"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Giới
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 136
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 112: Cậu Em Dính Vào Lưới Tình (5)
rong phòng bệnh, Phương Đông Dạ và Phương Đông Kỳ vừa mới đi khỏi, Vô Ưu vội vàng ngoắc tay với Đường Tiếu, cảnh giác nói:
"Tiểu Tiếu, tới đây mau!"
Đường Tiếu nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Vô Ưu,cười nói:
"Bà thím, cô lại định làm gì vậy?"
Bộ dạng ba lăng nhăng, không có chút vội vàng nào của Đường Tiếu lọt vào trong mắt Vô Ưu vốn là vô cùng khó chịu. Cô ném cái hộp Hamburger đang cầm trong tay về phía Đường Tiếu, đồng thời hô lên:
"Tiểu tử thối, cậu lại đây cho tôi."
Đường Tiếu thấy Vô Ưu sử dụng bạo lực, khó tin nói:
"Này, bà chị, cô đúng là không có khí chất, không có phong thái nha."
Đường Tiếu vừa nói, vừa đi về phía Vô Ưu, đương nhiên cũng không quên ném cái hộp Hamburger trả lại cho cô. Vô Ưu cũng chằng thèm để ý, đĩnh đạc ném chiếc hộp vào thùng rác nói:
"Đưa lỗ tai cậu sát lại đây cho tôi, tôi nói cho cậu nghe cái này!"
Sát lại đây!
Đối với lời này của Vô Ưu, hình như Đường Tiếu có chút hài lòng, như vậy có vẻ rất thân mật. Vì vậy hắn cười áp sát vào, Vô Ưu thì thầm vào tai hắn:
"Giúp tôi đến ngân hàng rút một triệu!"
"Cái gì? Một triệu?"
Đường Tiếu không dám tin hô lên. Trước tiếng kêu to của hắn, Vô Ưu khó chịu quát:
"Này, cậu nói nhỏ một chút! Cậu không sợ sẽ dẫn kẻ trộm tới sao hả? Một triệu, là một triệu nha!"
Vừa lúc bắt đầu bị Vô Ưu rống lên Đường Tiếu còn cảm thấy có đạo lý, nhưng khi nghe đến câu sau, hắn liền không nhịn được bật cười "Khì khì". Cười Vô Ưu không hiểu biết gì!
Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
"Cười cái rắm á!"
Một triệu nha! Chuyện đại sự có liên quan đến một triệu, tên tiểu tử thối hắn sao có thể cười như thế được! Cũng khó trách Vô Ưu tức giận. Mà Đường Tiếu vừa cười vừa nói:
"Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là giọng tôi to hay là cô đang muốn cho tất cả mọi người đều biết được đây."
Vô Ưu sững sỡ! Mới hiểu ra được, thì ra hắn vừa cười chính là vì mình đã nói to nội dung trên kia. Bất giác, mặt cô đỏ lên, nói:
"Ai da, rốt cuộc cậu có giúp tôi không hả?"
"Giúp!"
Đường Tiếu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu xấu hổ đỏ bừng lên liền gật đầu khẳng định. Chỉ có điều, ánh mắt hắn hơi mê man hỏi:
"Bà chị, cô thật sự yên tâm giao tiền cho tôi sao? Phải biết rằng đây là một triệu nha!"
Đường Tiếu tưởng rằng Vô Ưu sẽ sảng khoái mà nói: "Đương nhiên là tin tưởng rồi." Giống như lời người đơn thuần sẽ nói, lại không ngờ Vô Ưu cúi đầu nghiêm túc tự hỏi...
Vô Ưu vừa tự hỏi vừa nhìn đánh giá Đường Tiếu từ trên xuống dưới. Đường Tiếu chẳng những không bị hành động này của Vô Ưu làm cho tức giận, mà ngược lại chứng kiến vẻ thành thật như vậy của cô còn cảm thấy âm thầm vui sướng.
"Sao hả? Không muốn để tôi đi nữa sao?"
Đường Tiếu thấy Vô Ưu rút cuộc cũng thu hồi ánh mắt đánh giá của mình lại thì cười hỏi. Vô Ưu nghiêm túc nói:
"Tôi nhìn đi nhìn lại một hồi, cũng không thấy cậu giống người xấu!"
Bản thân tôi!
Đường Tiếu không ngờ Vô Ưu đã nhìn đánh giá mình một hồi lâu lại cho ra một câu như vậy. Hắn liếc mắt xem thường, hỏi:
"Vậy sau đó thì thế nào?"
Vô Ưu nhếch miệng cười, đáp:
"Sau đó tôi vẫn quyết định để cậu đi lấy tiền giúp tôi, nhưng mà, để cho an tâm, cậu đưa chứng minh thư của cậu cho tôi!"
Đường Tiếu bật cười, sau đó nói:
"Bà chị, cô chắc chắn là dạ dày của mình có vấn đề, chứ không phải là não bộ có vấn đề đó chứ?"
"Đường Tiếu!!!"
Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi hô tên của hắn, trừng mắt nhìn hắn. Đường Tiếu vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhìn Vô Ưu phòng bị, đề phòng Vô Ưu lại hành hung mình lần nữa. Sau khi đã xác định an toàn, hắn mới nói:
"Bà chị, tôi không có chứng minh thư người ta sẽ đưa một triệu cho tôi sao? Cô cho rằng đó là một trăm đồng hả?"
Đúng vậy nha! Có vẻ như có lý!
"Vậy thôi quên đi!"
Một câu nói của Vô Ưu khiến cho lòng Đường Tiếu bỗng nhiên cảm thấy có chút áp lực. Mặc dù vừa rồi khi thấy Vô Ưu dễ dàng tín nhiệm hắn – người xem như không rất quen thuộc như vậy, lại cảm giác được cô sẽ rất nguy hiểm. Nhưng, bây giờ nhìn thấy cô ra sức phòng bị, lại khiến hắn rất khó chịu. Bởi vì, hắn đối xử thật lòng với cô, thế nhưng cô lại nghi ngờ hắn?
Lần đầu tiên, trái tim luôn luôn lạc quan của Đường Tiếu bị nhấp nhô. Một lần nữa hắn lại ý thức được, ở trong lòng hắn, Vô Ưu không có tầm thường như lúc trước hắn vẫn nghĩ!
"Đây!"
Vô Ưu lấy ra thứ gì đó từ dưới chiếc gối đưa cho Đường Tiếu. Đường Tiếu khó hiểu nhìn Vô Ưu hỏi:
"Đây là cái gì?"
Hỏi nhưng tay cũng đồng thời đưa ra nhận. Vô Ưu còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhìn rõ đó là gì rồi. Chi phiếu, chi phiếu tiền mặt, một triệu!
"Không phải nói quên đi sao?"
Đường Tiếu nhìn Vô Ưu hỏi, mà Vô Ưu còn lại nói:
"Đúng vậy. Quên đi, tôi không nên hỏi chứng minh thư của cậu!"
Cô nói xong, mở to đôi mắt thuần khiết nhìn hắn hỏi:
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Không, không có!
Đường Tiếu cảm động cười lắc lắc đầu, nhưng lại không nói lên lời.
"Cậu làm sao vậy? Muốn khóc sao?"
Trước ánh mắt vô cùng kích động của Đường Tiếu, Vô Ưu hơi nghi ngờ, vì vậy hỏi thẳng suy nghĩ trong lòng mình. Mới vừa rồi Đường Tiếu còn thấy cảm động, nghe xong câu nói không có chút khéo léo nào của Vô Ưu, hắn cười nói:
"Bà chị ngốc nghếch, cô đoán được rồi đó, là tôi muốn khóc, cô biết tại sao không?" Lúc Đường Tiếu nói những lời này, trong ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh!
Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Bạch Giới