Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Trang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1146 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
nh đèn néon trong phòng toa? sáng. Nơi đây tràn đầy hoa, quà tặng, đồ dùng cho cô dâu. Chi Lan gỡ những cây kẹp mà khi làm đầu, người thợ đã dùng giữ cho tóc không bị rối, khăn voan cũng được tháo ra máng lên mắc áo. Chiếc soirré màu trắng như tượng trưng cho sự thanh khiết của nàng ôm sát vào người tối này. Chi Lan định cho tay ra sau kéo fermeture xuống nhưng không thuận tay, vừa lúc đó cửa phòng xịch mở, Phong bước vào thấy vậy vội nói :
- Để anh giúp em.
Thấy chồng hơi mất thăng bằng, Chi Lan né qua một bên :
- Anh kìa, không chịu khép cửa lại, có ai thấy được thì sao ?
Phong dịu dàng :
- Có ai đâu mà em lo, mẹ đã đi nghỉ từ sớm, hàng xóm cũng về cả rồi, bây giờ chỉ còn vợ chồng mình mà thôi. Anh giúp em cỡi chiếc áo này xong, anh cần tắm cho mát. Cả ngày hôm nay, em có mệt không ? Thấy em đi từng bàn chào họ hàng, khách khứa anh lo cho em khuỵ giữa chừng.
Chi Lan rũ mái tóc ra :
- Em đi theo anh chứ thật ra em cũng hoa cả mắt, cũng tại anh một phần đó, bắt em thay áo nhiều quá, nội thời gian như vậy cũng làm em mệt.
- Nhưng mà hôm nay ai cũng khen em thật tình không ? Bảo đảm mai mốt có băng video, em như một bà hoàng cho em xem. Vĩnh Sơn còn phải nói nữa mà !
Chi Lan ngạc nhiên :
- Giám đốc của anh ? anh ấy nói gì ?
- Anh ấy bảo với anh là : " Phong có một loài hoa quí, mong rằng hai người được hạnh phúc bên nhau mãi mãi, và sắc đẹp của loài hoa ấy luôn bất diệt ", tên em là hoa lan, phải không ? Anh ấy khó tính mà còn khen em thì chuyện không nhỏ. Thôi, anh đi tắm đã.
Trong lúc Phong tắm, Chi Lan nghĩ lại ngày hôm nay nhu8 một giấc mơ. Sáng sớm bà Thành gọi nàng dậy chuẩn bị trang điểm, 10 giờ nhà trai đến đón, về lễ bên nhà chồng, đãi tiệc ở nhà hàng vào buổi tối. Trước đó hai ngày, nàng và Phong phải đi quay phim trong Đầm Sen, qua công viên Văn Thánh quay ngoại cảnh, có Thùy Dung đi theo xách dùm mấy bộ áo dài, áo đầm để thay đổi. Vì vậy ở nhà hàng khách khứa ra về hết là 11 giờ khuya. Chi Lan mệt lử. Nàng nằm duỗi chân ra cho thoải mái.
Thạt may mắn nhà chồng cũng ít người như bên nhà ba mẹ của mình. Chi Lan nghĩ như vậy. Nàng sợ nhà có đông đúc đi ra đi vào chạm mặt nhau nói chuyện ồn ào, cãi nhau từng chút một. Nhìn quanh căn phòng tân hôn, cách bày biện thật gọn gàng. Một chiếc bàn viết cạnh cửa sổ, một chiếc giường rộng rãi, trải nêm drap bông hồng xinh xinh, hai chiếc gối cũng màu hồng. Một tủ đứng để treo quần áo, một bàn phấn có gương soi bầu dục, bên trong cửa kính là cac; chai nước rửa mặt, kem dưỡng da, phấn hộp Phong mua cho vợ, nhưng Chi Lan thấy có lẽ ít khi dùng đến ! Nàng có làn da trắng tự nhiên, và tính tình giản dị, không trang
điểm thường xuyên như các cô gái khác.
Nhắc đến các cô hay trang điểm cầu kỳ, Chi Lan chợt nhớ đến Tuyết Nga, thư ký trong công ty chồng nàng. Buổi tối hôm nay, khi đến bàn có Tuyết Nga ngồi, Chi Lan chỉ nhìn thoáng qua nhưng thấy cô ta trang điểm rất đấm, rất công phu. Tuyết Nga ngồi cạnh Vĩnh Sơn một cách thân mật, sát vào người của Vĩnh Sơn.
Rồi Chi Lan tự cười một mình. Việc gì phải nhớ kỹ những chuyện tình giám đốc và thư ký, ngay trong đêm tân hôn này, mình thật lắm chuyện ! Như để trả lời cho nàng, Phong mặc pyzama từ phòng tắm trở lại. Chi Lan ngồi dậy :
- Em cũng đi rửa mặt một chút.
Khi đã sạch hết lớp son phấn mà cả ngày nay khiến nàng ngộp thở, Chi Lan nhẹ cả người. Trong phòng có những gói quà rất đẹp. Chi Lan định mở ra xem, thì Phong gạt sang một bên, choàng tay ôm lấy vợ :
- Hãy để ngày mai hai vợ chồng mình sẽ cùng nhau mở ra, bây giờ em lại đây với anh.
Chàng hôn vợ một cách nồng nàn. Chi Lan đáp lại ngoan ngoãn, vâng lời, tim đập nhanh cảm thấy hồi họp ... ( tim AHH cũng đập nhanh...vì đói bụng quá hihi )
Ánh sáng trong phòng vụt tắt, nhường chỗ một màu hồng dịu phủ lên hai người. Vạn vật đều yên lặng như tôn trọng đêm tân hôn đôi vợ chồng trẻ giậc mình tỉnh giấc lúc mờ sáng, Chi Lan hốt hoảng tưởng trể, ngồi bật dậy. Chiếc mền rơi xuống, gió từ cửa sổ thổi vào lạnh ơi là lạnh, ngượng ngùng kéo mền lên che ngực. Chi Lan nhớ là nàng mới có chồng được 1 ngày. Không khí mùa hè thật tuyệt vời Phong nghe động liền mở mắt :
- Dậy làm gì sớm vậy, anh còn được nghỉ 2 ngày nữa mà, em khỏi lo nước nôi cafe gì hết. Nằm ngủ lại đi em.
- Để em dậy không thôi bị la bây giờ !
- Ai la em khi ngày hôm qua mới là cô dâu, mà nhà chỉ có mẹ, mẹ không nói gì đâu.
Phong kéo vợ nằm xuống lại. Tuy nhiên khi chàng ngủ lại. Chi Lan rón rén mặc áo bước xuống giường, ra cửa sổ nhìn sân nhà có những giò lan xanh mát. Phong nói chưa nở hoa lần nào, hy vọng năm nay nó sẽ nở. Cảm giác ở nhà chồng ngày đầu tiên là lạ làm sao ! Khung cảnh mới, người cũng mới, tay chân thừa thãi, mình có phải làm gì không nhỉ ! Chi Lan xuống nhà, đun nước sôi pha trà và đổ vào phích nước. Chợt có tiếng hỏi :
- Dậy sớm vậy con ?
Quay lại Chi Lan thấy bà Tuyền mẹ chồng nàng đang khoát chiếc áo len vào người, bà Tuyền hỏi tiếp :
- Hôm nay không có làm gi, mà con đã mệt vì những ngày chuẩn bị cho đám cưới, cứ đi nghỉ, Chi Lan à.
Chi Lan sung sướng đáp :
- Thưa mẹ, con dậy sớm bên nhà quen rồi, con có nấu nước sôi để sẳn trong bình thuỷ, mẹ rửa mặt nhé !
- Được mà, mọi hôm mẹ cũng làm lấy một mình. Con cứ lo sửa soạn để lát nữa cùng chồng về bên nhà lại mặt. Mẹ có nhờ người nấu sôi và luộc gà, sợ con mệt làm không nổi.
Chi Lan thấy lòng mình ấm áp hẳn mặc dù trời mùa đông đang lạnh lẽo. Chạy lên phòng với tâm trạng một cô dâu mới tràn ngập hạnh phúc, Chi Lan ủi áo để trong 2 ngày Phong còn được nghỉ, sẽ đưa nàng đi chào họ hàng và ... giám đốc của chàng nữa. Ơ hay, nàng đang làm công việc của nàng dâu mà ! Thấy mình như phạm lỗi, Chi Lan cắm cuối vào các chiếc áo, chờ Phong dậy sẽ đưa nàng đi. Sáng nay về chào ba mẹ nàng, chắc chiều tối mới đến nhà Vĩnh Sơn.
Nói về Vĩnh Sơn, buổi sáng ngủ dậy, nhìn ra cửa sổ thấy trong các giò lan, đã có vài giò đã nở hoa màu tím, to bằng bàn tay em bé 3 tuổi xoè ra, chàng thở dài, nhớ về quá khứ. Ngày trước vợ chàng cũng tên Lan. Khi lấy nhau, chàng mua thật nhiều cây con đem về treo lên giàn chăm sóc tỉ mỉ. Hai vợ chồng có những ngày đầu hạnh phúc ! Năm năm trôi qua, khi bắt đầu làm giám đốc cũng là lúc vợ chồng xin ly dị ! Thạt trái ngang, danh vọng đang rực sáng thì tình cảm lại lụi tàn. Sự mong muốn có một đứa con làm cho vợ chàng trở nên cáu kỉnh, gắt gỏng, khong còn là một người phụ nữ hiền lành dạo nào. Cả hai cùng đến bác sĩ nhiều thời gian sau khi biết được hoàn toàn do lỗi ở Vĩnh Sơn, vợ chàng nhìn với vẻ chán chường. Vĩnh Sơn bàn với vợ là có thể xin con nuôi.
Lan cười nhạt :
- Không đời nào, nếu anh cảm thấy mình không đủ sức, tốt nhất chúng mình nên ly dị. Em muốn có đứa con do chính em sinh ra, không bao giờ em xin đứa trẻ khác về ôm ấp trong lòng, anh hiểu chưa ?
Vĩnh Sơn cay đắng nhận ra rằng vợ mình không có lòng nhân ái. Những lời năn nỉ, thuyết phục của chàng đều vô hiệu. Lan cũng giàu có từ khi chưa lấy nhau, và Lan khóc lóc bảo nàng thật vô phước, tiền bạc, nhà cao cửa rộng nàng không thiếu, nhưng nàng chưa có tình mẹ con, nỗi đau buồn, chán nản khiến Lan gần như mất hồn. Tài sản không thành vấn đề với nàng. Phụ nữ sinh ra là để được
yêu và để làm mẹ, không có nhưng thứ ấy mới là đáng nói. Khi ra toà, xử cho nàng đúng, Vĩnh Sơn phải bồi thường phân nửa tài sản lúc bấy giờ. Tuy Lan không cần nhưng chàng vẫn thực hiện theo yêu cầu của pháp luật. Có lấy hết Vĩnh Sơn cũng chẳng màng vì chàng đang buồn khổ.
Ba năm trôi qua kể từ cái ngày đau buồn ấy, Vĩnh Sơn đổi đến nơi ở này, quanh năm ngày tháng chỉ có bà vú trung thành, tận tuỵ lo cho chàng. Nhiều đêm tự vằn vặt mình với tam trạng u uất, Vĩnh Sơn tính buông xuôi hết tất cả, tiền tài danh vọng làm gì !
Đối với một số đông người khác, chàng thật sung sướng trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, đi về có tài xế công ty đưa đón, muốn gì cũng được đem đến tận tay, nhưng bên trong sự giàu sang sung sướng ấy là gì thì không ai hiểu được ! Nhiều cô gái trẻ đẹp vây quanh lấy người giám đốc có tài, nhưng Vĩnh Sơn thản nhiên với những lời chào đón ngọt ngào,những điệu bộ quyến rủ khêu gợi. Trong số
đó đáng kể nhất là Tuyết Nga, thư ký văn phòng cong ty.
Tuyết Nga đẹp theo ý kiến của nhiều người. Ai cũng khen ngợi thân hình tròn trịa, dáng đi uyển chuyển, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, những bộ đồ model sang trọng được khoát vào người trong các cần đi ra ngoài, hay đi xa, đều làm tăng vẻ mỹ miều của Tuyết Nga. Chưa có chồng, trình độ học vấn cao, Tuyết Nga vốn tự phụ mình hơn hẳn nhiều cô gái khác đang nhắm vào Vĩnh Sơn.
Tất cả nhân viên trong công ty, bè bạn, người quen đều cho rằng một ngày không xa, Vĩnh Sơn sẽ cưới cô thư ký của mình. Nhưng ... Vĩnh Sơn không yêu Tuyết Nga.
Tình yêu có còn trong Vĩnh Sơn hay không ? Bao nhiêu lần đi công tác, tiệc tùng bên nhau, Sơn cảm thấy Tuyết Nga có một sự giỏi giang nghề nghiệp, giúp cho chàng và công ty rất được việc, chỉ thế thôi ! Thừa hiểu Tuyết Nga muốn chàng yêu lại, nói lên lời say đắm, Sơn chưa thể nào thốt ra một tiếng âu yếm với Tuyết Nga. Có lẽ mình sợ ? Sơn nhủ thầm, mình sợ căn bệnh của mình sẽ làm
cho người nào đến cũng ra đi, mà ra đi trong đau khổ !
Cho đến ngày gặp Chi Lan.
Vĩnh Sơn nhớ hôm ấy Chi Lan đến tìm Phong có việc cần. Nàng mặc áo màu tím hoa cà, Vĩnh Sơn hơi giật mình khi nhìn thoáng qua nàng ngồi sau lưng cho Phong chở đi. Màu áo ấy xưa kia vợ chàng hay mặc. Dáng Chi Lan cũng thon thả giống vợ cũ của chàng. Khi Phong và Chi Lan sắp tiến đến hôn nhân, Vĩnh Sơn có gặp nàng vài lần. Càng lúc thấy Chi Lan càng xinh đẹp, ánh mắt trong sáng và hiền hậu khiến VĨnh Sơn có cảm giác lạ lùng ! cố xua đuổi thì càng hiện ra ánh mắt ấy, màu áo ấy ...
Có tiếng gọi cửa :
- Cậu à, đến giờ đi làm rồi đó.
Tiếng bà vú là Vĩnh Sơn tỉnh giấc mộng, trở về thực tế.
- Tôi dậy ngay đây.
Vĩnh Sơn uống cafe xong thì xe đã ngừng trước cổng. Mặc áo veste vào, xách chiếc cặp nhỏ đựng giấy tờ, Vĩnh Sơn lên xe trong khi bà vú khép cửa lại. Gió thổi lạnh nhưng Vĩnh Sơn thích như vậy, cửa kính xe được hạ xuống hết. Không khí trong lành lùa vào.
Dọc đường thấp thoáng những tà áo đủ màu, hoa văn, của các cô gái khoát trên người tạo cho thành phố sinh động thêm. Xe đỗ trong sân, bác tài mở cửa cho Vĩnh Sơn xuống, xong chạy thẳng vào sân sau, nơi để xe của toàn thể nhân viên cũng ở đây.
Trong văn phòng, một bình hoa hồng rực rỡ như mời gọi điều gì, Tuyết Nga cười tươi :
- Sao hôm nay anh đến muộn vậy, em tưởng anh bận chuyện gì.
Vĩnh Sơn lắc đầu :
- Tôi đâu có công việc gì bất thường mà cô không biết. Sáng nay có việc gì, cô nhắc dùm cho tôi.
Tuyết Nga đi lại gần bàn Vĩnh Sơn, nói thong thả :
- Chín giờ có cuộc họp công ty về kết quả cuối năm, 10 giờ anh phải đi gặp bên công ty X., họ muốn ký hợp đồng trao đổi hàng hoá với công ty của mình. Chiều có lẽ anh giải quyết lương cuối năm, tiền thưởng ... cho nhân viên. Tháng sau là Tết, người nào cũng muốn may sắm trước một thời gian, để cận Tết quá, mắc lắm anh à. Bây giờ anh có cần ăn sáng không, em đi kêu người đem đến.
Vĩnh Sơn thấy gần 9 giờ và không thấy đói nen chàng từ chối, nói để trưa ăn luôn cho tiện. Tuyết Nga liếc nhìn tình tứ nhưng Vĩnh Sơn đâu để ý, chàng vừa hút xong điếu thuốc thì có người đến mời chàng họp. Nhìn xung quanh mấy chục người áo trắng thắt cà vạt lich sự, chợt nhận ra thiếu Phong, tại sao họp cuối năm mà lại vắng mặt nhỉ ! Và Vĩnh Sơn chợt nghĩ đến hôm qua đám cưới, lý do
đặc biệt cua Phong. Nhắc đến Phong là lại nhớ đến Chi Lan. Sao có người giống nhau như thế nhỉ, cái màu áo tím làm cho hai người xích lại gần về hình dáng chăng ?
Tuyết Nga thấy Vĩnh Sơn cứ nghĩ ngợi đâu đâu, cầm xấp giấy đánh máy sẳn lại kế bên, đưa cho chàng để lát nữa Vĩnh Sơn đọc. Nhân viên trong công ty nháy mắt với nhau thì thầm :
- Thư ký của xếp thật đẹp.
Nhân viên trong công ty tuy xì xầm bàn tán nhưng ai nấy đều mến phục Vĩnh Sơn. Chàng không hách dịch, hạch sách nhân viên nào từ lớn đến nhỏ.Nhưng ai cũng phải làm việc đàng hoàng, nếu không Vĩnh Sơn sẽ cho nghỉ. Đã có một trường hợp đáng tiếc xảy ra. Vì vậy mọi người cố gắng hoàn tất việc làm của mình, không dám sơ suất.
Họp xong, xe đưa Vĩnh Sơn và Tuyết Nga đi cong việc trong thành phố, ngồi trên xe Tuyết Nga lấy kẹo sâm ra đưa cho Vĩnh Sơn chàng nể lời ngậm 1 viên, nàng bằng lòng lắm :
- Lúc này, em thấy anh hơi ốm, anh có ăn cơm được không ? Hay để bắt đầu từ mai, em nấu thêm cho anh vài món ăn có vị thuốc bổ nhé.
Vĩnh Sơn cười nhẹ :
- Cám ơn cô Nga nhiều, ở nhà bà vú cũng hay nấu, khỏi phiền đến cô.
Tuyết Nga ngúng nguẩy :
- Anh cứ gọi em là "cô " hoài, nghe xa lạ gì đâu. Anh không biết rằng em ...
Vĩnh Sơn ngắt lời :
- Tuyết Nga này, ở cương một cô thư ký, tôi luôn công nhận cô là một người có năng lực, có tài, vì thế lúc nào tôi cũng tôn trọng mến cô, và xem cô như người bạn, người em và mong Nga hiểu cho tôi.
Tuyết Nga sụ mặt :
- Nhưng em ...
- Tình yêu đối với tôi thật là một chuyện khó nói. Nga có biết tôi đã có vợ và đã ly dị ?
- Biết, và em tội nghiệp cho hoàn cảnh cô đơn của anh, em thông cảm nổi buồn chia tay với một người vợ, em thấy anh lúc nào cũng lặng lẽ, câm nín, có việc gì cần thì anh mới chịu nói với em, còn không thì thôi. Em cũng làm việc với anh mấy năm nay, anh chưa hề thốt lên những lời nói, cử chỉ ngoài những gì gọi là công việc !
Vĩnh Sơn để tay lên trán, nét mặt ưu tư. Chàng biết ngoài Tuyết Nga ra còn một số người con gái khác để ý đến cái gia tài mà yêu mình, những người đó không đáng nói tới. Còn Tuyết Nga, chàng thấy đẹp theo cách nhìn của người đàn ông nhìn bà, có vậy thôi ! nói không yêu thì tàn nhẫn quá, giải thích sao Tuyết Nga cũng chẳng chịu hiểu, chàng im lặng vậy.Vĩnh Sơn thấy đến chỗ hẹn, chàng mừng là thoát được cảnh nói chuyện riêng tư, bước xuống xe lòng khoan khoái, Tuyết Nga chưa nghe câu trả lời của Vĩnh Sơn thì giận hờn ra mặt.
oOo
Buổi chiều Vĩnh Sơn vừa tắm xong, bà vú nói có khách.Chàng mặc áo chỉnh tề, và bỗng nhiên thấy người sững sờ : Chi Lan đi cạnh Phong, nàng mặc chiếc áo dài màu tím hoa cà, có vẽ những cánh hoa nhỏ, nếu đậm hơn chút xíu thì màu sắc giống y như màu hoa lan đang nở trong sân nhà chàng. Phong và vợ cùng đến chào giám đốc, cám ơn ngày hôm qua đi dự đám cưới của hai người.
Vĩnh Sơn lấy lại sự bình tĩnh, nói từ tốn :
- Việc gì hai vợ chồng phải gấp như vậy, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.
Phong lễ độ :
- Dạ, anh là cấp trên, là giám đốc của tụi em, nen sau khi chào ba mẹ bên vợ vài người họ hàng là tụi em đến ngay đây, cám ơn anh đã đến chia vui cùng vợ chồng em.
Vĩnh Sơn nhìn Chi Lan khép nép ngồi cạnh chồng, lại thấy quá khứ vợ chàng hiện ra trước mặt.Chàng hỏi Chi Lan hiện nay đang làm gi.
- Dạ, em may ...
Phong vội nói :
- Chi Lan may khéo lắm, anh Sơn à. Nhất định em sẽ bảo vợ em may tặng anh vài chiếc chemise.
Vĩnh Sơn mĩm cười :
- Tôi còn nhiều áo chưa mặc đến bà vú cứ ở nhà lấy vải đem đi lại tiệm quen may cho, Phong cứ để Chi Lan thư thả may hàng cho người ta.
Bà vú đem nước ra, bà nhìn Chi Lan thật lâu khiến nàng ngạc nhiên, mình có gì mà bà ấy nhìn kỹ thế ! Vĩnh Sơn nghĩ có lẽ bà vú cũng có cảm thấy như chàng, xong vì lịch sự chàng đợi bà đi ra sau, đoạn nói :
- Phong có một người vợ thật là đẹp, bà vú nhà này còn phải ngẩn ngơ ra nữa, huống chi những người khác !
Phong sung sướng nhìn Chi Lan :
- Đó, anh đã nói mà em không tin.
Còn Chi Lan, khi đặt chân đến nhà Vĩnh Sơn, nàng suýt buột miệng reo lên khi thấy những gìo lan,có vài hoa nở tim tím thật tuyệt. Nhà chồng có lan nhưng chưa nở cái nào. Cách trang trí sang trọng, tủ, bàn, ghế, tranh treo tường ... toàn là thứ đắt tiền. Một bình hoa thạch thảo trên bàn làm việc cũng màu tím ! Chi Lan có nhận xét là người giám đốc trẻ hình như yêu thích màu sắc này thì phải!
Nàng chợt thấy ánh mắt u buồn đang nhìn mình, lúng túng nàng khẽ cuối đầu.
Ở nhà Vĩnh Sơn về, Chi Lan bảo chồng :
- Nhà Vĩnh Sơn đẹp, nhưng em thấy cái đẹp đó lạnh lẽo quá. Anh có nhận thấy giống em không ?
Phong âu yếm nhìn vợ :
- Anh chỉ thấy anh Vĩnh Sơn khen em, bà vú nhà đó cũng nhìn em trân trân, vợ của anh dễ thương lắm. Năm sau nhất định em phải sinh cho anh một cu tí nhé.
Chi Lan mắc cỡ :
- Anh cứ để cho em may thêm một thời gian nữa chứ !
- Không, anh 30 em 25, đó là tuối có con hợp lý nhất, anh nghe nhiều người nói và sách vỡ cũng viết như vậy. Vợ của anh tuyệt vời như thế này chắc chắn sinh con sẽ khoẻ mạnh, xinh xắn. Bây giờ mình về nhà ăn cơm với mẹ cho vui, xong rồi mình đi nghỉ nhé.
Phong càng nói, Chi Lan càng đỏ mặt, đẩy chàng một cái : Anh này, ai nghe được kỳ chết. Về đến nơi, bà Tuyền đang tựa cửa trông ngóng, thấy con trai và con dâu, bà vội đứng lên :
- Mẹ cứ sợ các con về không kịp bữa cơm, mẹ dọn sẳn rồi đây, rửa mặt rồi ra ăn một lúc cho vui.
Chi Lan thay áo xong, lấy bát đũa ra, nàng nhìn bàn ăn tươm tất mà áy náy :
- Hôm nay con để mẹ phải nấu cơm cho con, ngày mai trở đi mẹ không phải xuống bếp hay làm gì nữa, để con làm hết, mẹ nhé !
Bà Tuyền cười hiền lành :
- Những hôm trước không có con mẹ cũng loay hoay một mình, cái thằng này nó đi suốt ngày, tối nó cũng đi nữa. Bây giờ có con nó mới chịu ở nhà đó chớ. À, mẹ để máy may tại phòng ngoài cho sáng, hay lại đem lên lầu.
Chi Lan cản lại :
- Thôi đừng đem lên lâu mẹ à, cứ để dưới này, con sẽ vừa may vừa nói chuyện với mẹ, chứ đem lên đó, có ai đến may cũng khó.
- Ừ, cũng phải.
Phong ăn cơm ngon lành, chàng nói những sơn hào hải vị ngày hôm qua cũng không bằng những bữa cơm giản dị này.Chi Lan bảo :
- Tại hôm qua anh mệt quá cho nên mới thấy vậy.
Bữa cơm đầm ấm trong gia đình chồng khiến nàng thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ cho nàng lấy được người thương yêu và một người mẹ chồng phúc hậu. Nàng thường nghe kể chuyện mẹ chồng nàng dâu, rồi chị dâu em chồng ... chữi nhau, cãi nhau hằng ngày lối xóm mọi người nhìn thấy càng xấu hổ, Chi Lan nghĩ nếu ai cũng biết làm việc của mình, nhường nhịn nhau một chút, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chi Lan bảo Phong :
- Ngày mai anh đi làm chưa ?
- Ngày mốt, có chuyện gì vậy em ?
- Em định nói với mẹ rằng mỗi buổi sáng cho em về bên nhà một lúc, để hàng xóm bên đó may quần áo, sợ mẹ em đo không chính xác, đo hết một lượt xong em đem về đây ngồi may được không anh ?
Phong ngẫm nghĩ một hồi :
- Như vậy anh chỉ chở em đi được buổi sáng, lúc em về th`i phải đi xe ngoài. Hay là mình mua thêm một chiếc xe Honda để em đi cho thong thả nhé !
Bà Tuyền góp ý :
- Mẹ thấy Phong nó nói cũng đúng, gần Tết hàng nhiều. Chi Lan chở về đây có gì mẹ phụ cho, không gì th`i mẹ làm khuy, đơm nút, lượt áo ...hai mẹ con cùng làm cho nhanh, mắt của mẹ còn sáng lắm Chi Lan à.
Chi Lan cảm động :
- Dạ, mẹ tính sao tụi con nghe vậy.
Sau khi bàn bạc ngày mai mua cho Chi Lan một chiếc xe, ngồi xem tivi với bà Tuyền đến 10giờ, hai vợ cho6`ng cùng lên phòng đi nghỉ. Mở tung hai cánh cửa sổ ra, gió lùa vào khiến Phong kêu :
- Em không sợ lạnh sao ?
Chi Lan lắc đầu, nàng muốn xem hoa nở chưa. Những chiếc lá xanh tươi tốt mà chẳng thấy một nụ hoa nào nhú lên cả. Sao lan nhà Vĩnh Sơn nở hoa đẹp quá, mà ở nhà nàng thì
- Anh à, sao hoa nhà mình chưa nở cái nào hết vậy, em thấy ở nhà Vĩnh Sơn có nhiều hoa lắm, anh ấy có bán không nhỉ !
Phong trố mắt nhìn vợ :
- Bán ? Em điên rồi sao ? Thứ nhất, anh ấy giàu không cần tiền bac. Thứ hai, hoa lan đối với anh ấy là thứ quý hơn vàng. Tên của vợ anh ấy lúc trước hình như giống tên của em đó. Đóng cửa lại rồi đi nghỉ đi cưng.
Chi Lan áp hai tay vào má :
- Cho em đứng đây một chút nữa, anh có nhận thấy không khí ban đêm thật là dịu dàng khi mình đứng trước những cây cảnh như vầy không ?
Phong đã nằm trên giường đắp mền kín cổ, chàng chợt nhận thấy vợ mình yêu hoa, lúc quen nhau Phong lấy lòng người yêu nên đi mua về treo một giàn, nhưng 1 năm 2 năm chưa thấy nở hoa dù chỉ 1 cái ! Chi Lan thích thú nhắc nhở chàng chăm sóc, tỉa cỏ tưới cây.Nhưng đến giờ cũng vô công, chàng chỉ muốn vợ thấy mình yêu nàng, quan tâm đến cả tên của nàng trùng với loài hoa.
Phong ngáp dài, thấy vợ cứ đứng ngắm trời đất, hoa lá. Sốt ruột Phong lại hối vợ đi ngủ, Chi Lan khép nhẹ cửa lại nằm cạnh chồng, Phong quàng tay ôm lấy vợ thì thầm : mình sẽ có một cu tí, em nhé ! Và chàng với tay tắt đèn, Chi Lan ngoan ngoãn gần như phục tòng chồng. Khẽ nhắm mắt, cũng như Phong nàng đang nghĩ đến một chú bé bụ bẫm, dễ thương.
Màu Hoa Tím Màu Hoa Tím - Thiên Trang