Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ừ khi bắt đầu hiểu biết, không hiểu nguyên nhân gì, mãi đến trước năm lớp bốn, tôi chưa từng được mặc váy.
Nhưng chiếc váy nền xanh điểm hoa vàng nhỏ xíu thực sự rất đẹp, tôi lén mặc, lòng thầm mong mấy đứa con trai trong lớp hay bắt nạt tôi, hôm đó không để ý mà buông tha cho tôi.
Đáng tiếc, sự việc không được như mong đợi, bọn chúng vẫn cứ tiến đến như mọi ngày, chiếc váy bị tốc lên rất cao.
Trong giây phút đó, tôi nhìn thấy những cánh hoa vàng nhỏ xíu cũng nát vụn trên không. Tôi cố sức giữ chặt váy che đùi, qua đôi mắt đẫm nước nhìn thấy Lạc Nhạn, bọn con trai trong lớp không bắt nạt con bé đó chỉ bắt nạt tôi, chỉ vì nó có mái tóc dài như công chúa, còn tôi bị cắt cụt ngủn như tóc con trai, để bà nội dễ chải đầu cho tôi. Có lúc lý do của bọn trẻ con chỉ đơn giản có vậy.
Lại nhìn sang bên cạnh Lạc Nhạn, Lâm Sâm đứng yên nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.
Giây phút đó toàn thân tôi nóng rự vì cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm.
Tôi chạy ra khỏi phòng học, nghe thấy tiếng chuông báo vào lớp vang trên đầu, ngồi co ro ở một góc sân thượng khu lớp học, mặt đẫm nước, chỉnh lại cái váy xệch xoạc vì bị bọn chúng lôi kéo.
Sau đó, Lâm Sâm xuất hiện trước mặt tôi, gã nhất quyết cho rằng tôi khóc thảm thương như thế là bởi vì trong váy có một bí mật không thể tiết lộ.
“Bối Bối.” Lâm Sâm nhầm chữ Bội tên tôi thành Bối, sau khi tôi đính chính, gã cũng không sửa, vẫn gọi như thế đến tận bây giờ. Gã vừa gọi tôi vừa ngó qua hàng lan can chỉ cao hơn gã một chút, nhìn xuống dưới hỏi: “Ấy định nhảy lầu à?”
“Không, sợ lắm, chỉ nhìn xuống là tớ đã chóng mặt.”
“À, cái đó gọi là chứng sợ độ cao!”
Bởi vì gã nói như vậy, cho nên một thời gian dài tôi ngây thơ tưởng rằng gã học vấn vô cùng uyên bác, bây giờ tôi thường mắng gã vô dụng.
“Tớ không nghĩ quẩn vì một việc vặt như thế.” Khi nói vậy, tôi mơ ước mắt mình giống như cái máy scan soèn soẹt quét qua mặt gã, một khuôn mặt đến là đẹp hèn chi ngày nào cũng dụ cả bầy con gái vo ve vây quanh như đàn ong.
Gã lại hỏi tôi: “Ấy có tức không?”
“Đương nhiên là tức, chỉ muốn nện cho chúng một trận.”
“Vậy thì nện đi, nện tơi bời từng đứa bắt nạt ấy.”
“Ừ… nếu Shera[1] có thể đến dạy cho chúng một bài thì tốt.”
[1] Nhân vật chính trong phim hoạt hình Shera.
“Kẻ xấu sẽ có cảnh sát Bravestarr[2] dạy chúng, dùng sức mạnh của gấu.”
[2] Trong phim cảnh sát trưởng Bravestarr.
Mãi đến bây giờ, thần tượng của Lâm Sâm vẫn là viên trinh sát trưởng Bravestarr có đôi mắt của chim ưng, đôi tai của sói, tốc dộ chạy của báo và sức mạnh của gấu, còn thần tượng của tôi là chị mỹ nữ Shera.
Kết quả là, chúng tôi ngồi ở một góc tường mới quét sơn xanh của sân thượng khu lớp học, tranh cãi kịch liệt xem cảnh sát trưởng Bravestarr và công chúa Shera ai giỏi hơn, bỏ qua bộ phim hoạt hình phát vào giờ vàng sáu rưỡi hàng ngày.
Khi chúng tôi nhận ra đến lúc về nhà thì trên sân trường đã vắng ngắt chỉ còn tiếng gió. Bây giờ nghĩ lại cái sân trường chìm trong hoàng hôn trông quá cũ kỹ, thảm hại, trong không khí chỉ toàn cát, vít chặt lấy mắt. Nhưng hồi ấy, tôi nhìn cảnh đó mà lòng âm thầm vui vô cớ, nghiêng mặt nhìn Lâm Sâm, nét mặt gã có một vẻ trang trọng kỳ lạ.
Gã nói: “Kẻ xấu đáng bị đánh, ấy nên đánh chúng.”
“Nhưng tớ sợ.”
“Sợ gì? Sợ chúng mách cô giáo à?”
“Ừ. Có lẽ sợ thế thật.”
“Vậy thì tớ mách ấy một kế.” Gã ranh mãnh nháy mắt với tôi, “Trước mặt cô giáo, ấy cứ khóc toáng lên.”
“Nếu tớ không khóc được thì sao?”
“Thì vòng tay ra sau lưng, tay trái cấu tay phải, cấu thật mạnh, ấy sẽ khóc được.” Nói xong, Lâm Sâm kéo tay áo lên, cho tôi xem cánh tay phải của gã đầy vết bầm sưng đỏ, hiên ngang nâng cao cánh tay, “Ấy cứ khóc, vừa khóc vừa kể với cô, bọn chúng bắt nạt ấy thế nào. Ấy đáng thương thế nào cứ nói hết ra, càng thảm thiết càng tốt. Giống như cô giáo dạy chúng mình làm văn ấy, phải biết vận dụng thủ pháp cường điệu hóa.”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Buổi học tiếp theo, bọn con trai quả nhiên lại nghiêng đầu nhòm ngó, từ từ tiến lại phía tôi.
Tôi cố ý mặc quần thể thao gọn gàng và chiếc áo cũ, bọn chúng còn chưa áp sát, giơ cánh tay khẳng khiu lên, tôi đã ra tay trước, vung một cú đấm.
Hồi tiểu học, bọn con gái thường cao hơn bọn con trai một chút, hình như cũng khỏe hơn một chút. Khi nắm đấm chắc nịch của tôi thụi thẳng vào cái bụng mềm mềm của một đứa trong bọn, tôi vui sướng phát hiện, thì ra tay tôi dài hơn tay gã khá nhiều, chân cũng vậy. Thì ra bọn chúng yếu hơn tôi nhiều. Thằng nhãi bị cú đấm của tôi lập tức ôm bụng kêu oai oái, cúi khom khom, nước mắt lưng tròng.
Thời gian như bỗng dừng đột ngột, lớp học cơ hồ cũng đột ngột im phăng phắc, tôi không có thời gian nhìn những bộ mặt kinh ngạc xung quanh, lại tiến thêm mấy bước, nhằm vào chỗ mà hai tay cậu ta đang giữ khư khư, đá tiếp một cú, theo cách nói của thầy giáo, là vận dụng hết sức lực uống sữa, trên thực tế tôi không hiểu tại sao uống sữa lại phải mất nhiều sức như vậy.
Cảm giác ngọt ngào lâng lâng trong lòng, tôi biết cảm giác này uống bao nhiêu ngụm sữa cũng không có được. Khuôn mặt cười của tôi lúc đó, nhiều năm sau Lâm Sâm còn nhiều lần nhớ lại, gã quả quyết, đó là nụ cười u ám nhất, sợ hãi nhất mà gã từng chứng kiến, lòng can đảm của gã cũng có thể bị tôi dọa cho sợ chết khiếp, lủi mất tăm.
Tôi thở hổn hển, vừa thở vừa đánh, vui trào nước mắt.
Cuối cùng, không cần phải dùng thủ đoạn cấu tay mà Lâm Sâm đã bày cho, bởi vì đứng trước mặt cô giáo tôi khóctự nhiên, như mưa như gió. Cô chủ nhiệm trẻ tuổi không biết làm thế nào, đành an ủi dỗ dành tôi, ánh mắt cô sau đôi kính trắng, tỏ ra vô cùng hốt hoảng.
Tôi nghẹn ngào kể với cô tường tận sự việc tôi bị bắt nạt thế nào. Tôi cảm thấy khuôn mặt bé nhỏ khó coi của mình lúc đó nhất định sẽ càng nhăn nhúm xấu xí vì không biết mình giả vờ hay là tủi thân thật sự, nhưng có lẽ nó hoàn toàn có tác dụng dọa người khác.
Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng không mắng mỏ gì, chỉ nhẹ nhàng an ủi tôi. Quay lưng giận dữ quát mắng mấy đứa con trai cậy khỏe bắt nạt tôi, ngoài phạt đứng ở hành lang và viết kiểm điểm, thậm chí cô còn thông báo với bố mẹ chúng.
Sau sự việc đó, cuộc sống trong trường của tôi cuối cùng cũng sóng yên biển lặng cho đến hết thời trung học. Bởi vì tôi nắm chắc hai loại vũ khí để đương đầu với mọi rắc rối: đó là bạo lực và nước mắt.
Mặc dù bây giờ đã ngoan hiền từ lâu, nhưng trước khi đi du học Nhật, tôi quả thực có một thời gian dài là một thiếu nữ không ngoan.
Tôi đứng trong phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bất giác lại nghĩ, mình đã trở nên yếu đuối rồi.
Nếu là trước đây, tôi có chịu để cho một gã say xỉn dồn vào cảnh này không? Ngay khi Đại Long bước vào cửa, tôi sẽ nhân cơ hội gã đang cúi lom khom mà tung một cú đá tuyệt hậu. Nếu vậy tôi đã không ngồi đây đợi gã đàn ông không đáng tin nhất thế giới đến cứu mình.
“Bối Bối! Ngủ rồi à? Hay là chết trong phòng tắm rồi?” Lâm Sâm vẫn lẩm bẩm như hát ngoài cửa, thái độ lơ đãng đó quả thật có thể khiến người ta hình dung gã đang nghịch móng tay: “Này, không mở là tôi tông cửa xông vào đó.”
Xông vào đi, ông nội! Tôi bị gã hành hạ khóc không ra nước mắt, nếu tiếp tục dùng dằng, thì vào mà lượm xác tôi.
“Ôi chao!” Lâm Sâm đột nhiên hét lên, khiến tôi giật nảy mình, chắc chắn cũng làm gã Đại Long trong phòng hốt hoảng nhảy dựng: “Bối Bối à, Bối Bối, cô em không phải là con vịt vừa gặp tiên là bỏ trốn biệt đấy chứ!”
Đợi đến lúc ra khỏi cánh cửa này… Tôi sẽ giết gã, may mà câu tiếp theo của gã còn tạm được: “Ca ca sẽ báo cảnh sát!”
