Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Giới
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 136
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Chuyện Tình Lệch Lạc ‘Chị Em’ (3)
uối cùng Tiểu Hạ cũng không thể nói ra được, vì cô nhận được cuộc gọi của Thạch Thiên Kình. Kể từ giây phút cô gặp Thạch Thiên Kình, cuộc sống của cô đã không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa. Hắn yêu cầu cô phải đối mặt với ‘cuộc sống của mình’. Trước lúc đi, cô chỉ nói với Nhạc Khải hai câu, thứ nhất là số nhà Vô Ưu, còn câu thứ hai là: cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì cũng phải nhớ kỹ một điều, Vô Ưu không cố ý làm tổn thương anh, chỉ là cô ấy quá đơn thuần!
Đơn thuần!
Nhạc Khải đương nhiên biết Vô Ưu rất đơn thuần. Anh thích Vô Ưu cũng chính vì sự đơn thuần. Nhưng, tổn thương là có ý gì? Anh cảm thấy việc này không thể có khả năng. Vô Ưu không có khả năng làm tổn thương anh. Chính xác mà nói, trong mắt Nhạc Khải, Vô Ưu không có khả năng làm tổn thương bất kỳ người nào. Chỉ có điều, tất cả những suy nghĩ này, đều là trước khi nhìn thấy Nhạc Diễm.
Kính cong…kính cong…kính cong…
Nhạc Khải đứng ở cửa chờ Vô Ưu ra mở, nhưng, khi cánh cửa mở ra, lại là một cậu bé xinh đẹp trông có chút quen quen. Nhạc Khải sững sờ, nghi ngờ có khi nào mình đã tìm nhầm nhà. Cho nên, khi Nhạc Diễm hỏi anh tìm ai, anh hơi lúng túng cười hỏi, đây có phải là nhà Vô Ưu không.
"Đúng vậy!"
Câu trả lời của Nhạc Diễm khiến Nhạc Khải lộ ra nụ cười yên lòng. Nhưng, câu tiếp theo của cậu bé, lại làm cho anh đứng đần ra rồi. Bởi vì, Nhạc Diễm nhìn vào phía trong mà hô to:
"Mẹ ơi, có người tìm."
Mẹ?
Chẳng lẽ đây chính là điều Tiểu Hạ ám chỉ? Kể rõ! Kể rõ! Ám chỉ chuyện quan trọng!
"Người nào a?"
Vô Ưu đi dép lê, mặc áo ngủ lười biếng xuất hiện trước mặt Nhạc Khải. Ngay tức khắc, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nhạc Khải cũng tan tành. Bởi vì, hàng xóm dù có thể trùng tên, cũng không thể có khả năng lại giống nhau đến thế!
"Khải, sao anh lại tới đây? Bé Diễm, sao con không lễ phép chút nào vậy. Cũng không biết mời khách vào nhà ngồi sao?"
Vô Ưu nhân cơ hội báo thù con luôn. Vô Ưu tỏ ra khó chịu làm Nhạc Diễm có chút cao hứng. Bởi vì, cậu hiểu mẹ rất rõ. Chỉ cần mẹ lên cơn giận, chứng tỏ đã sắp hết giận rồi. Cho nên, cậu bé chẳng những không ngại Vô Ưu quát tháo, mà còn có chút chờ mong cơ.
"Mời chú vào ạ!"
Cậu nhóc nhìn Nhạc Khải lễ phép. Nụ cười vô cùng đáng yêu, vạn người thích, nhưng, Nhạc Khải lại không cười nổi, mà là muốn khóc. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải đứng bất động, không hiểu tại sao lại như thế, sau nói:
"Khải, sẽ không phải là vì tôi có đứa con lớn như vậy, mà dọa đến anh đấy chứ?"
Lần này Nhạc Khải cũng không phản bác. Bởi vì sự thật đúng là như thế.
Đối với sự im lặng của anh, Vô Ưu không những không lo lắng, mà còn đắc ý nói:
"Hừ, tôi đã nói từ trước, tôi 29 tuổi, sắp 30 rồi, bây giờ anh tin rồi chứ?"
Không tin!
Không tin có được không? Nhân chứng vật chứng đều ở trước mắt đây. Nhạc Khải nghĩ vậy, nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm còn lại đi tới ghế sa lon ngồi xuống, chờ xem náo nhiệt. Chờ xem anh có giống như Hoắc Lãng, không chịu nổi đả kích, đến cuối cùng chạy trối chết không.
"Uống gì nào?"
Vô Ưu sau khi mời Nhạc Khải ngồi xuống, nhìn hắn hỏi. Nhạc Khải như không có chuyện gì, trả lời:
"Cái gì cũng được."
Lúc Vô Ưu đi đến tủ lạnh lấy đồ uống, vẻ mặt Nhạc Khải tràn đầy thê lương, nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Uống gì ư? Bây giờ cho dù là cho anh uống ‘quỳnh tương ngọc lộ’, hương vị khẳng định cũng chỉ có đắng chát mà thôi.
(‘quỳnh tương ngọc lộ’ - có nghĩa rượu làm bằng ngọc đẹp. Thời xưa người ta cho rằng, rượu làm từ ngọc khi uống có thể trở thành tiên. Còn bây giờ, đại ý là nói về rượu hay đồ uống ngon. Cái này là ta hỏi anh Google, ảnh ý nói thế nha. ^^)
Từ lúc Nhạc Khải bước vào nhà, Nhạc Diễm đã có luôn một nhận định, đó là, người đàn ông này có ý với mẹ cậu. Bây giờ chứng kiến bộ dạng nửa sống nửa chết của anh, sau khi biết sự tồn tại của mình, cậu bé lại càng khẳng định điều này hơn! Người đàn ông này đích thị có tình ý với mẹ. Hơn nữa, cậu còn nhìn ra, từ trang phục, đến động tác nhấc tay nhấc chân của anh, cũng đều rất đúng mực, có khí chất. Có thể nhận định luôn, người này nhất định là một người có tiền.
"Chú ơi, chú tên là gì ạ? Chú làm việc ở đâu?"
Ách?
Nhạc Khải có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Diễm. Anh còn chưa hỏi cậu bé tên gì, cậu bé đã cư nhiên mở miệng hỏi trước rồi. Điều làm Nhạc Khải cảm thấy khó tin chính là, anh thế nhưng lại không hề tức giận, hay là gai mắt như mình đã tưởng. Có lẽ, bởi vì Bé Diễm quá mức xinh đẹp đi. Lần đầu tiên Nhạc Khải nhìn thấy, đã tràn đầy thiện cảm rồi. Cũng có thể là, do ở nước ngoài khá lâu, nên tư tưởng của anh rất thoáng.
Ha ha, điều quan trọng lớn nhất chính là, anh đã nhìn quét qua một lượt căn phòng, nhưng lại không thấy một chút dấu vết nào cho thấy có sự tồn tại của đàn ông cả!
"Bé Diễm, con trước tiên nói cho chú biết, cha con đâu?"
Quả nhiên Nhạc Khải nảy sinh nghi ngờ với vấn đề này. Nhạc Diễm cười nói:
"Cháu không có cha."
Quả nhiên là như vậy! Bé Diễm vừa thốt ra câu trên, một nụ cười thật to đã xuất hiện trên mặt Nhạc Khải.
Nhạc Khải cười, ngược lại làm Nhạc Diễm cảm thấy choáng váng. Nghi ngờ có phải chính mình đã nghĩ sai. Người này không phải thích mẹ cậu sao. Cậu bé đang khó chịu, càng thấy giật mình vì chuyện xảy ra, thì Nhạc Khải đã cười rạng rỡ, đi tới bên cạnh cậu, sau đó rất thân mật đưa hai tay ôm cậu nói:
"Bé con, nếu như chú theo đuổi mẹ con, con có ý kiến gì không? Có ủng hộ không?"
Ách?
Nhạc Diễm thật sự có chút đần độn rồi. Nhạc Khải là người đầu tiên khiến cậu cảm giác được có một số điểm giống Vô Ưu. Cùng không hề che đậy bản thân, cùng hết lòng vì một chuyện, không biết bất thình lình sẽ xuất hiện biểu tình gì, vân vân... Nhưng mà, điều quan trọng chính là, Nhạc Diễm thế nhưng lại không hề bài xích anh, ngược lại, còn rất thích tích cách phóng khoáng của anh.
"Mẹ cháu không dễ bắt nạt như vậy đâu."
Mặc dù cảm giác của Nhạc Diễm đối với Nhạc Khải không tệ, nhưng, vẻ mặt Nhạc Khải lúc trước vừa mới đau khổ, đến bây giờ, thoáng cái đã tiêu tan hết rồi, hơn nữa, lại còn tươi cười vui vẻ, chuyển biến thật sự rất lớn. Nếu như thích một người, sao có thể chuyển biến nhanh như vậy chứ? Trừ phi, trừ phi là hắn căn bản không có nghĩ tới chuyện kết hôn với mẹ, mà chỉ đơn giản muốn chơi đùa thôi.
Bất kể là có bao nhiêu thiện cảm, chỉ cần hắn muốn làm tổn thương mẹ, đều không đáng được tha thứ.
"Con yên tâm, chú sẽ không bắt nạt cô ấy. Nếu như có thể, chú muốn nhờ con giúp theo đuổi cô ấy."
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cùng bất an của Nhạc Diễm, anh cười nói:
"Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết!"
Những lời này được nói ra, không chỉ có Nhạc Diễm, mà ngay cả Nhạc Khải cũng cảm giác được có chút giật mình. Anh là kiểu người hiện đại sùng bái tự do, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề kết hôn, chứ đừng nói đến lấy một người ‘phụ nữ già’ đã có con rồi. Chỉ có điều, sau khi nói ra, thế nhưng, lần đầu tiên lại cảm thấy không hề tệ. Cho nên, anh lại tiếp tục nói:
"Chính là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết! Con có đồng ý giúp chú không?"
Không muốn!
Nhạc Diễm biết lúc này, cậu phải nên nghĩ biện pháp bảo vệ giúp cha, giúp cha đánh lui kẻ địch này. Nhưng, không biết tại sao, nhìn hai tròng mắt trong veo, không vẩn đục của Nhạc Khải, cậu lại không thốt lên câu từ chối. Cứ cảm thấy ánh mắt anh rất quen thuộc, nhìn rất có thiện cảm, có cảm giác rất thân thiết.
Nhạc Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Diễm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa giống như người lớn, cảm nhận đầu tiên của anh chính là, đây nhất định là một đứa bé thông minh, có chính kiến. Hoàn toàn không giống với cậu bé con học trưởng, chỉ biết đem tiền ra nói kia. Cho nên, anh nhìn Nhạc Diễm, trên mặt lại thêm mấy phần vui vẻ.
Nếu mình có một đứa con như vậy, thật không tệ!
Người hiện đại so với người truyền thống có điểm gì khác nhau?
Trinh tiết đối với người truyền thống mà nói, chính là sinh mạng. Còn đối với người hiện đại, trinh tiết có đôi khi lại chính là gánh nặng. Mà người tên Nhạc Khải này, chính là một kiểu người hiện đại. Chớ nhìn anh tuổi không nhiều lắm nhá, thế nhưng, bạn gái đã sớm qua tay một hàng dài rồi. Anh đơn giản là thuận theo cảm giác. Có cảm giác thì ở với nhau, không còn cảm giác thì chia tay, thế thôi.
Có lẽ, có liên quan đến việc ở nước ngoài. Anh cũng không cho rằng, trong tình cảm có điều gì đó là cấm kỵ. Thế nên, anh có thể làm bạn cùng với người đồng tính luyến ái, cũng sẽ không để ý đến những tập quán đời thường, để rồi sinh ra sự bài xích đối với những chuyện ‘cấm yêu’ hay ‘chuyện tình loạn luân’.
Vô Ưu đối với anh mà nói, là một chuyện ngoài ý muốn. Lần đầu tiên gặp cô anh cũng có một chút cảm giác, nhưng, không hề nghĩ tới sẽ qua lại. Bởi vì, anh rất rõ, mình không thích hợp với loại người ngây thơ như Vô Ưu. Nhưng, sau một thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, phát hiện ra, cảm giác đối với cô càng ngày càng tốt, hơn nữa, cư nhiên lại không còn hứng thú đùa giỡn với những cô gái khác nữa.
Một loạt phản ứng đều là lần đầu tiên. Cho nên, anh đã ý thức được, Vô Ưu đối với anh là đặc biệt.
Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Bạch Giới