The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ôi ngồi một mình trong xe trước khi rời Calvary. Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy quan tài phủ kín hoa.
Khi những chiếc kèn túi cất tiếng, trong phút chốc tôi bắt gặp mùi nước hoa, tiếng mưa rơi và cỏ cây ngây ngất. Tôi lại cảm thấy hơi ấm bừng bừng, trong sạch của thân thể Scott trong phòng ngủ của anh. Sức mạnh của quai hàm anh áp vào làn da tôi. Tôi xua đuổi những ý nghĩ bị cấm ấy như đuổi ma quỷ lúc những tiếng “Xin rủ lòng thương” bay trên mộ chí.
Lầm lỗi, tôi tự nhắc.
Tất cả vì một lầm lỗi kinh khủng. Một sai lầm chí tử, nhanh như chớp.
Tôi nhìn đoàn cảnh sát mắt đỏ hoe trở về xe. Ý nghĩ tôi đang lừa gạt họ như axit cháy bỏng ruột gan, nhưng tôi ra sức tin rằng đấy là việc tốt nhất cho tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh.
Còn kết quả nào có thể hay hơn? Tôi nghĩ. Sự thực sẽ khiến các tờ báo lá cải vô nhân đạo, suy đồi làm rùm beng.
Tôi nhìn cỗ quan tài lúc con trai Scott giơ bàn tay lên vành mũ lắc lư của người cha, chào. Rồi nhìn nền trời lộng lẫy của Manhattan, nhìn những tấm bia mộ nổi bật gần như một phần của thành phố này.
Mắt tôi khô khốc lúc tôi nổ máy.
Không thể phủ nhận một điều tốt đẹp, là Paul và tôi đã được ban cho cơ hội thứ hai.
Sau tang lễ Scott, lúc gần chín giờ sáng chuông điện thoại reo.
Tôi nằm đó, mong Paul nhấc máy. Từ sau vụ bắn nhau, anh tuyệt vời đến khó tin. Anh xin nghỉ làm và nấu ăn cho tôi, chặn các cuộc gọi tôi, lắng nghe mỗi khi tôi cần trò chuyện. Dường như anh thích thú vai trò làm người che chở và chữa bệnh cho tôi. Tôi cho rằng tập trung vào tôi đem lại hiệu quả tích cực là ít nhất, anh cũng không còn là kẻ say khướt, trần truồng trong gara.
Được coi là người phụ nữ biết điều, nghiêm túc và giỏi giang, thật nhẹ nhõm khi có người săn sóc mình, cho thấy có sự thay đổi.
Chuông cứ reo, reo mãi và lúc giở mình, tôi thấy Paul không ở đó.
Tôi nhấc ống nghe và ngồi dậy.
Tôi tưởng là sếp hoặc Mike. Hay là Hội đồng Trọng tài. Nhưng tôi nhầm hết.
- Lauren à? Xin chào, bác sĩ Marcuse đây. Tôi mừng vì cô có nhà.
Tôi nhún vai, đợi nghe tin xấu.
- Đừng lo, Lauren. Thư giãn đi. - Bác sĩ Marcus nói. - Đã có kết quả xét nghiệm rồi, tất cả đều tốt.
Tôi ngồi đó, giơ ống nghe đang huyên thuyên ra xa cái đầu bị thương.
- Cô hoàn toàn khỏe mạnh, Lauren ạ. - Bác sĩ nói tiếp. - Thực ra còn hơn cả khỏe nữa kia. Tôi mong cô ngồi xuống. Cô không ốm gì hết, cô... đã có thai.
Nhiều giây trôi qua. Thật là nhiều. Mỗi giây đầy ắp sự yên lặng cứng nhắc.
- Lauren? - Tôi nghe thấy bác sĩ Marcus nói khẽ. - Cô vẫn ở đấy chứ?
Tôi thấy mình chầm chậm ngả ra giường. Hình như phải mất một lúc, đầu tôi mới chạm vào gối.
Có thai ư? Tôi nghĩ và bỗng nhiên thấy người tôi như tan ra.
Sao lại thế được? Sao lại có vào lúc này?
Nhiều năm nay Paul và tôi đã cố có con. Sau một vòng đi khắp các chuyên gia sinh sản và xét nghiệm, chúng tôi biết rằng độ pH không cân bằng tạo ra môi trường không thụ thai. Chúng tôi đã dùng gần hết các loại thuốc thụ thai, kể cả những loại không được dùng vì tôi có tiền sử gia đình bị ung thư buồng trứng.
- Cái gì? Anh chắc không? - Tôi nói. - Nhưng sao lại thế?
- Thực ra tôi không biết, Lauren ạ. - Bác sĩ của tôi nói và cười khúc khích. - Tôi không ở đấy. Hãy kể cho tôi nghe nào.
Đầu tôi quay cuồng. Hình như cả căn phòng quay cuồng. Lẽ tất nhiên tôi luôn mong muốn có một đứa con.
Nhưng bây giờ?
- Tôi có thai? - Tôi nói vào máy, sửng sốt.
- Em cái gì? - Paul nói. Anh vừa bưng khay đựng bữa sáng vào phòng ngủ.
Miệng tôi đờ ra, vì thế tôi đưa máy cho anh. Tôi không biết anh sẽ phản ứng ra sao. Tôi không thể lường được cảm nghĩ của Paul. Tôi nhìn đăm đăm vào mắt anh. Nhưng tôi không phải đợi lâu. Sau giây lát ngắn ngủi, vẻ ngạc nhiên sung sướng rạng ngời trên mặt anh, tiếp theo là cái cười rộng đến mang tai.
- À... gì hả? - Anh nói. - Anh là... Ôi Chúa ơi...
Paul buông rơi ống nghe và bế bổng tôi khỏi giường. Anh ôm ghì tôi, cái ôm dường như mãi mãi.
- Ôi, lạy Chúa, - Paul nói. - Cảm tạ Chúa. Cảm ơn Người. Tuyệt quá đi mất.
Lúc chúng tôi ôm nhau, tôi tính nhẩm thật nhanh. Lần cuối tôi có kinh. Tôi nghĩ gì thế này? Lẽ tất nhiên đấy là con của Paul. Tôi chỉ ngủ với Scott một lần duy nhất, và mới sáu ngày trước.
Lúc đó, sự thất vọng trong lòng tôi bắt đầu thay đổi. Suốt thời gian hồi phục, tôi không ra ngoài một giờ nên không bị mặc cảm tội lỗi, xấu hổ hoặc lo âu ảm đạm dằn vặt.
Nhưng lúc đứng đó, cùng người chồng điển trai, vui sướng xoay tròn trong phòng ngủ theo nhịp van, tôi bỗng nhận ra một thứ đáng chú ý. Paul và tôi chỉ cố làm một việc mà ai cũng mong muốn. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi là người tốt, chăm chỉ và nhún nhường. Nhưng rồi có một ngày, chúng tôi đối mặt với khó khăn. Mọi việc cứ chững lại. Cả hai chúng tôi cố mãi mà vẫn không thể thành ba.
Ly hôn ư? Những kiểu chia lìa vì chung sống không còn đầm ấm? Không. Chúng tôi bám lấy nhau, cố làm cho sự việc suôn sẻ. Nhiều năm ròng, chúng tôi cố cho tình yêu của chúng tôi vượt qua sự trừng phạt tàn nhẫn về mặt sinh học. Chúng tôi đã qua nhiều năm cố giữ bên nhau trong lúc sự nghiệp tách rời, và những căng thẳng trong cuộc sống hiện đại đã rứt chúng tôi xa nhau.
Tôi bật khóc khi Paul khum lòng bàn tay lên bụng tôi. Một đứa con! Tôi nghĩ và nắm chặt bàn tay Paul.
Cuối cùng đã có dấu hiệu của hy vọng. Của sự tha thứ.
Một sinh linh mới cho cả hai chúng tôi.
Rốt cuộc, chúng tôi có thể qua được mọi chuyện, tôi nghĩ. Chúng tôi sẽ thực sự qua được chuyện này.
- Em yêu anh, Paul. - Tôi nói. - Anh sẽ là một ông bố rất cừ.
- Anh cũng yêu em, - Paul thì thầm và hôn lên má tôi, lau những giọt nước mắt của tôi. - Bà xã của anh.
Thứ Hai tuần sau đó, khi trở lại làm việc tôi thấy hai người đàn ông ngồi trong văn phòng của sếp. Từ phòng của đội, tôi nắm bắt được kiểu cắt tóc, bộ complê màu sẫm đầy quyền uy của họ.
Bộ óc hoang tưởng của tôi lập tức làm việc. Scott làm việc cho DEA[27], một bộ phận thuộc DOJ[28]. FBI[29] tiến hành nghiên cứu cơ bản cho DOJ. Hiện giờ là một chuyến thăm của các nhân viên FBI!
Tôi chưa kịp đến bàn làm việc, trung úy Keane đã mở cửa phòng ông.
- Lauren, cô có thể vào đây một lát được không? - Ông nói.
Tôi cầm theo hộp cà phê pha sẵn, trông như tôi tưởng việc này chỉ mất một giây. Mỗi lúc tôi càng thành thạo trong trò lừa dối. Chí ít thì tôi cũng hy vọng thế.
- Mời cô ngồi, thám tử Stillwell, - người mặc complê màu xanh nước biển ngồi trên ghế, nói. Người đồng sự mặc complê màu xám, cùng kiểu ba khuy như thế, đứng sát ông ta, nhìn tôi trừng trừng vô cảm, không nhúc nhích.
Thái độ hách dịch của họ vừa khiêu khích vừa đe dọa bất cứ ai, trừ tôi. Vào lúc này, lộ vẻ sợ hãi không phải là một lựa chọn, tôi tỏ ra hết sức bình thản.
- Có việc gì thế, thưa sếp? - Tôi nói với Keane. - Ông sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn bất ngờ chắc? Anh chàng độc thân số ba đâu?
Hai phù hiệu giơ ra. Adrenaline của tôi tụt hẳn xuống khi nhìn thấy không phải là những phù hiệu màu vàng bé xíu của đặc vụ FBI.
- IAB. - Xanh và Xám đồng thanh.
Tôi nhận ra họ không phải là FBI đến bắt giữ tôi. Sự nhẹ nhõm của tôi quá ngắn khi tôi hiểu chắc là họ đến đây thu thập thông tin về vụ bắn của Mike. Không bao giờ chịu lùi, cha tôi đã khuyên khi tôi quyết định vào nghề này sau khi học trường Luật. Ông cũng cho tôi lời khuyên nữa, ngắn và lý thú về sự khôn ngoan.
HỘI ĐỒNG TRỌNG TÀI khốn kiếp.
- À, hay thật. Bao thứ không đáng tin đến cùng một lúc. - Tôi nói và ngồi phịch xuống ghế. - Lẽ ra các vị nên thử kiểm tra Thế vận hội Đặc biệt.
Họ nhìn tôi trừng trừng. Tôi trừng trừng nhìn trả.
Gương mặt xanh xao của Keane biến thành đỏ tía vì cố nén cười.
- Rất khôi hài, thám tử ạ, - Xanh nói và gõ bút canh cách. - Tôi cho là sẽ ít khôi hài hơn về cái chết do bị bắn của Victor Ordonez. Như chúng tôi đã nói, một cuộc đánh trả được sắp xếp trong khu vực Washington Heights. Tiếng khóc vì cái chết của hắn đủ to để vọng đến tận One Police Plaza. Chúng tôi dự định khám phá sự thực đã xảy ra và viết báo cáo.
Tôi nhìn ông ta chằm chặp sau bài diễn văn ngắn.
- Tôi xin lỗi. - Tôi nói, khum bàn tay lên tai và má quấn băng. - Ông nói gì kia? Tôi nghe không rõ lắm. Một kẻ ác hại tên là Victor Ordonez đã bắn tôi một tuần trước.
- Cô gần như không tuân lệnh, thám tử Stillwell, - Xám nói. - Chúng tôi đến đây để làm một cuộc phỏng vấn thông thường. Nếu cô muốn chúng tôi xoay trọng tâm điều tra vào cô, có thể sắp xếp sau.
- Xoay nó khỏi ai? - Tôi nói. - Cộng sự của tôi ư? Vâng, xin các vị ghi lại ngay cho. Cộng sự của tôi đã cứu mạng tôi. Tôi đang chạy giữa hai đoàn tàu đỗ, thì bị bắn. Tôi trèo lên một toa cho an toàn. Khi Victor Ordonez định trèo vào toa tôi đang nấp - chắc chắn là định kết liễu tôi - thì cộng sự của tôi tới và bắn hắn quỵ.
- Có bao nhiêu phát súng? - Xám hỏi. - Bùm bùm bùm hay chỉ một tiếng bùm?
Tôi nhấp một ngụm cà phê và đặt nó xuống bàn sếp. Vài giọt cà phê sóng ra và tôi không hề để ý.
- Đây là một cuộc đấu súng trên sân ga. - Tôi nói. - Tôi bị bắn. Tôi bị ngã xuống đất. Tôi không chơi trò kỹ sư âm thanh cho tình tiết nào đó trong Luật pháp và Mệnh lệnh[30].
Rốt cuộc, Xám đóng sập cuốn sổ lại.
- Tốt. - Ông ta nói. - Nhưng vì bản báo cáo, cô sẽ trả lời tôi một câu hỏi nữa chứ? Thám tử, cô là người điều tra chính trong vụ này. Cô đang trên đường bắt hai nghi phạm nguy hiểm cô tin là chịu trách nhiệm về cái chết của thám tử Thayer. Tại sao cô không gọi sự trợ giúp của ESU?
Tôi ngồi lặng vài giây. Anh ta khiến tôi lặng đi. Đó là một thủ tục hoạt động đúng nghi thức, và tôi đã không làm.
Tôi há miệng toan nói... chỉ có Chúa biết là nói gì. Quai hàm tôi trễ xuống khi sếp tôi xen vào:
- Tôi ra lệnh cho cô ấy cứ tiến hành.
Tôi nhìn Keane. Ông nhìn lại với vẻ mặt như bảo, hãy im miệng đi.
- Tôi cho rằng không đủ thời gian đợi nên đã ra lệnh cứ tiến hành. - Keane nói tiếp. Rồi ông đứng lên khỏi ghế. Ông đi qua suốt chiều dài căn phòng và mở cửa cho Xanh và Xám.
- Bây giờ, thám tử của tôi phải trở lại làm việc. - Keane nói.
- Cảm ơn ông đã cứu tôi, thưa sếp. - Tôi nói sau khi các nhân viên Hội đồng Trọng tài đi khỏi và Keane đóng sập cửa lại.
- Phải, cô và cộng sự của cô là những người hùng, tôi và mỗi cảnh sát có lòng tự trọng trong đơn vị này đều quan tâm. - Keane nói và ngồi xuống. - Mà đúng đấy. - Ông nói. - Lũ IAB khốn kiếp.
Tôi sắp ra khỏi văn phòng của Keane thì cộng sự của tôi gọi vào di động.
- Lũ chuột ấy đã ra khỏi nhà chưa? - Mike muốn biết.
- Ít ra chúng là loại hai chân. - Tôi nói.
- Đến gặp tôi vào đầu giờ ăn trưa ở Piper’s nhé. - Mike nói. - Tôi thết.
Tôi mất khoảng hai chục phút lái xe đến Piper’s Kilt trên phố 231 Kingsbridge. Cảnh sát Bronx và Ủy viên công tố quận hay lượn lờ ở quán rượu hơn ở quán thịt nướng, nhưng món bánh kẹp ở đây rất ngon. Mười giờ rưỡi là khá sớm, nên nhà hàng có phần vắng vẻ, chưa kể Mike chọn ngăn xa nhất.
Sau khi ngồi, tôi bật nắp chai Diet Coke cho tôi và Heineken cho Mike trong lúc đợi.
- Mặt mũi sao rồi? - Mike hỏi.
- Bị thương phần mềm như anh nói thôi, anh bạn. - Tôi nhún vai nói. - Không nghe nói bị mất cái gì. Và như một phần thưởng, tôi băng thế này lại có vẻ hấp dẫn.
Mike mỉm cười.
- Cô nghĩ là IAB sẽ viết gì trong báo cáo?
- Tôi không biết. - Tôi nói. - Tôi quá mải xoay họ về việc đánh giá cho thực tế. Tệ nhất thì chắc tôi sẽ bị khiển trách vì không tiến hành đúng thủ tục với ESU. Tôi thấy cảnh sát trưởng đối xử với chúng ta không đến nỗi khắt khe, khi cân nhắc chúng ta đã dọn dẹp đống hỗn độn này thích hợp biết chừng nào cho ông ấy.
- Đúng thế. - Mike nói. - Tôi quên mất.
Cô phục vụ mang đến bánh mì kẹp pho mát, bánh rán đẫm mỡ.
- Thịt lợn xông khói chứ? - Tôi nói và cười khi nhìn đĩa của mình. - Mike, anh không nên ăn.
- Ừ, cho cô thôi, cộng sự thân mến. - Mike nói và nhấc chai lên. - Tôi đi thêm dặm nữa.
- Tôi muốn cảm ơn anh, Mike. - Tôi nói sau vài miếng bánh mì kẹp ngon tuyệt trần. Tôi không biết có phải vì có thai mà tôi bỗng nhiên thấy đói quá thể. Tôi không ăn món khoái khẩu này từ khi cai thuốc lá tám tháng trước.
- Tôi không nhớ đã nói hay chưa. - Tôi nói lúc đưa một miếng thịt xông khói vào miệng. - Cảm ơn anh đã cứu tôi ra khỏi đó.
- Không dám. - Mike nói và giơ chai về phía tôi. - Tôi bảo vệ cô, cô bảo vệ tôi. Trong chừng mực tôi biết, sở cảnh sát gồm tôi và cô. Việc diễn ra ở đây sẽ giữ ở đây. Nó sẽ nhắc tôi nhớ mãi.
Mike đặt chai bia xuống và giơ mấy tờ giấy ở ghế bên cạnh lên.
Trong ánh sáng lờ mờ của quán, tôi thấy là dữ liệu in ra từ máy tính. Miếng bánh mì kẹp thịt trong miệng tôi dường như ngay lập tức biến thành những que diêm rưới nước sốt khi tôi nhận ra những hàng, những cột đầy con số.
- Tôi tìm thấy trong máy fax ngày hôm qua. - Mike nói. - Công ty điện thoại gửi bản thứ hai Chi tiết Sử dụng của Scott vì có lý do. Cô có muốn biết không? Trông nó y như bản cô để trên bàn tôi, trừ bản này có số phone của cô ở khắp mọi chỗ.
Bên kia cái bàn sứt sẹo, Mike uống nốt chai bia, còn tôi hoàn toàn sửng sốt.
- Đây là lúc nói chuyện với tôi, cộng sự ơi. - Anh nói.
– Đây là lúc bày tỏ nỗi lòng với Đức Cha Mike.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1