Sau đó là khoảng im lặng ngắn, có lẽ Lâm Sâm đang gọi điện thoại. Khi gã vừa há miệng nói “A lô”, Đại Long cuối cùng mất hết kiên nhẫn, lặng lẽ mở toang cửa, giơ tay gạt Lâm Sâm mặt mày hốt hoảng sang một bên, bỏ chạy.
Tôi thở hắt một hơi dài, bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lâm Sâm đang lắc lắc ngón tay nhìn tôi vẻ đáng tiếc: “Bối Bối, khẩu vị của cô em… oái!”
Gã chưa nói hết, bởi vì bị tôi huých khuỷu tay vào ngực, vội ngậm miệng.
“Chết tiệt, sao giờ mới quay về?” Tôi vừa nói vừa lục sắc lấy di động, thấy người gọi là Phùng Tuấn, bất giác giơ tay bóp trán, bởi vì huyệt thái dương đau âm ỉ.
“Nếu ca ca không làm hỏng việc của cô em, có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Khi gã chúi người ngó vào điện thoại trên tay tôi, tôi quả quyết cúp máy, lườm gã một cái.
Gã nhún vai, thành thật khai báo, thì ra lúc ở tiệc cưới, gã để ý thấy Hách Đại Vĩ và Đại Long mắt liếc về phía tôi, ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Ca thấy gã đầu trâu béo phị đó mặt gian gian, sợ hắn đến tìm em, vốn định nhắc em một câu.” Lâm Sâm nói: “… nhưng lại quên mất. Vừa nhớ ra liền quay về, thật là về sớm không bằng về đúng lúc. Suýt nữa em trở thành cô dâu của Trư Bát Giới.”
Tôi chẳng buồn tiếp lời gã, bụng thầm nghĩ, là Hách Đại Vĩ xúi giục sao? Tên khốn này… “Hi hi, nghĩ gì vậy? Đợi em kiếm được cái giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần miễn truy cứu trách nhiệm hình sự rồi tính tiếp hả?” Lâm Sâm quàng tay ôm tôi, lúc này tôi nghiến răng trèo trẹo, “Không ổn rồi, tối nay không thể để cô em một mình, trông bộ dạng cô em thế này hình như sắp đốt nhà, giết người.”
Vì không muốn làm tổn hại đến nhân dân Thiên Tân, Lâm Sâm quyết định liền lái xe đưa tôi quay trở về Bắc Kinh ngay trong đêm.
Sau khi tôi lên xe, gã gọi cho Trịnh Phi hỏi cô ta đang ở đâu, sau đó lái xe đến trung tâm thành phố. Nhìn các con phố đi qua, tôi đoán cuối cùng chúng tôi sẽ đến quán bar của Gay.
Đã là bạn của Mặc Mặc, tôi không thể không đến quán bar của Gay, cho nên khi bước vào cái quán không lớn lắm kia tôi cũng không cảm thấy có gì lạ, ở đây ánh sáng lờ mờ, chỉ có trên sân khấu đèn laser quay đảo như con rắn nhảy múa điên loạn, góp mặt ở đây là đàn ông các độ tuổi, phụ nữ cũng không ít.
Rượu tồi, thuốc lá hàm lượng khói trên 12 gram, mùi nước hoa bị mùi mồ hôi đánh bạt, người với người dính chặt, tất cả hòa trộn, tạo nên cái mùi hỗn tạp trụy lạc của “quán bar”, xông thẳng vào các cảm quan của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Mặc chính là trong cái khe nứt của thế giới.
Khe nứt của thế giới là quán bar, bắt đầu hoạt động từ sáu giờ chiều hôm trước đến sáu giờ sáng hôm sau. Tối thứ Sáu hàng tuần đều có ca nhạc hoặc trình diễn thời trang. Tôi và đám bạn thường tụ tập ở đó, sự ồn ào và hỗn loạn nơi đây phù hợp và hấp dẫn bọn chúng, còn tôi chỉ vì nhàn rỗi mà theo chúng đến.
Nhưng có lúc, tôi cũng có thể lý giải tại sao con người có thể chìm đắm trong tăm tối và ồn ào như vậy, không ai chú ý đến bạn, không ai bận tâm đến bạn, không ai trân trọng bạn. Tôi thường thấy những người bạn thường ngày nhút nhát nhưng khi nhập vào đám nhảy là như bị trúng tà, biến thành dã thú, lắc như điên, cọ sát, ép chặt vào cơ thể người lạ. Điều này rất tốt.
Quen Mặc Mặc là vì lúc đó nhóm của tôi gặp một nhóm khác, nhận ra người quen, liền ghép bàn ngồi chung. Đến khi bọn họ dần dần hòa vào đám nhảy, tôi mới để ý cả hai bàn chỉ còn tôi và một người ngồi đối diện.
Người đó gầy gò, thỉnh thoảng có ánh đèn xanh, đỏ quét qua mặt người đó, khiến tôi dần dần nhìn rõ, mái tóc đen dài, đôi mắt hẹp, môi mỏng đường nét đẹp, nhưng bị giảm giá trị trên khuôn mặt nghiệt ngã, cảm giác lãnh đạm, xa cách, nhưng cũng có thể coi là một người đẹp.
Khi người đó mở miệng nói “chào bạn” tôi vô cùng kinh ngạc, một người thần thái xinh đẹp như vậy mà lại là đàn ông.
Khi anh ta cười môi rung nhẹ, không giống cười mà giống như khóc.
Tôi hỏi anh tên gì? Anh ta trả lời gì đó, tôi hoàn toàn không bận tâm, bởi vì tôi đã quyết định sẽ gọi anh ta là Mặc Mặc.
Đến tận bây giờ, khi tôi gọi anh ta như thế, lòng vẫn thầm đắc ý.
