Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
i nào, đi nào, đi nào. Hãy bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!
Tôi xem đồng hồ lúc tiếng bíp bíp của máy tính tiền nổ bùng trong đầu tôi có lẽ đến lần thứ ba mươi bảy tỉ.
Tôi tưởng dừng lại ở số 57 và Broadway Duane Reade sẽ nhanh. Nhưng đó là trước khi tôi phát hiện ra hàng dài đằng sau một người thu ngân lẻ loi.
Mươi phút sau, đến lượt tôi, một người thu ngân khác tới và gọi:
- Người tiếp theo.
Bước một bước đến cái máy mới mở, tôi suýt ngã vì một người đàn ông châu Á mặc đồng phục gác cửa.
- Này! - Tôi nói.
Đáp lại, người chen ngang đẩy bật tôi ra lúc anh ta đẩy một cái túi Combos đến máy tính tiền. Điều cuối cùng tôi muốn làm là gây chuyện cãi vã, nhưng tôi không còn thời gian để từ tốn. Tôi nhoài tới, chộp cái túi Combos khỏi tay người thu ngân và ném xuống một trong những lối đi chen chúc. Vấn đề được giải quyết theo cách của thành phố New York.
- Tiếp theo nghĩa là tiếp theo chứ. - Tôi giải thích với người đàn ông mở to mắt khi túi của tôi qua máy quét và đóng gói.
Tôi đợi cho đến lúc ở trong ôtô của đội đỗ sẵn bên ngoài Broadway, rồi mới mở túi. Tôi đi găng cao su mỏng và rút cặp kính đàn ông trong túi ra.
Mắt kính tròn, gọng bạc. Giống cặp kính mà Paul đánh rơi tại hiện trường. Giống cặp kính mà Bonnie phấn khởi song chưa làm gì.
Tôi lau sạch cặp kính bằng cồn rồi mở cái túi đựng vật chứng và thả nó vào trong. Tôi đốt hóa đơn bằng một que diêm rồi rải tro qua cửa xe ra ngoài Broadway. Rồi tôi nổ máy và lao vút đi.
Nơi dừng tiếp theo là trụ sở cảnh sát ở Manhattan.
Bonnie đang chúi đầu vào một trong những ngăn kéo bàn làm việc thì tôi bước vào văn phòng của chị ở tầng năm tại One Police Plaza.
- Chào Bonnie. - Tôi nói. - Cậu đấy phải không?
- Lauren, thú vị thật. - Bonnie vừa nói vừa lắc cái túi cà phê Starbucks lúc đứng dậy.
- Rất đúng lúc phải không? Còn cà phê rang kiểu Pháp thì sao?
- Ờ. - Chị nói và một phút sau đặt cốc cà phê bốc hơi nghi ngút trước mặt tôi. - Công việc ra sao rồi?
- Mình định hỏi cậu một câu tương tự đây. - Tôi nói. - Dù vụ này là ưu tiên, nhưng cũng phải có thời gian nhất định chứ. Cho đến bây giờ bọn mình mới chỉ biết tấm vải nhựa quấn Scott là một tấm Neat Sheet, loại chăn đi picnic rất phổ biến có bán ở khắp các siêu thị.
Tôi nhấp cà phê và gật đầu. Tôi đã mua nó ở Stop & Shop.
- Còn cặp kính? - Tôi hỏi.
- Không có gì nhiều, phải nói là mình rất tiếc. - Bonnie nói. - Không nhìn thấy dấu vân tay trên mắt kính. Mình đỏ cả mắt, nín cả thở trong phòng thí nghiệm xem có thấy phần nào trên gọng không. Bọn mình chỉ còn đợi xem có biết gì qua việc kê đơn thuốc không. Mình đã gọi được điện cho Sakarov, chủ nhiệm khoa mắt ở Đại học New York. Anh ấy sẽ phân tích và hướng dẫn bọn mình qua các bệnh án.
Tôi nhấp một ngụm cà phê nóng bỏng nữa, rồi đặt cốc lên góc bàn của chị.
- Mình có thể xem được không? - Tôi hỏi.
