Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert C. O'brien
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1077 / 13
Cập nhật: 2017-06-11 10:58:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quạ Và Mèo
hị Frisby lại nhìn mặt trời, thấy mình đang gặp lựa chọn khó khăn. Chị có thể đi vòng trở lại như khi đến, nếu thế chắc chắn sẽ phải đi một mình giữa rừng trong đêm - đấy là một viễn cảnh đáng sợ, vì rừng đêm nhung nhúc những hiểm nguy. Đấy là lúc con cú bắt đầu săn mồi, sau mỗi thân cây lại còn cáo chồn và các giống mèo hoang lạ lùng rình rập.
Còn đường kia cũng nguy hiểm không kém, nhưng nếu gặp may chị có thể về nhà trước khi tối hẳn. Đường này thì đi thẳng qua sân trại, giữa nhà kho và khu chuồng gà, không quá gần ngôi nhà chính nhưng cũng rút ngắn được nửa quãng đường. Con mèo chắc sẽ quanh quẩn đâu đó, nhưng nhờ trời sáng - và nhờ đi giữa đường quang, tránh quàng bụi rậm - chắc chị sẽ nhìn ra nó trước khi nó kịp nhìn ra mình.
Con mèo: tên nó là Rồng. Vợ ông chủ trại Fitzgibbon đã đặt tên đùa hồi nó còn là con mèo con vờ vịt dữ tợn. Nhưng khi nó lớn lên thì cái tên hóa ra hợp hết sức. Người nó to đùng, cái đầu khổng lồ bè ra, cái miệng rộng đầy nanh cong nhọn hoắt như kim. Mỗi chân nó có bảy móng, cái đuôi dày xù lông lúc nào cũng giận dữ quật từ bên này sang bên kia. Thân nó màu cam pha trắng, mắt thì lóe lên vàng khè, và mỗi khi nhảy chồm vào kết liễu con mồi thì nó ré lên the thé khiến nạn nhân chết đứng tại chỗ.
Nhưng chị Frisby thấy tốt hơn là không nghĩ đến chuyện này. Thay vì thế trên đường từ nhà thầy Ages ra khỏi rừng tới chân hàng rào quanh trang trại chị nghĩ đến Timothy của chị. Chị nhớ đến đôi mắt sáng ngời thích thú mỗi lần chú nhóc nói đùa, mà chú nói đùa thường xuyên, và lúc nào chú cũng trìu mến rất kiên nhẫn với cô em Cynthia đầu óc trên mây. Mấy đứa lớn thỉnh thoảng cười nhạo khi cô út mắc nhầm lẫn gì đó hay bực bội vì cô suốt ngày đánh mất đồ, nhưng Timothy thì chẳng bao giờ thế. Ngược lại chú thường giúp em đi tìm lại. Và cái lần chính Cynthia nằm bẹp giường vì cảm lạnh, chú ngồi bên em hàng giờ kể chuyện cho em nghe. Những chuyện đó tự chú nghĩ ra trong đầu và hình như có cả một nguồn vô tận.
Giữ chặt mấy gói thuốc vừa xin được, chị Frisby luồn dưới hàng rào chạy về phía sân trại. Trước tiên sẽ phải qua một bãi chăn thả dài, cái nhà kho vuông to màu đỏ mọc lên đằng xa xa bên phải, xa hơn nữa về bên trái là dãy chuồng gà.
Khi cuối cùng cũng chạy ngang nhà kho, chị thấy trước mắt đã là rào thép gai chắn trâu bò ở đầu kia bãi chăn, và đang đến gần thì chị giật mình nghe có tiếng ầm ĩ. Ban đầu chị nghĩ là gà mái đi lạc ra ngoài chuồng - hay là bị cáo chộp chăng? Chị nhìn sang chỗ hàng rào, nhận ra chẳng phải gà qué gì cả mà là một con quạ non, cánh vỗ phành phạch trên mặt cỏ, trông kỳ quái hết sức. Chị nhìn thấy nó đập cánh bay lên sợi rào trên cùng, run rẩy đậu ở đó một chốc. Rồi nó xòe cánh vỗ thật mạnh bay đi - nhưng chỉ mới vài thước đã khựng lại ngã chúi xuống đất lần nữa, làm bay tung một mớ lông đen rụng và kêu quang quác.