Cái tên này thực tế rất phù hợp với anh ta, trầm mặc, màu đen.
Sau khi hỏi tên tôi, Mặc Mặc hơi nghiêng người về trước, ghé mặt nhìn tôi nói: “Bạn mang đến cho tôi một cảm giác.”
Tôi nói: “Nhìn anh, tôi cũng có một cảm giác.”
Lúc này rất kỳ lạ, trong cái khe nứt này của thế giới, mọi người đều phải gào lên nói chuyện với nhau, giọng to như binh lính gào trên chiến trường. Chỉ có tôi và Mặc Mặc nói nhỏ, nhưng đều có thể nghe thấy từng lời của nhau.
Giọng anh ta rất thanh và dịu dàng, giống như một con chim nhỏ, dùng cái mỏ bé xíu cất tiếng hát véo von.
Mặc Mặc nhìn tôi nói: “Bạn, chẳng muốn gì hết.”
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, cười khiêu khích: “Còn anh, chẳng có gì hết.”
Nghĩ lại, mẩu đối thoại có thể khiến những người hiện tại không nhịn được cười kia, đích thực là cao trào nhất trong đời mà tôi giả vờ buộc phải nói ra, quả thật có thể lấy làm lời thoại cho phim của Vương Gia Vệ[3].
[3] Diễn viên, đạo diễn Hồng Công nổi tiếng.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, trong bầu không khí đó, lời nói ra từ miệng của hai con người trẻ tuổi bệnh hoạn tưởng mình bị cuộc đời dày vò người đầy thương tích lại không hề kỳ lạ chút nào. Thậm chí khiến giữa tôi và Mặc Mặc nảy sinh một sự tương đồng kỳ lạ, cảm giác hai chúng tôi rất giống nhau, vì thế vừa gặp đã như quen từ lâu.
Mặc Mặc là chuyên gia tư vấn tâm lí, bao nhiêu người tìm đến anh ta để chữa bệnh, nhưng anh ta lại không thể chữa bệnh cho mình.
Anh ta chìa cho tôi xem những vết thương cũ, mới chồng lên nhau trên hai cổ tay: “Bạn xem, tôi đã thử tự sát, rất nhiều, rất nhiều lần.”
Sau đó, anh ta nhìn tôi nói: “Lăng Bội, tôi nghĩ bạn có thể chấp nhận tôi.”
Trong ấn tượng của tôi, Mặc Mặc luôn buồn rầu, ngay cả khi anh ta đang cười, trông cũng như đang nén nỗi buồn.
“Tôi có thể nhìn rõ nhiều người nhưng cuối cùng vẫn không sao nhìn rõ bản thân.” Anh ta nói với tôi, “Gia đình tôi theo Kitô giáo, cho nên từ khi bắt đầu hiểu biết tôi đã trung thành với niềm tin nơi thượng đế. Nhưng vị thần tôi yêu nhất lại nói tôi có tội, bởi vì tôi là Gay.”
Bằng ấy tuổi, anh ta chỉ thừa nhận yêu một người, đó là Hách Đại Vĩ, người đàn ông có khuynh hướng yêu đương bình thường, chẳng ra gì trong mắt chúng tôi, nhưng hoàn mỹ trong mắt anh ta.
Trên người anh ta từ trên xuống dưới là một bi kịch vừa hài hước vừa mỉa mai.
Tôi cảm giác một ngày nào đó anh ta sẽ chết thảm, chính Mặc Mặc cũng cảm thấy như vậy, cho nên cũng không quá tiếc đời, sống khùng khùng điên điên.
Anh ta thường đột nhiên phát cuồng ở chỗ công cộng, chẳng hạn như bây giờ, trên sân khấu vốn chỉ dành cho mấy gã đàn ông cơ bắp chỉ mặc cái quần bé bằng bàn tay, Mặc Mặc đang ôm cây cột sắt chọc thẳng lên trần nhà, người uốn éo, đầu lắc như điên, khiến mấy gã choai choai bán khỏa thân vốn để làm cảnh cho khách ngắm, băn khoăn đứng phía sau ghé tai nhau thì thầm, nhưng đám người vây quanh sân khấu lại như củi khô gặp lửa, vỗ tay ầm ầm, hú hò ầm ĩ, khiến Mặc Mặc càng hứng chí, anh ta bắt đầu cởi quần áo.
Càng gần sân khấu, âm thanh càng chát chúa dội vào đầu. Nhìn thấy Trịnh Phi đứng trong đám đông cũng hò reo cổ vũ, tôi túm cô nàng lôi ra, vừa định hét “Làm gì vậy?” thì phát hiện cô nàng đã say mèm, hai mắt ngây ngây đờ đẫn.
Tôi đành xốc Trịnh Phi lôi khỏi đám đông, đồng thời nói với Lâm Sâm, lúc này đang đứng một bên thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình: “Ông nội! Lên lôi anh ta về giao cho bà mẹ xử lý!”
Lâm Sâm cúi nhìn bộ comple thẳng tắp ôm sát người của mình, không muốn chen qua đám đông, nhưng vẫn nghe lời nhảy lên sân khấu, bởi vì gã có năng khiếu biểu diễn, rất cuốn hút người khác.
Đám đông bên dưới nhìn thấy gã duyên dáng, thậm chí vẫy tay rối rít, mỉm cười lộ hàm răng trắng, quả nhiên càng khấn khích, tiếng huýt sáo, tiếng hú, tiếng bình phẩm đủ kiểu rộ lên, có lẽ họ tưởng gã là bạn tình của Mặc Mặc.