Bonnie nhìn tôi, vẻ là lạ.
- Vì sao?
- Mình không biết. - Tôi nói. - Xem có cảm xúc nào đấy với anh chàng này không. Biết đâu đấy? Cậu chưa bao giờ biết đâu.
Bonnie cười lúc đứng dậy:
- Vâng được, thưa thám tử Huyền bí. Phòng thí nghiệm ở tầng dưới. Mình sẽ lấy các thứ cho cậu. Cậu cứ ngồi đấy mà nuôi dưỡng quyền lực bí ẩn của cậu cho đến lúc mình trở lại nhé.
Tôi sờ cặp kính trong túi áo tôi lúc chị đi ra. Kế hoạch của tôi là ứng biến, nhưng tôi làm gì đây? Nói: “Bonnie, nhìn con chim kìa” rồi làm cái việc hoàn toàn bất ngờ cổ lỗ ư?
Tôi uống hết cà phê và suy nghĩ.
Khoảng một phút sau, một thanh niên lôi thôi lếch thếch xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Bonnie. Tôi thấy cậu ta nhìn quanh quẩn, rõ là bối rối. Biết đâu đây là người đến tạo cho tôi làm trò lộn sòng.
Tôi mở cửa.
- Tôi có thể giúp gì không? - Tôi nói to.
- Tôi tìm trung úy Clesnik. Tôi phải nhận một gói cho bác sĩ Sakarov?
Không! Anh ta đến vì cặp kính. Tôi lỡ nhịp mất rồi.
Hay là liều? Cậu ta nhìn tôi đăm đăm trong lúc tôi cân nhắc. Cuối cùng, tôi rút cặp kính Duane Reade ở bao vật chứng trong túi áo. Tôi tìm được một phong bì rỗng trên bàn Bonnie. Tôi cho cặp kính vào, liếm mép phong bì và đưa cho cậu ta.
Cậu ta đút phong bì vào cái túi trên vai và đứng đó, nhìn tôi chòng chọc. Giờ là gì đây? Bonnie sắp về đến nơi.
- Còn gì nữa không? - Tôi hỏi. Cậu ta xoa cằm.
- Còn số của cô? - Anh chàng lôi thôi nói, cười ranh mãnh. - Thế mới đúng kiểu chứ.
Ra vậy. Cứ làm như mình chưa từng gặp những anh chàng trẻ hơn vậy. Giờ tôi biết nói gì cho cậu trai này biến đi ngay lập tức?
- Cậu còn cần gì nữa? - Tôi nói và trìu mến nhìn vào mắt cậu ta. - Vì số bốn của tôi thực ra chỉ có một người lãnh đạo dùng.
- Vậy thì nghỉ nhé. - Cậu ta nói và vẫy tay lúc đi.
Ba phút sau, Bonnie trở lại với cặp kính của Paul trong bao đựng vật chứng.
- May mà cậu đến sớm. - Chị nói. - Người đưa tin sắp đến nhận.
- Ôi không. - Tôi nói. - Có một anh chàng vừa đến, mình bảo anh ta đi đi. Để mình chạy bắt kịp cậu ta cho.
Tôi chộp cặp kính khỏi tay Bonnie và lóc cóc chạy ra cửa.
- Cảm ơn Bonnie. Nghe được tin gì gọi cho mình ngay nhé. - Tôi ngoái lại và hét to.
Thứ quan trọng đầu tiên tôi chú ý lúc bước vào phòng làm việc của đội là sếp tôi không ở một mình trong phòng. Tôi có đủ thời gian khoác áo lên ghế trước khi cửa phòng ông bật mở.
- Lauren. - Keane gọi to. - Cô vào đây. Tôi cần gặp cô ngay lập tức.
Tôi thầm rên lúc bước qua ngưỡng cửa phòng sếp. Jeff Buslik ngước nhìn tôi, cặp mắt đen của anh trong trẻo, sáng ngời và cảnh giác.
- Chào thám tử. - Anh nói.
Trong năm năm qua, anh chàng luật sư người Mỹ gốc Phi quá ư điển trai Jeff Buslik là chánh văn phòng cho Chưởng lý quận Bronx về các vụ giết người. Ai cũng bảo anh ta thực sự là một thiên tài. Tôi đã làm việc với anh ta ba lần trước khi anh ta là chánh văn phòng, và cả ba lần anh ta đều thuyết phục được bồi thẩm đoàn.
Bồi thẩm đoàn Bronx, khắc nghiệt với những lời kết án tối đa, nhà tù của bang, hai nhăm năm của đời người.
Tôi xát xát vào tai lúc ngồi xuống.
- Cho đến lúc này cô đã có gì rồi? - Luật sư bên nguyên nói. - Kể cho tôi nghe tất cả đi, Lauren.
- Cho tôi thở cái đã, Jeff. - Tôi nói. - Anh có báo cáo của tôi trước mặt rồi. Xin anh đọc lướt lại cho. Như thế sẽ nhanh hơn.
Jeff mỉm cười. Chẳng có gì lạ là các bồi thẩm đoàn thích anh. Trông Jeff giống hệt một ngôi sao điện ảnh. Anh ta cũng có tài nói năng nhẹ nhàng.
- Xin cô chiều tôi. - Anh ta nói. Thế là tôi thuật lại.
Khi tôi nói xong, Jeff ngả lên lưng ghế. Anh ta đặt bàn tay lên ve bộ complê màu xám tươm tất lúc ngước nhìn trần nhà đầy vệt nước. Mắt anh ta khép hờ chuyển động tới lui như thể đang đọc cái gì đó. Tôi tự hỏi, có bao nhiêu vụ giết người đã đến bàn anh? Một ngàn? Hai ngàn?
Anh đang phân tích và lựa chọn, dựng nên mặt mạnh, mặt yếu của vụ án.
Hay là anh đang đọc ý nghĩ của tôi, trong lúc chiếc giày của tôi vẫn gõ khe khẽ táp-táp lên sàn. Chúa ơi, anh ta làm tôi căng thẳng vô cùng.
- Bà Amelia Phelps, nhân chứng già ấy có lẽ đáng tin?
- Một phút sau, anh nói.
Tôi gật đầu:
- Rất đáng tin, Jeff ạ.
- Biên bản bệnh lý đâu?
- Họ đang làm gấp. - Sếp tôi nói. - Nhưng phải mất ít nhất là một tuần.
- Các vị quyết bắt hai tên buôn bán ma túy ấy? - Jeff hỏi. - Anh em Ordonez?
- Họ đang lùng tìm. - Keane nói. - Có điều, chúng tôi chưa xác định được bọn chúng ở đâu.
- Anh nghĩ chúng có thể trở lại nước Cộng hòa Dominich không? Tôi thì cho là có thể lắm.
Như thế chẳng hay ho gì, tôi nghĩ.
- Ai mà biết được? - Tôi nói.
- Cô tưởng các quý ông này ngu đến mức có vũ khí giết người trên người? - Jeff nói, đưa một mũi giày đẩy cái ghế tới lui cót két. - Các bồi thẩm đoàn của tôi luôn thích có vũ khí giết người. Vũ khí giết người và ADN. Cô thừa biết rồi. Chúng ta tìm thấy khẩu súng, hy vọng rằng có một ít máu dây trên đó, thế là vụ này sẽ kết thúc trước khi bắt đầu.
Một hình ảnh sinh động của khẩu súng và cái túi vấy máu trong nhà kho lóe lên trong trí tôi.
- Tôi đã làm việc trong lĩnh vực này một thời gian, Jeff ạ. - Tôi thờ ơ nói. - Ngu xuẩn là thứ tôi chưa bao giờ đánh giá quá thấp.
Jeff tặng tôi một lời khen hậu hĩ lúc anh cười rộng rãi:
- Hình như cô có mục đích riêng như thường lệ, thám tử ạ. - Anh nói. - Tôi sẽ trở lại văn phòng và thảo vài cái lệnh bắt đúng khuôn mẫu. Khi nào các vị có địa chỉ, chúng ta đã sẵn sàng để ra tay. Biết đâu vụ này chẳng có án tử hình.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1