Con quạ bị buộc vào hàng rào. Một miếng gì đó trắng lóng lánh - trông có vẻ là dây thép - bị quấn vào một chân nó, đầu kia mắc vào rào. Chị Frisby đến gần hơn, rồi nhận ra chẳng phải dây thép mà là một đoạn dây màu bạc, rất có thể ở gói quà Giáng sinh nào sót lại.
Con quạ đang đậu trên hàng rào vô vọng rỉa khúc dây, quàng quạc khe khẽ một mình nghe rất đáng thương. Sau một lúc nó lại dang cánh lên và chị nhận ra nó lại định cố bay đi nữa.
“Đợi đã,” chị Frisby nói.
Quạ nhìn xuống thấy chị trong đám cỏ.
“Đợi làm cái gì? Chị không thấy tôi bị mắc lại à? Tôi phải giật ra mới được.”
“Nhưng anh mà cứ làm ồn như thế nữa thì con mèo sẽ nghe thấy đấy. Có thể nó nghe rồi cũng nên.”
“Chị cũng sẽ làm ồn lên nếu chị bị buộc dây vào hàng rào thế này, mà đêm thì đang xuống.”
“Tôi sẽ không làm thế,” chị Frisby nói, “nếu tôi còn khôn ngoan mà lại biết gần đây có mèo. Ai buộc anh lại thế?” Chị tìm cách trấn an con quạ đang hốt hoảng thấy rõ.
Quạ tỏ ra ngượng ngùng nhìn xuống chân. “Tôi tự nhặt mẩu dây lên đấy. Nó vướng nhằng vào chân tôi. Tôi ngồi lên hàng rào định rẩy nó ra, nhưng nó mắc phải rào.”
“Anh nhặt mẩu dây làm gì hả trời?”
Con quạ - đúng là còn rất nhỏ, chính xác là mới chỉ một tuổi - chán chường đáp, “Vì nó lấp lánh.”
“Anh phải khôn hơn chứ.”
“Câu đó tôi nghe nhiều rồi.”
Đúng là đầu óc chim, chị Frisby nghĩ, rồi nhớ ra anh Frisby vẫn nói: Chẳng thể lấy kích cỡ bộ óc để đo lường khả năng của nó. Mà chị nhớ ra cũng hợp lý, vì cái đầu quạ còn to gấp đôi đầu chị.
“Ngồi im lại đi,” chị nói. “Nhìn ra phía nhà xem có thấy con mèo không?”
“Tôi không thấy. Nhưng tôi cũng không nhìn quá các bụi cây được. Ôi, giá mà tôi bay lên được cao hơn...”
“Đừng làm gì cả,” chị Frisby nói. Chị nhìn mặt trời: đã xuống quá ngọn cây rồi. Chị nghĩ đến Timothy và chỗ thuốc mang theo. Nhưng chị biết không thể bỏ mặc con quạ ngố này ở đây cho chết được - và chắc chắn nó sẽ bị giết trước khi trời sáng - chỉ vì tiếc vài phút vất vả. Nếu chạy thật nhanh chị vẫn có thể về kịp lúc chạng vạng.
“Bay xuống đây đi,” chị nói. “Tôi sẽ tháo dây cho anh.”
“Bằng cách nào?” quạ nghi ngờ hỏi.
“Đừng có cãi. Tôi chỉ dành được vài phút thôi.” Giọng chị có vẻ uy thế đến mức con quạ bay xuống ngay lập tức.
“Nhưng mà nếu mèo đến...” nó nói.
“Nếu mèo đến thì chỉ cần một cú nhảy là nó xô anh khỏi hàng rào và thêm cú nữa là chộp được. Đứng yên nào.” Chị đã bắt đầu dùng hàm răng sắc nhọn gặm sợi dây rồi. Nó bị quấn rồi vặn rồi quấn lần nữa quanh mắt cá chân phải quạ, chị thấy sẽ phải cắt qua ba vòng mới rời ra được.
Khi chị đã cắn đứt vòng thứ hai, quạ đang nhìn chăm chăm ra phía nhà chợt kêu toáng lên:
“Tôi thấy con mèo rồi!”
“ Im nào!” chị Frisby thì thào. “Nó có thấy chúng ta không?”
“Tôi không biết. Có. Nó đang nhìn tôi. Tôi không nghĩ là nó nhìn thấy chị đâu.”
“Đứng càng yên càng tốt. Đừng có hoảng.” Chị không nhìn lên mà tiến công ngay vào sợi thứ ba.
“Nó đang di chuyển về phía này.”
“Nhanh hay chậm?”
“Trung bình. Tôi nghĩ nó đang đoán thử tôi đang làm gì.”
Chị cắt đứt vòng thứ ba, giật nhẹ và sợi dây rơi ra.
“Đấy, anh được giải phóng rồi. Bay đi, nhanh lên.”
“Thế còn chị thì sao?”
“Có thể nó chưa nhìn thấy tôi.”
“Nhưng rồi sẽ thấy thôi. Nó đang tiến lại đây.”
Chị Frisby nhìn quanh. Gần đó chẳng có nơi nào trú ẩn được cả, không có đá cũng chẳng có hố hay khúc cây, gần nhất chỉ có khu chuồng gà - lại nằm phía con mèo đang tới và vẫn còn rất xa.
“Nhìn này,” quạ nói. “Trèo lên lưng tôi đi. Nhanh lên. Rồi bám chặt lấy.”
Chị Frisby làm theo, sau khi đã dùng răng tóm chặt những gói thuốc quý giá.
“Chị lên chưa?”
“Rồi.”
Chị nắm chặt những lông vũ trên lưng quạ, cảm thấy nhịp đập từ đôi cánh mạnh mẽ, thấy mình bị nhấc bổng lên đến chóng mặt và nhắm tịt mắt lại.
“Vừa xoẳn,” quạ nói và chị nghe tiếng gào rống điên giận khi con mèo nhảy chồm đến chỗ cả hai vừa rời đi. “May là chị lại rất nhẹ. Tôi hầu như không cảm thấy chị đang ở đó.” May với chả mắn, chị Frisby nghĩ; nếu mày không ngốc nghếch như thế thì tao đâu mắc cảnh hú hồn như thế này. Nhưng chị nghĩ khôn ngoan hơn là không nói ra câu đó, xét theo tình thế hiện giờ.
“Chị sống ở đâu?” quạ hỏi.
“Trong vườn. Gần tảng đá lớn ấy.”
“Tôi sẽ thả chị xuống đó.” Nó lạng nghiêng đi rất rùng rợn, trong một thoáng chị Frisby tưởng nó định thả rơi mình theo nghĩa đen. Nhưng chỉ vài giây sau - vì quạ bay rất nhanh - cả hai đã tà tà lượn xuống đất cách cửa nhà chị chưa đầy thước.
“Cảm ơn anh rất nhiều,” chị Frisby nói và nhảy xuống đất.
“Tôi phải cảm ơn chị mới đúng,” quạ đáp. “Chị cứu mạng tôi còn gì.”
“Anh cũng cứu mạng tôi.”
“À, nhưng hai chuyện đó đâu có giống nhau. Chị đâu có phải liều mạng nếu không có tôi - và cái sợi dây của tôi.” Và vì chính mình cũng nghĩ như vậy, chị Frisby không phản đối.
“Chúng ta cùng giúp đỡ nhau đối phó với con mèo,” chị nói.
“Đúng thế. Dù sao thì tôi vẫn mang ơn chị. Nếu có bao giờ tôi giúp đỡ gì được chị, hy vọng chị sẽ nói với tôi. Tên tôi là Jeremy. Cứ nói với bất cứ con quạ nào trong rừng, nó sẽ tìm được tôi.”
“Cảm ơn anh,” chị Frisby nói. “Tôi sẽ nhớ.”
Jeremy rời đi bay vào rừng, còn chị trở vào nhà mang theo ba liều thuốc.
Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột - Robert C. O'brien Mẹ Frisby Và Gia Đình Chuột