Khi chúng tôi ra khỏi quán bar, gió đêm thốc tới, Trịnh Phi thậm chí chưa kịp tìm một góc tường đã “ọe” một tiếng, nôn thốc nôn tháo, khiến Lâm Sâm hốt hoảng lùi ba bước, miệng nhắc: “Cẩn thận nhé, đừng nôn cả đứa bé trong bụng ra đấy.”
Trịnh Phi nghe vậy, vội đứng thẳng người, lau miệng, lại lắc mạnh đầu một cái, vừa nói: “Có giấy không?” vừa đi về phía Lâm Sâm, bỗng lại “ọe” lần nữa, nôn ộc ra bên cạnh cái chân đi đôi giày đắt tiền của Lâm Sâm, lần này gã kêu thét như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Tôi mặc kệ hai người, khoanh tay nhìn Mặc Mặc, sắc mặt anh ta bình thản, mặc cho tóc bị gió thổi tung, rũ rượi như ma quỷ, điều này thật không thể tưởng tượng, Mặc Mặc vốn dĩ rất quan tâm đến mái tóc của mình, “Đầu có thể rơi, nhưng tóc không được rối” là nguyên tắc của anh ta.
“Anh uống bao nhiêu?” Tôi hỏi Mặc Mặc, nhưng hàm ý là anh hoàn toàn không say.
Mặc Mặc rút di động đưa cho tôi, chỉ liếc qua tên người nhắn tin, là tôi hiểu, vì sao vừa rồi anh ta không thể kềm chế, phát cuồng gây náo loạn quán bar.
Đây là nội dung tin nhắn:
Tôi vừa xóa số máy của anh trong di động của A Vĩ, từ nay anh ấy sẽ không gặp anh nữa, khuyên anh cũng biết điều một chút, đừng quấy rầy chúng tôi.
Có lẽ Miêu Miêu dùng điện thoại của Hách Đại Vĩ nhắn tin, cô ta muốn cắt đứt quan hệ giữa chồng mình và Mặc Mặc.
Thực ra, theo tôi như vậy lại tốt, cặp vợ chồng này chẳng lương thiện gì, Mặc Mặc không nên dính với họ. Nhưng tôi thấy Mặc Mặc đăm đăm nhìn màn đêm phía xa, mắt ngây ngây, đờ đẫn, bỗng có linh cảm chuyện này chưa thể kết thúc ở đây.
Cũng phải thôi, anh ta yêu ác nghiệt như vậy, làm sao có thể kết thúc.
Cuối cùng cũng vượt đèo, vượt núi về tới Bắc Kinh.
Thức dậy từ chiếc giường cao nửa mét, ngủ trên chiếc chiếu có tuổi đời hai năm được trải một tấm chăn bông, tôi hơi mơ màng không biết đây là đâu. Cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, sau khi nhận ra, hôm nay không cần đi xe điện đến Tsurumi làm cho quán thịt nướng, tôi bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho bố mẹ, hẹn với họ ngày về nước đoàn tụ gia đình.
Kết quả là hai con người bận rộn đó, một người ở Anh quốc, một người ở Vân Nam, họ đều nói, “Con nên đi thăm ông bà nội trước. “ờ ờ, vâng vâng” trả lời, sau khi cúp máy thầm nghĩ ít nhất nửa tháng nữa mới gặp hai vị đó, vậy là thở phào nhẹ nhõm.
Mối quan hệ giữa tôi và người trong nhà vẫn luôn khách sáo như khách, khách sáo đến mức nếu bị người ngoài nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Tôi vốn nên được coi là thế hệ triệu phú thứ hai. Nói không cường điệu, nhà tôi rất giàu, nói “nhà tôi” có nghĩa là cả nhà họ Lăng, họ hàng gần xa không tính, chỉ nói bố đẻ tôi, ông ta có bao nhiêu bất động sản, có bao nhiêu đồ cổ, tôi không biết cụ thể, nhưng khẳng định là có, không ít.
Mặc dù nói mọi người trong nhà đều có tiền, nhưng cũng ở mức độ khác nhau, lại đều là máu mủ ruột thịt, đều có mối lo thường trực liệu mình có bị thiệt thòi, cho nên cùng đề phòng nhau, đề phòng trở thành thói quen, bố tôi cũng vô tình bắt đầu đề phòng tôi.
Sau khi bố mẹ li hôn, tôi được gửi cho bà nội nuôi, có thể do không đích thân nuôi dưỡng tôi, nên bố tôi không thật có cảm giác tôi là con gái ruột của ông, ngoài việc hàng tháng gửi tiền nuôi tôi, ông hầu như không đến thăm tôi bao giờ.
Để giữ thể diện, tôi cũng không ngửa tay xin ông cái gì, thậm chí số tiền bốn mươi vạn Yên mang đi du học Nhật Bản cũng là của ông nội cho. Để có thể không phải cúi đầu trước bất kỳ ai xin tiền, tôi nhận làm thuê hai công việc, lúc bận nhất một ngày chỉ được ngủ hai tiếng, nhưng hài lòng.
Thân thể càng mệt mỏi, lòng càng mãn nguyện bởi “cảm giác trả thù” khó hiểu.
“Những người cung bọ cạp các vị thật đáng sợ, hận thù là động lực thúc các vị tiến lên.” Đây là nhận xét của gã Lâm Sâm cung nhân mã đối với tôi.
Hận thù ư? Không đâu. Nghĩ tới hận ai cái gì, tôi hoàn toàn mất hứng.
