Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Trang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1146 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
à Tuyền một hôm ngỏ ý với con dâu :
- Chi Lan à, mẹ thấy cháu Hoàng Lan được sáu tháng rồi hay là gửi ông bà ngoại để mẹ tìm cái gì bán thêm phụ giúp cho con, con thấy sao ?
Chi Lan hoảng hốt :
- Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy. Con không thể nào để mẹ đang yếu sức mà lại lao vào kiếm sống. Con còn trẻ còn làm được nhiều việc mà mẹ! Hay là mẹ giận con cho nên mẹ mới nói cho con lo, chứ lúc này bệnh của mẹ cứ tiếp tục thấy rõ, mẹ làm gì nặng chắc không ổn đâu vả lại anh Phong sẽ nghĩ thế nào khi nghe mẹ tỏ ý giúp đỡ con ?
Bà Tuyền buồn bã :
- Chứ theo như nhận xét của mẹ thì con sinh nở khó khăn, đầy tháng xong là cắm đầu cắm cổ may cả ngày. Thằng Phong nằm hoài một chỗ, nếu mẹ như người khác mẹ sẽ mặc kệ nó muốn làm hay không thì tùy ý. Nhưng nó cứ nằm hoài sinh ra vô công rỗi rảnh nên hay nghĩ ngợi tầm bậy tầm bạ ghen bóng ghen gió, con tưởng mẹ không nghe con ho sao ? Mỗi lần ho con cố nén lại nhưng mẹ biết hết, mẹ và thằng Phong bây giờ là hai gánh nặng đè lên vai con, Chi Lan à !
Chi Lan cảm động nắm tay bà :
- Mẹ hiểu cho con là con không muốn mẹ làm kiếm sống và bé Hoàng Lan đã quen sự chăm sóc của bà nội, bây giờ gửi sang ông bà ngoại chắc nó khóc dữ lắm, mẹ ạ !
Nhưng vài ngày sau bà Tuyền đã hỏi con trai là có muốn làm gì cho khuây khoa? hay không ? Phong quay phắt lại :
- À, bây giờ trong nhà này ai cũng phải làm thì mới được ăn cơm, kể cả con ?
Bà Tuyền thành thật nói :
- Mẹ thấy con buồn, sách báo đọc hoài thì cũng hết, mẹ và vợ con không cần con làm việc để kiếm tiền mà chỉ mong con được vui...
Phong cáu lên :
- Có phải vợ con xúi mẹ nói như vậy ? Phải mà, từ lúc đi làm cho đến khi con bị què cụt đem tiền về cho nhà thì không sao, nay bắt đầu giở giọng bội bạc. Xin lỗi mẹ, con không cố ý nói mẹ.
Bà Tuyền bực mình :
- Mẹ hoặc Chi Lan thì con cũng đừng nên ăn nói hồ đồ như vậy.
Chi Lan dịu dàng lại gần mẹ chồng, nàng nói :
- Con có nói với mẹ anh Phong chưa được khoẻ, cứ để anh ấy làm theo ý của mình.
Phong nghe vợ nói thật tình thì lại tưởng vợ xỏ xiên, chàng bèn nói lớn :
- Cô đừng làm bộ làm tịch, định đóng kịch hả? Cho cô hay tôi bị mắc lừa một lần nhưng cũng đủ lắm rồi, tôi hoàn toàn thấy cô giống như một diễn viên có hạng trên sân khấu.
- Em không lừa dối anh điều gì cả.
Phong ngồi thẳng dậy nhìn vợ :
- Cô làm gì thì cứ biết lấy, chuyện gì thì cũng có nguyên nhân của nó nếu cô đàng hoàng như người ta thì tôi chẳng ra nông nổi này. Tôi vẫn đi làm mỗi ngày vẫn lên xuống xe bình thường, vẫn chạy nhảy mấy bực thang một cách dễ dàng.
Bà Tuyền đưa tay lên ngực :
- Đừng nhắc chuyện đã qua. Phong, mẹ rất mệt khi thấy hai vợ chồng con không được như xưa. Mẹ không còn sống bao lâu nữa đâu, mẹ biết bệnh của mẹ mà. Vì vậy mẹ muốn hai con hãy thương yêu nhau hãy nghĩ đến cháu nội của me....
Chi Lan nghẹn ngào, vậy mà bà còn đòi kiếm việc phụ nàng. Cho dù nàng có đi làm ngày đêm không còn chút khí sắc nàng quyết không để cho bà làm gì ngoài việc chơi với cháu. Mẹ chồng nàng còn sống ngày nào cần phải được vui vẻ thoải mái ngày đó và nàng là người cố gắng hơn ai hết giữ hoà khí trong nhà. Nghĩ vậy Chi Lan ẳm con lại bên chồng :
- Anh, anh chơi với con một chút nhé, nó hay hóng chuyện lắm.
Phong cộc lốc :
- Đem nó ra đằng kia.
- Anh đừng sợ nó đái ướt chỗ nằm, con ngoan lắm, em mới "xi" cho nó xong.
Phong đẩy con ra :
- Đã nói ẳm nó đi chỗ khác.
Bà Tuyền vội đứng dậy, run run đưa tay ra :
- Chi Lan đưa nó đi cho mẹ, tội nghiệp cháu của bà.
Nhìn bà Tuyền ẳm bé Hoàng Lan đang cười thành tiếng, Phong cảm nhận nỗi đau đè xuống ngực mình. Con nít ai mà không thương huống hồ đây lại là con của mình! Nhưng cứ mỗi lần định ẳm con nựng nịu thì lại thấy như hai mắt Chi Lan chăm chú nhìn và chờ đợi, Phong biết nếu mình ẳm con thì vợ sẽ sung sướng vô cùng mà chàng thì muốn Chi Lan phải đau khổ mới hả dạ ! Thỉnh thoảng nhìn lén con gái hai tay hai chân vung vẩy đạp thình thịch xuống giường, chàng cảm thấy lòng mình êm dịu hẳn đi. Nhưng tự ái đàn ông nổi dậy thế là Phong tỏ vẻ không chú ý gì đến con gái. Chàng biết con gái đã mọc hai răng cửa như chú thỏ biết tháng này con mình lên hơn một ký, tháng trước có chín trăm gram... nhưng chỉ vì ghen tuông, Phong đã khiến mọi người hiểu lầm chàng vô tình cả với con gái chính mình sinh ra.
Ánh đèn xanh đỏ mờ mờ ảo của vũ trường Hoàng Hậu không đủ chiếu sáng hết nét mặt của các đôi thanh niên nam nữ đang dìu nhau theo điệu nhạc tình tứ. Nhạc nhanh dữ dội thì họ vung tay chân nhịp nhịp theo điệu, cũng có khi chẳng ra điệu bộ gì hết ! Nhạc chậm rãi thì họ lại ôm cổ nhau mê đắm đi nhè nhẹ vào vùng ít ánh sáng nhất, vậy mà họ cũng còn thấy chưa kín đáo nên có đôi rủ nhau trò chuyện tại góc bàn đặt sát trong cùng.
Vĩnh Sơn ngồi một mình riêng lẻ một bàn, ly bia của chàng hết lại được rót đầy từ bàn tay no tròn của một cô gái trẻ trung. Sau đó Vĩnh Sơn đưa ít tiền ra hiệu cho cô ta lui, chàng nhìn những đôi thanh niên quay cuồng theo điệu nhạc, thở dài.
Đã nửa năm hơn trôi qua Vĩnh sơn không nguôi ý nghĩ về Chi Lan và Phong. Họ bây giờ ra sao ? Có được hạnh phúc như trước kia không ? Từ cái ngày Chi Lan đem trả lại cho chàng toàn bộ số tiền lớn đó, chàng biết mình sẽ không còn được gặp họ. Vĩnh Sơn có dặn nếu cần sự giúp đỡ nào từ nhỏ đến lớn cứ bảo một tiếng là chàng sẽ lo giùm. Nhưng dặn là dặn vậy thôi chứ Vĩnh Sơn biết là Chi Lan chẳng bao giờ đến theo tính nết của cả hai vợ chồng. Phong và nàng ! Chi Lan có lẽ khổ lắm, một số tiền lớn như vậy mình nàng không thể xoay sở được trong thời gian ngắn ngủi, chắc chắn nàng đã bán đi ít nhiều đồ đạc, tư trang !
Vĩnh Sơn có ý muốn đến để thăm vợ chồng nàng và bé Hoàng Lan nhưng sợ bị hiểu lầm đến tìm Chi Lan gây cho Phong nỗi nghi ngờ làm cho Chi Lan sầu não mà thôi ! Chàng nhớ bé Hoàng Lan quá ! bây giờ chắc bé mủm mỉm lắm rồi. Nỗi buồn không có được một đứa con khiến Vĩnh Sơn chán chường, chàng cầm ly bia lên uống cạn. Gần tháng nay Vĩnh Sơn hay đến nhà hàng - Vũ trường Hoàng Hậu uống bia một mình.
Một cặp tình nhân từ sàn nhảy đưa nhau về ngồi cạnh bàn của Vĩnh Sơn. Người đàn ông khá có tuổi khoảng gần năm mươi, ăn mặc sang trọng đang rút khăn tay lau trán, nói với người phụ nữ đi cùng :
- Mười một giờ rồi đó em à, hay là uống xong ly nước này mình đi về kẻo trể quá.
Tiếng người phụ nữ :
- Bộ anh sợ hả ? Sợ thì cứ về trước một mình. Còn em ở lại đúng mười hai giờ em mới về.
Vĩnh Sơn giật mình, tiếng nói đó ỏn ẻn điệu đàng có thể nào lại là cô ta được ! Đang ngà ngà vì men bia Vĩnh Sơn chợt tỉnh hẳn. Từ dạo đuổi cô ta ra khỏi công ty đến hôm nay mới nghe tiếng thật không muốn gặp mặt tí nào cả. Chàng chẳng có gì phải sợ nhưng căm ghét cô ta cực điểm, chính cô ta đã nhân lúc Chi Lan còn non ngày non tháng đến nhà cho tin dữ hòng Chi Lan lên máu mà chết ! Chính cô ta đã vào bệnh viện nói xấu và vu khống cho chàng để Phong ghen tương và hiểu lầm chàng.
Định đứng lên đi về thì ánh đèn chớp tắt vàng sậm, người phụ nữ đã nhìn thấy Vĩnh Sơn, vội gọi người đàn ông đi cùng mình :
- Anh à, chờ em một chút.
Tuyết Nga - phải chính cô ta - Kéo ghế ngồi gần Vĩnh Sơn cười một cách vui vẻ như không có gì xảy ra giữa hai người
- Chào Vĩnh Sơn, lâu quá mới gặp lại anh.
Vĩnh Sơn châm thuốc hút chẳng buồn lên tiếng, nói chuyện với những người như cô ta chỉ chuốc thêm hoa. ! Tuyết Nga nói lớn :
- Sao, anh vẫn đi một mình à ? Chi Lan đâu sao không đi chung cho vui, ở nhà với một đức ông chồng què thì buồn chết.
Vĩnh sơn quay phắt lại :
- Tôi cấm cô không có quyền nói đến vợ chồng Phong, người ta đã mất hạnh phúc cũng chỉ vì cô. Cô quả là một con rắn độc, bề ngoài thì môi son má phấn nói toàn những lời ngọt ngào giả dối, bên trong thì...như một con quỉ dữ !
Tuyết Nga vênh mặt lên :
- Thì sao ? Chả lẽ tôi lại ghê tởm như thế à ? Vậy mà có nhiều kẻ si tình quỳ lạy dưới chân tôi, đòi lấy tôi mà tôi còn không chịu. Hồi đó tôi yêu anh mù quáng...
- Cô mà yêu ai !
- Đừng mỉa mai thế Vĩnh Sơn ! Hỗi đó tôi yêu anh và vì anh chê một đứa con gái vừa có tài vừa có sắc như tôi đi chạy theo một tình yêu vô vọng như anh hằng nói, là một loài hoa có tên Chi Lan ! Do đó tôi nhất định phải trả thù, người xưa có câu " Không ăn được thì đạp đổ ", tôi cũng vậy !
Vĩnh Sơn chồm lên như định đấm vào Tuyết Nga một cái nhưng với giọng nói tự kiêu, Tuyết Nga thong thả một cách đáng ghét :
- Anh định làm gì vậy ? Đánh tôi à? Khi trước anh đã tát tôi một cái chưa đủ hay sao ? Mà nay còn định đánh tôi nữa. Cho anh hay không phải tôi nghỉ chỗ anh mà thất nghiệp. Tôi đang làm cho một công ty khác lớn hơn công ty của anh nhiều và ông giám đốc là người đang ngồi kia, ông ta mê tôi lắm và sẳn sàng làm bất cứ việc gì tôi muốn. Bởi vậy theo tôi thấy trong những người có chức vụ một chút, anh là dạng biệt lập.
Vĩnh Sơn không muốn nghe lời huênh hoang tự đắc của Tuyết Nga thêm phút nào nữa, chàng đứng lên bỏ về trong tiếng cười của cô ta.
Người đàn ông đi cùng kéo tay Tuyết Nga :
- Em cười gì vậy, người ta nhìn kìa. Tên đó là nhân tình cũ của em hả ?
- Anh cũng ghen nữa sao ? Vậy mà em tưởng anh nhiều vợ quá nên không còn biết ghen là gì nữa chứ ! Bây giờ thì anh đưa em về được rồi !
Tuyết Nga từ khi trả thù được thì hả hê lắm ! Tuyết Nga thấy phơi phới trong lòng, nhớ lại Vĩnh Sơn khi nãy cứ thẫn thờ, nàng càng đắc ý. Đã nói là đừng chọc giận Tuyết Nga này mà!...
Vĩnh Sơn nằm vắt tay lên trán suy nghĩ nát óc tìm cách giúp cho Chi Lan, làm cách nào để cho hai vợ chồng không biết mới được. Trong thâm tâm Vĩnh Sơn vẫn coi việc Phong mất đi một phần thân thể là lỗi ở mình dù thật sự chỉ di rủi ro đi đường. Nhân viên dưới quyền đa số bất mãn khi nghe Tuyết Nga to nhỏ trước khi rời chỗ làm nên họ không nhìn Vĩnh Sơn bằng ánh mắt kính phục như trước đây nữa ! Tuy nhiên vì kinh tế họ vẫn phải đi làm đều đặn.
Nằm hoài không ngủ được Vĩnh Sơn tự dằn vặt mình cả đêm. Hình ảnh Chi Lan buồn bã ôm bé Hoàng Lan trong tay, Phong suốt đời tàn phế và Tuyết Nga vênh váo bên gã đàn ông lớn tuổi...làm Vĩnh sơn thấy lương mình cắn rứt.
Buổi sáng sớm mùi hoa thoang thoảng đưa vào phòng làm Vĩnh Sơn bồi hồi. Nhớ hôm nay chủ nhật Vĩnh Sơn bèn lái xe đi vòng, đi ngang một chỗ nào chàng cũng cảm thấy như có màu áo tím thấp thoáng. Chạy từ từ cho đầu óc thư giãn một chút, Vĩnh Sơn thấy miệng lạt lẽo chàng bèn ghé đại vô một quán cà phê đang đông khách.
- Anh dùng chi ?
Vĩnh Sơn nói :
- Cô làm ơn cho ly cà phê đen thật ít đường và lấy thêm thuốc...
Chàng khựng lại vì cô chủ quán có vẻ quen quen. Cô gái kia cũng nhìn Vĩnh Sơn chăm chú, cô buột miệng :
- Xin lỗi, anh là...
- Vĩnh Sơn.
Cô gái kêu lên :
- Vĩnh Sơn phải rồi, anh có phải là người đã đưa Chi Lan vào bệnh viện lần trước ? Em là Thùy Dung...
Vĩnh Sơn cũng vừa chợt nhận ra cô chủ quán là Thùy Dung bạn gái của Chi Lan. Chàng vui mừng hẳn lên, bạn thân thì phải tốt bụng và dễ thương y như Chi Lan vậy! Thùy Dung vội nói chàng đợi một phút, cô chạy vào nhà kêu em gái ra bán phụ cho mình đoạn đem cà phê và thuốc lá đến cạnh Vĩnh Sơn.
Không hiểu sao Vĩnh Sơn thấy gặp Thùy Dung ở đây là một điềm lành. Chàng nhấp ngụm cà phê, hỏi :
- Thùy Dung bán ở đây lâu chưa ?
Thùy Dung cười :
- Đây là nhà của em thuê để buôn bán cũng khá lâu rồi, lúc nãy em chạy kêu nhỏ em gái ra phụ là nhà của ba mẹ em trong đó. Nhà Chi Lan sát bên cạnh, ý em muốn nói là nhà ba mẹ của Chi Lan.
Vĩnh Sơn kêu lên :
- A, vậy thì hay quá !
Thùy Dung ngạc nhiên :
- Có gì mà anh nói là hay ?
Vĩnh Sơn thấy mình kỳ kỳ chàng giả bộ khen cà phê ngon. Thùy Dung mở to mắt :
- Em tưởng anh Sơn chỉ uống cà phê thứ xịn không chứ! Ở đây quán của em bình dân làm sao ngon bằng.
- Vậy thì Thùy Dung cũng cho là tôi cũng giống như những kẻ có tiền khác, thích đi uống cà phê ở những quán có gắn cửa kính máy lạnh và nhất là có thêm vài cô gái xinh đẹp như mộng chứ gì! Thùy Dung nghĩ theo số đông hầu hết tôi biết, những quán ấy tôi cũng từng đến uống nước chỉ là giao thiệp với bạn bè. Thỉnh thoảng đi giữa đường ghé vào quán như thế này đó cũng là một điều thú vị.
Thùy Dung quan sát Vĩnh Sơn, trong đầu nổi lên ý nghĩ kính mến ông giám đốc trẻ này. Nàng nghe Chi Lan tâm sự, hiểu rằng Vĩnh Sơn yêu bạn mình bằng tấm lòng chân thật và cao cả, không vụ lợi, hết sức giúp đỡ nhưng không đòi hỏi người được giúp phải trả lại bất cứ cái gì. Con người như Vĩnh Sơn quả hiếm có.
Thùy Dung hỏi :
- Hôm nay được nghỉ anh Vĩnh Sơn đi đâu mà vô tình ghé đây vậy ?
Vĩnh Sơn trầm ngâm :
- Tôi buồn không biết làm gì cho nên lấy xe chạy vài vòng cho khuây, thấy lạt miệng ghé vào quán của Thùy Dung, thật là trong cái xui cũng có cái hên.
Thùy Dung bật cười :
- Anh mà cũng tin tưởng hên xui nữa sao? À, em thấy nét mặt anh có vẻ như mất ngủ và từ nãy giờ cứ nghe anh than buồn rồi lại kêu " hay quá " khi biết nhà em ở gần nhà ba mẹ Chi Lan. Tính em thẳng thắng nghĩ sao nói vậy nên anh cho em hỏi nhé : anh định nhờ em làm gì đó phải không ?
Vĩnh Sơn thầm khen cô gái này có nhận xét tinh tế. Thùy Dung tiếp tục :
- Có sai thì anh bỏ qua vì hằng ngày em tiếp xúc bao nhiêu người già trẻ gì cũng có, tính nết trăm kiểu cũng đủ bắt buộc em phải để ý phải nói nhiều, do đó em hay bốp chát vào mặt người ta anh đừng chấp nhất nhé.
Vĩnh Sơn vội nói :
- Ồ không, không phải tôi định nhờ vả Thùy Dung rồi nịnh lấy lòng chứ theo tôi thấy thì Thùy Dung rất bộc trực thẳng thắn, tối với bạn bè. Với người xấu thì Thùy Dung cũng không tha thứ, đúng không ?
Đến phiên Thùy Dung kêu :
- A, anh cũng đoán hay đó chứ, mà nãy giờ em nghe anh vòng vo hoài, bây giờ thử nói xem anh định nhờ em làm chuyện gì ?
Vĩnh Sơn nhìn dò hỏi :
- Thùy Dung có hay ghé Chi Lan chơi không ?
Thùy Dung chép miệng :
- Có, Chi Lan lúc này buồn lắm và ốm đi nhiều so với lúc mới lập gia đình. Cứ mỗi lần ghé là lại thấy nó cắm đầu cắm cổ may hàng chợ vì Phong không muốn cho nó về đây lấy đồ hàng xóm đem về bên đó nữa. Phong nghĩ nó đi ra ngoài là thế nào cũng gặp anh.Chi Lan không dám bước đi đâu xa có đi chợ cũng như bay để còn về. Vậy mà Phong suốt ngày nói nặng nói nhẹ nữa chứ !
Vĩnh Sơn trân trối nghe, lòng chàng xót xa :
- Thật vậy sao ?
Được thể Thùy Dung nói luôn :
- Tại anh không gặp nó nên anh không hay biết gì. Mẹ chồng thì bệnh lên bệnh xuống chẳng biết nay sống mai chết thế nào chồng thì...nằm một chỗ, cùng lắm ngồi trên xe lăn nhưng mà ngồi làm gì không biết nữa! Có ngồi thì cũng một mình Chi Lan nó phải cáng đáng hết mọi công việc từ trong nhà ra ngoài xã hội. Con gái của nó thì nhỏ xíu, em hỏi anh vậy chứ một mình Chi Lan phải cáng đáng cho cả một gia đình bốn người lấy đâu ra mà mua sữa mua thuốc cho bé Hoàng Lan ? Tiền gạo chạy ăn cũng khó khăn rồi, chính em buôn bán như vầy mà còn thấy không đủ đâu vào đâu !
Vĩnh Sơn thấy lòng mình đau đớn như ai đang vò xé, chàng lẩm bẩm :
- Tại anh tất cả, Chi Lan. Anh thật có lỗi với em với gia đình của em.
Thùy Dung đem bình trà nóng lại rót vào ly cho Vĩnh Sơn :
- Anh Vĩnh Sơn, em hiểu anh thương yêu Chi Lan mặc dù nó đã có chồng. Em không trách móc chê bai anh điều đó đâu anh đừng ngại. Vì theo em thấy còn biết bao nhiêu chuyện kỳ cục hơn nhiều. Anh đã thương bạn của em muộn màng vì nó đã có chồng giờ còn có con. Chẳng hiểu tình cả của anh có lâu dài hay chỉ nhất thời ?
Vĩnh Sơn cau mày :
- Thùy Dung cho tôi giống như nhiều kẻ khác ỷ có tiền bạc và quyền lực đi quyến rũ người ta bỏ chồng bỏ con hay sao ?
Thùy Dung cãi chính lại :
- Ý em không phải như vậy ! Em muốn hỏi anh rằng lúc trước Chi Lan xinh xắn, hạnh phúc bên chồng. Có lẽ anh nhìn thấy ở nó có một sức hút kỳ lạ nào đó nhưng bây giờ Chi Lan gầy gò đau khổ, có thể nói nó chỉ như một cái bóng trong nhà, tiều tụy vì sinh kế thì anh và tình yêu của anh còn hay hết ?
Vĩnh Sơn mỉm cười buồn :
- Tình yêu làm sao nói còn hay hết mà phải nói là nó có hay không ! Với tôi Chi Lan lúc nào cũng đẹp theo ý nghĩ chân thành nhất. Lúc đầu tôi yêu Chi Lan qua hình dáng của vợ trước của tôi, nàng cũng trùng tên nhưng mỗi ngày lại thấy ở Chi Lan có những đức tính mà vợ tôi không có! Chẳng hạn lòng nhân ái là điều tôi hằng ao ước ở mỗi con người. Như Chi Lan nàng thấy chồng bị tật nguyền mẹ chồng ốm đau, nếu như một số đông khác nàng sẽ than vãn chán chường không chừng còn hành động trái lý lẽ để có tiền mua sữa cho con, sung sướng cho bản thân. Nhưng không, Chi Lan chấp nhận con đường mình đi mặc dù nó đầy gai khiến chân nàng phải rướm máu. Tôi nói có cao xa lắm không Thùy Dung? Tóm lại tôi muốn cho Thùy Dung hiểu rằng trước sau gì tôi vẫn yêu thương Chi Lan và gia đình bé nhỏ của nàng ! Tôi luôn có ý nghĩ là tại mình mà nàng và Phong mới ra cớ sự như vậy, dù hoàn toàn chẳng phải lỗi ở tôi. Thùy Dung à, bây giờ tôi muốn giúp Chi Lan nhưng chỉ sợ Phong biết được thì còn khổ cho nàng nữa, cô có cách nào giúp tôi không ?
Thùy Dung xúc động nghe Vĩnh Sơn nói thầm nghĩ ông giám đốc này thật tốt bụng. Người như vậy mà gặp toàn chuyện không may : vợ thì đã ly dị, yêu một người có chồng, bị vu khống gây ra tội phá hoại hạnh phúc gia đình người tạ.. Nàng nói :
- Nếu thật sự anh muốn cho Chi Lan đỡ khổ về kinh tế, theo em nghĩ cũng không khó. Anh cứ đưa mỗi tháng một ít tiền gọi là mua sữa cho bé Hoàng Lan...
Vĩnh Sơn lắc đầu :
- Theo sự nhận xét của tôi Chi Lan sẽ không bằng lòng một sự giúp đỡ thẳng thừng quá như vậy.
Lúc đó em gái Thùy Dung kêu, Vĩnh Sơn bèn trả tiền nước đoạn hẹn một ngày khác sẽ ghé qua để bàn bạc rõ ràng hơn. Thùy Dung nhìn theo bụng mừng mừng cho bạn, có lẽ từ nay nó đỡ vất vả nếu bằng lòng nhận sự giúp đỡ về kinh tế của Vĩnh Sơn.
Màu Hoa Tím Màu Hoa Tím - Thiên Trang