The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Cách
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 889 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.2
ột mình ngồi ở gió lạnh đã lâu, đã lâu, trào lưu tư tưởng hết sức mãnh liệt, cô không có phát hiện có người yên lặng đến gần, mãi đến khi một bàn tay to nhẹ đặt lên vai của cô.
Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt bừa bãi điềm đạm đáng yêu.
“Vào đi thôi, bên này gió rất lớn, lại là nơi chứa hàng hóa, chờ một chút sẽ có xe tải tiến vào.”
Mà anh, biểu tình trên mặt anh tuấn cũng rất đạm, thực bình tĩnh.
Thật sự đã lâu không thấy anh, rất nhớ anh. Dưới một trận xúc động, cô đứng dậy đầu dựa trong lòng anh –
Lại bị anh ôn hòa nhưng kiên trì đẩy ra.
“Không cần như vậy.” Anh thản nhiên nói,“Meo Meo, chúng ta không thể lại tiếp tục.”
Đặc biệt đi theo cô ra, liền vì nói một câu này?
“Vì sao? Anh tự giận mình sao? Giận em lừa anh?” Nước mắt đều nhịn không được,“Em không phải cố ý, em nghĩ đến…… Em chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp mà thôi, sẽ không lừa tiếp nữa! Thật sự!”
Chúc Bỉnh Quân không nói gì, chính là yên lặng nhìn cô rơi lệ.
Liền ác như vậy sao? Một chút cũng không đau lòng, sẽ không bỏ qua? Cô là như vậy như vậy thích anh –
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Giống như ánh sáng thế giới của cô đóng lại, chậm rãi lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ còn lại một ngọn đèn ý niệm mỏng manh trong đầu, chính là hướng anh xin lỗi.
“Đừng khóc.” Cuối cùng, anh chính là đơn giản nói. Còn dùng tay áo sơmi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, động tác rất ôn nhu, lời nói ra lại rất lãnh khốc,“Em về sau sẽ biết, căn bản không cần vì loại việc nhỏ này, vì người như anh rơi lệ như thế, không đáng.”
“Vì sao anh phải nói như vậy?”
Anh không giải thích, chính là ôn nhu nhưng kiên định mang cô đi vào. Sau đó, để cô một mình đứng trên hành lang, Chúc Bỉnh Quân im lặng rời đi.
Mới vừa nếm thử đến một chút tình yêu ngọt ngào, liền lập tức trôi đi, dù là Lã Tân Mạn luôn luôn mềm mại nhận mệnh cũng không có biện pháp thừa nhận.
Hai mắt đẫm lệ trong mơ hồ, cô nhìn theo thân ảnh mặc áo blouse trắng thon dài rời đi. Trơ mắt nhìn anh trên đường còn đáp lại vài y tá nhiệt tình tiếp đón, bóng dáng khoan kiên chân dài vẫn là như vậy tiêu sái, giống như đi khỏi thế giới của cô tựa như lúc trước đi vào đều đơn giản thoải mái như vậy, không hề lưu luyến.
Thế giới người lớn, đều là như vậy sao. Cô…… thủy chung vào không được, chỉ có thể là người đứng xem.
Không hiểu vì sao vụng trộm yêu đương, Không hiểu vì sao thất tình. Lã Tân Mạn cả người như là linh hồn bị đánh rớt, liền ngay cả cha xuất viện, cha mẹ bắt đầu thường thường ở nhà, không hề cả ngày làm việc không thấy bóng người, cô đều đần độn, không có chú ý tới.
Một buổi tối, cô bị tiếng tranh chấp trong thư phòng truyền đến đánh thức. Theo thường lệ hai mắt khóc thũng chớp chớp, còn tưởng rằng chính mình vẫn như cũ đang nằm mơ.
Tiếng tranh chấp liên tục không ngừng, Lã Tân Mạn mơ mơ màng màng rời giường, mở cửa phòng.
“Con không để ý nó cũng quản thật chặt, Meo Meo cũng hai mươi mốt tuổi, nó có ý nghĩ của chính mình.” Cha cô đang nói,“Để chính nó quyết định rốt cuộc muốn làm cái gì đi.”
“Cái đầu kia của nó có thể nghĩ ra cái gì? Muốn nó quyết định, nhất định cũng chỉ muốn mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp cùng bạn bè đi chơi.” Lã Nho Hạo tính nóng nảy hiển nhiên là di truyền từ mẹ, anh không hờn giận phản bác:“Meo Meo từ nhỏ đã không thông minh, đây là đúng vậy, nhưng ngay cả đại học đều không có tốt nghiệp, nói ra cũng quá mất mặt đi.”
Cô theo lòng bàn chân cũng lạnh lên.
Tuy rằng biết thành tích chính mình biểu hiện vẫn không như ý, ở bên cạnh hào quang vạn trượng của anh trai vô cùng ảm đạm, nhưng nghe anh cô thẳng thắn nói ra như vậy loại nói cô ngốc này, vẫn là như bị hung hăng đâm một chút.
Lã phụ thở dài,“Nho Hạo, em con có lẽ sẽ không thích học –”
“Không có loại sự tình này, học có cái gì khó, bất quá chính là tốn, tốn công phu mà thôi.” Người tài ba tiêu chuẩn mở miệng,“Dù sao nếu không chuẩn bị thi chuyển trường, thì cho ra nước ngoài du học đi. Trường học Đài Loan học không được, ra nước ngoài sẽ mua được đến học vị.”
“Đem nó một mình xuất ngoại sao? Không có khả năng.” Lã mẫu nói như chém định chặt sắt,“Nó phản ứng chậm lại thẹn thùng, rời nhà sẽ lạc đường, như vậy căn bản không thể sống một mình.”
“Vậy cũng đúng ……” Lã phụ ban đầu một mình ý kiến chống lại mọi người, cũng đồng ý.
Hội nghị gia đình tiếp tục tiến hành, mà Lã Tân Mạn thật sự nghe không nổi nữa. Ở trong miệng cha mẹ anh trai, cô ngốc đến cơ hồ là cái kém trí; Ngay cả đại học bình thường đều học không được, xuất ngoại cũng sẽ lập tức chết ở tha hương, ở lại trong nhà lại mất mặt đến cực điểm, thật sự là phiền toái muốn chết.
Nhưng là, ít nhất, ở trong mắt một người, cô hẳn là không phải kém như vậy chứ?
Ở trong đôi mắt mỉm cười của anh, cô xác định chính mình là xinh đẹp, đáng yêu. Anh ôm rõ ràng nhanh như vậy, anh cười rõ ràng sủng nịch như vậy, anh nhất định không có tuyệt tình như vậy –
Nghĩ đến đây, cái loại khát vọng muốn gặp anh này, lại giống một phen lửa đốt cháy ở ngực. Thời điểm yêu thương một người say đắm, cái loại điên cuồng dục vọng này là không thể ngăn cản, quả thực muốn cho người mù, điếc.
Cô lập tức không tiếng động quay lại phòng, nhanh chóng thay trang phục ra ngoài nhẹ nhàng, sau đó, ở tình trạng thư phòng đang bộc lộ tiếng tranh chấp thảo luận, lén lút đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, tim đều đập thật nhanh thật nhanh. Bắt tắc xi, một đường thẳng đến bệnh viện.
Cô biết anh hôm nay trực.
Vào bệnh viện, cô thẳng đến phòng trực ban. Lòng tràn đầy thầm nghĩ muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh……
Anh quả nhiên ở đây. Ngồi ngay ngắn trước máy tính, bộ dáng đang đánh báo cáo. Lã Tân Mạn cũng không quản có người thấy hay không, trực tiếp liền vọt đi vào!
“Meo Meo? Sao em lại tới đây?” Chúc Bỉnh Quân kinh ngạc cực kỳ, một mặt tính phản xạ hướng phía sau cô nhìn.
“Em, em không muốn chia tay với anh.” Cô thốt lên hết sức, hốc mắt cũng đi theo nóng, lại muốn hết sức áp lực, không cho nước mắt lăn xuống.
Nghe cô vừa nói, Chúc Bỉnh Quân thần sắc kinh ngạc chậm rãi thối lui, thủ nhi đại chi, lại là cái thần thái lạnh nhạt thực xa cách kia. Anh từ từ thấp mắt, lảng tránh nhìn thẳng chăm chú của cô.
“ Đừng náo loạn, Meo Meo em trễ như vậy còn không về nhà, người nhà sẽ lo lắng” Anh cố ý không đề cập tới Lã chủ nhiệm, một mặt cầm lấy điện thoại di động, “Anh giúp em gọi điện thoại kêu xe, nhanh chút trở về đi”
“Em không cần!” Cô kiên quyết nói, đột nhiên, một cái ý niệm điên cuồng trong đầu đi lên, còn không kịp nghĩ lại, liền lập tức theo miệng dũng mãnh tiến ra:“Bằng không, chúng ta, chúng ta kết hôn được không?”
Chúc Bỉnh Quân lại lần nữa chấn kinh rồi, ngón tay quay số điện thoại đứng ở trên ấn phím, mắt phượng xinh đẹp chớp vài cái, căn bản phản ứng không được.
“Em muốn kết hôn? Hiện tại?”
“n, kết hôn với em, được không?” Cô giọng mềm mại muốn nhờ, đem hết thảy đều dứt bỏ, đem tự tôn, kiêu ngạo loại việc nhỏ này toàn để tại sau đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, toàn tâm toàn ý, giống như cầu nguyện nói:“Em sẽ chăm sóc anh, em sẽ làm một người vợ thực ngoan, tốt lắm. Công việc của bác sĩ em rất rõ ràng, em cũng biết cá tính của anh, sẽ không can thiệp tự do của anh.”
Cô gái xinh đẹp tinh thuần, toàn tâm toàn ý hướng về phía anh cầu hôn như vậy, đây là Chúc Bỉnh Quân lưu luyến bụi hoa trong từng ấy năm tới nay, đều không có gặp qua.
Cũng là vinh hạnh mà một người đàn ông chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Nhưng anh vẫn là phải ngoan quyết tâm, lắc đầu.
“Em còn nhỏ, nhìn người không đủ nhiều, mới có thể như vậy.” Chúc Bỉnh Quân ngữ khí có chút thê lương,“Chúng ta quen biết không sâu, ở chung cũng không nhiều, em chính là nhất thời đầu u mê mà thôi –”
“Em không có!” Cô vẫn là kiên trì, thậm chí tiến lên một bước, bắt lấy tay áo anh, tỉ mỉ vọng tiến đáy mắt anh,“Anh là thích em, đúng hay không? Anh rõ ràng là thích em!”
“Anh là thích em. Nhưng là, không có nghĩ đến muốn kết hôn với em.” Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó, nhẹ nhàng bỏ ra. Tiếng nói ôn nhu như vậy, lại nói lãnh khốc lợi hại như vậy,“Meo Meo, em như vậy…… sẽ tạo thành phức tạp cho anh.”
Anh nói đạm như vậy, Lã Tân Mạn lại hoàn toàn nghe hiểu.
Lại nói như thế nào, Chúc Bỉnh Quân cũng là cấp dưới anh trai cô; Căn cứ tính tình Lã Nho Hạo, nếu biết chuyện này, ngày của Chúc Bỉnh Quân sẽ rất khó qua. Thậm chí, ngay cả công việc đều có khả năng không bảo đảm.
“Em sẽ nói cho anh hai, là em theo đuổi anh, cùng anh không quan hệ –” Cô bỏ công muốn trấn an anh,“Anh em sẽ không trách anh, bởi vì không phải anh chủ động, thật sự không phải……”
Chúc Bỉnh Quân cười khổ. Cô thật sự quá non, rất đơn thuần.
Anh bị theo đuổi số lần đã muốn nhiều không đếm xuể, nếu không phải anh nguyện ý, cô làm sao có thể cùng anh đi đến trình độ này sao? Huống chi –
Huống chi, có nhiều việc cô không biết. Chúc Bỉnh Quân cũng không muốn nhiều lời.
Cứ như vậy tách ra, đối với cả hai đều tốt, thật sự.
“Mặc kệ là ai chủ động, chúng ta vẫn là…… không nên tiếp tục.” Anh lại lần nữa chải tóc, lảng tránh cô trừng hai tròng mắt, cũng lại lần nữa cầm điện thoại, chuẩn bị kêu tắc xi.
“Cho nên anh không có thật lòng qua? Anh không có thích qua em?” Đến nước này, nước mắt của cô cư nhiên hết thảy cũng không thấy.
Anh không có trả lời.
Thì ra thời điểm lòng đau rất đau, cả người sẽ chết lặng.
“Em sẽ bị đưa ra nước ngoài du học, như vậy cũng có thể chứ?” Cô nghe thấy tiếng nói chính mình như bay bay, giống như từ địa phương rất xa truyền đến,“Em sẽ không lại đến tìm anh, sẽ không lại gọi điện thoại, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, như vậy cũng không quan hệ sao?”
Vẫn là không có trả lời. Lời của cô như là khói nhẹ, thổi qua sẽ không có.
Cô không có khí lực mở miệng. Muốn xác nhận ôn nhu tình cảm, lại ở bên trong hai người trầm mặc, chậm rãi bốc hơi lên, biến mất.
Có lẽ chưa từng có ở đây qua. Cô như là muốn đem chút ngọt ngào xem như là khúc cây mà bắt lấy, nghĩ đến có thể cứu vớt chính mình.
Đôi mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn anh, thật lâu thật lâu sau, lửa thiêu đốt trong mắt giống như bị dập tắt.
Chúc Bỉnh Quân sau khi giao phó một tiếng, đưa cô xuống lầu. Cô thực mềm mại, thực trầm mặc đứng ở bên người anh, im lặng như không tồn tại. Khi hai người đứng bên cửa hông chờ tắc xi đến, hoàn toàn không có nói chuyện với nhau.
Xe đến, anh giúp cô mở cửa. Nhìn thân ảnh tinh tế cô độc kia yên lặng ngồi vào trong xe, Chúc Bỉnh Quân tay vẫn nắm chặt khung cửa, không thể cử động.
“Tiên sinh?” Lái xe có chút hoang mang quay đầu,“Anh muốn lên xe không?”
Anh do dự vài giây. Từ sau khi xuống lầu, Lã Tân Mạn cũng không từng lại nhìn qua anh. Hiện tại cũng vậy, im lặng ngồi ngay ngắn, sườn mặt thanh lệ có chút mờ mịt, lại thẳng tắp nhìn về phía tiền phương.
Coi như một lần cuối cùng đi, đem cô bình an đưa trở về. Chúc Bỉnh Quân cũng theo ngồi vào trong xe.
Ngoại trừ nói địa chỉ, Lã Tân Mạn dọc theo đường đi đều không có mở miệng. Tĩnh được tựa như một pho tượng oa nhi, làm cho người ta căn bản quên cô còn có thể hô hấp, sẽ cử động, sẽ cười, cũng sẽ tan nát cõi lòng.
Cô từ nhỏ chính là như vậy, đem chính mình giấu ở bối cảnh, im lặng lớn lên.
“Về sau…… em sẽ cảm tạ anh.” Tắc xi, Chúc Bỉnh Quân rất nhẹ huých tay cô một chút, thực ôn nói như vậy.
Lã Tân Mạn hoàn toàn không có phản ứng.
Đưa cô về nhà, Chúc Bỉnh Quân muốn nguyên xe hồi bệnh viện; Cô yên lặng xuống xe, chuẩn bị rời đi.
“Meo Meo.” Ở cửa xe hết sức đóng lại, Chúc Bỉnh Quân vẫn là nhịn không được kêu cô.
Mà cô cũng quay đầu. Ánh mắt lại như là xuyên qua anh, dường như dừng ở phía xa xa sau anh.
Cô thật sự rất đẹp, lại đẹp rất thanh thuần, rất non nớt, cũng rất mờ mịt.
“Hẹn gặp lại.” Cô đơn giản nói.
Nói xong, tắc xi thúc đẩy, cô trở lại đường phải đi, lại thiếu chút nữa đánh lên một thân hình cao lớn.
Giây tiếp theo, Lã Tân Mạn bị chặt chẽ bắt được. Cánh tay của cô bị nắm đau quá!
Còn có vừa vặn như vậy, vừa vặn bị bắt gặp!
“Em…… vì sao ở đây?” Tiếng nói chất vấn rét lạnh như băng.
Ngẩng đầu, Lã Nho Hạo nghiêm khắc như nhận ánh mắt, thẳng tắp bắn về phía tắc xi chậm rãi đi xa sau tòa nhà.
Cùng cặp mắt phượng hoa đào cực kỳ dài nhỏ kia, trực tiếp chống lại!
Mịch Ái Truy Hoan Mịch Ái Truy Hoan - Thư Cách