Cho dù…
Tôi sờ vào hạ sườn của mình, thỉnh thoảng nó lại đau âm Ử đó là chứng viêm xương sườn, lúc đi làm thuê cho một hiệu tạp hóa bên Nhật, để kiếm thêm ít tiền, tôi đã nhận làm ca đêm, vào lúc nóng nhất trong mùa hè, mỗi ngày phải chuyển hai trăm thùng đồ uống, vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, để lại chấn thương vĩnh viễn trên cơ thể tôi.
Trong thời gian rảnh rỗi, lúc học ở trường ngôn ngữ, ban ngày tôi làm thuê cho quán thịt nướng, buổi tối làm thêm ở hiệu tạp hóa, tôi nện giày cao gót đuổi theo xe điện, trên xe ngại ngùng rút cái gương nhỏ trong túi sắc trang điểm qua loa, sau đó hoặc đứng, hoặc ngồi tranh thủ chợp mắt chút ít.
Mặc dù vậy…
Tôi vẫn thi đỗ trường đại học JFOberlin.
Lúc nhận được thông báo nhập học, tôi có hoa anh đào của cả thế giới, chúng lấp đầy tôi, nâng tôi lên, dịu dàng phủ kín tôi.
Chìm trong niềm vui sướng như điên, tôi nhận ra một điều, cho dù tôi tích cóp được bao nhiêu tiền, và tôi sẽ nỗ lực thế nào để tiếp tục kiếm tiền, thì vẫn không thể nộp nổi tiền học phí, chỉ dựa vào bản thân là hoàn toàn không thể.
Tuy nhiên trong tay tôi là tờ thông báo nhập học của đại học JFOberlin! Tôi có thể xin tiền gia đình, dùng thẻ điện thoại quốc tế mua ở khu phố người Hoa.
Cháu về nhà đi. Mọi người đều muốn cháu trở về.
Người nhận điện thoại là cô tôi, bố tôi không biết ở đâu, cô ta lúng búng nói một hồi, nhưng tôi không để tâm lắng nghe. Bởi vì con số trên màn hình điện thoại liên tục nhảy, kích thích thần kinh của tôi, mỗi phút trôi qua đều là tiền mồ hôi xương máu của tôi. Là những đồng tiền tôi kiếm được khi thu dọn đống nôn mửa của khách, là những đồng tiền tôi rách toạc tay khi chuyển những thùng đồ trong đêm, là những đồng tiền tôi kiếm được khi da thịt mình bị bỏng vì cái xiên sắt nướng thịt đâm vào.
Không ai trả khoản học phí này cho cháu đâu. Bà cô tôi nói nhiều, nói dài như vậy, chính là ý này.
“Vâng!” Tôi “vâng, vâng” rồi gác máy.
Toàn thân ớn lạnh, lạnh đến mức từng cái xương cũng mềm ra.
Đó là cảm giác có ai đào một cái hố trên lớp băng dày ba thước, rồi núp vào xó tối, đợi tôi vô tình đi qua, bất thình lình rơi tõm xuống hố người đó lại lặng lẽ nhảy ra, bê từng tảng băng ném xuống hố, ném mãi, ném mãi, cho đến khi tôi chìm xuống tận đáy hố băng, cuối cùng kết thành một khối với biển băng đó.
Mặc dù vậy…
Tôi không biết nên hận ai.
Bởi vì trên thế giới này, không có ai được định sẵn là phải nợ ai, tôi cũng không nợ bất kì ai.
“Em nói em không cần bất kì ai? Em quá lạnh lùng, đó là bệnh, cần phải chữa. Trên thế gian này, một mình không thể sống được.” Khi tôi phát ra những tuyên ngôn đó, Lâm Sâm luôn đem cái lý luận: “Vũ trụ là một khu vườn hoa lớn” của gã để thuyết phục tôi, “Là những người cô đơn trên trái đất, chúng ta càng nên giúp đỡ lẫn nhau. Ví dụ khi em ở trong nhà vệ sinh mà lại không có giấy, lẽ nào không mong ca đứng ngoài cửa nhét cho tờ nhãn hiệu ‘Hai trái tim’[4]?”
[4] Tên một loại giấy vệ sinh của Trung Quốc.
Tôi không đồng ý quan điểm ngu si được hưởng thái bình như thế, không đáp lời gã.
Tôi cần mua một cái laptop. Chiếc máy bàn cũ của nhà hai năm trước vẫn còn dùng được, nhưng tôi muốn ngồi trên giường cũng có thể xem được gì đó. Chiếc vi tính tôi dùng bên Nhật, trước khi về nước đã tặng cho cô bạn cùng phòng, vì nguồn điện không thích hợp, mang về cũng vô dụng.
Đang nghĩ ra ngoài bằng cách nào đây, thì Đổng Bân gọi điện, khiến tôi vừa có phần ngạc nhiên vừa cảm thấy không ngoài dự đoán.
“Em muốn ra ngoài à? Anh sẽ mang xe đến đưa em đi.” Giọng của Đổng Bân vẫn vậy, thoạt nghe, đúng là giọng của người đàn ông tử tế hoàn hảo: hiếu thảo, quan tâm, thương vợ, yêu con, biết kiếm tiền, về nhà ngủ. “Anh đang trên đường đến nhà em, mười phút nữa sẽ tới.”
Tôi ước tính thời gian, thu xếp qua loa, sau đó xuống tầng đã thấy chàng đứng trong bóng râm dưới gốc cây, phía sau là chiếc Mazda 6 đã đi mấy năm vẫn được giữ gìn như mới.
Con người Đổng Bân xem ra khỏe khoắn hơn xưa tý chút, nhưng kiểu cười vẫn y nguyên, khi đi về phía tôi, chính khí trên người chàng có thể khiến yêu khí trên người tôi nếu có phải tìm đường cao chạy xa bay.
Tôi đã mấy lần khuyên chàng nên đi làm hòa thượng, chỉ mấy năm tu hành là có thể trở thành pháp sư hàng yêu trừ quỷ.
“Nếu em lấy chồng hoặc đã chết, anh sẽ xuất gia.” Chàng xưa nay dù nói đùa cũng nghiêm túc như thật, “Nếu không, anh vẫn theo đuổi em, cho đến khi em thành vợ anh.”
Loại người này, não vốn không hề có nếp nhăn.
Lúc theo đuổi tôi, chàng đã biết tôi có Phùng Tuấn là ông chồng chính thức đang sống chung chỉ chờ ngày cưới. Nhưng “Vẫn chưa cưới cơ mà!” chàng lấy câu này làm cờ phất lung tung, liên tục tấn công tôi, khiến Phùng Tuấn khi phát giác ra, ngấm ngầm nghi ngờ lòng chung thủy của tôi.
Thực sự nhẫn nhịn đến cực độ, tôi mới gọi người tẩn cho Đổng Bân một trận.
Sau đó có một tuần tạm dừng. Tôi nghĩ hoặc chàng bị trọng thương nằm liệt giường, hoặc là kẻ nhát gan.
Kết quả chàng thật sự là đàn ông, khi lại xuất hiện trước mắt tôi hoàn toàn như không có chuyện gì, khiến Lâm Sâm không ngớt vỗ tay khen. Tôi đành liều mạng an ủi chàng, mình có thể là bạn bè. Sau khi tiếp xúc một thời gian dài, thấy chàng không phải người xấu, có thể nói là quá tốt, tốt đến mức trên người không có mùi đời.
Thật là người dàn ông tốt thượng hạng, nhưng không hợp khẩu vị của tôi.
“Định mua ở đâu? Thế giới di động Zhongguancun[5] hay hiệu Apple ở Sanlitun[6]?” Đổng Bân vừa đi đến đã cầm luôn cái sắc của tôi.
[5] Siêu thị điện tử nổi tiếng ở Bắc Kinh.
[6] Khu thương mại, khách sạn, vui chơi ban đêm nổi tiếng ở Bắc Kinh.
“Đâu cũng được, một trung tâm điện tử nào đó.” Tôi thật sự không quen thấy đường đường một đấng nam nhi lại cầm túi sắc của phụ nữ, mặc dù Lâm Sâm vốn dĩ được lòng phái đẹp, cũng hầu như không cầm túi cho bạn gái, vì vậy vừa nói chuyện, tôi vừa nhăm nhe lấy lại cái túi.
“Để anh cầm cho.” Chàng không hiểu dụng ý của tôi, vừa mở cửa xe vừa nói: “Bên trong đựng gì? Sao nặng thế.”
“Toàn mỹ phẩm.” Tôi ngồi trên ghế phụ. Nghĩ lại ngày trước, chàng nhìn tôi nện giày cao gót trên phố, luôn miệng hỏi: “Mệt không? Hay để anh cõng?” Cho nên mới nói, chàng quá tốt, tốt đến lẩn thẩn.
Sau khi Đổng Bân lên xe, nhìn tôi nửa phút, với bộ mặt “đã kiểm duyệt xong” mới gật gù: “Hai năm không gặp, lại xinh đẹp rồi.”
“Cảm ơn!” Tôi không khách khí với chàng, vì chàng quá thật thà, “Anh cũng không già đi nhiều.”
Chàng cười chất phác, thỉnh thoảng vài câu về tình hình gần đây của tôi, sau đó bắt đầu liên tục nhận điện thoại.
Mặc dù xem ra giống người làm về tài chính, nhưng thực tế Đổng Bân chuyên thiết kế thời trang nữ cho một hãng thời trang lớn, ai thoạt nghe sẽ rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ kĩ cũng chẳng có gì lạ, bởi vì Đổng Bân là người đàn ông chính diện và thuần túy truyền thống do đó thẩm mỹ của chàng đối với phụ nữ hết sức bảo thủ, tao nhã hoài cổ.
Tôi nhìn thấy mẫu váy dài do chàng thiết kế, người phụ nữ phải đoan trang thế nào mới chịu nổi phong cách nền nã như vậy?
“Anh…” Tôi nhìn bản vẽ, không kìm được hỏi chàng: “Sao có thể thích em?” So với hình mẫu phụ nữ chàng thầm ngưỡng mộ, tôi quả thực là em gái Đài Bắc điển hình, loại chuyên lăn lộn trong cuộc sống đô thị ban đêm.
Đổng Bân lấy lại bản vẽ từ tay tôi, vừa nói một câu rất thật: “Kiểu này không hợp với em.” Vừa lấy trên bàn một hộp bút chì màu được sắp xếp cực kỳ ngay ngắn, chọn ra những gam màu tươi sáng nhất, bày trước mặt tôi, nhìn tôi với đôi tròng đen láy long lanh dưới cặp lông mày lưỡi mác, nói: “Chiếc váy thiết kế cho em, anh sẽ dùng những gam màu này.”
Trong một thoáng, tôi quả thực muốn lên giường với chàng vì chiếc váy tương lai kia.
May thay không bán mình vì một giây choáng váng nhất thời, sau khoảnh khắc vụt sáng bất chợt kia, Đổng Bân vẫn là người nhạt nhẽo nhất trong thế giới của tôi.
Chàng dùng điện thoại trao đổi công việc ngay bên tai tôi, tẻ ngắt như một bài hát ru rời rạc dài lê thê, cuộc trao đổi của chàng luôn khiến tôi phân tâm. “Ờ” câu tiếp theo là: “Vậy nhé” câu kết nhất định là: “Liên lạc sau” chàng còn chưa mở miệng đã có thể đoán ra câu tiếp theo sẽ là gì.
