To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 197
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Phiên Ngoại 6: Đoạt Môn (1)
âu chuyện bắt đầu từ một đêm cách đây ba ngày.
Đêm đó, Tần công tử về phủ sau bữa tiệc tùng, cả người mệt mỏi say khướt.
Đang định đi nghỉ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Có ai đó đang ra sức gõ lên cửa chính Tần phủ, từng nhịp từng nhịp một.
Gia bộc gác viện mơ mơ màng màng cất tiếng hỏi, rồi bò dậy xách đèn lồng ra
xem thử. Đang muốn dò hỏi, thì người gõ cửa lại cứ như đột ngột lên cơn, điên
cuồng đập đầu vào cửa.
Đúng là đập đầu thật. Chốt cửa rung lên cót két, cứ như có mười cái móng vuốt
sắt nhọn cùng lúc cào cấu không ngừng lên cánh cửa.
Lần này tiếng động quá lớn rồi, chỉ ít lâu sau, những gia bộc bị đánh thức đã tụ
tập đầy trong viện. Cả đám người thắp đèn lên, chống gậy gộc, xách đèn lồng, đưa
mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chờ được chủ nhân khoác hờ áo ngoài, cầm một
thanh kiếm đi vào trong sân.
Tần công tử rút kiếm đánh "keng" một tiếng, quát: "Ai đấy?"
Tiếng cào cửa kia lập tức vang to hơn.
Một tên gia bộc cầm chổi rúc vào một xó, Tần công tử chỉ hắn nói: "Ngươi trèo
lên trên kia, nhìn ra ngoài xem sao."
Tên gia bộc kia không dám cãi lời, mặt mũi tái nhợt, vừa trèo chậm như sên vừa
quay đầu nhìn Tần công tử bằng vẻ mặt khó xử, chỉ đổi lại mấy câu giục giã cho
thấy hắn đang rất sốt ruột.
Sau cùng, gã nơm nớp lo sợ đặt hai tay lên trên mái tường, thò đầu ra, chỉ lia
mắt nhìn qua đã ngã chổng ngược, cắm đầu xuống đất.
Tần công tử kể: "Gã nói, đứng ngoài gõ cửa là một quái vật mặc áo liệm. Đầu
tóc bù xù, toàn thân vấy máu, không phải người sống."
Nghe đến đây, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn nhau một cái.
Lam Tư Truy liền hỏi: "Tần công tử, không thể miêu tả cụ thể hơn sao?"
Tần công tử không phải người trong huyền môn, đi tìm bừa mà lại gặp đúng
người. Hắn chỉ biết mấy vị trước mặt là người theo đạo, nhưng chẳng hề biết thân
phận danh hiệu của họ là gì. Nhưng Lam Vong Cơ mang phong tư như băng tuyết
cùng với khí độ phi phàm; Ngụy Vô Tiện thần sắc lanh lợi cứ như đã dự liệu sẵn
trong lòng; Lam Tư Truy tuy còn trẻ tuổi, nhưng từng cử chỉ đều toát lên phong
thái, cho nên Tần công tử không dám thất lễ, đáp: "Không thể. Tên người hầu ngu
xuẩn kia rất nhát gan, mới liếc qua một cái đã bị dọa ngất rồi. Ta bóp nhân trung gã
nửa ngày mới tỉnh, làm sao trông chờ gã thấy rõ ràng tỉ mỉ cơ chứ."
Ngụy Vô Tiện mở lời: "Cho phép ta hỏi một câu."
"Xin cứ hỏi."
"Tần công tử, lúc đó ngươi chỉ sai kẻ khác nhìn, còn bản thân không nhìn sao?"
"Không."
"Tiếc quá."
"Có gì đáng tiếc?"
Ngụy Vô Tiện trả lời: "Theo lời ngươi nói, thì thứ tìm đến trước cửa nhà ngươi
là một con hung thi. Hung thi đến nhà, tám chín phần mười là nhằm vào một ai đó.
Nếu ngươi nhìn thử, không chừng sẽ nhận ra người quen cũ đấy."
"Cũng có thể ta thuộc về một hai phần mười còn lại. Huống chi, cho dù là đến
vì ai đó, thì người này cũng chưa chắc là ta mà."
Nguy Vô Tiện gật gật đầu, cười nói: "Phải."
Tần công tử nói tiếp: "Thứ đó liên tục cào cửa đến tận hừng đông, chờ đến
Lam Vong Cơ đáp: "Đương nhiên."
Ngụy Vô Tiện lại đạp một chân lên bậc cửa, nói: "Đương nhiên. Hơn nữa, bậc
cửa thật ra cũng là một tấm chắn. Người chết sống dậy gân mạch không thông khí
huyết không trôi chảy, chỉ có thể di chuyển bằng cách nhảy cứng ngắc. Trừ phi tẩu
thi đó thuở sinh thời có lực chân kinh người, nhảy cao ba thước, bằng không cho dù
cửa ra vào mở rộng, nó cũng không nhảy vào được."
Tần công tử vẫn không yên lòng: "Ta không cần mua thêm thứ gì sao? Chẳng
hạn như phù triện trấn trạch, bảo kiếm trừ tà ấy. Tại hạ nguyện trả công hậu hĩnh,
tiền bạc không thành vấn đề."
Lam Vong Cơ nói: "Đổi cái chốt cửa mới."
"..."
Thấy Tần công tử trưng ra bộ mặt không tin, dường như cảm thấy đề nghị này
là nói cho có, Ngụy Vô Tiện bảo: "Đổi hay không đổi là do ngươi, Tần công tử tự
mình xem xét lo liệu đi. Nếu có lần sau, hoan nghênh quay lại đây hỏi."
Rời khỏi Tần phủ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sánh vai đi một hồi, vừa dạo
chơi loanh quanh, vừa trò chuyện câu được câu chăng.
Bây giờ hai người có thể coi như nửa quy ẩn, nếu không có chuyện hệ trọng thì
sẽ dao chơi lung tung vô định bên ngoài, lâu thì nửa tháng đến một tháng, nhanh thì
hai ba ngày. Trước kia Ngụy Vô Tiện nghe danh "phùng loạn tất xuất" của Lam
Vong Cơ cũng không cảm thấy nề hà chi; nhưng giờ đây kề vai sát cánh bên Lam
Vong Cơ, lại phát hiện ra đây quả là tính cách giày xéo lòng người.
Nói thế không phải vì cực khổ, mà trái lại, là vì quá đơn giản. Lúc trước khi săn
đêm, hắn rất thích chọn những nơi kỳ lạ nguy hiểm, trải qua đủ chuyện xông pha,
hiển nhiên là xoay chuyển như chong chóng, biến hóa khôn lường. Nhưng Lam
Vong Cơ lại không kén cá chọn canh, gặp việc nên làm là làm, cho nên khó tránh
khỏi đôi lúc sẽ gặp một số con mồi săn đêm mà Ngụy Vô Tiện cho là tầm thường.
Ví như vụ hung thi đến nhà này, so với những thứ Ngụy Vô Tiện từng săn trước kia
thì đúng là nhàm chán vô vị. Nếu bảo người khác đến xem, thì quá nửa sẽ cảm thấy
dùng dao giết trâu để mổ gà, không đáng đi một chuyến.
Có điều hắn đi chung với Lam Vong Cơ, nên dẫu là bản thân vụ việc chẳng hấp
dẫn người ta chỗ nào, nhưng được hỗ trợ lẫn nhau thì vẫn thoải mái hài lòng.
Lam Tư Truy dắt Tiểu Bình Quả lặng lẽ theo sau, suy đi nghĩ lại, vẫn buột
miệng hỏi: "Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, nhà Tần công tử kia cứ mặc kệ không
quan tâm sao?"
Lam Vong Cơ đáp: "Không vội."
Ngụy Vô Tiện cười: "Lẽ nào Tư Truy cho rằng vừa nãy ta bốc phét lừa người?"
Lam Tư Truy vội chối: "Nào có! Khụ, Tư Truy không có ý này. Con muốn hỏi,
tuy rằng cổng chính quả thực có công hiệu ngăn bước tà túy, nhưng cửa đó cũng sắp
hỏng rồi. Chúng ta không cho họ lấy một lá bùa, thực sự không sao chứ?"
Ngụy Vô Tiện tỏ ra khó hiểu: "Cái này còn phải hỏi à?"
"A..."
"Đương nhiên sẽ có chuyện."
"Hả? Vậy vì sao?"
Ngụy Vô Tiện giải thích: "Bởi vì, vị Tần công tử kia đã nói dối."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu. Lam Tư Truy lại hơi ngạc nhiên: "Làm sao
Ngụy tiền bối nhìn ra được?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta chỉ mới gặp Tần công tử đó một lần, không dám nói có
thể chắc chắn tám chín phần mười, nhưng con người này..."
Lam Vong Cơ tiếp lời: "Tính tình ngoan cố mà lại lạnh lùng cay nghiệt."
Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng: "Từa tựa thế, nói chung không phải người nhút
nhát rụt rè. Đêm đó tình hình quỷ dị, nhưng dựa vào miêu tả của hắn thì cũng không
quỷ dị đến mức có thể dọa người ta mất đi lý trí. Trèo lên mái hiên nhìn ra ngoài
chẳng lẽ là việc quá khó khăn đối với hắn sao?"
Lam Tư Truy vỡ lẽ: "Nhưng hắn lại khăng khăng mình chưa từng liếc mắt lấy
một cái..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng rồi. Nếu nửa đêm cửa chính nhà con bị người ta đập
điên cuồng, ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ, lá gan của con cũng không nhỏ, lén nhìn
một cái mới là bình thường. Vậy mà hắn nói không nhìn, há chẳng kỳ lạ sao?"
Lam Vong Cơ: "Hoàn toàn đồng ý."
"Vậy là tâm linh tương thông còn gì!"
Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện lại cười cười, xoa cằm nói: "Vả lại, vết cào hung thi
kia lưu lại trên cửa chính trông thì ghê đấy, nhưng tà khí và huyết khí không nặng.
Nó tìm đến cửa tuyệt đối không phải để giết người báo thù, điểm này ta có thể tin
được. Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì còn phải xem lại."
Lam Tư Truy hỏi: "Nếu đã như vậy, sao Ngụy tiền bối không trực tiếp triệu
hung thi đó đến, hỏi cái là biết ngay?"
"Không triệu."
"Hả?"
Ngụy Vô Tiền hùng hồ khí khái nói: "Vẽ một tấm Triệu Âm kỳ không cần máu
sao? Ta mong manh lắm."
Lam Tư Truy còn tưởng hắn thật sự lười đổ máu, bèn xung phong: "Ngụy tiền
bối, có thể dùng máu của con nè."
Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại bật ra một tiếng phì cười.
"Tư Truy, thật ra vấn đề không phải ở đây. Lần này chúng ta đưa con ra ngoài là
để rèn luyện, đúng không?"
Lam Tư Truy sững sờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đương nhiên ta có thể triệu hung
thi đến, trực tiếp đuổi nó cút đi. Nhưng mà, con có làm được không?"
Nghe vậy, Lam Tư Truy lập tức hiểu ý.
Sau khi trải qua một loạt sự kiện, cậu và nhiều tiểu bối Cô Tô Lam thị đều ỷ lại
vào Ngụy Vô Tiện hơi quá. Triệu nhanh hỏi nhanh, chọn hung thi biến chúng thành
tướng, tuy đó là cách nhanh nhất, nhưng đâu phải cũng làm được. Cậu lại chẳng tu
quỷ đạo, cho nên đối với cậu, cách này không nên học tập quá nhiều. Nếu lần này
Ngụy Vô Tiện lại dùng cách cũ là sở trường của hắn, múa may vài cái là hóa giải,
thì còn nói gì đến rèn luyện nữa chứ.
Lần này, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chủ yếu là muốn dẫn cậu đi thử con
đường bình thường, để xem dựa theo cách thức bình thường thì việc này nên giải
quyết ra sao.
Lam Tư Truy nói: "Cho nên, ý của Hàm Quang quân và Ngụy tiền bối là vị Tần
công tử này không chịu nói thật, cho nên trước hết cứ mặc kệ hắn, dọa hắn một chút
sao?"
"Đúng rồi. Mà con nhìn xem, chốt cửa kia nhiều nhất còn có thể chống đỡ thêm
hai ngày nữa. Hàm Quang quân nhà con bảo hắn đổi cái mới, đây là một kiến nghị
có tâm rất chính xác, thế mà Tần công tử hình như còn không thèm để tâm. Có điều
nếu hắn quả thự che giấu chuyện gì đó quan trọng, e là thay thêm mười cái chốt cửa
mới cũng vô dụng. Sớm muộn gì hắn cũng trở lại thôi."
Ai ngờ, chốt cửa kia lại không chống đỡ nổi dù chỉ là một đêm. Đến hôm sau,
Tần công tử đã đen mặt đi bái phỏng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ rồi.
Huyền môn thế gia đều bố trí rất nhiều tài sản khắp thiên hạ, sau khi đến nơi, ba
người nghỉ chân trong một tiểu trúc thanh nhã của môn hạ Cô Tô Lam thị, tên là
Tiểu Trúc hiên. Tần công tử tìm đến rất sớm, vừa hay gặp Lam Tư Truy kéo một sợi
dây cương để dắt lừa. Lam Tư Truy đáng thương gắng sức lôi Tiểu Bình Quả đang
mài răng trên cây trúc ra ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy Tần công tử nhìn mình,
khóe miệng giần giật. Mặt cậu ửng hồng, lập tức ném phăng dây thừng, mời Tần
công tử vào trong.
Cậu hết sức dè dặt đi gõ cửa phòng ngủ của hai vị tiền bối để thông báo, thấy
Lam Vong Cơ mặc quần áo chỉnh tề lẳng lặng ra mở cửa, lắc lắc đầu, liền biết Ngụy
tiền bối không thể dậy ngay được. Lam Tư Truy hết sức khó xử, cuối cùng vẫn đánh
liều phạm vào gia quy "không được nói dối", lừa Tần công tử rằng tiền bối mắc
bệnh nhẹ, hiện đang tĩnh dưỡng. Bằng không cũng chẳng thể nói toẹt ra là "Ngụy
tiền bối buồn ngủ, Hàm Quang quân bảo ngươi ngồi chờ một mình đi".
Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc mãi đến khi mặt trời lên cao, lại được Lam Vong
Cơ nghìn ôm vạn ấp, mới miễn miễn cưỡng cưỡng bò dậy. Lúc nhắm mắt vệ sinh cá
nhân, hắn còn mặc nhầm áo trong của Lam Vong Cơ, tay áo bên dưới áo khoác
bỗng dưng dài thêm mấy tấc, phải xắn lên mấy lượt, thực sự là vô cùng kỳ quặc.
May thay, Tần công tử không rảnh quan tâm hắn có kỳ quặc hay không, kéo ba
người đi liền.
Cửa lớn Tần phủ đóng chặt, Tần công tử gõ cửa xong bèn nói thẳng, không
thèm dài dòng: "Hôm qua sau khi được hai vị tiên sinh chỉ điểm, ta đã hơi yên tâm,
những vẫn không sao yên giấc, đành đóng cửa đọc sách đêm trong đại đường, trấn
giữ bên trong và chú ý động tĩnh bên ngoài."
Rất nhanh, một tên gia bộc mở cửa chính, đón ba người vào đình viện. Vừa
bước xuống bậc thềm, Ngụy Vô Tiện đã thoáng ngẩn ra.
Chỉ thấy một mảng dấu chân đỏ thẫm rải rác trong đình viện, nhìn mà hết hồn.
Tần công tử buồn rầu nói: "Đêm hôm qua, thứ kia lại đến. Nó vừa cào vừa đập
ngoài cửa, ồn ào đến gần nửa canh giờ. Ta đang bị nó quậy đến tâm phiền ý loạn,
chợt nghe một tiếng rắc, chốt cửa kia đã bị đập gãy rồi."
Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chốt cửa bị gãy, lông măng trên lưng Tần
công tử dựng hết cả lên.
Hắn chạy đến trước cửa, lén nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa gỗ của đại
đường.
Ánh trăng u ám, xa xa trông thấy cửa lớn mở rộng, một bóng người đứng ngay
trước cửa lớn Tần phủ, đang nhảy lung tung trước cổng cứ như lòng bàn chân có
gắn lò xo vậy.
Nhảy hồi lâu, nó vẫn chưa thể nhảy vào. Tần công tử khẽ thở phào nhẹ nhõm,
thầm nghĩ lời Ngụy Vô Tiện nói vào ban ngày xem ra không sai, thứ này đúng là
gân mạch không thông, toàn thân cứng ngắc, hai chân không thể co duỗi, tuyệt đối
không thể nhảy qua bậc cửa cao nhà mình.
Thế mà, hắn còn chưa kịp thở phào đã thấy bóng người nhảy tới nhảy lui trước
cửa bất chợt nhảy tót lên, cao vời vợi - thoáng cái đã nhảy vào bên trong cửa!
Tần công tử xoay phắt lại, dán chặt lưng lên cánh cửa.
Tà vật đó vượt qua cửa chính, tiến vào đình viện, nhảy thẳng về phía trước.
Bình bịch bình bịch, bình bịch bình bịch, mới nhảy vài cái đã nhào tới cửa lớn đại
đường.
Tần công tử cảm thấy cửa gỗ sau lưng khẽ rung, giật mình phát hiện thứ kia chỉ
cách mình một cánh cửa, bèn cuống quít chuồn đi.
Tần công tử nói: "Bóng của tà vật đó bị ánh trăng hắt lên giấy dán cửa sổ. Nó
không vào được, bèn đi lòng vòng xung quanh phòng khách. Dấu chân trong viện
đều là của nó lưu lại đó! Hai vị công tử, không phải ta không tin lời hai người,
nhưng rõ ràng các ngươi từng nói thứ đó không thể nhảy vào đây!"
Ngụy Vô Tiện đạp lên bậc cửa, nói: "Tần công tử, thường thì xác chết cứng
ngắc đích xác không nhảy vào được. Người chết gân máu không linh hoạt, tự nhiên
cũng không thể cong chân uốn gối. Lời này ngươi có thể đem đi hỏi tiên môn thế
gia trấn ở bất cứ đâu, đối phương đều nói với ngươi như thế."
Tần công tử giơ hai tay ra, như muốn phơi cho hắn thấy dấu chân đỏ tươi kín
viện, hỏi: "Vậy cái này nên giải thích ra sao?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Chỉ có thể giải thích rằng, thứ tiến vào cửa lớn nhà ngươi
không giống bình thường. Tần công tử, ngươi hãy ngẫm lại chút đi, hung thi tối qua
người lén nhìn đó, có phát hiện ra chỗ nào là lạ không?"
Tần công tử ngẫm nghĩ một hồi mới đáp, sắc mặt rất khó coi: "Kể ra thì, tư thế
thứ đó nhảy lên cũng hơi quái dị."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Quái dị thế nào?"
"Dường như là..."
Đằng kia, Lam Vong Cơ đã đi được một vòng quanh đình viện và trở về bên
cạnh Ngụy Vô Tiện, lãnh đạm nói: "Tập tà tập tễnh."
Tần công tử lập tức nói: "Không sai!"
Chợt ngờ vực hỏi: "Làm sao vị công tử đây biết được?"
Trong lòng Lam Tư Truy cũng suy nghĩ vấn đề này. Nhưng trong nhận thức của
cậu từ trước đến nay, Hàm Quang quân chuyện gì cũng biết, nên cậu chỉ tò mò chứ
không nghi ngờ gì cả, yên lặng chờ giải đáp.
Lam Vong Cơ nói: "Dấu chân trên mặt đất."
Ngụy Vô Tiện cúi người, Lam Tư Truy cũng ngồi xổm xuống theo, chăm chú
xem xét những dấu chân đó. Ngụy Vô Tiện nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu, nói với
Lam Vong Cơ: "Thi thể một chân?"
Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nói: "Chẳng trách có thể nhảy
qua. Những dấu chân này toàn là một sâu một nông, con tẩu thi này có một chân bị
gãy rồi."
Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy chân nó gãy lúc sống hay là sau khi
chết?"
"Lúc sống."
"Ừ. Nếu đã chết, thì trên người có gãy cái gì cũng không ảnh hưởng."
Đến đây bọn họ bắt đầu trao đổi không hề ngần ngại, nhưng Lam Tư Truy lại
không theo kịp, buộc phải kêu ngừng rồi nói dồn dập: "Đợi đã, Hàm Quang quân,
Ngụy tiền bối, để con sắp xếp lại cái đã. Hai người đang nói, con hung thi này, nó bị
gãy một chân, đi tập tễnh, mà chính vì thế, nên so với hai chân... ặc, so với hung thi
hoàn chỉnh, nó lại càng dễ nhảy qua bậc cửa cao này ư?"
Tần công tử rõ ràng cũng đang nghĩ vậy, hỏi ngay: "Ta không nghe nhầm chứ?"
Lam Vong Cơ đáp: "Không nghe nhầm."
Tần công tử có vẻ hoang mang: "Các ngươi nói vậy, khác nào nói người một
chân chạy trốn nhanh hơn người có đủ hai chân?"
Hai người bên kia đang tập trung thảo luận, Ngụy Vô Tiện lựa lúc rảnh cười nói
với hắn: "Ngươi nghĩ lệch rồi. Chẳng qua nếu ta nói thế này, hẳn là ngươi sẽ hiểu ra
ngay. Có những người chột một mắt, vì thế mà trân trọng gấp bội con còn lại, nên
tuy hắn chột một mắt nhưng thị lực chưa chắc đã thua kém người đủ hai mắt, thậm
chí có thể còn tốt hơn. Tương tự như thế, nếu một người gãy mất tay trái, chỉ có thể
chuyên dụng tay phải, cứ thế qua một thời gian dài, lực tay phải của hắn có thể sẽ
mạnh vô cùng, chỉ một tay là có thể chống đỡ sức nặng gấp hai lần người bình
thường..."
Quả nhiên Lam Tư Truy đã thông: "Mà con hung thi này, khi còn sống nó đã
gãy một chân, sau khi chết quanh năm nhảy bằng một chân, cho nên sức bật còn
mạnh hơn cả hành thi hai chân?"
Ngụy Vô Tiện hớn hở đáp: "Chính là như vậy."
Lam Tư Truy có phần hứng thú, âm thầm ghi nhớ. Tần công tử buồn bực nói:
"Chỉ trách ta hôm qua cãi nhau với phu nhân, xử lý chuyện nhà tốn quá nhiều thời
gian nên chưa kịp sửa sang lại cửa lớn. Ta sẽ đi gia cố ngay bây giờ, nhất định phải
biến cánh cửa này thành vách sắt!"
Nhưng Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu, nói: "Vô ích. 'Tiền lệ không thể mở'."
Tần công tử giật mình, cảm thấy không phải lời hay ý đẹp gì, mới hỏi lại: "'Tiền
lệ không thể mở' nghĩa là gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Y nói một câu thuật ngữ trong nghề của chúng ta. Nghĩa là
đối với tà túy, có những thủ đoạn phòng ngự chỉ có thể dùng một lần, đến lần thứ
hai sẽ không hiệu quả nữa. Nếu đêm qua ngươi sửa sang lại trước, thì đương nhiên
còn có thể chống đỡ thêm một thời gian. Nhưng chỉ cần để nó vào cổng chính một
lần, thì từ sau nó cứ thuận lợi nhảy vào thôi."
Tần công tử vừa sợ vừa hối hận: "Vậy! Ta phải làm thế nào mới được đây?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ngồi là được."
Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Không phải xoắn. Đã đi vào cửa lớn, vẫn không qua
cửa trong. Căn nhà này của ngươi giống như một thành trì, trước mắt chỉ là bị công
phá cửa ải thứ nhất, sau đó còn hai ải nữa."
"Còn hai ải nữa? Hai ải nào?"
Lam Vong Cơ: "Cửa phòng khách, cửa phòng riêng."
Ngụy Vô Tiện: "Đại đường nhà ngươi, phòng ngủ nhà ngươi."
Trong khi nói chuyện, nhóm người đã đi qua đình viện, bước vào đại đường
ngồi xuống, thế mà chờ cả buổi vẫn không có người dâng trà, gia bộc chẳng biết đã
chạy đi đâu mất. Tần công tử phải đanh giọng gọi người mới có người đến, hắn lại
đá bay người ta đi. Sau khi hả giận, sắc mặt Tần công tử hơi nguôi ngoai, lại không
cam lòng: "Không thể cho ta ít bùa chú trấn áp nó sao? Xin hai vị công tử yên tâm,
thù lao thật sự không thành vấn đề."
Hắn không biết, mấy người họ ra ngoài săn đêm, vốn cũng chẳng để thù lao vào
mắt. Ngụy Vô Tiện bảo: "Vậy phải xem ngươi muốn trấn áp thế nào."
"Nói vậy là sao?"
Ngụy Vô Tiện lại bật băng.
"Trấn áp ấy à, là chữa ngọn không chữa gốc. Nếu ngươi chỉ muốn ngăn không
cho tà túy tiến vào cửa, vậy còn dễ dàng, cứ nửa tháng đổi một lá phù triện là được.
Nhưng nó vẫn có thể đến nhà ngươi gõ cửa bào gỗ, ta đoán khi đó cửa lớn nhà
ngươi còn thay nhanh hơn cả phù triện. Nếu ngươi muốn khiến tà túy tránh xa chín
mươi dặm, vậy thì bảy ngày phải đổi một lần, loại phù triện này vẽ vời phức tạp chi
phí đắt đỏ. Vả lại thời gian trấn áp càng lâu, oán khí của nó cũng càng lớn..."
Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nghe Ngụy Vô Tiện chém gió, không nói câu nào.
Chung quy trấn áp không phải thượng sách, câu này không sai, nhưng cách chế
tác và sử dụng bùa trấn áp lẫn bùa xua đuổi cũng đâu đến nỗi vừa phức tạp vừa
rườm rà như Ngụy Vô Tiện nói. Có điều luận về đạo trấn áp, không ai có thể chém
đủ chuyện trên trời dưới đất như miệng lưỡi của Ngụy Vô Tiện. Ngay đến Lam Tư
Truy học hành xuất sắc đứng bên cạnh cũng nghe đến sững sờ, gần như sắp tin luôn.
Tần công tử nghe hắn nói thì phiền muộn vô cùng, cứ như nếu mình lựa chọn trấn
áp thì sẽ để lại hậu hoạn khôn lường, bấy giác lẩm bẩm trong lòng, liên tục nhìn
sang Lam Vong Cơ ngồi một bên cúi đầu uống trà. Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt
Lam Vong Cơ không hề có biểu cảm "Hắn đang nói dóc đó", nên hắn không thể
không tin, đành phải nói: "Vậy không có cách nào làm một lần dứt điểm sao?!"
Ngụy Vô Tiện bẻ lái: "Có cách hay không, thì phải xem Tần công tử ngươi rồi."
Tần công tử hỏi: "Sao lại xem ta chứ?"
"Ta có thể làm riêng cho ngươi một lá bùa, nhưng còn phải xem ngươi có chịu
thành thật trả lời câu hỏi của ta hay không."
"Câu hỏi gì?"
"Khi còn sống hung thi này có quen biết ngươi không?"
Trầm mặc nửa buổi, cuối cùng, Tần công tử cũng đáp: "Quen.
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư