I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 197
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 : Kiêu Căng (1)
on lừa mà Ngụy Vô Tiện dắt đi này, cực kỳ khó hầu hạ.
Rõ ràng chỉ là một con lừa mà thôi, nhưng cỏ tươi non mọng sương mới ưng, chứ cọng cỏ nhọn hơi vàng tí, không thèm ăn. Đi ngang qua một nhà nông, Ngụy Vô Tiện trộm chút rơm cho nó, nhai mấy cái, nó phì phì khạc ra hết, khạc còn dữ dội hơn người sống khạc nước bọt nữa. Ăn không ngon, liền chẳng chịu đi, nổi nóng, đá hậu, nhiều lần Ngụy Vô Tiện suýt nữa bị nó đá trúng, mà tiếng kêu của nó lại còn cực kỳ khó nghe nữa chứ.
Dù là vật cưỡi hay là thú cưng, cũng chả khác gì nhau!
Ngụy Vô Tiện không khỏi bắt đầu nhớ nhung kiếm của mình. Thanh kiếm kia giờ hẳn là đã bị vị gia chủ gia tộc lớn nào đó coi là chiến lợi phẩm treo lên tường trưng bày khoe người khác rồi nhỉ.
Cố sống cố chết lôi lôi kéo kéo chạy mấy ngày, dọc đường đi qua một mảnh ruộng đồng thôn trang. Ánh nắng chói chang nóng rực, bên bờ ruộng có một gốc hoè lớn, dưới cây dày rậm cỏ xanh, còn có một miệng giếng cũ nữa, bên cạnh đó là cái thùng và gáo mà thôn dân đặt đấy, để người qua đường giải khát. Con lừa hoa chạy tới đây, làm sao cũng không chịu đi, Ngụy Vô Tiện nhảy xuống, đập vô cái mông quý giá của nó, nói: "Mày đúng là có mệnh phú quý mà, còn khó hầu hạ hơn tao nữa."
Con lừa phỉ nhổ hắn.
Trong lúc hắn đang dùng mọi thủ đoạn, trên con đường ruộng ngoài xa có một đoàn người đi tới.
Những người này lưng đeo giỏ trúc, thân mặc áo bố chân đi giày rơm, từ đầu đến chân mang một làn hương khí quê mùa dân dã. Trong đó có một tiểu cô nương, gương mặt tròn, tướng mạo miễn cưỡng được coi là thanh tú, có lẽ là đi lâu dưới ánh mặt trời chói chang nên cũng nghĩ tới hóng mát uống nước, nhưng khi thấy một con lừa hoa đang đạp móng kêu loạn, ngồi cạnh đó còn là tên điên tóc tai bù xù, mặt mũi hết bôi đỏ rồi trát trắng, thì không dám lại đây.
Ngụy Vô Tiện tự xưng là người thương hương tiếc ngọc, thấy thế hơi dịch cái ổ qua bên, chừa ra một khoảnh đất, còn mình thì đi sang dằn vặt con lừa kia. Đám người nọ thấy hắn vô hại, lúc này mới yên tâm đi tới. Ai nấy đều đầu mướt mồ hôi má đỏ rực, quạt gió rồi múc nước, người thiếu nữ kia ngồi bên cạnh giếng, dường như biết hắn cố ý nhường cho, nên khẽ mỉm cười với Ngụy Vô Tiện.
Một người trong đó tay cầm la bàn, nhìn ra xa xăm, cúi đầu khó xử nói: "Tại sao sắp đến chân núi Đại Phạm rồi, kim chỉ vẫn cứ bất động?"
Hoa văn khắc trên la bàn này thật là kỳ lạ, chẳng phải la bàn phổ thông. Không phải dùng để chỉ Đông Nam Tây Bắc, mà là "Phong Tà bàn" dùng để chỉ ra hung tà yêu sát. Ngụy Vô Tiện hiểu trong lòng, hắn đây gặp một hộ gia đình nông thôn sa sút túng quẫn. Ngoài thế gia đầy đủ sung túc, không hề thiếu những hộ nghèo đóng cửa tự tu như thế. Nói không chừng họ từ nông thôn tới nhờ vả đại gia tộc nào đây. Dù sao cũng chẳng giống như đi tán dóc, ngắm hoa.
Nam tử trung niên dẫn đầu vừa bắt chuyện vừa đi sang uống nước, nói: "Cái la bàn kia của ngươi có phải đã hỏng rồi không, chừng nào về thay cho ngươi cái mới. Còn chưa tới mười dặm nữa là núi Đại Phạm rồi, chúng ta không thể dừng lâu được. Một đường vất vả mệt nhọc, nếu như thả lỏng ở ngay đây, mấy người ở sau sẽ tranh nhau tới trước hết, vậy thì không đáng."
Xem ra đoàn người này không phải đi nhờ vả, mà là đi săn đêm.
Tiên môn thế gia gọi du lịch tứ phương, trừ ma hàng yêu là "đi săn", và bởi vì những thứ kia thường qua lại vào buổi tối, nên cũng được gọi là "săn đêm". Tu tiên gia tộc nhiều vô kể, nhưng dương danh lập vạn tới tới đi đi chỉ có số ít mà thôi. Nếu như không phải tổ tiên tích lũy phong phú, gia tộc phổ thông muốn được liệt vào thượng vị, bước lên hàng danh môn, nhận được sư tôn trọng và danh vọng trong Huyền môn, nhất định phải đạt được thành tích thực tế. Bắt giữ yêu thú hung tàn hoặc lệ sát làm hại một phương, giá trị gia tộc mới có thể tăng cao gấp bội, lời nói ra mới có trọng lượng.
Đây vốn là việc mà Ngụy Vô Tiện nắm chắc nhất, nhưng mấy ngày nay bôn ba trên đường, xông vào mấy phần mộ rồi mà vẫn chẳng săn được đủ số lượng, chỉ toàn là tiểu quỷ thôi. Trong tay hắn đang thiếu một con quỷ tướng thay hắn làm mưa làm gió, thế là lòng quyết định đi lên Núi Cơm Bự thử vận may. Nếu dễ sai sử, thì bắt về dùng.
Mấy người kia dừng chân một hồi, cũng chuẩn bị ra đi. Trước khi đi, thiếu nữ mặt tròn nọ lấy một trái táo nhỏ không đỏ mà nửa xanh từ trong chiếc gùi sau lưng ra, đưa cho hắn: "Cho ngươi nè."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì đưa tay đón, ấy vậy mà con lừa hoa kia lại ngóc đầu nhe răng ra cạp. Ngụy Vô Tiện vội vàng chụp lấy. Thấy con lừa này thèm thuồng trái táo nhỏ không thôi, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn dùng dây lưới treo trái táo này lên một cành cây, chống ngay trước mặt con lừa hoa. Con lừa hoa ngửi thấy mùi táo thơm ngát ngay đằng trước, muốn ăn nên cứ ngóc đầu xông tới đuổi theo trái táo gần sát kia, còn nhanh hơn mấy con ngựa khoẻ mà Ngụy Vô Tiện từng thấy hồi trước nữa, cực tuyệt!
Lừa không ngừng móng, Ngụy Vô Tiện mau chóng chạy tới Đại Phạm sơn trước lúc trời tối. Mãi đến tận chân núi, hắn mới biết Phạm này không phải là Phạn kia. Từ xa nhìn lại, hình núi rất giống một pho tượng Phật lùn bụng to thân béo, tên cũng có lý lắm. Bên dưới ngọn núi có một trấn nhỏ, được gọi là trấn Phật Cước.
*Phạm – từ dùng trong Phật giáo, Phạn – Cơm
*bụng to thân béo (tâm khoan thể bàn): chỉ người bụng dạ rộng rãi, vẻ ngoài khoan thai.
Tu sĩ tụ tập ở đây còn nhiều hơn hắn tưởng, các gia các môn ăn mặc tốt xấu lẫn lộn, đi tới đi lui trên đường. Chẳng biết vì sao, vẻ mặt tất cả đều căng thẳng, thấy cái dáng điệu như quỷ này của hắn cũng không rảnh để ý cười nhạo.
Ngay giữa đường, có một đám tu sĩ tụ tập lại một cụm, đang nghiêm túc nói chuyện. Dường như ý kiến không hợp khá nhiều, Ngụy Vô Tiện ở xa xa cũng nghe bọn họ to tiếng tranh luận:
"... Ta cho rằng nơi đây vốn không hề có Thực Hồn thú hay Thực Hồn sát gì cả, bởi vì tất cả kim chỉ của Phong Tà bàn đều không có dị động!"
"Nếu đã không có, chứng mất hồn của dân trong bảy trấn này là tại vì sao? Không thể nào cùng đồng loạt mắc quái bệnh chứ? Tại hạ chưa từng nghe nói tới loại bệnh này!"
"Phong Tà bàn không chỉ ra thì nhất định không à? Nó chẳng qua chỉ định một hướng đại khái mà thôi, không đủ chính xác, không thể tin hoàn toàn được, e rằng chung quanh đây đang có thứ gì đó cản trở kim của nó chỉ tới."
"Cũng không nghĩ lại xem Phong Tà bàn là do ai tạo ra, ta đây chưa từng nghe nói tới thứ gì có thể quấy nhiễu kim của nó chỉ tới."
"Ta vẫn chưa đồng ý với nghi vấn của người ngoài, càng không nói Ngụy Anh thập toàn thập mỹ, các hạ cớ gì ngậm máu phun người!"
Thế là bọn họ bắt đầu tranh cãi sang hướng khác, Ngụy Vô Tiện cưỡi con lừa hoa cười hi hi hô hô đi ngang qua. Không ngờ đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn hùng phong không ngã, vẫn là "gặp Nguỵ tất nháo" trong miệng của các tu sĩ. Nếu bỏ phiếu bình chọn kẻ đứng nhất trong một trăm người thịnh mãi không suy, hắn nhất định chẳng nhường cho ai. Bình tĩnh mà xem xét, tu sĩ kia nói cũng không sai, bản Phong Tà bàn thông dụng trong tu chân giới do hắn làm, thật sự không đủ chính xác. Hắn vốn đang bắt tay cải tiến, ai mà ngờ chưa cải xong hang ổ đã bị người ta lật, cả đám cũng chẳng thể làm gì khác hơn, đành phải tiếp tục dùng bản đầu tiên không đủ chính xác ấy.
Đa số cấp thấp như tẩu thi đều chỉ ăn thịt uống máu gặm xương; chỉ có yêu thú cấp cao hoặc lệ quỷ lịch sự tao nhã mới có thể hấp thu và tiêu hoá hồn phách, còn một hơi ăn tận bảy cái, hèn chi nhiều gia tộc tụ tập tới đây như vậy. Nếu đối tượng săn đêm không phải loại vừa, Phong Tà bàn sai chút cũng là điều hiển nhiên.
Ngụy Vô Tiện ghì dây thừng lại, nhảy xuống lưng lừa, đưa quả táo treo trước mặt con lừa hoa cả dọc đường kia tới miệng nó: "Một miếng, một miếng thôi... Úi! Mày định cạp phát ăn luôn cả tay tao hả?"
Hắn gặm hai cái ở một bên trái táo, rồi nhét trở về miệng con lừa. Đang đau lòng vì bản thân lại suy đồi tới mức phải ăn chung trái táo với một con lừa. Bỗng nhiên lưng bị va phải, quay đầu lại thì thấy là một cô thiếu nữ, tuy đụng phải hắn nhưng hoàn toàn không để hắn vào mắt, hai mắt vô thần, mặt mỉm cười, mắt nhìn đăm đăm về một hướng khác.
Ngụy Vô Tiện nhìn theo mắt cô. Hướng đó tối om om, chính là đỉnh ngọn núi Đại Phạm.
Đột nhiên, thiếu nữ này bắt đầu khoa tay múa chân trước mặt hắn. Dáng vẻ cuồng dã, nhe nanh múa vuốt, Ngụy Vô Tiện đang say sưa nhìn ngon lành, bỗng có một phụ nhân nào đó nhấc váy chạy tới, ôm lấy nàng gào khóc: "A Yên, chúng ta về đi thôi, về đi thôi!"
A Yên ra sức giãy khỏi bà, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, mang theo tâm ý yêu thương khiến kẻ khác sởn gai ốc, tiếp tục vừa múa vừa nhảy, phụ nhân kia chỉ đành chạy đuổi theo nàng hết con đường, vừa chạy vừa hức hức khóc. Người bán hàng rong cạnh đó nói: "Nghiệp chướng, A Yên nhà thợ rèn Trịnh lại chạy tới nữa rồi."
"Mẹ của nàng thật đáng thương mà. A Yên, phu quân A Yên, còn cả trượng phu của bà nữa, chẳng có ai khoẻ cả..."
Ngụy Vô Tiện hết đi đông rồi lại đi tây, nghe được đôi câu vài lời rải rác từ người qua đường, mới tóm tắt lại được chuyện lạ xảy ra nơi đây.
Trên núi Đại Phạm có một mảnh đất mộ cổ, mộ tổ tiên của phần lớn dân trấn Phật Cước đều ở nơi này, lắm lúc họ cũng sẽ đào hố dựng một miếng mộc bài cho thi thể vô danh. Mấy tháng trước, có một đêm sấm vang chớp giật, mưa gió mãnh liệt. Mưa to như trút nước, qua một đêm, có một mảnh đất trên núi Đại Phạm bị sạt lở đổ nát, chính là mảnh mồ mả kia. Rất nhiều ngôi mộ cũ đều bị phá huỷ, còn có mấy cỗ quan tài trồi ra khỏi đất, bị sấm sét đánh bật nắp, ngay cả xác lẫn hòm đều bị bổ cháy đen.
Dân trấn Phật Cước vô cùng bất an, cầu phúc, trùng tu mộ cổ một phen, tưởng rằng dọn dẹp sẽ xong. Ai ngờ, từ đó về sau, trấn Phật Cước bắt đầu liên tiếp xuất hiện người mất hồn.
Người đầu tiên là một tên làm biếng. Tên này là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ngày thường du thủ du thực, đêm đó bởi vì săn thú nên bị vây ở núi Đại Phạm, bị núi lở doạ gần chết, may mà mạng lớn không sao. Trở về không được bao ngày, bỗng nhiên cưới một người vợ, gióng trống khua chiêng làm lễ cưới xin, nói từ đây sẽ làm việc thiện tích đức, an tâm sinh sống.
Đêm tân hôn gã uống say mèm, nằm vật xuống giường rồi dậy hết nổi. Tân nương tử gọi gã mà gã không ư hử gì, đẩy một cái mới phát hiện hai mắt tân lang trợn trừng, cả người lạnh lẽo, ngoài việc còn hít thở ra, thì chẳng khác gì người chết. Cứ nằm yên không ăn không uống như vậy vài ngày, rồi cứ thế an tâm xuống mồ.
Người thứ hai chính là A Yên nhà thợ rèn Trịnh. Tiểu cô nương mới vừa đính ước một mối cưới xin, kết quả sang hôm sau vị hôn phu tương lai săn thú trên núi bị sài lang cắn chết. Sau khi nàng biết chuyện, cũng xuất hiện tình huống giống y như tên làm biếng kia. May phước, qua một thời gian, chứng mất hồn của cô vậy mà đã tự khỏi. Nhưng kể từ lúc đó nàng cũng biến thành điên điên khùng khùng, ngày nào cũng ra ngoài cười há há rồi nhảy múa cho người ta coi. Người thứ ba là phụ thân A Yên – thợ rèn Trịnh. Từ đó đến nay đã liên tục có bảy người bị hại.
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ, quá nửa là Thực Hồn sát, mà không phải Thực Hồn thú.
Hai thứ tuy sai một chữ, nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Sát thuộc về loại quỷ, mà thú là yêu thú. Theo góc nhìn của hắn, có lẽ núi rung đất lở làm sụp mộ cổ, sét bổ quan tài, đã thả lão sát ngủ yên năm xưa trong đó ra. Rốt cuộc ra sao, để hắn nhìn cái cỗ quan tài đó xem thế nào, có sót lại phong ấn hay không là đủ biết. Có lẽ dân trấn Phật Cước đã sớm vùi cái quan tài bị đốt cháy đó đi, rồi góp nhặt hài cốt chôn cất lần nữa, dấu vết tất nhiên không còn lại là bao.
Đi theo sơn đạo từ trấn lên núi, Ngụy Vô Tiện cưỡi lừa chậm rãi tiến về phía con dốc. Đi rồi đi, có thấy vài người mặt mày ủ rũ đi ngược trở xuống.
Trên mặt những người này mang sự bi thương, mồm miệng nói liến thoắng. Sắc trời mờ tối nên đâm đầu va phải một tên cưỡi lừa hoá trang như quỷ treo cổ, đồng loạt sợ hết hồn, mắng một tiếng, rồi lách khỏi hắn vội vàng đi xuống dốc. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại suy nghĩ, chẳng lẽ Thực Hồn sát khó giải quyết quá, nên thất bại tan tác mà quay trở về? Hơi suy tư một chốc, vỗ vỗ mông con lừa, cưỡi nó cất bước chậm rì đi lên núi.
Vừa khéo, hắn bỏ lỡ mất tiếng oán than dậy đất kế tiếp của đám người đó.
"Ngang ngược chưa từng thấy!"
"Gia chủ của một gia tộc lớn như thế, lại tới đây cướp một con Thực Hồn sát với chúng ta? Lúc y còn trẻ không biết đã giết bao nhiêu con rồi!"
"Hừ, còn cách gì nữa đâu. Ai kêu đó là Giang Trừng làm chi. Đắc tội nhà nào thì đắc chứ không thể đắc tội Giang gia, đắc tội ai cũng được chứ không thể đắc tội Giang Trừng. Thu dọn đồ đạc rồi đi thôi, coi như mình xúi quẩy!"
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư