Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3038 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
ừa tan sở bước ra ngoài. Bích Ngọc đã trông thấy xe của Bạch. Bạch giải thích:
- Khả Di mới nói cho tôi biết là quý vị vừa mới khám phá ra một tài năng ca nhạc mới và sắp thu hình phải không?
Bích Ngọc chợt nhớ đến Thù Chiến. Người có dáng dấp giống Chí Hào.
Thế là Ngọc ngồi vào xe, để Bạch đưa thẳng đến Đài truyền hình. Đến nơi, Ngọc bước xuống nhưng thấy Bạch vẫn ngồi trên xe.
- Ủa, anh không vào đấy à.
Thiên Bạch khoát tay.
- Thôi, tôi bận, xong việc tôi sẽ đến đây.
Vào cổng, Ngọc đã thấy Khả Di cho người ra đón. Ngọc được đưa ngay vào phòng thu âm, thu hình. Ở đây có mặt đông đủ mọi người.
Bích Ngọc hỏi Khả Di:
- Mấy người làm thực à?
Di nhún vai.
- Chúng tôi không bỏ qua một tài năng trẻ nào. Nên thử cả Thù Chiến.
Triết nói:
- Ban nãy đã thử thu hết một Screen, được lắm. Anh chàng trình diễn với tác phong của Animals đấy.
- Ban The Animals? Bích Ngọc cười - Mấy người mà lăng xê kiểu này là chẳng bao lâu anh ta sẽ nổi tiếng cho xem.
Khả Di nói:
- Trong giới ca nhạc chỉ có hai con đường. Một là nổi tiếng hai là chìm chứ không thể lấp lửng được.
- Như vậy là sao?
- Có thể là... Một bắt đầu chói sáng như quả bom nổ, cũng có thể là lần duy nhất Thù Chiến được lên màn hình.
Bích Ngọc chợt thấy hồi hộp.
- Vây thì bắt đầu chưa?
- Đủ ánh sáng là bắt đầu. Khả Di nói - Thật ra lúc đầu, bọn này cũng định cho anh ta trực tiếp ra mắt mà không phải chuẩn bị chương trình, nhưng sau đó không biết Triết có cái tình cảm gì mà lại nói, thôi hãy tạo cho anh ta một cơ hội... Cứ thu sẵn và như vậy mọi chuyện sẽ nghiêm túc hơn. Anh ta sẽ có xác suất nổi tiếng cao hơn. Bích Ngọc lắc đầu.
- Tại sao mấy người có vẻ ưu đãi với một người tình cờ gặp như vậy?
Triết và Khả Di không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau Khả Di mới nói:
- Có lẽ vì hắn có cái nét của Chí Hào. Bọn này không thể giải thích.
Bích Ngọc nghĩ ngợi.
- Ở đây ai cũng biết Thù Chiến là Thù Chiến chứ đâu phải Chí Hào.
Thôi thì một cách giúp đỡ người khác vậy.
- Nhưng mà mấy người không có quyền xem hắn là Chí Hào nhé.
- Vâng, điều đó chúng tôi biết.
Triết nói.
Sau đó chuyện thu hình thật sự bắt đầu. Đây không phải lần đầu tiên Ngọc đến phòng thu, nhưng không hiểu sao Ngọc vẫn thấy căng thẳng.
Thù Chiến dạo đàn rồi bắt đầu hát. ánh sáng tập trung. Máy quay di chuyển, thu hình mọi góc độ. Chiến vẫn sở trường môn nhạc Rock. Tác phong biểu diễn và giọng hát thật lạ, thật lôi cuốn.
Bích Ngọc ngồi đấy nhìn. Bây giờ thì nàng có quyền chăm chú nhìn. Và như Triết nói, nhiều lúc Chiến lại giống như một ấn bản của Chí Hào.
Sau khi hát xong một bản. Chiến không vào ngay, mà ban nhạc chợt thay đổi âm điệu. Một bản nhạc khác giật hơn, nhanh hơn. âm thanh như những cơn gió xoáy. Và rồi Chiến quay cuồng. Với những tiếng hát hoang dại, âm vang của thời tiền sử. Giống như Triết đã nhận định! Một Animal! Một động vật thời hồng hoang!
Thù Chiến đã trình diễn liên tục một năm ca khúc. Có cả ca khúc mà mọi người biết đến. Nhưng cách trình diễn của anh chàng khác lạ, đặc biệt khác lạ hơn những ca sĩ khác nên vẫn cuốn hút.
Rồi buổi thu hình cũng kết thúc. Khả Di nói qua micrô:
- Thù Chiến này, anh ở đây nhé. Bọn này sẽ xuống ngay.
Thù Chiến từ sân quay nhìn lên gật đầu.
Khi đám Triết, Khả Di và Ngọc đến nơi thấy Chiến đang đứng yên lặng ở một góc, Di nói:
- Anh hát được lắm đấy.
- Mong là vậy. Thù Chiến đáp - Lần đầu tiên lên đài truyền hình nhưng tôi hết sức bình thản, tôi chẳng cảm thấy căng thẳng tí nào.
- Nhờ vậy mà anh thành công.
Thù Chiến hướng mắt về phía Ngọc
- Tôi cũng biết khuyết điểm của mình là giọng còn hơi nhỏ. à hôm nay cũng có sự hiện diện của cô nữa à?
Khả Di nói:
- Tôi mới nhờ người nhắn cô ấy đến. Vì tối nay chúng tôi có một bữa cơm thân mật
Thù Chiến vội đứng dậy.
- Vậy thì tôi xin rút lui vậy
- Đâu được. Bữa cơm có cả phần của anh. Khả Di nói - nhưng mà này nếu sau này anh có nổi tiếng thì nhớ đừng quên mời chúng tôi làm ông bầu nhé?
Thù Chiến lắc đầu.
- Làm gì có chuyện nổi tiếng.
- Tại sao anh lại bi quan vậy?
- Đâu phải ai cũng chấp nhận cái lối trình diễn của tôi? Mặc dù tôi biết là mình hát cũng không tồi lắm.
- Anh đã đánh giá thấp khán giả quá. Coi chừng lầm đấy. Vả lại chúng tôi làm nghề phụ trách này... Chúng tôi cũng dự đoán được sắc suất thành công chứ?
- Nhưng phong cách trình diễn của tôi chưa thích hợp với thị hiếu của khán giả hiện tại.
- Cái đó cũng dễ. Mình có thể thay đổi.
- Cô nhắm tôi có thể làm được điều đó không?
Triết nói:
- Thì đợi bao giờ chương trình phát ra anh xem sẽ biết ngay cơ mà. Xác suất thành công khá lớn đấy.
- Mong là như vậy
- Anh sợ càng hy vọng dễ thất vọng chứ gì?
Thù Chiến yên lặng. Ngay lúc đó Thiên Bạch từ ngoài xăm xăm đi vào.
- Tôi không đến trễ lắm chứ?
Bạch hỏi nhưng rồi trông thấy Thù Chiến. Anh chàng chựng lại ngay, mắt tròn xoe.
- Anh này là...
Khả Di lên tiếng:
- Để tôi giới thiệu. Đây là Thù Chiến mà chúng tôi đã nói. Vừa thu hình xong. Còn đây là anh Thiên Bạch, một người bạn rất thân của chúng tôi.
- à, anh Thù Chiến đây à. Thiên Bạch như choàng tỉnh, vội đưa tay ra - Ban nãy nhìn anh, tôi tưởng mình vừa trong thấy một người khác.
Triết nói:
- Đầy dủ mặt cả rồi, bây giờ chúng mình đi được rồi chứ? Tôi đã thấy đói meo.
Năm người chất lên chiếc xe của Triết đi thẳng đên nhà hàng. Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp, nhưng ít nói. Sau bữa cơm Triết đề nghị:
- Chúng ta tìm chỗ nào uống cà phê?
Chẳng ai phản đối, chỉ có Chiến nói:
- Tôi có tí việc riêng, xin phép rút lui trước.
- Cùng được, chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau. Khả Di cười nói - Mong là chương trình vừa rồi của anh sẽ thành công.
- Tôi cũng mong như thế.
Chiến nói rồi chào mọi người, bỏ đi. Thiên Bạch nhìn theo không dằn được hỏi:
- Hắn từ đâu xuất hiện vậy?
Di đáp:
- Từ cái quán rượu có Karaokê.
Thiên Bạch liếc nhanh về phía Ngọc.
- Nhưng mà hắn...
Di cười:
- Anh thấy hắn giống Chí Hào quá phải không?
- Đúng giống thật. Thiên Bạch lắc đầu nói - Ban nãy vừa trông thấy hắn tôi đã giật mình tưởng là... -
- Tưởng gì? Khả Di cắt ngang - Đừng có nói bậy nhé. Tuy là giống nhưng mà hắn đâu có phải là Chí Hào.
- Đúng chỉ có hình dáng thôi. Triết nói - Chứ còn bản chất, tính tình thì hoàn toàn khác hẳn.
- Anh ta...
Nhưng Bích Ngọc đã lên tiếng.
- Anh Chí Hào là một người toàn thiện, anh ấy có đầy đủ mọi thứ từ gia thê, hoàn cảnh sống đến gia đình. Một người mà cuộc đời giống như con thuyền thuận buồm xuôi gió trên biển lặng... Một người hạnh phúc... Vậy mà lại không chịu hưởng, lại qua đời quá sớm. Còn cái anh chàng này, thì chẳng có gì cả. Trưởng thành từ gian lao. Đứng lên bằng đôi chân của mình. Nhưng lại có một tương lai khá sáng lạn. Cả hai hoàn toàn khác nhau.
Mọi người yên lặng, không hiểu tai. sao Bích Ngọc lại nói như vậy?
Ngọc thấy mọi người nhìn mình hỏi:
- Đó không phải là sự thật sao mà mấy người nhìn tôi thế?
Khả Di lắc đầu.
- Chuyện của Chí Hào là chuyện đã qua rồi, tốt nhất ta không nên nhắc lại ở đây. Và tôi thấy thì Ngọc cũng không nên để cho tình cảm của mình cứ bị ray rứt mãi.
Bích Ngọc nhìn Di định nói gì đó lại thôi. Nàng biết bạn bè tốt với mình. Lúc nào cũng muốn vực nàng dậy. Vì vậy Ngọc cười rồi nói:
- Thôi được. Từ đây về sau tôi sẽ không nhắc chuyện đó nữa, tôi sẽ cố gắng lật một trang sử mới cho đời mình.
Triết vỗ tay.
- Vậy thì hay lắm. Để lật một trang sử mới. Tôi mời mọi người chầu rượu hôm nay vậy.
- Uống rươu nữa à? Ngọc lắc đầu. Không được đàn bà con gái chúng tôi mà cứ uống rượu mãi trông giống ai?
Khả Di cười, nàng cũng đã thấy mệt mỏi, nói:
- Nếu vậy thì... Chúng ta giải tán ở đây vậy, mạnh ai về nhà nấy.
o0o
- Có sẵn xe, sao không về chung?
Khả Di nói:
- Em muốn đi bộ một đoạn, anh cùng đi với em được không nào?
Triết nhìn Di như hiểu ý. Trong khi Thiên Bạch quay sang Bích Ngọc với một chút căng thẳng.
- Tôi đưa Bích Ngọc về nhà nhé.
- Được. Bích Ngọc nhìn theo bóng Triết và Khả Di - Họ có vẻ hạnh phúc quá.
Nhưng Thiên Bạch nói:
- Anh nghĩ không hẳn như vậy. Họ cũng có những khổ tâm, căng thẳng của riêng họ.
- Ai lại không có điều đó? Bích Ngọc thở dài - Nhưng miễn sao hạnh phúc có thể làm họ quên lãng được khổ tâm là được.
Thiên Bạch yên lặng.
Mây Trắng Vẫn Bay Mây Trắng Vẫn Bay - Quỳnh Dao