The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert C. O'brien
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1077 / 13
Cập nhật: 2017-06-11 10:58:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thuốc Cho Rồng
huột lạ mặt tên là Arthur. Anh ta người bè, vai vuông, chân tay vậm vạp, mắt đanh nhưng rất sáng. Trông anh ta đã thấy năng nổ.
“Đây có thể gọi là kỹ sư trưởng của chúng tôi,” Nicodemus giới thiệu với chị Frisby, “cũng như có thể gọi Justin là trưởng vệ sĩ, thật thế, nếu chúng tôi có chức danh nào như vậy, mặc dù không có. Thầy Ages nghĩ là nên đưa Arthur đi cùng dù thầy không nói vì sao. Nên chúng tôi vẫn chưa biết vấn đề của bà là gì.”
Isabella đã đi mất. Cô bé đã lại đánh rơi tập giấy lên sàn khi số chuột kia xuất hiện, và Justin đã giúp cô nhặt lên, khiến cô lúng túng cao độ mà cũng hoan hỉ thấy rõ.
“Chào Izzy,” lúc đó anh ta nói. “Việc đọc của em thế nào rồi?”
“Cũng ổn ạ,” cô bé đáp. “Tuần trước em đã xong quyển Ba rồi. Bây giờ em đang đọc quyển Bốn.”
“Quyển Bốn rồi cơ à! Em đã trưởng thành gớm rồi đấy!” Nghe tới đó suýt nữa cô bé đánh rơi giấy lần thứ ba và vội vàng vọt về phía cửa. Chị Frisby để ý, Justin có gọi cô bé là Izzy cũng chẳng sao miễn là anh có gọi cô.
Nicodemus đóng cửa khi cô bé ra, rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài đối diện chị Frisby, những chuột kia cũng ngồi theo, thầy Ages duỗi dài cẳng chân bó bột trước mặt. Nicodemus lấy kính trong cặp, mở ra, và nhìn qua nó mà nghiêm nghị soi xét khuôn mặt chị Frisby. “Xin bà thứ lỗi cho cặp kính và cái nhìn này,” ông ta nói. “Khi mắt trái tôi bị hỏng thì mắt phải cũng trúng thương; không có kính thì tôi chẳng nhìn thấy gì ở gần cả - thực tế là có thì cũng vậy.” Hồi lâu sau ông ta cũng gập kính lại đặt lên bàn.
“Bây giờ thì,” ông nói, “chúng tôi có thể giúp bà chuyện gì?”
Thế là một lần nữa chị Frisby thuật lại những sự kiện đã dẫn chị đến đây, và kết thúc bằng lời cú khuyên. Chị nói - “chuyển ngôi nhà vào mé bế phong của tảng đá.”
Chị nói thêm: “Tôi không hiểu lắm cụ ấy nói thế nghĩa là sao. Jeremy - anh quạ - nói nghĩa là phía bên khuất gió. Nhưng như thế thì được gì?”
“Tôi nghĩ là tôi hiểu ý ông ta,” Nicodemus nói. “Theo nghĩa rộng thì mé bế phong nghĩa là phía được che chở. Chim bay ngang vườn nhà ông Fitzgibbon tất sẽ nhận ra điều phần lớn chúng ta không thấy được.”
Ông ta lại thò tay vào cặp lấy ra xấp giấy trắng và bút chì, và lại mở cặp kính. Vừa nói ông ta vừa vẽ phác trên giấy:
“Khi người chủ trại cày thửa ruộng có tảng đá lớn, ông ta sẽ cày xung quanh tảng đá - cày sát hai bên, nhưng chừa lại một khoảng tam giác không đụng đến ở hai đầu.
“Nhà bà Frisby ở cạnh tảng đá nên sẽ bị xới lên - chắc hẳn sẽ bị nghiền nát, như ông cú nói. Nhưng nếu chúng ta có thể dịch chuyển chỉ vài bộ - để nó nằm dưới đất đằng sau tảng đá - trong mé bế phong - thì bà cùng các con có thể ở lại đó đến chừng nào bà muốn.
“Từ trên không theo mắt cú nhìn xuống, khu vườn trông sẽ như thế này.” Ông ta theo dõi bức vẽ qua kính rồi bỏ lên bàn.
Chị Frisby trèo lên băng ghế nhìn bản vẽ. Đấy là một sơ đồ mô tả khu vườn, tảng đá lớn gần chính giữa, và những luống cày do xe xới lên sẽ cong vòng qua hai bên tảng đá thế nào, gần giống như vệt sóng quanh một con thuyền.
“Xin cho biết vị trí nhà bà ở đâu,” Nicodemus nói. Chị Frisby chỉ vào điểm tương ứng trên sơ đồ.
“Tôi có biết cái khối bê tông ấy,” chuột tên Arthur nói. “Thực tế là tôi đã có ý định mang nó vào đây, nhưng lại thấy sẽ phải lôi một đoạn quá dài. Họ đã buộc nó lên đỉnh bừa cho đằm, nó rơi ra vừa lúc họ sắp bừa xong vườn.”
“Liệu anh có thể chuyển nó đi,” Nicodemus hỏi và chỉ vào sơ đồ, “đến điểm ngay ở đây rồi lại chôn xuống đất không?”
“Được,” Arthur nói. “Không có gì khó.”
Chị Frisby hởi dạ; khi nhìn vào sơ đồ thì tất cả đã rõ ràng, và chị thấy ý tưởng này thần hiệu mà lại đơn giản thế nào. Khi cày ông Fitzgibbon sẽ đi qua ngay sát nhà chị; chị sẽ không phải chuyển nhà đến khi Timothy khỏe lại và thời tiết đã thực sự ấm lên. Chị nhớ lại chồng mình từng bảo - cửa nào cũng dễ mở nếu có đúng chìa. Chị đã tìm được chìa. Hay đúng hơn là ông cú đã tìm được.
Nicodemus hỏi Arthur: “Sẽ phải mất bao lâu?”
“Cũng tùy. Với một đội mười người thì khoảng hai giờ. Có hai mươi người thì cũng có thể là một giờ.”
“Chúng ta có thể dành ra hai mươi người. Nhưng vẫn lâu quá.” Ông ta có vẻ lo ngại.
Arthur cũng vậy. “Đúng thế,” anh ta nói. “Chúng ta sẽ phải làm việc về đêm - nhưng ngay cả thế... Chẳng có gì che chắn cả. Tất cả đều phơi ra.”
“Chúng ta sẽ phải xử lý con Rồng,” Justin nói.
“Phải,” thầy Ages nói, “và chân cẳng thế này thì tôi chẳng thể làm nổi. Tôi sẽ chẳng đến được cái bát chứ đừng nói chuyện quay về.”
Chị Frisby nhìn những khuôn mặt bối rối xung quanh và thấy niềm vui vợi hẳn. Rõ ràng là có điều gì không hay.
“Tôi không hiểu,” chị nói. “Tôi biết con Rồng, tất nhiên, nhưng...”
“Vào ban đêm,” Justin nói, “con Rồng săn lùng quanh trang trại như một con hổ đích thực. Và chẳng ai thấy nó cho đến khi nó đã cưỡi lên cổ mình.”
“Nghĩa là tóm lại các anh không thể chuyển được nhà tôi.”
“À,” Justin nói, “thông thường thì...” Anh ta quay sang Nicodemus. “Tôi có nên giải thích cho chị ấy không?”
“Có,” Nicodemus nói.
“Thông thường thì,” Justin nói, “khi chúng tôi có kế hoạch gì mất thời gian phải làm đêm - có khi kể cả ban ngày nữa - chúng tôi cần biết chắc con Rồng sẽ không cản trở. Chúng tôi bỏ thuốc ngủ bột vào thức ăn của nó. Thầy Ages chế ra thuốc. Con mèo chẳng bị sao đâu, nhưng sẽ lơ ma lơ mơ suốt chừng tám giờ đồng hồ. Chúng tôi cắt người gác, và chúng tôi thoải mái làm việc mình.”
“Các anh cũng làm thế hôm qua!” chị Frisby kêu lên, nhớ lại những hình thù kéo lê dây điện qua thảm cỏ, nhớ lại Rồng đã dửng dưng bất thường khi nhìn thấy chị. “Tôi thấy con mèo nằm ngủ trong sân.”
“Phải,” Justin nói, “nhưng hôm nay thầy Ages đã bị gãy chân.”
“Nghĩa là thầy không thể chế thêm thuốc à?”
“Không phải thế,” thầy Ages nói. “Tôi còn nhiều thuốc lắm.”
“Cái rủi là,” Justin nói, “chính thầy Ages là người vẫn bỏ thuốc vào bát ăn tối của Rồng trong bếp trại. Nhưng chân gãy rồi thầy ấy chẳng thể chạy nhanh được.”
“Nhưng sao phải là thầy Ages?” chị Frisby hỏi. “Người khác không làm được à?”
“Tôi sẵn lòng làm thay,” Justin nói, “nhưng tôi lớn xác quá.”
“Thế này nhé,” Nicodemus giải thích, “ông Fitzgibbon cho mèo ăn ngày hai lần sáng và tối, bát ăn của nó lúc nào cũng để đúng một chỗ - bên cạnh tủ bếp trong góc. Có một khoảng hở cực nhỏ giữa sàn bếp và đáy tủ. Mấy năm trước khi lần đầu nghĩ ra chuyện đánh thuốc ngủ con Rồng, chúng tôi đục lỗ trên sàn ngay dưới tủ - nếu ở nơi nào khác chủ nhà sẽ để ý. Thầy Ages bò dưới tủ để đến chỗ cái bát. Khi bò đến mép rồi thầy sẽ chạy vọt ra, bỏ thuốc vào bát rồi chạy vọt vào không ai thấy. Nhưng chân gãy rồi thì chạy làm sao được đây.”
“Ta có thể bỏ mồi nhử đâu đó bên ngoài,” Justin nói. “Cách đó từng có tác dụng một lần đấy.”
“Trong số cả chục lần thử,” Nicodemus đáp. “Cách này không đảm bảo, mà chúng ta không còn nhiều thời gian. Để an toàn nhất thì phải chuyển ngay đêm nay.”
“Nếu ta lấy được ít thức ăn mèo...” Justin đang phát biểu ý nghĩ thành tiếng. “Nếu để ngoài hiên cũng có thể nó sẽ ăn, vì nó biết đấy là đồ ăn của mình. Có lẽ đêm nay tôi có thể vào gác mái rồi xuống dưới bếp...”
“Không ăn thua đâu,” thầy Ages nói. “Họ để trong cái tủ sắt đóng tít trên tường. Không phái một đội đi thì chẳng cách nào lấy được. Mà như thế sẽ quá ồn ào.”
“Mà như thế,” Nicodemus nói, “chuyện dời nhà sẽ phải lùi sang đêm mai.”
“Vậy thì,” Justin nói, “tôi nghĩ ta sẽ đặt người canh ở mọi nơi có thể, theo dõi đường đi nước bước con Rồng, và hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Có nhiều đêm nó còn chẳng hề ra đến vườn. Có thể ta sẽ gặp may.”
“Hoặc có thể không,” Arthur nói. “Tôi không ưa cách đó. Chúng ta không thể đào khối bê tông lên mà không gây tiếng động, anh biết mà.”
Chị Frisby lặng lẽ chen vào. “Vẫn còn một cách khác,” chị nói. “Nếu thầy Ages có thể vào bếp được thì tôi cũng thế. Chỉ cần các anh đưa thuốc cho tôi và chỉ đường đi, tôi sẽ cố gắng bỏ vào bát con Rồng.”
Justin cướp lời: “Không được. Việc này không thể để cho phụ nữ làm.”
“Anh quên là,” chị Frisby nói, “tôi là mẹ cháu Timothy. Nếu anh hay Arthur và mọi người khác trong nhóm có thể liều mình cứu cháu thì tất nhiên tôi cũng vậy. Và điều quan trọng là: Tôi không muốn ai trong số các anh bị con Rồng làm hại - thậm chí có thể giết chết. Nhưng hơn tất thảy tôi không muốn nhiệm vụ này thất bại. Có thể với các anh, nếu may mắn, khả năng xấu nhất là các anh sẽ phải tản ra bỏ chạy, nhà tôi vẫn không chuyển được. Nhưng nếu thế chúng tôi sẽ gặp chuyện gì? Ít nhất là Timothy sẽ chết. Vậy nếu không còn ai có thể bỏ thuốc cho mèo thì tôi phải làm.”
Nicodemus ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
“Tất nhiên, bà ấy nói đúng. Nếu bà ấy quyết chấp nhận nguy cơ thì chúng ta phải chấp nhận bà có quyền.” Ông ta ngoảnh sang chị Frisby nói tiếp: “Nhưng bà phải biết rằng nguy hiểm lớn lắm. Chính trong bếp ấy mà ngày hôm qua thầy Ages bị gãy chân khi chạy khỏi cái bát mèo. Và cũng chính vì việc đó mà chồng bà đã hy sinh năm ngoái.”
Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột - Robert C. O'brien Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột