Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Trang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1146 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
hi Lan sinh con gái vào buổi sáng tháng chín. Lúc đó Phong vừa đi công tác ở miền tây vì Vĩnh Sơn cảm thấy trong người không được khoẻ chàng nhờ Phong đi đại diện cho mình. Tuyết Nga hỏi chàng định cất nhắc Phong lên làm phó giám đốc, Vĩnh Sơn chỉ nói :
- Anh nghĩ Phong đi như vậy sẽ có một khoản tiền gọi là bồi dưỡng, mình giúp cậu ấy một chút vì Phong sắp có con, thêm được chút nào hay chút đó chứ bây giờ tự nhiên cầm tiền đưa thì Phong sẽ không nhận và nhân viên sẽ bàn tán không tốt.
Tuyết Nga hỏi :
- Nhưng tại sao anh không cử một người nào đó mà lại là Phong ?
Vĩnh Sơn cười :
- Nga có thấy Phong làm sổ sách rất khá và xử thế nhanh nhẹn không ? Các nhân viên chưa tính toán được mau lẹ bằng Phong. Nếu kì này Phong thuyết phục được bên mua họ ký hợp đồng thì cá nhân Phong lẫn công ty của anh đều có lợi.
Buổi sáng hôm đó Chi Lan đi chợ chợt thấy đau bụng, nàng không nghĩ đến ngày sinh vì còn khá sớm.
Nhưng càng lúc càng quặn bụng, Chi Lan níu tay vào một thân cây chờ hết đau rồi sẽ đi tiếp. Vừa lúc xe Vĩnh Sơn đi ngang qua tuy không đi xa được, Vĩnh Sơn cũng ráng đến cho có mặt khoảng một hai tiếng đoạn về nhà. Chợt thấy người phụ nữ lảo đảo bên vệ đường Vĩnh Sơn giật mình khi nhận ra ai. Chàng quát :
- Ngừng xe lại, bác tài.
Xe thắng két bên đường Vĩnh Sơn mở cửa xe chạy như tên bắn lại cạnh Chi Lan, chàng gọi :
- Chi Lan phải không ? Lên xe tôi đưa về nhà.
Chi Lan ngước lên, mặt xanh dờn nàng lắp bắp :
- Em... đau quá...
Vĩnh Sơn chợt hiểu nàng đau bụng sinh con, chàng vội đỡ Chi Lan vào xe, xung quanh mấy người hiếu kỳ đang dòm ngó. Vĩnh Sơn bảo bác tài cho xe chạy đến bệnh viện phụ sản làm giấy tờ nhập viện. Vĩnh Sơn ngồi chờ ngoài phòng sinh. Người làm giấy tờ thấy chàng bảo mời bác sĩ đỡ cho sản phụ nằm phòng tốt nhất thì mĩm cười :
- Ông cưng bà nhà ghê há !
Toan đính chính lại thì có tiếng gọi :
- Chi Lan đau quá nhưng không sinh được bây giờ có bằng lòng mổ thì ký tên.
Vĩnh Sơn gọi điện thoại cho Phong thì người ta bảo Phong chưa thấy đến, cô y tá lại hối thúc : Chậm trể sẽ nguy hiểm tính mạng hai mẹ con, nhất là đứa bé bị ngộp. Vĩnh Sơn bèn nhìn vào tờ giấy cô y tá vừa đưa :
- Cô ơi, chồng người phụ nữ này đi công tá xa, ai có thể ký được.
Người y tá nhìn chàng :
- Thân nhân, chẳng hạn mẹ của bà ấy.
- Nhưng tôi không biết nhà mẹ của người phụ nữ ấy, tôi là bạn ...
- Vậy thì ông phải cho mẹ bà ấy biết còn không hỏi lại xem bà ấy có chịu ký không ? Tôi nghĩ cũng không sao đây chỉ là trên mặt giấy tờ, chứ khoa học ngày nay tiến xa, ông cũng biết thế nào ...
Vĩnh Sơn nghe thoáng như tiếng ai rên rỉ. Chàng nghĩ rằng Chi Lan đang đau đớn để lâu thì em bé sẽ ngộp thở chàng bèn giựt tờ giấy ký tên thật nhanh:
- Tôi sẽ chịu tất cả nếu như bà ấy có mệnh hệ gì.
Vĩnh Sơn hút hết mấy điếu thuốc thì người ta báo là ca mổ đã xong, giờ thì Chi Lan được đưa ra phòng hồi sức.
Đứa bé gái cân nặng hai ký rưỡi, thật nhỏ nhoi !
Nhìn đồng hồ thấy hai giờ chiều Vĩnh Sơn nghe bụng sôi lên, từ sáng giờ chỉ có ly cà phê. Chàng đã đói bèn ra về sau khi gửi gấm cô y tá nhờ trông nom giùm Chi Lan.
Tuyết Nga đợi chàng ở nhà.
- Trời ! Anh đi đâu từ sáng đến giờ không ai biết, em chờ anh từ trưa đó.
- Nga co thể nấu giùm một tô mì, anh ăn xong sẽ đi một chút.
Tuyết Nga chưa kịp nói gì thêm thì Vĩnh Sơn đã lên lầu tắm rửa. Khi chàng xuống, một tô mì đậy nắp trên bàn. Nhìn Vĩnh Sơn ăn ngấu nghiến, Tuyết Nga bảo :
- Bà vú đi nghỉ trưa, em cứ sốt ruột không hiểu anh ở chỗ nào. Có phải anh gặp gỡ người yêu tại một nơi chưa ai biết phải không ?
Vĩnh sơn lắc đầu :
- Vợ của Phong mới sinh, phải mổ đang nằm phòng hồi sức.
- Anh đi đến đó à ? Để làm gì ?
- Sáng nay anh đang trên đường đi đến công ty thì gặp Chi Lan đau bụng giữa chợ nên sẳn xe đưa cô ấy đến bệnh viện nào ngờ giờ này mới xong. Mà anh còn phải chờ cô ấy tỉnh lại để hỏi nhà ba mẹ, cho người ta hay.
Tuyết Nga nói :
- Em ngạc nhiên khi thấy anh sốt sắng với vợ chồng Phong ghê vậy đó.
- Người nào mình không biết còn chưa nỡ bỏ ngang, ở đây mình đã giúp thì phải giúp đến cùng. À, đây là số điện thoại của chỗ Phong
đang trao đổi mua bán, Nga hãy gọi cho cậu ấy báo tin Chi Lan sinh con gái nhé.
Nhìn theo Vĩnh sơn hối hả đi ra ngoài, Tuyết Nga lòng đầy nghi hoặc. Vĩnh Sơn tốt với vợ chồng Phong phải có lý do chứ ! Mình không tin rằng anh ta bỏ ngang công việc chỉ vì giúp đỡ vợ Phong đi sinh, có thể chàng đến chỗ hẹn hò cũng nên ! Đến bây giờ mình vẫn chưa biết ai là tình địch của mình, Tuyết Nga không quên
sự hụt hẫng khi Vĩnh sơn nói có yêu người khác không phải là nàng. Con nhỏ nào
đó sẽ không yên ổn nếu mình biết được nó là ai !
Chi Lan mở mắt yếu ớt nhìn xung quanh chừng một phút sau mới nhận ra Vĩnh Sơn đang ngồi quay lưng lại nghe động chàng đi lại gần, dịu dàng :
- Chi Lan tỉnh rồi à ?
- Em...
Vĩnh Sơn đưa tay ngăn lại :
- Đừng cử động vội Chi Lan hãy còn yếu lắm vì phải mổ để lấy cháu bé ra nên Chi Lan cần nằm yên trên giường lâu đó. Cháu bé là con gái...
Chi Lan rơm rớm nước mắt :
- Cám ơn anh.
- Có gì đâu, tôi chờ Chi Lan tỉnh dậy để hỏi địa chỉ báo tin cho người thân, tôi cũng gọi cho Phong rồi. À ! Để tôi bế cháu lại cho Chi Lan nhé.
Đứa con gái bé bỏng của mình đây, kết quả tình yêu của Phong và mình. Ồ ! nhưng chồng mình lại thích con trai. Chi Lan xoay con lại buồn buồn nhìn nó, mẹ yêu con vô cùng nhưng cha con có yêu con giống mẹ hay không ?
Vĩnh Sơn thấy nét mặt thay đổi của nàng thì hỏi :
- Có chuyện gì vậy ? Chi Lan thấy trong người không khoẻ sao ?
- Không có gì cả anh Sơn ạ, em chỉ nhớ đến anh Phong, anh ấy thích con trai.
Vĩnh Sơn thở dài. Người như mình thì mong có được một đứa con dù là gái hay trai cũng không có. Người có con gái lại muốn trai hoặc ngược lại. Hình như chẳng ai bằng lòng với những gì mình đang có trong tay.
- Con gái thì càng hay chứ sao, người ta nói :" ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng ". Còn Phong chắc mai mốt anh ấy về thấy Chi Lan đã sinh cháu thế nào cũng mừng lắm.
Vĩnh Sơn nói như vậy mà trong lòng bâng khuâng.
- Vĩnh Sơn.
Chi Lan gọi khe khẽ :
- Em xin lỗi hơi tò mò một chút, anh và vợ anh có được cháu nào không ?
Vĩnh Sơn lắc đầu buồn bã :
- Không !
Đứa bé khóc oe oe, Vĩnh Sơn vội đặt nó sát bên Chi Lan để nàng nằm cho nó bú.
Đang loay hoay thì Tuyết Nga bước vào thấy cảnh hai người chừng như thân mật ngoài sức tưởng tượng. Tuyết Nga kêu lên một tiếng "A" Vĩnh Sơn quay lại đứng thẳng người lên :
- Nga ! Nga vào thăm Chi Lan đó hả ? Nga ngồi đây cho có người, anh về cho gia đình Chi Lan haỵ..
Tuyết Nga liếc nhìn Chi Lan kéo tay Vĩnh Sơn ra ngoài :
- Anh đang làm trò gì vậy ?
- Anh ẳm đứa bé để mẹ nó cho nó bú thôi nhưng Chi Lan không cho bú được.
- Vậy mà em tưởng... Thôi ! Anh đi về nhà mẹ Chi Lan cho biết tin đi, em có gọi điện cho Phong nhưng người ta nói cậu ấy vẫn chưa đến.
Vĩnh Sơn ngạc nhiên :
- Sao kỳ vậy kìa ! Đi từ sáng sớm thì trưa đã đến bây giờ sẫm tối rồi ! - Chàng ngẫm nghĩ - Có lẽ xe hư giữa đường hay kẹt bắc. Để lát nữa chàng gọi thử xem sao !
Vĩnh Sơn lái xe đến nhà Phong. Bà Tuyền đang luống cuống không biết con dâu đi đâu từ sáng. Nghe Vĩnh Sơn nói bà lập cập mở lời cám ơn đoạn sửa soạn vào với con dâu. Ông bà Thành cũng được cho hay, sui gia gặp nhau trong bệnh viện thật vui vẻ. Bà Thành vô tình nhắc :
- Còn Phong vài hôm nữa thấy mẹ tròn con vuông chắc mừng lắm. À ! mà mẹ nghe nói Phong đi công tác hả con ?
Chi Lan dạ, nàng nghe lúc nãy Tuyết Nga bảo chưa nói chuyện gì được với Phong vì chưa thấy chàng xuống nơi hẹn, Chi Lan lo lo đem nỗi lo ra hỏi, ông Thành an ủi :
- Không sao đâu con, xe lúc này hay kẹt đường kẹ bắc, để sáng mai gọi là được chứ gì.
Bà Tuyền cũng nói vô :
- Con đang yếu ớt, người ta bảo đàn bà mới sinh xong cũng giống như con cua lột thì con hiểu trong người mình thế nào ! Vì vậy con cứ ngủ một giấc. Mẹ pha sữa cho cháu khi nó đói, đừng lo.
Bà Thành xúc động khi nghe bà Tuyền nói giọng tình cảm thương yêu con dâu thật sự, bà nói :
-Chị về nghỉ, để tôi ở lại với Chi Lan được rồi.
- Không, anh chị cứ về tôi ở đây cho, thấy anh có vẻ yếu lắm chị đưa anh về nhà cho khoẻ.
Nhường qua nhường lại bà Tuyền phải về vì nhà không ai coi, ông Thành cũng ra về sau đó. Chỉ còn bà Thành ngồi chăm sóc cho hai mẹ con Chi Lan. Đến sáng hôm sau Vĩnh Sơn đến mang theo giỏ xách to, nặng. Chàng tính gửi vào rồi về ngay nhưng Chi Lan bảo cho mẹ nàng quá giang ...
- Vĩnh Sơn, anh có gọi cho cậu Phong chưa ? Hay để em gọi nhé !
Tuyết Nga định nhấc máy Vĩnh Sơn ngăn lại để chàng gọi. Nói chuyện ít phút trán nhăn lại, Vĩnh sơn gát máy im lặng.
- Sao vậy anh ?
- Phong vẫn chưa tới, kỳ lạ thật ! Công việc đang bận rộn hay là cậu ấy đi lạc địa chỉ !
Tuyết Nga nói :
- Nếu lạc thì hai người cùng đi lạc người lái xe cho công ty rất rành miền Tây anh hãy để thỉnh thoảng gọi lại.
- Nếu chưa gặp làm sao ăn nói với Chi Lan bây giờ !
- Việc gì mà anh cứ lo Chi Lan thế này Chi Lan thế kia, từ từ rồi cậu Phong cũng về.
Nhưng thêm một ngày nữa trôi qua, Vĩnh Sơn đang sốt ruột đi qua đi lại thì có điện tín :
"Bị đụng xe. Phong còn hôn mê chưa tỉnh. Ký tên."
Tên của người lái xe cho Phong đi hôm nọ được in rõ ràng. Vĩnh Sơn đứng một hồi lâu vì bàng hoàng, đang ngẫm nghĩ nên làm gì thì Tuyết Nga chạy vào, nàng len lén đọc mẩu điện tín ngắn gọn kia.
- Ý ...
Vĩnh Sơn cau mày nhìn :
- Tuyết Nga không được cho Chi Lan biết tin này. Cô ấy mới sinh chưa đầy ba ngày mà lại mổ nữa, biết được chồng mình đụng xe cô ấy sẽ nguy hiểm đến sức khoẻ và mạng sống.
- Anh giấu một hai ngày thì được nếu Chi Lan về nhà mà vẫn chưa thấy Phong về thì sao ?
Vĩnh Sơn cũng đang nghĩ đến việc đó. Chàng nhẫm tính trong đầu quyết định phải đi xuống chỗ Phong đang nằm điều trị, lật tờ điện tín xem nơi gởi thấy ghi Tiền Giang, bèn nói :
- Phải xuống xem bệnh tình của Phong ra sao, Nga ở nhà lo lắng cho Chi Lan dùm anh. Nếu cô ấy có hỏi thì nói công việc chưa giải quyết xong. Phong còn phải ở thêm vài ngày.
- Nhưng ...
- Nhớ là không được hở ra chuyện gì đó nghe chưa.
Vĩnh Sơn đi rồi, Tuyết Nga lẩm bẩm :
- Là cái gì mà phải vào trong đó lo cho cô ta! Mình cần nghỉ ngơi sau giờ làm việc một chút không đi đâu mà vội.
Cả ngày hôm đó Tuyết Nga đánh máy, chiều về nhà ăn cơm xong chơi đến tối cô ta buồn ngủ quá leo lên giường đánh một giấc đến sáng.
Ngày thứ năm trong bệnh viện Chi Lan đang ngóng từng giờ. Phong nói đi có hai ngày, ngày thứ ba phải về không thấy chồng và cũng không nghe nhắc đến. Chi Lan thấy nóng ruột quá. Thùy Dung vào thăm bạn, trấn an :
- Anh Phong có việc của ảnh mày cứ tịnh dưỡng, nghĩ vớ vẩn làm gì cho mệt, em bé khát sữa kìa ! Để tao kể chuyện của tao cho mày nghe nhé. Anh chàng mà tao đã nói với mày đó, ngỏ lời thương và bảo nếu bằng lòng thì chàng ta sẽ dẫn mẹ đến. Tao run quá mày thấy sao hả Chi Lan ?
Chi Lan thấy bạn huyên thuyên thì mỉm cười :
- Tao có thấy mặt mũi anh chàng đó ra sao đâu, mà một khi mày đã yêu thì có ngăn cấm mày cũng lấy.
Thùy Dung hỏi :
- Đặt tên cho em bé chưa ?
- Tao định đơi anh Phong về xem có đồng ý tên Hoàng Lan hay không ?
- Tên đó nghe cũng hay, mẹ là Lan con gái cũng là Lan, mày nằm ở đây chắc lâu hơn người ta phải không? Người ta nằm năm ngày mày nằm hơn một tuần. Cái phòng này thật đầy đủ tiện nghi, mắc lắm đó nha Chi Lan tao nghe nói một ngày như vầy gần 5 phân vàng !
Chi Lan hết hồn :
- Tao không hay biết, lúc tao mổ thì Vĩnh Sơn lo thủ tục tất cả, chẳng hiểu anh ấy có biết rõ giá cả không chứ như thế này khi tao về nhà sẽ thanh toán một khoản không nhỏ, tiền để dành từ hồi nào đến giờ có lẽ hết luôn.
- Vĩnh Sơn ?
- Phải, giám đốc của anh Phong.
Thùy Dung gật đầu :
- Tao nghe bác gái kể sơ qua ông giám đốc đó thật tốt bụng, như vậy ổng sẽ trả tiền cho, yên tâm đi mấy ông giám đốc giàu lắm.
Chi Lan thở dài :
- Ai mà để cho Vĩnh Sơn trả, vậy là tao mắc nợ, tính tao thì không muốn nợ ai cả !
- Nhưng anh Phong làm cho ông ta, muốn đẹp lòng nhân viên tin cẩn thì mấy ông như Vĩnh Sơn phải chi mà thôi.
- Tao không đồng ý, nếu chi như vậy thì bao nhiêu cho đủ với số nhân viên khá đông ?
Thùy Dung khoát tay :
- Thôi mày nói một hồi nữa là mệt lắm đó, tao ra ngoài xem mẹ chồng của mày đến chưa nhé !
Thùy Dung đang định ra thì một người đàn ông nét mặt phờ phạc bước vào. Chi Lan kêu :
- Anh Vĩnh Sơn !
Lập tức Thùy Dung thấy Vĩnh Sơn thay đổi nét mặt dịu dàng, cố tạo vẻ tươi tỉnh :
- Chi Lan và cháu bé có khoẻ không ?
- Cám ơn anh, đây là Thùy Dung bạn em, còn đây là anh Sơn giám đốc của Phong. Anh Sơn à, gần một tuần trôi qua mà em chưa có thấy Phong về, anh có kêu chồng em đi công việc cho anh nữa không ?
Vĩnh Sơn gật đầu :
- Xin lỗi Chi Lan vì thời gian này mà phải để hai mẹ con chờ đợi. Phong còn bận một số công việc cá nhân tôi nên chưa về được. À ! Cô Nga có cho Chi Lan biết rồi mà.
Chi Lan hỏi lại :
- Cô Nga ? Mấy ngày vừa qua cô ấy không có vào đây.
Vĩnh Sơn tức giận :
- " Mình đã nhờ cô ta vào để nói trấn an, thế mà mấy ngày qua cô ta không thèm vào. Ở dưới miền Tây mình cũng gọi điện về bảo mua sữa, trái cây đem vô bệnh viện chắc cũng không !"
Vĩnh Sơn vội nói qua loa thêm vài câu, hôn bé Hoàng Lan thật nhẹ đoạn ra về. Đi chưa khỏi cổng nghe có tiếng gọi, quay lại thấy Dung.
- Xin lỗi, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút.
- Cô cứ hỏi.
- Phong gặp chuyện gì không may phải không? Lúc nãy tôi thấy anh bụi bặm đầy người, mặt mũi mệt nhọc. Tôi là bạn thân Chi Lan tôi hứa không nói gì đâu.
Vĩnh Sơn ôm đầu :
- Phong bị đụng xe.
Thùy Dung trố mắt :
- Đụng xe ?
- Phải, nặng lắm.
- Anh kể mau mau cho tôi nghe đi.
Vĩnh Sơn hút thuốc kể lại hôm Phong đi thì trời mưa không lớn lắm nhưng một chiếc xe ngược chiều chạy quá tốc độ mà lại là xe chở hành khách đi buôn. Có lẽ sợ trể ăn, lao vào xe của Phong. Người cùng đi với Phong thì chỉ bị xây xát nhẹ bất tỉnh một buổi, còn Phong thì bị xe đè lên chân.
Thùy Dung hồi hộp :
- Xe khách mà cán lên chân thì còn gì ...
- Phong bị dập nát một chân, ở bệnh viên tỉnh chỉ chẩn đoán gãy xương. Hôm tôi xuống Phong tỉnh rồi nhưng đau lắm, dưới đó không đủ cơ sở vật chất nên tôi đề nghị chuyển Phong về bệnh viện Sài Gòn. Nếu đúng như nhận xét của tôi, Phong sẽ bị cưa một chân !
- Trời ơi ! Phải bỏ một chân sao ?
Vĩnh sơn buồn bã :
- Để lâu e nguy hiểm, gây ung thối ở xung quanh lây đến tính mạng.
Thùy Dung cuống lên :
- Bây giờ làm sao đừng cho Chi Lan biết vội, nó sẽ chết mất. Anh nói là Phong được chuyển vào đây ?
- Tôi đã bảo lãnh cho Phong và người ta cũng mong tiến hành sớm, giờ thì Phong đang nằm trong bệnh viện Sài Gòn chờ mổ nay mai thôi. Tôi nghĩ vài hôm nữa Chi Lan ra về, không biết nói đến Phong thế nào cho ổn !
Thùy Dung tội cho bạn quá, ngày sinh con ra thì chồng lại bị tai nạn, làm sao để qua khỏi những ngày đầu đi đã. Trước sau gì cũng phải biết nhưng càng chậm chừng nào càng tốt chi Chi Lan chừng đó, chứ bây giờ mà biết, Phong như vậy Chi Lan lên máu chết mất !
Tiếng Vĩnh Sơn :
- Bây giờ tôi phải ghé qua nhà một chút sau đó sẽ đến với Phong. À, có thể cho mẹ của Phong biết nhưng nhớ dặn bà ấy giữ kín.
Dựa lưng vào ghế Vĩnh Sơn thấy bối rối vô cùng. Bao nhiêu việc nan giải mình đều lo hoàn chỉnh, việc của Phong xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mình. Lúc trên đường xuống miền Tây Vĩnh Sơn đã cầu mong đừng xảy ra nặng quá nhưng khi thấy người của Phong băng trắng xoá lốm đốm máu, Vĩnh Sơn cảm nhận nỗi chua xót dâng lên. Tại sao lại để Phong bị thương khi ở nhà có một người vợ đang trông ngóng cùng con thơ, mẹ già ? Đúng ra giờ này Phong phải ở bên cạnh Chi Lan để lo pha sữa cho con, chăm sóc cho vợ. Mấy hôm nay có lẽ ba mẹ nàng và cô bạn thay nhau thăm nom, còn Tuyết Nga ? Hừ, mình đã căn dặn là phải vào an ủi mà cũng chẳng hề dù chỉ một lần. Em kết nghĩa ! Chẳng qua là ham danh lợi, ra vẻ ta là em ông giám đốc. Vĩnh Sơn bực mình, tại cô ta năn nỉ và vì công việc của cô ta cũng quen thuộc rành rẽ khỏi cần chỉ bảo. Thật lòng Vĩnh Sơn thấy Tuyết Nga vẫn để ý và quan sát chàng nhiều lần, không nói ra nhưng Vĩnh Sơn vẫn biết.
Xe về nhà bà vú nói có cô thư ký đến chờ trong nhà. Vĩnh Sơn đóng sầm cửa lại, Tuyết Nga cười đon đả :
- Anh về rồi hả, có mệt lắm không ? Phong ra sao hả anh ?
- Bị thương, nằm bệnh viện Sài Gòn.
- Ái chà, chắc vợ của Phong buồn lắm khi thấy chồng mình...
Vĩnh Sơn nói lớn :
- Nga cũng biết quan tâm đến Chi Lan như vậy sao? Vậy chứ chuyện tôi - Chàng tức giận nên không xưng là anh với Tuyết Nga nữa - nhờ Nga vào nói một vài tiếng cho Chi Lan yên tâm, Nga có làm không ? Hay chỉ ở công ty đánh phấn làm đẹp mà thôi !
Tuyết Nga thấy chưa bao giờ Vĩnh Sơn lại lớn tiếng như vậy, nàng hỏi ngược lại :
- Vậy chứ Chi Lan là cái gì anh bắt em vào thăm nom an ủi nó ? Lòng tốt của anh thật đáng khen ! Tại sao anh lại gọi Phong đi công tác khi vợ người ta sắp sinh ? Anh có lòng dạ gì, ai mà biết được. Em còn công việc của em ở công ty, em không rảnh.
Vĩnh Sơn đập tay xuống ghế :
- Nếu không có thời giờ rảnh thì tại sao Nga lại có mặt tại đây để làm gì, bất cứ lúc nào.
- Vì anh là anh của em, em phải có bổn phận chăm sóc cho anh.
- Hừ, săn sóc. Nga làm như tôi không biết Nga đến đây với mục đích gì ! Sách vở, báo chí... đều bị xáo trộn lên mỗi khi Nga về tôi phải xếp lại. Nga định tìm thư từ hoặc một cái gì đó nói tôi nghe xem.
Tuyết Nga thấy đúng như lời Vĩnh Sơn vừa nói, nàng ngượng quá hoá ra giận dữ :
- Phải rồi, tôi tò mò tôi lục lạo xem có ai gửi thư cho anh không! Nhưng chỉ thấy anh quan tâm đến vợ chồng Phong hơn cả, anh đừng tưởng rằng qua mắt được con này! Anh yêu hoa lan, anh lấy vợ tên Lan, ly dị xong bây giờ anh lại săn sóc cho hai vợ chồng, trong lúc đó người vợ tên Lan, vậy thì nói sao nhỉ ! Phải nói là anh làm gì cũng có tính toán trong đầu ! Hứ, ngày nào anh bảo anh có một tình yêu vô vọng, chỉ yêu mà không được yêu lại. Tôi tưởng con nhỏ nào cũng là con gái, nào ngờ ...
Vĩnh Sơn mím môi lại :
- Cô không được kêu con nhỏ này con nhỏ nọ, những lời lẽ đó thốt ra từ miệng một người có học như cô là điều ngạc nhiên.
Tuyết Nga phá lên cười :
- Ngạc nhiên ư ? Chính tôi mới là người đáng ngạc nhiên hơn ai hết. Phải rồi, tôi nói năng bậy bạ nhưng đúng đó chứ ! Bằng chứng là anh không cãi lại được lời nào.
Vĩnh Sơn nghiến răng :
- Cô nói tầm bậy, tôi cấm cô không được nói lung tung như vậy mà chẳng có chứng cớ nào.
- Tôi cứ nói.
" Bốp " ! một cái tát vào mặt Tuyết Nga. Bất ngờ tránh không kịp lãnh trọn cái tát đó, loạng choạng lùi lại phía sau, Tuyết Nga căm hờn nhìn Vĩnh sơn :
- Vĩnh Sơn, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bị nói nặng một câu, vậy mà chỉ vì một con đàn bà đã có chồng anh tát tôi! Được lắm, anh hãy chống mắt xem tôi sẽ làm gì với Phong và Chi Lan.
Vĩnh Sơn trong những ngày qua vừa đầu óc căng thẳng, thân thể mệt nhoài lại nghe Tuyết Nga nói vu khống cho mình, chàng tức giận nên lỡ tay. Bây giờ nghe Tuyết Nga hăm he, chàng vội hỏi :
- Cô định làm gì, đừng có phá hoại hạnh phúc người ta một cách vô lý.
- Ồ ! kẻ phá hạnh phúc chính là anh chứ không phải tôi, Vĩnh Sơn ạ ! Vả lại tôi đã hứa với lòng mình là nếu biết được người mà anh ngày đêm thương nhớ, tôi sẽ trả thù nó bằng mọi cách. Nó đã làm cho anh không để ý đến tôi thì tôi cũng phải làm cho nó sầu khổ như tôi đã từng sầu khổ vậy !
Vĩnh Sơn la lớn :
- Cô không được quyền phá gia đình người ta, tôi chẳng như cô nghĩ đâu. Tôi vẫn hằng mong cả hai người Phong và Chi Lan sống hạnh phúc bên nhau, họ vui là tôi mãn nguyện lắm rồi !
Tuyết Nga xoa xoa gò má :
- Tôi chưa biết đến thứ tình anh vừa nói ra, có thể đó là nguỵ quân tử giả tạo hòng cướp vợ người khác ! Anh giả vờ khéo lắm, hèn chi anh nói là cử Phong đi để giúp cho hai người ít tiền, tiền của anh thì rắc đầy nhà họ cũng không hết ! Thôi, tôi lật bài thì anh cũng phải ngửa lá bài cuối cùng ra đị..
- Tốt nhất là cô không nên làm ở đây nữa !
Tuyết Nga cong cớn :
- Anh tưởng tôi sợ à ? Thiếu gì chỗ cần tôi vào làm. Tôi sẽ nghỉ ngay ngày mai, yêu cầu thanh toán tiền lương cho và nhớ rằng tôi sẽ trả mối hờn này. Chào anh.
Cửa đóng từ lâu mà Vĩnh Sơn vẫn thẫn thờ, thế là điều mình giữ kín bấy lâu nay đã lộ ra vì một người đàn bà quỉ quái. Có ai ngờ đến chuyện Tuyết Nga rình mò từng chút một việc làm của mình để vu khống trắng trợn như thế ! mà hoàn toàn chỉ vì lòng tốt của mình dành cho Chi Lan dẫn đến sự việc rối lên như vậy.
Vĩnh Sơn nằm suy nghĩ thật nhiều, Phong hiện nay đang ở bệnh viện. Chi Lan sắp sửa ra viện, sự vắng mặt quá lâu của chồng sẽ làm cho nàng nghi ngờ. Lại còn Tuyết Nga ! Vĩnh Sơn giật mình, cô ta làm gì đây ? Đến bệnh viện quậy phá chăng? Vĩnh Sơn vội vã thay đồ chàng kêu xe ngoài đi thật nhanh đến chỗ Chi Lan trước. May quá, Thùy Dung vẫn còn ngồi chờ bà Tuyền, Vĩnh Sơn dặn dò Thùy Dung đừng đi đâu cả vì có kẻ định đến nói Phong gặp tai nạn, cố tình làm Chi Lan bị mệt. Chàng ghé Phong rồi quay lại ngay.
Bà Tuyền nghe Thùy Dung kể lại thì bủn rủn tay chân nhưng Thùy Dung bảo bà phải thật bình tĩnh kẻo Chi Lan hay được thì chết ! Ông bà Thành cũng buồn rầu, thế là con rể của ông bà trở thành tàn phế, con gái mình liệu có qua khỏi cuộc sống đau khổ sắp tới không ? Ai nấy đều thì thầm ngoài phòng, đồng ý giấu câu chuyện này đợi Chi Lan khoẻ mạnh, bé Hoàng Lan đầy tháng xong sẽ nói. Nhưng Chi Lan thấy mắt bà Tuyền đỏ mọng lên thì hỏi :
- Mẹ à, mẹ làm sao vậy ?
Bà Tuyền chùi mắt :
- À, mẹ nhớ tới thằng Phong...
Bà Thành vội nói :
- Chắc chị nghĩ Chi Lan nó sanh mà Phong chưa thấy mặt con gái phải không ?
Bà Tuyền cố nén lòng mình lại :
- Ờ, đúng rồi, chị đoán đúng ý nghĩ của tôi đó.
Chi Lan gượng cười :
- Mẹ à, chắc vài hôm nữa anh Phong sẽ về, lúc đó tha hồ cho ba của cháu nhìn mặt mũi con gái mình.
Ông bà Thành nhìn nhau thở dài. Thật oái oăm, kẻ không biết gì lại an ủi người rành về mọi chuyện! Thùy Dung căn dặn mọi người lời Vĩnh Sơn lúc nãy. Ông Thành giận dữ :
- Ai mà ác đức quá vậy ! Chưa thấy gia đình người ta đau khổ như thế này hay sao mà còn định đến đây làm khó, được rồi mình hãy chia nhau mà canh cửa, ngoài y tá ra mình sẽ không cho ai vô hết. Chừng nào Chi Lan về nhà thì tính sau.
Mọi người đều tán thành ý kiến đó. Chi Lan thấy lúc nào cũng có ba mẹ hay Thùy Dung kế bên thì bảo mình đi được rồi, có bận việc thì ba mẹ cứ về còn Thùy Dung cần bán hàng, sao ngày nào cũng vào hết vậy. Ông bà Thành kêu ở nhà buồn vào ẳm cháu cho vui. Còn Thùy Dung làm bộ than quán xá vắng khách ngồi không chẳng làm gì, vào đây nói chuyện cho Chi Lan khuây khoa?.
Vì vậy Tuyết Nga mấy lần định vào nhưng thấy có người, cô ta chưa phá được gì tức lắm. Vậy thì đến nơi Phong nằm có sao đâu !
Bệnh viện sài Gòn buổi trưa vắng vẻ Tuyết Nga vừa thoáng thấy Vĩnh Sơn đi ra, chàng lên xe về nhà. Như vậy thì còn lâu mới trở lại đây! tuyết Nga mím môi vào bệnh viện hỏi tên họ Phong nằm phòng nào sau đó đi nhanh đến.
Phong vừa phẫu thuật xong ba ngày, chàng mất nhiều máu nên hơi xanh. Nằm cùng phòng với một người khác. Phong suy nhược thấy rõ về tinh thần lẫn thể xác. Nhìn thân hình mình chẳng còn nguyên vẹn như xưa, mà có lâu là gì mới có hơn tuần qua từ một người đàn ông khoẻ mạnh tràn đầy sức sống, nhanh nhẹn ăn nói và đi đứng, giờ đây một chân bị cưa quá gối một chân còn lại rất yếu. Toàn thân ê ẩm đau nhức, Phong nằm đó oán trách ông trời sao quá trớ trêu khiến cho mình thành kẻ vô dụng mất rồi ! Nhớ lại hôm ấy mưa làm cho chàng thấy mát mẻ dễ chịu, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Chợt một tiếng ầm thật lớn Phong ngất đi không còn biết gì, sau này tỉnh lại nghe nói chàng bị hất tung ra khỏi xe, chiếc xe khác chạy đang có trớn đã đè lên người. Đau đớn mấy lần Phong ngậm ngùi khi biết mình ra nỗi này. Một tuần qua vợ mình, mẹ nữa có ai biết chưa nhỉ ! Vĩnh Sơn vào thăm nói thật nhiều lời an ủi, cho chàng hay Chi Lan sinh con gái hai mẹ con đều khoẻ mạnh. Phong chán chường giá nó là bé trai thì đỡ cho chàng biết bao, bây giờ như thế này... Phong đang nhăn mặt vì đau thì có tiếng gọi, ngẩng đầu lên thấy Tuyết Nga chàng khẽ nhếch mép chào.
Tuyết Nga mỉm cười ra vẻ buồn bã :
- Anh Phong, em vào thăm anh, nhân tiện đem chút quà cho anh, hãy cố gắng tịnh dưỡng.
- Cám ơn, Nga cứ để đó giùm.
Tuyết Nga suy tính xem nên nói gì trước. Phong đang đau đớn vì bệnh tật phải nói ngay lúc này để anh ta tức giận, như vậy mới có hiệu lực.
- Phong này, em rất lấy làm tiếc cho anh đang lành lặn lại trở nên thế này. Anh có biết ai làm cho anh bị đau khổ như vầy không ?
Phong nhìn Tuyết Nga ngạc nhiên :
- Thì mấy ông tài xế phóng ẩu chứ còn ai !
Tuyết Nga lắc đầu :
- Không phải, chính là Vĩnh Sơn giám đốc của anh đó.
Phong kêu lên :
- Không thể nào ...
- Phong, anh ngây thơ quá. Anh hãy nằm yên nghe em nói. Nguyên nhân đầu tiên không phải tại Vĩnh Sơn nữa, có thể nói là do Cho Lan vợ của anh ! Chi Lan không chung thuỷ, gặp gỡ Vĩnh Sơn nhiều lần, Vĩnh Sơn đã yêu vợ của anh nên tìm cách hại anh đó ! Tại sao bao nhiêu nhân viên văn phòng Vĩnh Sơn không quan tâm đến ai mà chỉ chú ý đến anh. Bề ngoài thì ra vẻ độ lượng nâng đỡ anh nhưng thật ra bên trong chỉ để hại anh mà thôi ! Tại sao anh lại đi xa ngay ngày sinh của Chi Lan để đến nỗi bị tai nạn, ở nhà Vĩnh Sơn đưa Chi Lan đi sinh lo lắng cho cô ấy không còn thiếu thứ gì còn buộc em phải vào chăm nom cô ấy nữa ! Hừm, Chi Lan cần mổ để lấy đứa bé ra, tự tay Vĩnh Sơn ký tên mà không cần hỏi ý kiến của ai cả, anh đi vắng thì còn mẹ của anh ở nhà mà phải không ? Ngày nào Vĩnh Sơn cũng vào thăm chính mắt em trông thấy Chi Lan đang nằm Vĩnh Sơn lại sát bên cúi xuống làm gì ai biết được, em có hỏi thì Vĩnh Sơn bảo ẳm giùm bé lại để cho bú. Nhưng Chi Lan mổ thì làm gì còn sữa mà cho con bú !
Phong nghe Tuyết Nga nói một hơi đầu óc lùng bùng như có ai cầm búa gõ vào vậy, chàng lẩm bẩm :
- Có thể nào như vậy ...
Tuyết Nga cười khẩy :
- Anh không tin à, Phong? Em đế ý rất kỹ tại sao Vĩnh Sơn chỉ yêu có hoa lan? Tên vợ anh là gì, em khỏi phải nói ra. Và chính Vĩnh Sơn đã thú nhận với em rằng có yêu Chi Lan.
Phong hét lên :
- Nga nói dối, để làm gì chứ ?
Người nằm giường kế bên giật mình tỉnh dậy, Tuyết Nga đưa tay lên miệng :
- Suỵt, anh vẫn chưa tin phải không? vậy cứ nhìn lại bản thân mình đi anh bị tàn tật, dĩ nhiên không thể đến công ty làm việc được nữa, sẽ ở nhà. Lúc đó Chi Lan dễ hẹn hò với Vĩnh Sơn. Có phải chi phí phẫu thuật do Vĩnh Sơn bỏ ra ?
Phong nghẹn lời :
- Phải, Vĩnh Sơn đã chịu mọi khoản. Anh ấy còn hứa khi nào ra viện anh ấy vẫn cho làm việc tại công ty nhưng không phải ở văn phòng mà làm khâu khác.
Tuyết Nga nói thêm :
- Anh có biết vợ anh mổ nằm phòng đặc biệt trong bệnh viện Vĩnh Sơn cũng bỏ tiền ra hết. Chẳng ai tốt một cách đáng nghi ngờ như vậy, mất đi bao nhiêu triệu không lấy lại được gì, em không tin vào lòng tốt đó như anh đã từng tin như vậy đâu.
Phong yếu ớt bào chữa :
- Chi Lan chỉ yêu mình tôi thôi.
- Phong, anh mù quáng lắm. Ừ, thì cho từ trước đến giờ cô ấy yêu anh nhưng chỉ vì anh đẹp trai ăn nói hoạt bát, có nhà cửa đàng hoàng nhưng từ nay trở đi xem cô ta có còn yêu anh nữa hay không ! Huống chị..trong suốt thời gian qua Chi Lan đã lừa dối anh. Em thật lòng mến anh thấy anh vì yêu vợ, cố gắng làm tốt cho giám đốc mà xảy ra thế này. Cũng vì lên tiếng phản đối lại hành động của Vĩnh Sơn mà em bị đuổi việc rồi !
Phong bưng lấy hai tai đau khổ :
- Trời ơi, sự thật như thế được sao ?
Tuyết Nga thấy cá đã cắn câu thì ngầm đắc thắng, bèn nói một hai phút nữa đoạn ra về, hẹn có dịp sẽ lại thăm.
Ra khỏi phòng nàng nắm chặt hai tay lại thầm nhủ bắt đầu từ giờ trở đi nàng đã trả được thù tình,Tuyết Nga cười phá lên :
- Vĩnh Sơn, Phong, Chi Lan... sẽ không một ai được hạnh phúc nếu như Tuyết Nga này đang đau khổ !
Còn Phong, những gì chàng vừa nghe qua từ miệng Tuyết Nga thật như sét đánh. Nó còn đau đớn hơn là vết thương đang hành hạ trên đôi chân của anh. Chi Lan, người vợ hiền lành có phải nàng đã phản bội chàng? Phong ôn lại toàn bộ sự việc. Vĩnh Sơn khen vợ mình đẹp - Chi Lan không nhiệt tình trong quan hệ vợ chồng - Chi Lan đi giữa đường bị choáng gặp Vĩnh Sơn. Hừ, biết đâu hẹn hò có ai đó thấy nên phải giả vờ như vậy ! Tại sao đi Vũng tàu, Vĩnh Sơn kêu mình đi chung với Tuyết Nga và anh ta để làm gì ? Để chứng minh không có gì sai trái giữa cô thư ký và ông giám đốc, hay là để mình về kể lại cho Chi Lan nghe có dụng ý ? Tại sao Vĩnh Sơn không lấy vợ ? Hoặc có nhân tình như những người khác ? Nhất định là anh ta đã yêu vợ mình! Đúng như lời Tuyết Nga nói : Vĩnh Sơn giúp đỡ mình một cách sốt sắng, giúp mình hay là muốn đưa tiền cho Chi Lan một cách hợp pháp ? Càng nghĩ Phong càng nhức đầu.
Màu Hoa Tím Màu Hoa Tím - Thiên Trang