Giống như tôi biết hôm nay chàng xuất hiện nhất định sẽ chơi cả cây comple, hoặc là quần màu be, Đổng Bân là một người rất máy móc.
Như chuyện chàng thích tôi, cứ như con tàu hỏa chạy trên đườngay hình tròn, đã thành quán tính.
“Đi ăn nhé? Em thích ăn gì?” Chàng cúp máy.
“Anh bận điện thoại liên tục, hôm nay là ngày làm việc, anh làm gì có thời gian ra ngoài?” Tôi gần như biết rõ vẫn hỏi.
“Chẳng phải thấy em trở về, anh đã xin nghỉ đi gặp em sao.”
Vẫn cái tính có sao nói vậy.
“Em…” Đổng Bân ngập ngừng hỏi, “Chia tay Phùng Tuấn rồi à?”
“Đã biết còn hỏi?”
“Vẫn muốn xác nhận lại chút xíu.”
Tôi không trả lời, chàng cũng không nói nữa, ngón tay trỏ gõ đều đều trên vô lăng.
Tôi nhìn con dao bổ dưa hấu sáng loáng trước mặt đang nhằm vào tôi bổ tới.
Ngay lập tức chưa hiểu là chuyện gì. Tại sao một chị gái già như tôi lại trơ trọi một mình đứng trên bãi đỗ xe ngầm? Thế chẳng phải là muốn có người đến cướp tiền cướp cả mình đi sao! Nếu không sợ hãi đến mụ mẫm, tôi thật lòng muốn nhảy dựng lên chửi cho bọn trị an dưới chân hoàng thành sao có thể để cho đạo đức xã hội ngày càng xuống cấp như thế.
Đổng Bân đâu rồi? À, phải, sau khi mua latop, tôi sực nhớ chưa lấy phiếu bảo hành, chàng phải xuống thang máy giữa chừng, quay lại lấy, bảo tôi đứng đợi ở bãi đỗ xe.
Cầm dao là một gã trai lạ tôi chưa từng gặp, khoảng hai mươi tuổi, lầm lũi lao về phía tôi. Con dao đó quá sạch, quá sáng, rõ ràng chưa từng vấy máu. Nhìn khuôn mặt ngây thộn của gã cũng biết gã là kẻ đần độn, nhất định có người đứng sau giật dây.
Định cướp của?… Hay trả thù? Trước đây tôi quả thực đã đắc tội với không ít người, nhưng có thể khiến người ta ôm hận hai năm, một lòng một dạ kiên nhẫn đợi tôi trở về nước để ra tay… chắc tôi vẫn chưa có bản lĩnh đó?
Chẳng qua là một cô gái bất lương bé tý mà thôi, đẳng cấp kém xa Ngư Lôi.
Ngư Lôi là tên trùm trong bang của tôi, tôi từng trợn mắt chứng kiến gã chặt phăng nửa ngón tay người ta.
Mặc dù vậy, gã nhất định cho rằng tôi bất lương hơn gã nhiều, là quỷ dạ xoa hiện đại. Gã nói, nếu gã đứng trên đỉnh lầu hét: Ai có thù với Lăng Bội?
Đám đông phía dưới sẽ ào lên: Tôi… tôi… tôi!
Gã lại hét: Ai muốn cùng tôi đi báo thù cô ta?
Đám đông phía dưới đột nhiên giãn ra, chuồn sạch, để lại mấy tiếng rụt rè yếu ớt: Thôi… thôi…
Khi con dao đó lại sấn đến gần tôi, cuối cùng tôi tỉnh hẳn, ở đây không có Ngư Lôi cũng không có Lâm Sâm, chỉ có thể tự cứu mình.
Nhìn cung cách của gã kia, có lẽ là tay mơ mới vào nghề. Tôi sẽ nhẹ nhàng né sang bên? Hay là trực tiếp túm chặt tay gã? Thực ra có thể đá thẳng một cú vào đầu gối gã, khi gã khom lưng theo phản xạ, đạp tiếp một cú vào bụng, sau đó đạp mạnh vào đầu? Hoặc đá thẳng vào hạ bộ cũng là cách hay.
Trên đây là tôi giả bộ bình tĩnh.
Không phải là chưa từng đánh nhau nhưng đều là mấy vụ đấm đá vụn vặt với bọn cùng tuổi, tôi chưa từng một mình đối diện với đàn ông thành niên cầm vũ khí.
Phải làm thế nào? Có thể mình sẽ chết.
Vừa nghĩ đến cái chết, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, phải chết với tư thái thế nào cho đẹp đẽ oanh liệt? Có phải nên để lại manh mối của hung thủ? Còn lời trăng trối thì sao, nên nói với ai? Nói đến người mình muốn gặp nhất lúc lâm chung.
“Lăng Bội.”
Ai gọi tôi? Bản cô nương lúc này không có thời gian ngoái đầu! Sau đó, trước mắt bỗng đen sì, không, đỏ tươi, tôi thấy máu tươi vọt lên.
Thú thực, tôi sợ máu. Đây là lời thú nhận ngoại lệ, nhìn thấy máu là choáng, cho nên không xem phim bạo lực, không vào những khu chợ giết mổ hoặc nhà bếp lúc người ta giết gia cầm, những cảnh đánh nhau vừa thấy bị thương là chuồn, nhưng tôi không sợ máu của mình.
Nhưng, trước mặt không phải máu của tôi, cho nên tôi sợ.
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau