The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
au khi Jeff rời ngôi nhà, tôi gần như nổ tung trên ghế.
Tôi tưởng có thể giải quyết được việc này. Vì là người chịu trách nhiệm chính, tôi nghĩ mình có thể thoát khỏi mọi sự. Giờ thì tôi không dám chắc. Nói thật là tôi ngờ lắm.
Cho đến nay tôi đã gặp may, nhưng sự may mắn ấy kéo dài được bao lâu? Với cặp mắt tinh tường của Jeff Buslik nhìn chằm chằm qua vai tôi, thì không còn lâu. Anh ta có thể cảm thấy mùi tội lỗi hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Hai mươi phút sau, Mike vào với một tá bánh rán Dunkin và một hộp O’Joe.
Ái chà, một hộp cà phê. Làm sao tôi không xúc động kia chứ?
- Có mệnh lệnh gì không? - Tôi hỏi. Mike lắc đầu.
- Mứt nhé? - anh nói và mở hộp. - Chẳng ai biết cái nhà ấy. Bây giờ là lúc làm gấp-và-đợi. Kem Boston nhé?
Phần ngày còn lại và buổi tối, kiệt sức vì những câu “miễn bình luận” với các phóng viên, cứ nửa tiếng họ lại gọi đến, và giở qua hồ sơ các vụ của Scott.
Tôi sớm phát hiện ra Scott đúng là một đặc tình cừ khôi. Anh đã khiến FBI[19] và ATF[20] nhức nhối, và trở thành cánh tay phải của một nhân vật cấp cao trong tập đoàn Cali.
Tôi tìm thấy một bức ảnh Scott đang cười cùng anh em trong đội, họ đứng trước một bức tường các bao côcain màu trắng bắt giữ được. Ôi, Scott.
Tôi lắc đầu lúc gập tập hồ sơ lại và mở tập khác. Một nghệ sĩ bướng bỉnh, tôi nghĩ, tôi phải thẳng tiến và tin anh.
Lần sau tôi ngước nhìn lên, cửa sổ văn phòng đã tối om. Mấy giờ rồi nhỉ?
Mike gác điện thoại và gầm gừ như một con gấu bị đánh thức khỏi giấc ngủ đông sớm hai tháng.
- Xem các thiên tài của Ủy ban chống ma túy xác định vị trí của anh em Ordonez này, tôi xin trích dẫn: “Ở lỳ sau giờ làm tại hộp đêm mà chúng sở hữu một phần ở Mott hoặc là trong một căn hộ tận cuối Brooklyn”.
- Quan trọng ở chỗ hoặc là kia. - Tôi nói.
- Ý kiến của tôi là chính xác. Mấu chốt là chúng ta xem cả một đêm dài. - Mike nói. - Bây giờ đến lượt cô chợp mắt. Về nhà xem những ngày này đức phu quân của cô ra sao đi. Mở di động nhé. Điều thứ hai tôi muốn nói là cô sẽ làm được vụ này. Về nhà đi.
Lúc bước vào, tôi nghe thấy tiếng tivi. Chỉ có một giọng nói, tiếp theo là tiếng cười của khán giả trong trường quay. Chắc là Letterman[21]. Tuyệt lắm.
Tôi móc chìa khóa vào tấm gương và nhìn ánh sáng xanh của tivi tràn trên tấm thảm. Trong mọi việc khó khăn tôi đã làm suốt ngày nay, đây là việc tôi cảm thấy khó nhất.
Chẳng gì bằng cuối một ngày dài che đậy vụ giết người, lại phải thú nhận với chồng rằng mình đã không chung thủy với anh ấy.
Tôi hít một hơi dài đầy phổi, rồi từ từ thở ra và đẩy cửa.
Paul đang nằm trên đivăng, chăn kéo tận cằm. Anh tắt tivi lúc nhìn thấy tôi đứng đó.
- Ô. - Anh mỉm cười nói. Anh có nụ cười dễ thương, ngay cả trong những lúc không thích hợp nhất.
Tôi nhìn anh chằm chằm. Tôi không biết mình mong đợi gì, nhưng một tiếng “Ô.” vui vẻ thì không. Có lẽ là “Ô, con mụ dâm đãng”.
- Ô, anh thế nào? - Tôi nói, thăm dò.
Tôi không biết bước tiếp theo là gì. Dù có phỏng đoán lung tung. Trước kia tôi không bao giờ tin Paul giết người tình của tôi.
- Công việc thế nào rồi? - Paul hỏi tôi.
- Ổn, Paul ạ. - Tôi nói. - Ừm, anh không cho là chúng ta nên nói chuyện chút ít về việc đêm qua ư?
Paul đưa mắt nhìn xuống sàn. Giờ có lẽ câu chuyện sẽ đến đâu đó.
- Anh khá mệt mỏi, hả? - Anh nói.
Đấy là điều sẽ xảy ra khi một mình anh nốc hết một chai scotch. Tôi muốn nói. Nhưng tôi nghĩ là cần thông cảm. Tôi cần Paul cởi mở, tự bày tỏ nỗi lòng. Hãy kể cho tôi nghe chính xác sự việc xảy ra. Tôi sẽ nghe đầu đuôi câu chuyện từ anh.
Tôi sẽ cố hết sức làm cho mọi việc nhẹ đi. Anh có thể vứt bỏ gánh nặng trong lòng, và tôi sẽ bảo anh đừng lo, rằng nhất định tôi sẽ quan tâm đến mọi sự.
- Có chuyện gì thế Paul? - Tôi thì thào. - Anh có thể kể với em.
Paul liếc nhìn tôi, răng cắn vào môi dưới.
- Lạy Chúa tôi, Lauren. - Anh nói. - Chuyến bay của anh. Thật là một cơn ác mộng. Một tiếng nổ bùm rất to, tất cả rơi thẳng xuống. Anh ngỡ bị một vụ khủng bố khác. Rằng anh đã chết. Rồi việc đó ngừng lại. Máy bay mất thăng bằng, nhưng phi công đã hạ cánh xuống Grotton. Anh chưa bao giờ thấy thế ở Boston.
Anh như người sống thừa, em hiểu không? Sau khi tiếp đất, anh thuê một chiếc ôtô và lái về nhà. Anh cho là vẫn bị sốc lúc về đến nhà. Anh mở một chai và uống để trấn tĩnh, và chẳng mấy chốc, anh uống cạn chai. Đừng hỏi chuyện gì xảy ra với quần áo của anh. Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em sợ.
Trong bóng tối, mặt tôi bỏng rát. Sao bây giờ Paul vẫn nói dối tôi? Dường như anh không ý thức rằng tôi đã biết việc xảy ra? Mặt khác, phủ nhận là điều chẳng có gì bất thường với những kẻ giết người. Có khi nó còn vững chãi đến mức dường như bản thân kẻ sát nhân thực sự tin rằng chúng không có tội. Vậy đây là gì? Paul đang bàng hoàng và bị mặc cảm tội lỗi dằn vặt đến nỗi trở thành ảo giác?
- Paul! - Tôi nói. - Em xin anh!
Paul ngước nhìn tôi, bối rối.
- Xin cái gì? - Anh hỏi.
Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ. Dường như vụ này chưa đủ khó khăn hay sao. Paul đang đùa giỡn tôi? Dường như anh không biết tôi cũng ở đó. Anh tưởng Scott chỉ có một mình và...
Trời đất thánh thần ơi! Thế kia ư! Tôi đưa một bàn tay lên che khuôn miệng há hốc. Tôi không thể tin nổi.
Paul không biết rằng tôi đã ở đó!
Tôi nhận ra Paul không muốn chúng tôi đương đầu. Hẳn Paul đã nhìn thấy một hoặc hai email, ngờ ngợ chuyện xảy ra, anh đến nhà Scott dọa dẫm nhằm làm anh ta tránh xa tôi ra. Chính vì thế anh bỏ đi mà không đối đầu với tôi! Chính vì thế bây giờ anh mới quên lãng như vậy. Anh không hành động. Paul đã quên!
Paul không biết tôi đã lừa dối anh ấy!
Giờ thì sự việc đã thay đổi, phải không? Tôi chăm chú nhìn qua căn phòng khi Paul ngóc đầu dậy.
- Vào đây với anh, Lauren. - Anh nói. - Em làm việc vất vả quá. Ờ, mà cả hai ta đều thế. Lại đây với anh.
Ngắm Paul nằm đó khiến tôi nhớ lại cách đây một năm, tôi bị ngã ngửa trong lúc tận lực đuổi theo một nghi phạm trốn qua cửa thoát hiểm ở Throgs Neck. Tôi phải nằm bẹp hai tuần, còn Paul xin nghỉ phép chăm sóc tôi. Chăm sóc tôi thực sự. Anh nấu cho tôi ba bữa một ngày, chúng tôi cùng ăn ở đây, cùng xem tivi và đọc sách, Paul đọc cho tôi nghe. Bồn tắm nóng lạnh bị hỏng vào giữa tuần thứ hai, và tôi sẽ không bao giờ quên Paul gội đầu cho tôi trong bồn bếp bằng nước đun trên lò.
Điều ý nghĩa nhất là anh đã ở đó vì tôi. Giờ anh cần tôi ở đó vì anh.
Tôi hít một hơi, bước tới và nằm xuống cạnh anh. Paul tắt đèn. Trong bóng tối, tôi vươn tay ra cho đến lúc tìm thấy bàn tay Paul và tôi nắm thật chặt.
- Em mừng vì anh đã về nhà với em. - Cuối cùng, tôi nói. - Dù không có quần áo.
Sáng hôm sau, tôi mặc quần áo thật nhanh sau khi Paul đi làm. Thực ra, tôi cố đợi anh ra đi. Chính xác hơn thì: tôi không thể đợi để Paul đi.
Lúc định ném xắc vào chiếc Mini, tôi chợt nhớ ra Jeff Buslik nói về khẩu súng dùng giết Scott. Nó là vật chứng then chốt của vụ này.
Tôi ra khỏi xe và chạy vội về nhà kho để dụng cụ, một câu hỏi duy nhất quay cuồng trong đầu tôi.
Tôi sẽ ném khẩu súng này vào sông Hudson, sông Đông hay Harlem?
Nhưng vừa mở khóa nhà kho, tôi khó mà tin nổi. Ngay trong những giấc mơ hoảng loạn nhất, tôi cũng không thể ngờ được.
Chỗ có túi đựng vật chứng rỗng tuếch! Chỉ còn không khí.
Tôi nhìn phía sau những cái cào, những bao phân bón, can nước. Không có khẩu súng. Không có những khăn giấy đầy máu. Không có gì hết.
Giờ thì làm gì đây?
Tôi đứng trân trân tại chỗ mà nhìn, tự hỏi Paul có thể làm gì với khẩu súng giết người. Anh đã vứt nó đi lúc trở lại ôtô? Nếu không, thì ở đâu?
Nó làm tôi rất lo. Vũ khí giết người vẫn còn ở đâu đây, trên đó có dấu vân tay của Paul.
Tôi đứng đó, ruột gan cồn cào khi chú ý đến cái xẻng. Đầu lưỡi xẻng thâm đen. Tôi sờ vào đấy. Nó ướt bùn. Tôi mang nó ra khỏi kho và chạy ra sân sau.
Nếu tôi là Paul, tôi sẽ chôn vũ khí giết người ở đâu? Tôi nghĩ.
Tôi cho là sẽ giấu ở nơi nào gần gần. Ở nơi có thể liếc qua cửa sổ cũng thấy và ở khu vực không bị quấy rầy.
Tôi nhìn khắp sân sau. Mới chớm trưa, nên sân vẫn còn rợp bóng. Tôi đi hết chiều dài, nhìn chăm chú mặt đất mát mẻ, đầy bóng cây khoảng hai chục phút, nhưng không thấy xáo động gì. Không phải trong các luống trồng cây, không phải dưới hàng rào hoặc các bụi đỗ quyên.
Khoảng mươi phút sau, tôi chú ý một thứ khá lạ lùng bên cạnh phên sắt, cạnh đống gạch lát vườn chúng tôi mua ở Home Depot một năm trước. Bên tay phải đống gạch, tôi thấy những viên gạch hơi thụt vào trong đất.
Tôi nhận ra nhiều viên gạch hơi dịch sang bên trái. Tôi dỡ hàng gạch trên cùng và xếp theo đúng hình ban đầu. Bên dưới hàng cuối, đất tơi xốp.
Tôi dùng xẻng đào cho đến khi nó chạm vào thứ gì đó, kêu sột soạt. Tôi thở ra, tim đập đều vì nhẹ nhõm. Đấy là cái túi Stop & Shop. Tôi mở ra và nhìn thấy khẩu 38 nằm trên những cái khăn lau đầy máu.
Tôi cho khẩu súng vào xắc, buộc túm cái túi mua hàng và cho vào thùng xe tải Impala của tôi, cái xe cảnh sát tôi thường lái đi làm. Rồi tôi trở lại, lấp hố, cẩn thận xếp các viên gạch đúng kiểu tôi tìm thấy.
Tôi đẫm mồ hôi, đang đặt viên gạch cuối cùng xuống thì nghe thấy tiếng gì đó ở góc nhà tôi.
Tôi quay lại.
Tim tôi ngừng đập.
Đó là cộng sự của tôi, Mike.
Mike? Đang ở đây, tại nhà tôi?
Sau anh là Jeff Trahan và Roy Khương, các thành viên trong Đội Đặc nhiệm của Scott. Cả ba người đều mặc áo chống đạn.
Tôi cảm thấy tuyến mồ hôi của mình mở toang như cửa cống. Nó đây, phần kết cục!
Họ đến giám sát tôi, tôi nghĩ. Họ đã biết đích xác những gì xảy ra. Chắc là ngay từ đầu.
Bây giờ thì sự việc chấm dứt.
Miệng tôi há hốc không thốt nên lời lúc tôi nhìn họ trân trân, vẫn quỳ tại chỗ.
- Có chuyện gì thế, Lauren? Sao cô không trả lời điện thoại của tôi? - Mike nói và kéo tôi dậy. – Chúng tôi vừa có tin báo chính thức hiện giờ bọn Ordonez đang ở câu lạc bộ của chúng. Chúng tôi quyết định ghé qua và tóm cổ. Marut và Price đang đợi trong xe.
Anh phủi đất trên bàn tay tôi, như thể tôi là đứa trẻ không vâng lời anh bắt gặp đang nghịch đất. Sau này cô tha hồ trồng cây lâu năm, Martha Stewart ạ. - Người cộng sự hăng hái của tôi nói và cười tươi tắn. - Đây là lúc cho chúng ta bỏ rọ vài tên giết cảnh sát.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1