôi mang chăn tới, tôi vẫn cho rằng gã theo về nhà tôi chỉ là định đùa giỡn tôi.
“Đừng giở trò nữa.” Tôi giơ tay chống trán, thở dài, “Không ngủ được đâu.”
Lâm Sâm chìa hai tay, nhún vai nói: “Sao không ngủ được? Năm đó tôi, Mặc Mặc, Trịnh Phi đều ngủ được đấy thôi.”
Trước đây đúng là từng có chuyện đó. Trịnh Phi với tôi ngủ trên giường, Lâm Sâm và Mặc Mặc ngủ trên sofa. Sofa nhà tôi là loại sofa kiểu cũ, gồm một chiếc ghế dài và hai chiếc ghế đơn, chiếc dài có thể ngủ được một người, còn hai chiếc đơn ghép lại cũng có thể xoay xỏa ngủ tạm.
“Hồi đó cậu với Mặc Mặc suốt đêm không ngủ được còn gì?” Tôi nói.
“Nếu thương thì cho tôi lên giường ngủ.”
“Biến!”
Lâm Sâm phớt lờ, tay chống đầu, nằm nghiêng trên sofa, tay kia đập xuống bên cạnh, bảo Lộc Minh: “Ngồi xuống đây!” Cứ như mình là chủ nhà. Lộc Minh ngoan ngoãn ngồi xuống, Lâm Sâm lập tức một tay quàng cổ, một tay nâng cằm gã, nở nụ cười tuyệt đẹp của gã, nói: “Đêm nay chú ngủ với anh.”
Hình như không có kinh nghiệm trước những trò trêu chọc của đàn ông, Lộc Minh ngồi cứng đơ, rụt cổ, cười bẽn lẽn, “Làm phiền anh Tiểu Sâm.”
“Anh Tiểu Sâm” là cách xưng hô mà Lâm Sâm yêu cầu Lộc Minh gọi, tuy tôi đã nói “Mặc kệ hắn!” nhưng cậu bé vẫn thật thà làm theo.
Nhìn hai mỹ nam có khuôn mặt nhọn tự nhiên chỉ tồn tại trong tranh biếm họa thiếu nữ, đang chí chóe chen lưng huých vai nhau trước mặt, một kẻ dâm tà, một kẻ ngoan hiền. Đáng tiếc, tôi không phải đàn bà lẳng lơ, nếu không lúc này chắc đã xúc động đến vỡ tim. Tôi đang ngán ngẩm bảo Lâm Sâm nhích ra xa một chút đừng làm người ta khiếp sợ, người ta sẽ không biết trên đời vẫn có đàn ông chính trực, thì có tiếng Đổng Bân từ bên ngoài vọng vào.
“Lăng Bội, mở cửa.” Bên ngoài chàng vừa đập cửa vừa nói: “Anh nghe thấy tiếng em rồi… em mở cửa đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Sâm không hổ danh là kẻ vụng tình chuyên nghiệp, gã bật dậy như phản xạ có điều kiện, kéo Lộc Minh định tìm chỗ trốn, tôi đứng lên lừ mắt với gã: Trốn con khỉ!
Lâm Sâm nhếch mép, tôi hiểu ngay ý gã: hai gã đàn ông chung phòng với tôi,để Đổng Bân nhìn thấy không hay, trốn là thượng sách!
Tôi lập tức trợn mắt lườm: Trốn con khỉ! Bà chị đây chính đại quang minh là gái nhà lành, để mi trốn, nhỡ Đổng Bân phát hiện có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng nhơ! Trao đổi bằng ánh mắt xong xuôi, tôi phảy tay về phía sofa ý bảo cứ đàng hoàng ngồi đó là được rồi, sau đó đi ra mở cửa.
Đổng Bân sắc mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu như mấy trăm năm chưa gặp bước vào nhà, Lâm Sâm và Lộc Minh đang sánh vai ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, bộ dạng cực kỳ thiếu tự nhiên, chàng bất ngờ sững người, rồi băn khoăn chau mày.
Không muốn bị hiểu lầm, tôi nhanh trí chỉ Lộc Minh nói: “Để em giới thiệu, đây là Lộc Minh, đệ tử ruột của Lâm Sâm, họ có việc ở gần đây, vào đi nhờ nhà vệ sinh.”
Lâm Sâm cũng phụ họa giơ móng vuốt chó sói đặt tay lên vai Lộc Minh, còn Lộc Minh cũng hiểu ý bẽn lẽn vẫy tay với Đổng Bân.
Đổng Bân tuy bán tín bán nghi về lý do hai người đàn ông nửa đêm xuất hiện trong phòng tôi, nhưng đang có chuyện muốn nói nên không có thời gian nghĩ nhiều, chàng lập tức kéo tay tôi: “Anh có chuyện muốn nói với em, ở đây không tiện.” rồi đi ra cửa.
Vì chàng ít khi hành xử cứng rắn như vậy nên khi tôi bừng tỉnh, thì người đã yên vị ở trên xe của chàng.
Mấy phút sau, xe rẽ vào đường vành đai, tôi hơi hoảng, nhìn nửa bên mặt cực kỳ nghiêm trọng của Đổng Bân, há miệng định nói nhưng không biết nói gì. Xem ra lòng chàng đầy u uất, tâm tư. Tôi thầm nghĩ, chàng mất tích mấy ngày vừa rồi có phải là vì càng ngày càng tức bởi thái độ của tôi hôm chất vấn chàng, có phải bây giờ chàng định tiền dâm hậu sát!
Sáng sớm hôm sau, do tối hôm trước không mang chìa khóa và điện thoại, cho nên cái cảm giác về nhà mình mà phải gõ cửa thật khó tả, lại thêm Lộc Minh mắt nhắm mắt mở, ra mở cửa hỏi, “Đã về rồi à.” Cảnh tượng này càng ly kỳ như phim khoa học viễn tưởng.
Mái tóc rối của gã dựng ngược, chắc do nằm nghiêng nên một bên má đỏ hồng, gã mặc áo phông trắng thùng thình và quần dài thể thao vải bông, trông thuần phác, giản dị như cậu học sinh trung học, khiến tôi có chút ngẩn ngơ, bất giác giơ tay vuốt lại mái tóc rõ ràng đã chải kỹ càng trước khi rời khỏi khách sạn.
“Lâm Sâm đâu?” Đã ngủ dậy chưa? Gã còn phải đi làm mà, tuy công ty quảng cáo nơi gã làm chính là công ty của bà vợ cả gã. Tôi liếc vào sofa, chỉ thấy chăn gối ngổn ngang, lại nhìn vào cửa phòng ngủ mở toang, bên trong cũng không thấy ai.
“Anh Tiểu Sâm đợi đến gần sáng vẫn chưa thấy em về nên đi rồi.” Lộc Minh gãi đầu, đi đến sofa vừa gấp chăn vừa nói, “Anh ấy nhắn khi nào em về thì bảo em gọi anh ấy.”
Tối qua điện thoại của Đổng Bân đổ chuông liên tục, đều là Lâm Sâm gọi, nhưng Đổng Bân chỉ nghe một lần, buông một câu: “Tôi sẽ không làm gì cô ấy.” Cúp máy xong, các cuộc tiếp theo chàng không nghe.
Nơi Đổng Bân tự quyết định đưa tôi đến qua đêm là khách sạn Lệ Tuấn. Mỗi khi tôi và Mặc Mặc đi qua đây, nhìn tòa kiến trúc hoành tráng, nguy nga, Mặc Mặc luôn xuýt xoa, khách sạn này mới thực sự phù hợp dành cho những đôi tình nhân lãng mạn động phòng, và thề rằng: “Kiếp này nhất định phải thuê được một phòng trong đó, chơi một phen thật đã.”
Tiểu thị dân như tôi, lúc bị chàng kéo vào đại sảnh thênh thang, lộng lẫy và sang trọng, chân bỗng run run, vừa bước vào phòng, nhìn quanh trang trí theo phong cách Baroque[2], các đồ vật đều màu trắng cổ điển, chân tường viền màu vàng, chiếc giường rộng kiểu trụ đứng có lồng chụp sang trọng rộng thang, trên có đống gối satanh màu vàng, nền trải thảm Ba Tư họa tiết phức tạp nhưng gây choáng nhất vẫn là những lẵng hoa hồng tươi rói được xếp theo thế núi ôm biển, lấy giường làm trung tâm. Tôi bất giác thầm rên, như thế này nếu lát nữa Đổng Bân nổi thú tính, sau khi tôi báo cảnh sát, lúc người ta đến hiện trường liệu có tin có người bỏ ra khoản tiền khủng thuê căn phòng này chỉ để cưỡng dâm không?
[2] Phong cách kiến trúc của Ý thế kỷ 17-18, tạo hình tự do, màu sắc mạnh.
Sau khi Đổng Bân không nói không rằng ấn tôi ngồi lên giường, chàng lùi nửa bước lặng lẽ nhìn tôi nửa giây, đột nhiên cởi chiếc áo giắc két da trên người, không đợi tôi kịp hét lên câu kinh điển trong những bộ phim thị trường “Anh định làm gì?” đã đè tôi xuống.
Chàng hôn tôi một cái hôn dài nhất, nóng bỏng nhất từ ngày chúng tôi cặp với nhau, cắn môi tôi đau điếng. Mặc dù chàng đã chống một tay, nhưng quá nửa người chàng đè lên tôi, vẫn khiến tôi không thở nồi, nặng khủng khiếp.
“Lăng Bội… Lăng Bội…” Chàng vừa hôn vừa không ngừng thì thầm gọi tên tôi, hơi thở nặng nề liên tục phả vào má, vào cổ tôi, nóng hôi hổi, tôi hoảng sợ.
Tôi rất sợ chàng.
Tôi quá sợ con người chàng lúc này.
“Đừng, Đổng Bân! Đừng, không nên.” Lúc đầu tôi còn cố đẩy chàng ra, miệng cố nặn nụ cười nhạt kiểu như “được rồi, được rồi, đừng đùa nữa”, nhưng Đổng Bân như khối đá khổng lồ không động đậy. Đến khi tay chàng thò vào trong áo tôi sờ soạng, mò mẫm trên da thịt tôi, nỗi sợ hãi như sóng triều ập đến khiến tôi ngạt thở, không kìm được tôi đã giáng cho chàng một cái tát, tôi run run quát to, “Đổng Bân!!!”
Chàng dừng lại.
Sau đó tôi nhìn thấy mặt chàng đầy nước mắt, “Anh sắp mất em rồi…” Chàng mở to mắt nhìn tôi, những giọt nước nối nhau, từng giọt, từng giọt rơi xuống: “Anh sắp mất em rồi!”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào lại khóc như một đứa trẻ tuyệt vọng như thế, lòng xao động trước cảnh tượng đó, tôi quên bẵng tình cảnh của mình, chỉ kinh ngạc, im lặng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chàng.
“Anh sai rồi, anh sai thật rồi, anh chỉ muốn có em, anh yêu em, Lăng Bội, anh yêu em thật. Anh đã sai rồi, chúng mình đừng chia tay được không?” Trong mắt tôi, chàng luôn tồn tại như một người đàn ông điềm tĩnh vững vàng, giờ đây đã suy sụp tựa như chiếc ly thủy tinh rơi từ trên cao, vỡ tan tành. Chàng vẫn không ngớt cầu xin: “Anh không muốn chia tay em, Lăng Bội, chỉ cần có em, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, đừng nói một, hai nhát dao, bắt anh phải làm kẻ tiểu nhân đê tiện nhất trên đời, bắt anh chịu trăm ngàn nhát dao.”
“Đừng khóc nữa!”
“Lăng Bội, anh thật bỉ ổi, quá bỉ ổi, nhưng anh, anh đối với em…”
“Đừng khóc nữa!”
Nước mắt cay mặn làm Đổng Bân nhắm mắt, cắn chặt răng và nói: “Anh yêu em.”
“Được rồi… đừng khóc nữa được không?” Tôi khó khăn rút hai tay bị ngực chàng đè lên, nâng mặt chàng, dịu dàng an ủi, “Nhìn em, Đổng Bân, hãy nhìn em.”
Có một người bấy lâu kiên trì yêu ta, ta đi với người khác, vẫn chờ đợi ta với niềm hy vọng mong manh, người ấy quẳng đi tất cả danh dự để yêu ta, chiều chuộng ta, sẵn sàng nhận nhát dao vì ta, đổ máu vì ta, người ấy tốt như thế, dù biết ta không yêu nhưng vẫn tốt như thế, không dao động, không nản lòng. Ta còn muốn gì? Ta có tư cách gì chà đạp người ấy? Liệu ta có tìm được người nào tốt hơn không?
Tôi nhìn đôi tròng đẫm nước mắt của chàng tựa vầng trăng tròn dưới đáy hồ, nói: “Em không nói là muốn chia tay.”
Thực ra, kẻ đê tiện là tôi, luôn luôn là tôi.
Suốt đêm tôi vỗ về Đổng Bân, để chàng tin rằng tôi sẽ không chia tay, cho nên lúc này tôi có phần thảng thốt, mà Lộc Minh cũng nhận ra hình như tôi rất khác so với lúc gặp mặt hôm qua, gã ngập ngừng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tôi ngơ ngẩn trả lời: “Không sao, em đang nghĩ hôm nay đưa anh đi đâu chơi, nhưng phải gọi đến công ty xin nghỉ đã.”
“Không cần phải xin nghỉ vì anh, em cứ đi làm, một mình anh đi dạo loanh quanh cũng được.”
“Không sao đâu, chỗ em làm rất thoải mái, làm phiên dịch không nhất thiết phải đến công ty.” Tôi không biết vì sao mình luôn lảng tránh ánh mắt Lộc Minh, không muốn nhìn thẳng vào mắt gã.
“Ờ.” Nghe tôi nói vậy, gã cúi xuống nhặt chiếc ba lô để cạnh sofa, loạt soạt tìm vật gì trong đó.
Biết gã không còn nhìn mình, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đi vào phòng ngủ thay quần áo thì lại bắt gặp ánh mắt gã nhìn theo, hồn hậu và trong trẻo.
“Bối Bối…” Có lẽ cảm thấy câu mình sắp hỏi quá riêng tư, gã ngập ngừng rồi mới mở miệng, “Người tối qua đưa em đi là người yêu của em à?”
Khi thấy Đổng Bân đã bình tĩnh trở lại, tôi đề nghị rời khỏi khách sạn thì chàng lập tức quỳ một chân, cử chỉ khiến tối hốt hoảng. Tôi đang định nói em có tuổi rồi, không chịu nổi những cú sốc liên tiếp, không phải anh định cầu hôn em chứ?
Quả nhiên, chàng rút ra chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm, mở nắp, bên trong là chiếc nhẫn gắn viên kim cương bằng hạt đỗ vàng.
“Lăng Bội, xin em hãy lấy anh.”
Nghĩ đến thái độ trang trọng gần như thiêng liêng, không thể nào xúc phạm của Đổng Bân khi nói câu đó, tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào Lộc Minh trả lời chắc nịch: “Đúng, anh ấy là người yêu của tôi.”
Rất kỳ lạ khi nói ra câu đó, tôi lại phải dốc toàn bộ can đảm.
Không đợi Lộc Minh có phản ứng gì, tôi nhấc điện thoại gọi cho Lâm Sâm. Tên quỷ sứ đó vừa nghe đã phang một câu khiếm nhã: “Em vẫn còn trinh đấy chứ?”
“Đổng Bân cầu hôn tôi.” Tôi phớt lờ đi câu hỏi của gã, kể luôn với gã cao trào của màn kịch vừa xảy ra ở khách sạn. Đầu bên kia, Lâm Sâm yên lặng.
Tôi tưởng thế nào gã cũng bày tỏ quan điểm về vấn đề này, cuối cùng như sợ đầu óc của tôi lúc này còn chưa đủ loạn, gã lạnh lùng cảnh báo tôi đề phòng quả mìn nhỏ bên cạnh có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Lộc Minh vẫn còn ở chỗ em chứ? Đừng giả vờ không nhận ra.” Lâm Sâm nói tiếp “Thằng nhóc ấy thích em.”
Tôi biết. Tôi nhìn về phía Lộc Minh, cùng lúc ấy gã đang chăm chú quan sát từng cử động của tôi, sở dĩ tôi bối rối trước mặt gã lúc vui, lúc hơi hoảng, lúc muốn né tránh, lúc lại muốn đến gần, chính là bởi vì khi nhìn tôi, đôi mắt gã sáng long lanh, ở cậu bé này mọi thứ đều hiện hết lên mặt.
Gã quá hồn hậu, quá trong sáng. Con người gã không có bí mật, không có từng trải, không có những ám ảnh, không có quá khứ, giống như vị hoàng tử từ trên không hiện ra để hoàn thiện giấc mơ, như cậu thiếu niên không sợ hãi gì hết trong truyện cổ tích luôn có kết cục viên mãn, lúc nào cũng có thể cưỡi gió đến, cưỡi mây đi.
Mỗi khi Lộc Minh nhìn tôi, nói chuyện với tôi, đứng bên cạnh tôi, trái tim tôi lại run nhè nhẹ.
Rất có thể, tôi cũng hơi thích gã, giống như thích mọi cái đẹp trên thế giới này.
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau