We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Giới
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 136
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Phương Đông Ghen (3)
ậy em cho anh ôm em một cái đi!
"Ôm em một cái?"
Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng khó hiểu. Hoắc Lãng mỉm cười gật đầu. Ánh mắt anh trong suốt, không có một chút tạp chất nào, có thể thấy được tận đáy. Vô Ưu không nhịn được gật đầu, cười nói:
"Được nha." Vô Ưu nói xong còn chủ động đứng lên, sau đó giang hai tay ra.
Trước sự tự nhiên của Vô Ưu, Hoắc Lãng bật cười đứng dậy, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô:
"Phương Đông Dạ đang ở cửa đó, em còn muốn ôm không?"
Vô Ưu nghe Hoắc Lãng nói xong hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền chủ động ôm lấy Hoắc Lãng, sau đó cười nói:
"Nếu như anh muốn để cho anh ta ghen, thì tất nhiên không thành vấn đề rồi."
Bắt đầu từ đâu thì cũng nên kết thúc ở đó. Không thử thì làm sao biết được đó có phải là một biện pháp tốt hay không. d∞đ∞l∞q∞đ Không phải Phương Đông Dạ thích ăn dấm chua sao? Vậy thì ăn đi. Vô Ưu nghĩ thế rất hí hửng, cô rất muốn nhìn xem lần này anh sẽ xử lý như thế nào. Nếu như anh lại giở thủ đoạn thì nhất định cô sẽ khiến anh phải đẹp mặt!
Hoắc Lãng cảm nhận được cơ thể Vô Ưu ấm áp trong lòng. Anh dùng sức ôm chặt cô, sau đó nói không đành lòng:
"Tiểu Ưu, sau này nhất định em phải chăm sóc ình thật tốt nha. Phương Đông Dạ yêu em, có anh ta chăm sóc em anh yên tâm rồi."
Hoắc Lãng nói xong, buông Vô Ưu ra. Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng lo lắng hỏi:
"Học trưởng, anh sao vậy? Sao em cứ cảm thấy anh có điều gì đó không bình thường?"
"Anh vẫn tốt, chỉ có điều rõ ràng là có người đang không được tốt đâu."
Hoắc Lãng nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía sau Vô Ưu, thấy được khuôn mặt thối của Phương Đông Dạ. Hoắc Lãng tươi cười chào hỏi:
"Sao thế? Anh cũng đến đây để xin lỗi tôi về chuyện đã hãm hại tôi sao?" Cách nói của Hoắc Lãng rất khéo léo. Anh nói như vậy, một là để hóa giải được hiểu lầm một cách nhanh chóng, hai là để Phương Đông Dạ biết được, Vô Ưu đến đây tất cả là đều vì anh.
Hãm hại! Xin lỗi!
Quả nhiên, sau khi Phương Đông Dạ nghe Hoắc Lãng nói xong, lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Thì ra Vô Ưu nói dùng tiền để xử lý việc cho anh là vì chuyện này.
...
"Anh giữ lấy tiền đi, coi như tôi xin lỗi anh."
Đó là một triệu nha! Phương Đông Dạ hào phóng thật, nhưng anh lại khiến cho người ta có cảm giác, không phải anh hào phóng mà là phòng bị. Anh nhìn Hoắc Lãng đầy phòng bị, hơn nữa không nhịn được còn đưa tay ra kéo Vô Ưu lại gần mình, cứ như là Hoắc Lãng sẽ cướp cô mất vậy.
Hoắc Lãng nhìn ra sự quan tâm không chút nào che đậy của Phương Đông Dạ, cho nên an tâm nói:
"Tôi đi anh phải chăm sóc Tiểu Ưu thật tốt nha."
Hoắc Lãng nói một câu hai nghĩa, lại một lần nữa tiết lộ thông tin mình sẽ rời đi. d«đ«l«q«đ Phương Đông Dạ nghe Hoắc Lãng nói xong, trong lòng rất vui mừng, không phải anh là kẻ tiểu nhân, mà kẻ địch mạnh rời đi, thật sự đã làm cho anh thoải mái hơn rất nhiều.
"Chúc anh thuận buồm xuôi gió!"
Phương Đông Dạ lần này không nhỏ mọn, đưa tay ra bắt tay Hoắc Lãng. Hoắc Lãng cũng đưa tay ra, bắt tay Phương Đông Dạ. Cái bắt tay chặt này, xem ra Hoắc Lãng đã hoàn toàn buông tay rồi...
"Này, sau này cũng không phải không gặp mặt nữa. Sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy? Quá khoa trương rồi đó?"
Đến lúc này rồi Vô Ưu vẫn không hiểu được rõ, Hoắc Lãng nói “tôi đi” là anh sẽ đi ra nước ngoài, hay là sẽ rời khỏi quán “Thượng đảo Cà Phê” này nữa!
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, cau mày nhìn về phía Hoắc Lãng. Hoắc Lãng nhe răng ra cười thoải mái, hai tròng mắt lóe sáng nhìn Phương Đông Dạ. Như là muốn nói cho Phương Đông Dạ biết, Phương Đông Dạ đã đoán đúng, Vô Ưu vẫn chưa biết việc anh sẽ rời đi.
"Tiểu Ưu, anh đi đây. Hẹn gặp lại. Có chuyện gì thì gọi cho anh nha, bất cứ lúc nào cũng được."
"Uhm, được."
Vô Ưu nói xong, cười cười nhìn Hoắc Lãng, đưa mắt nhìn anh rời đi.
"Hẹn gặp lại, rất vui khi biết cậu."
"Tạm biệt."
Lúc Hoắc Lãng đi qua người Đường Tiếu, gật đầu cười nói lời tạm biệt. Đường Tiếu uể oải vẫy vẫy tay tạm biệt Hoắc Lãng. Hắn cũng không biết tại sao lại thế. Khi nhìn thấy Hoắc Lãng ôm Vô Ưu, trong lòng hắn đột nhiên thấy rất buồn, mà chẳng thể hiểu tại sao. Đến bây giờ nhìn thấy Phương Đông Dạ thân mật kéo tay Vô Ưu, thì càng không được tự nhiên muốn chết.
Sao vậy hả! Chẳng qua chỉ vừa quen được một bà chị ngốc nghếch thôi mà.
"Bà chị, không có chuyện gì nữa vậy tôi cũng đi đây."
Đường Tiếu vẫy tay, đứng lên chuẩn bị rời đi. Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói bực bội của Đường Tiếu, cảnh giác quay đầu lại. Hắn ta? Hình như đã từng gặp. Phương Đông Dạ lục lại trí nhớ, rất nhanh sau đó đã nhớ ra hắn là bảo vệ ở ngân hàng.
Sao hắn lại gọi Vô Ưu là “bà chị”, còn có vẻ rất thân quen nữa?
Sự phòng bị đối với Hoắc Lãng vừa được Phương Đông Dạ buông xuống, ngay tức khắc lại vì Đường Tiếu mà xây lên.
Vô Ưu lại vội vàng hét lên:
"Tiểu Tiếu, chờ chút đã!"
"Bà thím!"
Cách Đường Tiếu gọi Vô Ưu giống hệt của một tên tiểu quỷ. Giọng hắn tương đối khó chịu, cho nên tiếng “bà thím” này có chút nghiến răng nghiến lợi. Vô Ưu cảm thấy Đường Tiếu thật sự đã tức giận, nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa tại sao lại như thế, mà cười nói:
"Bà thím? Nghe cũng không đến nỗi khó nghe nha."
Vô Ưu nói xong, đi tới bên cạnh Đường Tiếu, kéo cánh tay hắn, rất tự nhiên nói:
"Cậu chưa đi được, lát nữa tôi vẫn còn phải đi chỗ khác nữa."
"Anh ta có thể đi cùng cô."
Đường Tiếu nhíu mày nhìn về phía Phương Đông Dạ. Trong lòng cũng bởi vì biết chuyện Vô Ưu đến đây là vì Phương Đông Dạ mà nhộn nhạo khắp người, cảm thấy có chút không thoải mái.
Cậu trai trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời này sẽ không phải là tình địch của mình chứ?
Phương Đông Dạ nhìn Đường Tiếu, có thể nói sắc mặt anh đã vô cùng khó coi. Anh đã yêu cầu quá cao sao? Chỉ muốn danh chính ngôn thuận dẫn vợ và con trai mình về nhà, mà sao lại khó đến như vậy chứ?
"Anh ấy có việc..."
"Ưu, chắc người ta cũng có việc bận! Anh nghĩ em không nên làm khó người ta nữa. Nếu như em đều vì anh mà làm những chuyện này, vậy anh với em cùng đi xử lý. Việc này đối với người có liên quan mà nói, người ta sẽ càng cảm nhận được thành ý của anh hơn."
Xin lỗi!
Cả đời này Phương Đông Dạ chưa bao giờ làm những lọai chuyện như thế này. Hơn nữa, anh cũng chẳng thấy mình làm gì sai mà phải đi xin lỗi cả. Nhưng bây giờ, vì không muốn để Vô Ưu đi chung với người đàn ông khác, mà chuyện xin lỗi có vẻ như cũng không còn quan trọng nữa rồi.
"Uhm, nghe cũng có lý."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, cảm thấy hết sức có lý. Đường Tiếu nghe giọng nói của Phương Đông Dạ, nhận ra sự bài xích rõ ràng trong đó, hơn nữa lại thấy Vô Ưu tán đồng ý kiến của anh thì sự buồn bực đã lên đến cực điểm. Hắn phất phất cánh tay nói:
"Tôi đi đây, cô đã biết chỗ tôi rồi, có chuyện gì cứ đến đó tìm tôi." Hắn nói xong, nghênh ngang bước đi.
Nhưng mà, trong nhất thời hắn đều lơ mơ không hiểu! Hắn đã uống nhầm thuốc rồi!
Đối với cảm giác bất thường của mình, Đường Tiếu không thể tự giải thích cho hợp lý được, cho nên mới có thể bước đi nghênh ngang như thế.
Vô Ưu nhìn Đường Tiếu nói đi là đi, bực bội nói:
"Tiểu tử thúi, nói đi là đi."
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng không hiểu gì của Vô Ưu, không khỏi đau đầu. Anh nhìn cô nói:
"Được rồi, tiếp theo đi đâu đây? Chúng ta đi nhanh đi."
Hiện tại anh rất bất đắc dĩ. Anh thật sự không hiểu được gì nữa rồi. Anh vốn tưởng chỉ có anh mới thấy được sự tốt đẹp của Vô Ưu, nếu không trong thời gian dài như thế, không thể không có người nào quan tâm đến cô được. Nhưng bây giờ thì anh đã không còn nghĩ như thế nữa rồi.
Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Bạch Giới